Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Có lẽ đây là một lễ Tết nguyên tiêu huyên náo nhất của Uyển Thành trong lịch sử từ trước đến nay.
Em trai ruột của tư lệnh Tỉnh Điền Tấn Thôn đóng quân tại Thành Uyển, chủ tịch thương mại nước Nhật Tỉnh Điền Hạnh Chi, vì tham mê sắc đẹp nên đã cưỡng hiếp vợ của Lục Quang Thành, dẫn đến cốt nhục của anh ấy bị chết trong bụng, dưới sự phẫn nộ đó Lục Quang Thành đã rút súng bắn chết loài cầm thú còn không bằng Tỉnh Điền Hạnh Chi đó, nhưng vẫn không thể cứu nỗi sinh mạng của người vợ yêu quý của mình, do đau lòng quá mức và không thể chịu nỗi sự nhục nhã đó nên đã nhảy lầu tự tử lúc nửa đêm…
Khi tin tức này vừa được loan truyền ra ngoài, cả Thành Uyển, thậm chí trên dưới cả nước, đều cảm thấy vô cùng chấn động.
Nếu như ngay cả người phụ nữ của một người quyền thế cao lớn như Lục Quang Thành cũng dám hãm hại như vậy, nói ra ngoài thì cũng không ai tin!
Nhưng người đó lại là người Nhật, mà còn là Tỉnh Điền Hạnh Chi, hành vi của người Nhật trong những năm gần đây ngày càng hung hăng, đặc biệt cái tên Tỉnh Điền Hạnh Chi đó đã có tiếng là háo sắc, nghe nói ông ta ở Giang Bắc đã làm hại vô số cô gái và thiếu phụ.
Vì vậy bất luận là báo chí trong nước hay ngoài nước, cũng đã có những bài báo mang sắc thái chủ quan về vụ án giết người trong lễ tết nguyên tiêu này, dư luận gần như thiên về một phía, vừa đau xót cho cảnh ngộ Lục Quang Thành, vừa vỗ tay tỏ ý vui mừng vì hành vi trong lúc phẫn nộ anh ấy đã giết chết tên cặn bã đó, đặc biệt với những người trong nước sớm đã không chịu không nổi sự hung hăng ức hiếp của người Nhật, thì càng thêm lớn tiếng hô hào ủng hộ Lục Quang Thành báo thù người Nhật đến cùng…
Tỉnh Điền Tấn Thôn vì sự mất đi người em ruột nên vô cùng đau buồn, tuy rằng ông ta biết rằng em mình về mặt phụ nữ đã làm ra những chuyện quá đáng, nhưng ông ta vẫn không thể tin rằng em mình lại xuống tay với người phụ nữ của Lục Quang Thành, Bạch Nhã Hân một người đã nhiều năm gọi mình là bác! Thậm chí ông ta còn nghi ngờ Lục Quang Thành vì bất mãn với người Nhật đã năm lần bảy lượt gây sức ép bắt anh ấy bỏ đi quyền đường sắt và mở quyền khoáng nghiệp, quyền thuê đất và một loạt những yêu cầu khác nên đã đáp trả lại một cách mạnh mẽ!
Nhưng nếu như nói Lục Quang Thành vì muốn khiêu khích người Nhật mà lên kế hoạch bước cờ này, thì anh ấy sao lại nỡ hy sinh người phụ nữ và đứa con của mình được? Vả lại anh ấy làm vậy không phải sẽ khiến cho địch bao vây tứ phía sao? Rõ ràng một mặt anh ấy phải tiếp tục đối phó trận hỗn chiến của đám quân phiệt, một mặt phải đón nhận sự trả thù của người Nhật, anh ấy tội gì phải làm vậy?
Một người khác cũng cho rằng Tỉnh Điền Hạnh Chi sẽ không thể nào làm ra những chuyện kinh khủng như vậy với Bạch Nhã Hân, và đối với sự việc này nảy sinh rất nhiều sự hoài nghi và lo lắng, thậm chí đối với cái chết của Bạch Nhã Hân mà đau khổ đến tột cùng, đó chính là Bạch Thụ Phong.
