Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng - Chương 3: Nhậu cho lắm vào!
“Quẩy lên chị em ơi! Hú hú!”
Cao Hy Hy đứng trên sàn nhảy, liên tục lắc lư theo điệu nhạc. Ánh đèn mờ ảo trong quán bar chiếu lên cơ thể mềm mại với những đường cong khiêu gợi của cô, càng khiến cô trở nên nổi bật trong đám đông.
Không thể không nói, nhan sắc và vóc dáng của Cao Hy Hy thực sự hơn người.
Hôm nay là ngày vui nên Cao Hy Hy có hơi quá chén, Diêu Anh và Đỗ Tú Lệ cũng uống khá nhiều, nên đã ngà ngà say. Bọn họ loạng choạng đứng dậy, định lôi Cao Hy Hy ra về, nhưng nào ngờ cô lại chủ động bước xuống, hai tay ôm lấy hai người, hào phóng nói:
“Diêu Anh, Tú Lệ, hôm nay tớ bao, cho các cậu tùy ý chọn một em trai chuẩn mặt học sinh dáng phụ huynh sáu múi căng đét!”
Cao Hy Hy vừa nói vừa cười một cách khả ố. Diêu Anh và Đỗ Tú Lệ đang muốn về nhà nghỉ ngơi, vừa nghe thấy “em trai sáu múi” thì hai mắt lập tức sáng rỡ.
Cuộc vui còn dài, về là về thế nào?
“Hy Hy, chỉ được chọn một em thôi sao?” Đỗ Tú Lệ nhìn Cao Hy Hy với ánh mắt mong chờ.
“Xem cậu kìa, nước miếng sắp ướt cả áo rồi! Tùy cậu, bao nhiêu em cũng được!” Cao Hy Hy bĩu môi chê cười Đỗ Tú Lệ, nhưng vẫn rất hào phóng.
“Nhất cậu đó Hy Hy! Yêu quá cơ!” Diêu Anh và Đỗ Tú Lệ sung sướng nhảy cẫng lên, nhào tới ôm lấy ôm để Cao Hy Hy.
Kỳ thực lúc này, Cao Hy Hy đã say đến choáng váng, nhưng cô vẫn quét mắt tia tới tia lui mấy anh chàng cao to trong quán bar. Cao Hy Hy năm nay đã hai mươi sáu tuổi, vẫn chưa biết mùi vị nụ hôn với đàn ông ra sao. Thật sự rất đáng tiếc!
Cao Hy Hy không có ý định làm bậy, dù sao cũng là con gái, cái ngàn vàng vẫn phải giữ cho người yêu mình thật lòng, nhưng sờ một chút cơ ngực, cơ bụng chắc không sao đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Cao Hy Hy cười hì hì, ánh mắt vừa vặn va phải một anh thanh niên mặc sơ mi bó sát, cơ thể cường tráng đang ngồi một mình ở quầy bartender. Cô mạnh dạn bước lại gần, chân nam đá chân chiêu, loạng choạng như sắp ngã.
Cao Hy Hy vừa định chạm tay vào chàng trai kia thì đột nhiên anh ta lại nằm rạp ra bàn. Cô mơ mơ màng màng nhận ra, anh chàng có vẻ đã say khướt. Cao Hy Hy huých vai anh chàng mấy lần, nhưng chẳng thấy người ta có phản ứng gì cả. Cô mất hứng ngồi xuống bên cạnh chàng trai lạ mặt nọ, vẫy tay gọi thêm một ly Tequila.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu vào khung cửa kính, khiến Cao Hy Hy đang ngủ ngon giấc bỗng bị gọi dậy. Cô dụi mắt, uể oải nhìn trần nhà lạ hoặc trên đầu mình, mãi một lúc sau mới đủ thanh tỉnh để nhận ra, cô đang ở một nơi xa lạ.
“Thôi chết!”
Cao Hy Hy giật nảy người, lập tức bật dậy. Cô sợ hãi liếc nhìn làn da trắng nõn của chính mình lộ ra khỏi chăn, bàn tay thon dài run run luồng vào bên dưới kiểm tra một lượt.
Không có quần áo!
Đáng sợ hơn nữa là bên cạnh còn có một người, đưa tấm lưng trần về phía cô.
Cao Hy Hy bị tình trạng của bản thân dọa sợ đến tái mét mặt mày. Cô chớp chớp mắt mấy cái để trấn tĩnh bản thân, sau đó liếc sang bên cạnh giường, nơi có một kẻ lạ hoắc đang nằm.
