-
Chương 13
Võ cách cách đi vào, nàng lập tức đắp nụ cười tươi lên mặt. Hai người ngồi ăn bánh uống trà, nói chuyện thêu thùa may vá, son phấn điểm trang. Lý Vi thích góp mấy thứ vụn vặt xếp thành hoa, những nguyên liệu làm xiêm y còn thừa nàng cứ tiếc rẻ, nhưng xếp xong rồi lại không có cơ hội dùng, nên bèn gom hết bỏ vào một hộp lớn.
Trang sức gài đầu của các cung nữ rất ít ỏi, nàng bảo sẽ cho đám Ngọc Bình dùng hoặc thưởng người khác, song chẳng một người nào dám nhận. Thưởng đồ chủ tử làm cho tiểu cung nữ? Các nàng làm gì có cái gan ấy. Dẫu đồ chủ tử làm có tả tơi cỡ nào, thì đó cũng do chủ tử đích thân tạo nên.
Bây giờ lấy chuyện này ra làm chủ đề tâm sự cũng hay. Nhằm bày tỏ tinh thần ủng hộ, Võ cách cách gài thử luôn vài đóa hoa ngay tại chỗ. Cuối cùng trước khi về còn xin cầm sáu đóa của Lý Vi đi.
Lý Vi cười ha ha tiễn khách, lúc trở vào nàng bỗng thấy hơi lo lắng, hoa tự tay nàng làm… liệu đây có phải đạo cụ thường dùng để hãm hại trong cung đấu không nhỉ?
Sau đó Võ cách cách thường xuyên gài hoa này sang tìm nàng. Thấy Võ cách cách vô tư coi nó như hoa gài đầu bình thường, Lý Vi mới dần dần yên tâm.
Có điều Tứ a ca lại nhắc một câu: “Sao ta thấy hoa gài trên đầu Võ thị giống hoa nàng làm vậy nhỉ?”
Lòng Lý Vi xót xa, nỗi xót xa ấy hiện hẳn trên mặt. Tứ a ca đắc ý nhéo cằm nàng: “Thế mà đã ghen à? Để ta thử xem uống mấy cân giấm chua rồi nào.”
Hai người hôn tới hôn lui rồi kéo nhau ngã xuống sạp. Tuy đang là ban ngày, nhưng lúc này kẻ nào lại chạy vào đây phá đám? Có người trông cửa, Tứ a ca cũng kiềm chế, chỉ làm một lần nhẹ nhàng. Lúc xong việc, chàng thở gấp: “Tính tình nàng thế này thì không ổn, tí đấy cũng ghen. Ta cho phép nàng càn quấy trước mặt ta được, ấy là vì ta thương nàng, không nỡ quản thúc nàng. Nhưng nàng vẫn phải tiến bộ, lộ ra ngoài thì biết làm sao?”
Nghe chàng nói, Lý Vi trở nên trầm mặc.
Tứ a ca trở mình rời khỏi người nàng, “Xem xem, lại bắt đầu rồi đấy. Nàng cũng cần học hỏi người khác nữa, bằng không nàng cứ thế ra ngoài để người khác trông thấy, ắt sẽ có hại.”
Lý Vi sáp lại, Tứ a ca tiện tay ôm nàng vào lòng, nom nét mặt chán nản của nàng, không khỏi dỗ dành: “Được rồi, nếu nàng không học được, vậy dứt khoát là ít ra cửa gặp người khác đi. Cũng bớt làm mích lòng vài người, tránh cho người ta ai ai cũng thấy nàng gai mắt.”
Hả? Lời này đang ám chỉ điều gì đó.
Lý Vi không phát hiện có ai thấy nàng gai mắt cả. Họa chăng lòng dạ phúc tấn sẽ có đôi phần khó chịu, nhưng nàng đâu nhận thấy phúc tấn làm khó làm dễ nàng đâu? Nàng nhổm phắt người dậy, gặng hỏi: “Gia, ai thấy thiếp gai mắt?”
Tứ a ca nhìn nàng, bụng mắng nàng sao tồ quá, “Viện này ai chả chướng mắt nàng. Hầu như ngày nào gia cũng nghỉ ở chỗ nàng, nàng bảo nàng vừa mắt ai cho đặng?”
Chàng túm nàng lại ôm chặt, nhỏ giọng nói: “Nàng thân với Võ thị một chút cũng tốt, nàng ta mới đến nên chưa có căn cơ, vừa đúng lúc cần đến nàng. Giống như người trong viện nàng vậy, có một số chuyện không đợi nàng lên tiếng, nàng ta đã làm giúp nàng rồi.”
Lời Tứ gia nói OOC quá, làm Lý Vi thực chả dám tin nổi!
*OOC (out of character): ý chỉ những cái mâu thuẫn, không phù hợp với lời nói, hành vi vốn có của một người.
Thấy mặt nàng lại thộn ra, Tứ a ca buồn rầu. Bình thường trông cũng đâu mấy ngốc nghếch, nhưng bị cái là đầu óc nhiều lúc không được mở mang cho lắm. Bốn người con gái trong viện, chàng đối xử với nàng đã đặc biệt lắm rồi, sao không thấy nàng có chút xíu tự giác nào hết nhỉ? Võ thị vừa mới vào phủ, ngay cả mặt mũi ra sao chàng cũng chẳng cần xem kỹ, thì sao có thể vì Võ thị mà bỏ mặc nàng được?
Trong mắt nàng, tình cảm chàng dành cho nàng chỉ có ngần ấy thôi hay sao?
Tứ a ca thở dài, không nhiều lời nữa, chỉ nói một câu: “Nàng đặt trái tim vào trong bụng, gia nhà nàng là người niệm tình cũ.”
Chứ không phải kiểu tự dưng một cô nhảy ra là dễ dàng đẩy nàng khỏi gia nhà nàng được. Gia nhà nàng có phải hạng người có mới nới cũ đâu cơ chứ.
