Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-290
Chương 293: Khác biệt văn hóa trung - tây
Yến Khê... hoặc nên nói là người đại diện cho cả Thanh Khâu, vốn dĩ chốn Thanh Khâu này và Xi Vưu cũng liên quan mật thiết với nhau.
Trước đây cũng đã từng nói, Thanh Khâu là quốc gia lý tưởng - nơi mà yêu, tiên, người phàm cùng nhau chung sống hòa bình. Đứng đầu nơi đây là cửu vĩ hồ, mà Xi Vưu thuộc tộc Cửu Lê, vị thần bảo vệ cũng chính là Cửu Vĩ Hồ của Thanh Khâu.
“Nương nương biết phần mộ của Xi Vưu ở đâu không?” Yến Khê cười híp mắt hếch mặt lên, liếc nhìn Phong Tiểu Tiểu hỏi.
“Trác Lộc Hà Bắc?” Phong Tiểu Tiểu trực tiếp lấy điện thoại của Hoàng Dung qua, mở dữ liệu di động lên Baidu rồi đáp.
Trong miệng Yến Khê phát ra hai tiếng “è è” đáng yêu, bắt chước âm báo phạt sau khi trả lời sai câu hỏi ở các chương trình truyền hình, tiếc nuối cầm lấy chiếc đũa lắc lắc hai lần rồi nói: “Sai rồi.”
Mắt thấy thái dương Phong Tiểu Tiểu giật giật hai cái, dường như kích động muốn đánh anh ta. Yến Khê ho khan, bỏ chiếc đũa xuống, cuối cùng mới bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Hà Bắc quả thực là nơi xuất hiện tộc Cửu Lê, nhưng tộc Cửu Lê phát triển cường thịnh lúc đó chỉ là Đông Cửu Lê do Binh chủ Xi Vưu dẫn dắt, cũng chính là ba vùng Đông Bình Sơn Đông, Vấn Thượng và Cự Dã. Trận chiến Trác Lộc là để chỉ Sơn Đông - vùng phía Tây Trác Lộc, chứ không phải Hà Bắc...”
Thời thượng cổ, Sơn Đông đã từng là một trong những nơi bắt nguồn của tộc Cửu Lê, đến ngay cả vị trí của Thanh Khâu hiện tại cũng chính là Sơn Đông khi xưa.
Sử sách có ghi, Hoàng Đế chém Xi Vưu ở Trung Ký. Trung Ký này là chỉ nơi nào? Sơn Đông Vấn Thượng xưa được gọi là Trung Đô, cũng chính là Trung Ký trong truyền thuyết.
Vào thời hoàng đế, Xi Vưu chưa mở rộng nơi gọi là Hà Bắc “Ký”. Lúc đó, Hà Bắc Ký chỉ được gọi là thị trấn phía Bắc, đến khi Cửu Lê thất bại dưới tay Đông Di, những người di dân trung thành với Xi Vưu di chuyển tới phương Bắc mới hình thành nơi tập trung dân cư.
Yến Khê tỏ dáng vẻ rất khinh bỉ, bĩu môi ghét bỏ nói: “Sau khi Hiên Viên thất bại trước Xi Vưu đã đưa những người dân lương thiện đến “vùng Trâu Đồ”, đưa những người ác đến thị trấn phía Bắc. Do đó, những người Cửu Lê không đồng ý quy thuận đều đi tới vùng Hà Bắc ngày nay, mà những người quy thuận thì ở lại Trâu Đồ ngày đó trở thành lê dân...”
Lê dân trăm họ, những người dưới sự cai trị của Hoàng Đế được đặt cho hàng trăm họ, vì phú quý, những người di dân Cửu Lê đã đầu hàng Hoàng Đế đều bị coi thường. Vì thế, từ lê dân trăm họ được gọi ở thời kỳ đầu thực ra không phải là một danh từ dễ nghe.
