Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố-485
Chương 485: KHẢ NĂNG TỒI TỆ NHẤT. KHÔNG BUÔNG ĐƯỢC
Đồng tử trong mắt Spielberg Roth đột nhiên co rụt lại, ông kinh hãi thốt lên: “Tô Phóng? Không thể nào!“.
Bạch Hi Cảnh đột nhiên đứng bật dậy, giống như một con báo săn đè ép lấy con mồi của mình. Ông Spielberg Roth thậm chí còn chưa kịp có đủ thời gian để phản ứng lại thì đã bị người đàn ông có tuổi tác nhỏ hơn mình đến hàng nửa thế kỷ trước mắt này chế ngự. Lưỡi dao sắc bén kề ngay trên cổ họng ông. Spielberg Roth thậm chí có thể3cảm nhận được cảm giác bị lưỡi va chạm mỗi khi động mạch ở cổ hoạt động. Bạch Hi cảnh cúi người xuống, đáy mắt đen sâu thẳm đầy sát khí cuồn cuộn bên trong, nói: “Ban đầu, người nói tin tức về nó cho tôi biết cũng là ông, bảo tôi tiêu hủy nó cũng là ông, giờ người phải người đi trộm nó mang đi cũng vẫn là ông. Rốt cuộc ông muốn làm cái gì hả, Giới, Thất, sư, thúc!”
“Tôi không hề trộm nó.” Ông Spielberg Roth bình tĩnh nói. Ông không0trốn tránh mà đón lấy ánh mắt của Bạch Hi Cảnh: “Tôi thề, tôi thật sự không hề trộm nó. Tôi còn hận không có đủ khả năng khiến nó biến mất khỏi thế giới này, làm sao có thể đi trộm nó chứ.”
“Nhưng mà người trộm nó đi lại chính là đồ đệ của ông, ông cảm thấy tôi còn có thể tin ông không!” Bạch Hi Cảnh gằn từng chữ một. Nếu như không phải nể mặt ông Spielberg Roth thì năm đó Bạch Hi Cảnh cũng sẽ không cứu mạng Tô Phóng.5Với thân phận là hung thủ của những vụ án mạng liên hoàn cũng đủ để cho anh ta ăn kẹo đồng rồi, nào đến nỗi phải chờ đến ngày hôm nay để anh ta cắn ngược anh một miếng chứ.
Spielberg Roth nhọc nhằn lui cổ họng của mình về phía sau, kéo dãn khoảng cách nhỏ giữa mình với cái lưỡi dao sắc bén kia, để cho bản thân có thể yên tâm mà nói chuyện: “Tô Phóng không phải là đồ đệ của tôi. Chắc cậu cũng biết, những đệ tử đã hoàn4tục như chúng ta không có tư cách để nhận đồ đệ mới cho mình. Chỉ là vì anh cả của cậu ta ở trong chùa Bồ Đề, cho nên phương trường sư huynh mới nhờ tôi chăm sóc cậu ta một chút mà thôi. Thật sự không phải là tôi sai cậu ta đi trộm hòn đá đó.”
Spielberg Roth nóng vội đến mức mồ hôi cũng toát ra. Tuổi tác của ông đã cao rồi, không chịu nổi giày vò và sợ hãi nữa. Bạch Hi Cảnh do quá quan tâm nên lòng dạ9dễ bị rối bời. Mối nguy hại của hòn đá đó đối với Tiểu Tịnh Trần khiến cho anh mất hết sự bình tĩnh vốn có. Nhưng ông Spielberg Roth cũng biết rằng, sự nguy hiểm của hòn đá ấy tuyệt đối không chỉ có như thế thôi đâu.
Nhất định phải mau chóng tìm lại nó! Nhìn dáng vẻ của ông đạo diễn Spielberg Roth thì không giống như là đang nói dối, Bạch Hi Cảnh cũng biết rằng mình kích động quá mức. Anh nhắm hai mắt rồi bắt ép bản thân mình bình tĩnh trở lại, lúc mở mắt ra, anh đã khôi phục lại dáng vẻ Boss Bạch có khả năng kiềm chế cao trước đây. Anh thả Spielberg Roth ra, ngồi trở lại trên ghế sô pha, đem tình hình mà Đại Sơn đã báo cáo lên nói qua một lượt. Lần này, giọng nói của anh bình thản đến mức không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Nghe lời thuật lại dường như không mang theo bất cứ cảm xúc nào của Bạch Hi cảnh, Spielberg Roth bắt đầu trở nên trầm mặc.
Hòn đá đó đối với người bình thường mà nói căn bản không có một chút tác dụng nào, hơn nữa kẻ trộm hòn đá đi lại là Tô Phóng. Từ cái năm mà những vụ án giết người liên hoàn đó xảy ra đến nay, Tô Phóng đã đi theo Bạch Hi Cảnh, thoát khỏi sự trừng phạt giành cho tên tội phạm giết và làm việc ở Trác Việt Thành. Anh ta đã làm việc ở Trác Việt Thành được mười năm rồi, cho dù không phải là người trung thành với Bạch Hi Cảnh, thì cũng là người cẩn thận và tận tụy làm việc cho nhà họ Bạch. Hơn nữa trong thành phố S có sự bao bọc của Bạch Hi Cảnh, dù cho anh ta có đi ngang đi đi ngược chăng nữa thì cũng được nữa là. Vì cớ gì mà anh ta lại đột nhiên mạo hiểm đi trộm lấy một hòn đá không có chút tác dụng gì với mình như thế chứ?
Bạch Hi Cảnh cũng không phải là người dễ đối phó, hành động lần này của Tô Phóng dường như đã đồng nghĩa với việc tự cắt đứt đường sống của mình.
Điều này không khoa học!! Trừ phi... Có một thứ gì đó còn nguy hiểm và đáng sợ hơn sự trả thù của Bạch Hi Cảnh đang uy hiếp anh ta, khiến cho anh ta không thể không phản bội... Ông Spielberg Roth có thể nghĩ đến vấn đề này thì sau khi Bạch Hi Cảnh bình tĩnh lại tất nhiên cũng có thể nghĩ đến. Chỉ là... Mối uy hiếp còn đáng sợ hơn cả Bạch Hi cảnh thì...
Bạch Hi Cảnh không khỏi lại một lần nữa đem ánh mắt đặt trên người Spielberg Roth... Nếu phải ngẫm nghĩ kỹ lại thì trên thế giới này, những con người mạnh mẽ có thể đóng vai boss đẳng cấp vực thẳm, có lực uy hiếp đối với cao thủ võ thuật truyền thống như Tô Phóng, thậm chí còn lớn hơn cả Bạch Hi cảnh thì chỉ có thể là nhóm những ông cụ trong chùa Bồ Đề này mà thôi!
Khuôn mặt của Spielberg Roth lập tức đen sì, nói: “Yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhất định sẽ đưa cho cậu một câu trả lời thích đáng.” “Tôi không có thời gian rảnh rỗi để đợi câu trả lời của ông.” Bạch Hi Cảnh lạnh lùng đáp.
“Vậy cậu muốn như thế nào? Tự mình đi tra xét hay sao?” Spielberg Roth mở to mắt, nhìn dáng vẻ trông y như một con bò tót lúc nào cũng có thể đùng đùng nổi giận. Ông nói: “Cậu lấy cái gì để tra hả? Nếu như thật sự là... Bạch Hi Cảnh, cậu nên biết rằng, dù cho sức mạnh và thể lực của cậu có lớn thế nào đi chăng nữa, cũng không đủ khả năng để uy hiếp những người như chúng tôi đâu. Trừ phi là cậu tự mình ra tay... Không phải là tôi xem nhẹ cậu, cậu có thể dứt khoát ném con gái của mình sang một bên rồi không quan tâm mà đi tra xét chuyện này sao?”
Đừng nói đến người khác, ngay cả bản thân Spielberg Roth, trừ phi là Bạch Hi cảnh hoặc là Tiểu Tịnh Trần tự
mình ra tay. Nếu không, dù cho có là Đại Sơn, Tiểu Sơn hoặc là Tô Phóng, Đường n rơi vào tay người đó thì cũng không qua nổi mười chiều, càng huống hồ là những người bình thường chỉ biết sử dụng súng ống đạn dược.
Vì sao chùa Bồ Đề hàng trăm hàng ngàn năm nay đều cách biệt với thế giới bên ngoài, không chỉ vì nó là nơi rời xa thể đời, mà đó còn vì sức mạnh đáng sợ của nhóm những đệ tử trong ngôi chùa đó. Một khi mất đi sự kìm hãm, tất nhiên sẽ đem đến tai họa cho trần tục. May mắn thay, những đệ tử đã hoàn tục như Bạch Hi Cảnh và Spielberg Roth chỉ là con số ít trong đó, hơn nữa mỗi một đệ tử đều có nguyên tắc và hạn của riêng mình.
Bạch Hi cảnh: “...” Nói thực là anh không làm được thật. Anh thà rằng để cho kẻ đứng phía sau nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chứ tuyệt đối sẽ không có khả năng bỏ mặc con gái. Đối với anh mà nói, không có điều gì quan trọng hơn con gái nhà mình. Với trí thông minh bùng nổ của mình, anh tuyệt đối sẽ không làm những việc lẫn lộn đầu đuôi như vậy.
Vậy là Bạch Hi Cảnh không thể không trầm mặc.
