Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 446
Lấy sự hiểu biết của cặp song sinh này với Bạch Hi Cảnh mà nói, bọn họ đột nhiên liền hiểu ra được sự ẩn ý mà Boss lớn thật sự muốn diễn đạt.
Chiếc hộp bảo hiểm để chứa viên đá đó vốn dĩ được đặt trong một cái container khóa kín, chỉ đợi trời sáng là được bốc xếp lên tàu xuất cảnh. Đương nhiên, Giang Chúc không phải là chủ nhân đích thực của hòn đá đó. Hiện giờ Giang Chúc đã bị tóm, hòn đá bị cướp đi, một vật quý mà có thể ảnh hưởng đến Bạch Hi Cảnh tuyệt đối không có khả năng tùy tiện bỏ nó đi được. Nếu người cướp đồ vật này vẫn còn đang ẩn núp ở Cửa số thế giới, vậy thì chủ nhân thật sự của đồ vật sẽ đến tận cửa để cướp trở về.
Đương nhiên bọn họ đã chuẩn bị một cách vẹn toàn để đối phó với mối họa ngầm này ngay khi chúng lên kế hoạch cướp vật quý và thuận tay tiêu diệt Giang Chúc, tuyệt đối không để lại một chút mầm mống nguy hiểm nào. Nhưng hiện nay nếu muốn bắt được chủ nhân ban đầu của vật này, dĩ nhiên cần phải tự đâm một lỗ thủng trong kế hoạch vốn dĩ đã được chuẩn bị không một chút sơ hở nào. Còn về việc lỗ thủng này sẽ được lộ ra ở đâu, vậy thì phải nhờ đến Đại Sơn và Tiểu Sơn rồi.
Chỉ cần bắt được chủ nhân thực sự của đồ vật này, còn sợ gì hỏi không ra bí mật của hòn đá đó?
Đại Sơn trong chớp mắt full máu và mana, phục sinh ngay tại chỗ, miệng anh hé ra, mắt cũng cong lên, nói: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Bạch Hi Cảnh nhẹ giọng hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo của mình một chút rồi sải bước ra ngoài. Trời lớn, đất cũng lớn, nhưng con gái là lớn nhất và trong loạt danh sách công việc, ăn cơm là quan trọng nhất. Cho nên, nhiệm vụ cấp bách của anh ngay bây giờ là cùng con gái bảo bối đi ăn bữa cơm quan trọng nhất. Tất cả những việc khác... lúc sau hẵng tính.
Đánh răng rửa mặt, thay xong quần áo, Tiểu Tịnh Trần liền ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ người cha nhị thập tứ hiếu trở lại.
Buổi tối hôm qua, mấy con thú cưng khó có dịp được tự do tự tại một lúc lâu, loại cảm giác thoải mái khi được đại khai sát giới qua một đêm trầm tĩnh vẫn chưa hoàn toàn hạ nhiệt. Tiểu Tịnh Trần là người theo chủ nghĩa ăn chay thuần túy, mặc dù cô bé không bắt buộc nhóm thú cưng không được ăn thịt, nhưng bọn chúng cho dù ăn thịt thì cũng chỉ ăn sau lưng chủ nhân. Khó có dịp được quang minh chính đại mà ăn tươi nuốt sống như thế này, hơn nữa lại còn là máu thịt của loài người nữa...
Nhóm thú cưng tỏ vẻ thỉnh thoảng lại ăn kiểu mằn mặn như thế này cũng có thể chấp nhận được. May mắn là tối hôm qua chúng nó đều mặc bộ áo giáp mà Bạch Hi Cảnh đặc biệt tìm người đến lấy số đo đặc chế riêng cho chúng nó. Cho dù có giết chóc đến mức máu chảy thành sông, chỉ cần cởi bỏ áo giáp, bộ lông trên người bọn chúng đến ngay cả một chút mùi vị của máu tanh cũng sẽ không hề lưu lại. Nếu không, với thần kinh xúc giác vô cùng mạnh mẽ còn thính hơn cả mũi chó của chủ nhân, bọn chúng tuyệt đối sẽ phải tránh xa để cô bé khỏi nghi ngờ, đến một tuần sau mới dám xuất hiện trước mặt chủ nhân.
Thế nhưng bởi vì buổi tối ngày hôm qua quá đắc ý đến quên hết mọi thứ, trên người thì không có dấu vết, nhưng chỉ cần há miệng ra một cái là một miệng đầy mùi máu thịt sẽ bị lộ ra. Vậy nên Tiểu Tịnh Trần khó hiểu mà phát hiện hôm nay nhóm thú cưng tại sao lại đột nhiên thay đổi, trở nên dịu dàng và trầm mặc như thế này. Bọn chúng vậy mà không tranh đến dán vào người cô bé đòi vuốt ve, đòi an ủi. Đến ngay cả mãnh thú Khoai Tây được cô bé ôm vào trong lòng cũng không hề há miệng ra mà liếm lấy cô bé như trước. Điều này không khoa học!