—
Với Tứ a ca mà nói, người trong viện dẫu lớn dẫu nhỏ thì cũng đều là nô tài của chàng. Tuy nhiên, có vài người hợp ý chàng, nhưng có vài người chàng dùng lại không thuận tay. Người dùng không thuận tay đương nhiên phải huấn luyện, dạy dỗ tới nơi tới chốn rồi mới tiếp tục đánh giá. Còn người hợp ý chàng chính là người chịu đựng được tất tần tật kể cả những thói xấu nhỏ nhất.
Chàng xuất tinh từ năm mười một tuổi. Ngay trong tháng đó đã có mấy đại cô cô chuyên giữ sổ sách, phụ trách chuyện thị tẩm do nhũ mẫu và thái giám chủ quản bố trí đến giáo dục cho chàng về những luân thường đạo lý giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bạn bè trong xã hội. Có lẽ vì sợ các tiểu a ca bị nhục dục làm mụ mị đầu óc. Đại cô cô ngủ qua đêm với a ca tuy đều là đại cô nương mười bảy, mười tám tuổi, mặt đẹp dáng chuẩn, kỹ thuật cao siêu, song lúc họ hầu hạ các a ca, nhũ mẫu và thái giám chủ quản lại đứng cách đấy chỉ vài bước nhằm quan sát, tránh trường hợp họ giở trò dụ dỗ a ca.
Vậy nên trước khi có cách cách, Tứ a ca chẳng hề ham thích những chuyện kiểu ấy. Có lúc bắt gặp một cô cung nữ xinh đẹp diễm lệ, chàng cũng không dám nảy sinh bất cứ suy tưởng nào.
Sau khi Tống thị và Lý thị vào A Ca Sở hầu hạ chàng, chàng mới có dịp nếm thử cái thú tuyệt diệu của chuyện này. Hai cách cách mỗi người một vẻ, sau một thời gian chàng chung sống với các nàng, chàng mới để mọi việc diễn ra tự nhiên thuận theo ý mình, và càng thích ở chung với Lý thị hơn.
Dần dà, chàng cũng nghe được đôi lời bịa đặt nhảm nhí, cũng thấy đám thái giám và cung nữ của A Ca Sở đổ xô sang chỗ Lý thị. Nhưng điều khiến chàng ngạc nhiên là, ấy mà Lý thị lại hệt một cô ngốc. Chẳng những không nhận ra đám cung nữ thái giám này đang nhao nhao nịnh hót nàng, thậm chí những người được phân công đến viện nàng làm việc, nàng cũng không buồn mua chuộc người ta.
Khoan nói việc suốt ngày chỉ dùng mỗi mình Ngọc Bình, nàng còn sợ người trong viện không có chuyện làm dẫn tới việc thay lòng đổi dạ. Chàng không kìm được bèn dạy nàng mấy câu, tưởng rằng từ nay nàng sẽ thông suốt hơn, rốt cuộc đâu vẫn lại hoàn đấy.
Phúc tấn vào phủ, cả Tống thị lẫn Lý thị đều có xu hướng chùn bước. Ngày nào Tống thị cũng chạy qua chỗ phúc tấn, Lý thị bắt đầu đi cùng nàng ta. Sau vài lần thì không đi nữa, chả biết nàng nghĩ cái gì, dâng hiến ân cần thôi mà cũng bỏ dở giữa chừng được nữa cơ à?
Phải Tứ a ca, đừng nói là ngồi không một hai bữa, cho dù dao từ trên trời rơi xuống, hay ghế có gắn đinh thì chàng cũng sẽ không bao giờ dừng.
Hơn nữa, phúc tấn không nhân cơ hội ra oai phủ đầu với các nàng, lẽ nào còn phải giống đám cung nữ thái giám hầu hạ nàng, bợ đỡ nàng ư? Cả việc ai đang cần đến ai cũng mù tịt, thật ngu xuẩn.
Về điểm này, rõ là Tống thị sáng dạ hơn nàng nhiều.
Tống thị đã có thai, phúc tấn bị kích thích tới nỗi dựa dẫm khắp nơi, nghĩ mọi cách giành sủng ái trước mặt chàng rồi kia kìa. Một bên chàng đặt phúc tấn, thi thoảng bớt thời gian đi thăm nàng, lại thấy nàng cứ như thể người trong chốn đào nguyên, chả một tí ti phản ứng gì với chuyện xảy ra ngoài kia sất. Cạnh nàng cũng vẫn chỉ duy nhất một người.
Trên đời thực sự có kẻ ngốc cỡ đấy đấy, Tứ a ca cảm thán.
Vậy nhưng trời cao xót thương đứa dại khờ. Đầu óc Lý thị vừa chậm chạp vừa lơ ngơ, tự khắc có người sẵn sàng bắc giúp nàng một chiếc thang thông thiên, để những mong sao một người đắc đạo, gà chó lên trời. May thay kiểu người như nàng cũng là số ít, chí ít thì hiếm gặp trong cung, cho nên bên cạnh nàng vẫn có mấy người giỏi giang, đắc lực.
Những người đó dần thay nàng lo liệu mọi việc, nhưng Tứ a ca biết nhiêu đấy hãy chưa đủ. Tay phúc tấn càng lúc càng vươn dài, mặc dù hiện giờ vẫn chưa dám vươn đến chỗ chàng, song Tống thị, Lý thị và Võ thị lại đều phải kiếm sống dưới tay phúc tấn. Gần đây Tống thị luôn thể hiện sự thân cận với phúc tấn, chàng không cần lo lắng, nàng ta biết cách vận dụng suy tính của mình để tự bảo vệ bản thân và sinh hạ đứa nhỏ bình an là việc không hề khó khăn.
Lý thị thì có đôi phần rắc rối. May rằng Võ thị không quá ngốc, thấy Lý thị đắc sủng còn mình vô sủng, tức khắc nổi lòng muốn nương tựa Lý thị.