Spielberg Roth thở một hơi thật dài. Ông thật sự sợ Bạch Hi Cảnh sẽ xử lý việc này một cách thô bạo. Xét về vũ lực, ông biết bản thân mình không phải là đối thủ của Bạch Hi Cảnh, vì danh hiệu người đệ tử có thiên phú nhất chùa Bồ Đề của Bạch Hi Cảnh cũng không phải chỉ là gọi cho có. Đương nhiên danh hiệu này đã bị Tịnh Trần đoạt đi từ mười tám năm trước đây rồi, nhưng xét trên một trình độ nào đó, điều này cũng là con giống cha mà thôi.
“Những người có đủ khả năng làm cho Tô Phóng sợ hãi đến mức không tiếc phản bội cậu cộng lại cũng chỉ có vài người đó mà thôi, và những người sống đến giờ thì có thể đếm được trên đầu ngón tay. Duyên Ngộ à, cậu... phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đó!” Nói đến vế này, giọng nói của Spielberg Roth cũng dần dần trở nên trầm thấp.
Bạch Hi Cảnh bỗng sững người, ánh mắt theo đó cũng trở nên lạnh bằng. Sắc hồng trên khuôn mặt cũng rút đi sạch sẽ không còn chút gì. Lời nói của Spielberg Roth mặc dù không rõ ràng, nhưng cũng đủ để Bạch Hi cảnh lĩnh ngộ được ý nghĩa ẩn giấu trong đó, hơn nữa đây cũng chính là điều mà Bạch Hi Cảnh sợ phải đối mặt nhất.
Chùa Bồ Đề, từ phương trượng trở xuống, lần lượt là bốn nhóm đệ tử có tên hàng chữ Giới, Duyên, Tịnh, Minh. Đệ tử của chùa Bồ Đề không hề sắp xếp thân phận dựa theo tuổi tác và trình tự nhập môn, mà căn cứ vào năng lực tu hành. Nhóm đệ tử có hàng chữ Duyên bởi vì nguyên nhân nào đó mà ngoại trừ mình Bạch Hi Cảnh ra thì tất cả đều không còn nữa. Nhóm đệ tử hàng chữ Minh thì vừa mới nhập môn, miễn cưỡng có thể đạt được cấp bậc “buông bỏ đồ đao” mà thôi. Còn hàng chữ Tịnh, các đệ tử đều có tâm tình thông suốt, đã đạt đến cảnh giới “lập địa thành Phật” rồi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiểu Tịnh Trần rõ ràng còn nhỏ tuổi như vậy mà đã được xếp vào hàng chữ Tịnh. Bởi vì cô bé từ giai đoạn trẻ sơ sinh đã được tiếp nhận nền giáo dục nhà Phật. Phật tính của cô bé vì thế mà không có ai có thể vượt qua được, vai vế tự nhiên cũng là cao nhất chỉ đứng sau phương trượng.
Hai lớp đệ tử có hàng chữ “Tịnh” và “Minh” này cả đời sẽ không được xuống núi. Đương nhiên, đóa hoa lạ Tiểu Tịnh Trần và đệ tử tục gia đến dưỡng bệnh Minh Quang lại là ngoại lệ. Cuối cùng chỉ còn lại nhóm đệ tử hàng chữ “Giới” đứng đầu thôi. Khi Phương trường sư phụ xuất gia, bước chân vào cửa nhà Phật, vừa đúng là thời kỳ chiến tranh loạn lạc, quân phiệt cát cứ, quân đội nước ngoài xâm lược, nội chiến giữa hai Đảng nổ ra vân vân. Lúc đó cả vùng đất Hoa Hạ đều chìm trong hỗn loạn, chùa Bồ Đề cũng trong thời kỳ ảm đạm, mấy năm liền không có một đệ tử mới nhập môn nào. Cho nên, nhóm đệ tử hàng chữ Giới không hề nhiều, đến nay còn sống thì càng không được mấy người.
Ngoại trừ Giới Thất, Giới Đắc, vậy thì chỉ còn lại có Giới Không - cũng chính là phương trường sư phụ
Bạch Hi cảnh ở trong chùa Bồ Đề mười năm, những năm tháng thanh xuân niên thiếu tươi trẻ nhất của mình đều trải qua ở đấy. Tình cảm quấn quýt anh dành cho Phương trường sư phụ thậm chí còn vượt qua cả tình cảm dành cho cha ruột mình. Bạch Hi cảnh tuyệt đối không tin Phương trường sư phụ sẽ làm ra hành động gây tổn hại cho Tiểu Tịnh Trần, cũng giống như bản thân anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Tiểu Tịnh Trần vậy.
Nhìn thấy sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch và ánh mắt có đôi chút mơ hồ của Bạch Hi Cảnh, Spielberg Roth vỗ bả vai anh vài cái, lẳng lặng thở dài một hơi, nói: “Nói tóm lại, tôi nhất định sẽ điều tra sự việc một cách rõ ràng rồi cho cậu một câu trả lời. Cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi còn tin tưởng vào sư huynh của mình hơn cậu nhiều.”
Bạch Hi Cảnh trầm mặc không nói lời nào. Rất lâu sau, anh mới nói với vẻ sâu xa: “Chuyện của Mark ông còn chưa đưa cho tôi một câu trả lời, hiện giờ lại thêm một cái nữa.”
Bạch Hi cảnh không phải là người lo sợ những chuyện không đâu. Sự việc còn chưa tra xét cho rõ ràng, thì tất cả đều có khả năng xảy ra. Anh tin tưởng sư phụ cũng như anh tin tưởng vào bản thân mình vậy, chắc chắn có một cách giải thích đủ để khiến cho anh hài lòng. Và đó cũng chính là chân tướng. Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Hi cảnh không hề khách khí mà cho Spielberg Roth một mũi tên.
Spielberg Roth: “...” Ông đây không thèm chấp nhặt với tên nhóc ranh là cậu, ông quyết định không để tâm đến nụ cười chế giễu của Bạch Hi Cảnh, căng mặt lại nói: “Cậu đã bị phóng xạ của hòn đá đó ảnh hưởng, chất M1295 đã hoàn toàn thức tỉnh, sẽ có cảm ứng đặc biệt nào đó với hòn đá. Chỉ cần một ngày hai mươi tư giờ cậu đều không cách con bé quá một trăm mét thì cậu nhất định có thể bảo vệ an toàn cho cô bé. Ít nhất cô bé cũng sẽ không bị người khác ám hại trong tình huống mà cậu không biết gì.”
Sự việc đã đàm phán ổn thỏa, Bạch Hi Cảnh cũng không còn lý do gì để ở lại nữa, anh nói: “Tôi hy vọng ông có thể nhanh chóng đem việc này tra xét cho rõ ràng, đừng để tôi lại phải quay trở về chùa một lần nữa.” Sơn môn cái quái quỷ gì cơ chứ, anh tuyệt đối sẽ không xông lên núi lần thứ hai nữa đâu. Dù cho người chịu đòn không phải là mình thì anh cũng sẽ kiên quyết không đi!
Tô Phóng không như Mark, anh ta lún quá sâu, Spielberg Roth hiện nay không thể thoát thân khỏi mớ lộn xộn này được. Cho nên ông liền đem sự việc này giao cho vị quản gia đang nhàn nhã ở nhà của mình. Sau khi nghe lời trần thuật của ông đạo diễn Spielberg Roth, vị quản gia trầm mặc một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Tôi biết rồi, cứ giao cho tôi.” Quản gia Fores và Spielberg Roth đã làm bạn với nhau gần một thế kỷ rồi. Nếu như hỏi ông Spielberg Roth, cả cuộc đời này người ông tin tưởng nhất là ai. Đó không phải là sư huynh phương trường khiến ông kính nể nhất, thậm chí cũng không phải là bản thân ông, mà là vị quản gia Fores này. Nếu như Fores đã nói “cứ giao cho tôi” thì ông Spielberg Roth liền có thể yên tâm mà tiếp tục quay bộ phim “Đế quốc tiền truyện“. Tác phẩm giã từ sự nghiệp, ông không muốn để lại bất cứ một điều hối tiếc nào.
Bạch Hi Cảnh quay trở lại căn phòng của mình, căn phòng tối đến mức không có một chút ánh sáng nào. Bạch Hi Cảnh cũng không để ý điều này, trước khi rời khỏi nhà, để không đánh thức Tiểu Tịnh Trần, anh đã tắt tất cả những bóng đèn trong nhà đi. Bạch Hi Cảnh mệt mỏi cởi áo khoác ngoài, đẩy cửa phòng ngủ ra, đối diện với anh là chiếc giường trống không một bóng người.
Bạch Hi Cảnh sững sờ một lúc, đột nhiên mở toang cửa phòng ra, tầm mắt vội vàng đảo khắp căn phòng, lúc này anh mới phát hiện bóng dáng đen đen đang cuộn mình ở trên chiếc sô pha.
Bạch Hi cảnh vội vội vàng vàng bật đèn lên, ánh đèn bất ngờ sáng rọi chói lóa khiến cho đôi mắt đã làm quen với bóng tối của anh có chút không mở ra nổi. Đợi đến sau khi đã thích ứng được, anh mới thấy rõ được người đang ở trên sô pha. Đó là Tiểu Tịnh Trần với hai chân trần, co ro trong một góc của chiếc ghế sô pha. Hai tay của cô bé ôm lấy đùi nhỏ của mình, đầu nhỏ thì áp lên đầu gối đang gập lại. Cô bé cúi đầu, mặt không chút biểu cảm mà nhìn vào sợi dây chuyền nho nhỏ đang treo trên ngón tay của mình.
