-
Chương 10
Tết Nguyên Đán đang đến cận kề.
Bấy giờ trong cung mới chính thức trở nên náo nhiệt. Ngày nào phúc tấn cũng phải đến Vĩnh Hòa cung, tuy nàng không ở A Ca Sở, nhưng uy tín không hề giảm đi chút xíu nào. Câu chuyện hổ đi vắng, khỉ lên làm vua trong truyền thuyết hoàn toàn không xảy ra.
Cho tới hiện giờ, cả Lý Vi cũng đã hiểu rõ sự việc. Tứ a ca đang bày tỏ sự bất mãn cho phúc tấn xem, phúc tấn chẳng buồn cúi đầu mà lại chạy sang chỗ Đức phi tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Phúc tấn, cô giỏi lắm!
Lý Vi không thể không giơ ngón tay cái cho phúc tấn.
Từ đó ta thấy được rằng, phụ nữ cổ đại hay phụ nữ hiện đại vốn không phải vấn đề quan trọng, điểm chính là bạn mạnh dạn bao nhiêu, thì hiệu quả bạn mong muốn đạt được sẽ nhiều bấy nhiêu… Mặc dù cách hình dung có chỗ sai, nhưng ý thì đúng là thế.
Hiển nhiên phúc tấn đã vượt qua tiêu chuẩn của phụ nữ cổ đại bình thường, là một người dám nghĩ dám làm.
Một mặt nàng tìm cách thu hút sự chú ý của Đức phi cùng với bốn vị Phi khác và các phúc tấn của A Ca Sở, một mặt nàng lập ra khuôn phép trong A Ca Sở một cách mạnh mẽ quyết đoán. Ba cô cách cách, bao gồm luôn cả thư phòng của Tứ a ca, đều nằm gọn trong quy định của nàng.
Đầu tiên, viện ba sân của a ca được chia thành ba phần.
Phần thứ nhất là thư phòng của Tứ a ca, gọi là ngoại viện. Người ở nội viện và tam viện không được đặt chân tới ngoại viện nếu chưa có sự cho phép của chủ tử, không một người nào được đi lang thang xung quanh ngoại viện. Ngoại viện và nội viện có hai cửa nhỏ thông với nhau, bố trí ba ca canh gác ngày lẫn đêm, không được tự ý rời đi không lý do, kẻ vi phạm bị phạt tám mươi gậy.
Phần thứ hai là nội viện, gồm chính viện của phúc tấn và nơi ở của ba cách cách. Thái giám, cung nữ ra vào cần hợp theo nhóm, không được một mình đi lại.
Phần thứ ba là nhóm hạ nhân thô sử. Họ phụ trách quét dọn và xử lý công việc trong viện, những người này không được ra ngoài trừ những lúc đang trong giờ làm, vi phạm phạt bốn mươi trượng.
Ngoài ra, quyền hạn và trách nhiệm của cung nữ cũng như thái giám được phân định rất rạch ròi.
Sau khi bên phúc tấn phái người đến truyền lời, Lý Vi tức thì lo lắng cho tám người trong viện mình. Chiếu theo quy tắc của phúc tấn, tám người này bắt buộc phải có chức vụ rõ ràng, không chức sẽ bị trả về Nội vụ phủ — vì cô đâu dùng hết được nhiều người như thế, họ ở chỗ cô cũng không có gì làm, chi bằng quay về chỗ cũ.
Tránh trường hợp người rảnh chuyện suốt ngày đi loanh quanh gây rắc rối.
Lý Vi cũng chỉ mới phát hiện, nhóm cung nữ thái giám vừa hay tin sẽ bị trả về Nội vụ phủ thì nhất thời hoảng hốt, ra sức dựa dẫm luồn cúi. Mấy bữa nay Ngọc Bình và Triệu Toàn Bảo được người ta lân la đến cung phụng hương khói rất nhiều, người nào cũng hy vọng cậy nhờ, không ai muốn bị trả về.
Làm Lý Vi cũng phải căng thẳng theo, đành ngồi nghĩ cách giao việc cho tám người này kiểu gì, còn phải nghĩ ra một chức vụ cụ thể nữa cơ.
