-
Chương 74: Vỹ thanh (hoàn)
Mùa xuân năm Vĩnh Thành thứ hai mươi, Vĩnh Thành Đế thoái vị trở thành Thái Thượng Hoàng, nhường ngôi cho Đông Cung Thái tử Hoàn Nhan Phong Nghi. Thái tử lên ngôi, đổi niên hiệu là Vĩnh Hy, không sách lập Hoàng hậu, chỉ sắc phong một Quý phi họ Phùng nhận phượng ấn quản lý hậu cung.
Vĩnh Hy Đế năm thứ nhất, Mạt Quốc sát nhập Đại Quốc, phân chia nên chín châu thành, do Ninh Hầu và Nhân An Vương tự mình cai quản. Thiên hạ thái bình, bách tính kính phục.
Cấm Thành.
Tiểu nam hài ba, bốn tuổi lũn cũn chân nhỏ nhanh nhạy chạy trong sân rồng, cung nhân tất cả chỉ vây quanh, không dám chạm vào, càng không dám sơ xuất. Đây là Thế tử Lang Vương phủ, cho dù thủ cấp có thể mọc lại, bọn họ cũng không có lá gan để Thế tử thương tổn.
Bởi vì Thế tử là bảo vật của hoàng cung này, mỗi ngày nếu Thái Thượng hoàng không thấy hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Lang Vương phi chỉ có hai hài tử, nếu không phải là Thái Thượng hoàng, cho dù ai cũng không được quyền động đến Thế tử cùng Quận chúa. Lang Vương thì ngược lại, được dịp sẽ cùng Thái Thượng Hoàng đem đôi tỉ đệ đi khoe khắp nơi.
Thê thảm nhất vẫn là cung nhân Cấm Thành phải ngày ngày hầu hạ đôi tiểu gia hỏa này!
Tháng tám.
Bóng nguyệt chênh vênh lưng chừng trời đêm, hoàng hoa nở khắp hoa viên, hương thơm lan tràn hoàng cung. Hôm nay là trung thu, Hoàn Nhan Phong Nghi long bào quý hiển một mình trên đỉnh Vọng Nguyệt đài, tay nâng vò rượu.
Ngày mai Thuyên Chương sẽ hạ giá, hắn thật sự vui mừng, muội muội hắn cuối cùng cũng vui vẻ gả đi, chính muội ấy xin được ban hôn, đối với đời hắn, ngoại trừ đại lễ lên ngôi thì đây có lẽ là ngày vui nhất. Hoàn Nhan Phong Nghi hơi thở thoang thoảng sương khí, mẫu hậu trước khi mất gởi gắm muội muội cho hắn, hiện tại hắn đã không phụ lòng người.
Tuy vậy, Hoàn Nhan Phong Nghi cuối cùng cũng không được thưởng rượu một mình, nửa khắc sau, trên Vọng Nguyệt đài không thiếu bất kỳ ai, ngoại trừ Hoàn Nhan Vũ Minh, chính là Thuyên Chương cùng Viêm Tình Quân. Rượu hoàng hoa ủ từ năm trước, hiện tại đã rất nồng, Thuyên Chương khoác khoác tay Viêm Tình Quân, nâng cả vò lên miệng:
- Hoàng huynh, ngày mai muội không được bên cạnh huynh nữa rồi...
Hoàn Nhan Phong Nghi một chút cảm xúc cũng chẳng hiện ra:
- Trẫm biết! Muội đã gặp phụ hoàng chưa?
Thuyên Chương lắc lắc mớ tóc dày nặng, Hoàn Nhan Phong Nghi hơi cau mày, vừa định mở miệng trách cứ đưa nghe Hoàn Nhan Vũ Minh đỡ lời:
- Thái Thượng hoàng cùng Lang Vương điện hạ, Thế tử và Quận chúa từ chiều đã xuất cung ngắm hoa đăng rồi!
Hoàn Nhan Phong Nghi vỗ vỗ trán, từ ngày hắn tiếp nhận chính sự, phụ hoàng vô cùng rảnh rỗi, cơ bản chuyện lớn nhất trong ngày phụ hoàng chính là hai tiểu hài tử Lang Vương phủ, chuyện lớn thứ hai là thiện hôm nay có vừa miệng không. Rất thong thả, rất nhàn nhã, chẳng bù cho hắn, hiện tại đã nửa đêm, long bào vẫn còn chưa được cởi.