Mặt sợi dây chuyền đó giống như một con xúc xắc nhỏ. Nó chính là vật trang sức nhỏ đóng vai chiếc khuy không gian chứa bộ người máy chiến đấu của Lolita Royal trong bộ phim “Đế quốc tiền truyền“. Tiểu Tịnh Trần rất yêu thích vật nho nhỏ đo đỏ này, mỗi ngày đều đeo nó trên eo, không để rời người bao giờ.
Bạch Hi Cảnh chầm chậm đi đến số pha rồi ngồi xuống ngay sát Tiểu Tịnh Trần, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, hỏi: “Sao lại chưa ngủ, con ngồi ở đây ngây người gì thế?”
Tiểu Tịnh Trần dường như không nghe thấy lời nói của Bạch Hi cảnh, cô bé chỉ nhìn vào ngón tay mình rồi ngơ ngẩn. Rất lâu sau, ngay lúc Bạch Hi cảnh cho rằng cô con gái nhà mình cảm thấy không khỏe ở đâu đó thì Tiểu Tịnh Trần mới chậm chạp mở miệng đáp: “Ba, ba đã đi đâu vậy, không phải là ba lại không cần con nữa chứ?”
Bạch Hi Cảnh nghe vậy mà trái tim nhói lên, anh vươn tay đem Tiểu Tịnh Trần đang cuộn mình ngồi bên cạnh kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô bé. Gò má nhè nhẹ dụi lên trán cô bé, khẽ khàng nói: “Ba sẽ không bao giờ không cần con, vĩnh viễn đều sẽ không bao giờ là không cần con. Con phải tin tưởng ở ba!”
“Vâng, điều ba nói mãi mãi là đúng.”
Tiểu Tịnh Trần vươn tay ôm lấy cổ của Bạch Hi Cảnh, đem cả người mình co lại, rúc vào trong lòng của Bạch Hi Cảnh.
Bóng đêm yên tĩnh phủ lên mọi vật, đến ngay cả ánh trăng cũng núp mình sau những đám mây.
Ngày hôm sau, Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng đã thông báo và thống nhất với nhau, mỗi một chút đường giao thông quan trọng của toàn bộ Hoa Hạ như cảng biển, sân bay, bến xe đều tiến hành giới nghiêm toàn bộ. Dưới điều kiện không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người dân, hai bên sẽ chặn tất cả những phần tử khả nghi, bất kể là người đó xuất cảnh hay là nhập cảnh.
Mối nguy hiểm đang rình rập trong bóng tối, không ai biết được kết quả cuối cùng sẽ ra sao. Điều duy nhất mọi người có thể làm chính là làm tốt những việc đang ở trước mắt mình, ví dụ như... cảnh quay cuối cùng của bộ phim “Đế quốc tiền truyện“.
Đông Phương vì cứu Lolita Royal mà ngã xuống vũng máu, Lolita Royal lặng lẽ lau sạch những vệt máu đọng lại trên khuôn mặt hắn, chỉnh lại quần áo hắn cho ngay ngắn. Quần áo của hắn đã bị dòng máu đỏ thẫm nhuộm ướt đẫm, cả người từ trên xuống dưới máu thịt lẫn vào nhau, nhưng khuôn mặt hắn lại bình thản, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Trên khuôn mặt của cô gái Lolita Royal không có bị thương, không có đau khổ, cũng không có tuyệt vọng, mà chỉ có một sự tĩnh lặng hoàn toàn, như vùng hoang vắng không một ngọn cỏ, như sương lạnh nơi bằng giá.
Cô lặng lẽ rút thanh kiếm của Đông Phương đang cắm trên mặt đất ra, chậm rãi đi về hướng của nữ chúa trùng tộc. Những con trùng tộc khác, bất kể là trùng tộc thông thường hay là trùng tộc thuộc vương tộc đều lùi lại phía sau, nhường đường cho cô. Cuộc chiến đấu giữa các nữ vương không phải là cuộc chiến mà bọn chúng có thể tham dự vào được. Nữ chúa trùng tộc từ từ híp đôi mắt của nó lại, dáng vẻ bề nghễ nhìn về phía nhân loại nhỏ bé còn không to bằng cánh tay của nó đang ở trước mặt này. Nó khinh bỉ giơ chi trước của mình lên, hướng về Lolita Royal rồi bổ xuống một cái thật mạnh. Cánh tay đạo sắc bén đập lên trên mặt đất, chém nát cả nham thạch, tách rời mặt đất rộng lớn ra. Thế nhưng mục tiêu của nó lại biến mất không thấy đâu. Nữ chúa trùng tộc xoay cái đầu của nó, tìm khắp bốn phía, thế nhưng nó đột nhiên lại cảm thấy có một bóng dáng nho nhỏ đang từ trên trời lao xuống. Nữ chúa trùng tộc theo bản năng mà ngước cái đầu của nó lên, trong đôi mắt kép đen là hình ảnh phản chiếu của vô số bóng hình nhỏ bé đang từ trên trời giáng xuống. Lolita Royal giơ trường kiếm lên thật cao rồi chém một đòn thật mạnh vào đôi mắt kép của nữ chúa trùng tộc. Nữ chúa trùng tộc vội vàng giơ chi trước của nó lên đỡ lấy, nhưng không ngờ rằng bộ giáp kiên cố đến cả súng năng lượng cũng không thể bắn thủng được vậy mà lại bị một thứ vũ khí lạnh đâm xuyên qua một cách dễ dàng. Bị trường kiếm đâm trúng, nữ chúa trùng tộc kêu lên một tiếng thảm thiết. Nó muốn rút cẳng tay của mình về thì Lolita Royal lại nắm chặt chuôi kiếm rồi dùng sức xoay một cái, chém đứt một cánh tay đao sắc của nữ chúa trùng tộc.
Cánh tay đạo sắc đứt lìa rơi xuống, cắm phập vào đất, dòng dung dịch xanh lè chảy đầy ra mặt đất. Những con trùng tộc vây xung quanh lại lùi về phía sau một khoảng chừng mấy trăm mét.
Sự đau đớn khiến cho nữ chúa trùng tộc trở nên nóng nảy, nó rít một tiếng chói tai rồi điên cuồng công kích về phía Lolita Royal. Đáng tiếc, bản thân nó vốn cũng vừa mới qua thời kỳ sinh sản và đẻ trứng nên thực lực giảm mạnh. Nếu như không phải do cái chết của trùng tộc kể vị kích động nó đến mức mất cả lý trí, thì dù cho thế nào đi chăng nữa, nó cũng không có khả năng phát động tấn công trong thời kỳ này.
Mối hận khắc cốt ghi tâm khiến cho Lolita Royal bộc phát toàn bộ tiềm năng trong con người mình, bóng dáng nhỏ xinh thành thục và điêu luyện ra đòn xung quanh thân thể to lớn cồng kềnh của nữ chúa trùng tộc. Sự tiêu hao nhanh chóng về mặt thể lực đổi lại là những vết thương càng ngày càng nhiều trên thân mình nữ trùng chúa. Dáng vẻ của nữ chúa trùng tộc cuối cùng cũng trở nên giống như Đông Phương lúc trước: Lớp vỏ giáp và máu thịt trộn lẫn vào nhau, toàn thân không có lấy một chỗ lành lặn!
Khi lưỡi kiếm sắc lạnh đâm vào chỗ xương mềm giữa hai con mắt kép của nữ chúa trùng tộc, nữ chúa trùng tộc tuyệt vọng mà rít lên, theo sau là thân hình to lớn của nó đổ rầm xuống, tiếng động vang dội.
Lolita Royal dùng nốt chút sức lực còn lại của mình, rút thanh trường kiểm đó ra khỏi người nó, cổ tay vung lên một, mũi kiểm lướt đi, vẩy ra một mảng màu xanh biếc.
Mũi kiếm vừa mới chém giết nữ chúa trùng tộc chỉ thẳng vào những con trùng tộc ở xung quanh đang từ từ khom mình nằm rạp xuống. Ánh mắt của Lolita Royal xanh vô tận, tản ra ánh sáng lấp lánh, nhưng lại không còn sự trong suốt và sáng sủa như ban đầu nữa. Ngọn lửa cháy trong lòng cô đã bị dập tắt cùng với sự ra đi của Đông Phương rồi. Lúc này, trên bầu trời xuất hiện một số lượng lớn người máy chiến đấu, những người máy chiến đấu đông nghìn nghịt phong tỏa cả tinh vực của hành tinh S23. Đội quân viện trợ thong thả tới muộn đáp xuống tiền tuyến. Khung cảnh đầu tiên bọn họ nhìn thấy, chính là... Trên chiến trường với đống đổ nát từ các chiến hạm, những mảnh vụn của rất nhiều người máy chiến đấu, thi thể chất đống thành núi, máu chảy thành sông, một chiến sĩ lấy cơ thể nhỏ bẻ đơn bạc của mình để ngăn cản bước tiến của trùng tộc. Cánh tay cô đầy vết thương giơ thanh kiếm chiến đấu lên, chỉ thẳng vào đám trùng tộc đang kéo bè lẽo lũ mà đến.
