Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-6
Quyển 1: Thanh Bình Nhạc - Chương 006: Tam Lang liều mạng
Nhưng mà, sự chênh lệch giữa người lớn và đứa trẻ đã quá lớn rồi, đặc biệt là một người phụ nữ còn khỏe mạnh hơn người đàn ông, so với một đứa trẻ chưa tới chín tuổi, thường xuyên ăn không đủ no.
Hắc Ngũ Lang bực bội không thể nói thành tiếng, chỉ biết nắm tay lại đấm tới tấp vào mặt Hầu thị. Tuy rằng đánh cho ả tóc tai bù xù, mặt mũi bầm dập, nhưng ngược lại, không làm thương tổn gì cả. Ả nhất định nổi đồng, hai tay đẩy mạnh vào bụng Ngũ Lang, nhấc nó lên ném vèo một cái. Cái gáy của nó đập xuống đất, một lát thì ngất lịm.
Hầu Thị vừa định đứng lên thì thấy con ngươi của Trần Tam Lang long sòng sọc đỏ ngàu, tay cầm hòn gạch vỡ của nhà bếp, đứng trước mặt với ánh mắt lạnh lùng.
- Mày dừng tay lại...
Hầu Thị thất thanh hét lên người từ chói tai.
- Dừng tay lại, sao vẫn chưa dừng hả!
Trần Tam Lang mắng một tiếng rồi giơ hòn gạch vụn lên, nhắm vào đầu Hầu Thị mà ném. Tuy là gạch mộc, nhưng mà ném trúng mặt thì tuyệt đối là mặt nát như tương.
Theo bản năng, Hầu Thị giơ hai tay lên, vừa mới che tay lên trước mặt thì gạch đã rơi xuống vỡ ra năm bảy mảnh. Cánh tay của ả cũng hoàn toàn mất hết cảm giác. Trần Tam Lang vừa ném vỡ gạch xong thì lập tức điên cuồng đá tới tấp. Tuy rằng về sức lực Tam Lang không bằng Ngũ Lang nhưng hắn biết chỗ nào là đau nhất. Hắn giơ một chân lên, đá thật mạnh vào phần mềm nhất là bụng dưới của Hầu Thị!
- A, a...
Hầu Thị bị đánh cho thừa sống thiếu chết, không thể ngồi dậy nổi, miệng đau đớn rên la, những người trong thôn đều nghe thấy. Thực ra, tiếng hét đó củaTrần Tam Lang đã làm kinh động tới những người làm công. Bọn họ đều ào ào chạy tới xem có chuyện gì xảy ra. Xa xa chỉ thấy có một thiếu niên giữ như hổ đang điên cuồng đá cái bao tải. Nhưng đến gần mới nhận ra, đó không phải là bao tải, mà là Hầu Thị, đại nương tử của Trần gia, là bà chủ của bọn họ.
- Mau dừng tay!
Tuy rằng không hài lòng với cách đối nhân xử thế của Hầu Thị, nhưng sao có thể coi như không nhìn thấy cho được. Người đứng đầu trong đám công nhân lớn tiếng quát, trong nháy mắt đã nhanh chân bước tới.
Ngẩng đầu lên, liếc một cái nhìn mọi người, trên mặt của Trần Tam Lang không có một dấu hiệu nào là thả người. Hắn lại lấy hết sức dùng đầu gối nện mạnh vào lưng Hầu Thị, lập tức nghe thấy những âm thanh kêu răng rắc của xương. Tiếng kêu thảm thiết của Hầu Thị vang lên thật chẳng giống tiếng người. Ả ngất ngay lập tức.
Ngay sau đó, Trần Tam Lang bị nhóm công nhân ném ra đất, giữ chặt lấy hắn. Hắn lại lao đầu về phía hai đứa em gào thét:
- Để cho tôi xem bọn nó. Để cho tôi xem bọn nó...
Đám công nhân ngơ ngác nhìn nhau, Lỗ đại thúc nói:
- Sợ gì, đứa trẻ này còn có thể chạy trốn được sao?
