-
Chương 29
Lên năm 3 đại học, Bối Bối bắt đầu tiếp quản ba cửa hàng LoveBaby ở thành phố S, hiện tại LoveBaby có tất cả 5 cửa hàng ở thành phố S và H. Không phải Dương Tiểu Phàn không có năng lực mở rộng hơn mà là thật sự bà quản không xuể, mỗi lần nhập hàng, bán hàng, thậm chí bày biện cửa hàng sau khi bán, từng việc từng việc Dương Tiểu Phàn đều phải quan tâm tới, LoveBaby được gây dựng với sự góp sức của những chị em tốt của bà, mọi người ai cũng rất nỗ lực, tuy không có vấn đề gì về sự tín nhiệm nhưng dẫu sao bọn họ không phải người trong ngành nên tính ra vẫn kém một chút. Nhưng bọn họ đã theo Dương Tiểu Phàn nhiều năm, làm sao bà có thể nói bỏ là bỏ chứ, hằng tháng bà tuyệt đối không hề chia thiếu một phần lợi nhuận nào cho họ.
Bối Bối lên 6 tuổi đã được chuyển tớiS do đó mấy của hàng ở thành phố H Dương Tiểu Phàn ít quản hơn, lần này quay về thành phố S để xác minh tài khoản, Dương Tiểu Phàn phát hiện có một cửa hàng của mình xuất hiện nhãn hiệu trang phục khác, vả lại số lượng không hề ít, toàn bộ phong cách của cửa hàng thay đổi hoàn toàn, điều này khiến Dương Tiểu Phàn vô cùng tức giận.
Bà gọi quản lý cửa hàng kia tới, kết quả, có người nói người quản lý không hề sai, bởi vì 5 cửa hàng đều đồng thời nhập hàng sẽ dẫn tới việc phải chia đều nguồn hàng tới mỗi cửa hàng, như vậy nếu có cửa hàng nào đó bán tốt hơn thì cửa hàng đó sẽ điều hàng từ cửa hàng khác tới. Song không phải cửa hàng nào cũng bán được hàng, và không phải cửa hàng nào cũng có mối quan hệ tốt với nhau.
Dương Tiểu Phàn có 2 cửa hàng tại thành phố H, một cái ở khu trung tâm thương mại buôn bán tốt nhất, còn một cái ở bên cạnh khu dân cư cao cấp. Thông thường, cửa hàng tiêu thụ tốt kia khi bán hết hàng sẽ gọi điện cho cửa hàng bên này giao hàng, một lần hai lần thì còn được, nhưng nhiều lần ai mà chịu nổi, đặt ra quy định ban đầu là để tránh việc nhân viên quản lý làm việc không chăm chỉ, tiền lương của bọn họ đều dựa vào doanh thu của cửa hàng họ làm việc. Có nhân viên quản lý mỗi tháng kiếm được 1 vạn, nhưng có người chỉ kiếm được 5000 tệ, chắc chắn trong lòng người kiếm được ít hơn sẽ không thoải mái.
Chuyện này khiến Dương Tiểu Phàn phải hao tâm tổn trí, bà không thể từ chối điều hàng đi, việc quay vòng nguồn cung hàng là điều rất bình thường, vả lại trừ vấn đề này, Dương Tiểu Phàn còn phát hiện, một số nhân viên quản lý làm việc hơn chục năm đều có xu hướng “chiếm núi xưng vương”, mỗi lần kiểm tra sổ sách tuy không có vấn đề gì lớn nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không thích hợp. Mỗi cửa hàng đều mời nhà thiết kế có chuyên môn chịu trách nhiệm trang trí và phối đồ trong cửa hàng, thông thường nhân viên quản lý đều đẩy việc phối đồ và bày biện cửa hàng sang cho nhà thiết kế, còn việc thu tiền và làm sổ sách thì gioa cho nhân viên thu ngân, còn bản thân thì ngồi mát ăn bát vàng, tới tháng thì lĩnh tiền.
Việc sử dụng nguồn lao động này lặp đi lặp lại, nói trắng ra chính là bộ máy nhân viên vô cùng rối ren, nếu đã có nhà thiết kế và nhân viên thu ngân có năng lực gánh vác cả một cửa hàng thì cớ gì tôi phải cần tới nhân viên quản lý nữa? Tôi trực tiếp quản lý bọn họ không phải tốt hơn sao?
