Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
Một đám người ăn ăn uống uống, thời điểm ăn uống no đủ, đột nhiên Đinh Tiếu cảm thấy không thoải mái từ trong ra ngoài.
Thấy mọi người đều dừng lại động tác, sau đó cơ hồ tất cả mọi người sắc mặt đều khác thường. Xem ra hắn không phải chỉ một mình mình mới có loại cảm giác này. Điều Đinh Tiếu nghĩ tới đầu tiên là không phải ở phụ cận có mãnh thú nguy hiểm gì chứ?
"Chuyện gì xảy ra? Mọi người đều cảm thấy không thoải mái sao?"
Khôn là người đầu tiên đứng lên: "Hẳn là có việc lớn!"
Không bao lâu, bên người bọn họ liền trở nên "náo nhiệt". Một vài tiểu động vật thậm chí là côn trùng ngày thường trốn tránh rất kỹ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng xuất hiện ở nơi giống đực lui tới đều chui ra. Tuy không đến mức khiến người hoa mắt, nhưng nhìn qua lại khiến người thập phần hoảng sợ.
Nhìn con cá ở hồ nước cách đó không xa đang liều mạng nhảy lên, Đinh Tiếu lúc này rốt cuộc phản ứng lại: "Có lẽ là có địa chấn!"
Động đất là gì mọi người đều không rõ, nhưng địa chấn thì những người này vẫn nghe qua từ miệng các trưởng bối truyền lại, đó là tai nạn phi thường đáng sợ. Nghĩ tới đều này, hơn nữa các thú nhân chính là bản năng nguyên thủy, khiến cho sắc mặt của mọi người càng thêm khó coi, nhưng bọn họ vốn dĩ chỉ dã ngoại ở nơi cây cối ít, có thể chạy trốn đi đâu được?
Chấn động so với trong tưởng tượng còn đến nhanh hơn, còn chưa đợi mọi người nói thêm mấy câu, Đinh Tiếu liền cảm thấy thân thể của mình bị nghiêng ngả không vững. Trong lòng lo sợ nắm chặt Khôn vừa lúc đang ôm lấy mình, loại sợ hãi này không thể nhẹ nhàng hơn vài lần gặp phải cái chết lúc trước. Tất cả cảnh tượng đã xem trên tivi, về thảm trạng của mấy lần động đất, trong đầu toàn bộ đều không chứa nổi những suy nghĩ khác nữa. Chỉ không ngừng mặc niệm: "Không có việc gì, chắc chắn không có chuyện!
Thời gian động đất cũng không quá dài, lại cũng không phải ngắn, ước chừng chỉ 30 giây liền kết thúc, sau khi rung chuyển dừng lại, cảnh tượng xung quanh cũng không có biến hóa gì quá lớn. Chỉ là ngọn núi cách đó không xa rơi xuống một vài cục đá, nhưng vì đá lăn xuống cũng không quá lớn, cũng do bị đại thụ ngăn lại, cho nên cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì tới bọn họ.
Chờ tới khi mọi người từ trong kinh hoảng tỉnh táo lại, điều đầu tiên nghĩ tới là chạy nhanh về thôn!
Vì thế cũng không quản mấy thứ này, Khôn chỉ nhanh chóng dùng đất lấp đầy bếp lò, một vài nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị gì đó cũng không quan tâm, lập tức liền biến thành hình thú chạy về thôn.
Trở lại thôn, tình hình trước mắt cơ hồ là tất cả mọi người đều ở bên ngoài, hiện trường phi thường hỗn loạn, may mà lúc này là buổi chiều, có rất nhiều người đều làm việc trong ruộng nhà mình, người ở trong nhà rất ít.
Nhưng 30 giây chấn động này cũng chưa phải là dừng hẳn, khi Đinh Tiếu bọn họ tới cửa thôn, chấn động lần thứ hai bắt đầu xảy ra, lúc này đại khái cũng giằng co tầm 20 giây, tuy cảm giác không hốt hoảng như lúc trước, xung quanh cũng không có biến hóa quá lớn, nhưng tất cả mọi người đều trắng bệch cả mặt.
Đi tới thế giới này rất nhiều năm, mình đã mang cho bộ tộc này nhiều thay đổi như vậy, nó trở nên càng giàu có, càng phồn vinh, càng cường đại, nhưng trước sau không thay đổi được thiên tai xảy ra.
Đúng vậy. Có động đất, có hồng thủy, có bão tố cuồng phong, có mưa đá, có sấm chớp mưa dông, có tuyết tai, còn có cháy rừng khủng bố nhất. Thì ra cuộc sống an nhàn đã khiến mình quên mất những điều này, nhưng người sống cả đời, tận 500 năm thời gian, có cái gì là không có khả năng gặp phải chứ?
Đinh Tiếu nhìn thôn dân hoảng loạn, thanh âm bên tai tuy thực ồn ào, nhưng cậu lại có một loại cảm giác không nghe thấy, ba và cha bọn họ không có việc gì chứ? Bị dọa ngốc Đinh Tiếu sửng sốt một lát, lập tức nghĩ tới người thân của mình, vì thế lảo đảo mà nhảy khỏi lưng Khôn, giống như điên mà chạy về hướng nhà của ba, hoàn toàn quên mất.
