Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Quá khứ
Khi nàng từ Huyết Sát lâu về tới Hàn vương phủ thì đã là giờ tý rồi. Thời gian đã không còn sớm nghĩ là hắn chắc là đã đi nghỉ rồi nên nàng trở về phòng mình. Ở trong phòng nàng bây giờ chỉ còn ánh sáng leo lắt của cây nên đỏ.
Vừa bước vào phòng đang chuẩn bị thay đồ đi nghỉ ngơi thì bất ngờ nhìn thấy ở trong góc phòng cạnh bàn có bóng người. Tiến lại gần xem thử thì phát hiện đó là hắn đang ngồi uống rượu.
" Sao lại là ngươi? Ở đây làm gì giờ này sao không về phòng ngươi đi" Nàng hỏi hắn.
" Nàng về rồi hả! Ta đang đợi nàng mà" Hắn thấy nàng thì đứng lên.
" Sao không thắp đèn lên để tối thui vậy. Không khéo lại chết sớm lúc nào không biết đấy." Nàng nhìn hắn nói với giọng đe dọa. Hừ đùa sao nửa đêm không ngủ lại chạy tới phòng nàng ngồi uống rượu. Định nhát ma nàng chắc.
"Ta không muốn người khác bận tâm đến nên không thắp đèn." Hắn trả lời nàng.
"Rồi bây giờ ta về rồi ngươi có thể đi về phòng ngươi được rồi đấy ta muốn ngủ!" Nàng mở lời đuổi hắn về phòng.
"Nhưng ta muốn ngủ lại đây. Nếu không ta đợi nàng đến nửa đêm làm gì chứ?" Hắn nhìn nàng cười hì hì.
"Mặc kệ nhà ngươi ta đi tắm đây. Lo nốt chỗ đồ trên bàn đó đi. Ta ra mà chưa thấy ngươi dọn xong thì cút về phòng mà ngủ" Nàng chỉ đống đồ trên bàn do hắn bầy ra bảo. Đến phòng nàng còn bây cho nơi này thành như vậy. Toàn là mùi rượu.
"Được rồi nàng đi đi bảo đảm khi trở lại căn phòng này sẽ lại như cũ" Hắn nhìn nàng đảm bảo. Haiza ai bảo hắn chờ nàng đâu còn bầy ra đây một đống thứ chế này. Chịu khổ dọn dẹp lại thôi vậy.
vietwriter.vn
Nàng không nói nhiều với hắn nữa quay bước đi ra khỏi phòng về phía sau núi. Chỉ là nàng lúc sớm đi ra ngoài nàng có để ý thấy một hồ nước nóng ở sau núi. Bây giờ đã muộn nàng không muốn phiền người khác nên đi lên đó tắm rửa vậy.
Mà thật ra cái hồ nước đó là của Long Nhật Hàn nhưng lại ở sau núi nên ít người biết đến với lại chỉ có hắn mới được phép đến đó, những người khác lên đó nếu bị phát hiện thì sẽ bị trừng phạt rất nặng.
Khoảng một nén hương sau nàng vận trên mình một bạch y trên mái tóc vẫn còn ướt nước. Về phòng thì hắn đã dọn dẹp sạch sẽ lại căn phòng của nàng như cũ.
Hắn thấy dung nhan của nàng thì mắt nhìn không chớp. Bình thường nàng đã đủ đẹp để hút hồn tất cả nam nhân rồi, bây giờ nàng lại vừa tắm xong mái tóc vẫn còn ướt nước. Khuôn mặt vì vậy mà ửng hồng trông thực đáng yêu cộng với nét mặt vốn lạnh lùng khiến nàng trông càng xinh đẹp và cuốn hút. Hắn nhìn nàng mà bất động luôn tại chỗ.
"Nàng thật đẹp" Hắn nói trong vô thức.
"Ngươi nói gì cơ?" Nàng hỏi lại hắn.
Nghe nàng hỏi vậy hắn giật mình "à không có gì đâu".