Trước mặt của cô gái đó, rõ ràng là thi thể của nữ chúa trùng tộc.
Đội trưởng đội cơ giáp Kurt Will lợi dụng quyền hạn đặc biệt của mình để xâm nhập vào mạng lưới ngân hà, xâm nhập vào tín hiệu tần số video của cả Đế quốc. Anh ta cưỡng chế khởi động tất cả máy truyền hình, máy tính, và những thiết bị video đầu cuối trên các máy truyền tin, đem khung cảnh này phát sóng trực tiếp trên phạm vi toàn Đế quốc.
Đến lúc này, tình hình chiến đấu bị phía quân đội cưỡng ép giấu đi đã được phơi bày rõ mồn một trước mắt của những người dân Đế quốc, cả tinh vực của Đế quốc đều bị chấn động. Trùng tộc đã dùng hết sức mạnh của cả bộ tộc, hung tàn tiến quân vào trạm canh gác tiền tuyến của Đế quốc, nhưng bộ chỉ huy quân sự của Đế quốc lại không có lấy một chút phản ứng nào. Đừng nói là những quân viện trợ được phái đi, thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không để lộ, bọn họ vậy mà lại đem chiến sự quan trọng như thế này coi như chưa từng xảy ra. Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Bọn họ sao lại dám... Bọn họ sao dám...! Cả hành tinh S23 đã bị máu tươi bao phủ, không chỉ tất cả các nguồn nước đều chuyển thành màu đỏ, đến cả đất đai... Từ trên cao nhìn xuống, mặt đất đều phơi ra một màu đỏ nhìn thấy mà khiến người ta đau lòng, nhưng càng nhiều hơn chính là màu ố vàng được tạo thành khi màu đỏ thẫm và xanh biếc trộn lẫn vào nhau. Những thi thể của người quân nhân Đế quốc dường nhưng không có một cái nào là hoàn chỉnh, chỉ có những xương cốt, tay chân đứt lìa còn sót lại và những mảnh vụn quần áo là có thể chứng minh được thân phận của họ.
Hiển nhiên, binh lính đóng quân trên hành tinh S23 với quân số lên đến một trăm nghìn người đều đã bị cấp trên của bọn họ, những sĩ quan cấp tướng của bọn họ, Đế quốc mà bọn họ thể chết để bảo vệ vứt bỏ rồi. Nhưng dù đã hiểu ra như vậy, nhưng những người lính trên S23 vẫn kiên cường bảo vệ trạm tiền tuyến của Để quốc. Dù cho chiến đấu đến một binh một tốt cuối cùng họ vẫn không để cho bước chân của kẻ địch giẫm đạp lên tinh vực của Đế quốc dù chỉ là nửa bước.
Tinh vực của Đế quốc vang lên những tiếng kêu khóc đầy đau thương. Dù cho là già trẻ gái trai, là dân thường, quý tộc, thậm chí đến cả quân nhân, đều khóc không thành tiếng... Đây đều là chiến sĩ của Đế quốc, chiến sĩ của bọn họ! Hàng nghìn người máy chiến đấu xếp thành đội ngũ ngay ngắn đứng sừng sững trên bầu trời, hướng về phía bóng dáng nhỏ bé ở trên mặt đất, dù cho chiến đấu đến chỉ còn một mình thì người đó vẫn nắm chắc thanh trường kiếm trong tay, làm một lễ chào kính cẩn. Hàng nghìn người máy chiến đấu đã lấy hành động của mình để biểu đạt sự kính trọng và tôn sùng nhất của mình dành cho cô gái. Mỗi một người trước màn hình đều tự động đứng thẳng người dậy, hướng về bóng hình nhỏ bé duy nhất ở trong màn ảnh mà cúi mình chào.
Giờ khắc này, bóng dáng đứng sừng sững trước thi thể của nữ vương trùng tộc trong biển máu S23 đã khắc sâu vào trong tâm trí của mỗi người. Đội quân người máy đến viện trợ từ từ hạ cánh xuống mặt đất, đứng thành vòng xung quanh người Lolita Royal, đem đám trùng tộc che kín đất trời kia ngăn cách ở bên ngoài. Nhưng nữ chúa trùng tộc đã chết, mệnh lệnh tấn công thôn tính ban đầu đã hết hiệu lực, đám trùng tộc cũng giống như là đám ruồi không đầu di chuyển loạn xạ không mục đích. Sau đó, chúng bay đi, rời khỏi hành tinh S23, chờ đợi sự ra đời của nữ chúa mới.
Người máy chiến đấu đen như mực dẫn đầu đội quân khởi động, Kurt Will nhảy từ khoang điều khiển ra ngoài. Anh ta sải những bước dài về phía Lolita Royal, nhịp chân gấp gáp, vẻ lo lắng dưới đáy mắt không thể che lấp được. Thế nhưng Lolita Royal lại như là không nhìn thấy anh ta vậy, cô đem thanh trường kiểm cắm trở lại trong đất, lặng lẽ quay về bên người Đông Phương, dìu hắn đứng lên. Một tay cô nâng bả vai của hắn, một tay vòng qua hai đầu gối, dùng sức ôm hắn dậy. Xoay người lại, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như một mũi lao mà sải bước, nhanh chóng đi về phía quân doanh.
Kurt Will chỉ có thể mang theo đội quân của mình tiến hành xây dựng một công sự phòng ngự mới, đợi đội quân tiếp theo đi đến.
Bởi vì lãnh đạo cấp cao của bộ chỉ huy quân sự trung ương cố ý không quan tâm và giấu giếm mới khiến cho hành tinh canh giữ tiền tuyến S23 toàn quân bị thiệt mạng. Mặc dù Lolita Royal có thể kiên trì đợi đến lúc quân viện trợ xuất hiện, nhưng chỉ cần là người có đầu óc thì đều đã biết mọi chuyện là thế nào. Vì muốn giấu đi tội trạng của mình mà lãnh đạo cấp cao của bộ chỉ huy quân sự trung ương tuyệt đối sẽ không để cho cô còn sống mà quay trở về Đế quốc. Cho nên, ngay khi mới đến, Kurt Will liền đem hết tình hình chiến sự trên chiến trường phơi bày trước ánh mắt của mỗi một công dân trên toàn Đế quốc.
Khiến cho Lolita Royal trở thành người anh hùng của Đế quốc. Mà anh hùng, nhất định phải sống!
Cứ như vậy thì sẽ không sợ những quan chức cấp cao đó dùng thủ đoạn xấu xa nữa. Trên thực tế, những lãnh đạo cấp cao đó cũng đã không còn hơi sức đâu mà dùng thủ đoạn nữa.
Hoạt động diễu hành biểu tình kháng nghị mới với quy mô lớn nổ ra trên cả bảy hành tinh lớn trong đó bao gồm cả hành tinh trung ương. Những trụ sở lớn của chính phủ hay là những khu quân sự chính cũng đều bị bao vây chặt như nêm. Quần chúng sục sôi yêu cầu Đế quốc phải có câu trả lời và hành động bồi thường cho người thân của những người gặp nạn, đồng thời phải xin lỗi người anh hùng duy nhất còn lại sau cuộc chiến.
Gia tộc Kurt là quý tộc có địa vị cao nhất của Đế quốc. Bởi vì video là do Kurt Will cưỡng chế khởi động và truyền đi, gia tộc Kurt tất nhiên sẽ không làm mất mặt người kế thừa của gia tộc nhà mình. Cho nên, dưới sự ngầm đồng ý của gia tộc Kurt, tất cả những gia tộc quyền quý khác hoặc là bàng quan đứng nhìn, hoặc là thêm dầu vào lửa. Cho tới khi sự náo động của quần chúng càng ngày càng mạnh mẽ, tình hình giao thông gián đoạn, nguồn năng lượng cạn kiệt, điện lực đình trệ. Cuối cùng, ngay cả mạng lưới các hành tinh cũng đến nhúng tay vào, cả đế quốc đều đã loạn thành một nồi cháo thập cẩm.
Bộ chỉ huy quân sự trung ương vốn dĩ cũng không phải là một khối sắt đồng lòng, ân oán giữa phe Sói và phe Ưng đã tồn tại rất lâu rồi. Chỉ là, bởi vì vị nguyên soái duy nhất của Đế quốc thuộc phe Ưng, cho nên nhiều năm như vậy, phe Sói vẫn luôn phải chịu sự đè ép của phe Ưng. Chuyện phe Ưng giấu giếm chiến sự, khiến cho những chiến sĩ đóng quân ở hành tinh canh gác tiền tuyến toàn quân bị diệt, gây nên tai họa lớn như thế này, vừa đúng chính là thời cơ xoay chuyển tình thế của phe Sói.
Vậy là, trong lúc sự việc hỗn loạn đến mức không thể thu dọn được, quân của phe Sói vẫn luôn phải chịu sự áp bức của phe Ung đã đứng ra. Người bị hỏi tội đầu tiên chính là căn cứ quân sự cấp trên của S23. Tư lệnh căn cứ quân sự do bị chụp lên cái mũ “tội phản quốc” mà bị phán quyết tử hình, cho nên anh ta cũng không che giấu gì nữa mà trình lên tất cả những chứng cứ về tình hình chiến đấu mà mình có được. Mỗi một cấp bậc đều đưa chứng cứ lên, cuối cùng, những chứng cứ chứng minh phe Ưng che giấu tình hình chiến sự đã được xác nhận, muốn thoát cũng thoát không nổi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đồng tử trong mắt Spielberg Roth đột nhiên co rụt lại, ông kinh hãi thốt lên: “Tô Phóng? Không thể nào!“.