Cũng may, về bản chất, Tiểu Tịnh Trần vẫn là một đứa trẻ thuần khiết giản đơn. Cô bé không hề nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ một lòng chờ đợi cha mình về. Bạch Hi Cảnh cũng không để cô bé phải chờ lâu, không đến một giờ đồng hồ sau, anh đã từ căn biệt thự ở vùng ngoại ô nhanh chóng chạy đến tòa nhà chung cư trong trung tâm thành phố. Còn về việc trên quãng đường đi đã xông qua bao nhiêu cái đèn đỏ thì không nằm trong phạm vi suy xét của anh, tất nhiên sẽ có người ở phía sau anh xử lý.
Bạch Hi Cảnh vừa vào nhà liền lập tức đã lộ ra nụ cười ôn hòa, thế nhưng, chưa đợi anh mở miệng lên tiếng, nhóm mãnh thú vốn đang vì cảm giác tội ác khi ăn thịt người hoành hành mà chìm trong suy nghĩ chán ghét bản thân hết con này đến con khác ngẩng đầu lên, xoay cái đầu của mình nhìn chằm chằm vào Bạch Hi Cảnh. Bởi vì đã quen với sự kính nể và coi trọng mà đám thú nuôi hung dữ dành cho mình mà Bạch Hi Cảnh mới đầu cũng không hề để ý. Thế nhưng, mười lăm phút đồng hồ sau, anh cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Nhóm thú cưng hung dữ vốn đang ỉu xìu, phờ phạc không có tinh thần chầm chậm đứng hết dậy, bước từng bước thật mạnh mẽ, chúng nó không hề phát ra chút âm thanh nào mà thay đổi vị trí. Cuối cùng, bốn con thú cưng xếp thành một hàng dài trước mặt Tiểu Tịnh Trần, ngăn cách sự tiếp xúc giữa Bạch Hi Cảnh và cô bé.
Vua sói Màn Thầu cứ chăm chăm dõi mắt về phía Bạch Hi Cảnh, không tiếng động mà nhe răng nanh ra, thể hiện sự uy hiếp trăm phần trăm. Vua sư tử Khoai Tây cũng vươn ra bộ vuốt sắc nhọn của mình, há miệng ra phẫn nộ gầm lên một tiếng, âm thanh chấn động đến mức tấm kính cũng phải rung lên. Vua hổ Thái Bao hạ thấp thân mình xuống, bắp thịt khắp người nó đều căng lên, thể hiện trạng thái chờ đợi thời cơ săn mồi một cách kiên định. Còn trăn khổng lồ Quả Cà thì lại vươn mình lên trên cao, đôi mắt rắn dựng đứng lạnh lùng khóa chặt lấy Bạch Hi Cảnh, lưỡi rắn không ngừng vươn ra rồi rụt vào, nanh rắn vừa sắc vừa nhọn lấp lóe những tia sáng lạnh lẽo.
Bốn con thú hung mãnh không hề e sợ mà bày ra thái độ thù địch với Bạch Hi Cảnh, ý định công kích đã khá rõ ràng. Ngược lại, Bạch Hi Cảnh cũng không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy có chút bất ngờ. Ở trong tất cả những thể biến dị còn sống chứa virut, sự tiến hóa của anh là hoàn hảo nhất. Cho nên, nhóm thú nuôi hung mãnh này theo bản năng mà có chút e sợ anh, dù cho chủ nhân của bọn chúng là Tiểu Tịnh Trần, nhưng trên thực tế lúc bình thường bọn chúng càng nghe theo lời nói của anh hơn.
Đây là lần đầu tiên bọn chúng bày ra tư thế đối địch với anh kể từ khi nhóm thú cưng hung hãn này bước chân vào nhà của hai cha con. Hơn nữa bọn chúng còn quay lưng về phía Tiểu Tịnh Trần, hiển nhiên, mục đích của bọn chúng xuất phát từ ý nghĩ muốn bảo bệ chủ nhân. Bạch Hi Cảnh có chút dở khóc dở cười.
Vì muốn bảo vệ Tiểu Tịnh Trần mà trở thành kẻ địch của anh? Ngu xuẩn!!
Bạch Hi Cảnh có thể không chút khiêm tốn mà nói, trên toàn thế giới này, người duy nhất tuyệt đối không làm hại Tiểu Tịnh Trần chính là anh - Bạch Hi Cảnh. Về điểm này, chỉ cần là người quen biết với hai cha con bọn họ đều sẽ có cùng sự nhận thức như vậy. Dù cho đám thú cưng đáng yêu là động vật, nhưng với trí thông minh đã tiến hóa của bọn chúng, chúng cũng có thể hiểu được mới đúng. Cho nên, thái độ đối địch của chúng rõ ràng là có chút kỳ lạ nào đó.
