Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng - Chương 40: Không hợp nhau
Đột nhiên Cao Hy Hy cảm thấy thật nực cười. Cô lắc đầu cười nhạt, tay khuấy ly cà phê, rồi chậm rãi đáp:
“Trong mắt anh, hình như em phạm phải lỗi lầm gì đó ghê gớm lắm nhỉ? Đúng vậy, em có một đời chồng, đó là Tiêu Sinh. Vợ chồng với nhau thì anh biết rồi đấy, những việc cần làm, em đều đã làm với Tiêu Sinh.”
Khóe miệng Phương Dật khẽ giật, ánh mắt chứa đầy hoài nghi xen lẫn một chút tức giận nhìn Cao Hy Hy. Cô vẫn không có vẻ gì là hối lỗi sau chuyện này. Phương Dật lắc đầu nói:
“Hai mươi sáu tuổi, một đời chồng, còn định giấu giếm anh, em nghĩ em đang làm đúng?”
“Thế em sai chỗ nào?” Cao Hy Hy trừng mắt nhìn Phương Dật, một người phụ nữ từng trải qua một cuộc hôn nhân không êm đềm như cô có gì mà phải sợ nữa. “Em có bao nhiêu đời chồng quan trọng sao? Đúng, đây là một vấn đề nên thẳng thắn với nhau, nhưng chúng ta quen nhau chưa đầy ba tháng, vì sao em phải nói hết mọi chuyện với anh khi em chưa sẵn sàng? Còn anh, anh đã kể cho em nghe mọi thứ về anh chưa?”
Cao Hy Hy bắt đầu lên giọng, cơn uất ức tràn ngập trong lồng ngực cô, khiến giọng nói của cô cũng run lên. Cao Hy Hy thực sự không thích những người đàn ông luôn xem mình là “kèo trên” khi nói chuyện với phụ nữ.
Phương Dật không ngờ Cao Hy Hy lại có phản ứng như vậy, đối với anh ta, Cao Hy Hy vốn là một cô gái dịu dàng và khá dè dặt khi đứng trước anh. Cô… rất giống người đó.
“Hy Hy, hình như… em thay đổi rồi!” Phương Dật buột miệng nói.
Cao Hy Hy nhếch miệng cười khẩy, cô khoanh tay trước ngực, ngồi ngả người ra ghế, đáp lời Phương Dật:
“Em xưa nay vẫn vậy, là anh chưa đủ hiểu em và chúng ta chưa đủ thân thiết để em chia sẻ với anh mọi thứ về em. Chẳng phải anh cũng mang một vỏ bọc khi đến với em sao?”
Phương Dật lại thêm một lần nữa bất ngờ. Cao Hy Hy hoàn toàn không đơn thuần như anh ta nghĩ, thậm chí, cô có thể nhìn thấy được Phương Dật đang muốn che giấu bản thân mình, càng lâu càng tốt.
Đó là biểu hiện của những người từng tổn thương trong quá khứ!
Cao Hy Hy đột nhiên thở hắt ra một hơi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, không nhanh không chậm mà tiếp lời:
“Thật mệt mỏi, cái gì cũng là lỗi của tôi! Phương Dật, em biết chắc chắn nếu chúng ta cãi nhau, người đắc ý nhất chính là Lạc Gia Hân, và em cực kỳ ghét vẻ đắc ý của cô ta. Nhưng mà, nói thật lòng, tính cách của chúng ta không hợp nhau đâu!”
Phương Dật sửng sốt nhìn Cao Hy Hy, anh ta bắt đầu cảm thấy có điều không ổn, vội hỏi cô:
“Ý em là sao?”
“Là chúng ta kết thúc đi!” Cao Hy Hy thẳng thừng đáp, không một giây suy nghĩ thêm.
“Em… em nghĩ kỹ chưa vậy?”
Phương Dật lắp bắp hỏi lại, anh ta ngàn vạn lần không ngờ Cao Hy Hy lại dứt khoát như vậy, cô đâu có giống người đó? Một chút cũng không giống!
Người đó dịu dàng, ấm áp, lại chưa từng làm phật lòng Phương Dật. Anh ta nói gì, làm gì cô cũng đều nghe theo, âm thầm đứng ở phía sau lưng anh ta, chịu đựng được sự lạnh lùng và bất cần của anh ta suốt một thời gian dài. Cao Hy Hy có vẻ bề ngoài thực sự rất giống với người đó, thế nhưng, tính cách lại khác hoàn toàn.