Bạch Hi Cảnh đột nhiên đứng bật dậy, giống như một con báo săn đè ép lấy con mồi của mình. Ông Spielberg Roth thậm chí còn chưa kịp có đủ thời gian để phản ứng lại thì đã bị người đàn ông có tuổi tác nhỏ hơn mình đến hàng nửa thế kỷ trước mắt này chế ngự. Lưỡi dao sắc bén kề ngay trên cổ họng ông. Spielberg Roth thậm chí có thể3cảm nhận được cảm giác bị lưỡi va chạm mỗi khi động mạch ở cổ hoạt động. Bạch Hi cảnh cúi người xuống, đáy mắt đen sâu thẳm đầy sát khí cuồn cuộn bên trong, nói: “Ban đầu, người nói tin tức về nó cho tôi biết cũng là ông, bảo tôi tiêu hủy nó cũng là ông, giờ người phải người đi trộm nó mang đi cũng vẫn là ông. Rốt cuộc ông muốn làm cái gì hả, Giới, Thất, sư, thúc!”
“Tôi không hề trộm nó.” Ông Spielberg Roth bình tĩnh nói. Ông không0trốn tránh mà đón lấy ánh mắt của Bạch Hi Cảnh: “Tôi thề, tôi thật sự không hề trộm nó. Tôi còn hận không có đủ khả năng khiến nó biến mất khỏi thế giới này, làm sao có thể đi trộm nó chứ.”
“Nhưng mà người trộm nó đi lại chính là đồ đệ của ông, ông cảm thấy tôi còn có thể tin ông không!” Bạch Hi Cảnh gằn từng chữ một. Nếu như không phải nể mặt ông Spielberg Roth thì năm đó Bạch Hi Cảnh cũng sẽ không cứu mạng Tô Phóng.5Với thân phận là hung thủ của những vụ án mạng liên hoàn cũng đủ để cho anh ta ăn kẹo đồng rồi, nào đến nỗi phải chờ đến ngày hôm nay để anh ta cắn ngược anh một miếng chứ.
Spielberg Roth nhọc nhằn lui cổ họng của mình về phía sau, kéo dãn khoảng cách nhỏ giữa mình với cái lưỡi dao sắc bén kia, để cho bản thân có thể yên tâm mà nói chuyện: “Tô Phóng không phải là đồ đệ của tôi. Chắc cậu cũng biết, những đệ tử đã hoàn4tục như chúng ta không có tư cách để nhận đồ đệ mới cho mình. Chỉ là vì anh cả của cậu ta ở trong chùa Bồ Đề, cho nên phương trường sư huynh mới nhờ tôi chăm sóc cậu ta một chút mà thôi. Thật sự không phải là tôi sai cậu ta đi trộm hòn đá đó.”
Spielberg Roth nóng vội đến mức mồ hôi cũng toát ra. Tuổi tác của ông đã cao rồi, không chịu nổi giày vò và sợ hãi nữa. Bạch Hi Cảnh do quá quan tâm nên lòng dạ9dễ bị rối bời. Mối nguy hại của hòn đá đó đối với Tiểu Tịnh Trần khiến cho anh mất hết sự bình tĩnh vốn có. Nhưng ông Spielberg Roth cũng biết rằng, sự nguy hiểm của hòn đá ấy tuyệt đối không chỉ có như thế thôi đâu.
Nhất định phải mau chóng tìm lại nó! Nhìn dáng vẻ của ông đạo diễn Spielberg Roth thì không giống như là đang nói dối, Bạch Hi Cảnh cũng biết rằng mình kích động quá mức. Anh nhắm hai mắt rồi bắt ép bản thân mình bình tĩnh trở lại, lúc mở mắt ra, anh đã khôi phục lại dáng vẻ Boss Bạch có khả năng kiềm chế cao trước đây. Anh thả Spielberg Roth ra, ngồi trở lại trên ghế sô pha, đem tình hình mà Đại Sơn đã báo cáo lên nói qua một lượt. Lần này, giọng nói của anh bình thản đến mức không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Nghe lời thuật lại dường như không mang theo bất cứ cảm xúc nào của Bạch Hi cảnh, Spielberg Roth bắt đầu trở nên trầm mặc.
Hòn đá đó đối với người bình thường mà nói căn bản không có một chút tác dụng nào, hơn nữa kẻ trộm hòn đá đi lại là Tô Phóng. Từ cái năm mà những vụ án giết người liên hoàn đó xảy ra đến nay, Tô Phóng đã đi theo Bạch Hi Cảnh, thoát khỏi sự trừng phạt giành cho tên tội phạm giết và làm việc ở Trác Việt Thành. Anh ta đã làm việc ở Trác Việt Thành được mười năm rồi, cho dù không phải là người trung thành với Bạch Hi Cảnh, thì cũng là người cẩn thận và tận tụy làm việc cho nhà họ Bạch. Hơn nữa trong thành phố S có sự bao bọc của Bạch Hi Cảnh, dù cho anh ta có đi ngang đi đi ngược chăng nữa thì cũng được nữa là. Vì cớ gì mà anh ta lại đột nhiên mạo hiểm đi trộm lấy một hòn đá không có chút tác dụng gì với mình như thế chứ?
Bạch Hi Cảnh cũng không phải là người dễ đối phó, hành động lần này của Tô Phóng dường như đã đồng nghĩa với việc tự cắt đứt đường sống của mình.
Điều này không khoa học!! Trừ phi... Có một thứ gì đó còn nguy hiểm và đáng sợ hơn sự trả thù của Bạch Hi Cảnh đang uy hiếp anh ta, khiến cho anh ta không thể không phản bội... Ông Spielberg Roth có thể nghĩ đến vấn đề này thì sau khi Bạch Hi Cảnh bình tĩnh lại tất nhiên cũng có thể nghĩ đến. Chỉ là... Mối uy hiếp còn đáng sợ hơn cả Bạch Hi cảnh thì...
Bạch Hi Cảnh không khỏi lại một lần nữa đem ánh mắt đặt trên người Spielberg Roth... Nếu phải ngẫm nghĩ kỹ lại thì trên thế giới này, những con người mạnh mẽ có thể đóng vai boss đẳng cấp vực thẳm, có lực uy hiếp đối với cao thủ võ thuật truyền thống như Tô Phóng, thậm chí còn lớn hơn cả Bạch Hi cảnh thì chỉ có thể là nhóm những ông cụ trong chùa Bồ Đề này mà thôi!
Khuôn mặt của Spielberg Roth lập tức đen sì, nói: “Yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhất định sẽ đưa cho cậu một câu trả lời thích đáng.” “Tôi không có thời gian rảnh rỗi để đợi câu trả lời của ông.” Bạch Hi Cảnh lạnh lùng đáp.
“Vậy cậu muốn như thế nào? Tự mình đi tra xét hay sao?” Spielberg Roth mở to mắt, nhìn dáng vẻ trông y như một con bò tót lúc nào cũng có thể đùng đùng nổi giận. Ông nói: “Cậu lấy cái gì để tra hả? Nếu như thật sự là... Bạch Hi Cảnh, cậu nên biết rằng, dù cho sức mạnh và thể lực của cậu có lớn thế nào đi chăng nữa, cũng không đủ khả năng để uy hiếp những người như chúng tôi đâu. Trừ phi là cậu tự mình ra tay... Không phải là tôi xem nhẹ cậu, cậu có thể dứt khoát ném con gái của mình sang một bên rồi không quan tâm mà đi tra xét chuyện này sao?”
Đừng nói đến người khác, ngay cả bản thân Spielberg Roth, trừ phi là Bạch Hi cảnh hoặc là Tiểu Tịnh Trần tự
mình ra tay. Nếu không, dù cho có là Đại Sơn, Tiểu Sơn hoặc là Tô Phóng, Đường n rơi vào tay người đó thì cũng không qua nổi mười chiều, càng huống hồ là những người bình thường chỉ biết sử dụng súng ống đạn dược.
Vì sao chùa Bồ Đề hàng trăm hàng ngàn năm nay đều cách biệt với thế giới bên ngoài, không chỉ vì nó là nơi rời xa thể đời, mà đó còn vì sức mạnh đáng sợ của nhóm những đệ tử trong ngôi chùa đó. Một khi mất đi sự kìm hãm, tất nhiên sẽ đem đến tai họa cho trần tục. May mắn thay, những đệ tử đã hoàn tục như Bạch Hi Cảnh và Spielberg Roth chỉ là con số ít trong đó, hơn nữa mỗi một đệ tử đều có nguyên tắc và hạn của riêng mình.
Bạch Hi cảnh: “...” Nói thực là anh không làm được thật. Anh thà rằng để cho kẻ đứng phía sau nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chứ tuyệt đối sẽ không có khả năng bỏ mặc con gái. Đối với anh mà nói, không có điều gì quan trọng hơn con gái nhà mình. Với trí thông minh bùng nổ của mình, anh tuyệt đối sẽ không làm những việc lẫn lộn đầu đuôi như vậy.
Vậy là Bạch Hi Cảnh không thể không trầm mặc.