Với Tứ a ca mà nói, đây quả thực là đang buồn ngủ đúng lúc có gối đầu. Tuy chàng lo cho Lý thị, nhưng vẫn chưa đến mức vì nàng mà gây trở ngại cho phúc tấn, dù phúc tấn thật sự muốn thao túng nàng, chàng cũng chỉ biết nhìn. Hạ thấp thể diện của phúc tấn vì một cách cách, chuyện này chàng tuyệt đối không làm.
Chàng chỉ còn cách để mắt tới nàng nhiều hơn, ban thưởng cho nàng nhiều hơn, sủng ái nàng một cách công khai, để phúc tấn không dám xuống tay.
Thế nhưng đao chém dễ tránh, tên lén khó phòng.
Có Võ thị ở đây, vừa khéo bảo vệ được Lý thị. Có một số việc, Võ thị tỏ tường, cũng có thể nhắc nhở Lý thị một hai câu.
Buổi tối, hai người đi nghỉ, Tứ a ca thấy Lý thị nhoáng cái đã ngủ say sưa, chợt sinh lòng hâm mộ bộ não của nàng vô cùng. Quả nhiên người càng thông minh càng mệt. Xem đi, cô ngốc này chẳng có chút tâm sự nào, ngủ ngon biết là bao nhiêu.
Tứ a ca thở dài, nhanh chóng chìm vào giấc nồng trong tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng.
Tiếp sau đây, Tứ a ca và phúc tấn bận rộn hẳn lên. Mãi từ lúc ăn tết cho đến rằm mười lăm, gần như mỗi ngày hai người đều tiến cung lĩnh yến. Cơ hồ nhà nào trong A Ca Sở cũng phải xướng bài ca vườn không nhà trống, hết cách rồi, trong số những chủ tử còn lại bắt buộc phải có một người đứng ra đứng đầu diễn chính.
Chỗ người khác thế nào, Lý Vi không biết. Nàng chỉ biết ở chỗ Tứ a ca, Tống cách cách đã sớm khiêng bụng trở về dưỡng thai, Võ cách cách trưng hẳn bộ mặt “Tỷ tỷ, muội nghe tỷ hết!”.
Tô Bồi Thịnh tiến cung theo Tứ a ca, Trương Đức Thắng hễ có chuyện là sai người qua tìm nàng xin ý kiến. Còn Phúc ma ma từng rất kiểu cách bên chỗ phúc tấn nay cũng bày tỏ thái độ “Tôi không tồn tại”, giả câm giả điếc!
Lý Vi há hốc.
Đùa gì thế!! Trước kia nàng có tỏ ra mình là người rất thích đảm đương mọi việc ư? Nàng có phải Phượng ớt đâu mà lúc nào cũng sợ chuyện không đủ to, không làm bật lên được tài năng của mình!
*Phượng ớt chỉ nhân vật Vương Hy Phượng trong Hồng Lâu Mộng.
Xin cứu cánh!
Lý Vi nhờ Trương Đức Thắng chuyển lời giúp, vì bận bịu quá, dạo này Tứ a ca về là nghỉ luôn ở thư phòng nên nàng không gặp được. Kết quả Trương Đức Thắng chuyển lời về cho nàng, ý của Tứ gia là tạm thời nàng hãy quản lý trước, không quản nổi thì tìm đại ma ma.
Lý Vi như giành được Thượng Phương bảo kiếm, ngay ngày hôm đó đã trịnh trọng đi mời đại ma ma. Lúc chuyển lời, nàng tỏ rõ rằng mình là người tầm nhìn hạn hẹp, thẳng thừng lược bớt nửa câu đầu của Tứ a ca, chỉ bảo rằng Tứ gia dặn mấy bữa nay phải nhờ cậy đại ma ma quán xuyến nhà cửa, chúng ta là vãn bối, đại ma ma đành vất vả một lần vậy, đợi qua khoảng thời gian này là sẽ tốt thôi.
Đại ma ma nuôi nấng Tứ a ca từ khi chàng còn nhỏ, sao không biết con người chàng? Từ bao giờ chàng lại gạt hẳn ba cách cách trong viện sang bên, cần một ma ma bước ra coi sóc nhà cửa cho chàng?
Tống cách cách có thai, Võ cách cách mới đến, đại ma ma nhìn Lý cách cách ngồi đằng trên, ngầm hiểu đây chắc hẳn chính là người mà Tứ a ca mong muốn sẽ tiếp quản công việc. Nhưng nhìn cách cách thế kia, định tìm người gánh trách nhiệm thay đấy à?
Đại ma ma buông một câu hết sức đẹp lòng: “Cách cách nói gì vậy chứ? Người là chủ tử, chúng nô tỳ ắt phải làm theo ý người, người bảo đi bắt gà, nô tỳ nào dám bắt con vịt mang qua.”
Lý Vi nở nụ cười vì câu đùa giỡn của bà ta, đại ma ma nói tiếp: “... Người dùng đến nô tỳ, dù có máu chảy đầu rơi, nô tỳ cũng tuyệt không phản đối.”
Nói xong, đại ma ma bèn đợi Lý Vi ra thêm đòn phủ đầu hay đòi hòi gì nữa, ai ngờ nàng lại vui vẻ giao hết chuyện cho bà ta! Cách cách nói cực kỳ rõ ràng, rằng bên Trương Đức Thắng có chuyện thì chỉ cần sang chỗ đại ma ma, trong khu viện ba sân này, chuyện lớn chuyện bé gì phát sinh cứ việc tìm đại ma ma.
Nên người chỉ cần kê cao gối ngủ thôi chứ gì?
Đại ma ma và Trương Đức Thắng đang đứng phía dưới trao đổi với nhau qua ánh mắt, đại ma ma cất giọng có phần bất đắc dĩ: “Nếu cách cách đã coi trọng nô tỳ, nô tỳ đành tạm gánh vác vậy.”
