Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-240
Chương 243: Nội chiến
Song phương đồng thời câm nín.
“...”
“...”
Đối mặt nhìn nhau, tay lau mồ hôi của quỷ vương Tiết cũng quên buông xuống, người chim trợn tròn mắt, có vẻ cũng có chút sững sờ. Hai phe đều không ngờ sẽ bất ngờ phải đối phương ở chỗ này, trong nháy mắt quên cả phản ứng, dáng vẻ trông có chút ngốc.
Nhưng cuộc giằng này chẳng kéo dài được bao lâu, quỷ vương Tiết ngẩn ngơ ở lối ra, chặn lại mấy người Phong Tiểu Tiểu phía sau đang muốn đi ra, nên tất nhiên bị bị người ta tiện tay đẩy ra một bên: “Đứng đờ ra đấy làm gì vậy?”
Sau đó đám người Phong Tiểu Tiểu cũng ra khỏi con đường, người chim ngẩn ra, rốt cuộc hoàn hồn lại, theo bản năng thể hiện khí thế mãnh liệt, mọi người lập tức gian cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên như bị bao trùm bởi thái độ đối nghịch căng thẳng.
Phục Hy nhanh tay lẹ mắt, hoặc cũng có thể nói là phản xạ có điều kiện, vừa nhận thấy khí thế khiêu khích, liền giương mắt đáp trả khiến đối phương phải rút lui...
Đương nhiên, Phục Hy thắng một cách không hề bất ngờ.
Người chim còn chưa kịp cảnh báo đã bị bắt sống, vừa mới thể hiện khí thế uy áp ngắn ngủi, thậm chí còn chưa kịp khuếch tán ra ngoài đã bị chụp bay, không khỏi nghi ngờ đây chính là kết quả bi kịch.
Người chim bị Phục Hy quật bay, lại bị roi bên hông Phong Tiểu Tiểu trói chặt cảm thấy cực kỳ uất nghẹn. Trong nháy mắt bị trói lại kia, gã cũng cảm thấy sức mạnh trong thân thể mình đều biến mất, đã vậy còn biến mất không còn tăm hơi với tốc độ cực kỳ không hợp lẽ thường, giống như thật ra ngay từ đầu gã cũng chỉ là người thường vậy.
Đây không phải chỉ là hiệu quả của vòng cấm ma ngày xưa người chim từng biết đến, cái gọi là cấm ma là kiểu áp chế đặc biệt từ tự nhiên, cho dù có mạnh hay không, cho dù anh rõ ràng có cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể, cũng không thể vận động được một chút nào.
Mà hiện tại hiển nhiên người chim gặp phải thủ đoạn cao tay hơn nhiều, đó đã không chỉ là cấm ma nữa, mà như là sửa chữa từ quy luật căn bản vậy, giống như loài người sinh ra đã không thể bay lượn như chim, tất cả sức lực trước kia giống như bản năng giờ hoàn toàn không sót lại chút nào, cứ như chưa từng xuất hiện vậy.
Thậm chí gã còn cảm nhận được sự nặng trĩu đến từ đôi cánh phía sau lưng kia, chúng nó không nghe theo sự điều khiển của gã nữa, không nhạy bén nắm bắt được lường khí và mang thân thể nhẹ nhàng bay lượn nữa. Ngược lại, nó còn làm gia tăng trọng lượng cơ thể, giống như là vật thiết kế không hợp lý, chỉ đơn thuần là đồ trang sức.
Người chim bị trói như bánh chưng, giãy giụa trên mặt đất một lát, sau khi thử đủ mọi cách, cố gắng vừng vẫy thoát ra rốt cuộc không thể không chấp nhận sự thật là mình đã bị bắt giữ. Khi gã ngẩng đầu lên lần nữa liền phát hiện mặt đất vốn trống trải bằng phẳng đã xuất hiện không ít linh hồn, ngoài vài người phương Đông vừa rồi ra, còn có một đám quỷ hồn không biết chui ra từ đâu, chật như nêm cối bao vây kín mít ba lớp trong ba lớp ngoài xung quanh gã...
“Các người là ai?” Người chim há miệng, thử dùng ngôn ngữ phương Đông ngọng nghịu ý đồ thăm dò nói với những người này, thật ra chính xác hơn là uy hiếp: “Người tự tiện xông vào địa ngục sẽ phải chịu sự trừng phạt của ác ma, chẳng lẽ các người không sợ sao?”
“Về địa bàn của mình còn lo bị người khác trừng phạt?” Phong Tiểu Tiểu khó chịu, trở tay cầm cây gậy đi ra chọc chọc người chim trên mặt đất: “Ngược lại, tôi còn muốn biết các người là ai? Tại sao lại ở âm tào địa phủ của chúng tôi?”
“Âm tào địa phủ của các người?” Người chim hiển nhiên không phải tên nhà quê, ít nhất vẫn rất hiểu biết với danh từ chuyên môn đặc biệt. Vừa nghe lời này, lập tức biết những người này đại khái là có quan hệ với thần đình phương Đông mà nghe nói mới xây dựng gần đây.