Thuyên Chương dốc hết nửa vò, lắc lắc thấy rượu đã cạn, liền lấy vò tiếp theo, Hoàn Nhan Phong Nghi hừ một tiếng:
- Ngày mai gả đi, hiện tại vẫn không chút nào nữ tính!
Thuyên Chương bĩu môi tỏ vẻ ủy khuất, nhưng vẫn không ngừng uống:
- Không cần hoàng huynh nữa! Không cần huynh nữa!
Viêm Tình Quân ngay lập tức dỗ dành nàng:
- Hoàng thượng, cho dù Công chúa có không nữ tính hơn nữa, mạt tướng cũng không để tâm! Công chúa không mấy khi vui vẻ, vẫn nên để nàng thỏa thích uống!
Hoàn Nhan Phong Nghi phất phất tay, môi mỏng không cười nổi, đây là gì, chưa gả đi liền quên cả hoàng huynh. Nhưng không sao, đêm nay, hắn miễn hết mọi loại quy tắc cứng nhắc, để muội muội đem theo tâm tình tốt nhất mà hạ giá.
Kinh thành mùa thu nồng nàn hương thơm hoàng hoa, bên ngoài dòng Thần Giang, hoa đăng lấp lánh.
Triệu Tử Đoạn nắm lấy tay nữ nhi thả một đóa hoa đăng xuống mặt nước linh lung, bên trong mang theo nụ cười nữ hài thiên chân vô tà, mang theo cả ước nguyện an bình tiêu dao một đời.
Y hướng mắt về giữa sông, nơi có con thuyền lanh lảnh tiếng cười, hoàng huynh y đang cùng tiểu Thế tử vui vui đùa đùa. Gió thổi ngang gương mặt tinh diễm, phía sau một bàn tay ấm áp choàng áo mỏng, y khẽ cười, nằm chặt tay nữ nhân vừa đến:
- Nàng có mong ước gì không?
Thiên Huyên nhu mỳ lắc đầu, véo má nữ hài:
- Tất cả điều thiếp mong mỏi, cả đời này đều đã thành toàn!
Tay trong tay, người bên người.
Cùng nhau!
Vĩnh Hy Đế năm thứ nhất, Mạt Quốc sát nhập Đại Quốc, phân chia nên chín châu thành, do Ninh Hầu và Nhân An Vương tự mình cai quản. Thiên hạ thái bình, bách tính kính phục.
Cấm Thành.
Tiểu nam hài ba, bốn tuổi lũn cũn chân nhỏ nhanh nhạy chạy trong sân rồng, cung nhân tất cả chỉ vây quanh, không dám chạm vào, càng không dám sơ xuất. Đây là Thế tử Lang Vương phủ, cho dù thủ cấp có thể mọc lại, bọn họ cũng không có lá gan để Thế tử thương tổn.
Bởi vì Thế tử là bảo vật của hoàng cung này, mỗi ngày nếu Thái Thượng hoàng không thấy hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Lang Vương phi chỉ có hai hài tử, nếu không phải là Thái Thượng hoàng, cho dù ai cũng không được quyền động đến Thế tử cùng Quận chúa. Lang Vương thì ngược lại, được dịp sẽ cùng Thái Thượng Hoàng đem đôi tỉ đệ đi khoe khắp nơi.
Thê thảm nhất vẫn là cung nhân Cấm Thành phải ngày ngày hầu hạ đôi tiểu gia hỏa này!
Tháng tám.
Bóng nguyệt chênh vênh lưng chừng trời đêm, hoàng hoa nở khắp hoa viên, hương thơm lan tràn hoàng cung. Hôm nay là trung thu, Hoàn Nhan Phong Nghi long bào quý hiển một mình trên đỉnh Vọng Nguyệt đài, tay nâng vò rượu.