Tứ Xuyên non xanh nước biếc, bốn mùa tươi tốt. Bởi các điều kiện sinh sống vô cùng thuận lợi mà người nước Thục cực kì yêu quí nó, và xây dựng lí tưởng của họ là nhà vườn. Ở trên đồng bằng Xuyên Tây, có thể thấy được giữa con người và tự nhiên có sự hài hòa với nhau. Rong chơi ở đó, tựa như là đi giữa một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Thôn Thạch Loan nằm ở ngoại thành huyện Thanh Thần, chẳng những đây là một góc của bức tranh sơn thủy hữu tình, mà lại còn không có một điểm nào khiến cho bức tranh giảm đi vẻ đẹp. Giữa vẻ đẹp non xanh nước biếc, thêm vào đó là vẻ đẹp do con người với những kiến tạo nhà cửa tầng tầng lớp lớp, thấp thoáng với cả gần nghìn cây cổ thụ lâu năm, bạt ngàn và cổ kính.
Đối với kiến trúc trong thôn, phần lớn là nhà mộc xuyên với mái ngói bướm, kết cấu theo kiểu nhà sàn hai tầng. Chen lẫn giữa hàng tre trúc là những bức tường quét vôi màu trắng, là con đường được lát bằng những phiến đá đã cọ rửa sạch sẽ... Tất cả đều nói lên thôn Thạch Loan giàu có, an nhàn.
Hộ đứng đầu trong thôn là một nơi có qui mô không lớn nhưng bên ngoài là trụ nhà điêu khắc đá với ngói xanh đen, tường trắng. Bên trong là tứ hợp viện với những cánh cửa gỗ được chạm khắc hoa văn. Những người dân nơi đây, ai cũng biết tới Trần gia, nổi tiếng là trượng nghĩa. Nhưng điều đó đã trở thành quá khứ. Bây giờ những người đi qua Trần gia, nghe thấy ở bên trong vọng ra tiếng gào khóc đau đớn, đều cùng nói một câu: “Đáng đời!”
- Ui da... Đau chết mất thôi...
Tiếng kêu la ấy đương nhiên là của Hầu Thị. Ả nằm ở trên giường, khắp người bị băng bó giống như một cái bánh chưng. Ả được khiêng về, rồi mời thầy thuốc tới khám, phát hiện hai cổ tay bị nứt xương, xương sườn thì bị chặt gãy mất ba cái... Ông thầy thuốc lâu năm là người cùng thôn, đã có thâm niên khám bệnh, nói thẳng rằng, ả đã rất gặp may vì không bị thương tới gan, nếu không thì chín phần chết một phần sống. Vẫn còn đủ sức để có thể hô to gọi nhỏ.
Còn như ở chỗ khác, Trần Tam Lang sức lực còn yếu, nên không làm bất kì tổn thương hữu hiệu nào.
Tuy rằng đã thoát chết, nhưng việc mang vạ với sự khó chịu lại đi kèm với nhau. Hai cổ tay bị băng bó, lại bị dặn dò nhất định phải nằm yên trên dường một tháng. Nhưng chính việc nằm yên trên dường, không được nhúc nhích một tí nào, mỗi một hơi thở cũng làm đau tới xương sườn bị gãy, lại chính là nguyên nhân gây nên sự thống khổ. Cứ như vậy, cái mồm của ả đã không còn nhàn rỗi. Đầu tiên là mắng Trần Tam Lang. Tiếp theo là mở rộng ra cả nhà hắn. Cuối cùng, trực tiếp mắng cả cửu huyền thất tổ Trần gia.
Việc này khiến cho Trần Hi Thế mặt mày nhăn nhó đang ngồi ở bên cạnh, rốt cục cũng không kìm nổi, nói:
- Đã nói từ trước rồi, việc gì cũng chớ có tuyệt tình, nếu không sẽ gặp phải báo ứng nhưng bà chẳng bao giờ nghe, bây giờ thì hay rồi...
- Ông lại còn chọc thêm vào nỗi đau, ai da...
