Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Bạch Vân Cẩm hơi thở hổn hển mà hét lên.
“Ngươi bớt cãi bướng với ta đi, người phụ nữ này nếu không phải là người yêu quý nhất của ngươi, thì ngươi có đáng dựng nên một màn kịch giả chết để đánh lừa bọn ta, có đáng vì cô ta mà bất chấp mạng sống đi đấu với người Nhật không? Ha ha , ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, trong bụng cô ta đang mang đứa con của ngươi! Cho dù con điếm này không quan trọng với ngươi, thì chưa hẳn đứa con trong bụng cô ta sẽ không quan trọng với ngươi!”
Lục Quang Thành vỗ tay và nói với giọng mỉa mai, “một đại thiếu gia phải thừa kế đại nghiệp của Bạch gia, chỉ có chút chỉ số thông minh như vậy thôi sao? Con thì tìm đại một người phụ thì đã có thể sinh rồi, Lục Quang Thành ta mà sợ không có người nối dõi sao? Ta chịu cứu người phụ nữ này, là vì cô ấy là con gái của ân sư của ta, Lục Quang Thành ta sao có thể để người khác trách mắng ta vong ân bội nghĩa được? Hôm nay ta qua đây, cũng chỉ là mang thái độ cố gắng hết sức thôi. Nếu như ngươi nhất định phải giết cô ấy, vậy thì tuỳ, ta chỉ cần đem thi thể cô ấy về và ang táng long trọng là được. Nhưng ngươi phải nghe cho rõ, nhạc phụ đại nhân thì ta không thể thả về rồi. Giống như Bạch Nhã Hân vậy, ta sẽ biến ông ta trở thành con cờ của ta, mà tận dụng hết mức có thể.”
Anh ấy nói xong liền quay sang nhìn người đang cầm súng chỉa vào đầu Bạch Thụ Phong và vẫy vẫy tay nói, “đem lão già đó qua đây, Lục Quang Thành ta hứa với ngươi nửa đời sau của ngươi sẽ không lo về cơm áo gạo tiền.”
Súng của Bạch Vân Cẩm lặp tức chỉ sang người đó, nhưng khi nhìn thấy vô số khẩu súng đồng đều nhau mà chỉa vào mình, thì anh ta lại sợ đến nỗi nhanh chóng đưa súng trở về đầu của Đổng Lam Yên.
Trong chốc lát, người đó đã nghe theo và chọc súng vào Bạch Thụ Phong mà đi qua đó, hai người lính đã đón lấy ông ta, lưỡi lê và miệng súng chỉ thẳng vào ông ta…
Lục Quang Thành vẫy tay với các thuộc hạ, “giải tán!”
Bạch Vân Cẩm lập tức hoảng hốt, “đứng lại!”
Lục Quang Thành đã không còn kiên nhẫn mà nhìn đồng hồ, “đủ rồi, ta không có thời gian để tranh cãi với ngươi.”
Bạch Vân Cẩm tức giận đến nỗi thở hổn hển, đầu óc đần độn ấy ngoài muốn trổ tài ăn nói nhanh nhẹn ra thì chẳng có gì ra trò cả, “Ha ha, tốt thôi, vậy thì ngươi cứ việc đi đi! Ta vẫn chơi chưa đủ con tiện nhân này! Vừa nãy ta chỉ mới chơi cô ta một lần mà sảng khoái vô cùng, nhưng lại bị ngươi làm gián đoạn, giờ đây ta sẽ tiếp tục chơi người phụ nữ của ngươi chơi đến khi nghiệt chủng của ngươi chết thì thôi, giờ ngươi có thể phủi mông đi được rồi đó!”
Lục Quang Thành cố kiềm nén sự phẫn nộ trong lòng, và nhún nhún vai như tỏ ra chẳng sao cả, “chúc ngươi chơi vui vẻ.”
Anh ấy vừa nói xong liền quay lưng đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một lần Đổng Lam Yên đang nước mắt đầm đìa ấy…
Bạch Vân Cẩm mắt trợn tròn vì hoàn toàn ngạc nhiên…
Nào ngờ sau giây phút đó, Lục Quang Thành lại xoay người lại một cách nhanh chóng, với một tốc độ khiến người khác hoa cả mắt và đột nhiên giơ súng lên, Bạch Vân Cẩm đang há hốc mồm vẫn chưa kịp ngậm miệng lại, thì bùm một tiếng nổ cực lớn, cái đầu đã nổ tung ra…
Máu bắn tung toé lên mặt Đổng Lam Yên, cô ấy vừa sợ vừa kinh hãi lại cộng thêm sự đau đớn ở bụng dưới, đột nhiên bị té ngã, khiến cho sợi dây thừng đang buộc vào cổ cô ấy lập tức siết chặt lại, cơ thể treo lơ lửng trên không, sắc mắt nhanh chóng chuyển sang tím xanh…
Lục Quang Thành như một con báo vằn phóng nhanh như gió vậy mà nhào về cô ấy, vòng qua eo mà bế cô ấy xuống, và vứt miếng vải gây khó thở trên miệng cô ấy đi.
Cái ôm vô cùng ấm áp ấy khiến cho Đổng Lam Yên không ngừng khóc nức nở…
“Yên nhi, xin lỗi, anh đã đến trễ…anh xin lỗi…”anh ấy ôm chặt lấy cô ấy, hôn lên đôi môi lạnh buốt của cô ấy…
Đổng Lam Yên ra sức chống đỡ đôi mắt sắp sụp xuống của mình, cố gắng nhìn gương mặt khiến cô ấy thương nhớ của anh ấy thêm một chút nữa, yếu ớt khóc thầm, “đứa con… đứa con của chúng ta… mau cứu nó…”
Giờ đây Lục Quang Thành mới phát hiện, bộ áo dài dày dặn của cô ấy đã bị máu thấm ướt…
Đôi tay run rẩy của anh ấy cởi hết dây trói trên người cô ấy, sau đó bế chặt cô ấy vào lòng, bước đi nặng nề đến nỗi gần như khiến anh ấy không thể nhấc chân lên nổi , mà chạy nhanh ra ngoài…