Ngày mai Thuyên Chương sẽ hạ giá, hắn thật sự vui mừng, muội muội hắn cuối cùng cũng vui vẻ gả đi, chính muội ấy xin được ban hôn, đối với đời hắn, ngoại trừ đại lễ lên ngôi thì đây có lẽ là ngày vui nhất. Hoàn Nhan Phong Nghi hơi thở thoang thoảng sương khí, mẫu hậu trước khi mất gởi gắm muội muội cho hắn, hiện tại hắn đã không phụ lòng người.
Tuy vậy, Hoàn Nhan Phong Nghi cuối cùng cũng không được thưởng rượu một mình, nửa khắc sau, trên Vọng Nguyệt đài không thiếu bất kỳ ai, ngoại trừ Hoàn Nhan Vũ Minh, chính là Thuyên Chương cùng Viêm Tình Quân. Rượu hoàng hoa ủ từ năm trước, hiện tại đã rất nồng, Thuyên Chương khoác khoác tay Viêm Tình Quân, nâng cả vò lên miệng:
- Hoàng huynh, ngày mai muội không được bên cạnh huynh nữa rồi...
Hoàn Nhan Phong Nghi một chút cảm xúc cũng chẳng hiện ra:
- Trẫm biết! Muội đã gặp phụ hoàng chưa?
Thuyên Chương lắc lắc mớ tóc dày nặng, Hoàn Nhan Phong Nghi hơi cau mày, vừa định mở miệng trách cứ đưa nghe Hoàn Nhan Vũ Minh đỡ lời:
- Thái Thượng hoàng cùng Lang Vương điện hạ, Thế tử và Quận chúa từ chiều đã xuất cung ngắm hoa đăng rồi!
Hoàn Nhan Phong Nghi vỗ vỗ trán, từ ngày hắn tiếp nhận chính sự, phụ hoàng vô cùng rảnh rỗi, cơ bản chuyện lớn nhất trong ngày phụ hoàng chính là hai tiểu hài tử Lang Vương phủ, chuyện lớn thứ hai là thiện hôm nay có vừa miệng không. Rất thong thả, rất nhàn nhã, chẳng bù cho hắn, hiện tại đã nửa đêm, long bào vẫn còn chưa được cởi.
Thuyên Chương dốc hết nửa vò, lắc lắc thấy rượu đã cạn, liền lấy vò tiếp theo, Hoàn Nhan Phong Nghi hừ một tiếng:
- Ngày mai gả đi, hiện tại vẫn không chút nào nữ tính!
Thuyên Chương bĩu môi tỏ vẻ ủy khuất, nhưng vẫn không ngừng uống:
- Không cần hoàng huynh nữa! Không cần huynh nữa!
Viêm Tình Quân ngay lập tức dỗ dành nàng:
- Hoàng thượng, cho dù Công chúa có không nữ tính hơn nữa, mạt tướng cũng không để tâm! Công chúa không mấy khi vui vẻ, vẫn nên để nàng thỏa thích uống!
Hoàn Nhan Phong Nghi phất phất tay, môi mỏng không cười nổi, đây là gì, chưa gả đi liền quên cả hoàng huynh. Nhưng không sao, đêm nay, hắn miễn hết mọi loại quy tắc cứng nhắc, để muội muội đem theo tâm tình tốt nhất mà hạ giá.
Kinh thành mùa thu nồng nàn hương thơm hoàng hoa, bên ngoài dòng Thần Giang, hoa đăng lấp lánh.
Triệu Tử Đoạn nắm lấy tay nữ nhi thả một đóa hoa đăng xuống mặt nước linh lung, bên trong mang theo nụ cười nữ hài thiên chân vô tà, mang theo cả ước nguyện an bình tiêu dao một đời.
Y hướng mắt về giữa sông, nơi có con thuyền lanh lảnh tiếng cười, hoàng huynh y đang cùng tiểu Thế tử vui vui đùa đùa. Gió thổi ngang gương mặt tinh diễm, phía sau một bàn tay ấm áp choàng áo mỏng, y khẽ cười, nằm chặt tay nữ nhân vừa đến:
- Nàng có mong ước gì không?
Thiên Huyên nhu mỳ lắc đầu, véo má nữ hài:
- Tất cả điều thiếp mong mỏi, cả đời này đều đã thành toàn!
Tay trong tay, người bên người.
Cùng nhau!