Nếu là Khôn thì tốc độ có lẽ sẽ càng nhanh một chút, nhưng lấy tình hình trước mắt nhìn xem, "phương thức giao thông" Đinh Tiếu lựa chọn đúng là càng hợp lý hơn một chút.
Lúc này Quỳnh và Hạ đang ở cửa nhà mình, lần đầu tiên địa chấn, hai người bọn họ vừa vặn đang hái bí đỏ trong ruộng. Cảm giác được bản thân lung lay, ngay cả bí trên giàn cũng lung lay, bọn họ lập tức liền ngây ngốc. Vì thế không quản tới điều gì, việc đầu tiên là chạy về nhà, trong lòng lo lắng nhất tự nhiên vẫn là hai đứa nhỏ Đinh Tiếu và Khôn.
Cha con gặp mặt, đều cùng thở dài một hơi, chỉ một lát sau, người một nhà Liệt cũng tới cửa nhà Quỳnh, mà lúc này Thương cũng tới báo bình an với bọn họ.
Khôn không nói thêm gì với người nhà, chờ tới khi xác nhận người trong nhà đều không có việc gì, sau đó lập tức cùng Hạ và Liệt chạy nhanh tới Thôn Bộ. Việc đầu tiên là muốn xác định an toàn của người toàn thôn, trấn an cảm xúc của thôn dân cũng là việc cấp bách.
Toàn bộ thôn Thiên Hà lâm vào hỗn loạn, tuy cảm giác cũng không có gì khác, đại thể cũng không có nhiều tổn thất gì, nhưng hơn mấy trăm hộ gia đình, hơn 2000 người, nói không có thương vong cũng là không hiện thực.
Có vài nhà trải qua mấy trăm năm thật sự là không trụ được, phòng ở tuy có dùng bùn keo gia cố, nhưng cũng không chịu đựng được nắng mưa của thời gian. Thời điểm không có thiên tai thì ngẫu nhiên cách 4-5 năm lại trát thêm một tầng bùn đất bù đắp những chỗ khuyết thủng, nhưng lại không hề xây nhà mới, tự nhiên bị phong hóa cũng là tất nhiên.
Trải qua thống kê, phòng ốc hoàn toàn sập có 9 nhà, nhà bị tổn hại không thể ở có 24 nhà, mặt khác những nhà bị tổn hại ít có thể bỏ qua. Khiến cho người tiếc hận chính là tai nạn thình lình xảy ra, ba vị tộc nhân bị chết. Trong đó có hai vị lão niên bạn lữ bị tường sập ngăn lối đi,xà nhà rơi trúng người mà chết, còn có một người tuy rời khỏi nhà mình, lại bởi vì sợ hãi mà ly thế.
Người bị thương có trên dưới 100 người, nhưng đại đa số đều chỉ bị xước sát da, chỉ có 11 người là bị đụng vào chân tay, nhưng đều không có vấn đề gì lớn, hai ba tháng cũng có thể hồi phục.
Khổ sở về việc mất đi tộc nhân cùng mất đi nhà cửa đan xen nhau, hơn nữa một vài lão nhân lớn tuổi còn nhớ rõ 300 năm trước tai nạn xảy ra ở thôn Lưỡng Hồ kia, cảm xúc của đám người thay đổi toàn bộ.
Có người hoảng sợ, có người bực bội, còn có những người tận mắt chứng kiến nhà của mình sụp đổ lạc vào trạng thái mờ mịt vô thố. Điều này khiến cho người chưa từng xử lý qua loại chuyện này như Bằng Giáp vô cùng đau đầu nhức óc.
Cảm xúc của Đinh Tiếu bình phục khá nhanh, cũng là vì cả nhà bọn họ không có ai bị thương, ngoại trừ chuồng heo ngoài sân vườn nhà Quỳnh ba bị sụp một góc đè lên một đầu heo có ý đồ chạy ra ngoài ra, bốn người nhà Liễu Đại và phòng ở đều không có vấn đề gì. Nhà của Đinh Tiếu và Khôn vốn dĩ được xây dựng nền móng gia cố siêu vững chắc nên không có vấn đề gì, mà nhà Liệt là căn cứ vào quy cách làm nhà của Đinh Tiếu nên cũng không có vấn đề. Cho nên bọn họ hiện tại trước tiên cần phải nhanh chóng đem gia súc nhà mình nhốt lại cho tốt. Sau đó Giản và Quỳnh cùng Đinh Tiếu ba người chạy nhanh tới "phòng khám nhỏ" của hiến tế để hỗ trợ. Kim mang theo Du đi tới nhà Liễu Đại hỗ trợ trông nom tiểu Miêu Miêu và Thương.
"Phòng khám nhỏ" của hiến tế lúc này tụ tập không ít người, ngoại trừ mấy người bị đụng vào cánh tay cẳng chân ra, những người bị trầy xước da hiện tại cũng không còn tâm tình để ý tới miệng vết thương của mình. Ngược lại là tới dò hỏi hiến tế lần địa chấn này có phải do "trời phạt" hay "Thần Thú tức giận" gì đó linh tinh hay không. Điều này khiến cho Đằng một bên xử lý thương thế của người bệnh, một bên tâm tình bực bội. Cũng may bây giờ có mấy học trò hỗ trợ, Cát Trung cũng có thể hỗ trợ ứng phó đám người rảnh rỗi đó. Bằng không nàng thật phải vội phát điên.