Nàng cũng lười để ý đến hắn nên lên giường nằm ngủ luôn không thèm để ý đến hắn. . ngôn tình hoàn
Hắn nhìn nàng như vậy thì cũng không nói gì nữa. Đi đến bên giường nằm xuống. Ôm lấy nàng mà ngủ.
Bị hắn ôm như vậy nàng cũng mặc kệ, cứ coi hắn như cái gối ôm tỏa nhiệt là được. Nhưng vẫn không quên càm ràm
"Thật là hôi, lần sau ngươi đến phòng ta mà còn dám uống rượu thì cút ngay"
"Được được, tất cả nghe theo nàng"
Hắn thấy nàng không phản đối hành động của mình cũng thấy yên tâm, cứ như vậy hắn ôm nàng tiến vào mộng đẹp.
Đang ngủ bỗng hắn thấy trước ngực mình nóng ẩm cảm thấy ướt ướt. Nhìn đến thì thấy khoé mắt nàng đang chảy lệ. Thấy nàng như vậy lòng hắn đau xót.
"Nguyệt nhi...... Nguyệt nhi nàng làm sao vậy" Hắn hỏi nàng với giọng đầy lo lắng.
Đáp lại hắn là những tiếng nấc nghẹn ngào với hai hàng lệ ngày càng nhiều của nàng. Hắn nhìn nàng như vậy mà xót xa mà không thể làm gì.
"Khôn......n...g mẹ ơi mẹ đừng bỏ con mẹ ơi..... Đừng bỏ con mà mẹ.... mẹ ơi! Đừng mẹ, đều tại ông ta mẹ ơi đừng bỏ con...." Nàng nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
"Nguyệt nhi.... Nguyệt nhi mau tỉnh lại đi Nguyệt nhi đừng làm ta sợ mà mau tỉnh lại đi.." Hắn nhìn nàng như vậy mà không thể làm gì được ngoài cách cố lay nàng tỉnh lại.
Sau bao công sức của mình thì cuối cùng hằn cũng lay được nàng tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh lại nàng với đôi mắt đỏ hoe bên khoé mắt vẫn còn vương hai hàng lệ. Không đợi hắn kịp hỏi đã sảy ra chuyện gì thì nàng đã nhanh chóng bước xuống giường rồi bỏ ra khỏi phòng.
Hắn nhìn nàng như vậy càng thêm lo lắng, vội vàng khoác thêm y phục rồi chạy theo nàng. Ban nãy nàng đi trên người chỉ có lớp áo mỏng. Hắn lo nàng sẽ bị cảm lạnh nên vội lấy thêm chiếc áo choàng rồi chạy theo nàng.
Đi ra đến hoa viên bất chợt hắn nghe thấy tiếng sáo đầy bi ai, hoà vào đó là nỗi buồn sâu thẳm. Hắn đoán người thổi khúc nhạc này là nàng nên vội vàng chạy về phía phát ra tiếng sáo.
Đến bên cạnh bờ hồ hắn thấy nàng đứng bên bờ hồ trên người là bộ y phục mỏng manh. Những dai điệu buồn bã cô độc phát ra khiến người nghe cũng phải sầu não. Hai hàng lệ vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt khuynh thành của nàng. Nét mặt lạnh lùng thường ngày bây giờ đã bị thay thế bởi sự thương tâm mang đầy nỗi buồn.
Thấy nàng như vậy tim hắn nhói đau. Không suy nghĩ nhiều hắn bước nhanh về phía nàng. Muốn ôm nàng vào lòng mà che chở.
Bị rơi vào một vòng ôm ấm áp tiếng sáo của nàng cũng dừng lại. Hai người cứ như vậy mà ôm nhau bên cạnh bờ hồ.
"Nguyệt nhi làm sao vậy có thể nói ta biết chuyện gì sảy ra không. Ta rất lo lắng!" Hắn lên tiếng thì thầm vào tai nàng. "Ta rất sợ nàng có biết không? "
Nàng ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt tuấn mĩ nhưng đầy lạnh lùng của hắn. Bỗng nàng lên tiếng hỏi. "Long Nhật Hàn?"