Trong số tám người, tất nhiên cần trọng dụng hơn những người nỗ lực thể hiện lòng trung thành dành cho nàng. Giờ hãy chưa có động tĩnh gì, nàng cũng không định trả họ về. Suy cho cùng trả người thì dễ đấy, nhưng xin người từ Nội vụ phủ sẽ khó hơn nhiều. Dẫu là giữ người để dự phòng cho tình huống phát sinh ngoài ý muốn, nàng cũng không muốn trả về bất cứ một ai.
Cung nữ thân cận chắc chắn là Ngọc Bình, thái giám đi đầu là Triệu Toàn Bảo, chức vụ của hai người này không cần sắp xếp thêm nữa, hầu hạ “thân cận” là được rồi.
Tuy bình thường không đo lường được mức độ thông minh khôn khéo của Ngọc Trản, nhưng người ta là ấm trà nấu sủi cảo, bụng biết tuốt. Lý Vi cho nàng ta quản lý mảng trang sức, áo quần.
Ngọc Yên chịu đi tìm hiểu tin tức cho nàng, cũng là người có thể sử dụng. Lý Vi giao nhà kho nhỏ cho nàng ta, gồm những đồ vật như mấy xấp vải vóc cùng các loại sợi, lụa là, tơ tằm, vân vân.
Ngọc Thủy, trước mắt thì đây là người vẫn chưa chủ động chạy đến trước mặt nàng. Lý Vi không chắc nàng ta đang giữ vững bình tĩnh ngăn mình hành động hấp tấp, hay tính sẽ chỉ ăn rồi chờ chết ở chỗ nàng. Nếu nàng ta không muốn ở mãi trong này, nàng sẽ dốc hết bốn mươi lượng bạc mình tích góp được từ khi tiến cung đưa cho Ngọc Bình đi đút lót, miễn sao không bị trả về.
Lý Vi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho Ngọc Thủy trông nom vật dụng trang trí. Bình hoa đặt ở đâu trong phòng, tranh chữ treo chỗ nào, tủ đồ kê ở đây, ở đó thì có bàn và ghế, lớp sơn chỗ này bị bong tróc, chỗ kia lỏng lẻo bập bênh, toàn bộ do nàng ta quản.
Lý Vi nghĩ bụng, đúng là nàng có ý đồ xấu thật. Bởi lẽ đồ đạc nàng ta trông toàn những món cỡ lớn, chẳng thể nào trộm đi đâu nổi, ngay đến việc thả con cá nóc số 8 ở đâu cũng chỉ cần hỏi một mình nàng là được.
Về phía thái giám, nàng đã có sắp xếp đối với Triệu Toàn Bảo, hắn cũng chưa cần vội vã dìu dắt bạn bè mình. Trước khi chỉ thấy mỗi Hứa Chiếu Sơn là hay theo chân Triệu Toàn Bảo đi tìm cách tạo ấn tượng tốt với nàng. Triệu Toàn Bảo ba hoa chích chòe khen hết nước hết cái, ngay cả chuyện lấy kẹo ở thiện phòng ngày trước cũng nói đấy là công lao của Hứa Chiếu Sơn.
Triệu Toàn Bảo nói: “Cách cách, người không biết đâu! Tiểu Hứa Tử là đồng hương của Lưu gia gia ở thiện phòng chúng ta đấy ạ! Không chừng tám trăm năm trước còn là người sống chung một thôn luôn cơ. Lưu gia gia vừa gặp hắn đã yêu thương vô bờ, coi hắn như là cháu ruột mình! Vừa gặp cái là nhét vào miệng hắn bao nhiêu đồ ăn. Tiểu Hứa Tử cũng khéo ăn khéo nói, hắn vốn là ngươi Sơn Đông, luận về chuyện ăn uống thì cũng được coi như nửa chuyên gia rồi đó ạ.”
Hứa Chiếu Sơn là tên nhỏ con nhất trong bốn tên thái giám, tuổi cũng đã mười bảy, hắn kể là vì hồi bé ăn ít, nên chưa kịp lớn xác thì tuổi đã lớn mất rồi. Hắn đứng bên cạnh Triệu Toàn Bảo, trông thấy nàng cái là cười toe toét hệt một đóa hoa.
Nụ cười là thứ dễ lan tỏa nhất, Lý Vi cũng mỉm cười theo, nói: “Nếu thế thì ngươi hãy lo việc gọi bữa đi. Tủ đựng lá trà bên kia cũng do ngươi trông, bữa nào bảo Ngọc Yên làm cuốn sổ cho ngươi, có đồ hư hỏng hay bị thiếu, ngươi phải tự đền đấy.”
Hứa Chiếu Sơn nhanh nhảu quỳ xuống dập đầu ba cái, Triệu Toàn Bảo cũng dập đầu ba cái. Hai người rời khỏi đây, qua khung cửa sổ, Hứa Chiếu Sơn vừa bước ra ngoài là Lý Vi đã nâng tay áo lau mắt mình.
Nàng bỗng thấy lòng sao mà xót xa quá. Nửa tháng trước, nàng cảm giác mình đang lâm tình cảnh ăn bữa hôm lo bữa mai, ấy thế nhưng cấp trên chả ai bảo vệ cho nàng được. Hiện giờ những thái giám, cung nữ này cũng ăn bữa hôm lo bữa mai, nàng làm chủ tử, có thể chìa tay ra giúp đỡ ai là nàng sẵn sàng giúp hết.
Hai thái giám còn lại, một người tên Đồng Xuyên, người gầy nhưng đầu lại to, mặt hình vuông, đứng nom y đúc cây giá đỗ. Lý Vi chỉ vào bốn bồn hoa dưới mái hiên do Nội vụ phủ đưa tới, giao riêng cho hắn nhiệm vụ chăm hoa.
Sau cùng là Chu Toàn, một cái tên khá hay, tuy nhiên trông mặt mũi lơ ngơ quá, hai con mắt díu vào với nhau như thể người ngủ bất tỉnh nhân sự. Có lẽ hắn cũng nhận ra khuyết điểm của bản thân nên khi gặp Lý Vi thì đã cố ý trợn to mắt, trợn một hồi không dám chớp, mắt tức khắc nổi tơ máu.
Chắc vì thấy những người khác đều có việc để làm cả rồi, hắn sợ mình bị trả về nên cứ lóng nga lóng ngóng. Lý Vi ngưng nói chuyện một lúc, thực ra là đang suy nghĩ xem còn việc gì cho hắn làm được nữa không, vậy mà hắn… rơi nước mắt thật.
Lúc giọt lệ chực trào, hắn vẫn còn nhớ không được phép khóc trước mắt chủ tử, bèn cúi thấp đầu, hai ba giọt nước mắt rơi thẳng xuống nền đất.
Câu “ngươi đi quét rác đi” đến bên miệng rồi lại bị Lý Vi nuốt ngược vào trong. Đoạn nàng kêu Ngọc Bình lấy năm lượng bạc đi tìm thái giám của phòng trồng hoa nuôi chim mua hai con chim về.
Các chủ tử trong cung hay có thói quen nuôi thú cưng, loại vật nuôi nổi bật như chó mèo sẽ khó xử lý. Còn mấy con chim này cá này thì không cần cất công xin ý kiến, lén móc bạc tìm thái giám phong chim hoa mua là được ngay.
“Chim gì cũng được.” Lý Vi nói, “Chu Toàn, về sau ngươi nuôi chim nhé.” Dù nuôi bị chết, loại chim hai con năm lượng bạc hẳn sẽ không làm khó họ được.
Khi Lý Vi sai Ngọc Bình đi lấy bạc, mặt Chu Toàn chợt chuyển màu xám ngoét. Nàng vừa nói dứt lời, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chu Toàn như mới bước từ địa ngục lên thiên đường, cuối cùng chân nhũn cả ra, quên luôn việc tạ ơn. Triệu Toàn Bảo đành kéo hắn ra ngoài, tạ ơn thay hắn.
Trước lúc mặt trời lặn, chim được mang về, kết hợp với chiếc lồng sắt trông khá đẹp. Hai con chim vàng anh non be bé bằng lòng bàn tay đứng trên nhánh cây gác nghiêng trong lồng nhảy nhót chồm chồm. Chu Toàn hớn hở xoay vòng quanh lồng sắt, sợ chim vừa chuyển sang môi trường mới sẽ sợ hãi, còn nhờ Ngọc Yên làm giúp cái túi vải che lồng.
Tới đây, tám người trong phòng Lý Vi xem như đã đâu vào đấy. Chắc là vì có lòng trung thành nhỉ? Lý Thi thấy dường như họ đã có động lực hơn.
Buổi tối, Ngọc Yên đem đến cho nàng một thông tin của viện khác. Chỗ Tống cách cách phân công hai người làm cùng chức vụ, hai cung nữ thân cận, hai cung nữ quét tước phòng ốc, hai thái giám đưa bữa, hai thái giám quét sân.
Chỗ Võ cách cách, bốn cung nữ được giữ lại hết, thái giám chỉ còn hai người, hai người bị trả về.
Chỗ phúc tấn không biết.
Cả khu viện bây giờ như một cái thùng sắt, nhóm cung nữ và thái giám bây giờ đứng trước nhau thì phải tách bạch, lúc nói chuyện cứ thích lôi “ooxx bên ngoại viện, “xxoo của nội viện chúng ta” hay “xoxo bên tam viện” ra.
Ngày xưa cung nữ và thái giám sống chung viện rất thích lê la tán dóc, dù sao cũng ở cùng một nơi. Giờ lại chia làm ba nhóm, bên ngoại viện tự dưng chấm dứt việc tiếp xúc với nội viện, bên nội viện về cơ bản là không dính dáng gì tới tam viện, lại còn đặt cho tam viện đủ kiểu biệt hiệu như “phòng hạ nhân”, “bên đám thô sử”, vân vân mây mây.
Đệ đệ Tiểu Quý của Ngọc Yên hiện tại sống còn tệ hơn trước. Trước đây chưa có nhiều thành phần thích hiếp đáp người khác, nếu có gặp phải hạ nhân thô sử thì cũng vẫn nể mặt vì cùng là người hầu hạ trong cung, nếu giúp được gì thì sẽ giúp. Chính vì lý do đó nên Ngọc Yên mới kết nghĩa tỷ đệ khác họ với Tiểu Quý. Kết quả nhóm thái giám cung nữ thô sử nay lại bị dồn hết về một viện, ngoại viện và nội viện bỗng phát hiện mình cao hơn người khác một bậc, thế là sinh lòng khinh thường thô sử.
Tuy rằng Ngọc Yên có ý định lợi dụng Tiểu Quý, nhưng tim người làm bằng thịt, chung đụng nửa năm trời cũng có tình cảm. Biết giờ Tiểu Quý chẳng có lấy một bữa nào được ăn uống tử tế, còn bị người khác đánh chửi vô cớ, Ngọc Yên khóc thầm mấy bận.
Phải khi Ngọc Bình nhắc Lý Vi mới biết. Song đấy là tình hình chung, chỗ nàng đầy người mất rồi, không thể xin thêm Tiểu Quý nữa. Nhưng cứ trơ mắt nhìn vậy cũng không ổn. Nhất là với các cung nữ thái giám, nàng là người ngồi trên, có ưu thế tự nhiên, giúp một phen đâu tốn bao nhiêu công sức. Nên Lý Vi nghĩ ngợi, rồi vẫn quyết chống lưng cho Tiểu Quý một lần.
Thế là, Ngọc Bình dẫn Ngọc Thủy quang minh chính đại cầm đồ đi thăm Tiểu Quý. Sau bốn năm bận, chuyện Tiểu Quý nhận một cung nữ đắc lực bên cạnh Lý cách cách làm tỷ tỷ được lan truyền, người khác muốn tìm ai đó để bắt nạt thì ít nhất sẽ không tìm hắn nữa.
Sau khi biết kết quả ấy, Lý Vi lại chẳng hề thấy mãn nguyện như trong tưởng tượng. Có lẽ do lời thưa “bây giờ bọn họ muốn xả cơn giận, cũng không xả xuống đầu Tiểu Quý của chúng ta được” của Ngọc Bình, thế thì chả phải vẫn sẽ còn người khác gặp xui xẻo ư? Chỉ do Tiểu Quý tương đối may mắn mà thôi.
Lý Vi không hẳn là thánh mẫu, nàng sẽ không vứt bỏ nguyên tắc để giúp đỡ người khác. Giống như hồi nàng cho mấy con mèo lang thang ở trường học ăn, nàng còn triệt sản rồi tìm người nhận nuôi cho chúng nó. Tuy nhiên từ đầu chí cuối trong nhà chỉ có duy nhất hai con thôi, chứ không có kiểu hễ thấy con nào tội nghiệp là mang luôn về nhà. Có mấy con trong số đám mèo hoang được cho ăn xong là biến mất tăm hơi. Nàng có lo lắng, sốt ruột cỡ nào, có tìm không ra nữa thì cũng chỉ tự an ủi mình: Chắc là được người ta nhặt về nuôi rồi.
Nàng không cứu nổi cả thế giới, chỉ có thể làm những gì trong phạm vi khả năng của mình.
“Viện khác thế nào ta không quan tâm, nhưng viện chúng ta thì không được bắt nạt thô sử.” Lý Vi tập hợp đầy đủ tám người lại, nghiêm túc nhắc nhở họ, “Ta mà biết, tuyệt đối không nương tay!”
Thủ đoạn này của phúc tấn, Tứ a ca biết, bụng cũng phải thầm khen.
Coi như có tí bản lĩnh.
Nhưng quan hệ giữa hai người vẫn chưa có dấu hiệu hòa hoãn. Khi kỳ kinh của Lý Vi rốt cuộc cũng kết thúc, Tứ a ca lại bắt đầu sang chỗ nàng.
Họa chăng người tới sau là Võ thị đã mang đến cho Lý Vi một cảm giác uy hiếp, nên lần này nàng gặp Tứ a ca bỗng có chút phấn khích. Buổi tối hai người nằm trong chăn ôm nhau lăn qua lộn lại, Lý Vi ra sức hôn chàng, hôn cái là chẳng chịu rời môi. Tứ a ca đến luống cuống tay chân vì hành động của nàng, nhịp thở hỗn loạn.
Ba giờ sáng, Tứ a ca thức giấc, lúc ăn cháo, chàng xuýt xoa một tiếng, thè lưỡi liếm môi, đêm qua lưỡi chàng bị Lý Vi mút tới độ rách cả da. Tứ a ca thầm cảm thán, hơi hơi đắc ý. Chàng nuốt nốt mấy miếng cháo, sai Tô Bồi Thịnh đi mở nhà kho, đem cây trâm hoa đào mấy bữa trước Nội vụ phủ vừa đưa đến cho Lý Vi.
Mấy bữa nay không qua tìm nàng, nàng thế này là nhớ chàng dữ lắm rồi. Tặng cây trâm an ủi chút vậy.
Ôm nỗi niềm cảm động trước tâm ý của Lý Vi dành cho mình, Tứ a ca tới Thượng thư phòng. Trước khi xuất phát, Tô Bồi Thịnh vội vã dặn đồ đệ Trương Đức Thắng đi mở nhà kho, lấy cây trâm đem về cho Lý cách cách.
Trương Đức Thắng lẽo đẽo chạy theo nghe sư phụ hắn căn dặn, tiễn đến cửa, hắn mới rẽ hướng đến chính viện tìm đại ma ma.
Trong chính viện, phúc tấn đã dậy, đèn các nơi cũng được thắp lên. Trương Đức Thắng đi tìm thẳng đại ma ma.
Đại ma ma tuổi độ tứ tuần, mà trông như mới ngoài ba mươi. Bà ta không phải nhũ mẫu của Tứ a ca, nhưng là người hầu hạ chàng từ hồi chàng còn bé. Lúc phúc tấn chưa vào phủ, bà ta đã quán xuyến tất cả công việc trong A Ca Sở từ trong ra ngoài, mọi người đều tôn kinh xưng một tiếng đại ma ma.
Sau khi phúc tấn vào phủ, sổ sách của nhà kho được giao cho nàng, nhưng chỗ đại ma ma hãy còn giữ một chùm chìa khóa. Tứ a ca mở nhà kho lấy đồ lại không thích dặn phúc tấn, mà luôn tìm đến đại ma ma.
Đại ma ma cũng dậy sớm, bà ta hầu hạ Tứ a ca nên quen nếp, việc ngủ chưa tới ba giờ đã dậy duy trì suốt mười mấy năm trời. Hiện giờ tuy không cần bà ta hầu hạ Tứ a ca dậy sớm, nhưng thói quen thì đã không thay đổi được nữa. Thấy Trương Đức Thắng qua, bà ta cười nói: “Thằng khỉ này sao đến sớm thế? Đến để…” Nói rồi hất hất cằm về phía phòng phúc tấn.
Trương Đức Thắng cười tít mắt: “Đâu có ạ, Tiểu Trương Tử đến để chúc buổi sáng đại ma ma đây! Đại ma ma có phúc! Cát tường!” Dứt lời liền quỳ một gối xuống chào.
“Cái thằng này!” Đại ma ma cười ha ha, “Nhưng a ca có gì dặn dò?”
Trương Đức Thắng nở nụ cười xấu xa, mắt nhíu lại, đá lông nheo, nói: “Tối hôm qua, gia nhà chúng ta nghỉ bên chỗ Lý cách cách. Lúc vừa mới dậy, gia nhà chúng ta dặn thưởng cây trâm hoa đào mới đưa vào nhà kho cho Lý cách cách. Sư phụ tôi bảo tôi đến đây tìm bà.”
Đại ma ma “ồ” một tiếng rõ dài, “Hóa ra là vị ấy.”
Trương Đức Thắng tiếp lời: “Chả thế.”
Đại ma ma lấy chìa khóa nhà kho ra, hai người đi tới nhà kho. Nhóm thái giám, cung nữ tới tới lui lui trong chính viện trông thấy hai người thì đều dừng bước tránh đường, đợi họ đi qua mới rối rít đưa mắt nhìn nhau.
Cửa nhà kho mở, Trương Đức Thắng đứng ngoài, một mình đại ma ma vào, chỉ chốc lát sau đã bưng một chiếc khay ra, bên trên là chiếc tráp bằng gỗ lim dài mười tấc, rộng ba tấc, dày khoảng chín tấc.
Đại ma ma mở tráp, dưới ánh trăng bàng bạc phản chiếu, trâm hoa đào trong tráp lóe lên quầng sáng ngọc ngà hệt làn sương mù.
Chính giữa cây trâm là một bông hoa đào năm cánh lớn tầm độ nửa bàn tay. Hoa đào làm từ ngọc thạch màu hồng phấn, được đánh bóng trong suốt long lanh, tim hoa là viên ngọc màu vàng bé như hạt gạo, cạnh bông hoa là ba phiến lá cây một to hai nhỏ do ngọc bích chạm trổ thành, hai bên trái phải còn mọc thêm hai nụ hoa to cỡ bụng ngón tay rưỡi.
Đế hoa và thân trâm ở mặt sau của bông hoa đều được dát lớp vàng óng ánh pha đồng, trông cực kỳ lóa mắt.
Trương Đức Thắng nhìn mà nửa buổi trời quên luôn nói chuyện.
Đại ma ma đóng tráp, nói: “Đơ người rồi à?”
Bấy giờ Trương Đức Thắng mới ngạc nhiên hít hà, nói: “Chao ôi, đúng là…” Hắn muốn nói “thực không hổ là vị chủ tử ấy”, nhưng câu nói toan thốt ra lại nuốt vào trong bụng.
Nhận lấy cái khay, Trương Đức Thắng cẩn thận bưng đi.
Trong chính viện, phúc tấn nghe Phúc ma ma nói chuyện Trương Đức Thắng qua đây.
Phúc ma ma có phần bực tức, bà ta cho rằng Trương Đức Thắng đã đến chính viện thì sao có thể không thỉnh an phúc tấn cho được? Đâu ra cái kiểu cứ thế đến rồi lại đi luôn, thậm chí chả thèm chào hỏi lấy một tiếng.
Giọng phúc tấn nhàn nhạt: “Chắc là gia sai hắn làm chuyện gì, có nhiệm vụ quan trọng cần làm. Những việc vặt vãnh ấy thì thôi đừng chấp nhặt.”
Nhắc Tứ a ca, Phúc ma ma cũng không dám kêu ca gì nữa. Thấy Tứ a ca và phúc tấn càng ngày càng kiệm lời với nhau, bà ta sợ mình hờn oán mấy câu nữa lại thành đổ thêm dầu vào lửa.
Vậy là, lát sau có hạ nhân tới bảo với Phúc ma ma, rằng Trương Đức Thắng vừa ra khỏi chính viện là đi thẳng đến chỗ Lý cách cách. Phúc ma ma phá lệ không đi nói cho phúc tấn biết, còn dặn dò hạ nhân giữ kín miệng.
Lúc Trương Đức Thắng đến chỗ Lý cách cách, vị chủ tử này hẵng ngủ chưa dậy. Hắn cũng không dám kênh kiệu đánh thức người dậy, đùa à! Tứ a ca dậy mà còn không gọi cách cách, làm gì tới lượt hắn?
Hắn cung kính bưng chiếc tráp cho Ngọc Bình, còn mở ra cho nàng ta xem rõ là đồ gì, sau đó cầm số tiền công Ngọc Bình đưa, mới thành công lui xuống trở về thư phòng.
Về đến thư phòng, tự khắc có tiểu thái giám lân la lại ân cần nịnh bợ hắn, vừa châm trà vừa dìu hắn ngồi xuống, hỏi han: “Trương ca ca, sáng sớm tinh mơ mà Tô gia gia đã sai huynh làm chuyện gì nữa à? Trông huynh sao mệt mỏi quá.”
Một tiểu thái giám khác thần thần bí bí móc một chiếc hà bao ra, “Trương ca ca xem, đây là phần thưởng hôm qua Võ cách cách thưởng đấy.” Trong hà bao có ba lượng bạc.
Nói xong, tiểu thái giám bèn đưa hà bao cho Trương Đức Thắng, bị Trương Đức Thắng quẳng lên đầu quát mắng: “Trương ca ca nhà ngươi là kẻ tầm mắt hạn hẹp thế cơ à? Mau cất vào đi!”
Tiểu thái giám cười gian manh, nhét chiếc hà bao vào trong áo, tiểu thái giám bên cạnh đùa cợt: “Hai ta chia mỗi người một nửa, Trương ca ca không cần thì cho ta đi.”
“Cút! Muốn thưởng tiền sao không tự đi đi?” Tiểu thái giám cười mắng, đạp hắn một cú.
Tiểu thái giám kia vội hỏi: “Thật à? Vậy công việc hôm nay bên chỗ Võ cách cách, ngươi đừng có tranh giành với ta đấy!”
Trương Đức Thắng ngồi trên hóng chuyện, nghe tới đó thì cười nói: “Không thèm giành của ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm mà đi.” Bụng lại bảo: Vị kia nay rời núi rồi, ngươi nghĩ ngày tháng tốt lành của Võ cách cách còn bao nhiêu?
Bốn giờ chiều, Tứ a a ra khỏi Thượng thư phòng, Tô Bồi Thịnh kè kè cạnh chàng, hỏi: “Tứ gia, tối nay người vẫn dùng bữa ở thư phòng ạ?”
Tứ a ca nhúc nhích đầu lưỡi, lắc đầu: “Sang chỗ Lý chủ tử của nhà ngươi đi.”
Tô Bồi Thịnh đánh mắt ra hiệu cho tiểu thái giám ở bên. Tiểu thái giám bèn rẽ qua con đường khác, co chân chạy về phía A Ca Sở. Lúc về thư phòng, vừa thở hổn ha hổn hển, vừa nói: “Tối nay Tứ a ca dùng bữa ở chỗ Lý chủ tử, mau mau truyền lời đi.”
Trương Đức Thắng tủm tỉm đứng dậy: “Đứng lại hết đi, ta sẽ tự đi.”