Xem về mặt tốt đẹp trong hành động của chúng nó, Bạch Hi Cảnh không hề tức giận, anh chỉ nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần ở phía sau đám thú cưng hung hãn, vươn tay ra, nói: “Tịnh Trần, lại đây, cha đưa con ra đi ngoài ăn cơm.”
“Vâng.” Mặc dù hoàn toàn không hiểu rõ được chuyện này đến cùng là làm sao, nhưng sự tin cậy tuyệt đối của cô bé dành cho cha mình khiến Tiểu Tịnh Trần không chút do dự mà chạy ra ngoài vòng bảo hộ của dám thú nuôi hung dữ, chạy thẳng về phía Bạch Hi Cảnh.
Thế nhưng, cô bé vừa mới chạy đến vị trí ngay chính giữa của hai nhóm đối lập này thì đột nhiên vòng eo bị kéo chặt lại. Quả Cà trực tiếp cuốn lấy cô bé, kéo cô bé trở về giấu ở sau thân rắn của mình. Ánh mắt Bạch Hi Cảnh đột nhiên trầm lại, nụ cười không thay đổi, nhưng dưới đáy mắt lại nổi lên những cơn bão tuyết. Anh nói: “Lá gan của chúng mày càng ngày càng lớn nhỉ.”
“Khè khè khè.”
“Gầm, gầm, gầm.”
“Gào, gào, gào.”
Nhóm thú nuôi hung dữ không biết nói tiếng người chỉ có thể lấy tiếng gầm hét của bản thân để biểu đạt sự lo lắng bất an trong nội tâm của mình.
Thân trăn thô to cuốn lấy vòng eo bé nhỏ của chính nó, Tiểu Tịnh Trần đã bị Quả Cà giữ chặt lấy. Mặc dù cô bé yêu thích so tài tranh đấu và trừng trị nhóm thú nuôi hoang dã của mình, nhưng cô bé trước nay chưa bao giờ thật sự làm tổn thương đến bọn chúng. Vì vậy, cô bé chỉ lấy bàn tay nhỏ đặt lên trên thân rắn của Quả cà, có chút khó hiểu mà hỏi nó: “Quả Cà, em làm cái gì vậy. Buông chị ra nào, chị đói rồi, chị muốn đi ăn cơm.”
“Khè, khè, khè.” Quả Cà vô cùng nóng vội, nhưng nó lại không biết nói tiếng người, chỉ có thể không ngừng lắc lư thân mình, tỏ vẻ không đồng ý.
Về bản chất, Bạch Hi Cảnh còn thông minh hơn Tiểu Tịnh Trần rất nhiều, trực giác của dã thú luôn nhạy cảm hơn so với con người. Anh biết chắc chắc là trên người mình có một thứ gì đó khiến cho đám thú cưng kiêng dè, hơn nữa nhìn phản ứng của chúng nó thì biết, thứ đồ này hẳn là sẽ làm tổn thương đến Tiểu Tịnh Trần.
Thực tế mà nói, bản thân Tiểu Tịnh Trần có sự cảm ứng cao đến mức nghịch thiên đối với những nguy hiểm quanh mình. Nếu thật sự có nguy hiểm nào đó thì phản ứng của cô bé tuyệt đối sẽ nhanh hơn đám thú cưng của mình. Có điều, sự tín nhiệm hoàn toàn đối với Bạch Hi Cảnh đã khiến cho dây ăng ten cảm ứng nguy hiểm của cô bé tạm thời bãi công chết máy. Cho nên mới không thể phát hiện ra vấn đề ngay từ lúc ban đầu.
Tiểu Tịnh Trần đói đến mức không thể chịu đựng được nữa, lại còn bị Quả Cà ngăn cản làm cho không thể tiến đến gần bên cha. Bé Ngốc tỏ ra rất nôn nóng, đôi mắt to tròn đen lay láy dần dần thẫm đến mức giới hạn. Quả Cà đã cảm giác được áp lực từ khí thế của vị vua của các loài thú, thế nhưng nó lại không dám thả lỏng thân rắn. Bạch Hi Cảnh tất nhiên hiểu được tính cách của Tiểu Tịnh Trần, anh biết rằng tính nhẫn nại của con bé đã sắp đến điểm giới hạn. Thấy được dáng vẻ thấy chết cũng không sờn của Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt của anh nhanh chóng lóe sáng lên, nói: “Tịnh Trần, ba đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn có chút công việc cần phải làm xong. Một lúc nữa ba sẽ cho người đem đồ ăn đến tận phòng cho con nhé. Con phải ngoan ngoãn, không được chay lung tung. Buổi tối lúc ăn cơm ba gọi điện thoại cho con, được không nào?”