"Sao nàng nói đi" hắn nhìn nàng đáp.
"Ngươi nói ngươi yêu ta đúng không?" Nàng hỏi.
"Đúng ta yêu nàng, rất yêu, là thật lòng, thật dạ" hắn nói với giọng khẳng định.
"Ngươi là yêu ta thật lòng hay chỉ vì cái dung mạo này của ta. Hay là vì cái thân phận Phượng đại tiểu thư này của ta" Nàng hỏi mà nghe xong hắn muốn tức điên lên.
Nghe nàng hỏi vậy vòng tay đang ôm nàng bỗng siết chặt hơn. Hắn nhìn nàng nói với giọng chắc chắn "ta yêu nàng yêu chính con người của nàng chứ không phải vì dung mạo hay thân phận của nàng. Nàng có hiểu không?"
"Như vậy khi ngươi biết được sự thật về ta liệu tình yêu của ngươi có còn chắc chắn nữa không? Ta vốn không phải là Phượng Minh Nguyệt gì cả. Phượng Minh Nguyệt thật sự đã chết vào 7 năm trước rồi cái ngày nàng bị đẩy xuống bách núi ấy. Ta là Lãnh Minh Nguyệt sống ở một thời không khác. Vì một lần trùng hợp mà nhập vào thân xác này" Nàng nhìn hắn mà kể lại.
"Nàng nói vậy là sao chứ? Nàng là nàng chứ sao lại từ đâu ra thêm một Lãnh Minh Nguyệt nữa vậy" hắn nhìn nàng khó hiểu.
"Nơi ta sông trước đây gọi là thế kỉ 21 ở đó có những thứ mà thế giới này không có. Ta sinh ra trong một gia đình giàu có chúng ta sống với nhau rất hạnh phúc nhưng rồi vào năm ta 3 tuổi thì cha ta dẫn từ bên ngoài về một người phụ nữ và một đứa con giêng của họ. Ông ta lấy mẹ chỉ vì khối tài sản khổng lồ của ông ngoại ta. Khi ông mất tất cả tài sản đều cho mẹ thừa kế, vì muốn làm một người vợ hiền một người mẹ tốt bà ấy đã giao lại cả công ti cho ông ta. Khi có được thứ mình muốn ông ta bắt đầu không quan tâm tới mẹ con chúng ta nữa. Suốt ngày ông ta hành hạ mẹ con chúng ta. Nhưng vì cái thứ được gọi là tình yêu đó mà bà ấy mới phải chết. Ta thì bị ông ta đối sử không ra gì. Cuối cùng phải bỏ nhà ta đi. Dấn thân vào con đường đầy máu tanh và tội lỗi. Ta biết mình không nên hận cái thứ gọi là tình yêu đó nhưng chỉ cần nghĩ đến vì nó mà mẹ phải chết là ta lại không thể chấp nhận được" nàng nói mà giọng lại run run.
Nghe những gì nàng kể lại mà tim hắn như quặn thắt. Tại sao nàng lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy chứ? "Được rồi Nguyệt nhi nàng đừng buồn mọi chuyện đã qua thì hãy để nó trôi qua đi. Mặc kệ trước đây nàng là ai ta chỉ cần con người của nàng hiện tại. Ta sẽ bảo vệ nàng không ai có thể làm hại nàng nữa. Hãy tin ta. Được không?"
"Long Nhật Hàn ta xin lỗi. Hãy cho ta thời gian được không? Ta chưa thể chấp nhận ngay được ta không muốn chuyện đó sảy ra lần nữa" Nàng nhìn hắn hỏi.
"Gọi ta là Hàn. Ta có thể đợi nàng. Không phải bây giờ cũng được, năm mười năm nữa cũng không sao. Hãy cho ta thời gian ta sẽ chứng minh cho nàng thấy. Chỉ cần nàng đừng đẩy ta ra xa "
"Cảm ơn ngươi nhiều lắm, Hàn!" Nói rồi nàng gục mặt vào lòng hắn mà ngủ thiếp đi.