Vừa nghe thấy chồng nói như thế, lông mi Hầu thị ngay lập tức dựng đứng lên, nói:
- Ông khuyến khích tôi làm việc ác. Bây giờ lại còn nói lời ngoan. Để xem, tôi sẽ trừng trị ông thế nào!
- Được rồi, được rồi, tôi không nói bà.
Trần Hi Thế rụt cổ lại nói.
- Vậy bây giờ phải làm thế nào thì mới tốt đây, đều là người một nhà cả. Chung qui lại, thật sự cũng không muốn đưa lên công đường thẩm vấn chứ?
- Nhất định phải đưa lên quan, tôi hận không thể giết chết tên tiểu súc sinh kia!
Sự tàn nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt, Hầu Thị nói:
- Suýt nữa thì nó đã giết chết tôi, tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó!
- Đưa lên quan?
Trần Hi Thế thở dài nói:
- Trước mắt Đại Lang phải lên kinh dự thi, thế nên không cần phức tạp vấn đề.
- Sợ à? Tôi là khổ chủ!
Hầu Thị dận dữ rít lên:
- Ông khiêng ngay tôi đến huyện nha. Chỉ cần quan huyện vừa nhìn thấy tình trạng thê thảm này, chắc chắn sẽ phạt tội nặng tên tiểu súc sinh kia!
- Hồ đồ.
Trần Hi Thế lắc đầu mạnh, nói:
- Tướng mạo của bà như thế đã là thảm lắm rồi, nhưng hung thủ ngược lại, lại là đứa trẻ chỉ mới mười tuổi. Chắc chắn quan phủ sẽ điều tra ngọn nguồn chân tướng!
- Điều tra thì điều tra, chẳng lẽ tôi là thím nó lại không thể dạy dỗ được cháu?
Hầu Thị hoàn toàn thất vọng.
- Bà mà cũng biết mình là thím.
Trần Hi Thế nhíu mày nói:
- Làm gì có thím nào mà lại ngược đãi cháu mình như thế? Những lời nói này mà được truyền ra ngoài, thì Trần gia ta còn mặt mũi nào để nói nữa?
Người làm bình phong che chắn cho mình, luôn luôn biết trước biết sau. Trần Lão Đại không biết, bản thân mình đã làm những gì mà khiến cho Trần gia mất mặt, lại còn tưởng rằng danh tiếng của mình không tệ.
- TrầnTiểu Ất, ông thật không biết ngượng!
Nghe ông ta đổ hết trách nhiệm lên đầu, Hầu Thị cũng không chịu yên, ả ta gào toáng lên:
- Hay là trước đây ông không đồng ý việc tôi muốn ở riêng? Hay là ông không biết, tôi tống khứ ba thằng nhãi con đó đi?!
- Tôi...
Nét mặt già nua của Trần Hi Thế đỏ lên, nói:
- Tôi tưởng chỉ là dọa nạt chúng, không ngờ lại làm quá đáng như thế.
- Tôi như thế nào mà bảo là quá đáng? Ông tận mắt nhìn thấy tôi quá đáng rồi à?
Hầu Thị cũng không chịu bỏ qua, nói.
- Nếu như không quá đáng, thì một đứa trẻ mười tuổi, sao có thể...
Trần Hi Thế nhìn bộ dạng thê thảm của Hầu thị, đang nói lại bỏ lửng câu.
Nhưng Hầu Thị cũng đã hiểu được câu nói bỏ lửng này, ả liền gào khóc bù lu bù loa nói:
- Tôi thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!
Nhìn bộ dạng ả giương nanh múa vuốt, càng hiểu rõ hơn ngoài tính cố chấp ra thì chẳng hề nhận được sự thương hại nào khác.
Nếu không phải là Trần Tam Lang, lấy hết sức mình đấm vào xương sườn của ả thì chắc chắn họ Trần cũng sẽ cùng với ả làm một trận dưới đất.
Ả thật sự không thể xuống khỏi giường, nên trút ra một loạt những từ ngữ bẩn thỉu, khiến Trần Hi Thế không chịu nổi, vội vàng xin tha thứ nói:
- Được rồi, được rồi! Bà muốn đi báo quan thì chúng ta cùng đi báo quan.