Spielberg Roth thở một hơi thật dài. Ông thật sự sợ Bạch Hi Cảnh sẽ xử lý việc này một cách thô bạo. Xét về vũ lực, ông biết bản thân mình không phải là đối thủ của Bạch Hi Cảnh, vì danh hiệu người đệ tử có thiên phú nhất chùa Bồ Đề của Bạch Hi Cảnh cũng không phải chỉ là gọi cho có. Đương nhiên danh hiệu này đã bị Tịnh Trần đoạt đi từ mười tám năm trước đây rồi, nhưng xét trên một trình độ nào đó, điều này cũng là con giống cha mà thôi.
“Những người có đủ khả năng làm cho Tô Phóng sợ hãi đến mức không tiếc phản bội cậu cộng lại cũng chỉ có vài người đó mà thôi, và những người sống đến giờ thì có thể đếm được trên đầu ngón tay. Duyên Ngộ à, cậu... phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đó!” Nói đến vế này, giọng nói của Spielberg Roth cũng dần dần trở nên trầm thấp.
Bạch Hi Cảnh bỗng sững người, ánh mắt theo đó cũng trở nên lạnh bằng. Sắc hồng trên khuôn mặt cũng rút đi sạch sẽ không còn chút gì. Lời nói của Spielberg Roth mặc dù không rõ ràng, nhưng cũng đủ để Bạch Hi cảnh lĩnh ngộ được ý nghĩa ẩn giấu trong đó, hơn nữa đây cũng chính là điều mà Bạch Hi Cảnh sợ phải đối mặt nhất.
Chùa Bồ Đề, từ phương trượng trở xuống, lần lượt là bốn nhóm đệ tử có tên hàng chữ Giới, Duyên, Tịnh, Minh. Đệ tử của chùa Bồ Đề không hề sắp xếp thân phận dựa theo tuổi tác và trình tự nhập môn, mà căn cứ vào năng lực tu hành. Nhóm đệ tử có hàng chữ Duyên bởi vì nguyên nhân nào đó mà ngoại trừ mình Bạch Hi Cảnh ra thì tất cả đều không còn nữa. Nhóm đệ tử hàng chữ Minh thì vừa mới nhập môn, miễn cưỡng có thể đạt được cấp bậc “buông bỏ đồ đao” mà thôi. Còn hàng chữ Tịnh, các đệ tử đều có tâm tình thông suốt, đã đạt đến cảnh giới “lập địa thành Phật” rồi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiểu Tịnh Trần rõ ràng còn nhỏ tuổi như vậy mà đã được xếp vào hàng chữ Tịnh. Bởi vì cô bé từ giai đoạn trẻ sơ sinh đã được tiếp nhận nền giáo dục nhà Phật. Phật tính của cô bé vì thế mà không có ai có thể vượt qua được, vai vế tự nhiên cũng là cao nhất chỉ đứng sau phương trượng.
Hai lớp đệ tử có hàng chữ “Tịnh” và “Minh” này cả đời sẽ không được xuống núi. Đương nhiên, đóa hoa lạ Tiểu Tịnh Trần và đệ tử tục gia đến dưỡng bệnh Minh Quang lại là ngoại lệ. Cuối cùng chỉ còn lại nhóm đệ tử hàng chữ “Giới” đứng đầu thôi. Khi Phương trường sư phụ xuất gia, bước chân vào cửa nhà Phật, vừa đúng là thời kỳ chiến tranh loạn lạc, quân phiệt cát cứ, quân đội nước ngoài xâm lược, nội chiến giữa hai Đảng nổ ra vân vân. Lúc đó cả vùng đất Hoa Hạ đều chìm trong hỗn loạn, chùa Bồ Đề cũng trong thời kỳ ảm đạm, mấy năm liền không có một đệ tử mới nhập môn nào. Cho nên, nhóm đệ tử hàng chữ Giới không hề nhiều, đến nay còn sống thì càng không được mấy người.
Ngoại trừ Giới Thất, Giới Đắc, vậy thì chỉ còn lại có Giới Không - cũng chính là phương trường sư phụ
Bạch Hi cảnh ở trong chùa Bồ Đề mười năm, những năm tháng thanh xuân niên thiếu tươi trẻ nhất của mình đều trải qua ở đấy. Tình cảm quấn quýt anh dành cho Phương trường sư phụ thậm chí còn vượt qua cả tình cảm dành cho cha ruột mình. Bạch Hi cảnh tuyệt đối không tin Phương trường sư phụ sẽ làm ra hành động gây tổn hại cho Tiểu Tịnh Trần, cũng giống như bản thân anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Tiểu Tịnh Trần vậy.
Nhìn thấy sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch và ánh mắt có đôi chút mơ hồ của Bạch Hi Cảnh, Spielberg Roth vỗ bả vai anh vài cái, lẳng lặng thở dài một hơi, nói: “Nói tóm lại, tôi nhất định sẽ điều tra sự việc một cách rõ ràng rồi cho cậu một câu trả lời. Cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi còn tin tưởng vào sư huynh của mình hơn cậu nhiều.”
Bạch Hi Cảnh trầm mặc không nói lời nào. Rất lâu sau, anh mới nói với vẻ sâu xa: “Chuyện của Mark ông còn chưa đưa cho tôi một câu trả lời, hiện giờ lại thêm một cái nữa.”
Bạch Hi cảnh không phải là người lo sợ những chuyện không đâu. Sự việc còn chưa tra xét cho rõ ràng, thì tất cả đều có khả năng xảy ra. Anh tin tưởng sư phụ cũng như anh tin tưởng vào bản thân mình vậy, chắc chắn có một cách giải thích đủ để khiến cho anh hài lòng. Và đó cũng chính là chân tướng. Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Hi cảnh không hề khách khí mà cho Spielberg Roth một mũi tên.
Spielberg Roth: “...” Ông đây không thèm chấp nhặt với tên nhóc ranh là cậu, ông quyết định không để tâm đến nụ cười chế giễu của Bạch Hi Cảnh, căng mặt lại nói: “Cậu đã bị phóng xạ của hòn đá đó ảnh hưởng, chất M1295 đã hoàn toàn thức tỉnh, sẽ có cảm ứng đặc biệt nào đó với hòn đá. Chỉ cần một ngày hai mươi tư giờ cậu đều không cách con bé quá một trăm mét thì cậu nhất định có thể bảo vệ an toàn cho cô bé. Ít nhất cô bé cũng sẽ không bị người khác ám hại trong tình huống mà cậu không biết gì.”
Sự việc đã đàm phán ổn thỏa, Bạch Hi Cảnh cũng không còn lý do gì để ở lại nữa, anh nói: “Tôi hy vọng ông có thể nhanh chóng đem việc này tra xét cho rõ ràng, đừng để tôi lại phải quay trở về chùa một lần nữa.” Sơn môn cái quái quỷ gì cơ chứ, anh tuyệt đối sẽ không xông lên núi lần thứ hai nữa đâu. Dù cho người chịu đòn không phải là mình thì anh cũng sẽ kiên quyết không đi!
Tô Phóng không như Mark, anh ta lún quá sâu, Spielberg Roth hiện nay không thể thoát thân khỏi mớ lộn xộn này được. Cho nên ông liền đem sự việc này giao cho vị quản gia đang nhàn nhã ở nhà của mình. Sau khi nghe lời trần thuật của ông đạo diễn Spielberg Roth, vị quản gia trầm mặc một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Tôi biết rồi, cứ giao cho tôi.” Quản gia Fores và Spielberg Roth đã làm bạn với nhau gần một thế kỷ rồi. Nếu như hỏi ông Spielberg Roth, cả cuộc đời này người ông tin tưởng nhất là ai. Đó không phải là sư huynh phương trường khiến ông kính nể nhất, thậm chí cũng không phải là bản thân ông, mà là vị quản gia Fores này. Nếu như Fores đã nói “cứ giao cho tôi” thì ông Spielberg Roth liền có thể yên tâm mà tiếp tục quay bộ phim “Đế quốc tiền truyện“. Tác phẩm giã từ sự nghiệp, ông không muốn để lại bất cứ một điều hối tiếc nào.
Bạch Hi Cảnh quay trở lại căn phòng của mình, căn phòng tối đến mức không có một chút ánh sáng nào. Bạch Hi Cảnh cũng không để ý điều này, trước khi rời khỏi nhà, để không đánh thức Tiểu Tịnh Trần, anh đã tắt tất cả những bóng đèn trong nhà đi. Bạch Hi Cảnh mệt mỏi cởi áo khoác ngoài, đẩy cửa phòng ngủ ra, đối diện với anh là chiếc giường trống không một bóng người.
Bạch Hi Cảnh sững sờ một lúc, đột nhiên mở toang cửa phòng ra, tầm mắt vội vàng đảo khắp căn phòng, lúc này anh mới phát hiện bóng dáng đen đen đang cuộn mình ở trên chiếc sô pha.
Bạch Hi cảnh vội vội vàng vàng bật đèn lên, ánh đèn bất ngờ sáng rọi chói lóa khiến cho đôi mắt đã làm quen với bóng tối của anh có chút không mở ra nổi. Đợi đến sau khi đã thích ứng được, anh mới thấy rõ được người đang ở trên sô pha. Đó là Tiểu Tịnh Trần với hai chân trần, co ro trong một góc của chiếc ghế sô pha. Hai tay của cô bé ôm lấy đùi nhỏ của mình, đầu nhỏ thì áp lên đầu gối đang gập lại. Cô bé cúi đầu, mặt không chút biểu cảm mà nhìn vào sợi dây chuyền nho nhỏ đang treo trên ngón tay của mình.