Khi biết được tin con gái mình đã xảy ra chuyện ông ta ngay lập tức chạy đến bệnh viện, và nhìn thấy thi thể hoàn toàn biến dạng của con gái mình…
Khi đối mặt với vẻ mặt đau xót của Lục Quang Thành đồng thời hiện ra vẻ như phải trả thù cho Bạch Nhã Hân đến cùng, ông ta nói không ra trong lòng bối rối, nặng nề như thế nào! Thù hận giết hại con gái mình đúng thực là không đội trời chung, nhưng đối phương lại là người Nhật là người còn thân thiết hơn cả cha mẹ mình! Nếu như anh ấy thật sự đã đắc tội với người Nhật, đừng nói vinh hoa phú quý của hiện giờ nhất định sẽ bị tiêu tan, mà ngay cả sinh mạng bé nhỏ e rằng cũng không thể giữ nổi!
“Quang Thành à, tình thế trước mắt, hay là đừng gây căng thẳng với người Nhật. Tâm ý của con đối với Nhã Hân, ta hoàn toàn hiểu, nhưng nếu như con thật sự đấu với người Nhật, thì… người gặp tai ương chính là nhân dân Giang Bắc chúng ta đó!” Ông ta nhìn Lục Quang Thành với vẻ mặt lo lắng.
Lục Quang Thành nhếch môi lên cười một cách lạnh lùng, “vì vậy, ý của nhạc phụ đại nhân là, lấy lòng người Nhật, là quan trọng hơn hết à?”
Bạch Thụ Phong không khỏi lúng túng, “ta đương nhiên không phải ý đó, con cũng biết rằng, Đại Soái của Đông Bắc vì không chịu hợp tác với người Nhật, nên đã bị ám sát…còn con không chỉ không hợp tác với họ, mà còn trắng trợn đối đầu gay gắt với họ như vậy… ta thật sự lo lắng cho con!”
“Vậy thì cám ơn nhạc phụ đại nhân đã quan tâm!”
Lục Quang Thanh phất tay áo liền đi, Bạch Thụ Phong nhìn chăm chăm vào bóng lưng anh ấy, siết chặt nắm đấm.
Cái thứ không biết chết sống là gì, còn là người lính vô tích sự gì đó, ngay cả tình thế trước mắt cũng nhìn không rõ!
Trước mắt biết bao nhiêu người muốn được nịnh hót người Nhật mà khổ nỗi lại không có cơ hội, vậy mà anh ấy lại tự tìm con đường chết!
Anh ấy có chết hay không ông ta không quan tâm, nhưng nhất định đừng liên luỵ đến ông ta!
Trong lúc ông ta đang vắt óc suy nghĩ, nên làm thế nào để lấy lòng Tỉnh Điền Tấn Thôn, để cho mình được thoát tội một cách sạch sành sanh, thì anh của Bạch Nhã Hân, Bạch Vân Cẩm vội vội vàng vàng mà đến tìm ông ta.
“Lưu tam nhà ta, người lái xe cho Tỉnh Điền Hạnh Chi, vừa mới cho người chuyển lời về, nói tối qua trước khi Tỉnh Điền Hạnh Chi xảy ra chuyện, thuộc hạ của ông ta đã ở phố lồng đèn bắt về một cô gái! Kết quả là không bao lâu, em rễ đã dẫn Nhã Hân đến thăm viếng, Lưu Tam vì ở bên ngoài căn cứ của họ hút thêm mấy điếu thuốc nên chưa quay về phủ liền, nên đã nhìn thấy Nhã Hân và họ đi vào không bao lâu, thì tài xế của em rễ đã rời khỏi căn cứ của họ trước, phía sau ghế ngồi rập rờn hình như có bóng dáng của một người phụ nữ, Lưu Tam trong lòng thấy không ổn, nên đã đuổi theo sau…”