- Vậy cũng còn được... Hầu Thị lúc này mới dần dần thôi mắng.
- Nhưng, bà nên có suy tính trước, cho dù theo lệ, quan sẽ triệu Tam Lang lên xét xử, ở trong huyện khẳng định sẽ có những lời ác ý với chúng ta. Đến lúc đó, Đại Lang đi thi, chúng ta ra ở riêng, thế thì có thể làm chủ trong huyện.
Trần Hi Thế tăng thêm khẩu khí nói.
Lần này Hầu Thị nghe lọt tai, ả vừa kêu “Ui da” vừa tính toán trong lòng. Dường như lần đi kiện này, toàn là những chuyện lợi mình hại người. Nhưng qua khẩu khí của ả, thì trong lòng ả, khả năng bỏ qua là điều không thể. Ả hung tợn nói:
- Tuyệt đối không thể buông tha cho bọn chúng!
- Đương nhiên là không thể.
Trần Hi Thế nghe xong, biết ả đã bắt đầu bị dao động, liền rèn sắt khi lửa còn nóng:
- Bà nhất định phải hiểu, chỉ cần chúng ta không đi cáo quan thì chúng ta có thể nắm được thế chủ động.
- Nói xem nào?
Hầu Thị trợn tròn mắt nói.
- Đối với loại đại nghịch bất đạo, bất luận là lí do gì thì đều phải xăm chữ lên mặt rồi cho sung quân.
Trần Hi Thế đã nắm được đuôi, nói:
- Đợi lão Nhị trở về, đúng lúc ấy, căn cứ vào ý đồ của chúng ta, chúng ta sẽ ra ở riêng.
Xét đến cùng thì lão cũng không có hứng thú để cho Hầu Thị trút giận. Thậm chí cảm giác bà vợ này đánh một trận tơi bời cũng được. Ông ta cảm thấy hứng thú với việc mình có được toàn bộ gia sản!
- Thế này nhé...
Chẳng phải nói “không phải người một nhà thì cũng không vào tới cửa”, Hầu Thị cũng tập trung chú trọng tới gia sản, nghe thấy chồng mình nói như vậy, nên không còn la hét đòi đi báo quan nữa mà tập trung suy nghĩ việc chiếm đoạt toàn bộ gia sản. Ả không khỏi lo lắng nói:
- Nếu chẳng may thúc ấy nói mặc kệ thằng nhãi con ấy thì làm sao bây giờ?
- Bà coi ông ta là bà à...
Trần Hi Thế liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
- Không thể nào, thúc ấy sẽ không làm chuyện như thế.
- Khó có thể nói trước được. Con người ta đứng trước đồng tiền thì mất hết tính người.
Hầu Thị lấy hết mọi sự phúc đức nhân hậu của mình nói:
- Tiểu Thúc là loại nhà nho nghèo, có thể bỏ được sao?
- Thế thì, chúng ta bằng bất cứ giá nào cũng sẽ thẩm vấn trên công đường!
Trần Hi Thế lạnh lùng nói.
- Nếu thúc ấy luyến tiếc gia sản thì sẽ bị mất con!
Trần Hi Thế căm ghét nhị đệ của mình, một chút cũng không kém hơn so với mụ vợ. Từ khi lão ghi chép công việc, ánh mắt của cha mẹ quan tâm tới Nhị Đệ thì lão bắt đầu cảm thấy bất công, áp lực đã nhiều năm. Bây giờ bố mẹ đã mất, cũng chính là lúc lão trả thù Nhị Đệ, cho nên mới khuyến khích Hầu Thị làm mưa làm gió. Chỉ có điều, không nghĩ tới, người đàn bà ngu xuẩn này và đứa trẻ lại đánh nhau, chẳng những thế, còn bị nó đánh cho ra nông nỗi này.
Tuy nhiên, như thế cũng tốt, rốt cục cũng có thể ủ một ly rượu đắng để cho Nhị Đệ nếm thử.