Cao Hy Hy nuốt nước bọt mấy cái, tấm lưng này hình như… hơi quen. Không phải chứ? Ông trời đâu có ác đến mức trêu ngươi cô thế này? Hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, Cao Hy Hy quyết định… nhìn cho rõ mặt kẻ nằm cạnh mình.
“Ưm…”
Cao Hy Hy chưa kịp động đậy, người đàn ông bên cạnh đã trở mình, nằm ngửa ra, còn dang tay dang chân, động phải cơ thể trần như nhộng của cô. Cao Hy Hy suýt chút nữa thì hét toáng lên, trong đầu hiện ra bảy bảy bốn mươi chín câu chửi thề.
“Chết tiệt, trời ơi, sao lại là hắn? Cái tên đáng ghét này!”
Uống rượu say xỉn, phát sinh tình một đêm là đã chuyện đáng sợ. Nhưng đáng sợ hơn nữa, kẻ dây dưa cả đêm với Cao Hy Hy lại là… Tiêu Sinh!
Cao Hy Hy quá rối trí, không biết phải xử lý thế nào cho phải. Loay hoay một hồi, càng nghĩ lại càng rối, cô quyết định: tẩu vi thượng sách!
Nghĩ là làm, Cao Hy Hy lặng lẽ ôm chăn, nhẹ nhàng bước xuống giường. Hai mắt vừa liếc liếc Tiêu Sinh, canh chừng hắn tỉnh dậy, lại vừa đảo tới đảo lui trong phòng tìm kiếm đồ đạc, quần áo của bản thân. Cô rón rén mặc lại quần áo, sau đó lén lút rời khỏi phòng. Lúc đứng thẳng người nhìn vệt máu đỏ tươi trên ga giường, Cao Hy Hy thực sự muốn đâm đầu vào gối.
“Đứng lại!”
Không biết Tiêu Sinh thức dậy từ khi nào, chỉ biết hắn đang lạnh lùng ngồi trên giường, ánh mắt hung ác nhìn cô gái mỏng manh đang cố bước về phía cửa phòng.
Cao Hy Hy tưởng như lưỡi hái tử thần sắp rơi xuống cổ mình đến nơi, hai môi mím chặt, cả người run rẩy. Cô mới thoát khỏi hắn hôm qua thôi mà, tự do chưa đầy hai mươi tư tiếng đã lại dính phải hắn. Quá trớ trêu!
“Cô là ai?”
Cao Hy Hy hơi sửng sốt một chút, chớp mắt nhận ra Tiêu Sinh hoàn toàn không biết cô gái đêm qua dây dưa với hắn chính là cô. Như vậy cũng tốt, cô không có nhu cầu dính líu tới hắn.
“Một ả gái bao tầm thường, không xứng làm bẩn mắt của quý ngài.”
Cao Hy Hy giả giọng miền khác, vừa nói vừa cố nhích người về phía trước.
“Quay mặt lại đây!” Tiêu Sinh lạnh lùng ra lệnh.
“Tôi… mặt có mụn cóc, rất xấu xí!” Cao Hy Hy bất lực đáp.
“Quay mặt lại!” Tiêu Sinh không kiên nhẫn, tiếp tục gằn giọng.
Cao Hy Hy thở hắt ra một hơi, trong lòng âm thầm chửi rủa. “Anh là cái thá gì? Muốn bà quay lại thì bà phải quay lại? Nằm mơ!”
Cao Hy Hy quyết định bỏ ngoài tai lời nói của Tiêu Sinh, chạy vội về phía cửa. Thế nhưng cô vẫn chậm chân hơn Tiêu Sinh một chút.
“Là… là cô? Chết tiệt!”
Tiêu Sinh sửng sốt nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt mình, tức giận không nói nên lời.
“Cô lại bày trò gì?” Thật muốn đấm vào mặt Cao Hy Hy một phát, nhưng sự giáo dưỡng từ sâu trong cốt tủy không cho phép Tiêu Sinh động tay với phụ nữ.
Cao Hy Hy thở dài một hơi, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Tiêu tổng, chuyện đêm qua coi như chưa từng xảy ra, tôi tuyên bố, tôi và anh không liên quan gì đến nhau, đường ai nấy đi. Ok?”
Nói rồi, Cao Hy Hy hất tay Tiêu Sinh, hùng hổ bước ra cửa. Hôm nay coi như xui tận mạng rồi!