“Nếu như nói riêng việc giết Xi Vưu thì thôi bỏ đi.” Yến Khê cầm đũa gõ gõ bát, dáng vẻ lười biếng hờ hững chống cằm nói: “Có lẽ hoàng để xấu ở chỗ là đã phanh thây Xi Vưu. Cái gì mà mộ của phần đầu, mộ phần vai, lá lách... Dù sao thì Xi Vưu cũng từng là tộc trưởng cả một tộc, hơn nữa còn được Thanh Khâu che chở, thế mà sau khi chết lại không được toàn thây. Với lại, người có biết rốt cuộc Hoàng Đế đã chém chết Xi Vưu ở chỗ nào của Trung Ký không? Chính là ở Thanh Khâu, trên Thánh Sơn của Đông Di Cửu Lê mà bêu đầu lập uy!” Nói xong câu cuối cùng, Yến Khê cũng đã muốn nghiến răng nghiến lợi.
Lúc tộc của Hoàng Đế tặng cho Côn Luân Cửu Vĩ Hồ Lục Ngô làm vị thần bảo vệ, mà vị thần bảo vệ của Cửu Lê và Đông Di thờ cúng lại chính là Cửu Vĩ Hồ Yến thị của Thanh Khâu. Sau khi cuộc chiến đã phân thắng bại, Côn Luân trở thành Thánh Sơn của Trung Nguyên, sau đó Thanh Khâu cũng tự nhiên mà suy tàn.
Phong Tiểu Tiểu nghe lịch sử cả nửa ngày trời, đến tận giờ rốt cuộc mới hiểu.
Thắng làm vua, thua làm giặc vốn không có gì đáng nói, sở dĩ Yến Khê có phản ứng lớn như vậy, chủ yếu là vì những chuyện xấu mà Hoàng Đế làm đã trực tiếp khiêu khích người ta... Trong khi đáng lẽ ông ta đi xa một chút rồi hãy hành hình cũng được mà.
Phong Tiểu Tiểu tiêu hóa thông tin một lúc, sau đó chần chừ hỏi: “Vì thế ý của anh là?”
Yến Khê liếc xéo Phong Tiểu Tiểu một cái, hùng hồn nói: “Chẳng phải Hoàng Đế là một tia tàn niệm của Phục Hy - chồng người đó sao! Tuy không phải là bản thân Phục Hy, nhưng tốt xấu gì cũng liên quan... Tôi đây chính là đang tố cáo đấy!”
Phong Tiểu Tiểu yên lặng: “...”
Hoàng Dung thầm đổ mồ hôi lạnh: “...”
Không giống nhất mạch của mộ phần Hiên Viên, ban đầu bởi vì mộ phần này có liên quan đến Tô Đát Kỷ nên bỗng chốc từ fan của Nữ Oa lại biến thành anti-fan, đối với Phục Hy thì duy trì sự tôn kính. Còn Thanh Khâu, bởi vì có quan hệ với Xi Vưu nên chẳng có cảm tình gì với Phục Hy, nhưng lại có ấn tượng khá tốt với Nữ Oa... Đều là chuyện xấu do tàn niệm của pháp thân gây ra, cả hai đều lần lượt tính lên đầu bản tôn. Ân oán tình thù của thời thượng cổ vốn không phải chỉ phức tạp bình thường, cho dù là trong cùng một tộc thì quan điểm tốt xấu không giống nhau cũng là chuyện thường tình.
Yến Khê chán nản liếc mắt nhìn qua Hoàng Dung vẫn đang im lặng, dường như không hài lòng vì đối phương không chỉ không giúp mình nói chuyện mà còn có thái độ nghĩ mà sợ như thế. Dù gì thì Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu cũng đã từng gặp Đông Hoàng Thái Nhất - vị thiên đế đầu tiên kia. Tuy địa vị không sánh bằng Phục Hy, Nữ Oa, nhưng cũng không đến mức người đời sau bị oan ức mà cũng không dám kêu một tiếng chứ?