Nhưng mà, sự chênh lệch giữa người lớn và đứa trẻ đã quá lớn rồi, đặc biệt là một người phụ nữ còn khỏe mạnh hơn người đàn ông, so với một đứa trẻ chưa tới chín tuổi, thường xuyên ăn không đủ no.
Hắc Ngũ Lang bực bội không thể nói thành tiếng, chỉ biết nắm tay lại đấm tới tấp vào mặt Hầu thị. Tuy rằng đánh cho ả tóc tai bù xù, mặt mũi bầm dập, nhưng ngược lại, không làm thương tổn gì cả. Ả nhất định nổi đồng, hai tay đẩy mạnh vào bụng Ngũ Lang, nhấc nó lên ném vèo một cái. Cái gáy của nó đập xuống đất, một lát thì ngất lịm.
Hầu Thị vừa định đứng lên thì thấy con ngươi của Trần Tam Lang long sòng sọc đỏ ngàu, tay cầm hòn gạch vỡ của nhà bếp, đứng trước mặt với ánh mắt lạnh lùng.
- Mày dừng tay lại...
Hầu Thị thất thanh hét lên người từ chói tai.
- Dừng tay lại, sao vẫn chưa dừng hả!
Trần Tam Lang mắng một tiếng rồi giơ hòn gạch vụn lên, nhắm vào đầu Hầu Thị mà ném. Tuy là gạch mộc, nhưng mà ném trúng mặt thì tuyệt đối là mặt nát như tương.
Theo bản năng, Hầu Thị giơ hai tay lên, vừa mới che tay lên trước mặt thì gạch đã rơi xuống vỡ ra năm bảy mảnh. Cánh tay của ả cũng hoàn toàn mất hết cảm giác. Trần Tam Lang vừa ném vỡ gạch xong thì lập tức điên cuồng đá tới tấp. Tuy rằng về sức lực Tam Lang không bằng Ngũ Lang nhưng hắn biết chỗ nào là đau nhất. Hắn giơ một chân lên, đá thật mạnh vào phần mềm nhất là bụng dưới của Hầu Thị!
- A, a...
Hầu Thị bị đánh cho thừa sống thiếu chết, không thể ngồi dậy nổi, miệng đau đớn rên la, những người trong thôn đều nghe thấy. Thực ra, tiếng hét đó củaTrần Tam Lang đã làm kinh động tới những người làm công. Bọn họ đều ào ào chạy tới xem có chuyện gì xảy ra. Xa xa chỉ thấy có một thiếu niên giữ như hổ đang điên cuồng đá cái bao tải. Nhưng đến gần mới nhận ra, đó không phải là bao tải, mà là Hầu Thị, đại nương tử của Trần gia, là bà chủ của bọn họ.
- Mau dừng tay!
Tuy rằng không hài lòng với cách đối nhân xử thế của Hầu Thị, nhưng sao có thể coi như không nhìn thấy cho được. Người đứng đầu trong đám công nhân lớn tiếng quát, trong nháy mắt đã nhanh chân bước tới.
Ngẩng đầu lên, liếc một cái nhìn mọi người, trên mặt của Trần Tam Lang không có một dấu hiệu nào là thả người. Hắn lại lấy hết sức dùng đầu gối nện mạnh vào lưng Hầu Thị, lập tức nghe thấy những âm thanh kêu răng rắc của xương. Tiếng kêu thảm thiết của Hầu Thị vang lên thật chẳng giống tiếng người. Ả ngất ngay lập tức.
Ngay sau đó, Trần Tam Lang bị nhóm công nhân ném ra đất, giữ chặt lấy hắn. Hắn lại lao đầu về phía hai đứa em gào thét:
- Để cho tôi xem bọn nó. Để cho tôi xem bọn nó...
Đám công nhân ngơ ngác nhìn nhau, Lỗ đại thúc nói:
- Sợ gì, đứa trẻ này còn có thể chạy trốn được sao?