Thấy nàng ngủ rồi hắn đành ôm nàng về phòng ngủ tiếp. Ban nãy nàng khóc nhiều quá chắc bây giờ mệt quá rồi.
Vừa bước vào phòng đang chuẩn bị thay đồ đi nghỉ ngơi thì bất ngờ nhìn thấy ở trong góc phòng cạnh bàn có bóng người. Tiến lại gần xem thử thì phát hiện đó là hắn đang ngồi uống rượu.
" Sao lại là ngươi? Ở đây làm gì giờ này sao không về phòng ngươi đi" Nàng hỏi hắn.
" Nàng về rồi hả! Ta đang đợi nàng mà" Hắn thấy nàng thì đứng lên.
" Sao không thắp đèn lên để tối thui vậy. Không khéo lại chết sớm lúc nào không biết đấy." Nàng nhìn hắn nói với giọng đe dọa. Hừ đùa sao nửa đêm không ngủ lại chạy tới phòng nàng ngồi uống rượu. Định nhát ma nàng chắc.
"Ta không muốn người khác bận tâm đến nên không thắp đèn." Hắn trả lời nàng.
"Rồi bây giờ ta về rồi ngươi có thể đi về phòng ngươi được rồi đấy ta muốn ngủ!" Nàng mở lời đuổi hắn về phòng.
"Nhưng ta muốn ngủ lại đây. Nếu không ta đợi nàng đến nửa đêm làm gì chứ?" Hắn nhìn nàng cười hì hì.
"Mặc kệ nhà ngươi ta đi tắm đây. Lo nốt chỗ đồ trên bàn đó đi. Ta ra mà chưa thấy ngươi dọn xong thì cút về phòng mà ngủ" Nàng chỉ đống đồ trên bàn do hắn bầy ra bảo. Đến phòng nàng còn bây cho nơi này thành như vậy. Toàn là mùi rượu.
"Được rồi nàng đi đi bảo đảm khi trở lại căn phòng này sẽ lại như cũ" Hắn nhìn nàng đảm bảo. Haiza ai bảo hắn chờ nàng đâu còn bầy ra đây một đống thứ chế này. Chịu khổ dọn dẹp lại thôi vậy.
vietwriter.vn
Nàng không nói nhiều với hắn nữa quay bước đi ra khỏi phòng về phía sau núi. Chỉ là nàng lúc sớm đi ra ngoài nàng có để ý thấy một hồ nước nóng ở sau núi. Bây giờ đã muộn nàng không muốn phiền người khác nên đi lên đó tắm rửa vậy.
Mà thật ra cái hồ nước đó là của Long Nhật Hàn nhưng lại ở sau núi nên ít người biết đến với lại chỉ có hắn mới được phép đến đó, những người khác lên đó nếu bị phát hiện thì sẽ bị trừng phạt rất nặng.
Khoảng một nén hương sau nàng vận trên mình một bạch y trên mái tóc vẫn còn ướt nước. Về phòng thì hắn đã dọn dẹp sạch sẽ lại căn phòng của nàng như cũ.
Hắn thấy dung nhan của nàng thì mắt nhìn không chớp. Bình thường nàng đã đủ đẹp để hút hồn tất cả nam nhân rồi, bây giờ nàng lại vừa tắm xong mái tóc vẫn còn ướt nước. Khuôn mặt vì vậy mà ửng hồng trông thực đáng yêu cộng với nét mặt vốn lạnh lùng khiến nàng trông càng xinh đẹp và cuốn hút. Hắn nhìn nàng mà bất động luôn tại chỗ.
"Nàng thật đẹp" Hắn nói trong vô thức.
"Ngươi nói gì cơ?" Nàng hỏi lại hắn.
Nghe nàng hỏi vậy hắn giật mình "à không có gì đâu".
Nàng cũng lười để ý đến hắn nên lên giường nằm ngủ luôn không thèm để ý đến hắn. . ngôn tình hoàn
Hắn nhìn nàng như vậy thì cũng không nói gì nữa. Đi đến bên giường nằm xuống. Ôm lấy nàng mà ngủ.