Cao Hy Hy nhìn ánh mắt chứa đầy hoang mang, hoài nghi, xen lẫn chút bất cần của Phương Dật, khẽ gật đầu rồi đáp:
“Thật ra có những chuyện em không muốn nói rõ với anh, vì em nghĩ, không ai hợp nhau ngay từ đầu, chúng ta vẫn cần thời gian để dung hòa mọi thứ. Thế nhưng, càng ngày em càng nhận ra, em đã quá miễn cưỡng anh, miễn cưỡng bản thân mình rồi!”
Phương Dật nhíu mày nhìn Cao Hy Hy, không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy. Trước nay chỉ có anh ta chủ động chia tay với phụ nữ, chứ chưa có ai dám “đá” anh ta. Cao Hy Hy chính là người đầu tiên.
“Em đang “đá” tôi đấy à?” Phương Dật gằn giọng, cơn giận bắt đầu bốc lên.
“Nếu anh tự xem mình là quả bóng, thì em cũng hết cách!” Cao Hy Hy liếc Phương Dật, hờ hững đáp.
Phương Dật đột nhiên lại nhếch miệng cười rồi lắc đầu một cách chán nản. Anh ta nốc cạn ly cà phê, suy đi nghĩ lại một hồi rồi nói.
“Ban đầu anh nghĩ em cũng đơn thuần, hiểu chuyện và dịu dàng giống như Lâm Như. Không ngờ, em lại chướng tính như vậy, hở một chút lại đòi chia tay!”
“Lâm Như?”
Đến lượt Cao Hy Hy sửng sốt mà nhìn Phương Dật. Anh ta đã nói đến nước như vậy rồi, chẳng lẽ cô lại ngu ngốc đến mức không hiểu ra Lâm Như kia là ai sao? Nhưng mà, dẹp cái cô Lâm Như ở đẩu ở đâu kia sang một bên đi, vấn đề là Phương Dật quá mức gia trưởng, thái độ trịch thượng, đây chính là lí do Cao Hy Hy không thể tiếp tục ở bên anh ta.
“Em không cần biết Lâm Như của anh như thế nào. Em là em, Cao Hy Hy, chỉ duy nhất trên đời. Nếu anh thích em chỉ vì nghĩ em giống Lâm Như đó, thì xin lỗi, em càng quyết tâm phải chia tay!”
Nói rồi, Cao Hy Hy không nhìn Phương Dật thêm một giây phút nào nữa, cô xách túi, đứng lên và rời khỏi quán điểm tâm. Phương Dật đứng bật dậy, nhìn theo bóng lưng của Cao Hy Hy, trong lòng thực sự không cam tâm.
“Cao Hy Hy, không ngờ cô lại cả gan như vậy!”
“Trong mắt anh, hình như em phạm phải lỗi lầm gì đó ghê gớm lắm nhỉ? Đúng vậy, em có một đời chồng, đó là Tiêu Sinh. Vợ chồng với nhau thì anh biết rồi đấy, những việc cần làm, em đều đã làm với Tiêu Sinh.”
Khóe miệng Phương Dật khẽ giật, ánh mắt chứa đầy hoài nghi xen lẫn một chút tức giận nhìn Cao Hy Hy. Cô vẫn không có vẻ gì là hối lỗi sau chuyện này. Phương Dật lắc đầu nói:
“Hai mươi sáu tuổi, một đời chồng, còn định giấu giếm anh, em nghĩ em đang làm đúng?”
“Thế em sai chỗ nào?” Cao Hy Hy trừng mắt nhìn Phương Dật, một người phụ nữ từng trải qua một cuộc hôn nhân không êm đềm như cô có gì mà phải sợ nữa. “Em có bao nhiêu đời chồng quan trọng sao? Đúng, đây là một vấn đề nên thẳng thắn với nhau, nhưng chúng ta quen nhau chưa đầy ba tháng, vì sao em phải nói hết mọi chuyện với anh khi em chưa sẵn sàng? Còn anh, anh đã kể cho em nghe mọi thứ về anh chưa?”
Cao Hy Hy bắt đầu lên giọng, cơn uất ức tràn ngập trong lồng ngực cô, khiến giọng nói của cô cũng run lên. Cao Hy Hy thực sự không thích những người đàn ông luôn xem mình là “kèo trên” khi nói chuyện với phụ nữ.
Phương Dật không ngờ Cao Hy Hy lại có phản ứng như vậy, đối với anh ta, Cao Hy Hy vốn là một cô gái dịu dàng và khá dè dặt khi đứng trước anh. Cô… rất giống người đó.
“Hy Hy, hình như… em thay đổi rồi!” Phương Dật buột miệng nói.
Cao Hy Hy nhếch miệng cười khẩy, cô khoanh tay trước ngực, ngồi ngả người ra ghế, đáp lời Phương Dật:
“Em xưa nay vẫn vậy, là anh chưa đủ hiểu em và chúng ta chưa đủ thân thiết để em chia sẻ với anh mọi thứ về em. Chẳng phải anh cũng mang một vỏ bọc khi đến với em sao?”