Đinh Tiếu thật vất vả mới chen được tới cửa, vừa lúc nghe được hai vị giống cái ở nơi đó liên tiếp nói với Cát Trung: "Này thật sự không phải Thần Thú tức giận sao? Nếu không phải thần muốn trừng phạt chúng ta, đang êm đẹp tại sao tự nhiên lại động?"
Nghe thấy điều này, Đinh Tiếu liền hỏa lớn, nhưng ngại đều là trưởng bối, cậu cũng không nói được điều gì.
"Cát Trung bá bá, còn gì cần cháu hỗ trợ không?"
Cát trung thở dài: "Cháu đi giúp Đằng sắc thuốc đi. Lục Hi vừa rồi chạy tới một chuyến, nói là về nhà nhìn xem rồi lập tức sẽ quay lại."
Đinh Tiếu gật đầu, vừa muốn quay người đi, liền nghe được một câu nói không lớn nhưng lại nghe thấy rõ ràng: "Nói không chừng chính là chúng ta mấy năm nay làm quá nhiều việc trước kia chưa từng làm, Thần Thú không cao hứng."
Dưới tình huống như vậy, động đất vừa mới qua đi chưa được một giờ đồng hồ, tâm tình của ai cũng thập phần ác liệt, Đinh Tiếu có muốn bận tâm tới thân phận trưởng bối của người ta cũng không đè được áp lực trong lòng. Cậu rất hiểu loại tâm tính này, nếu mình không nhanh chóng phát tiết ra ngoài, nói không chừng sẽ lại một thân không thoải mái. Cái lọ thuốc điều tiết thần kinh kia tuy vẫn còn, nhưng ngại quá, đã qua nhiều năm hết hạn sử dụng rồi.
"Nếu các vị sợ Thần Thú không cao hứng, liền trả lại ruộng cho Thôn Bộ, về sau cứ tiếp tục chỉ ăn thịt nướng đi."
Người vừa nói ra kia lập tức ngậm miệng, còn dẫn tới một đám người bên cạnh trừng mắt mà nhìn. Cát Trung vỗ vỗ bả vai Đinh Tiếu: "Mọi người đều là sợ hãi, đừng nghe những thứ vô nghĩa này. Nếu ai dám can đảm nói ra cháu làm việc sai cho bộ tộc, ta là người đầu tiên không tha cho kẻ đó."
Người xung quanh lập tức phụ họa theo, khiến cho người kia tự biết nói sai nhanh chóng xin lỗi. Kỳ thực hắn cũng thật sự chỉ là bị dọa đến đầu không tỉnh táo, phòng ở trong nhà nứt ra một cái miệng to, chắc chắn trong chốc lát không thể vào ở được. Trong lòng nhất thời sốt ruột, không biết phải làm gì nên không khống chế được nói linh tinh. Hắn sao lại không biết mấy năm nay thay đổi khiến cho cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt chứ.
Đinh Tiếu hít một hơi thật sâu. "Ta biết tâm tình của mọi người hiện tại đều không tốt, trong đầu suy nghĩ linh tinh ta có thể lý giải, nhưng các vị cùng với việc lưu tại chỗ này truy vấn rốt cuộc có phải Thần Thú tức giận hay không, còn không bằng chạy nhanh đi hỗ trợ thôn dân gặp nạn dọn dẹp một chút đồ vật. Động đất mà thôi, chỉ là hiện tượng thực bình thường. Tuy nó rất đáng sợ, sẽ mang tới tai nạn cho chúng ta, nhưng nó không liên quan tới Thần Thú. Thần Thú là tạo phúc cho chúng ta, ngài sao có thể khiến người mất mạng vô tội? Chẳng lẽ mọi người cảm thấy Thần Thú sẽ dùng phương thức tàn bạo như vậy đối xử với chúng ta sao?"
Nghe xong Đinh Tiếu nói, mọi người trầm mặc một lát sau đó tốp hai tốp ba lục tục rời khỏi trong và ngoài sân "phòng khám nhỏ". Đúng vậy, Thần Thú là thần hộ mệnh của tất cả các thú nhân, sao có thể dùng phương thức bạo ngược như vậy để trừng phạt bọn họ chứ. Tuy không rõ vì sao lại động, nhưng trí giả đều nói là hiện tượng bình thường, vậy hẳn là hiện tượng bình thường.
Cùng với ở chỗ này hỏi tới hỏi lui, thật sự còn không bằng đi làm một ít việc hữu dụng. Trong thôn đã thực lộn xộn, bọn họ không hỗ trợ được gì thì cũng thật sự không nên ở chỗ hiến tế quấy rối như thế này.
Đám người rất nhanh liền rời đi, chỉ để lại những thôn dân bị thương cùng người nhà của họ.
Giản và Quỳnh thậm chí cả Cát Trung đều bị một phen lời nói của Đinh Tiếu làm cho chấn động.
Nói thật, bọn họ không phải không nghĩ tới những nghi vấn mà những người đó hỏi ra, chỉ là những vấn đề đó đối với bọn họ mà nói cũng không quan trọng. Bọn họ chỉ để ý tới người nhà cùng tộc nhân có thể mau chóng vượt qua di chứng của trận tai nạn này mang tới hay không.