Nhưng mà dường như cũng không đúng lắm, từ lúc thần đình thành lập đến giờ đã hơn một tháng, vốn mọi người còn tưởng cần can thiệp một chút, khi đó quả thật nghiêm túc chờ đợi một hồi, nhưng sau mới lại phát hiện đối phương có vẻ là căn bản không biết cửa vào nơi này.
Vốn là dựa vào việc ngay cả thần đình mà đối phương cũng dùng không gian khác để xây dựng một cái mới, bọn họ còn tưởng rằng đương nhiên những người này cũng sẽ mở một địa ngục mới, nên mới vô tư đi vào đây ở, không ngờ...
“Hiểu lầm! Đây đều là hiểu lầm!” Sau khi nghĩ ra thân phận của đám người Phong Tiểu Tiểu, người chim vội há mồm biện bạch: “Chúng tôi cũng không biết các người sẽ trở về, ngài Lucifer cho rằng khả năng là các người sẽ tạo ra một cái địa ngục mới, cho nên mới dẫn bọn tôi vào đây tránh né...”
“Tránh né?” Phong Tiểu Tiểu bắt lấy từ mấu chốt, “Các người đang chạy trốn khỏi thiên đường hả?”
“...” Người chim há miệng, mồ hôi lạnh điên cuồng tuôn ra, hận không thể cởi bỏ roi trên người rồi tự quất cho mình hai roi - ai bảo mi lanh mồm lanh miệng! Ai bảo mi miệng tiện!
Thấy người chim có ý đồ nhắm mắt giả chết, Phục Hy vươn tay xách người lên, cây roi đang trói trên người bỗng run lên, cả cây roi như linh xà ngoan ngoãn từ trên người người chim trượt xuống.
Cảm giác trói buộc trên người buông lỏng, người chim kinh ngạc mừng rỡ mở to mắt, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Phục Hy quật cho một roi, bóng dây roi mang theo quy luật dao động kỳ dị, trong không trung phảng phất như có một dòng chữ “Hàng” lớn mơ hồ hiện lên, theo những lần roi vung lên mà tiến vào trong thân thể người chim.
Đối phương sửng sốt, còn chưa hoàn hồn theo kịp chuyển biến này, trong đầu đã cảm thấy như có nhiều thêm cái gì đó, sau đó giữa trán gã nóng lên, một hoa văn như con rắn nhỏ màu xanh ánh vàng tinh tế uốn lượn trên trán tên thiên thần sa đọa này, chợt lóe rồi biến mất...
Thiên thần sa đọa khó hiểu sờ lên trán của mình, bỗng dưng có dự cảm xấu. Mà Phục Hy xong việc cũng trả roi lại cho Phong Tiểu Tiểu, thản nhiên hất cằm về phía thiên thần sa đọa: “Hiện tại có thể hỏi được rồi.”
Phong Tiểu Tiểu: “...”
Luận về phong cách làm việc mà nói, Phục Hy tuyệt đối là đại diện điển hình cho người thuộc phái chủ chiến, nói chuyện không hợp hoặc là cảm thấy hơi khó chịu liền trực tiếp nghiền ép, không có giải thích cũng không có bất cứ giảm xóc gì. Hơn nữa, không thể phủ nhận rằng dưới biện pháp mạnh mẽ này, rất nhiều chuyện đúng là thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhưng đây cũng không chứng minh rằng chắc chắn cách này sẽ khiến mọi chuyện chắc chắn sẽ thuận lợi. Ví dụ như vừa rồi Phục Hy đánh dấu vết lên tên thiên thần sa đọa này, mà những chuyện tên này biết cũng không nhiều... cho dù là đối phương không dám giấu giếm bất cứ điều gì thì bởi vì quyền hạn, thứ mà thiên thần sa đọa này được tiếp xúc cũng thật sự không có mấy thông tin có giá trị, nhiều lắm chỉ có thể xem như tin lá cải tương đối mới mẻ thôi...
Đám người Phong Tiểu Tiểu thử đủ mọi cách thẩm vấn đe dọa, dụ dỗ, mới đại khái biết lý do vì sao Lucifer lại xuất hiện ở âm tào địa phủ phương Đông.
Đúng là vì chiến tranh, nhưng đây cũng không phải chiến tranh giữa thiên đình và địa ngục, mà là chiến đấu nội bộ bên trong địa ngục.
Nói đơn giản hơn là, tranh đoạt giữa ma quỷ mà ác ma...
“Bình thường phương Đông không phân rõ người đứng đầu địa ngục chân chính là ai, càng không rõ sự khác nhau giữa ma vương và ngài Lucifer... Thật ra ngài Lucifer là một trong bảy quân chủ, nhưng không phải quân chủ duy nhất của địa ngục.” Thiên thần sa đọa lại tiếp tục để lộ thêm vài tin tức nhỏ, bắt đầu chậm rãi kể lại một ít chuyện mang tính chất tương đối nội bộ của địa ngục: “Cái gọi là ma vương, là cách gọi chung để chỉ tất cả đại ác ma và thần giả, ngài Lucifer là một trong các ma vương, nhưng ngoài ngài ấy ra, địa ngục còn có những ma vương khác nữa.”