Dương Tiểu Phàn ở thành phố H vài ngày rồi mới về, bà không thể không lo lắng được, về sau đột nhiên bà nhớ tới chuyện Bối Bối nhà mình không phải học chuyên ngành này sao, học cách quản lý cửa hàng thời trang thôi mà. Do đó bà gọi Bối Bối về, nói cho con gái biết tình hình hiện tại rồi quyết định giao 2 cửa hàng ở thành phố H cho Bối Bối phụ trách.
Sau khi Bối Bối quay về trường học, đặc biệt nhờ đàn chị học chuyên ngành luật phác thảo hợp đồng, sau đó tự bản thân cô lập một bản kế hoạch, xong xuôi cô chào Sa Nghị rồi chạy tới thành phố H.
Năm ấy, khi Dương Tiểu Phàn lập ra chuỗi cửa hàng LoveBaby thì đều dựa trên lời nói ngoài miệng, nào có điều khoản trói buộc trên giấy trắng mực đen, lần này Bối Bối quay lại, chuyện đầu tiên cô làm chính là ký hợp đồng. Chỉ rõ ra rằng nhân viên quản lý cũng chỉ là người làm thuê cho LoveBaby, về sau có trả tiền thì cũng không có chuyện chia tiền theo lợi nhuận, mà chỉ là tiền lương như bao người. Đương nhiên, để các nhân viên quản lý không cảm thấy không thoải mái, tiền lương của họ không hề ít, ngược lại còn nhiều hơn hiện tại, bởi vì về sau tiền lương không còn dựa theo doanh thu từng cửa hàng, mà sẽ do 5 cửa hàng thống nhất phát tiền lương căn bản, 5 cửa hàng đều phát tiền lương ngang nhau.
Hơn nữa, Bối Bối đề nghị với mẹ rằng cả 5 cửa hàng không nhất thiết phải cùng làm ăn phát đạt, dù sao luôn luôn sẽ xuất hiện một cửa hàng đóng vai trò chủ đạo và một đóng vai trò phụ. Ví dụ như một cửa hàng ở đường vành đai số hai của thành phố S, làm ăn phát đạt nhất, doanh ngạch mỗi tháng so với cửa hàng bán kém nhất cũng gấp hơn một lần. Vì vậy quy mô của cửa hàng này được mở rộng, trở thành trụ sở của Lovebaby. Dù sao, tiền lương của nhân viên sẽ chia thành ba bậc, mỗi bậc còn được cộng thêm 400 tệ so với thứ bậc đồng hạng ở cửa hàng chi nhánh, như vậy nếu nhân viên chi nhánh có biểu hiện xuắc và đã làm việc được một năm thì nhân viên đó có thể chuyển tới làm ở trụ sở.
Bản hợp đồng trên vừa được thảo ra thì hai nhân viên quản lý của cửa hàng ở thành phố S liền bỏ việc, nói thế nào thì năm ấy bọn họ đã cùng nhau gây dựng sự nghiệp, tuy Dương Tiểu Phàn là người phát tiền nhưng cũng không thể làm loại chuyện giết gà dọa khỉ này được. Bối Bối biết chuyện thì mặc kệ, anh không làm nữa, OK, coi như cửa hàng này thuộc về anh đi, chỉ có điều, bảng hiệu thì phải sửa lại, sửa thành gì nhỉ? Tự anh nghĩ đi, dù sao cũng không thể đặt là LoveBaby được, LoveBaby là thương hiệu đã được đăng ký! Hơn nữa, khi ấy hai cửa hàng ở thành phố S đều là do Dương Tiểu Phàn bỏ tiền ra mua, không phải là đi thuê, dù sao đi chăng nữa số tiền này anh cũng nên bỏ ra một nửa chứ nhỉ, ban đầu trị giá 10 vạn tệ, bây giờ ít nhất cũng phải trị giá 30vạn, chỉ cần anh có thể bỏ ra 15 vạn thì cửa hàng này thuộc về anh. OK
Hai người quản lý kia vừa nghe nói không được phép dùng tên LoveBaby thì vậy cửa hàng này so với các cửa hàng bình thường khác có gì khác nhau, lại còn phải bỏ ra thêm 15 vạn, đúng là giết người. Bối Bối nghe xong vẫn mặc kệ. Tốt, còn một lựa chọn nữa, vài chục năm nay các cô chú kiếm cũng không ít tiền nhỉ, bây giờ sổ sách có vấn đề gì tôi không truy cứu nữa, mà còn ỗi người 5 vạn tiền phí bồi thường và rời đi! Bối Bối không phải là Dương Tiểu Phàn, cô không kiêng dè tình chị tình em gì cả, lúc Bối Bối rời đi cô mới 6 tuổi, bây giờ cô cũng chẳng nhận ra nổi 2 nhân viên quản lý này là ai nữa.