Tứ Xuyên non xanh nước biếc, bốn mùa tươi tốt. Bởi các điều kiện sinh sống vô cùng thuận lợi mà người nước Thục cực kì yêu quí nó, và xây dựng lí tưởng của họ là nhà vườn. Ở trên đồng bằng Xuyên Tây, có thể thấy được giữa con người và tự nhiên có sự hài hòa với nhau. Rong chơi ở đó, tựa như là đi giữa một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Thôn Thạch Loan nằm ở ngoại thành huyện Thanh Thần, chẳng những đây là một góc của bức tranh sơn thủy hữu tình, mà lại còn không có một điểm nào khiến cho bức tranh giảm đi vẻ đẹp. Giữa vẻ đẹp non xanh nước biếc, thêm vào đó là vẻ đẹp do con người với những kiến tạo nhà cửa tầng tầng lớp lớp, thấp thoáng với cả gần nghìn cây cổ thụ lâu năm, bạt ngàn và cổ kính.
Đối với kiến trúc trong thôn, phần lớn là nhà mộc xuyên với mái ngói bướm, kết cấu theo kiểu nhà sàn hai tầng. Chen lẫn giữa hàng tre trúc là những bức tường quét vôi màu trắng, là con đường được lát bằng những phiến đá đã cọ rửa sạch sẽ... Tất cả đều nói lên thôn Thạch Loan giàu có, an nhàn.
Hộ đứng đầu trong thôn là một nơi có qui mô không lớn nhưng bên ngoài là trụ nhà điêu khắc đá với ngói xanh đen, tường trắng. Bên trong là tứ hợp viện với những cánh cửa gỗ được chạm khắc hoa văn. Những người dân nơi đây, ai cũng biết tới Trần gia, nổi tiếng là trượng nghĩa. Nhưng điều đó đã trở thành quá khứ. Bây giờ những người đi qua Trần gia, nghe thấy ở bên trong vọng ra tiếng gào khóc đau đớn, đều cùng nói một câu: “Đáng đời!”
- Ui da... Đau chết mất thôi...
Tiếng kêu la ấy đương nhiên là của Hầu Thị. Ả nằm ở trên giường, khắp người bị băng bó giống như một cái bánh chưng. Ả được khiêng về, rồi mời thầy thuốc tới khám, phát hiện hai cổ tay bị nứt xương, xương sườn thì bị chặt gãy mất ba cái... Ông thầy thuốc lâu năm là người cùng thôn, đã có thâm niên khám bệnh, nói thẳng rằng, ả đã rất gặp may vì không bị thương tới gan, nếu không thì chín phần chết một phần sống. Vẫn còn đủ sức để có thể hô to gọi nhỏ.
Còn như ở chỗ khác, Trần Tam Lang sức lực còn yếu, nên không làm bất kì tổn thương hữu hiệu nào.
Tuy rằng đã thoát chết, nhưng việc mang vạ với sự khó chịu lại đi kèm với nhau. Hai cổ tay bị băng bó, lại bị dặn dò nhất định phải nằm yên trên dường một tháng. Nhưng chính việc nằm yên trên dường, không được nhúc nhích một tí nào, mỗi một hơi thở cũng làm đau tới xương sườn bị gãy, lại chính là nguyên nhân gây nên sự thống khổ. Cứ như vậy, cái mồm của ả đã không còn nhàn rỗi. Đầu tiên là mắng Trần Tam Lang. Tiếp theo là mở rộng ra cả nhà hắn. Cuối cùng, trực tiếp mắng cả cửu huyền thất tổ Trần gia.
Việc này khiến cho Trần Hi Thế mặt mày nhăn nhó đang ngồi ở bên cạnh, rốt cục cũng không kìm nổi, nói:
- Đã nói từ trước rồi, việc gì cũng chớ có tuyệt tình, nếu không sẽ gặp phải báo ứng nhưng bà chẳng bao giờ nghe, bây giờ thì hay rồi...
- Ông lại còn chọc thêm vào nỗi đau, ai da...
