Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng - Chương 13: Phiền não của Tiêu tổng (1)
Nhờ bộ váy áo đến đúng lúc, Cao Hy Hy vô cùng tự tin thuyết trình về dự án mới của Công ty, khiến Đại hội đồng cổ đông khá hài lòng, bỏ đến hơn chín mươi phần trăm số phiếu tán thành kế hoạch lần này của Công ty.
Cao Hy Hy kiêu hãnh bước ra khỏi phòng họp, quay trở về phòng làm việc của mình, bên cạnh cô, nhân viên Phòng Kế hoạch không ngừng vây quanh nịnh nọt:
“Chị Hy Hy giỏi thật đấy!”
“Đúng vậy, chị Hy Hy làm rạng danh Phòng Kế hoạch của chúng ta!”
“Đúng đúng, chưa bao giờ Phòng Kế hoạch này lại có một nữ phó phòng xuất sắc và xinh đẹp như chị Hy Hy.”
Cao Hy Hy sung sướng tận hưởng những lời tâng bốc lên đến tận mây xanh của đồng nghiệp, cảm giác sảng khoái từ đầu đến chân khiến cô quên mất sự việc xui rủi sáng hôm nay.
Ở phòng đối diện, cách một cánh cửa thủy tinh, Lạc Gia Hân đã nhìn thấy toàn bộ hào quang sáng chói xung quanh Cao Hy Hy. Ánh mắt của Lạc Gia Hân chứa đầy giận dữ và không cam lòng, cô ta không thể chịu được cảm giác thua kém một người từng hèn mọn sống dưới sự điều khiển của người khác như Cao Hy Hy. Lạc Gia Hân cũng đủ tinh tế để nhận ra, bộ y phục mà Cao Hy Hy đang mặc chắn chắn là được Tiêu Sinh mua tặng, cứu cô một bàn thua để cô có thể hoàn thành tốt việc thuyết trình vào sáng hôm nay.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Tiêu Sinh giúp đỡ Cao Hy Hy, dù là xuất phát từ nguyên nhân gì đi chăng nữa, Lạc Gia Hân vẫn cảm thấy uất hận trong lòng, đố kỵ không để đâu cho hết.
“Này, nhìn bên kia kìa, có kẻ ghen tỵ với Hy Hy nhà ta đấy!”
Người vừa lên tiếng nhắc khéo Cao Hy Hy chính là Bạch Mỹ - Trưởng phòng kế hoạch. Trưởng phòng Kế hoạch là một chị gái sắp bốn mươi tuổi, bề ngoài xuề xòa, khá yêu thích Cao Hy Hy vì từ khi cô đến đây, công việc của chị giảm đi đáng kể. Cao Hy Hy không cần nhìn cũng biết người mà Bạch Mỹ nhắc đến chính là Lạc Gia Hân. Lúc này, Cao Hy Hy mới sực nhớ ra, người sáng nay hại cô suýt không thể hoàn thành buổi thuyết trình chính là Lạc Gia Hân.
Cao Hy Hy mỉm cười một cách khinh miệt, trong đầu lập tức nảy ra ý nghĩ ăn miếng trả miếng. Cô giả vờ thần thần bí bí, sau đó cúi người nói nhỏ với nhân viên phòng mình:
“Này, các anh chị, sáng nay đã xảy ra một chuyện li kì lắm!”
Cả phòng tụm đầu lại phía Cao Hy Hy, cô liền đem chuyện diễn ra sáng nay kể hết một lượt cho bọn họ nghe. Nghe xong, ai nấy đều gật gù tán đồng với suy nghĩ của cô: nhất định là Lạc Gia Hân cố tình hãm hại Cao Hy Hy.
“Thôi, chuyện cũ bỏ qua, hôm nay phòng ta lập công lớn, tối nay đi ăn thịt nướng, tôi khao!”