Trương Đức Thắng vừa bước ra ngoài đã phá lên cười, hẵng sợ người ta bắt gặp bèn rụt cổ giơ tay áo che miệng, bị đại ma ma đi sau lưng phát một cái vào gáy.
“Úi cha! Đại ma ma!” Trương Đức Thắng bị đánh cắm đầu về đằng trước, vội vàng đứng vững rồi quay đầu xem là ai đánh. Thấy là đại ma ma, hắn nặn ngay một nụ cười, nịnh nọt dìu đại ma ma về chính viện.
Đại ma ma cũng là người mạnh mẽ quyết đoán, lập tức tập hợp đông đủ người dẫn đầu các viện lại để thông báo. Các chủ tử tiến cung, những người như họ càng phải giữ cửa nghiêm ngặt.
“Ta biết các ngươi có họ hàng thân thích ở nhiều nơi, năm hết tết đến sẽ không tránh khỏi việc ra ngoài tụ hội bạn bè, gặp người nhà. Nhưng nay các chủ tử đi vắng, chúng ta chạy nhảy lung tung, ngộ nhỡ va chạm vị quý nhân nào thì làm sao bây giờ? Ấy chẳng những là bôi nhọ mặt mũi của các chủ tử, mà ngay chúng ta đây cũng gặp xui xẻo. Không bằng tạm giữ chân mình mười mấy ngày, đợi các chủ tử làm hết chính sự, khắc sẽ cho mọi người thời gian gặp gỡ thăm bạn.”
Động viên xong xuôi, đại ma ma thẳng tay đặt thêm hẳn mấy quy tắc nữa.
Một là trong viện ba vị cách cách, ngoại trừ những người hằng ngày ra ngoài lấy đồ ăn, còn lại những người khác cấm được phép ra ngoài. Mỗi ngày người đi lấy đồ ăn cũng chỉ được ra ngoài hai lần. Nếu cách cách muốn ăn món bánh ngọt gì đột xuất, thì phải sang chỗ bà ta báo trước một tiếng.
“Yên tâm, như Tống cách cách mang thai, thèm ăn thường xuyên là lẽ thường tình, chúng ta sẽ không xén bớt phần này. Các cách cách muốn gì, cứ nói ra đây.” Đại ma ma rất khách sáo, thực ra người bà ta sợ là Lý cách cách. Từ khi Lý cách cách vào A Ca Sở là thiện phòng chả yên ổn nổi nữa, làm như một ngày không gọi hai, ba thứ là ngứa ngáy cả con người.
Đại ma ma có hơi gai mắt loại người thích hành hạ người khác đấy. Song bà ta cũng hiểu rõ, vị chủ tử này chẳng qua là quen tính tự mãn, cho tí gió là bay luôn lên trời, trẻ người non dạ mà thôi. Tuy không được lòng bà ta, nhưng người ta lọt được vào mắt a ca đấy.
Còn như kiểu của phúc tấn, đại ma ma cảm thấy đây mới đúng là dáng vẻ cần có của một phúc tấn. Tiếc rằng a ca không quen có người quản đầu quản chân mình.
Thứ hai là chuyện ở viện ngoài sẽ hỏi Trương Đức Thắng, chuyện ở viện trong thì hỏi bà ta. Ngoài hai người họ ra, trong viện này ai nói gì cứ mặc kệ.
“Nếu thấy nô tỳ lấn quyền bề trên, đợi khi mọi sự kết thúc, nô tỳ sẽ dập đầu nhận tội. Giờ phải đắc tội rồi.” Lúc nói lời này, đại ma ma lại đang nhìn Phúc ma ma của viện phúc tấn.
Phúc tấn dẫn cung nữ hầu bên cạnh mình cùng tiến cung lĩnh yến, có lẽ vì Phúc ma ma đã lớn tuổi, hoặc cũng có lẽ vì phúc tấn cố ý giữ bà ta lại trông coi nhà cửa.
Đại ma ma thấy tính khả thi của vế sau cao hơn. Ai ngờ chứ… Bà ta mỉm cười, người đầu tiên chiếm được lợi thế từ chuyện này là Lý cách cách, vậy mà Lý cách cách lại nhát gan đẩy bà ta đứng ra. Tự dưng làm bao trù tính của phúc tấn thành công cốc hết.
Khác với nhóm cách cách dùng toàn người của Nội vụ phủ, phúc tấn tiến cung chỉ dẫn theo những “thành viên của tổ chức mình” vào. Tuy Nội vụ phủ có cử người ra, nhưng phúc tấn không hề cho họ kề cận hầu hạ. Hiện giờ những thái giám do Nội vụ phủ phân cho phúc tấn vẫn chỉ làm mấy việc lặt vặt như truyền lời cho a ca. Từ đó thấy được rằng phúc tấn tín nhiệm người nhà cỡ nào.
Song nhóm thái giám cung nữ trong cung đâu phải dễ bắt nạt, thế nên hiển nhiên đã tạo thành hai phe cánh rõ rệt. Các cung nữ thái giám mong muốn chen chân đến cạnh phúc tấn, còn người phúc tấn dùng lại không thể nhúng tay vào mảng tạp vụ trong A Ca Sở.
Lần lĩnh yến này tuy gói gọn trong mười mấy ngày ngắn ngủi, nhưng chỉ cần thời cơ thích hợp, kiểu gì chả có một hai người trong nhóm người của phúc tấn bắt được dịp bộc lộ tài năng. Đây có lẽ là điều Phúc ma ma làm.
Đại ma ma cũng có phần kiêu kỳ, phúc tấn không cần bà ta, thì bà ta đành treo móc khóa nhà kho của a ca đấy rồi dưỡng lão thôi vậy.