Tiểu Tịnh Trần có chút sững sờ, màu sắc tối thẫm nơi đáy mắt đã dần dần biến mất, hồi phục lại vẻ trong suốt long lanh vốn có. Bởi vì quá tin tưởng vào Bạch Hi Cảnh, cô bé cũng không hề nghĩ ngợi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, đáp: “Vâng.”
“Ngoan.” Bạch Hi Cảnh dịu dàng nở nụ cười, đôi mắt phượng sắc bén lạnh nhạt quét qua mấy con thú cưng hung dữ trông như đang đối mặt với kẻ thù lớn kia rồi xoay người rời khỏi căn phòng. Tiểu Tịnh Trần mê man chớp nhẹ đôi mắt to của mình, chỉ cần sắc màu đen tối nơi đáy mắt lui đi, cô bé lại chính là em bé ngoan ngoãn, ngây ngô và thuần khiết. Cô bé nghi ngờ quay đầy lại nhìn đám thú cưng bởi vì Bạch Hi Cảnh đã rời đi mà bắt đầu trở nên thả lỏng, hỏi: “Bọn em làm sao thế?”
Bốn con thú cưng: “...” Kẻ thông minh không biết nói tiếng người như chúng nó đây tỏ vẻ không chịu nổi tổn thương nào nữa rồi!
Gì cơ, cô hỏi Khoai Lang sao? Ồ, con chim lớn tội nghiệp đó bị con mãng xà cuốn cho gãy mất mấy cái xương trên người, giờ còn đang dưỡng thương đây này!
Bạch Hi Cảnh vừa mới rời khỏi cửa, lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Sơn, nói: “Cho người đưa cơm đến chỗ Tịnh Trần, mặt khác tìm Kiều Kiệt lại đây. Cơ thể của tôi có lẽ có chút vấn đề, cần phải kiểm tra toàn diện.”
“Vâng.” Tiểu Sơn đáp một cách nhanh gọn dứt khoát. Mặc dù anh là một ngọn núi băng mặt liệt nhưng lại đáng tin hơn nhiều so với Đại Sơn láu cá.
Trong đầu Bạch Hi Cảnh hiện giờ không ngừng nhớ lại mọi chuyện. Dù cho lúc trước anh có bị Minh Quang tiêm cho một loại chất độc đáng sợ khi cứu Tiểu Tịnh Trần, khiến cho tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, những con dã thú đó cũng chưa từng đề phòng anh. Hơn nữa lần này, sau khi anh xuống núi về nhà, trong lúc tìm mấy con thú nuôi ngốc này đi thăm dò bến tàu rồi giết người, bọn chúng cũng chưa từng thể hiện ra bất kỳ thái độ đối địch nào với anh, vậy thì vấn đề xuất hiện chính tại...
Bạch Hi Cảnh theo bản năng mà cúi đầu xuống nhìn tay của mình, móng tay trắng nõn trơn bóng hiện ra màu hồng hào khỏe mạnh. Anh dần dần nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Mặc dù chỉ vài phút đồng hồ ngắn ngủi đó, nhưng màu tím đột nhiên xuất hiện trên người anh chắc chắn chính là vấn đề.
Kiều Kiệt là em trai của chị dâu cả của anh - Kiều Lam, cũng là người bác sĩ mà Bạch Hi Cảnh tin cậy, để cho anh ta đến kiểm tra thân thể của mình, anh tỏ ra rất yên tâm.
Nghĩ đến Bạch Hi Cảnh đã từng bị sự ám hại của Minh Quang mà suýt chút nữa mất mạng. Lần này lại nói cơ thể xảy ra vấn đề, Đại Sơn và Tiểu Sơn thậm chí bao gồm cả nhân viên điều trị và chăm sóc khi sử dụng máy móc khám nghiệm kia như gặp phải quân địch hùng mạnh, hận không thể đem da Boss lớn cắt ra mà cẩn thận kiểm tra một lượt từng linh kiện bên trong.
Rất nhanh liền có kết quả, chỉ là có chút không được tốt đẹp cho lắm!