Cao Hy Hy đứng trên sàn nhảy, liên tục lắc lư theo điệu nhạc. Ánh đèn mờ ảo trong quán bar chiếu lên cơ thể mềm mại với những đường cong khiêu gợi của cô, càng khiến cô trở nên nổi bật trong đám đông.
Không thể không nói, nhan sắc và vóc dáng của Cao Hy Hy thực sự hơn người.
Hôm nay là ngày vui nên Cao Hy Hy có hơi quá chén, Diêu Anh và Đỗ Tú Lệ cũng uống khá nhiều, nên đã ngà ngà say. Bọn họ loạng choạng đứng dậy, định lôi Cao Hy Hy ra về, nhưng nào ngờ cô lại chủ động bước xuống, hai tay ôm lấy hai người, hào phóng nói:
“Diêu Anh, Tú Lệ, hôm nay tớ bao, cho các cậu tùy ý chọn một em trai chuẩn mặt học sinh dáng phụ huynh sáu múi căng đét!”
Cao Hy Hy vừa nói vừa cười một cách khả ố. Diêu Anh và Đỗ Tú Lệ đang muốn về nhà nghỉ ngơi, vừa nghe thấy “em trai sáu múi” thì hai mắt lập tức sáng rỡ.
Cuộc vui còn dài, về là về thế nào?
“Hy Hy, chỉ được chọn một em thôi sao?” Đỗ Tú Lệ nhìn Cao Hy Hy với ánh mắt mong chờ.
“Xem cậu kìa, nước miếng sắp ướt cả áo rồi! Tùy cậu, bao nhiêu em cũng được!” Cao Hy Hy bĩu môi chê cười Đỗ Tú Lệ, nhưng vẫn rất hào phóng.
“Nhất cậu đó Hy Hy! Yêu quá cơ!” Diêu Anh và Đỗ Tú Lệ sung sướng nhảy cẫng lên, nhào tới ôm lấy ôm để Cao Hy Hy.
Kỳ thực lúc này, Cao Hy Hy đã say đến choáng váng, nhưng cô vẫn quét mắt tia tới tia lui mấy anh chàng cao to trong quán bar. Cao Hy Hy năm nay đã hai mươi sáu tuổi, vẫn chưa biết mùi vị nụ hôn với đàn ông ra sao. Thật sự rất đáng tiếc!
Cao Hy Hy không có ý định làm bậy, dù sao cũng là con gái, cái ngàn vàng vẫn phải giữ cho người yêu mình thật lòng, nhưng sờ một chút cơ ngực, cơ bụng chắc không sao đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Cao Hy Hy cười hì hì, ánh mắt vừa vặn va phải một anh thanh niên mặc sơ mi bó sát, cơ thể cường tráng đang ngồi một mình ở quầy bartender. Cô mạnh dạn bước lại gần, chân nam đá chân chiêu, loạng choạng như sắp ngã.
Cao Hy Hy vừa định chạm tay vào chàng trai kia thì đột nhiên anh ta lại nằm rạp ra bàn. Cô mơ mơ màng màng nhận ra, anh chàng có vẻ đã say khướt. Cao Hy Hy huých vai anh chàng mấy lần, nhưng chẳng thấy người ta có phản ứng gì cả. Cô mất hứng ngồi xuống bên cạnh chàng trai lạ mặt nọ, vẫy tay gọi thêm một ly Tequila.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu vào khung cửa kính, khiến Cao Hy Hy đang ngủ ngon giấc bỗng bị gọi dậy. Cô dụi mắt, uể oải nhìn trần nhà lạ hoặc trên đầu mình, mãi một lúc sau mới đủ thanh tỉnh để nhận ra, cô đang ở một nơi xa lạ.
“Thôi chết!”
Cao Hy Hy giật nảy người, lập tức bật dậy. Cô sợ hãi liếc nhìn làn da trắng nõn của chính mình lộ ra khỏi chăn, bàn tay thon dài run run luồng vào bên dưới kiểm tra một lượt.
Không có quần áo!
Đáng sợ hơn nữa là bên cạnh còn có một người, đưa tấm lưng trần về phía cô.
Cao Hy Hy bị tình trạng của bản thân dọa sợ đến tái mét mặt mày. Cô chớp chớp mắt mấy cái để trấn tĩnh bản thân, sau đó liếc sang bên cạnh giường, nơi có một kẻ lạ hoắc đang nằm.