Nghĩ tới phúc tấn là đại ma ma muốn thở dài, dẫu có thủ đoạn, có chí khí, khí thế cũng đủ đấy, nhưng hiềm một nỗi là cảm xúc bấp bênh quá, chưa thấu tỏ nguyên tắc: “Chuyện phải làm từ từ mới êm xuôi”. Nàng đã mưu cầu một vị trí bên cạnh a ca, một vị trí mà không một lời nói của bất cứ ai thay đổi được, vậy vì sao lại không hiểu rằng: Sở cầu càng cao, sẽ càng phải cúi thấp đầu?
Buổi tối, lúc về phúc tấn biết chuyện, bèn cho vời riêng đại ma ma sang, nói: “Mấy hôm nay ta bận bịu, thành thử sao nhãng việc nhà, thực vất vả cho đại ma ma quá.”
Quả nhiên chuyện gì nên đến cũng đã đến, đại ma ma nhủ bụng, quỳ xuống thưa: “Nô tỳ làm việc cho chủ tử, đâu dám kêu ca cực nhọc.”
Phúc tấn cười, sai Phúc ma ma dìu đại ma ma dậy, chỉ vào Phúc ma ma bảo: “Mọi chuyện trong viện ta đều do Phúc ma ma tổng quản, đại ma ma chưa rõ chỗ nào cứ việc hỏi bà ấy là được.”
Đại ma ma khẽ cười với Phúc ma ma, trả lời phúc tấn: “Dạ.”
Phúc tấn nói: “Cái khác thì thôi, bên thư phòng có Trương Đức Thắng trông coi. Trong hậu viện này, Lý cách cách và Võ cách cách đều hiểu chuyện và biết giữ khuôn phép, còn Tống cách cách hiện giờ có mang đâm ra bất tiện, ma ma hãy chú ý hơn.”
Đại ma ma đáp tiếng “dạ” thứ hai, thấy phúc tấn không căn dặn gì nữa bèn lui.
Trong phòng, Phúc ma ma cho mọi người lui hết, quỳ xuống nói: “Lỗi tại nô tỳ làm việc sơ suất.”
“Thôi.” Phúc tấn thở dài, cho bà ta đứng, “Cũng do chúng ta không tính tới.”
Nàng và Tứ a ca tiến cung chuyến này, chắc chắn A Ca Sở sẽ loạn tung lên. Từ lúc nàng vừa tiến cung là đại ma ma được cung phụng hết cỡ, nàng vốn tưởng người ra mặt sắp xếp mọi thứ sẽ là Lý cách cách, lúc đó Phúc ma ma bước ra giúp một tay là vừa đẹp.
Ngờ đâu Lý cách cách lại đào ra đại ma ma.
Đại ma ma coi sóc công việc, người viện này đã chung đụng với bà ta bảy tám năm ròng, cố nhiên là người mà Lý cách cách hay Phúc ma ma chẳng thể so bì. Giờ đây dù Phúc ma ma có thò tay, đoán chừng cũng không lo liệu được việc gì.
Phúc tấn nhìn ngọn đèn cháy lập lòe, một thoáng chợt ngẩn ngơ. Sau rồi nàng lại kéo tâm trí mình về. Bởi tại nàng thấy bình thường Lý cách cách chỉ được nước thích đòi hỏi, cũng biết cách dỗ Tứ a ca để chàng thường đồ nọ đồ kia, là một kẻ hạn hẹp kiến thức lại hay đắn đo, dù nàng ta có trông nom hộ vài hôm cũng sẽ không phát sinh sự gì, hơn nữa còn cho Phúc ma ma cơ hội tham gia rồi tiện gạt luôn nàng ta sang một bên…
Một hòn đá giết hai con chim là ý tưởng quá hay. Ấy mà sự có mặt của đại ma ma lại làm tình hình trở nên ngặt nghèo, nguyên nhân vì mấy bữa nay Lý cách cách ngại việc khó, sợ bỏng tay.
Phúc tấn lắc đầu, bấy giờ nếu nàng đẩy Phúc ma ma ra thì hơi gượng gạo. Nhưng nếu không tận dụng lúc này, tương lai làm sao còn chuyện để cả hai chủ tử đồng thời vắng nhà nữa? Huống chi thêm mấy tháng nữa là Tống cách cách sẽ sinh, bất kể nam hay nữ thì đều là đứa con đầu lòng của Tứ a ca, cứ cho là nàng vô sủng, thì cũng ngang vai được với Lý cách cách.
So với Lý cách cách, phúc tấn kiêng dè Tống cách cách hơn cả.
Ấn cái trán đau nhức nhối, phúc tấn bỗng nhiên nghĩ… liệu nàng có hấp tấp quá rồi không? Thấy đứa nhỏ của Tống cách cách sắp sửa chào đời, Tứ a ca xin thêm Võ thị vào phủ, lại hết mực cưng chiều Lý thị.
Lòng dạ nàng rối bời.
Phúc tấn hít sâu vài hơi, nói với Phúc ma ma: “Lần này bỏ đi, nhiều nhất là nửa năm sau chúng ta sẽ khai phủ, khi ấy mới là danh chính ngôn thuận.”
Phúc ma ma dè dặt nhìn sắc mặt phúc tấn. Tuy phúc tấn được nuôi lớn từ chính giọt sữa của bà ta, nhưng nàng hiện tại ngày một quyền uy khiến ngay cả bà ta cũng thấy đôi phần khiếp sợ.
Trở về căn phòng nhỏ, Phúc ma ma rửa mặt qua loa bằng nước ấm do tiểu nha đầu xách vào. Tháo bỏ trâm gài, khuyên vòng và áo ngoài, lúc ngả đầu, bà ta bắt đầu dự tính nên thu xếp chuyện trong phủ này thế nào sau khi khai phủ. Mặc dù bà ta từng bàn bạc với phúc tấn rằng sau khi khai phủ, các nơi ắt sẽ tiến cử nhiều người hơn, tâm ý Tứ a ca cũng khó nắm bắt.