Yến Khê bỏ chiếc đũa xuống, trừng mắt với Hoàng Dung “hừ” một tiếng, bĩu môi nói: “Sau khi Xi Vưu chết, oán khí vẫn mãi không tan, nhưng Hoàng Đế đã có thiên mệnh, Thanh Khâu và Côn Luân cũng không thể trực tiếp nhúng tay vào giới thế tục, đương nhiên không thể vì Xi Vưu mà đi đòi lại công bằng, làm trái với đạo trời. Người đời sau của Thanh Khâu ta lúc đó cũng từng nhận lời với anh ta, nếu có ngày sau, nhất định sẽ bảo đảm cho tộc Cửu Lê và Xi Vưu một con đường sống, tuyệt đối không để Cửu Lê suy tàn... Đúng lúc mấy ngày trước, trong núi Thanh Khâu có truyền ra vài tin tức rằng có đại năng thượng cổ nào đó đột nhiên hiện thế, du ngoạn dưới trần gian. Ta liền bấm một quẻ, phát hiện ra Xi Vưu cũng sẽ có một đại nạn. Nhớ lại lời thề năm xưa, thế nên lúc này ta mới xuống núi.”
Phong Tiểu Tiểu thấy hơi khó hiểu: “Nghe ngươi nói như vậy thì đáng ra ngươi cũng phải tính ra được tình hình của Xi Vưu chứ? Trước hết, đây là chuyện do Bàn Cổ đầu têu, địa vị quá lớn, Thanh Khâu cũng dám đắc tội sao? Hơn nữa, phục sinh là đặc tính nguyên bản của đại năng thời thượng cổ, nếu đem ra so sánh thì nhân cách mới ở kiếp này sẽ chênh lệch càng nhiều với nguyên trạng, ngươi định giúp ta thế nào?”
“Bàn Cổ có địa vị lớn, chẳng lẽ địa vị của người không lớn?” Yến Khê nhìn qua bằng một đôi mắt quyến rũ: “Hơn nữa cho dù là nguyên trạng thì cũng phải thuận theo ý trời, không có lý nào lại mà quá khứ lại có thể thay thế tương lai. Tuy hiện nay Xi Vưu không giống với Bàn Cổ, nhưng anh ta mới là hàng thật. Bị ép thức tỉnh, dùng oán niệm thời cổ xưa để xóa bỏ hồn phách lúc này thì cái đạt được chẳng qua cũng chỉ biết đến việc trả thù mà thôi, là oan hồn không hợp thời.”
Thế này giống như Phục Hy và Phong Tiểu Tiểu vậy, đương nhiên anh ta cũng có đủ thủ đoạn để làm cho ký ức của Nữ Oa thời thượng cổ dần dần nuốt chửng Phong Tiểu Tiểu hiện tại, thế nhưng khi ngàn vạn năm tồn tại đã bị xóa đi, giờ lại gọi về một Nữ Oa thoạt nhìn hợp với tưởng tượng trong trí nhớ của mình thì chẳng lẽ đó sẽ là Nữ Oa thật sao?
Nên là như thế nào thì chính là như thế đó, cho dù không giống như tưởng tượng của mình, cho dù biến hóa, thay đổi nhiều hơn nữa thì đó cũng là ký ức lịch sử mà đối phương tự mình trải qua. Mạnh mẽ nhúng tay vào mới là sự bịa đặt chân chính.
“Nói thẳng đi, anh có cách gì?” Phong Tiểu Tiểu cũng không nhiều lời, xác định đối phương đã hiểu rõ tình hình là được, cô cũng không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ còn chủ động từ chối sự giúp đỡ?