Cao Hy Hy nuốt nước bọt mấy cái, tấm lưng này hình như… hơi quen. Không phải chứ? Ông trời đâu có ác đến mức trêu ngươi cô thế này? Hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, Cao Hy Hy quyết định… nhìn cho rõ mặt kẻ nằm cạnh mình.
“Ưm…”
Cao Hy Hy chưa kịp động đậy, người đàn ông bên cạnh đã trở mình, nằm ngửa ra, còn dang tay dang chân, động phải cơ thể trần như nhộng của cô. Cao Hy Hy suýt chút nữa thì hét toáng lên, trong đầu hiện ra bảy bảy bốn mươi chín câu chửi thề.
“Chết tiệt, trời ơi, sao lại là hắn? Cái tên đáng ghét này!”
Uống rượu say xỉn, phát sinh tình một đêm là đã chuyện đáng sợ. Nhưng đáng sợ hơn nữa, kẻ dây dưa cả đêm với Cao Hy Hy lại là… Tiêu Sinh!
Cao Hy Hy quá rối trí, không biết phải xử lý thế nào cho phải. Loay hoay một hồi, càng nghĩ lại càng rối, cô quyết định: tẩu vi thượng sách!
Nghĩ là làm, Cao Hy Hy lặng lẽ ôm chăn, nhẹ nhàng bước xuống giường. Hai mắt vừa liếc liếc Tiêu Sinh, canh chừng hắn tỉnh dậy, lại vừa đảo tới đảo lui trong phòng tìm kiếm đồ đạc, quần áo của bản thân. Cô rón rén mặc lại quần áo, sau đó lén lút rời khỏi phòng. Lúc đứng thẳng người nhìn vệt máu đỏ tươi trên ga giường, Cao Hy Hy thực sự muốn đâm đầu vào gối.
“Đứng lại!”
Không biết Tiêu Sinh thức dậy từ khi nào, chỉ biết hắn đang lạnh lùng ngồi trên giường, ánh mắt hung ác nhìn cô gái mỏng manh đang cố bước về phía cửa phòng.
Cao Hy Hy tưởng như lưỡi hái tử thần sắp rơi xuống cổ mình đến nơi, hai môi mím chặt, cả người run rẩy. Cô mới thoát khỏi hắn hôm qua thôi mà, tự do chưa đầy hai mươi tư tiếng đã lại dính phải hắn. Quá trớ trêu!
“Cô là ai?”
Cao Hy Hy hơi sửng sốt một chút, chớp mắt nhận ra Tiêu Sinh hoàn toàn không biết cô gái đêm qua dây dưa với hắn chính là cô. Như vậy cũng tốt, cô không có nhu cầu dính líu tới hắn.
“Một ả gái bao tầm thường, không xứng làm bẩn mắt của quý ngài.”
Cao Hy Hy giả giọng miền khác, vừa nói vừa cố nhích người về phía trước.
“Quay mặt lại đây!” Tiêu Sinh lạnh lùng ra lệnh.
“Tôi… mặt có mụn cóc, rất xấu xí!” Cao Hy Hy bất lực đáp.
“Quay mặt lại!” Tiêu Sinh không kiên nhẫn, tiếp tục gằn giọng.
Cao Hy Hy thở hắt ra một hơi, trong lòng âm thầm chửi rủa. “Anh là cái thá gì? Muốn bà quay lại thì bà phải quay lại? Nằm mơ!”
Cao Hy Hy quyết định bỏ ngoài tai lời nói của Tiêu Sinh, chạy vội về phía cửa. Thế nhưng cô vẫn chậm chân hơn Tiêu Sinh một chút.
“Là… là cô? Chết tiệt!”
Tiêu Sinh sửng sốt nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt mình, tức giận không nói nên lời.
“Cô lại bày trò gì?” Thật muốn đấm vào mặt Cao Hy Hy một phát, nhưng sự giáo dưỡng từ sâu trong cốt tủy không cho phép Tiêu Sinh động tay với phụ nữ.
Cao Hy Hy thở dài một hơi, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Tiêu tổng, chuyện đêm qua coi như chưa từng xảy ra, tôi tuyên bố, tôi và anh không liên quan gì đến nhau, đường ai nấy đi. Ok?”
Nói rồi, Cao Hy Hy hất tay Tiêu Sinh, hùng hổ bước ra cửa. Hôm nay coi như xui tận mạng rồi!