Phương Dật lại thêm một lần nữa bất ngờ. Cao Hy Hy hoàn toàn không đơn thuần như anh ta nghĩ, thậm chí, cô có thể nhìn thấy được Phương Dật đang muốn che giấu bản thân mình, càng lâu càng tốt.
Đó là biểu hiện của những người từng tổn thương trong quá khứ!
Cao Hy Hy đột nhiên thở hắt ra một hơi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, không nhanh không chậm mà tiếp lời:
“Thật mệt mỏi, cái gì cũng là lỗi của tôi! Phương Dật, em biết chắc chắn nếu chúng ta cãi nhau, người đắc ý nhất chính là Lạc Gia Hân, và em cực kỳ ghét vẻ đắc ý của cô ta. Nhưng mà, nói thật lòng, tính cách của chúng ta không hợp nhau đâu!”
Phương Dật sửng sốt nhìn Cao Hy Hy, anh ta bắt đầu cảm thấy có điều không ổn, vội hỏi cô:
“Ý em là sao?”
“Là chúng ta kết thúc đi!” Cao Hy Hy thẳng thừng đáp, không một giây suy nghĩ thêm.
“Em… em nghĩ kỹ chưa vậy?”
Phương Dật lắp bắp hỏi lại, anh ta ngàn vạn lần không ngờ Cao Hy Hy lại dứt khoát như vậy, cô đâu có giống người đó? Một chút cũng không giống!
Người đó dịu dàng, ấm áp, lại chưa từng làm phật lòng Phương Dật. Anh ta nói gì, làm gì cô cũng đều nghe theo, âm thầm đứng ở phía sau lưng anh ta, chịu đựng được sự lạnh lùng và bất cần của anh ta suốt một thời gian dài. Cao Hy Hy có vẻ bề ngoài thực sự rất giống với người đó, thế nhưng, tính cách lại khác hoàn toàn.
Cao Hy Hy nhìn ánh mắt chứa đầy hoang mang, hoài nghi, xen lẫn chút bất cần của Phương Dật, khẽ gật đầu rồi đáp:
“Thật ra có những chuyện em không muốn nói rõ với anh, vì em nghĩ, không ai hợp nhau ngay từ đầu, chúng ta vẫn cần thời gian để dung hòa mọi thứ. Thế nhưng, càng ngày em càng nhận ra, em đã quá miễn cưỡng anh, miễn cưỡng bản thân mình rồi!”
Phương Dật nhíu mày nhìn Cao Hy Hy, không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy. Trước nay chỉ có anh ta chủ động chia tay với phụ nữ, chứ chưa có ai dám “đá” anh ta. Cao Hy Hy chính là người đầu tiên.
“Em đang “đá” tôi đấy à?” Phương Dật gằn giọng, cơn giận bắt đầu bốc lên.
“Nếu anh tự xem mình là quả bóng, thì em cũng hết cách!” Cao Hy Hy liếc Phương Dật, hờ hững đáp.
Phương Dật đột nhiên lại nhếch miệng cười rồi lắc đầu một cách chán nản. Anh ta nốc cạn ly cà phê, suy đi nghĩ lại một hồi rồi nói.
“Ban đầu anh nghĩ em cũng đơn thuần, hiểu chuyện và dịu dàng giống như Lâm Như. Không ngờ, em lại chướng tính như vậy, hở một chút lại đòi chia tay!”
“Lâm Như?”
Đến lượt Cao Hy Hy sửng sốt mà nhìn Phương Dật. Anh ta đã nói đến nước như vậy rồi, chẳng lẽ cô lại ngu ngốc đến mức không hiểu ra Lâm Như kia là ai sao? Nhưng mà, dẹp cái cô Lâm Như ở đẩu ở đâu kia sang một bên đi, vấn đề là Phương Dật quá mức gia trưởng, thái độ trịch thượng, đây chính là lí do Cao Hy Hy không thể tiếp tục ở bên anh ta.
“Em không cần biết Lâm Như của anh như thế nào. Em là em, Cao Hy Hy, chỉ duy nhất trên đời. Nếu anh thích em chỉ vì nghĩ em giống Lâm Như đó, thì xin lỗi, em càng quyết tâm phải chia tay!”
Nói rồi, Cao Hy Hy không nhìn Phương Dật thêm một giây phút nào nữa, cô xách túi, đứng lên và rời khỏi quán điểm tâm. Phương Dật đứng bật dậy, nhìn theo bóng lưng của Cao Hy Hy, trong lòng thực sự không cam tâm.
“Cao Hy Hy, không ngờ cô lại cả gan như vậy!”