“Ngoài việc thiên về huyễn chiến ra, Cửu Vĩ Thanh Khâu còn nổi danh về việc mê hoặc người khác hơn nhiều...” Yến Khê tự đắc chớp mắt một cái: “Đương nhiên mê hoặc chính là mê hoặc thần trí... Bản lĩnh của mộ Hiên Viên còn chưa tới đâu, nhưng tôi đã là Cửu Vĩ cấp Ma, thuộc dòng chính thống của Thanh Khâu. Chỉ cần thiên hồn dám xuất hiện, ta sẽ nhân cơ hội mà mê hoặc rồi nhốt nó lại, chờ cho hai hồn lớn mạnh rồi lại từ từ thả chúng ra ngoài. Ba hồn hợp nhất để cùng tồn tại, thế nên chẳng thể có chuyện ai nuốt chửng ai.”
“... Cách hay.” Phong Tiểu Tiểu nhìn Hoàng Dung với ý vị sâu xa, thấy người ta chỉ thấy ý tứ khinh bỉ, chỉ tiếc mài sắt không thành thép.
Hoàng Dung suýt chút nữa khóc ngay tại chỗ, loại bản lĩnh lợi hại như vậy mà sao anh ta không hề cảm thấy tự hào chút nào nhỉ?
Còn vấn đề cuối cùng, Phong Tiểu Tiểu thận trọng hỏi: “Anh và Xi Vưu đều là đàn ông, điều này liệu có ảnh hưởng đến công việc không?”
Yến Khê nãy giờ vẫn luôn tự đắc, vậy mà cuối cùng cũng phải đờ người, hồi lâu sau mới cắn răng, chậm rãi nhả ra từng từ từng chữ giữa hai kẽ răng: “Không sao cả!”
“Vậy thì tốt!” Cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng có thể thả lỏng.
Đến tiệc tế tổ đã lâu như vậy, hơn nữa còn bị tên hồ ly kia đùa giỡn một lúc, đến bây giờ cũng có thể coi như cô đã nghe được một tin tốt rồi.
***
Tham gia tiệc tế tổ của nhóc con xong, đỡ người duy nhất ở đây không quỳ xuống giống mình, cười gấp tới mức không thể không chú ý xong, một đám người già trẻ gái trai sắc mặt trịnh trọng dâng rượu tế tứ sinh lên, hướng về cục thịt đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ trì rồi dập đầu quỳ lạy. Thấy vậy, Phong Tiểu Tiểu lau nước mắt do cười mà ra, cuối cùng nói lời từ biệt với Hoàng Dung - người chủ trì tiệc tế tổ đã bái lạy xong người: “Hôm nay có việc, tôi và Yến Khê xin phép đi trước, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Nãy giờ Hoàng Dung đều nghe cả, thế nên tự nhiên liền biết việc mà Phong Tiểu Tiểu nói là việc gì, cũng không nhiều lời giữ lại, khách khí đứng dậy tiễn khách: “Cô Phong, nếu rảnh rỗi thì hãy đến thăm Đát Kỷ phu nhân nhiều một chút, chúng tôi cũng không giữ người ở lại nữa, chuyện liên quan đến Xi Vưu quan trọng hơn.”
“Ừ ừ.” Phong Tiểu Tiểu đi tới cửa liền ngẫm lại: “Vừa nhìn là biết tiểu Đát Kỷ sẽ không thích đồ cúng tế mà các ngươi chuẩn bị, chờ nó lớn thêm một chút nếu lại làm lễ tế tổ thì trực tiếp tới KFC đặt vài suất gà rán đi.” Trẻ con trên Trái đất này đều rất thích chúng.
“Ha ha...” Hoàng Dung đen mặt tiễn người.
Phong Tiểu Tiểu đưa Yến Khê ra ngoài gọi taxi, sau khi cho tài xế biết địa chỉ, việc đầu tiên cô làm chính là mượn điện thoại của Yến Khê nhắn cho Dương Nghiên biết cô sẽ đưa thêm người về, ngoài ra còn phải nhờ anh ta nghĩ cách lấy lại đống hành lý mà cô đã làm rơi ở biển Chết, thêm nữa là nếu có thể mang thêm hai kẻ đầu trọc và ngớ ngẩn về thì càng tốt, Chessia còn nợ cô quả táo đấy.