Ô Nhã thị, Đồng Giai thị, và cả Ô Lạp Na Lạp thị của phúc tấn, chẳng biết Tứ a ca sẽ trọng dụng người của tộc nào.
Vẫn còn một chuyện khác làm phúc tấn lo lắng. Gần đây phúc tấn nghe được một tin tức trong cung, bảo là năm nay khai phủ, sang năm khả năng có phong tước, có lẽ Tứ a ca sẽ được phong Bối lặc. Dẫu đây là chuyện mừng, song nàng sợ Tứ a ca lại lập trắc phúc tấn hòng chèn ép nàng. Tống thị có con, Lý thị có sủng, ai thành trắc phúc tấn cũng là mối tai họa to lớn của nàng.
Phúc ma ma và phúc tấn đã trao đổi nhiều lần, nếu thực sự hết đường ngăn cản, vậy thì Tống thị hay Lý thị mới tốt đây? Tống thị xưa nay nghe lời, nhưng dưới gối nàng ta có một đứa nhỏ. Lý thị được sủng ái, nhưng tính nhát gan, yếu bóng vía, dễ đối phó. Hai người đều có những ưu khuyết điểm riêng.
Phúc ma ma trăn trở mãi, cơ hồ chưa ngủ đã nghe ở ngoài tiếng phúc tấn thức giấc. Đám Thạch Lựu xách nước ấm vào, lại phải hầu phúc tấn tiến cung.
Bên thư phòng, Tứ a ca cũng đã dậy. Tô Bồi Thịnh bưng bánh mứt táo tàu củ từ và bánh mứt táo tàu gạo nếp tới, chính loại bánh ăn ở chỗ Lý cách cách đấy. Lần trước Tứ a ca ăn thấy tác dụng chống đói của bánh này khá tốt, nên thư phòng dạo đây mới chuẩn bị món bánh ngọt ấy.
Vì sợ đụng sự cố bất nhã trong cung, sớm nay Tứ a ca gần như chẳng uống gì, nuốt không mỗi hai đĩa bánh ngọt, cuối cùng uống hai ngụm trà cho trơn họng.
Tô Bồi Thịnh nhận lấy chén trà, nhỏ giọng thưa chuyện tối qua đại ma ma được phúc tấn gọi sang.
Tứ a ca như không mấy để tâm, nói: “Ồ, nàng ấy là phúc tấn, gửi gắm đôi câu cũng là lẽ thường tình.” Tô Bồi Thịnh nghe thế lưng càng khom rạp, đám thái giám trong phòng nhất tề hóa thành cọc gỗ, lặng im thin thít.
Trương Đức Thắng đứng ở hành lang ngoài phòng, nhạy bén phát giác bầu không khí dị thường trong phòng, không khỏi lùi hai bước, những mong Tứ a ca đi ra đây thì đừng ngó thấy mình.
Có điều sợ cái gì là y rằng cái đấy đến. Lúc bước ra, liếc mắt cái là Tứ a ca đã trông thấy hắn đứng ở cửa.
Tứ a ca không ngưng bước, sai Tô Bồi Thịnh về hỏi thăm xem có phải đồ đệ của hắn có chuyện gì cần bẩm báo không. Chàng giao phó: “Bên phía Tống thị phải cẩn thận, giờ tuổi thai lớn rồi, có chuyện gì là phải dặn Trương Đức Thắng theo dõi thật sát. Bên phía Lý thị… thôi, nàng tinh khôn trước giờ, những lúc như này trốn còn không kịp nữa là.”
Tô Bồi Thịnh thụt lùi về sau một nước, nháy mắt ra hiệu Trương Đức Thắng mau mau qua đây, có gì nói nhanh.
Trương Đức Thắng báo cáo hai chuyện. Chuyện thứ nhất là một thái giám bên Tống thị bị tiêu chảy, xin chỉ thị có nên chuyển ra ngoài không, bởi lẽ một khi ra là không quay về được nữa. Với tính tình của Tống cách cách, nàng sẽ không mở miệng nhờ vả ai vì một thái giám. Trương Đức Thắng thương xót đồng loại, mới nảy lòng cầu tình thay thái giám này, để hắn được chữa trị ngay trong viện mà không cần ra ngoài.
Chuyện thứ hai là dạo này thấy bên Lý cách cách chẳng mặn mà gì với bánh ngọt nữa, ngày nào cũng chỉ ăn mỗi hai món. Liệu chủ tử gặp chuyện gì khó nói chăng?
Tô Bồi Thịnh suy xét một lúc, nói thẳng: “Chuyển người bên chỗ Tống chủ tử ra ngoài đi, sao ngươi chả động não gì thế nhỉ! Giờ chủ tử đang có thai đấy, đừng nói là một tên thái giám cấp thấp, đến sư phụ của ngươi là ta đây cũng phải tránh xa xa! Khẩn trương lên, đừng làm lỡ việc!”
Về phần Lý cách cách, không gọi điểm tâm tuy chỉ là một việc cỏn con, song Tô Bồi Thịnh không dám kết luận tùy tiện, chỉ bảo: “Chuyện của Lý chủ tử, khi nào ta sẽ bẩm với a ca, ngươi tạm thời quan sát đi. Nếu có kẻ đui mù làm Lý chủ tử chịu thiệt, ngươi cứ xử trí trước.”
Nói tới đây, đã ra đến cổng viện, Trương Đức Thắng dừng chân, khom người dõi nhìn Tô Bồi Thịnh rảo bước theo kịp Tứ a ca đi đằng trước.
Khi về, việc đầu tiên Trương Đức Thắng làm là chuyển thái giám bên chỗ Tống cách cách ra ngoài. Thái giám kia khóc thân tàn ma dại nhưng chẳng dám ngoác miệng gào to, tiếng nức nở uất nghẹn nghe xót hết cả ruột gan. Tống cách cách không lên tiếng, chỉ sai cung nữ đưa cho hai lượng bạc.