Trong căn phòng lớn ở căn biệt thự vừa đơn giản lại lộ ra vẻ xa hoa một cách khiêm tốn, Bạch Hi Cảnh ngồi trên ghế sô pha mặt không mang chút cảm xúc nào. Đại Sơn tỏ vẻ nghiêm túc mà ngồi ngay cạnh người anh. Ở một bên khác của Bạch Hi Cảnh, mặt Tiểu Sơn đã đông cứng đến mức sắp vượt qua độ lạnh của hai cực Nam và Bắc rồi. Kiều Kiệt cầm báo cáo kiểm tra cuối cùng trên tay, sắc mặt tương đối khó coi, nói: “Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”
Chiếc hộp bảo hiểm để chứa viên đá đó vốn dĩ được đặt trong một cái container khóa kín, chỉ đợi trời sáng là được bốc xếp lên tàu xuất cảnh. Đương nhiên, Giang Chúc không phải là chủ nhân đích thực của hòn đá đó. Hiện giờ Giang Chúc đã bị tóm, hòn đá bị cướp đi, một vật quý mà có thể ảnh hưởng đến Bạch Hi Cảnh tuyệt đối không có khả năng tùy tiện bỏ nó đi được. Nếu người cướp đồ vật này vẫn còn đang ẩn núp ở Cửa số thế giới, vậy thì chủ nhân thật sự của đồ vật sẽ đến tận cửa để cướp trở về.
Đương nhiên bọn họ đã chuẩn bị một cách vẹn toàn để đối phó với mối họa ngầm này ngay khi chúng lên kế hoạch cướp vật quý và thuận tay tiêu diệt Giang Chúc, tuyệt đối không để lại một chút mầm mống nguy hiểm nào. Nhưng hiện nay nếu muốn bắt được chủ nhân ban đầu của vật này, dĩ nhiên cần phải tự đâm một lỗ thủng trong kế hoạch vốn dĩ đã được chuẩn bị không một chút sơ hở nào. Còn về việc lỗ thủng này sẽ được lộ ra ở đâu, vậy thì phải nhờ đến Đại Sơn và Tiểu Sơn rồi.
Chỉ cần bắt được chủ nhân thực sự của đồ vật này, còn sợ gì hỏi không ra bí mật của hòn đá đó?
Đại Sơn trong chớp mắt full máu và mana, phục sinh ngay tại chỗ, miệng anh hé ra, mắt cũng cong lên, nói: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Bạch Hi Cảnh nhẹ giọng hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo của mình một chút rồi sải bước ra ngoài. Trời lớn, đất cũng lớn, nhưng con gái là lớn nhất và trong loạt danh sách công việc, ăn cơm là quan trọng nhất. Cho nên, nhiệm vụ cấp bách của anh ngay bây giờ là cùng con gái bảo bối đi ăn bữa cơm quan trọng nhất. Tất cả những việc khác... lúc sau hẵng tính.
Đánh răng rửa mặt, thay xong quần áo, Tiểu Tịnh Trần liền ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ người cha nhị thập tứ hiếu trở lại.
Buổi tối hôm qua, mấy con thú cưng khó có dịp được tự do tự tại một lúc lâu, loại cảm giác thoải mái khi được đại khai sát giới qua một đêm trầm tĩnh vẫn chưa hoàn toàn hạ nhiệt. Tiểu Tịnh Trần là người theo chủ nghĩa ăn chay thuần túy, mặc dù cô bé không bắt buộc nhóm thú cưng không được ăn thịt, nhưng bọn chúng cho dù ăn thịt thì cũng chỉ ăn sau lưng chủ nhân. Khó có dịp được quang minh chính đại mà ăn tươi nuốt sống như thế này, hơn nữa lại còn là máu thịt của loài người nữa...
Nhóm thú cưng tỏ vẻ thỉnh thoảng lại ăn kiểu mằn mặn như thế này cũng có thể chấp nhận được. May mắn là tối hôm qua chúng nó đều mặc bộ áo giáp mà Bạch Hi Cảnh đặc biệt tìm người đến lấy số đo đặc chế riêng cho chúng nó. Cho dù có giết chóc đến mức máu chảy thành sông, chỉ cần cởi bỏ áo giáp, bộ lông trên người bọn chúng đến ngay cả một chút mùi vị của máu tanh cũng sẽ không hề lưu lại. Nếu không, với thần kinh xúc giác vô cùng mạnh mẽ còn thính hơn cả mũi chó của chủ nhân, bọn chúng tuyệt đối sẽ phải tránh xa để cô bé khỏi nghi ngờ, đến một tuần sau mới dám xuất hiện trước mặt chủ nhân.
Thế nhưng bởi vì buổi tối ngày hôm qua quá đắc ý đến quên hết mọi thứ, trên người thì không có dấu vết, nhưng chỉ cần há miệng ra một cái là một miệng đầy mùi máu thịt sẽ bị lộ ra. Vậy nên Tiểu Tịnh Trần khó hiểu mà phát hiện hôm nay nhóm thú cưng tại sao lại đột nhiên thay đổi, trở nên dịu dàng và trầm mặc như thế này. Bọn chúng vậy mà không tranh đến dán vào người cô bé đòi vuốt ve, đòi an ủi. Đến ngay cả mãnh thú Khoai Tây được cô bé ôm vào trong lòng cũng không hề há miệng ra mà liếm lấy cô bé như trước. Điều này không khoa học!