“Mà lúc trước khi thiên thần sa đọa chúng tôi rơi vào địa ngục, nơi đó vốn cũng đã có đại ác ma, bọn họ có sừng và cánh dơi, tướng mạo xấu xí, lấy sơn dương đực làm vật tổ.” Nói tới đây, thiên thần sa đọa có vẻ còn khinh thường mà bĩu môi: “Mà về sau, biểu tượng của thiên thần sa đọa chúng tôi lại là đôi cánh màu đen... Những ma vương vốn ở địa ngục được gọi là ma quỷ, bọn họ đại diện cho nguồn gốc của mọi tội lỗi, là tượng trưng cho tội ác của nhân loại và thế giới. Mà thiên sứ sa đọa chúng tôi thì được gọi là ác ma, đại biểu cho sa đọa và hấp dẫn...”
Phong Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ: “Ý anh là muốn nói, giữa dân bản xứ và dân nhập cư có chút mâu thuẫn khó giải quyết, cho nên lần này mới dẫn đến bạo phát chiến tranh hả?”
“Mâu thuẫn vẫn luôn tồn tại, nhưng dưới sức mạnh to lớn của ngài Lucifer , những tên ma quỷ xấu xí kia cũng chỉ có thể lựa chọn co rúc lại.” Thiên thần sa đọa cảm thấy rất tự hào mà nâng cằm, dáng vẻ tương đối đắc ý. Chỉ có điều, không đợi Phong Tiểu Tiểu không nhịn được đả kích, chỉ chốc lát sau bản thân gã đã nhanh chóng xìu xuống: “Nhưng không thể không thừa nhận, trong những tên ma quỷ đó cũng có kẻ mạnh. Bọn họ không thể giáo hóa nổi, chỉ có bản năng của tội lỗi - tà ác, dơ bẩn, thối nát, quả thực xấu xí đến không thể nhìn nổi.”
“...” Thật ra Phong Tiểu Tiểu cảm thấy ma quỷ và ác ma cũng không khác nhau lắm, một bên là nguồn gốc gây ra mọi tội lỗi, một bên là bị hấp dẫn sa đọa... Dù sao kết quả cũng đều sa ngã như nhau, cho dù là vấn đề vốn có của hạt giống hay là vấn đề môi trường nuôi dưỡng ngày sau, đều không thể nói rõ hai bên ai cao thượng hay ti tiện hơn.
Thiên thần sa đọa có vẻ không nhận ra Phong Tiểu Tiểu đã cạn lời, hiển nhiên dưới sự vây quanh của đám quỷ hồn đã kể đến mức hưng phấn, nước miếng văng khắp nơi bắt đầu tuyên truyền: “Lúc trước chủ nhân thiên đường yêu cầu chúng tôi quỳ dưới chân đứa con người phàm ti tiện. Tôn nghiêm của ngài Lucifer đã bị làm nhục, tôn nghiêm của các thiên thần cũng đã bị sỉ nhục... Dưới sự chỉ huy của ngài Lucifer, một phần ba thiên thần trên thiên đường đều giơ cờ khởi nghĩa, chiến tranh kéo dài mấy ngày mấy đêm trên thiên đường, tuy rằng sau đó thất bại, nhưng chúng tôi vẫn tình nguyện đi theo ngài Lucifer rời khỏi thiên đường.”
Nhưng địa ngục không tốt đẹp bằng thiên đường, chưa nói đến chuyện bản thân nhóm dân bản xứ có tướng mạo kéo thấp chỉnh thể trình độ thế giới, mấu chốt là trên người bọn họ còn mang theo nguyên tội, từ lúc sinh ra đã định trước là thuần tà ác rồi... Đây hiển nhiên vẫn còn có giới hạn, chẳng qua là nhóm thiên thần sa đọa cao ngạo không thể chịu đựng được khuyết điểm như vậy.
Điều này giống như một kẻ hoàng gia quý tộc, cho dù là bị giáng chức, lưu đày, bọn họ cũng vẫn không thể nhìn thuận mắt những hành vi cử chỉ của thôn dân quê mùa.
Mà dân bản xứ địa ngục cũng chính là nhóm ma quỷ vốn ở nơi đó đương nhiên càng khinh thường nhóm thiên thần sa đọa, bọn họ luôn cảm thấy những người này giả vờ cao ngạo này nọ, rõ ràng hiện tại mọi người đều ở địa ngục, lại còn cứ phải ra vẻ thanh cao...
Và thế là, tôi thấy anh là thô lỗ không chịu nổi, anh thấy tôi là thanh cao dối trá. Hai phe đều không ưa nhau, năm rộng tháng dài, mâu thuẫn tích lũy tất nhiên liền vô thức nhiều lên.
Mà ngoài lần đầu Lucifer dẫn các thiên sứ đi tranh địa bàn ra, sau ngàn năm, trận chiến giữa hai phe cư dân trong khoảng thời gian trước chính là trận chiến có quy mô lớn nhất.