"Tiếu Tiếu, lời này của con nói rất có đạo lý! Thật sự cảm ơn con đã giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ như vậy cho chúng ta. Bằng không hiện tại bọn họ cho dù có rời đi, sau này vẫn có thể tới truy vấn." Cho nên vì là người có khoảng cách gần nhất với thần, hiến tế trong tình huống như vậy là phi thường khó làm.
Đinh Tiếu cười khổ: "Con cũng chỉ có thể làm được nhiêu đó, lúc này mọi người đúng là rất hỗn loạn, nói vài câu bậy bạ cũng là bình thường. Chờ đến ngày mai, hẳn là cho mọi người uống chút dược an thần. Con hiện tại đi sắc thuốc. Ba, mợ, hai người và dì hiến tế nói một tiếng, mang chút dược cầm máu đi ra ngoài giúp những thôn dân bị thương nhẹ bôi dược một chút đi."
Tuy không xảy ra dư chấn nữa, nhưng tất cả người dân thôn Thiên Hà sau gần nửa tháng cũng không dám vào lại phòng ở nhà mình. Tuy hiện tại thời tiết còn chưa tính là quá lạnh, thể trạng của các thú nhân cũng không tồi. Nhưng cứ như vậy đi xuống cũng không phải biện pháp. Những người mà nhà bị hỏng không ở được thì cũng thôi, không ở lều trại cũng không có biện pháp. Một lần nữa sửa chữa cùng trùng kiến đúng là cần thời gian. Nhưng những người mà rõ ràng nhà ở không có việc gì cũng đi theo "ồn ào", điều này khiến cho Bằng Giáp rất buồn bực. Nhưng loại sự tình này cũng không thể ép buộc được.
Lễ thành thân của Kinh và Mộc Ngõa vì xảy ra động đất mà bị gác lại, cuối cùng người nhà hai người thương nghị, quyết định đầu xuân sang năm lại tổ chức. Đối mặt với tình trạng như vậy, hai người tự nhiên là không có bất cứ ý kiến gì. Trước mắt quan trọng nhất chính là hỗ trợ những người dân đem nhà ở lại xây dựng cho tốt, mùa đông ở trong lều trại thực sự là một việc vô nghĩa.
Dưới sự nhắc nhở của Đinh Tiếu, Khôn mang theo một đám thanh thiếu niên giống đực tuần tra vài lần ở khu an toàn và khu vực gần khu an toàn. Phát hiện không có bất cứ tai nạn gì phát sinh nữa, mọi người cũng đều yên tâm.
Thời điểm mọi người như cũ không muốn vào ở trong nhà, tộc trưởng đại nhân giá lâm.
Tộc trưởng chính là người tâm phúc nhất của tất cả các tộc nhân, tuy rất nhiều thời điểm tộc nhân chỉ nghe thôn trưởng của thôn mình nói, nhưng trước những vấn đề lớn, tộc trưởng liền trở thành một loại tượng trưng của tâm linh.
Khi Kinh Ly tới bên người mang theo Bạch trưởng lão và Bạch Nguyệt. Nhân viên tùy tùng lúc này cũng không có tuần vệ, mà là mấy giống đực ấu tể của thôn Thiên Hà tới chủ thành học tập kia. Nghe nói quê nhà gặp nạn, toàn bộ bọn họ yêu cầu đi trở về cùng, nhà dù sao vẫn là nhà,mặc kệ rời đi bao nhiêu năm, nhà vẫn như cũ sẽ không thay đổi.
Nhìn thấy mọi người vẫn không muốn quay lại nhà ở như cũ, Kinh Ly cũng thực vò đầu. Nhưng hắn cảm thấy mình thân là tộc trưởng, vẫn có thể có chút tác dụng. Vì thế vào lúc ban đêm, hắn liền kêu gọi mọi người có thể vào nhà ngủ vẫn là nên vào nhà ngủ mới tốt. Sau đó bản thân tự vào nhà ngủ trước. Tuy ở nhà cũng có giường đất, nhưng hắn luôn cảm thấy cái giường đất của Thôn Bộ thôn Thiên Hà này càng thoải mái hơn một chút. Chẳng lẽ đây chính là "tác dụng tâm lý" mà Đinh Tiếu nói?
Kinh Ly bọn họ ở thôn Thiên Hà liền ba ngày, ban ngày không phải hỗ trợ săn thú thì chính là xây dựng nhà ở. Mọi người thấy tộc trưởng cùng trưởng lão đều như vậy, bọn họ còn sợ cái gì?
Hơn nữa Đinh Tiếu và Khôn nói với mọi người cũng có đạo lý, vạn nhất thật sự có địa chấn cũng không cần liều mạng chạy ra ngoài, kỳ thực nấp dưới giường đất quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cần không phải bị đè quá nặng, cho dù là gỗ rơi xuống cũng sẽ bị giường đất cản lại, bọn họ ở bên dưới cùng lắm chỉ là sặc ít đất, có chuẩn bị tâm lý sẽ tốt hơn nhiều so với bất thình lình xảy ra.
Vì thế ngày thứ tư, các thôn dân bắt đầu lục tục trở lại nhà của mình. Điều này khiến cho tất cả các "quan viên" đều thở dài một hơi, mà để đáp tạ tộc trưởng đại nhân, Đinh Tiếu quyết định cho hắn nếm thử phong vị mê người của hải sản, còn dụng ý là gì thì mọi người đều biết rồi đấy!
