-
Phần 3 END
5.
Nhờ sự chăm sóc của ân nhân, Cách Liễu, ngươi rất nhanh đã hồi phục.
Ngươi muốn rời đi, lịch sự yêu cầu Cách Liễu đưa ngươi xuống núi, còn hứa sẽ trả y vàng bạc tiền tài, nhưng y lại nói ngôi làng này chỉ có thể vào không thể ra, bởi họ sống ẩn dật ở đây để tránh bị bên ngoài phát hiện, y đã cứu ngươi, giờ ngươi không thể đi được nữa.
Ngươi làm sao bằng lòng ở lại đây được.
Cha mẹ vẫn còn ở ngoài kia, họ không biết ngươi còn sống, nếu như họ tưởng rằng ngươi chết rồi, không biết sẽ đau lòng đến mức độ nào, còn cả… còn cả cô bé kia nữa…
Nàng ấy sẽ buồn.
Nếu ngươi mặc kệ tất cả mà dùng sức xông ra ngoài, những người này cũng không thể ngăn cản ngươi, nhưng ngoài làng có tổ rắn rất độc, ngươi đành phải trở về sau khi đi vòng quanh trong làn sương mù dày đặc trong rừng, nhưng ngươi thề là sẽ không bỏ cuộc.
Nửa tháng… một tháng…
Bốn tháng… nửa năm…
Cho đến nửa năm sau, sáng sớm hôm đó, ngươi mang theo cung tên và thương giáo ra ngoài.
Cách Liễu ngăn ngươi lại.
“A Vân muốn đi đến thế ư?”
Lưng y quay về phía mặt trời, lặng lẽ đứng dưới bậc thềm, chàng trai cao lớn ấy đang ngước nhìn ngươi.
Ngươi nói phải.
Ngươi còn cha mẹ ngoài kia, còn muốn cống hiến, còn muốn lập công…
Ngươi sinh ra là nữ nhân còn chưa từng vì điều đó mà bỏ cuộc, sao có thể bỏ cuộc chỉ vì ngọn núi này, cái làng này.
Cách Liễu hôm đó cười có chút khác trước, có phần ngượng ngùng lại vừa buồn bã.
Y nói.
“Có một chuyện ta chưa nói với A Vân. Theo quy tắc của thôn Cách, chỉ cần A Vân cùng ta thành hôn, gả cho ta làm vợ, A Vân có thể rời đi.”
Y dừng lại một chốc, rồi nói thêm một câu.
“Ta sẽ đích thân đưa A Vân đi.”
Ngươi do dự hồi lâu, hỏi liệu làm thế có gây hại gì cho y không.
Y nói không, ngươi liền đồng ý.
Ngày tân hôn, trong thôn vắng vẻ quạnh quẽ, chắc là không ai thích nhìn thấy một người ngoài vũ phu mạnh bạo như ngươi, nhưng Cách Liễu và đệ đệ y lại rất vui mừng, sau khi bái đường xong, ngươi cũng không ngồi yên trên giường tân hôn đợi Cách Liễu.
Ngươi thay ra chiếc váy cưới đắt tiền thêu chỉ vàng, thu dọn đồ đạc.
Lặng lẽ đứng ở ngoài cửa, đợi Cách Liễu quay về.
Ngươi muốn đợi Cách Liễu đưa ngươi đi trong đêm, nhưng…
Đêm đó ngươi thật sự không nhớ lại được điều gì, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng khóc, cảm giác như có thứ gì đó kéo lấy ngươi, quấn chặt lấy ngươi, rất lâu mới buông ra, đến khi ngươi mở mắt ra, đã thấy mình thức dậy ở dưới gốc cây cạnh đường lớn.
6.
Là nữ mà lại đi giả nam làm tướng quân, cho dù có lập được vô số chiến công, cứu dân chúng thoát khỏi biển lửa, vẫn là tội khi quân. Một đám quan viên trong triều đến nói với ngươi rằng ngươi không theo luật lệ, thật to gan, dám cải nam trang ra chiến trường tranh công, ngươi xúc phạm đến uy tín của cường quốc Nam triều.
Ngày đó trong triều, cho dù phụ thân ngươi có van xin thế nào, bệ hạ vẫn rất giận dữ, không muốn tha cho ngươi.
Nhìn gương mặt tái nhợt đi vì tuyệt vọng của cha, ngươi cảm thấy hối hận.
Ngươi hộ quốc đến chết, không tiếc mạng mình, nhưng bọn họ lại chỉ vì ngươi là nữ mà muốn giết ngươi.
Thì ra, mọi thứ ngươi làm đều là sai.
…
Mười ngày sau chính là ngày ngươi bị chém đầu.