Trương Đức Thắng đích thân đưa người đến Nội vụ phủ, tự bỏ tiền túi đút lót người bên trong. Sau khi đưa người vào, còn không quên an ủi ngày sau khỏe lại vẫn có cơ hội trở về.
Thái giám túm rịt lấy tay Trương Đức Thắng, cầu xin Trương Đức Thắng được thì trước mặt chủ tử hãy nhắc tới mình nhiều hơn.
Trương Đức Thắng nhủ bụng: Nhắc ngươi với a ca ư, ngài ấy biết ngươi là ai chắc? Nếu nhắc với Tống cách cách, cách cách xưa nay chỉ mong thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ngươi bảo xem có thật sự dám nói với phúc tấn hoặc a ca không? Vả lại, ngươi ở chỗ Tống cách cách cũng có phải nhân vật bắt buộc phải hiện diện đâu cơ chứ.
Nói chung người này chỉ đến vậy thôi, tốt số ấy thì hết bệnh biết đâu sẽ được đổi một chủ tử khác, còn ngộ nhỡ xui rủi là cái mạng đi tong.
Việc tiếp theo, Trương Đức Thắng gọi thái giám Hứa Chiếu Sơn làm nhiệm vụ xách đồ ăn mỗi ngày cho Lý cách cách qua, hỏi han tình hình Lý cách cách mấy hôm nay ra sao bằng giọng điệu như nói chuyện phiếm. Cách cách ăn ngon miệng không? Ngủ ngon giấc không? Hỏi hết một loạt vấn đề lộn xộn xong mới thả người về.
Lòng Hứa Chiếu Sơn hân hoan khấp khởi. Ngay cả đồ đệ của Tô Bồi Thịnh ở thư phòng cũng phải nịnh bợ Lý cách cách đấy, hỡi ơi, hắn cần ôm chặt lấy cái chân này của cách cách!
Về cơ bản, Trương Đức Thắng không tin có kẻ dám chọc tức Lý cách cách. Thêm nữa, vị chủ tử này là người rất rộng rãi, có khi bị người ta chọc tức, chưa chắc cách cách đã phản ứng lại kịp.
Lẽ nào trong người khó chịu ở đâu?
Trương Đức Thắng đứng ngồi nhấp nhổm, lập tức sang chính viện tìm đại ma ma. Đầu tiên là bảo chỗ Tống cách cách có tên thái giám tiêu chảy vừa mới bị đưa ra, sợ Tống cách cách có gì không ổn, có cần mời người lại xem không?
Cái nữa là… tiện thể qua thăm Lý cách cách.
Đại ma ma vừa nghe đã biết vị chủ tử đằng sau mới là trọng điểm, nhỏ giọng hỏi Trương Đức Thắng: “Vị đấy… làm sao thế?”
Trương Đức Thắng kể chuyện cách cách ít gọi bữa, nói: “Nói như nào thì chủ tử ấy cũng là người trong lòng a ca nhà chúng ta. Lỡ xảy ra chuyện thật mà chúng ta không biết một cái gì sất, e khó giải quyết lắm.”
Chủ tử bị bệnh, các ngươi hầu hạ lại chẳng hay biết gì?
Dù sao đại ma ma cũng là phụ nữ, bà ta nghĩ còn nghiêm trọng hơn cả Trương Đức Thắng!
Từ ngày Lý cách cách được sủng, nói không chừng là đã có tin rồi đấy! Bây giờ mới thay đổi khẩu vị! Bà ta đi loanh quanh mấy vòng trong phòng, nói: “Để ta đi xem chủ tử thử xem.”
Tận mắt nhìn mới yên tâm được.
Điều quan trọng nhất đó là phòng Lý cách cách toàn những cung nữ chưa trải sự đời, cách cách lại nhỏ tuổi, chẳng may chính bản thân nàng và các cung nữ bên cạnh đều không hề phát hiện, nếu có thai thật, nhưng lại để đứa nhỏ có mệnh hệ gì…
Nghĩ đến khuôn mặt u ám của Tứ a ca, đại ma ma toát mồ hôi lạnh giữa trời đông rét.
Bà ta sang chỗ Tống cách cách trước, thăm hỏi sinh hoạt thường ngày và chế độ ăn uống, trấn an Tống thị đừng để chuyện gì trong lòng cả, thái giám kia đã chuyển ra ngoài, tự khắc có người chăm nom hắn đàng hoàng. Nếu Tống chủ tử quen được hắn hầu hạ, đợi khi hắn lành bệnh sẽ cho hắn vào trở lại.
Tống cách cách tỏ lời cảm ơn. Ra khỏi chỗ Tống cách cách, chỗ thứ hai là Lý cách cách.
Vừa gặp Lý cách cách, đại ma ma đã quét mắt từ đầu xuống chân nàng mấy lượt, nhưng chỉ nhìn sắc mặt và bề ngoài, quả thực không nhìn ra có phải là nàng có tin mừng không. Nếu tính theo ngày Tứ a ca nghỉ ở đây, dù có thai thì cũng chưa đến hai tháng.
Hỏi tiếp chuyện ăn chuyện uống, đại ma ma kể tội mình trước, thưa rằng gần đây phải trông giữ cửa nhà nghiêm ngặt, nên chi vào ra khó khăn, làm lỡ việc của các chủ tử. Kế đó là hỏi dạo này Lý cách cách có bất mãn gì với đồ ăn thức uống không?
Lý Vi cười hề hề, bảo: “Đâu có, đều tốt cả. Thực ra dăm bữa nay nhiều cung yến mà, người của thiện phòng hình như bị gọi đi hết rồi, mấy người ở lại nấu nướng kiểu gì cũng chỉ có mỗi một vị duy nhất.”
Chắc đây mới là lý do người vừa không gọi điểm tâm, vừa ăn ít lại nhỉ?