Bị hắn ôm như vậy nàng cũng mặc kệ, cứ coi hắn như cái gối ôm tỏa nhiệt là được. Nhưng vẫn không quên càm ràm
"Thật là hôi, lần sau ngươi đến phòng ta mà còn dám uống rượu thì cút ngay"
"Được được, tất cả nghe theo nàng"
Hắn thấy nàng không phản đối hành động của mình cũng thấy yên tâm, cứ như vậy hắn ôm nàng tiến vào mộng đẹp.
Đang ngủ bỗng hắn thấy trước ngực mình nóng ẩm cảm thấy ướt ướt. Nhìn đến thì thấy khoé mắt nàng đang chảy lệ. Thấy nàng như vậy lòng hắn đau xót.
"Nguyệt nhi...... Nguyệt nhi nàng làm sao vậy" Hắn hỏi nàng với giọng đầy lo lắng.
Đáp lại hắn là những tiếng nấc nghẹn ngào với hai hàng lệ ngày càng nhiều của nàng. Hắn nhìn nàng như vậy mà xót xa mà không thể làm gì.
"Khôn......n...g mẹ ơi mẹ đừng bỏ con mẹ ơi..... Đừng bỏ con mà mẹ.... mẹ ơi! Đừng mẹ, đều tại ông ta mẹ ơi đừng bỏ con...." Nàng nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
"Nguyệt nhi.... Nguyệt nhi mau tỉnh lại đi Nguyệt nhi đừng làm ta sợ mà mau tỉnh lại đi.." Hắn nhìn nàng như vậy mà không thể làm gì được ngoài cách cố lay nàng tỉnh lại.
Sau bao công sức của mình thì cuối cùng hằn cũng lay được nàng tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh lại nàng với đôi mắt đỏ hoe bên khoé mắt vẫn còn vương hai hàng lệ. Không đợi hắn kịp hỏi đã sảy ra chuyện gì thì nàng đã nhanh chóng bước xuống giường rồi bỏ ra khỏi phòng.
Hắn nhìn nàng như vậy càng thêm lo lắng, vội vàng khoác thêm y phục rồi chạy theo nàng. Ban nãy nàng đi trên người chỉ có lớp áo mỏng. Hắn lo nàng sẽ bị cảm lạnh nên vội lấy thêm chiếc áo choàng rồi chạy theo nàng.
Đi ra đến hoa viên bất chợt hắn nghe thấy tiếng sáo đầy bi ai, hoà vào đó là nỗi buồn sâu thẳm. Hắn đoán người thổi khúc nhạc này là nàng nên vội vàng chạy về phía phát ra tiếng sáo.
Đến bên cạnh bờ hồ hắn thấy nàng đứng bên bờ hồ trên người là bộ y phục mỏng manh. Những dai điệu buồn bã cô độc phát ra khiến người nghe cũng phải sầu não. Hai hàng lệ vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt khuynh thành của nàng. Nét mặt lạnh lùng thường ngày bây giờ đã bị thay thế bởi sự thương tâm mang đầy nỗi buồn.
Thấy nàng như vậy tim hắn nhói đau. Không suy nghĩ nhiều hắn bước nhanh về phía nàng. Muốn ôm nàng vào lòng mà che chở.
Bị rơi vào một vòng ôm ấm áp tiếng sáo của nàng cũng dừng lại. Hai người cứ như vậy mà ôm nhau bên cạnh bờ hồ.
"Nguyệt nhi làm sao vậy có thể nói ta biết chuyện gì sảy ra không. Ta rất lo lắng!" Hắn lên tiếng thì thầm vào tai nàng. "Ta rất sợ nàng có biết không? "
Nàng ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt tuấn mĩ nhưng đầy lạnh lùng của hắn. Bỗng nàng lên tiếng hỏi. "Long Nhật Hàn?"
"Sao nàng nói đi" hắn nhìn nàng đáp.
"Ngươi nói ngươi yêu ta đúng không?" Nàng hỏi.