Mặt sợi dây chuyền đó giống như một con xúc xắc nhỏ. Nó chính là vật trang sức nhỏ đóng vai chiếc khuy không gian chứa bộ người máy chiến đấu của Lolita Royal trong bộ phim “Đế quốc tiền truyền“. Tiểu Tịnh Trần rất yêu thích vật nho nhỏ đo đỏ này, mỗi ngày đều đeo nó trên eo, không để rời người bao giờ.
Bạch Hi Cảnh chầm chậm đi đến số pha rồi ngồi xuống ngay sát Tiểu Tịnh Trần, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, hỏi: “Sao lại chưa ngủ, con ngồi ở đây ngây người gì thế?”
Tiểu Tịnh Trần dường như không nghe thấy lời nói của Bạch Hi cảnh, cô bé chỉ nhìn vào ngón tay mình rồi ngơ ngẩn. Rất lâu sau, ngay lúc Bạch Hi cảnh cho rằng cô con gái nhà mình cảm thấy không khỏe ở đâu đó thì Tiểu Tịnh Trần mới chậm chạp mở miệng đáp: “Ba, ba đã đi đâu vậy, không phải là ba lại không cần con nữa chứ?”
Bạch Hi Cảnh nghe vậy mà trái tim nhói lên, anh vươn tay đem Tiểu Tịnh Trần đang cuộn mình ngồi bên cạnh kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô bé. Gò má nhè nhẹ dụi lên trán cô bé, khẽ khàng nói: “Ba sẽ không bao giờ không cần con, vĩnh viễn đều sẽ không bao giờ là không cần con. Con phải tin tưởng ở ba!”
“Vâng, điều ba nói mãi mãi là đúng.”
Tiểu Tịnh Trần vươn tay ôm lấy cổ của Bạch Hi Cảnh, đem cả người mình co lại, rúc vào trong lòng của Bạch Hi Cảnh.
Bóng đêm yên tĩnh phủ lên mọi vật, đến ngay cả ánh trăng cũng núp mình sau những đám mây.
Ngày hôm sau, Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng đã thông báo và thống nhất với nhau, mỗi một chút đường giao thông quan trọng của toàn bộ Hoa Hạ như cảng biển, sân bay, bến xe đều tiến hành giới nghiêm toàn bộ. Dưới điều kiện không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người dân, hai bên sẽ chặn tất cả những phần tử khả nghi, bất kể là người đó xuất cảnh hay là nhập cảnh.
Mối nguy hiểm đang rình rập trong bóng tối, không ai biết được kết quả cuối cùng sẽ ra sao. Điều duy nhất mọi người có thể làm chính là làm tốt những việc đang ở trước mắt mình, ví dụ như... cảnh quay cuối cùng của bộ phim “Đế quốc tiền truyện“.
Đông Phương vì cứu Lolita Royal mà ngã xuống vũng máu, Lolita Royal lặng lẽ lau sạch những vệt máu đọng lại trên khuôn mặt hắn, chỉnh lại quần áo hắn cho ngay ngắn. Quần áo của hắn đã bị dòng máu đỏ thẫm nhuộm ướt đẫm, cả người từ trên xuống dưới máu thịt lẫn vào nhau, nhưng khuôn mặt hắn lại bình thản, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Trên khuôn mặt của cô gái Lolita Royal không có bị thương, không có đau khổ, cũng không có tuyệt vọng, mà chỉ có một sự tĩnh lặng hoàn toàn, như vùng hoang vắng không một ngọn cỏ, như sương lạnh nơi bằng giá.
Cô lặng lẽ rút thanh kiếm của Đông Phương đang cắm trên mặt đất ra, chậm rãi đi về hướng của nữ chúa trùng tộc. Những con trùng tộc khác, bất kể là trùng tộc thông thường hay là trùng tộc thuộc vương tộc đều lùi lại phía sau, nhường đường cho cô. Cuộc chiến đấu giữa các nữ vương không phải là cuộc chiến mà bọn chúng có thể tham dự vào được. Nữ chúa trùng tộc từ từ híp đôi mắt của nó lại, dáng vẻ bề nghễ nhìn về phía nhân loại nhỏ bé còn không to bằng cánh tay của nó đang ở trước mặt này. Nó khinh bỉ giơ chi trước của mình lên, hướng về Lolita Royal rồi bổ xuống một cái thật mạnh. Cánh tay đạo sắc bén đập lên trên mặt đất, chém nát cả nham thạch, tách rời mặt đất rộng lớn ra. Thế nhưng mục tiêu của nó lại biến mất không thấy đâu. Nữ chúa trùng tộc xoay cái đầu của nó, tìm khắp bốn phía, thế nhưng nó đột nhiên lại cảm thấy có một bóng dáng nho nhỏ đang từ trên trời lao xuống. Nữ chúa trùng tộc theo bản năng mà ngước cái đầu của nó lên, trong đôi mắt kép đen là hình ảnh phản chiếu của vô số bóng hình nhỏ bé đang từ trên trời giáng xuống. Lolita Royal giơ trường kiếm lên thật cao rồi chém một đòn thật mạnh vào đôi mắt kép của nữ chúa trùng tộc. Nữ chúa trùng tộc vội vàng giơ chi trước của nó lên đỡ lấy, nhưng không ngờ rằng bộ giáp kiên cố đến cả súng năng lượng cũng không thể bắn thủng được vậy mà lại bị một thứ vũ khí lạnh đâm xuyên qua một cách dễ dàng. Bị trường kiếm đâm trúng, nữ chúa trùng tộc kêu lên một tiếng thảm thiết. Nó muốn rút cẳng tay của mình về thì Lolita Royal lại nắm chặt chuôi kiếm rồi dùng sức xoay một cái, chém đứt một cánh tay đao sắc của nữ chúa trùng tộc.
Cánh tay đạo sắc đứt lìa rơi xuống, cắm phập vào đất, dòng dung dịch xanh lè chảy đầy ra mặt đất. Những con trùng tộc vây xung quanh lại lùi về phía sau một khoảng chừng mấy trăm mét.
Sự đau đớn khiến cho nữ chúa trùng tộc trở nên nóng nảy, nó rít một tiếng chói tai rồi điên cuồng công kích về phía Lolita Royal. Đáng tiếc, bản thân nó vốn cũng vừa mới qua thời kỳ sinh sản và đẻ trứng nên thực lực giảm mạnh. Nếu như không phải do cái chết của trùng tộc kể vị kích động nó đến mức mất cả lý trí, thì dù cho thế nào đi chăng nữa, nó cũng không có khả năng phát động tấn công trong thời kỳ này.
Mối hận khắc cốt ghi tâm khiến cho Lolita Royal bộc phát toàn bộ tiềm năng trong con người mình, bóng dáng nhỏ xinh thành thục và điêu luyện ra đòn xung quanh thân thể to lớn cồng kềnh của nữ chúa trùng tộc. Sự tiêu hao nhanh chóng về mặt thể lực đổi lại là những vết thương càng ngày càng nhiều trên thân mình nữ trùng chúa. Dáng vẻ của nữ chúa trùng tộc cuối cùng cũng trở nên giống như Đông Phương lúc trước: Lớp vỏ giáp và máu thịt trộn lẫn vào nhau, toàn thân không có lấy một chỗ lành lặn!
Khi lưỡi kiếm sắc lạnh đâm vào chỗ xương mềm giữa hai con mắt kép của nữ chúa trùng tộc, nữ chúa trùng tộc tuyệt vọng mà rít lên, theo sau là thân hình to lớn của nó đổ rầm xuống, tiếng động vang dội.
Lolita Royal dùng nốt chút sức lực còn lại của mình, rút thanh trường kiểm đó ra khỏi người nó, cổ tay vung lên một, mũi kiểm lướt đi, vẩy ra một mảng màu xanh biếc.
Mũi kiếm vừa mới chém giết nữ chúa trùng tộc chỉ thẳng vào những con trùng tộc ở xung quanh đang từ từ khom mình nằm rạp xuống. Ánh mắt của Lolita Royal xanh vô tận, tản ra ánh sáng lấp lánh, nhưng lại không còn sự trong suốt và sáng sủa như ban đầu nữa. Ngọn lửa cháy trong lòng cô đã bị dập tắt cùng với sự ra đi của Đông Phương rồi. Lúc này, trên bầu trời xuất hiện một số lượng lớn người máy chiến đấu, những người máy chiến đấu đông nghìn nghịt phong tỏa cả tinh vực của hành tinh S23. Đội quân viện trợ thong thả tới muộn đáp xuống tiền tuyến. Khung cảnh đầu tiên bọn họ nhìn thấy, chính là... Trên chiến trường với đống đổ nát từ các chiến hạm, những mảnh vụn của rất nhiều người máy chiến đấu, thi thể chất đống thành núi, máu chảy thành sông, một chiến sĩ lấy cơ thể nhỏ bẻ đơn bạc của mình để ngăn cản bước tiến của trùng tộc. Cánh tay cô đầy vết thương giơ thanh kiếm chiến đấu lên, chỉ thẳng vào đám trùng tộc đang kéo bè lẽo lũ mà đến.
Trước mặt của cô gái đó, rõ ràng là thi thể của nữ chúa trùng tộc.