Vừa nghe thấy chồng nói như thế, lông mi Hầu thị ngay lập tức dựng đứng lên, nói:
- Ông khuyến khích tôi làm việc ác. Bây giờ lại còn nói lời ngoan. Để xem, tôi sẽ trừng trị ông thế nào!
- Được rồi, được rồi, tôi không nói bà.
Trần Hi Thế rụt cổ lại nói.
- Vậy bây giờ phải làm thế nào thì mới tốt đây, đều là người một nhà cả. Chung qui lại, thật sự cũng không muốn đưa lên công đường thẩm vấn chứ?
- Nhất định phải đưa lên quan, tôi hận không thể giết chết tên tiểu súc sinh kia!
Sự tàn nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt, Hầu Thị nói:
- Suýt nữa thì nó đã giết chết tôi, tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó!
- Đưa lên quan?
Trần Hi Thế thở dài nói:
- Trước mắt Đại Lang phải lên kinh dự thi, thế nên không cần phức tạp vấn đề.
- Sợ à? Tôi là khổ chủ!
Hầu Thị dận dữ rít lên:
- Ông khiêng ngay tôi đến huyện nha. Chỉ cần quan huyện vừa nhìn thấy tình trạng thê thảm này, chắc chắn sẽ phạt tội nặng tên tiểu súc sinh kia!
- Hồ đồ.
Trần Hi Thế lắc đầu mạnh, nói:
- Tướng mạo của bà như thế đã là thảm lắm rồi, nhưng hung thủ ngược lại, lại là đứa trẻ chỉ mới mười tuổi. Chắc chắn quan phủ sẽ điều tra ngọn nguồn chân tướng!
- Điều tra thì điều tra, chẳng lẽ tôi là thím nó lại không thể dạy dỗ được cháu?
Hầu Thị hoàn toàn thất vọng.
- Bà mà cũng biết mình là thím.
Trần Hi Thế nhíu mày nói:
- Làm gì có thím nào mà lại ngược đãi cháu mình như thế? Những lời nói này mà được truyền ra ngoài, thì Trần gia ta còn mặt mũi nào để nói nữa?
Người làm bình phong che chắn cho mình, luôn luôn biết trước biết sau. Trần Lão Đại không biết, bản thân mình đã làm những gì mà khiến cho Trần gia mất mặt, lại còn tưởng rằng danh tiếng của mình không tệ.
- TrầnTiểu Ất, ông thật không biết ngượng!
Nghe ông ta đổ hết trách nhiệm lên đầu, Hầu Thị cũng không chịu yên, ả ta gào toáng lên:
- Hay là trước đây ông không đồng ý việc tôi muốn ở riêng? Hay là ông không biết, tôi tống khứ ba thằng nhãi con đó đi?!
- Tôi...
Nét mặt già nua của Trần Hi Thế đỏ lên, nói:
- Tôi tưởng chỉ là dọa nạt chúng, không ngờ lại làm quá đáng như thế.
- Tôi như thế nào mà bảo là quá đáng? Ông tận mắt nhìn thấy tôi quá đáng rồi à?
Hầu Thị cũng không chịu bỏ qua, nói.
- Nếu như không quá đáng, thì một đứa trẻ mười tuổi, sao có thể...
Trần Hi Thế nhìn bộ dạng thê thảm của Hầu thị, đang nói lại bỏ lửng câu.
Nhưng Hầu Thị cũng đã hiểu được câu nói bỏ lửng này, ả liền gào khóc bù lu bù loa nói:
- Tôi thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!
Nhìn bộ dạng ả giương nanh múa vuốt, càng hiểu rõ hơn ngoài tính cố chấp ra thì chẳng hề nhận được sự thương hại nào khác.
Nếu không phải là Trần Tam Lang, lấy hết sức mình đấm vào xương sườn của ả thì chắc chắn họ Trần cũng sẽ cùng với ả làm một trận dưới đất.
Ả thật sự không thể xuống khỏi giường, nên trút ra một loạt những từ ngữ bẩn thỉu, khiến Trần Hi Thế không chịu nổi, vội vàng xin tha thứ nói:
- Được rồi, được rồi! Bà muốn đi báo quan thì chúng ta cùng đi báo quan.