Cũng may, về bản chất, Tiểu Tịnh Trần vẫn là một đứa trẻ thuần khiết giản đơn. Cô bé không hề nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ một lòng chờ đợi cha mình về. Bạch Hi Cảnh cũng không để cô bé phải chờ lâu, không đến một giờ đồng hồ sau, anh đã từ căn biệt thự ở vùng ngoại ô nhanh chóng chạy đến tòa nhà chung cư trong trung tâm thành phố. Còn về việc trên quãng đường đi đã xông qua bao nhiêu cái đèn đỏ thì không nằm trong phạm vi suy xét của anh, tất nhiên sẽ có người ở phía sau anh xử lý.
Bạch Hi Cảnh vừa vào nhà liền lập tức đã lộ ra nụ cười ôn hòa, thế nhưng, chưa đợi anh mở miệng lên tiếng, nhóm mãnh thú vốn đang vì cảm giác tội ác khi ăn thịt người hoành hành mà chìm trong suy nghĩ chán ghét bản thân hết con này đến con khác ngẩng đầu lên, xoay cái đầu của mình nhìn chằm chằm vào Bạch Hi Cảnh. Bởi vì đã quen với sự kính nể và coi trọng mà đám thú nuôi hung dữ dành cho mình mà Bạch Hi Cảnh mới đầu cũng không hề để ý. Thế nhưng, mười lăm phút đồng hồ sau, anh cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Nhóm thú cưng hung dữ vốn đang ỉu xìu, phờ phạc không có tinh thần chầm chậm đứng hết dậy, bước từng bước thật mạnh mẽ, chúng nó không hề phát ra chút âm thanh nào mà thay đổi vị trí. Cuối cùng, bốn con thú cưng xếp thành một hàng dài trước mặt Tiểu Tịnh Trần, ngăn cách sự tiếp xúc giữa Bạch Hi Cảnh và cô bé.
Vua sói Màn Thầu cứ chăm chăm dõi mắt về phía Bạch Hi Cảnh, không tiếng động mà nhe răng nanh ra, thể hiện sự uy hiếp trăm phần trăm. Vua sư tử Khoai Tây cũng vươn ra bộ vuốt sắc nhọn của mình, há miệng ra phẫn nộ gầm lên một tiếng, âm thanh chấn động đến mức tấm kính cũng phải rung lên. Vua hổ Thái Bao hạ thấp thân mình xuống, bắp thịt khắp người nó đều căng lên, thể hiện trạng thái chờ đợi thời cơ săn mồi một cách kiên định. Còn trăn khổng lồ Quả Cà thì lại vươn mình lên trên cao, đôi mắt rắn dựng đứng lạnh lùng khóa chặt lấy Bạch Hi Cảnh, lưỡi rắn không ngừng vươn ra rồi rụt vào, nanh rắn vừa sắc vừa nhọn lấp lóe những tia sáng lạnh lẽo.
Bốn con thú hung mãnh không hề e sợ mà bày ra thái độ thù địch với Bạch Hi Cảnh, ý định công kích đã khá rõ ràng. Ngược lại, Bạch Hi Cảnh cũng không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy có chút bất ngờ. Ở trong tất cả những thể biến dị còn sống chứa virut, sự tiến hóa của anh là hoàn hảo nhất. Cho nên, nhóm thú nuôi hung mãnh này theo bản năng mà có chút e sợ anh, dù cho chủ nhân của bọn chúng là Tiểu Tịnh Trần, nhưng trên thực tế lúc bình thường bọn chúng càng nghe theo lời nói của anh hơn.
Đây là lần đầu tiên bọn chúng bày ra tư thế đối địch với anh kể từ khi nhóm thú cưng hung hãn này bước chân vào nhà của hai cha con. Hơn nữa bọn chúng còn quay lưng về phía Tiểu Tịnh Trần, hiển nhiên, mục đích của bọn chúng xuất phát từ ý nghĩ muốn bảo bệ chủ nhân. Bạch Hi Cảnh có chút dở khóc dở cười.
Vì muốn bảo vệ Tiểu Tịnh Trần mà trở thành kẻ địch của anh? Ngu xuẩn!!
Bạch Hi Cảnh có thể không chút khiêm tốn mà nói, trên toàn thế giới này, người duy nhất tuyệt đối không làm hại Tiểu Tịnh Trần chính là anh - Bạch Hi Cảnh. Về điểm này, chỉ cần là người quen biết với hai cha con bọn họ đều sẽ có cùng sự nhận thức như vậy. Dù cho đám thú cưng đáng yêu là động vật, nhưng với trí thông minh đã tiến hóa của bọn chúng, chúng cũng có thể hiểu được mới đúng. Cho nên, thái độ đối địch của chúng rõ ràng là có chút kỳ lạ nào đó.