Đội trưởng đội cơ giáp Kurt Will lợi dụng quyền hạn đặc biệt của mình để xâm nhập vào mạng lưới ngân hà, xâm nhập vào tín hiệu tần số video của cả Đế quốc. Anh ta cưỡng chế khởi động tất cả máy truyền hình, máy tính, và những thiết bị video đầu cuối trên các máy truyền tin, đem khung cảnh này phát sóng trực tiếp trên phạm vi toàn Đế quốc.
Đến lúc này, tình hình chiến đấu bị phía quân đội cưỡng ép giấu đi đã được phơi bày rõ mồn một trước mắt của những người dân Đế quốc, cả tinh vực của Đế quốc đều bị chấn động. Trùng tộc đã dùng hết sức mạnh của cả bộ tộc, hung tàn tiến quân vào trạm canh gác tiền tuyến của Đế quốc, nhưng bộ chỉ huy quân sự của Đế quốc lại không có lấy một chút phản ứng nào. Đừng nói là những quân viện trợ được phái đi, thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không để lộ, bọn họ vậy mà lại đem chiến sự quan trọng như thế này coi như chưa từng xảy ra. Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Bọn họ sao lại dám... Bọn họ sao dám...! Cả hành tinh S23 đã bị máu tươi bao phủ, không chỉ tất cả các nguồn nước đều chuyển thành màu đỏ, đến cả đất đai... Từ trên cao nhìn xuống, mặt đất đều phơi ra một màu đỏ nhìn thấy mà khiến người ta đau lòng, nhưng càng nhiều hơn chính là màu ố vàng được tạo thành khi màu đỏ thẫm và xanh biếc trộn lẫn vào nhau. Những thi thể của người quân nhân Đế quốc dường nhưng không có một cái nào là hoàn chỉnh, chỉ có những xương cốt, tay chân đứt lìa còn sót lại và những mảnh vụn quần áo là có thể chứng minh được thân phận của họ.
Hiển nhiên, binh lính đóng quân trên hành tinh S23 với quân số lên đến một trăm nghìn người đều đã bị cấp trên của bọn họ, những sĩ quan cấp tướng của bọn họ, Đế quốc mà bọn họ thể chết để bảo vệ vứt bỏ rồi. Nhưng dù đã hiểu ra như vậy, nhưng những người lính trên S23 vẫn kiên cường bảo vệ trạm tiền tuyến của Để quốc. Dù cho chiến đấu đến một binh một tốt cuối cùng họ vẫn không để cho bước chân của kẻ địch giẫm đạp lên tinh vực của Đế quốc dù chỉ là nửa bước.
Tinh vực của Đế quốc vang lên những tiếng kêu khóc đầy đau thương. Dù cho là già trẻ gái trai, là dân thường, quý tộc, thậm chí đến cả quân nhân, đều khóc không thành tiếng... Đây đều là chiến sĩ của Đế quốc, chiến sĩ của bọn họ! Hàng nghìn người máy chiến đấu xếp thành đội ngũ ngay ngắn đứng sừng sững trên bầu trời, hướng về phía bóng dáng nhỏ bé ở trên mặt đất, dù cho chiến đấu đến chỉ còn một mình thì người đó vẫn nắm chắc thanh trường kiếm trong tay, làm một lễ chào kính cẩn. Hàng nghìn người máy chiến đấu đã lấy hành động của mình để biểu đạt sự kính trọng và tôn sùng nhất của mình dành cho cô gái. Mỗi một người trước màn hình đều tự động đứng thẳng người dậy, hướng về bóng hình nhỏ bé duy nhất ở trong màn ảnh mà cúi mình chào.
Giờ khắc này, bóng dáng đứng sừng sững trước thi thể của nữ vương trùng tộc trong biển máu S23 đã khắc sâu vào trong tâm trí của mỗi người. Đội quân người máy đến viện trợ từ từ hạ cánh xuống mặt đất, đứng thành vòng xung quanh người Lolita Royal, đem đám trùng tộc che kín đất trời kia ngăn cách ở bên ngoài. Nhưng nữ chúa trùng tộc đã chết, mệnh lệnh tấn công thôn tính ban đầu đã hết hiệu lực, đám trùng tộc cũng giống như là đám ruồi không đầu di chuyển loạn xạ không mục đích. Sau đó, chúng bay đi, rời khỏi hành tinh S23, chờ đợi sự ra đời của nữ chúa mới.
Người máy chiến đấu đen như mực dẫn đầu đội quân khởi động, Kurt Will nhảy từ khoang điều khiển ra ngoài. Anh ta sải những bước dài về phía Lolita Royal, nhịp chân gấp gáp, vẻ lo lắng dưới đáy mắt không thể che lấp được. Thế nhưng Lolita Royal lại như là không nhìn thấy anh ta vậy, cô đem thanh trường kiểm cắm trở lại trong đất, lặng lẽ quay về bên người Đông Phương, dìu hắn đứng lên. Một tay cô nâng bả vai của hắn, một tay vòng qua hai đầu gối, dùng sức ôm hắn dậy. Xoay người lại, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như một mũi lao mà sải bước, nhanh chóng đi về phía quân doanh.
Kurt Will chỉ có thể mang theo đội quân của mình tiến hành xây dựng một công sự phòng ngự mới, đợi đội quân tiếp theo đi đến.
Bởi vì lãnh đạo cấp cao của bộ chỉ huy quân sự trung ương cố ý không quan tâm và giấu giếm mới khiến cho hành tinh canh giữ tiền tuyến S23 toàn quân bị thiệt mạng. Mặc dù Lolita Royal có thể kiên trì đợi đến lúc quân viện trợ xuất hiện, nhưng chỉ cần là người có đầu óc thì đều đã biết mọi chuyện là thế nào. Vì muốn giấu đi tội trạng của mình mà lãnh đạo cấp cao của bộ chỉ huy quân sự trung ương tuyệt đối sẽ không để cho cô còn sống mà quay trở về Đế quốc. Cho nên, ngay khi mới đến, Kurt Will liền đem hết tình hình chiến sự trên chiến trường phơi bày trước ánh mắt của mỗi một công dân trên toàn Đế quốc.
Khiến cho Lolita Royal trở thành người anh hùng của Đế quốc. Mà anh hùng, nhất định phải sống!
Cứ như vậy thì sẽ không sợ những quan chức cấp cao đó dùng thủ đoạn xấu xa nữa. Trên thực tế, những lãnh đạo cấp cao đó cũng đã không còn hơi sức đâu mà dùng thủ đoạn nữa.
Hoạt động diễu hành biểu tình kháng nghị mới với quy mô lớn nổ ra trên cả bảy hành tinh lớn trong đó bao gồm cả hành tinh trung ương. Những trụ sở lớn của chính phủ hay là những khu quân sự chính cũng đều bị bao vây chặt như nêm. Quần chúng sục sôi yêu cầu Đế quốc phải có câu trả lời và hành động bồi thường cho người thân của những người gặp nạn, đồng thời phải xin lỗi người anh hùng duy nhất còn lại sau cuộc chiến.
Gia tộc Kurt là quý tộc có địa vị cao nhất của Đế quốc. Bởi vì video là do Kurt Will cưỡng chế khởi động và truyền đi, gia tộc Kurt tất nhiên sẽ không làm mất mặt người kế thừa của gia tộc nhà mình. Cho nên, dưới sự ngầm đồng ý của gia tộc Kurt, tất cả những gia tộc quyền quý khác hoặc là bàng quan đứng nhìn, hoặc là thêm dầu vào lửa. Cho tới khi sự náo động của quần chúng càng ngày càng mạnh mẽ, tình hình giao thông gián đoạn, nguồn năng lượng cạn kiệt, điện lực đình trệ. Cuối cùng, ngay cả mạng lưới các hành tinh cũng đến nhúng tay vào, cả đế quốc đều đã loạn thành một nồi cháo thập cẩm.
Bộ chỉ huy quân sự trung ương vốn dĩ cũng không phải là một khối sắt đồng lòng, ân oán giữa phe Sói và phe Ưng đã tồn tại rất lâu rồi. Chỉ là, bởi vì vị nguyên soái duy nhất của Đế quốc thuộc phe Ưng, cho nên nhiều năm như vậy, phe Sói vẫn luôn phải chịu sự đè ép của phe Ưng. Chuyện phe Ưng giấu giếm chiến sự, khiến cho những chiến sĩ đóng quân ở hành tinh canh gác tiền tuyến toàn quân bị diệt, gây nên tai họa lớn như thế này, vừa đúng chính là thời cơ xoay chuyển tình thế của phe Sói.
Vậy là, trong lúc sự việc hỗn loạn đến mức không thể thu dọn được, quân của phe Sói vẫn luôn phải chịu sự áp bức của phe Ung đã đứng ra. Người bị hỏi tội đầu tiên chính là căn cứ quân sự cấp trên của S23. Tư lệnh căn cứ quân sự do bị chụp lên cái mũ “tội phản quốc” mà bị phán quyết tử hình, cho nên anh ta cũng không che giấu gì nữa mà trình lên tất cả những chứng cứ về tình hình chiến đấu mà mình có được. Mỗi một cấp bậc đều đưa chứng cứ lên, cuối cùng, những chứng cứ chứng minh phe Ưng che giấu tình hình chiến sự đã được xác nhận, muốn thoát cũng thoát không nổi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com