Sau khi kể lể mọi chuyện cho hội “bà tám” phòng mình, Cao Hy Hy cao hứng mời cả phòng đi ăn, thành công chiếm được thiện cảm ngút trời của bọn họ.
“Chưa làm xong việc đã tính đến chuyện đi ăn, đi chơi. Cô nghĩ Công ty này bao nuôi cô đấy à?”
Từ phía sau lưng Cao Hy Hy, một giọng nói lạnh tanh bất chợt phá tan bầu không khí vui vẻ của cả phòng. Đám nhân viên trong phòng, kể cả chị Bạch Mỹ, đều đồng loạt tản ra, ai về bàn nấy, kèm biểu cảm vô cùng ớn lạnh. Chớp mắt, chỉ còn một mình Cao Hy Hy ngồi ở giữa phòng, đối diện với khuôn mặt như hung thần của Tiêu Sinh. Cao Hy Hy rất thức thời, lập tức nở nụ cười cầu hòa, sau đó lễ phép đứng dậy rồi nói:
“Chúng tôi vẫn đang làm việc rất chăm chỉ, thưa Tiêu tổng!”
Nói rồi, Cao Hy Hy xoay người về lại vị trí của mình, nào ngờ, bả vai lại bị ai kia mạnh bạo nắm lấy.
“Lên phòng tôi!”
Cao Hy Hy không còn lạ gì cái thói thích bắt nạt cô của Tiêu Sinh. Cô thở dài môt hơi, ánh mắt nhìn đồng nghiệp như thể sắp anh dũng hi sinh, sau đó líu ríu theo sau Tiêu Sinh, lên thẳng phòng làm việc của hắn.
Cao Hy Hy vừa bước chân vào phòng thì Tiêu Sinh đã lập tức chìa ra một túi đồ trước mặt cô.
“Giặt sấy sạch sẽ rồi, đem về đi!”
Cao Hy Hy tròn mắt nhìn túi đồ trên tay Tiêu Sinh, trong lòng thầm đoán không biết hắn ta đang có âm mưu gì. Từ trước đến nay, Tiêu Sinh xem cô như cái gai trong mắt, không thể nào đột nhiên lại trở nên tốt đẹp như bây giờ được.
“Cô khỏi nghĩ nhiều, tất cả đều là La Sơn làm. Tôi là người công tư phân minh, sẽ không đem công việc quan trọng của Công ty ra để giải quyết ân oán của chúng ta.”
Cao Hy Hy nhướn mày, gật đầu liên hồi như đã hiểu, còn giơ ngón tay cái trước mặt La Sơn. Tiêu Sinh thở hắt ra một hơi, trở về bàn làm việc rồi lạnh lùng nói:
“Quay về làm việc đi.”
Cao Hy Hy chớp mắt mấy cái, cũng không có ý kiến gì. Càng nhìn Tiêu Sinh, cô sẽ càng cảm thấy chướng mắt, tốt nhất là nhanh chóng cách ly khỏi hắn. Thế nhưng, trong lòng Cao Hy Hy dường như vẫn còn vướng mắc chưa thể giải tỏa được, vừa bước đến cửa ra vào, cô đã vội xoay người, hướng về phía Tiêu Sinh mà nói:
“Có lẽ anh biết lí do vì sao áo và váy của tôi bị bẩn. Tôi mong là anh sẽ giải quyết triệt để chuyện cá nhân của anh, tránh để ảnh hưởng đến tôi và công việc chung của Công ty.”
Tiêu Sinh nén một tiếng thở dài, đây cũng là chuyện khiến hắn phiền não từ nãy đến giờ. Sáng nay, hắn tận mắt chứng kiến những chuyện Lạc Gia Hân đã làm với Cao Hy Hy, muốn bênh vực cô ta cũng rất khó. Huống hồ, chuyện tốt mà Lạc Gia Hân vừa làm nếu chỉ ảnh hưởng đến một mình Cao Hy Hy thì không cần hắn phải bận tâm, đằng này lại suýt phá hỏng buổi thuyết trình dự án mới của Công ty, Tiêu Sinh thực sự cảm thấy vô cùng thất vọng.