"Đúng ta yêu nàng, rất yêu, là thật lòng, thật dạ" hắn nói với giọng khẳng định.
"Ngươi là yêu ta thật lòng hay chỉ vì cái dung mạo này của ta. Hay là vì cái thân phận Phượng đại tiểu thư này của ta" Nàng hỏi mà nghe xong hắn muốn tức điên lên.
Nghe nàng hỏi vậy vòng tay đang ôm nàng bỗng siết chặt hơn. Hắn nhìn nàng nói với giọng chắc chắn "ta yêu nàng yêu chính con người của nàng chứ không phải vì dung mạo hay thân phận của nàng. Nàng có hiểu không?"
"Như vậy khi ngươi biết được sự thật về ta liệu tình yêu của ngươi có còn chắc chắn nữa không? Ta vốn không phải là Phượng Minh Nguyệt gì cả. Phượng Minh Nguyệt thật sự đã chết vào 7 năm trước rồi cái ngày nàng bị đẩy xuống bách núi ấy. Ta là Lãnh Minh Nguyệt sống ở một thời không khác. Vì một lần trùng hợp mà nhập vào thân xác này" Nàng nhìn hắn mà kể lại.
"Nàng nói vậy là sao chứ? Nàng là nàng chứ sao lại từ đâu ra thêm một Lãnh Minh Nguyệt nữa vậy" hắn nhìn nàng khó hiểu.
"Nơi ta sông trước đây gọi là thế kỉ 21 ở đó có những thứ mà thế giới này không có. Ta sinh ra trong một gia đình giàu có chúng ta sống với nhau rất hạnh phúc nhưng rồi vào năm ta 3 tuổi thì cha ta dẫn từ bên ngoài về một người phụ nữ và một đứa con giêng của họ. Ông ta lấy mẹ chỉ vì khối tài sản khổng lồ của ông ngoại ta. Khi ông mất tất cả tài sản đều cho mẹ thừa kế, vì muốn làm một người vợ hiền một người mẹ tốt bà ấy đã giao lại cả công ti cho ông ta. Khi có được thứ mình muốn ông ta bắt đầu không quan tâm tới mẹ con chúng ta nữa. Suốt ngày ông ta hành hạ mẹ con chúng ta. Nhưng vì cái thứ được gọi là tình yêu đó mà bà ấy mới phải chết. Ta thì bị ông ta đối sử không ra gì. Cuối cùng phải bỏ nhà ta đi. Dấn thân vào con đường đầy máu tanh và tội lỗi. Ta biết mình không nên hận cái thứ gọi là tình yêu đó nhưng chỉ cần nghĩ đến vì nó mà mẹ phải chết là ta lại không thể chấp nhận được" nàng nói mà giọng lại run run.
Nghe những gì nàng kể lại mà tim hắn như quặn thắt. Tại sao nàng lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy chứ? "Được rồi Nguyệt nhi nàng đừng buồn mọi chuyện đã qua thì hãy để nó trôi qua đi. Mặc kệ trước đây nàng là ai ta chỉ cần con người của nàng hiện tại. Ta sẽ bảo vệ nàng không ai có thể làm hại nàng nữa. Hãy tin ta. Được không?"
"Long Nhật Hàn ta xin lỗi. Hãy cho ta thời gian được không? Ta chưa thể chấp nhận ngay được ta không muốn chuyện đó sảy ra lần nữa" Nàng nhìn hắn hỏi.
"Gọi ta là Hàn. Ta có thể đợi nàng. Không phải bây giờ cũng được, năm mười năm nữa cũng không sao. Hãy cho ta thời gian ta sẽ chứng minh cho nàng thấy. Chỉ cần nàng đừng đẩy ta ra xa "
"Cảm ơn ngươi nhiều lắm, Hàn!" Nói rồi nàng gục mặt vào lòng hắn mà ngủ thiếp đi.
Thấy nàng ngủ rồi hắn đành ôm nàng về phòng ngủ tiếp. Ban nãy nàng khóc nhiều quá chắc bây giờ mệt quá rồi.