Thấy mọi người đều dừng lại động tác, sau đó cơ hồ tất cả mọi người sắc mặt đều khác thường. Xem ra hắn không phải chỉ một mình mình mới có loại cảm giác này. Điều Đinh Tiếu nghĩ tới đầu tiên là không phải ở phụ cận có mãnh thú nguy hiểm gì chứ?
"Chuyện gì xảy ra? Mọi người đều cảm thấy không thoải mái sao?"
Khôn là người đầu tiên đứng lên: "Hẳn là có việc lớn!"
Không bao lâu, bên người bọn họ liền trở nên "náo nhiệt". Một vài tiểu động vật thậm chí là côn trùng ngày thường trốn tránh rất kỹ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng xuất hiện ở nơi giống đực lui tới đều chui ra. Tuy không đến mức khiến người hoa mắt, nhưng nhìn qua lại khiến người thập phần hoảng sợ.
Nhìn con cá ở hồ nước cách đó không xa đang liều mạng nhảy lên, Đinh Tiếu lúc này rốt cuộc phản ứng lại: "Có lẽ là có địa chấn!"
Động đất là gì mọi người đều không rõ, nhưng địa chấn thì những người này vẫn nghe qua từ miệng các trưởng bối truyền lại, đó là tai nạn phi thường đáng sợ. Nghĩ tới đều này, hơn nữa các thú nhân chính là bản năng nguyên thủy, khiến cho sắc mặt của mọi người càng thêm khó coi, nhưng bọn họ vốn dĩ chỉ dã ngoại ở nơi cây cối ít, có thể chạy trốn đi đâu được?
Chấn động so với trong tưởng tượng còn đến nhanh hơn, còn chưa đợi mọi người nói thêm mấy câu, Đinh Tiếu liền cảm thấy thân thể của mình bị nghiêng ngả không vững. Trong lòng lo sợ nắm chặt Khôn vừa lúc đang ôm lấy mình, loại sợ hãi này không thể nhẹ nhàng hơn vài lần gặp phải cái chết lúc trước. Tất cả cảnh tượng đã xem trên tivi, về thảm trạng của mấy lần động đất, trong đầu toàn bộ đều không chứa nổi những suy nghĩ khác nữa. Chỉ không ngừng mặc niệm: "Không có việc gì, chắc chắn không có chuyện!
Thời gian động đất cũng không quá dài, lại cũng không phải ngắn, ước chừng chỉ 30 giây liền kết thúc, sau khi rung chuyển dừng lại, cảnh tượng xung quanh cũng không có biến hóa gì quá lớn. Chỉ là ngọn núi cách đó không xa rơi xuống một vài cục đá, nhưng vì đá lăn xuống cũng không quá lớn, cũng do bị đại thụ ngăn lại, cho nên cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì tới bọn họ.
Chờ tới khi mọi người từ trong kinh hoảng tỉnh táo lại, điều đầu tiên nghĩ tới là chạy nhanh về thôn!
Vì thế cũng không quản mấy thứ này, Khôn chỉ nhanh chóng dùng đất lấp đầy bếp lò, một vài nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị gì đó cũng không quan tâm, lập tức liền biến thành hình thú chạy về thôn.
Trở lại thôn, tình hình trước mắt cơ hồ là tất cả mọi người đều ở bên ngoài, hiện trường phi thường hỗn loạn, may mà lúc này là buổi chiều, có rất nhiều người đều làm việc trong ruộng nhà mình, người ở trong nhà rất ít.
Nhưng 30 giây chấn động này cũng chưa phải là dừng hẳn, khi Đinh Tiếu bọn họ tới cửa thôn, chấn động lần thứ hai bắt đầu xảy ra, lúc này đại khái cũng giằng co tầm 20 giây, tuy cảm giác không hốt hoảng như lúc trước, xung quanh cũng không có biến hóa quá lớn, nhưng tất cả mọi người đều trắng bệch cả mặt.
Đi tới thế giới này rất nhiều năm, mình đã mang cho bộ tộc này nhiều thay đổi như vậy, nó trở nên càng giàu có, càng phồn vinh, càng cường đại, nhưng trước sau không thay đổi được thiên tai xảy ra.
Đúng vậy. Có động đất, có hồng thủy, có bão tố cuồng phong, có mưa đá, có sấm chớp mưa dông, có tuyết tai, còn có cháy rừng khủng bố nhất. Thì ra cuộc sống an nhàn đã khiến mình quên mất những điều này, nhưng người sống cả đời, tận 500 năm thời gian, có cái gì là không có khả năng gặp phải chứ?
Đinh Tiếu nhìn thôn dân hoảng loạn, thanh âm bên tai tuy thực ồn ào, nhưng cậu lại có một loại cảm giác không nghe thấy, ba và cha bọn họ không có việc gì chứ? Bị dọa ngốc Đinh Tiếu sửng sốt một lát, lập tức nghĩ tới người thân của mình, vì thế lảo đảo mà nhảy khỏi lưng Khôn, giống như điên mà chạy về hướng nhà của ba, hoàn toàn quên mất.
Nếu là Khôn thì tốc độ có lẽ sẽ càng nhanh một chút, nhưng lấy tình hình trước mắt nhìn xem, "phương thức giao thông" Đinh Tiếu lựa chọn đúng là càng hợp lý hơn một chút.