Dương Nghiên đã không còn gì muốn nói về bản lĩnh kiếm thêm việc về nhà cho mình của Phong Tiểu Tiểu từ lâu. Từ trước tới nay, anh phải thu dọn cục diện hỗn loạn đã thành quen, hơn nữa các nhân sĩ trong giới thần thoại, có ai lại không có lúc bất cẩn?! Ngày trước từng có tiền lệ Lý Tiếu hái hoa thủy tiên rồi lén qua biển Thái Nạp Tư, lại còn đánh một trận với hải quan biên giới, lúc đó Dương Nghiên tự nhiên quen việc mà giải quyết những việc của Phong Tiểu Tiểu, thuận tiện còn tiến vào thần đình tìm người, nói cho Chessia - người vốn đi cùng Lucifer mà hiện tại đang không biết ở chỗ nào, để cô ta nhớ mà chuẩn bị quả táo.
Về phần đưa người và hành lý từ Jordan về... Chuyện này cùng lắm là chờ vài ngày, may mà thông tin liên lạc đầu trọc có để lại lúc thuê trước đó còn dùng được, thế nên gọi điện qua một cái là xong. Đầu trọc vốn tưởng đám Phong Tiểu Tiểu đã chết ở hồ lửa Lưu Hoàng nhận được điện thoại lập tức phấn chấn cả lên đồng ý mang hành lý và tên ngốc lên đường tới thiên triều ngay.
Chờ khi Dương Nghiên dặn dò xong tất cả mọi việc, Phong Tiểu Tiểu và Yến Khê cũng vừa về tới nơi. Thừa dịp Khương Lễ vẫn còn đang ngủ ở tầng hai, Phong Tiểu Tiểu lôi Dương Nghiên tới bên cạnh nói thầm vài câu, đại khái cũng nói rõ xuất thân và ý đồ đến đây của Yến Khê.
Dương Nghiên trầm ngâm một lúc, sau đó quay người ngồi xuống trước mặt Yến Khê, thẳng thắn dứt khoát nói: “Chào anh Yến, chúng ta đừng nhiều lời nữa, dựa vào lai lịch và xuất thân của tôi, trong mắt đám hồ ly các người có lẽ cũng không đáng để nói lắm. Thôi thì tôi sẽ hỏi trực tiếp luôn, cách của anh cần chúng tôi phối hợp như thế nào?”
Yến Khê đen mặt, cái gì mà kêu “đám hồ ly”? Nói tới mức giống lũ yêu hoang dã trên núi vậy. Anh ta bất mãn bĩu môi về phía Phong Tiểu Tiểu một cái, thấy Phong Tiểu Tiểu ho khan quay đầu đi mà không có ý định nói giúp mình nên lúc này mới uất ức mà mở miệng nói: “Mê hoặc coi trọng thanh sắc, có thể dùng thanh, sắc, xúc, vị (giọng nói, sắc đẹp, sự tiếp xúc, mùi hương) để quyến rũ, ví dụ như hoạt sắc sinh hương (có nghĩa là sắc đẹp diễm lệ, hương thơm ngào ngạt), hay như thanh sắc khuyển mã (ý chỉ những thú vui trong cuộc sống kiểu ca hát, nữ sắc, hoặc mấy thú vui của đám nhà giàu…). Hoàn cảnh và bầu không khí ảnh hưởng rất lớn tới phương thức mê hoặc... Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ là phụ, lúc tôi vừa tiến vào sân vừa hay nhìn thấy một đám hoa tinh thảo quái, để bọn họ nhảy múa hát ca, như vậy thanh, sắc, hương đều đủ cả.”
Nói cứ như thật vậy, nhưng chủ yếu vẫn hiện rõ bản chất xấu xa của Yến Khê.
Cho dù không cần dùng đến những thủ đoạn này thì dựa vào năng lực của anh ta cũng có thể làm được, nhưng nếu dùng thì hiệu quả ắt sẽ tốt hơn, hơn nữa cũng càng phù hợp với thẩm mỹ của anh ta hơn.