- Vậy cũng còn được... Hầu Thị lúc này mới dần dần thôi mắng.
- Nhưng, bà nên có suy tính trước, cho dù theo lệ, quan sẽ triệu Tam Lang lên xét xử, ở trong huyện khẳng định sẽ có những lời ác ý với chúng ta. Đến lúc đó, Đại Lang đi thi, chúng ta ra ở riêng, thế thì có thể làm chủ trong huyện.
Trần Hi Thế tăng thêm khẩu khí nói.
Lần này Hầu Thị nghe lọt tai, ả vừa kêu “Ui da” vừa tính toán trong lòng. Dường như lần đi kiện này, toàn là những chuyện lợi mình hại người. Nhưng qua khẩu khí của ả, thì trong lòng ả, khả năng bỏ qua là điều không thể. Ả hung tợn nói:
- Tuyệt đối không thể buông tha cho bọn chúng!
- Đương nhiên là không thể.
Trần Hi Thế nghe xong, biết ả đã bắt đầu bị dao động, liền rèn sắt khi lửa còn nóng:
- Bà nhất định phải hiểu, chỉ cần chúng ta không đi cáo quan thì chúng ta có thể nắm được thế chủ động.
- Nói xem nào?
Hầu Thị trợn tròn mắt nói.
- Đối với loại đại nghịch bất đạo, bất luận là lí do gì thì đều phải xăm chữ lên mặt rồi cho sung quân.
Trần Hi Thế đã nắm được đuôi, nói:
- Đợi lão Nhị trở về, đúng lúc ấy, căn cứ vào ý đồ của chúng ta, chúng ta sẽ ra ở riêng.
Xét đến cùng thì lão cũng không có hứng thú để cho Hầu Thị trút giận. Thậm chí cảm giác bà vợ này đánh một trận tơi bời cũng được. Ông ta cảm thấy hứng thú với việc mình có được toàn bộ gia sản!
- Thế này nhé...
Chẳng phải nói “không phải người một nhà thì cũng không vào tới cửa”, Hầu Thị cũng tập trung chú trọng tới gia sản, nghe thấy chồng mình nói như vậy, nên không còn la hét đòi đi báo quan nữa mà tập trung suy nghĩ việc chiếm đoạt toàn bộ gia sản. Ả không khỏi lo lắng nói:
- Nếu chẳng may thúc ấy nói mặc kệ thằng nhãi con ấy thì làm sao bây giờ?
- Bà coi ông ta là bà à...
Trần Hi Thế liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
- Không thể nào, thúc ấy sẽ không làm chuyện như thế.
- Khó có thể nói trước được. Con người ta đứng trước đồng tiền thì mất hết tính người.
Hầu Thị lấy hết mọi sự phúc đức nhân hậu của mình nói:
- Tiểu Thúc là loại nhà nho nghèo, có thể bỏ được sao?
- Thế thì, chúng ta bằng bất cứ giá nào cũng sẽ thẩm vấn trên công đường!
Trần Hi Thế lạnh lùng nói.
- Nếu thúc ấy luyến tiếc gia sản thì sẽ bị mất con!
Trần Hi Thế căm ghét nhị đệ của mình, một chút cũng không kém hơn so với mụ vợ. Từ khi lão ghi chép công việc, ánh mắt của cha mẹ quan tâm tới Nhị Đệ thì lão bắt đầu cảm thấy bất công, áp lực đã nhiều năm. Bây giờ bố mẹ đã mất, cũng chính là lúc lão trả thù Nhị Đệ, cho nên mới khuyến khích Hầu Thị làm mưa làm gió. Chỉ có điều, không nghĩ tới, người đàn bà ngu xuẩn này và đứa trẻ lại đánh nhau, chẳng những thế, còn bị nó đánh cho ra nông nỗi này.
Tuy nhiên, như thế cũng tốt, rốt cục cũng có thể ủ một ly rượu đắng để cho Nhị Đệ nếm thử.