Đây là lý do tại sao Dương Tiểu Phàn để Bối Bối xử lý chuyện ở thành phố H thay bà, điện thoại di động bà tắt máy, điện thoại nhà riêng thì bà không nhận, mặc kệ Bối Bối xử lý thế nào về sau khi gặp mặt bà vẫn có thể nói rằng, “Ấy, con bé này, sao lại xử lý như thế chứ, làm khó cho các chị rồi, nhưng bây giờ cửa hàng đó tất cả đều thuộc về Bối Bối, tôi cũng không nói nó được” với lại ai mà biết có còn đụng chạm nhau nữa hay không.
Bối Bối xử lý những việc này quả thực không hề báo cho Dương Tiểu Phàn mãi tới khi cô quay về thành phố H, ngửa tay xin bà 5 vạn tệ, trong quản lý thì một đồng ý rời đi, một người thì không. Lúc này, Dương Tiểu Phàn mới biết về quyết định của Bối Bối, bà suy nghĩ kỹ và thấy đây đúng là phương án tốt, lần này giải quyết được khá nhiều vấn đề nhỉ.
Vả lại Bối Bối còn nói về sau cửa hàng kia không có quản lý, cũng không cần thuê quản lý nữa, đích thân Bối Bối sẽ tới đảm nhận, tới lúc đó người ta nhìn vào sẽ thấy, tuy cửa hàng này không có quản lý nhưng lại làm ăn tốt hơn khi xưa, họ sẽ không động tay động chân và không còn ai dám có lòng riêng nữa.
Thuận lợi xử lý xong xuôi việc này, trong lòng Dương Tiểu Phàn cũng buông xuống được một nút thắt, đúng là người có chuyên môn vẫn hơn, Bối Bối quá giỏi! Vì vậy, Dương Tiểu Phàn bắt đầu từ từ giao 3 cửa hàng ở thành phố S cho Bối Bối luôn, còn bà thì phụ trách việc nhập hàng và xã giao! Các bạn khoan hẵng nói, từ khi Bối Bối tiếp nhận công việc, thu nhập của cửa hàng ở thành phố H đã tăng lên trông thấy, bà đã làm một điều hoàn toàn đúng đắn.
Bối Bối lên 6 tuổi đã được chuyển tớiS do đó mấy của hàng ở thành phố H Dương Tiểu Phàn ít quản hơn, lần này quay về thành phố S để xác minh tài khoản, Dương Tiểu Phàn phát hiện có một cửa hàng của mình xuất hiện nhãn hiệu trang phục khác, vả lại số lượng không hề ít, toàn bộ phong cách của cửa hàng thay đổi hoàn toàn, điều này khiến Dương Tiểu Phàn vô cùng tức giận.
Bà gọi quản lý cửa hàng kia tới, kết quả, có người nói người quản lý không hề sai, bởi vì 5 cửa hàng đều đồng thời nhập hàng sẽ dẫn tới việc phải chia đều nguồn hàng tới mỗi cửa hàng, như vậy nếu có cửa hàng nào đó bán tốt hơn thì cửa hàng đó sẽ điều hàng từ cửa hàng khác tới. Song không phải cửa hàng nào cũng bán được hàng, và không phải cửa hàng nào cũng có mối quan hệ tốt với nhau.
Dương Tiểu Phàn có 2 cửa hàng tại thành phố H, một cái ở khu trung tâm thương mại buôn bán tốt nhất, còn một cái ở bên cạnh khu dân cư cao cấp. Thông thường, cửa hàng tiêu thụ tốt kia khi bán hết hàng sẽ gọi điện cho cửa hàng bên này giao hàng, một lần hai lần thì còn được, nhưng nhiều lần ai mà chịu nổi, đặt ra quy định ban đầu là để tránh việc nhân viên quản lý làm việc không chăm chỉ, tiền lương của bọn họ đều dựa vào doanh thu của cửa hàng họ làm việc. Có nhân viên quản lý mỗi tháng kiếm được 1 vạn, nhưng có người chỉ kiếm được 5000 tệ, chắc chắn trong lòng người kiếm được ít hơn sẽ không thoải mái.