Lúc này Quỳnh và Hạ đang ở cửa nhà mình, lần đầu tiên địa chấn, hai người bọn họ vừa vặn đang hái bí đỏ trong ruộng. Cảm giác được bản thân lung lay, ngay cả bí trên giàn cũng lung lay, bọn họ lập tức liền ngây ngốc. Vì thế không quản tới điều gì, việc đầu tiên là chạy về nhà, trong lòng lo lắng nhất tự nhiên vẫn là hai đứa nhỏ Đinh Tiếu và Khôn.
Cha con gặp mặt, đều cùng thở dài một hơi, chỉ một lát sau, người một nhà Liệt cũng tới cửa nhà Quỳnh, mà lúc này Thương cũng tới báo bình an với bọn họ.
Khôn không nói thêm gì với người nhà, chờ tới khi xác nhận người trong nhà đều không có việc gì, sau đó lập tức cùng Hạ và Liệt chạy nhanh tới Thôn Bộ. Việc đầu tiên là muốn xác định an toàn của người toàn thôn, trấn an cảm xúc của thôn dân cũng là việc cấp bách.
Toàn bộ thôn Thiên Hà lâm vào hỗn loạn, tuy cảm giác cũng không có gì khác, đại thể cũng không có nhiều tổn thất gì, nhưng hơn mấy trăm hộ gia đình, hơn 2000 người, nói không có thương vong cũng là không hiện thực.
Có vài nhà trải qua mấy trăm năm thật sự là không trụ được, phòng ở tuy có dùng bùn keo gia cố, nhưng cũng không chịu đựng được nắng mưa của thời gian. Thời điểm không có thiên tai thì ngẫu nhiên cách 4-5 năm lại trát thêm một tầng bùn đất bù đắp những chỗ khuyết thủng, nhưng lại không hề xây nhà mới, tự nhiên bị phong hóa cũng là tất nhiên.
Trải qua thống kê, phòng ốc hoàn toàn sập có 9 nhà, nhà bị tổn hại không thể ở có 24 nhà, mặt khác những nhà bị tổn hại ít có thể bỏ qua. Khiến cho người tiếc hận chính là tai nạn thình lình xảy ra, ba vị tộc nhân bị chết. Trong đó có hai vị lão niên bạn lữ bị tường sập ngăn lối đi,xà nhà rơi trúng người mà chết, còn có một người tuy rời khỏi nhà mình, lại bởi vì sợ hãi mà ly thế.
Người bị thương có trên dưới 100 người, nhưng đại đa số đều chỉ bị xước sát da, chỉ có 11 người là bị đụng vào chân tay, nhưng đều không có vấn đề gì lớn, hai ba tháng cũng có thể hồi phục.
Khổ sở về việc mất đi tộc nhân cùng mất đi nhà cửa đan xen nhau, hơn nữa một vài lão nhân lớn tuổi còn nhớ rõ 300 năm trước tai nạn xảy ra ở thôn Lưỡng Hồ kia, cảm xúc của đám người thay đổi toàn bộ.
Có người hoảng sợ, có người bực bội, còn có những người tận mắt chứng kiến nhà của mình sụp đổ lạc vào trạng thái mờ mịt vô thố. Điều này khiến cho người chưa từng xử lý qua loại chuyện này như Bằng Giáp vô cùng đau đầu nhức óc.
Cảm xúc của Đinh Tiếu bình phục khá nhanh, cũng là vì cả nhà bọn họ không có ai bị thương, ngoại trừ chuồng heo ngoài sân vườn nhà Quỳnh ba bị sụp một góc đè lên một đầu heo có ý đồ chạy ra ngoài ra, bốn người nhà Liễu Đại và phòng ở đều không có vấn đề gì. Nhà của Đinh Tiếu và Khôn vốn dĩ được xây dựng nền móng gia cố siêu vững chắc nên không có vấn đề gì, mà nhà Liệt là căn cứ vào quy cách làm nhà của Đinh Tiếu nên cũng không có vấn đề. Cho nên bọn họ hiện tại trước tiên cần phải nhanh chóng đem gia súc nhà mình nhốt lại cho tốt. Sau đó Giản và Quỳnh cùng Đinh Tiếu ba người chạy nhanh tới "phòng khám nhỏ" của hiến tế để hỗ trợ. Kim mang theo Du đi tới nhà Liễu Đại hỗ trợ trông nom tiểu Miêu Miêu và Thương.
"Phòng khám nhỏ" của hiến tế lúc này tụ tập không ít người, ngoại trừ mấy người bị đụng vào cánh tay cẳng chân ra, những người bị trầy xước da hiện tại cũng không còn tâm tình để ý tới miệng vết thương của mình. Ngược lại là tới dò hỏi hiến tế lần địa chấn này có phải do "trời phạt" hay "Thần Thú tức giận" gì đó linh tinh hay không. Điều này khiến cho Đằng một bên xử lý thương thế của người bệnh, một bên tâm tình bực bội. Cũng may bây giờ có mấy học trò hỗ trợ, Cát Trung cũng có thể hỗ trợ ứng phó đám người rảnh rỗi đó. Bằng không nàng thật phải vội phát điên.