Xem về mặt tốt đẹp trong hành động của chúng nó, Bạch Hi Cảnh không hề tức giận, anh chỉ nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần ở phía sau đám thú cưng hung hãn, vươn tay ra, nói: “Tịnh Trần, lại đây, cha đưa con ra đi ngoài ăn cơm.”
“Vâng.” Mặc dù hoàn toàn không hiểu rõ được chuyện này đến cùng là làm sao, nhưng sự tin cậy tuyệt đối của cô bé dành cho cha mình khiến Tiểu Tịnh Trần không chút do dự mà chạy ra ngoài vòng bảo hộ của dám thú nuôi hung dữ, chạy thẳng về phía Bạch Hi Cảnh.
Thế nhưng, cô bé vừa mới chạy đến vị trí ngay chính giữa của hai nhóm đối lập này thì đột nhiên vòng eo bị kéo chặt lại. Quả Cà trực tiếp cuốn lấy cô bé, kéo cô bé trở về giấu ở sau thân rắn của mình. Ánh mắt Bạch Hi Cảnh đột nhiên trầm lại, nụ cười không thay đổi, nhưng dưới đáy mắt lại nổi lên những cơn bão tuyết. Anh nói: “Lá gan của chúng mày càng ngày càng lớn nhỉ.”
“Khè khè khè.”
“Gầm, gầm, gầm.”
“Gào, gào, gào.”
Nhóm thú nuôi hung dữ không biết nói tiếng người chỉ có thể lấy tiếng gầm hét của bản thân để biểu đạt sự lo lắng bất an trong nội tâm của mình.
Thân trăn thô to cuốn lấy vòng eo bé nhỏ của chính nó, Tiểu Tịnh Trần đã bị Quả Cà giữ chặt lấy. Mặc dù cô bé yêu thích so tài tranh đấu và trừng trị nhóm thú nuôi hoang dã của mình, nhưng cô bé trước nay chưa bao giờ thật sự làm tổn thương đến bọn chúng. Vì vậy, cô bé chỉ lấy bàn tay nhỏ đặt lên trên thân rắn của Quả cà, có chút khó hiểu mà hỏi nó: “Quả Cà, em làm cái gì vậy. Buông chị ra nào, chị đói rồi, chị muốn đi ăn cơm.”
“Khè, khè, khè.” Quả Cà vô cùng nóng vội, nhưng nó lại không biết nói tiếng người, chỉ có thể không ngừng lắc lư thân mình, tỏ vẻ không đồng ý.
Về bản chất, Bạch Hi Cảnh còn thông minh hơn Tiểu Tịnh Trần rất nhiều, trực giác của dã thú luôn nhạy cảm hơn so với con người. Anh biết chắc chắc là trên người mình có một thứ gì đó khiến cho đám thú cưng kiêng dè, hơn nữa nhìn phản ứng của chúng nó thì biết, thứ đồ này hẳn là sẽ làm tổn thương đến Tiểu Tịnh Trần.
Thực tế mà nói, bản thân Tiểu Tịnh Trần có sự cảm ứng cao đến mức nghịch thiên đối với những nguy hiểm quanh mình. Nếu thật sự có nguy hiểm nào đó thì phản ứng của cô bé tuyệt đối sẽ nhanh hơn đám thú cưng của mình. Có điều, sự tín nhiệm hoàn toàn đối với Bạch Hi Cảnh đã khiến cho dây ăng ten cảm ứng nguy hiểm của cô bé tạm thời bãi công chết máy. Cho nên mới không thể phát hiện ra vấn đề ngay từ lúc ban đầu.
Tiểu Tịnh Trần đói đến mức không thể chịu đựng được nữa, lại còn bị Quả Cà ngăn cản làm cho không thể tiến đến gần bên cha. Bé Ngốc tỏ ra rất nôn nóng, đôi mắt to tròn đen lay láy dần dần thẫm đến mức giới hạn. Quả Cà đã cảm giác được áp lực từ khí thế của vị vua của các loài thú, thế nhưng nó lại không dám thả lỏng thân rắn. Bạch Hi Cảnh tất nhiên hiểu được tính cách của Tiểu Tịnh Trần, anh biết rằng tính nhẫn nại của con bé đã sắp đến điểm giới hạn. Thấy được dáng vẻ thấy chết cũng không sờn của Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt của anh nhanh chóng lóe sáng lên, nói: “Tịnh Trần, ba đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn có chút công việc cần phải làm xong. Một lúc nữa ba sẽ cho người đem đồ ăn đến tận phòng cho con nhé. Con phải ngoan ngoãn, không được chay lung tung. Buổi tối lúc ăn cơm ba gọi điện thoại cho con, được không nào?”