Vì thế nếu Dương Nghiên đã chủ động nhắc tới, Yến Khê cũng không khách khí mà đưa ra yêu cầu như vậy.
Đối với Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu, việc này không khó, tuy rằng đám hoa yêu bởi vì bức tranh treo tường bị hỏng nên mới bị thương nghiêm trọng, nhưng chỉ nhảy múa trong thời gian ngắn thì cũng sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, người thực hiện chính của việc mê hoặc này vốn là Yến Khê, cũng không cần họ phải vận dụng linh khí.
Dương Nghiên gật đầu đi ra ngoài bàn bạc với nhóm hoa yêu, Phong Tiểu Tiểu thì đi giải quyết nỗi lòng, tâm tình khoái trá lên lầu xem mỹ nhân Khương Lễ ngủ.
Yến Khê đành ngán ngẩm buồn bực ngồi trong phòng khách, tuy kẻ nhà quê vừa xuống núi là anh ta đã có chút nhận thức với các vật dụng, thiết bị điện hiện đại, không đến mức không nhận ra đồ vật, nhưng dù sao thì cũng toàn là những đồ mà trong núi chẳng mấy khi có, vì thế lúc này cũng cảm thấy mới mẻ thích thú.
Sờ cái này một lúc, sờ cái kia một lúc, đang hăng say chơi đùa thì thấy một mỹ nữ tóc vàng tay cầm quả táo từ trên tầng hai đi xuống. Mỹ nữ sững sờ nhìn Yến Khê một lát, dùng vốn tiếng Trung yếu kém sứt sẹo hỏi: “Xin chào? Xin hỏi anh Dương có ở đây không?”
“Cô là ai?!” Yến Khê bĩu môi hỏi, tuyệt không vừa mắt với loại người man di.
Chessia lấy tay cuốn cuốn lọn tóc trước ngực, nghiêng đầu thú vị nhìn mỹ nam trước mắt, nở nụ cười: “Tôi? Tôi là người chuyên mê hoặc người, thiên thần sa ngã Chessia. Các hạ là?”
Mê hoặc?
Hai từ này coi như đã động đến điểm G của Yến Khê, hồ ly tinh đực nhất thời cảm thấy chuyên môn bị xâm phạm, ngẩng đầu khiêu khích nhìn Chessia bằng nửa con mắt: “Mê hoặc? “ Nực cười, một kẻ man di cũng dám nói mình am hiểu kỹ thuật cấp độ cao như mê hoặc ư?!
Con ngươi đảo một vòng, đôi mắt dài hẹp của Yến Khê nhắm lại, vẻ mặt biến đổi xoay chuyển đặc biệt mê hoặc trêu người, khàn khàn mê hoặc hướng về Chessia đang ở trên lầu chậm rãi hát, chậm rãi đến ngần:
“Người đời sau này, phải nhớ tưởng niệm. Người đời sau này, vẽ mi cài trâm...”
Phong Tiểu Tiểu vừa ra khỏi cửa phòng liền nghe thấy âm thanh mê hoặc quen thuộc, cũng không biết tại sao mà đang yên đang lành tự dưng Yến Khê lại hát, trong tiếng ca lại có tiếng thở mập mờ, nhìn xuống dưới liền thấy tên hồ ly này lại đang thâm tình chân thành mà dựa vào tay vịn cầu thang nhìn Chessia.
Lúc này đầu óc Chessia đã mơ hồ rồi, nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu, đôi mắt nhất thời sáng ngời, vẫy tay: “Đại nhân! Người tới thật đúng lúc, anh ta đang hát cái gì vậy?”
Tiếng ca của Yến Khê đột nhiên dừng lại, trước tiên vẻ mặt là mờ mịt, lúc sau rốt cuộc cũng tức giận.
“Chết tiệt! Mù chữ!”