Đinh Tiếu thật vất vả mới chen được tới cửa, vừa lúc nghe được hai vị giống cái ở nơi đó liên tiếp nói với Cát Trung: "Này thật sự không phải Thần Thú tức giận sao? Nếu không phải thần muốn trừng phạt chúng ta, đang êm đẹp tại sao tự nhiên lại động?"
Nghe thấy điều này, Đinh Tiếu liền hỏa lớn, nhưng ngại đều là trưởng bối, cậu cũng không nói được điều gì.
"Cát Trung bá bá, còn gì cần cháu hỗ trợ không?"
Cát trung thở dài: "Cháu đi giúp Đằng sắc thuốc đi. Lục Hi vừa rồi chạy tới một chuyến, nói là về nhà nhìn xem rồi lập tức sẽ quay lại."
Đinh Tiếu gật đầu, vừa muốn quay người đi, liền nghe được một câu nói không lớn nhưng lại nghe thấy rõ ràng: "Nói không chừng chính là chúng ta mấy năm nay làm quá nhiều việc trước kia chưa từng làm, Thần Thú không cao hứng."
Dưới tình huống như vậy, động đất vừa mới qua đi chưa được một giờ đồng hồ, tâm tình của ai cũng thập phần ác liệt, Đinh Tiếu có muốn bận tâm tới thân phận trưởng bối của người ta cũng không đè được áp lực trong lòng. Cậu rất hiểu loại tâm tính này, nếu mình không nhanh chóng phát tiết ra ngoài, nói không chừng sẽ lại một thân không thoải mái. Cái lọ thuốc điều tiết thần kinh kia tuy vẫn còn, nhưng ngại quá, đã qua nhiều năm hết hạn sử dụng rồi.
"Nếu các vị sợ Thần Thú không cao hứng, liền trả lại ruộng cho Thôn Bộ, về sau cứ tiếp tục chỉ ăn thịt nướng đi."
Người vừa nói ra kia lập tức ngậm miệng, còn dẫn tới một đám người bên cạnh trừng mắt mà nhìn. Cát Trung vỗ vỗ bả vai Đinh Tiếu: "Mọi người đều là sợ hãi, đừng nghe những thứ vô nghĩa này. Nếu ai dám can đảm nói ra cháu làm việc sai cho bộ tộc, ta là người đầu tiên không tha cho kẻ đó."
Người xung quanh lập tức phụ họa theo, khiến cho người kia tự biết nói sai nhanh chóng xin lỗi. Kỳ thực hắn cũng thật sự chỉ là bị dọa đến đầu không tỉnh táo, phòng ở trong nhà nứt ra một cái miệng to, chắc chắn trong chốc lát không thể vào ở được. Trong lòng nhất thời sốt ruột, không biết phải làm gì nên không khống chế được nói linh tinh. Hắn sao lại không biết mấy năm nay thay đổi khiến cho cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt chứ.
Đinh Tiếu hít một hơi thật sâu. "Ta biết tâm tình của mọi người hiện tại đều không tốt, trong đầu suy nghĩ linh tinh ta có thể lý giải, nhưng các vị cùng với việc lưu tại chỗ này truy vấn rốt cuộc có phải Thần Thú tức giận hay không, còn không bằng chạy nhanh đi hỗ trợ thôn dân gặp nạn dọn dẹp một chút đồ vật. Động đất mà thôi, chỉ là hiện tượng thực bình thường. Tuy nó rất đáng sợ, sẽ mang tới tai nạn cho chúng ta, nhưng nó không liên quan tới Thần Thú. Thần Thú là tạo phúc cho chúng ta, ngài sao có thể khiến người mất mạng vô tội? Chẳng lẽ mọi người cảm thấy Thần Thú sẽ dùng phương thức tàn bạo như vậy đối xử với chúng ta sao?"
Nghe xong Đinh Tiếu nói, mọi người trầm mặc một lát sau đó tốp hai tốp ba lục tục rời khỏi trong và ngoài sân "phòng khám nhỏ". Đúng vậy, Thần Thú là thần hộ mệnh của tất cả các thú nhân, sao có thể dùng phương thức bạo ngược như vậy để trừng phạt bọn họ chứ. Tuy không rõ vì sao lại động, nhưng trí giả đều nói là hiện tượng bình thường, vậy hẳn là hiện tượng bình thường.
Cùng với ở chỗ này hỏi tới hỏi lui, thật sự còn không bằng đi làm một ít việc hữu dụng. Trong thôn đã thực lộn xộn, bọn họ không hỗ trợ được gì thì cũng thật sự không nên ở chỗ hiến tế quấy rối như thế này.
Đám người rất nhanh liền rời đi, chỉ để lại những thôn dân bị thương cùng người nhà của họ.
Giản và Quỳnh thậm chí cả Cát Trung đều bị một phen lời nói của Đinh Tiếu làm cho chấn động.
Nói thật, bọn họ không phải không nghĩ tới những nghi vấn mà những người đó hỏi ra, chỉ là những vấn đề đó đối với bọn họ mà nói cũng không quan trọng. Bọn họ chỉ để ý tới người nhà cùng tộc nhân có thể mau chóng vượt qua di chứng của trận tai nạn này mang tới hay không.