Ngươi ở trong ngục hơn nửa tháng, ngươi không biết cô gái bé nhỏ Khương Hợp Nguyệt làm thế nào mà vào được đây, đây là nơi mà ngay cả cha mẹ ngươi còn không vào được, vậy mà nàng ấy không chỉ đi được vào còn thậm chí mang theo đồ ăn ngon. Tên cai ngục mở cửa phòng lao của ngươi một cách rất cung kính.
Ngươi đang chậm rãi ăn, ánh mắt say mê trước mặt khiến ngươi không thể không chú ý mà ngẩng đầu nhìn lên, cô gái nhỏ mang đồ ăn đến cho ngươi đang nhìn ngươi không chớp mắt.
Đôi mắt to tròn đen nhánh như quả nho của nàng ấy sáng ngời, tràn đầy vui vẻ.
“Tỷ tỷ ăn đi, nếu thích ngày mai ta lại mang cho tỷ.”
Ngươi nuốt một miếng, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải cô bé có chút xa lạ trước mặt, do dự một lát, lại không nhịn được đưa tay sờ sờ cái đầu trọc của nàng ấy.
“Tóc đâu rồi?” - Ngươi hỏi.
Cô gái nhỏ nhào đến ngồi bên cạnh ngươi, ôm lấy tay ngươi, dựa vào vai ngươi, thân mật hệt như lần đầu tiên gặp nhau, nói một cách rất tự hào.
“Cạo trọc rồi, ta không muốn vào cung làm phi cho cẩu hoàng đế, vào chùa làm ni cô, nên cạo sạch đó.”
Ngươi giật mình một cái, vội nhét miếng thịt kho vào miệng nàng ấy bịt lại.
“Không được bất kính với bệ hạ.”
Cô gái nhỏ không thích ăn thịt, cau mày chán ghét, định nhả miếng thịt trong miệng ra lại không nỡ, do dự một chút mới nhai nuốt xuống, vừa nhai vừa lẩm bẩm.
“Lão hoàng đế đối xử vởi tỷ như vậy, tỷ vẫn… hứ, tỷ đúng là đồ đầu bò, mạng cũng sắp mất rồi, còn không muốn tranh thủ mắng lão già kia vài tiếng,”
Đũa ngươi không dùng gắp đồ nữa mà đưa lên dùng bịt luôn miệng nàng ấy lại.
Chí choé một hồi, ngươi ăn uống no nê, cô bé thì thu dọn đồ ăn, trước khi đi còn bất ngờ quay lại cười nói với ngươi.
“Tỷ tỷ đừng sợ, tỷ sẽ không chết đâu, ta sẽ giúp tỷ ra khỏi cái chỗ rách nát này, sau này ta nhất định để cho lão khốn kiếp kia phải quỳ gối trước mặt ta xin tha thứ, tỷ tỷ muốn gì, ta cũng sẽ làm mọi cách lấy về cho tỷ.”
Hả?
Ngươi thẫn thờ nhìn nàng ấy khi viên cai ngục cung kính tiễn nàng ấy rời đi.
Ngươi không hiểu ý nàng ấy là gì.
Cho đến một ngày trước khi ngươi bị đưa ra pháp trường, ngươi được thả ra khỏi lao ngục, được đưa đến thư phòng hoàng gia quỳ xuống trước mặt lão hoàng đế, cô gái bé nhỏ đứng bên cạnh lão, đoan trang đúng mực, nàng ấy đội mũ miện cúi đầu. Nàng ấy không còn là cô bé nhanh nhẹn hoạt bát trước kia đứng trước mặt ngươi nữa, giờ giống như một con búp bê tinh xảo trong bộ y phục lỗng lẫy hơn.
Gặp được người, chỉ có thể ngước mắt lên nhìn, thờ ơ như chưa từng biết đến nhau.
Ngươi chỉ biết rằng ngày đó cô gái nhỏ vào cung làm phi tần của lão hoàng đế, biên cương khẩn cấp, rất nhiều dũng tướng đều bệnh nặng không đứng dậy nổi, vì vậy nàng ấy liền đề cập ngươi với bệ hạ.
Trước khi ngươi lấy lại chức tướng quân, thăng quan, dẫn vạn quân rời khỏi kinh thành, ngươi còn tưởng rằng không thể gặp mặt cô gái nhỏ lần cuối.
Ngươi được như ý, thân thể nữ nhân mặc áo giáp vàng, ngồi trên ngựa với thanh bảo kiếm trong tay, quay đầu lại nhìn bức tường thành cao lộng của kinh đô lần cuối cùng…
Ngươi dường như thấy một bóng trắng lướt qua.
Nàng ấy đứng trên tường thành, vẫy tay chào ngươi, mỉm cười rạng rỡ, hệt như lần đầu tiên ngươi nhìn thấy nàng ấy vậy.