Tiểu Tịnh Trần có chút sững sờ, màu sắc tối thẫm nơi đáy mắt đã dần dần biến mất, hồi phục lại vẻ trong suốt long lanh vốn có. Bởi vì quá tin tưởng vào Bạch Hi Cảnh, cô bé cũng không hề nghĩ ngợi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, đáp: “Vâng.”
“Ngoan.” Bạch Hi Cảnh dịu dàng nở nụ cười, đôi mắt phượng sắc bén lạnh nhạt quét qua mấy con thú cưng hung dữ trông như đang đối mặt với kẻ thù lớn kia rồi xoay người rời khỏi căn phòng. Tiểu Tịnh Trần mê man chớp nhẹ đôi mắt to của mình, chỉ cần sắc màu đen tối nơi đáy mắt lui đi, cô bé lại chính là em bé ngoan ngoãn, ngây ngô và thuần khiết. Cô bé nghi ngờ quay đầy lại nhìn đám thú cưng bởi vì Bạch Hi Cảnh đã rời đi mà bắt đầu trở nên thả lỏng, hỏi: “Bọn em làm sao thế?”
Bốn con thú cưng: “...” Kẻ thông minh không biết nói tiếng người như chúng nó đây tỏ vẻ không chịu nổi tổn thương nào nữa rồi!
Gì cơ, cô hỏi Khoai Lang sao? Ồ, con chim lớn tội nghiệp đó bị con mãng xà cuốn cho gãy mất mấy cái xương trên người, giờ còn đang dưỡng thương đây này!
Bạch Hi Cảnh vừa mới rời khỏi cửa, lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Sơn, nói: “Cho người đưa cơm đến chỗ Tịnh Trần, mặt khác tìm Kiều Kiệt lại đây. Cơ thể của tôi có lẽ có chút vấn đề, cần phải kiểm tra toàn diện.”
“Vâng.” Tiểu Sơn đáp một cách nhanh gọn dứt khoát. Mặc dù anh là một ngọn núi băng mặt liệt nhưng lại đáng tin hơn nhiều so với Đại Sơn láu cá.
Trong đầu Bạch Hi Cảnh hiện giờ không ngừng nhớ lại mọi chuyện. Dù cho lúc trước anh có bị Minh Quang tiêm cho một loại chất độc đáng sợ khi cứu Tiểu Tịnh Trần, khiến cho tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, những con dã thú đó cũng chưa từng đề phòng anh. Hơn nữa lần này, sau khi anh xuống núi về nhà, trong lúc tìm mấy con thú nuôi ngốc này đi thăm dò bến tàu rồi giết người, bọn chúng cũng chưa từng thể hiện ra bất kỳ thái độ đối địch nào với anh, vậy thì vấn đề xuất hiện chính tại...
Bạch Hi Cảnh theo bản năng mà cúi đầu xuống nhìn tay của mình, móng tay trắng nõn trơn bóng hiện ra màu hồng hào khỏe mạnh. Anh dần dần nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Mặc dù chỉ vài phút đồng hồ ngắn ngủi đó, nhưng màu tím đột nhiên xuất hiện trên người anh chắc chắn chính là vấn đề.
Kiều Kiệt là em trai của chị dâu cả của anh - Kiều Lam, cũng là người bác sĩ mà Bạch Hi Cảnh tin cậy, để cho anh ta đến kiểm tra thân thể của mình, anh tỏ ra rất yên tâm.
Nghĩ đến Bạch Hi Cảnh đã từng bị sự ám hại của Minh Quang mà suýt chút nữa mất mạng. Lần này lại nói cơ thể xảy ra vấn đề, Đại Sơn và Tiểu Sơn thậm chí bao gồm cả nhân viên điều trị và chăm sóc khi sử dụng máy móc khám nghiệm kia như gặp phải quân địch hùng mạnh, hận không thể đem da Boss lớn cắt ra mà cẩn thận kiểm tra một lượt từng linh kiện bên trong.
Rất nhanh liền có kết quả, chỉ là có chút không được tốt đẹp cho lắm!
Trong căn phòng lớn ở căn biệt thự vừa đơn giản lại lộ ra vẻ xa hoa một cách khiêm tốn, Bạch Hi Cảnh ngồi trên ghế sô pha mặt không mang chút cảm xúc nào. Đại Sơn tỏ vẻ nghiêm túc mà ngồi ngay cạnh người anh. Ở một bên khác của Bạch Hi Cảnh, mặt Tiểu Sơn đã đông cứng đến mức sắp vượt qua độ lạnh của hai cực Nam và Bắc rồi. Kiều Kiệt cầm báo cáo kiểm tra cuối cùng trên tay, sắc mặt tương đối khó coi, nói: “Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”