"Tiếu Tiếu, lời này của con nói rất có đạo lý! Thật sự cảm ơn con đã giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ như vậy cho chúng ta. Bằng không hiện tại bọn họ cho dù có rời đi, sau này vẫn có thể tới truy vấn." Cho nên vì là người có khoảng cách gần nhất với thần, hiến tế trong tình huống như vậy là phi thường khó làm.
Đinh Tiếu cười khổ: "Con cũng chỉ có thể làm được nhiêu đó, lúc này mọi người đúng là rất hỗn loạn, nói vài câu bậy bạ cũng là bình thường. Chờ đến ngày mai, hẳn là cho mọi người uống chút dược an thần. Con hiện tại đi sắc thuốc. Ba, mợ, hai người và dì hiến tế nói một tiếng, mang chút dược cầm máu đi ra ngoài giúp những thôn dân bị thương nhẹ bôi dược một chút đi."
Tuy không xảy ra dư chấn nữa, nhưng tất cả người dân thôn Thiên Hà sau gần nửa tháng cũng không dám vào lại phòng ở nhà mình. Tuy hiện tại thời tiết còn chưa tính là quá lạnh, thể trạng của các thú nhân cũng không tồi. Nhưng cứ như vậy đi xuống cũng không phải biện pháp. Những người mà nhà bị hỏng không ở được thì cũng thôi, không ở lều trại cũng không có biện pháp. Một lần nữa sửa chữa cùng trùng kiến đúng là cần thời gian. Nhưng những người mà rõ ràng nhà ở không có việc gì cũng đi theo "ồn ào", điều này khiến cho Bằng Giáp rất buồn bực. Nhưng loại sự tình này cũng không thể ép buộc được.
Lễ thành thân của Kinh và Mộc Ngõa vì xảy ra động đất mà bị gác lại, cuối cùng người nhà hai người thương nghị, quyết định đầu xuân sang năm lại tổ chức. Đối mặt với tình trạng như vậy, hai người tự nhiên là không có bất cứ ý kiến gì. Trước mắt quan trọng nhất chính là hỗ trợ những người dân đem nhà ở lại xây dựng cho tốt, mùa đông ở trong lều trại thực sự là một việc vô nghĩa.
Dưới sự nhắc nhở của Đinh Tiếu, Khôn mang theo một đám thanh thiếu niên giống đực tuần tra vài lần ở khu an toàn và khu vực gần khu an toàn. Phát hiện không có bất cứ tai nạn gì phát sinh nữa, mọi người cũng đều yên tâm.
Thời điểm mọi người như cũ không muốn vào ở trong nhà, tộc trưởng đại nhân giá lâm.
Tộc trưởng chính là người tâm phúc nhất của tất cả các tộc nhân, tuy rất nhiều thời điểm tộc nhân chỉ nghe thôn trưởng của thôn mình nói, nhưng trước những vấn đề lớn, tộc trưởng liền trở thành một loại tượng trưng của tâm linh.
Khi Kinh Ly tới bên người mang theo Bạch trưởng lão và Bạch Nguyệt. Nhân viên tùy tùng lúc này cũng không có tuần vệ, mà là mấy giống đực ấu tể của thôn Thiên Hà tới chủ thành học tập kia. Nghe nói quê nhà gặp nạn, toàn bộ bọn họ yêu cầu đi trở về cùng, nhà dù sao vẫn là nhà,mặc kệ rời đi bao nhiêu năm, nhà vẫn như cũ sẽ không thay đổi.
Nhìn thấy mọi người vẫn không muốn quay lại nhà ở như cũ, Kinh Ly cũng thực vò đầu. Nhưng hắn cảm thấy mình thân là tộc trưởng, vẫn có thể có chút tác dụng. Vì thế vào lúc ban đêm, hắn liền kêu gọi mọi người có thể vào nhà ngủ vẫn là nên vào nhà ngủ mới tốt. Sau đó bản thân tự vào nhà ngủ trước. Tuy ở nhà cũng có giường đất, nhưng hắn luôn cảm thấy cái giường đất của Thôn Bộ thôn Thiên Hà này càng thoải mái hơn một chút. Chẳng lẽ đây chính là "tác dụng tâm lý" mà Đinh Tiếu nói?
Kinh Ly bọn họ ở thôn Thiên Hà liền ba ngày, ban ngày không phải hỗ trợ săn thú thì chính là xây dựng nhà ở. Mọi người thấy tộc trưởng cùng trưởng lão đều như vậy, bọn họ còn sợ cái gì?
Hơn nữa Đinh Tiếu và Khôn nói với mọi người cũng có đạo lý, vạn nhất thật sự có địa chấn cũng không cần liều mạng chạy ra ngoài, kỳ thực nấp dưới giường đất quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cần không phải bị đè quá nặng, cho dù là gỗ rơi xuống cũng sẽ bị giường đất cản lại, bọn họ ở bên dưới cùng lắm chỉ là sặc ít đất, có chuẩn bị tâm lý sẽ tốt hơn nhiều so với bất thình lình xảy ra.
Vì thế ngày thứ tư, các thôn dân bắt đầu lục tục trở lại nhà của mình. Điều này khiến cho tất cả các "quan viên" đều thở dài một hơi, mà để đáp tạ tộc trưởng đại nhân, Đinh Tiếu quyết định cho hắn nếm thử phong vị mê người của hải sản, còn dụng ý là gì thì mọi người đều biết rồi đấy!