Đi ra ngoài, đại ma ma tiếp tục sang bên Võ cách cách ngồi một lát gọi là mang tính tượng trưng. Nhưng trên đường về bà ta nghĩ ngợi, cảm thấy thận trọng một chút vẫn tốt hơn. Dù không phải có tin mừng, song thận trọng chưa bao giờ thừa thãi. Còn giả như có, thế thì sự thận trọng của bà ta sẽ cứu được bao nhiêu mạng người.
Sau đó, đại ma ma bèn mượn chuyện Tống cách cách mang thai để phái thêm một ma ma qua, dặn dò rằng ngoại trừ Tống cách cách, bên Lý cách cách cũng phải hết sức lưu tâm.
Ma ma kia họ Liễu, dáng ục ịch, thấp bè bè, thời trẻ từng có biệt danh là “Liễu Thụ Đôn Tử”.
*Liễu thụ đôn tử: Đôn gỗ liễu.
Đại ma ma cũng quen miệng gọi cái tên đấy: “Đôn Tử, ta giao hai vị chủ tử này cho bà đấy.”
Liễu ma ma mím môi cười, gật đầu đáp: “Tôi cam đoan với bà. Nhưng bà cũng phải nói rõ ngọn ngành với tôi, trong hai người này, ai mới là…?” Bà ta dựng thẳng ngón tay cái lên trời.
Ở đây có ba vị cách cách, tuy nhiên lại dặn bà ta để ý hai người, chắc chắn chỉ có một người là quan trọng nhất.
Đại ma ma nở nụ cười: “Bà còn cần ta nhắc nhở nữa ư? Mau đi đi.” Đều là người thông minh khôn khéo, cớ gì phải làm khó nhau nữa chứ.
Liễu ma ma tủm tỉm rời đi. Trước là qua chỗ cả ba vị cách cách ngồi chốc, sau là nhắn nhủ đôi lời với mấy người được các cách cách trọng dụng. Bà ta ít nhiều đã có tính toán riêng.
Đến tối, Tứ a ca về thư phòng. Lúc ngâm chân nghỉ ngơi, rốt cuộc cũng có thời gian hỏi Tô Bồi Thịnh sáng nay xảy ra chuyện gì.
Tô Bồi Thịnh đã biết Trương Đức Thắng chuyển người ra ngoài, bèn thong thả báo cáo lại cho Tứ a ca nghe, báo luôn cả chuyện Lý cách cách ăn ít bất ngờ.
Tứ a ca nhắm mắt dưỡng thần, dưới có tiểu thái giám bóp chân cho chàng.
Nghe xong chàng nói: “Trương Đức Thắng làm rất tốt, khi nào ngươi thưởng cho hắn. Bên Tống thị dặn đại ma ma để mắt kỹ.”
Tô Bồi Thịnh vâng lời.
Sau đó chàng mở mắt, không nói bên Lý thị phải thế nào, cho tiểu thái giám lau chân, đứng dậy thay bộ quần áo khác. Tô Bồi Thịnh vội vàng sai người chuẩn bị đèn lồng, rồi báo sang chỗ Lý cách cách một tiếng.
Tứ a ca chẳng nói năng gì, đi thẳng qua chỗ Lý Vi.
Nàng hẵng chưa ngủ, nằm trên giường đất nhìn đỉnh màn, đếm xem còn mấy ngày nữa thì Tứ a ca hết bận ngược bận xuôi. Đang nghĩ vẩn vơ, phía ngoài bỗng dưng có tiếng động. Nàng khoác thêm áo choàng ngồi dậy, gọi Ngọc Bình: “Ngoài kia sao thế?” Lời hãy chưa dứt, bức rèm vải đã vén lên, Tứ a ca bước vào.
Mắt Lý Vi phút chốc bừng sáng! Nàng nhảy phóc xuống giường, giày chả buồn xỏ đã toan quỳ xuống, được Tứ a ca giữ chặt, đẩy nàng về giường.
Ngọc Bình và Ngọc Trản hầu Tứ a ca cởi đồ, chàng cũng lên nằm, khép màn, để lại ngọn đèn, xong xuôi hai người mới lui.
Lúc đặt lưng nằm yên vị trên giường, Tứ a ca mới thở phào một hơi, nắm lấy tay nàng trong chăn kéo vào lòng, nhắm mắt hỏi: “Mấy hôm nay không sang thăm nàng, vẫn ổn cả chứ?”
Lý Vi chậm rãi kề sát người Tứ a ca, ôm cánh tay chàng, đáp: “Thiếp ổn cả, Tống tỷ tỷ cũng khỏe lắm. Hôm nay đại ma ma còn đưa một ma ma qua đây nữa. Gia mệt rồi, ngủ thôi.”
Tứ a ca: “Ừ.” Duỗi tay kéo nàng lại, chợt hơi khựng, sửa tư thế cho nàng nằm thẳng, bàn tay trong chăn vuốt ve vùng bụng mềm như bông của nàng.
“Thời gian này nàng cứ ngoan ngoãn, đợi khai phủ, gia sẽ chọn cho nàng một đại viện, nhé?” Tứ a ca vẫn ngóng trông tin mừng từ nàng suốt. Rõ là được sủng nhiều nhất, mà mãi không có con thì cũng quái lạ. Nghe Tô Bồi Thịnh nói xong lòng chàng còn nảy sinh dự cảm, lại nghe nàng kể đại ma ma phái thêm người qua, nghĩ chắc rằng có tin tốt thật.
Tết nhất không tiện gọi thái y, Tứ a ca định đợi hết dịp này, việc đầu tiên làm là phải mời thái y đến thăm khám. Miên man suy nghĩ rồi chàng thiếp ngủ mất.
Lý Vi ngắm khuôn mặt chàng say giấc, đánh bạo sáp tới hôn một cái vào miệng chàng, hôn xong bèn nhấm nháp, nghĩ bụng: Sao có vị gạo nếp thế nhỉ?
Last edited: