-
Chương 106
Edit: Du Tần
Beta: Thiên Phi
Trong lòng Thái Hậu lúc này đang sôi trào, tuyệt đối không ngờ rằng chuyện cơ mật như vậy mà không thể giấu diếm được ánh mắt của hắn. Khẽ thở dài mấy hơi, "Xem ra ai gia làm chuyện gì cũng không thể gạt được Hoàng Thượng ngươi. Đã như vậy, ai gia cũng nói rõ với ngươi. Năm đó Hoàng Thượng ngươi quá mức tuyệt tình với chuyện của Hoa gia, bất luận như thế nào, ai gia tuyệt đối không tin chuyện Hoa tướng quân tư thông với địch. Hoàng Thượng ngươi qua loa định tội Hoa gia, Đại Yến quốc ta cũng bởi vì vậy mà thiếu một hổ tướng đắc lực! Trong lúc vô tình ai gia biết được Hoa tướng quân còn một đứa cháu nhỏ lưu lạc ở Trung Nhạc. Ta suy nghĩ Trung Nhạc cằn cỗi như Tây Nhạc, lúc này mới sai người chuẩn bị một phen, ngẫu nhiên đưa thư, trừ lần đó ra cũng không tiếp tục đưa cái khác nữa."
Trong mắt Đại Yến Đế thoáng hiện lên tia sánh sắc bén, cúi thấp đầu, bưng ấm trà khắc hoa mẫu đơn ở trên bàn lên, rót thêm nước trà đưa tới Thái Hậu, thản nhiên nói: "Thái Hậu nói nhiều lời vậy cũng đã khát, nên uống chén trà trước cho nhuận giọng."
Thái Hậu theo dõi hồi lâu trên mặt hắn không có thể hiện điều gì, mới đưa tay nhận lấy, nhưng không có uống trà, chỉ đưa cho Lạc Mai đứng bên cạnh, cất giọng nhàn nhạt: "Trà của Hoàng Thượng ai gia nhận không nổi. Hôm nay ai gia đã sớm nói hết chuyện của hai năm trước, Hoàng Thượng chớ tức giận."
Khoé miệng Đại Yến Đế nhếch lên, sắc mặt vẫn nhàn nhạt nhìn bà, "Thái Hậu nói trẫm qua loa xử lí chuyện Hoa tướng quân tư thông với địch. Trẫm cũng biết, nếu không phải lúc ấy chứng cớ vô cùng xác thực, trẫm cũng sẽ không nóng giận ra quyết sách đó. Nhưng trẫm vẫn hạ thủ lưu tình, nói cách khác tội tư thông với địch mà chỉ xét nhà với đày lưu vong, chuyện đơn giản như vậy sao? Về phần..." Tiếng nói dừng lại, "Trên đường lưu vong phát sinh chuyện gì, trẫm cũng không thể bảo đảm. Nghe nói đường đi biên quan đạo tặc rất nhiều..."
Bỗng nhiên đồng tử Thái Hậu co rút lại, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh. Tự Hoa gia gặp chuyện không may, bà lễ Phật một năm, không biết chuyện xảy ra sau đó. Nếu không phải về sau bà phái người đi thăm dò, căn bản cũng không biết Hoa gia trên đường lưu vong lọt vào phục kích của đạo tặc, cơ hồ không còn người nào sống. Rốt cuộc có trùng hợp hay không mà ở trước mắt người này nói lời đó thì thật vân đạm phong kinh[1].
[1] Bình tĩnh nhẹ nhàng như nhó như mây.
"Hoàng Thượng sớm đã biết chuyện này?"
"Chuyện gì?" Đại Yến Đế cố làm ra vẻ không hiểu.
Bởi vì một năm lễ Phật nên Thái Hậu đã luyện được sự bình tĩnh như nước, trong nhất thời đôi mắt lộ ra ánh sáng sắc lạnh, "Hoàng Thượng cần gì ở trước mặt ai gia vòng vo. Mặc kệ chuyện Hoa gia Hoàng Thượng có cố ý hay không, kết quả Hoàng Thượng vẫn vui mừng đó thôi. Ngươi cùng đại ca ngươi tranh đoạt, tuy nói lúc đó Hoa tướng quân không tỏ thái độ, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận ngươi làm tân hoàng, vì sao ngươi cứ không tha cho hắn? Trên đường Hoa gia lưu vong gặp đạo tặc, hẳn là Hoàng Thượng sớm đã biết tin tức, nhưng ngươi lại lừa gạt một người ở trong cung như ta."
"Thật sự trẫm muốn thân thể Thái Hậu được nghỉ ngơi, dựa vào giao tình của Thái Hậu với Hoa gia, khi biết tin tức xấu này thân thể Thái hậu sẽ suy sụp." Đại Yến Đế buồn bã nói, nói đến hai chữ giao tình thì cố ý thả chậm từng chữ.
"Quả nhiên..." Giờ khắc này, thân thể Thái hậu tựa hồ thoáng ỉu xìu, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.
Đại Yến Đế liếc bà một cái, thanh âm u ám, tiếp tục nói: "Có thể nói Thái Hậu và Hoa tướng quân coi như là thanh mai trúc mã. Thế nhưng lại không làm thê tử tốt của tướng quân, vì lợi ích của gia tộc nên tiến cung tranh thủ tình cảm. Bất quá tranh nửa đời người, trẫm làm con trai tốt cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng ngài, một nhà Phùng thị của ngài đều vinh quang. Hôm nay cuộc sống trong cung của Thái Hậu xem như nhàn nhã, cả hậu cung có ai dám chọc giận ngài."
Thái Hậu bị lời nói này của hắn làm tâm can tức giận đến mức rung động, đôi môi ngập ngừng khẽ run run, nói không nên lời.
"Hôm nay ta với ngươi nói rõ mới tốt!" Âm điệu Thái Hậu bỗng cao lên, hai mắt đảo qua, cho tất cả người trong điện lui xuống, đợi đến khi chỉ còn hai người, Thái Hậu mặt lạnh nhìn hắn, "Ngươi ngoài sáng khách khí gọi ai gia một tiếng Thái Hậu, nhưng lại ngầm hận ai gia vào trong xương cốt, phải không?"
Đại Yến Đế không nói một từ, chỉ lẳng lặng nhìn bà. Trong lúc này bà mất hết vẻ ung dung cao quý thường ngày, cả thân thể bởi vì tức giận mà nhẹ nhàng run lên.
"Đến cùng ngươi có phải vẫn hận ai gia? Nói! Ngươi nên đánh bạo nói ra vì lúc này trong điện một người cũng không có, ngươi không cần lo lắng danh tiếng bất hiếu sẽ truyền ra ngoài!" Thái Hậu cơ hồ như rống lên.
Hai mắt Đại Yến Đế sâu như hồ nước, mới đầu không có gợn sóng nào nay lại từ từ nhấc lên lớn dần, khoé miệng khẽ nhếch nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng chậm rãi, "Thái Hậu nắm tâm lý rất giỏi, cần gì phải muốn trẫm nói ra. Ngài làm Thái Hậu của ngài, trẫm làm Hoàng Thượng của trẫm, hai người đều không liên hệ nhau."
"Không liên hệ nhau?" Thái Hậu giễu cợt, "Nếu không phải như lời ai gia nói, Hoàng Thượng ngươi cần gì phải âm thầm khắp nơi đối nghịch với ai gia. Ngươi ở ngoài một bộ dáng khách sáo, nhưng không biết ở trong lại ngầm nguyền rủa ai gia ngàn lần."
"Lời của Thái Hậu làm cho trẫm rất oan uổng." Đại Yến Đế ung dung thở dài, "Cho dù trẫm oán hận Thái Hậu, cũng sẽ không nguyền rủa Thái Hậu. Trẫm luôn ngóng trông thân thể Thái Hậu ngài sống lâu muôn tuổi. Nếu không thì trẫm sao lại đáp ứng cho Thái Hậu làm loại chuyện hoang đường như thỉnh đại sư bắt quỷ trừ tà."
Thái Hậu trào phúng theo dõi hắn, "Hôm nay ai gia mới biết, hận ý của Hoàng Thượng ngươi với ai gia sâu thế nào! Sao, thay mẫu phi ngươi báo thù ư?" Đột nhiên bà lại nhếch miệng nở nụ cười, gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt nay lại vặn vẹo dữ tợn, "Tiện nhân kia rốt cuộc có cái gì tốt, ngươi cùng phụ hoàng của ngươi đều nhớ mãi không quên. Một người sống như ai gia không sánh kịp với người đã chết sao? Bất quá chỉ là mượn bụng đầu thai lại, nàng đối với ngươi có cái ân tình gì?!"
Hai mắt Đại Yến Đế cơ hồ bắn ra băng đao, ớn lạnh tột cùng, "Hôm nay ngài là Thái Hậu nên chú ý tới cử chỉ lễ nghi của mình, không nên một tí liền mắng tiện nhân, đừng có mất thân phận tôn quý của ngài."
"Thân phận tôn quý này ai gia không cần cũng được!" Thái Hậu tay đẩy chén trà lúc trước Đại Yến Đế đưa tới, một thanh âm thanh thuý vang lên, chén trà chia năm xẻ bảy, nước trà trong chén bắn ra khắp nơi, thậm chí còn bắn tới long ngoa (giày của vua) của Đại Yến Đế.
Sắc mặt Đại Yến Đế không đổi, chân thoáng dời đi lộ ra giấu giày do nước lưu lại, khoé miệng nhếch lên hết sức trào phúng, "Thái Hậu cũng không nên nói nhảm như thế, ngài đấu hơn nửa đời người, không phải vì vị trí tôn quý nhất hậu cung hôm nay sao."
"Ngươi!" Thái Hậu thở gấp thiếu chút nữa thở không được, sau lại bình tĩnh trở lại. Muốn tức chết bà, bà sẽ không như ý hắn.
"Như thế xem ra Hoàng Thượng đối phó với Hoa gia cũng vì diệt trừ cánh tay đắc lực của ai gia sao?" Lời nói chậm rãi không giống so với lúc trước.
"Trẫm sao lại là loại người lấy việc công trả thù tư." Đại Yến Đế ánh mắt vô thần tĩnh mịch nhìn chằm chằm bà, làm cho Thái Hậu sởn tóc gáy.
"Nghe nói trước khi phụ hoàng băng hà chỉ chừa Hoa tướng quân với Triệu lão công công hầu hạ bên người. Ngay cả Thái Hậu ngài cũng không cho vào trong." Hắn nói.
Lời này làm cho trong lòng Thái Hậu toả ra cảnh giác.
Nhìn thấy trong mắt bà không khác thường, Đại Yến Đế tiếp tục nói: "Sau khi phụ hoàng băng hà Triệu lão công công cũng hi sinh vì nhiệm vụ, chỉ còn lại Hoa Thi Vũ. Trẫm với hoàng huynh được tuyên vào Long Khuyết điện, trẫm có lưu ý trên bàn án, trên mặt còn vết mực chưa khô. Thái Hậu, ngài không biết chuyện này sao?" Đại Yến Đế thâm ý nhìn bà.
"Hoàng Thượng nói cái gì, ai gia căn bản không hiểu." Con mắt Thái hậu chợt loé, tránh nhìn thẳng mắt hắn.
Đại Yến Đế ha ha cười một tiếng, "Một quốc quân sắp lâm chung ngoại trừ viết chiếu thư sắc lập tân quân còn có thể viết gì khác sao? Hoa tướng quân tính tình thật thà chất phác, nếu ở trên chiếu thư viết tên trẫm, hắn đã sớm ở trước mặt văn võ bá quan tuyên đọc. Nếu không đằng sau sao lại phát sinh chuyện tranh đoạt. Thái Hậu, trẫm nghe nói buổi tối hôm đó ngươi âm thầm triệu Hoa tướng quân vào cung, thương thảo chuyện quốc tang thật lâu, không biết chuyện này có thật hay không?"
Thái Hậu quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt không tránh né nữa, cảm giác mát lạnh mỏng manh, "Hoàng Thượng có ý gì?"
"Trong lòng Thái Hậu tự biết rõ. Trẫm vẫn cho là mật chiếu bị Hoa tướng quân giấu đi. Nhưng về sau trẫm cho người âm thầm lục soát nhiều lần Hoa gia cũng không thấy mật chiếu kia. Lúc ấy trẫm còn tưởng rằng Hoa tướng quân tự mình phá huỷ mật chiếu. Về sau tinh tế nghĩ lại, nếu Thái Hậu ngài cũng biết chuyện này, tung tích mật chiếu kia, chắc hẳn Thái Hậu là người biết rõ nhất."
Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, "Ngươi cũng biết chuyện mật chiếu, năm đó ai gia cho ngươi ngồi trên ghế quốc quân. Hôm nay ngươi hồi báo ai gia như thế nào?" Đại Yến Đế nhướng nhướng mày, "Thái Hậu ngài có lựa chọn khác sao? Mẫu phi hoàng huynh lúc ấy là Đức phi Lý thị được Tiên hoàng sủng ái. Nếu hoàng huynh trở thành tân quân, cho dù tôn ngài làm Đông cung Thái Hậu, ngài cho rằng Tây cung Thái hậu Lý thị sẽ im lặng cho qua?"
Nghe nói thế, Thái Hậu trừng trừng trợn mắt, trong lồng ngực cơ hồ khí huyết sôi trào.
"Thái Hậu, mật chiếu còn ở trong tay ngài. Ngài giấu đến tận bây giờ, chẳng lẽ muốn dùng mật chiếu kia trói buộc trẫm?" Dứt lời, Đại Yến Đế không để ý thở dài, "Trẫm khuyên Thái Hậu ngài hay là nên dừng tâm tư này đi. Hoàng huynh hắn còn chưa chết. Mặc dù đất phong vương ở Tây Nhạc cằn cỗi nhưng ngài lại có thù với Lý thị, hắn vẫn còn nhớ rất kỹ đây. Ngài cảm thấy hoàng huynh hắn hiếu thuận hơn trẫm sao."
Không đợi Thái Hậu phản ứng, Đại Yến Đế phất áo choàng chuẩn bị ra cửa điện. Nhưng nhớ lại cái gì liền quay đầu lại cười nói với bà: "Trẫm quên nói cho Thái Hậu một việc. Lúc trước bởi vì Tích Ngọc cung có thích khách, trẫm có bắt lầm Tiền công công. Sau một phen tra khảo, cẩu nô tài kia có nói ra một chút chuyện tình. Về phần chuyện gì chắc trong lòng Thái Hậu thập phần rõ ràng. Trẫm còn phải xử lý chính sự, không ở cùng Thái Hậu được nữa. Nếu thân thể Thái Hậu khó chịu, hãy phái bọn nô tài trong cung lấy thêm thuốc." Dứt lời Đại Yến Đế liền đi.
Xa xa nghe thấy trong điện có âm thanh bể của đồ sứ.
Lý Phúc Thăng ở cửa đại điện chờ vội vàng đi theo Đại Yến Đế, trán cũng đã thấm thoát ra mồ hôi lạnh. Mắt thấy Đại Yến Đế đi vài bước về phía Thương Loan điện, ai ngờ cước bộ liền chuyển một cái đi đến phía Đông cung bên kia.
Đại Yến Đế sững sờ hồi lâu ở chính điện Trường Nhạc cung cũng không đi vào. Lý Phúc Thăng không hiểu nhíu nhíu mày cung kính đứng một bên.
"Oa oa..." Đột nhiên nội điện truyền ra tiếng trẻ mới sinh khóc. Lúc nãy Đại Yến Đế còn lưu lại vài phần lãnh ý nay đã nhu hoà trở lại. Khoé miệng nhếch mấy lần nở nụ cười.
Beta: Thiên Phi
Trong lòng Thái Hậu lúc này đang sôi trào, tuyệt đối không ngờ rằng chuyện cơ mật như vậy mà không thể giấu diếm được ánh mắt của hắn. Khẽ thở dài mấy hơi, "Xem ra ai gia làm chuyện gì cũng không thể gạt được Hoàng Thượng ngươi. Đã như vậy, ai gia cũng nói rõ với ngươi. Năm đó Hoàng Thượng ngươi quá mức tuyệt tình với chuyện của Hoa gia, bất luận như thế nào, ai gia tuyệt đối không tin chuyện Hoa tướng quân tư thông với địch. Hoàng Thượng ngươi qua loa định tội Hoa gia, Đại Yến quốc ta cũng bởi vì vậy mà thiếu một hổ tướng đắc lực! Trong lúc vô tình ai gia biết được Hoa tướng quân còn một đứa cháu nhỏ lưu lạc ở Trung Nhạc. Ta suy nghĩ Trung Nhạc cằn cỗi như Tây Nhạc, lúc này mới sai người chuẩn bị một phen, ngẫu nhiên đưa thư, trừ lần đó ra cũng không tiếp tục đưa cái khác nữa."
Trong mắt Đại Yến Đế thoáng hiện lên tia sánh sắc bén, cúi thấp đầu, bưng ấm trà khắc hoa mẫu đơn ở trên bàn lên, rót thêm nước trà đưa tới Thái Hậu, thản nhiên nói: "Thái Hậu nói nhiều lời vậy cũng đã khát, nên uống chén trà trước cho nhuận giọng."
Thái Hậu theo dõi hồi lâu trên mặt hắn không có thể hiện điều gì, mới đưa tay nhận lấy, nhưng không có uống trà, chỉ đưa cho Lạc Mai đứng bên cạnh, cất giọng nhàn nhạt: "Trà của Hoàng Thượng ai gia nhận không nổi. Hôm nay ai gia đã sớm nói hết chuyện của hai năm trước, Hoàng Thượng chớ tức giận."
Khoé miệng Đại Yến Đế nhếch lên, sắc mặt vẫn nhàn nhạt nhìn bà, "Thái Hậu nói trẫm qua loa xử lí chuyện Hoa tướng quân tư thông với địch. Trẫm cũng biết, nếu không phải lúc ấy chứng cớ vô cùng xác thực, trẫm cũng sẽ không nóng giận ra quyết sách đó. Nhưng trẫm vẫn hạ thủ lưu tình, nói cách khác tội tư thông với địch mà chỉ xét nhà với đày lưu vong, chuyện đơn giản như vậy sao? Về phần..." Tiếng nói dừng lại, "Trên đường lưu vong phát sinh chuyện gì, trẫm cũng không thể bảo đảm. Nghe nói đường đi biên quan đạo tặc rất nhiều..."
Bỗng nhiên đồng tử Thái Hậu co rút lại, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh. Tự Hoa gia gặp chuyện không may, bà lễ Phật một năm, không biết chuyện xảy ra sau đó. Nếu không phải về sau bà phái người đi thăm dò, căn bản cũng không biết Hoa gia trên đường lưu vong lọt vào phục kích của đạo tặc, cơ hồ không còn người nào sống. Rốt cuộc có trùng hợp hay không mà ở trước mắt người này nói lời đó thì thật vân đạm phong kinh[1].
[1] Bình tĩnh nhẹ nhàng như nhó như mây.
"Hoàng Thượng sớm đã biết chuyện này?"
"Chuyện gì?" Đại Yến Đế cố làm ra vẻ không hiểu.
Bởi vì một năm lễ Phật nên Thái Hậu đã luyện được sự bình tĩnh như nước, trong nhất thời đôi mắt lộ ra ánh sáng sắc lạnh, "Hoàng Thượng cần gì ở trước mặt ai gia vòng vo. Mặc kệ chuyện Hoa gia Hoàng Thượng có cố ý hay không, kết quả Hoàng Thượng vẫn vui mừng đó thôi. Ngươi cùng đại ca ngươi tranh đoạt, tuy nói lúc đó Hoa tướng quân không tỏ thái độ, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận ngươi làm tân hoàng, vì sao ngươi cứ không tha cho hắn? Trên đường Hoa gia lưu vong gặp đạo tặc, hẳn là Hoàng Thượng sớm đã biết tin tức, nhưng ngươi lại lừa gạt một người ở trong cung như ta."
"Thật sự trẫm muốn thân thể Thái Hậu được nghỉ ngơi, dựa vào giao tình của Thái Hậu với Hoa gia, khi biết tin tức xấu này thân thể Thái hậu sẽ suy sụp." Đại Yến Đế buồn bã nói, nói đến hai chữ giao tình thì cố ý thả chậm từng chữ.
"Quả nhiên..." Giờ khắc này, thân thể Thái hậu tựa hồ thoáng ỉu xìu, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.
Đại Yến Đế liếc bà một cái, thanh âm u ám, tiếp tục nói: "Có thể nói Thái Hậu và Hoa tướng quân coi như là thanh mai trúc mã. Thế nhưng lại không làm thê tử tốt của tướng quân, vì lợi ích của gia tộc nên tiến cung tranh thủ tình cảm. Bất quá tranh nửa đời người, trẫm làm con trai tốt cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng ngài, một nhà Phùng thị của ngài đều vinh quang. Hôm nay cuộc sống trong cung của Thái Hậu xem như nhàn nhã, cả hậu cung có ai dám chọc giận ngài."
Thái Hậu bị lời nói này của hắn làm tâm can tức giận đến mức rung động, đôi môi ngập ngừng khẽ run run, nói không nên lời.
"Hôm nay ta với ngươi nói rõ mới tốt!" Âm điệu Thái Hậu bỗng cao lên, hai mắt đảo qua, cho tất cả người trong điện lui xuống, đợi đến khi chỉ còn hai người, Thái Hậu mặt lạnh nhìn hắn, "Ngươi ngoài sáng khách khí gọi ai gia một tiếng Thái Hậu, nhưng lại ngầm hận ai gia vào trong xương cốt, phải không?"
Đại Yến Đế không nói một từ, chỉ lẳng lặng nhìn bà. Trong lúc này bà mất hết vẻ ung dung cao quý thường ngày, cả thân thể bởi vì tức giận mà nhẹ nhàng run lên.
"Đến cùng ngươi có phải vẫn hận ai gia? Nói! Ngươi nên đánh bạo nói ra vì lúc này trong điện một người cũng không có, ngươi không cần lo lắng danh tiếng bất hiếu sẽ truyền ra ngoài!" Thái Hậu cơ hồ như rống lên.
Hai mắt Đại Yến Đế sâu như hồ nước, mới đầu không có gợn sóng nào nay lại từ từ nhấc lên lớn dần, khoé miệng khẽ nhếch nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng chậm rãi, "Thái Hậu nắm tâm lý rất giỏi, cần gì phải muốn trẫm nói ra. Ngài làm Thái Hậu của ngài, trẫm làm Hoàng Thượng của trẫm, hai người đều không liên hệ nhau."
"Không liên hệ nhau?" Thái Hậu giễu cợt, "Nếu không phải như lời ai gia nói, Hoàng Thượng ngươi cần gì phải âm thầm khắp nơi đối nghịch với ai gia. Ngươi ở ngoài một bộ dáng khách sáo, nhưng không biết ở trong lại ngầm nguyền rủa ai gia ngàn lần."
"Lời của Thái Hậu làm cho trẫm rất oan uổng." Đại Yến Đế ung dung thở dài, "Cho dù trẫm oán hận Thái Hậu, cũng sẽ không nguyền rủa Thái Hậu. Trẫm luôn ngóng trông thân thể Thái Hậu ngài sống lâu muôn tuổi. Nếu không thì trẫm sao lại đáp ứng cho Thái Hậu làm loại chuyện hoang đường như thỉnh đại sư bắt quỷ trừ tà."
Thái Hậu trào phúng theo dõi hắn, "Hôm nay ai gia mới biết, hận ý của Hoàng Thượng ngươi với ai gia sâu thế nào! Sao, thay mẫu phi ngươi báo thù ư?" Đột nhiên bà lại nhếch miệng nở nụ cười, gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt nay lại vặn vẹo dữ tợn, "Tiện nhân kia rốt cuộc có cái gì tốt, ngươi cùng phụ hoàng của ngươi đều nhớ mãi không quên. Một người sống như ai gia không sánh kịp với người đã chết sao? Bất quá chỉ là mượn bụng đầu thai lại, nàng đối với ngươi có cái ân tình gì?!"
Hai mắt Đại Yến Đế cơ hồ bắn ra băng đao, ớn lạnh tột cùng, "Hôm nay ngài là Thái Hậu nên chú ý tới cử chỉ lễ nghi của mình, không nên một tí liền mắng tiện nhân, đừng có mất thân phận tôn quý của ngài."
"Thân phận tôn quý này ai gia không cần cũng được!" Thái Hậu tay đẩy chén trà lúc trước Đại Yến Đế đưa tới, một thanh âm thanh thuý vang lên, chén trà chia năm xẻ bảy, nước trà trong chén bắn ra khắp nơi, thậm chí còn bắn tới long ngoa (giày của vua) của Đại Yến Đế.
Sắc mặt Đại Yến Đế không đổi, chân thoáng dời đi lộ ra giấu giày do nước lưu lại, khoé miệng nhếch lên hết sức trào phúng, "Thái Hậu cũng không nên nói nhảm như thế, ngài đấu hơn nửa đời người, không phải vì vị trí tôn quý nhất hậu cung hôm nay sao."
"Ngươi!" Thái Hậu thở gấp thiếu chút nữa thở không được, sau lại bình tĩnh trở lại. Muốn tức chết bà, bà sẽ không như ý hắn.
"Như thế xem ra Hoàng Thượng đối phó với Hoa gia cũng vì diệt trừ cánh tay đắc lực của ai gia sao?" Lời nói chậm rãi không giống so với lúc trước.
"Trẫm sao lại là loại người lấy việc công trả thù tư." Đại Yến Đế ánh mắt vô thần tĩnh mịch nhìn chằm chằm bà, làm cho Thái Hậu sởn tóc gáy.
"Nghe nói trước khi phụ hoàng băng hà chỉ chừa Hoa tướng quân với Triệu lão công công hầu hạ bên người. Ngay cả Thái Hậu ngài cũng không cho vào trong." Hắn nói.
Lời này làm cho trong lòng Thái Hậu toả ra cảnh giác.
Nhìn thấy trong mắt bà không khác thường, Đại Yến Đế tiếp tục nói: "Sau khi phụ hoàng băng hà Triệu lão công công cũng hi sinh vì nhiệm vụ, chỉ còn lại Hoa Thi Vũ. Trẫm với hoàng huynh được tuyên vào Long Khuyết điện, trẫm có lưu ý trên bàn án, trên mặt còn vết mực chưa khô. Thái Hậu, ngài không biết chuyện này sao?" Đại Yến Đế thâm ý nhìn bà.
"Hoàng Thượng nói cái gì, ai gia căn bản không hiểu." Con mắt Thái hậu chợt loé, tránh nhìn thẳng mắt hắn.
Đại Yến Đế ha ha cười một tiếng, "Một quốc quân sắp lâm chung ngoại trừ viết chiếu thư sắc lập tân quân còn có thể viết gì khác sao? Hoa tướng quân tính tình thật thà chất phác, nếu ở trên chiếu thư viết tên trẫm, hắn đã sớm ở trước mặt văn võ bá quan tuyên đọc. Nếu không đằng sau sao lại phát sinh chuyện tranh đoạt. Thái Hậu, trẫm nghe nói buổi tối hôm đó ngươi âm thầm triệu Hoa tướng quân vào cung, thương thảo chuyện quốc tang thật lâu, không biết chuyện này có thật hay không?"
Thái Hậu quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt không tránh né nữa, cảm giác mát lạnh mỏng manh, "Hoàng Thượng có ý gì?"
"Trong lòng Thái Hậu tự biết rõ. Trẫm vẫn cho là mật chiếu bị Hoa tướng quân giấu đi. Nhưng về sau trẫm cho người âm thầm lục soát nhiều lần Hoa gia cũng không thấy mật chiếu kia. Lúc ấy trẫm còn tưởng rằng Hoa tướng quân tự mình phá huỷ mật chiếu. Về sau tinh tế nghĩ lại, nếu Thái Hậu ngài cũng biết chuyện này, tung tích mật chiếu kia, chắc hẳn Thái Hậu là người biết rõ nhất."
Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, "Ngươi cũng biết chuyện mật chiếu, năm đó ai gia cho ngươi ngồi trên ghế quốc quân. Hôm nay ngươi hồi báo ai gia như thế nào?" Đại Yến Đế nhướng nhướng mày, "Thái Hậu ngài có lựa chọn khác sao? Mẫu phi hoàng huynh lúc ấy là Đức phi Lý thị được Tiên hoàng sủng ái. Nếu hoàng huynh trở thành tân quân, cho dù tôn ngài làm Đông cung Thái Hậu, ngài cho rằng Tây cung Thái hậu Lý thị sẽ im lặng cho qua?"
Nghe nói thế, Thái Hậu trừng trừng trợn mắt, trong lồng ngực cơ hồ khí huyết sôi trào.
"Thái Hậu, mật chiếu còn ở trong tay ngài. Ngài giấu đến tận bây giờ, chẳng lẽ muốn dùng mật chiếu kia trói buộc trẫm?" Dứt lời, Đại Yến Đế không để ý thở dài, "Trẫm khuyên Thái Hậu ngài hay là nên dừng tâm tư này đi. Hoàng huynh hắn còn chưa chết. Mặc dù đất phong vương ở Tây Nhạc cằn cỗi nhưng ngài lại có thù với Lý thị, hắn vẫn còn nhớ rất kỹ đây. Ngài cảm thấy hoàng huynh hắn hiếu thuận hơn trẫm sao."
Không đợi Thái Hậu phản ứng, Đại Yến Đế phất áo choàng chuẩn bị ra cửa điện. Nhưng nhớ lại cái gì liền quay đầu lại cười nói với bà: "Trẫm quên nói cho Thái Hậu một việc. Lúc trước bởi vì Tích Ngọc cung có thích khách, trẫm có bắt lầm Tiền công công. Sau một phen tra khảo, cẩu nô tài kia có nói ra một chút chuyện tình. Về phần chuyện gì chắc trong lòng Thái Hậu thập phần rõ ràng. Trẫm còn phải xử lý chính sự, không ở cùng Thái Hậu được nữa. Nếu thân thể Thái Hậu khó chịu, hãy phái bọn nô tài trong cung lấy thêm thuốc." Dứt lời Đại Yến Đế liền đi.
Xa xa nghe thấy trong điện có âm thanh bể của đồ sứ.
Lý Phúc Thăng ở cửa đại điện chờ vội vàng đi theo Đại Yến Đế, trán cũng đã thấm thoát ra mồ hôi lạnh. Mắt thấy Đại Yến Đế đi vài bước về phía Thương Loan điện, ai ngờ cước bộ liền chuyển một cái đi đến phía Đông cung bên kia.
Đại Yến Đế sững sờ hồi lâu ở chính điện Trường Nhạc cung cũng không đi vào. Lý Phúc Thăng không hiểu nhíu nhíu mày cung kính đứng một bên.
"Oa oa..." Đột nhiên nội điện truyền ra tiếng trẻ mới sinh khóc. Lúc nãy Đại Yến Đế còn lưu lại vài phần lãnh ý nay đã nhu hoà trở lại. Khoé miệng nhếch mấy lần nở nụ cười.