Cao Hy Hy kiêu hãnh bước ra khỏi phòng họp, quay trở về phòng làm việc của mình, bên cạnh cô, nhân viên Phòng Kế hoạch không ngừng vây quanh nịnh nọt:
“Chị Hy Hy giỏi thật đấy!”
“Đúng vậy, chị Hy Hy làm rạng danh Phòng Kế hoạch của chúng ta!”
“Đúng đúng, chưa bao giờ Phòng Kế hoạch này lại có một nữ phó phòng xuất sắc và xinh đẹp như chị Hy Hy.”
Cao Hy Hy sung sướng tận hưởng những lời tâng bốc lên đến tận mây xanh của đồng nghiệp, cảm giác sảng khoái từ đầu đến chân khiến cô quên mất sự việc xui rủi sáng hôm nay.
Ở phòng đối diện, cách một cánh cửa thủy tinh, Lạc Gia Hân đã nhìn thấy toàn bộ hào quang sáng chói xung quanh Cao Hy Hy. Ánh mắt của Lạc Gia Hân chứa đầy giận dữ và không cam lòng, cô ta không thể chịu được cảm giác thua kém một người từng hèn mọn sống dưới sự điều khiển của người khác như Cao Hy Hy. Lạc Gia Hân cũng đủ tinh tế để nhận ra, bộ y phục mà Cao Hy Hy đang mặc chắn chắn là được Tiêu Sinh mua tặng, cứu cô một bàn thua để cô có thể hoàn thành tốt việc thuyết trình vào sáng hôm nay.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Tiêu Sinh giúp đỡ Cao Hy Hy, dù là xuất phát từ nguyên nhân gì đi chăng nữa, Lạc Gia Hân vẫn cảm thấy uất hận trong lòng, đố kỵ không để đâu cho hết.
“Này, nhìn bên kia kìa, có kẻ ghen tỵ với Hy Hy nhà ta đấy!”
Người vừa lên tiếng nhắc khéo Cao Hy Hy chính là Bạch Mỹ - Trưởng phòng kế hoạch. Trưởng phòng Kế hoạch là một chị gái sắp bốn mươi tuổi, bề ngoài xuề xòa, khá yêu thích Cao Hy Hy vì từ khi cô đến đây, công việc của chị giảm đi đáng kể. Cao Hy Hy không cần nhìn cũng biết người mà Bạch Mỹ nhắc đến chính là Lạc Gia Hân. Lúc này, Cao Hy Hy mới sực nhớ ra, người sáng nay hại cô suýt không thể hoàn thành buổi thuyết trình chính là Lạc Gia Hân.
Cao Hy Hy mỉm cười một cách khinh miệt, trong đầu lập tức nảy ra ý nghĩ ăn miếng trả miếng. Cô giả vờ thần thần bí bí, sau đó cúi người nói nhỏ với nhân viên phòng mình:
“Này, các anh chị, sáng nay đã xảy ra một chuyện li kì lắm!”
Cả phòng tụm đầu lại phía Cao Hy Hy, cô liền đem chuyện diễn ra sáng nay kể hết một lượt cho bọn họ nghe. Nghe xong, ai nấy đều gật gù tán đồng với suy nghĩ của cô: nhất định là Lạc Gia Hân cố tình hãm hại Cao Hy Hy.
“Thôi, chuyện cũ bỏ qua, hôm nay phòng ta lập công lớn, tối nay đi ăn thịt nướng, tôi khao!”
Sau khi kể lể mọi chuyện cho hội “bà tám” phòng mình, Cao Hy Hy cao hứng mời cả phòng đi ăn, thành công chiếm được thiện cảm ngút trời của bọn họ.