Chuyện này khiến Dương Tiểu Phàn phải hao tâm tổn trí, bà không thể từ chối điều hàng đi, việc quay vòng nguồn cung hàng là điều rất bình thường, vả lại trừ vấn đề này, Dương Tiểu Phàn còn phát hiện, một số nhân viên quản lý làm việc hơn chục năm đều có xu hướng “chiếm núi xưng vương”, mỗi lần kiểm tra sổ sách tuy không có vấn đề gì lớn nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không thích hợp. Mỗi cửa hàng đều mời nhà thiết kế có chuyên môn chịu trách nhiệm trang trí và phối đồ trong cửa hàng, thông thường nhân viên quản lý đều đẩy việc phối đồ và bày biện cửa hàng sang cho nhà thiết kế, còn việc thu tiền và làm sổ sách thì gioa cho nhân viên thu ngân, còn bản thân thì ngồi mát ăn bát vàng, tới tháng thì lĩnh tiền.
Việc sử dụng nguồn lao động này lặp đi lặp lại, nói trắng ra chính là bộ máy nhân viên vô cùng rối ren, nếu đã có nhà thiết kế và nhân viên thu ngân có năng lực gánh vác cả một cửa hàng thì cớ gì tôi phải cần tới nhân viên quản lý nữa? Tôi trực tiếp quản lý bọn họ không phải tốt hơn sao?
Dương Tiểu Phàn ở thành phố H vài ngày rồi mới về, bà không thể không lo lắng được, về sau đột nhiên bà nhớ tới chuyện Bối Bối nhà mình không phải học chuyên ngành này sao, học cách quản lý cửa hàng thời trang thôi mà. Do đó bà gọi Bối Bối về, nói cho con gái biết tình hình hiện tại rồi quyết định giao 2 cửa hàng ở thành phố H cho Bối Bối phụ trách.
Sau khi Bối Bối quay về trường học, đặc biệt nhờ đàn chị học chuyên ngành luật phác thảo hợp đồng, sau đó tự bản thân cô lập một bản kế hoạch, xong xuôi cô chào Sa Nghị rồi chạy tới thành phố H.
Năm ấy, khi Dương Tiểu Phàn lập ra chuỗi cửa hàng LoveBaby thì đều dựa trên lời nói ngoài miệng, nào có điều khoản trói buộc trên giấy trắng mực đen, lần này Bối Bối quay lại, chuyện đầu tiên cô làm chính là ký hợp đồng. Chỉ rõ ra rằng nhân viên quản lý cũng chỉ là người làm thuê cho LoveBaby, về sau có trả tiền thì cũng không có chuyện chia tiền theo lợi nhuận, mà chỉ là tiền lương như bao người. Đương nhiên, để các nhân viên quản lý không cảm thấy không thoải mái, tiền lương của họ không hề ít, ngược lại còn nhiều hơn hiện tại, bởi vì về sau tiền lương không còn dựa theo doanh thu từng cửa hàng, mà sẽ do 5 cửa hàng thống nhất phát tiền lương căn bản, 5 cửa hàng đều phát tiền lương ngang nhau.
Hơn nữa, Bối Bối đề nghị với mẹ rằng cả 5 cửa hàng không nhất thiết phải cùng làm ăn phát đạt, dù sao luôn luôn sẽ xuất hiện một cửa hàng đóng vai trò chủ đạo và một đóng vai trò phụ. Ví dụ như một cửa hàng ở đường vành đai số hai của thành phố S, làm ăn phát đạt nhất, doanh ngạch mỗi tháng so với cửa hàng bán kém nhất cũng gấp hơn một lần. Vì vậy quy mô của cửa hàng này được mở rộng, trở thành trụ sở của Lovebaby. Dù sao, tiền lương của nhân viên sẽ chia thành ba bậc, mỗi bậc còn được cộng thêm 400 tệ so với thứ bậc đồng hạng ở cửa hàng chi nhánh, như vậy nếu nhân viên chi nhánh có biểu hiện xuắc và đã làm việc được một năm thì nhân viên đó có thể chuyển tới làm ở trụ sở.
Bản hợp đồng trên vừa được thảo ra thì hai nhân viên quản lý của cửa hàng ở thành phố S liền bỏ việc, nói thế nào thì năm ấy bọn họ đã cùng nhau gây dựng sự nghiệp, tuy Dương Tiểu Phàn là người phát tiền nhưng cũng không thể làm loại chuyện giết gà dọa khỉ này được. Bối Bối biết chuyện thì mặc kệ, anh không làm nữa, OK, coi như cửa hàng này thuộc về anh đi, chỉ có điều, bảng hiệu thì phải sửa lại, sửa thành gì nhỉ? Tự anh nghĩ đi, dù sao cũng không thể đặt là LoveBaby được, LoveBaby là thương hiệu đã được đăng ký! Hơn nữa, khi ấy hai cửa hàng ở thành phố S đều là do Dương Tiểu Phàn bỏ tiền ra mua, không phải là đi thuê, dù sao đi chăng nữa số tiền này anh cũng nên bỏ ra một nửa chứ nhỉ, ban đầu trị giá 10 vạn tệ, bây giờ ít nhất cũng phải trị giá 30vạn, chỉ cần anh có thể bỏ ra 15 vạn thì cửa hàng này thuộc về anh. OK
Hai người quản lý kia vừa nghe nói không được phép dùng tên LoveBaby thì vậy cửa hàng này so với các cửa hàng bình thường khác có gì khác nhau, lại còn phải bỏ ra thêm 15 vạn, đúng là giết người. Bối Bối nghe xong vẫn mặc kệ. Tốt, còn một lựa chọn nữa, vài chục năm nay các cô chú kiếm cũng không ít tiền nhỉ, bây giờ sổ sách có vấn đề gì tôi không truy cứu nữa, mà còn ỗi người 5 vạn tiền phí bồi thường và rời đi! Bối Bối không phải là Dương Tiểu Phàn, cô không kiêng dè tình chị tình em gì cả, lúc Bối Bối rời đi cô mới 6 tuổi, bây giờ cô cũng chẳng nhận ra nổi 2 nhân viên quản lý này là ai nữa.
Đây là lý do tại sao Dương Tiểu Phàn để Bối Bối xử lý chuyện ở thành phố H thay bà, điện thoại di động bà tắt máy, điện thoại nhà riêng thì bà không nhận, mặc kệ Bối Bối xử lý thế nào về sau khi gặp mặt bà vẫn có thể nói rằng, “Ấy, con bé này, sao lại xử lý như thế chứ, làm khó cho các chị rồi, nhưng bây giờ cửa hàng đó tất cả đều thuộc về Bối Bối, tôi cũng không nói nó được” với lại ai mà biết có còn đụng chạm nhau nữa hay không.
Bối Bối xử lý những việc này quả thực không hề báo cho Dương Tiểu Phàn mãi tới khi cô quay về thành phố H, ngửa tay xin bà 5 vạn tệ, trong quản lý thì một đồng ý rời đi, một người thì không. Lúc này, Dương Tiểu Phàn mới biết về quyết định của Bối Bối, bà suy nghĩ kỹ và thấy đây đúng là phương án tốt, lần này giải quyết được khá nhiều vấn đề nhỉ.
Vả lại Bối Bối còn nói về sau cửa hàng kia không có quản lý, cũng không cần thuê quản lý nữa, đích thân Bối Bối sẽ tới đảm nhận, tới lúc đó người ta nhìn vào sẽ thấy, tuy cửa hàng này không có quản lý nhưng lại làm ăn tốt hơn khi xưa, họ sẽ không động tay động chân và không còn ai dám có lòng riêng nữa.
Thuận lợi xử lý xong xuôi việc này, trong lòng Dương Tiểu Phàn cũng buông xuống được một nút thắt, đúng là người có chuyên môn vẫn hơn, Bối Bối quá giỏi! Vì vậy, Dương Tiểu Phàn bắt đầu từ từ giao 3 cửa hàng ở thành phố S cho Bối Bối luôn, còn bà thì phụ trách việc nhập hàng và xã giao! Các bạn khoan hẵng nói, từ khi Bối Bối tiếp nhận công việc, thu nhập của cửa hàng ở thành phố H đã tăng lên trông thấy, bà đã làm một điều hoàn toàn đúng đắn.