“Chưa làm xong việc đã tính đến chuyện đi ăn, đi chơi. Cô nghĩ Công ty này bao nuôi cô đấy à?”
Từ phía sau lưng Cao Hy Hy, một giọng nói lạnh tanh bất chợt phá tan bầu không khí vui vẻ của cả phòng. Đám nhân viên trong phòng, kể cả chị Bạch Mỹ, đều đồng loạt tản ra, ai về bàn nấy, kèm biểu cảm vô cùng ớn lạnh. Chớp mắt, chỉ còn một mình Cao Hy Hy ngồi ở giữa phòng, đối diện với khuôn mặt như hung thần của Tiêu Sinh. Cao Hy Hy rất thức thời, lập tức nở nụ cười cầu hòa, sau đó lễ phép đứng dậy rồi nói:
“Chúng tôi vẫn đang làm việc rất chăm chỉ, thưa Tiêu tổng!”
Nói rồi, Cao Hy Hy xoay người về lại vị trí của mình, nào ngờ, bả vai lại bị ai kia mạnh bạo nắm lấy.
“Lên phòng tôi!”
Cao Hy Hy không còn lạ gì cái thói thích bắt nạt cô của Tiêu Sinh. Cô thở dài môt hơi, ánh mắt nhìn đồng nghiệp như thể sắp anh dũng hi sinh, sau đó líu ríu theo sau Tiêu Sinh, lên thẳng phòng làm việc của hắn.
Cao Hy Hy vừa bước chân vào phòng thì Tiêu Sinh đã lập tức chìa ra một túi đồ trước mặt cô.
“Giặt sấy sạch sẽ rồi, đem về đi!”
Cao Hy Hy tròn mắt nhìn túi đồ trên tay Tiêu Sinh, trong lòng thầm đoán không biết hắn ta đang có âm mưu gì. Từ trước đến nay, Tiêu Sinh xem cô như cái gai trong mắt, không thể nào đột nhiên lại trở nên tốt đẹp như bây giờ được.
“Cô khỏi nghĩ nhiều, tất cả đều là La Sơn làm. Tôi là người công tư phân minh, sẽ không đem công việc quan trọng của Công ty ra để giải quyết ân oán của chúng ta.”
Cao Hy Hy nhướn mày, gật đầu liên hồi như đã hiểu, còn giơ ngón tay cái trước mặt La Sơn. Tiêu Sinh thở hắt ra một hơi, trở về bàn làm việc rồi lạnh lùng nói:
“Quay về làm việc đi.”
Cao Hy Hy chớp mắt mấy cái, cũng không có ý kiến gì. Càng nhìn Tiêu Sinh, cô sẽ càng cảm thấy chướng mắt, tốt nhất là nhanh chóng cách ly khỏi hắn. Thế nhưng, trong lòng Cao Hy Hy dường như vẫn còn vướng mắc chưa thể giải tỏa được, vừa bước đến cửa ra vào, cô đã vội xoay người, hướng về phía Tiêu Sinh mà nói:
“Có lẽ anh biết lí do vì sao áo và váy của tôi bị bẩn. Tôi mong là anh sẽ giải quyết triệt để chuyện cá nhân của anh, tránh để ảnh hưởng đến tôi và công việc chung của Công ty.”
Tiêu Sinh nén một tiếng thở dài, đây cũng là chuyện khiến hắn phiền não từ nãy đến giờ. Sáng nay, hắn tận mắt chứng kiến những chuyện Lạc Gia Hân đã làm với Cao Hy Hy, muốn bênh vực cô ta cũng rất khó. Huống hồ, chuyện tốt mà Lạc Gia Hân vừa làm nếu chỉ ảnh hưởng đến một mình Cao Hy Hy thì không cần hắn phải bận tâm, đằng này lại suýt phá hỏng buổi thuyết trình dự án mới của Công ty, Tiêu Sinh thực sự cảm thấy vô cùng thất vọng.