Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Nếu nói hoa viên Kim Đỉnh là quý tộc kiểu mới sống một cuộc sống thanh bạch, thì sơn trang Phong Vân chính là giai nhân nội hàm phong phú, tao nhã và trầm tĩnh nằm trên đỉnh núi của thành phố S.
Sơn trang Phong Vân là khu biệt thự lớn nhất thành phố S, không chỉ giá nhà cao ngất ngưởng mà điều quan trọng nhất là cho dù bạn có tiền đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã có tư cách để vào đây ở. Vì vậy, về cơ bản, tính tình của lũ trẻ trong Phong Vân Sơn Trang đều không tốt lắm, đặc biệt rất thích gây chuyện, nhưng lại luôn biết điểm dừng, chưa gây ra họa lớn gì nhưng họa nhỏ thì vô vàn, thật đúng là khiến người ta vừa yêu vừa ghét.
Bởi vì đều học ở trường quý tộc nên đám người Lăng Phi và Hàn Hùng cũng có qua lại với nhiều đứa trẻ trong sơn trang Phong Vân. Đương nhiên, kiểu qua lại này thực ra cũng không được xem là hòa hảo, cho nên đám trẻ hai bên thường hẹn nhau đánh bóng, còn về đánh bóng đến cuối cùng có biến thành đánh người hay không thì thật khó nói. Người lớn hai bên cũng ngầm hiểu rằng lũ trẻ dù có đánh nhau, cãi nhau ầm ĩ thì cũng không làm mất thể diện của bọn họ. Vì thế, chuyện thường xuyên xảy ra là cảnh đám trẻ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán còn người lớn hai bên gặp nhau ở bệnh viện liền lập tức bắt tay giảng hòa. Cho dù lần sau lũ trẻ còn tiếp tục đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán thì hai bên phụ huynh vẫn tiếp tục vui vẻ nói cười với nhau.
Kết quả là, người lớn không làm gì khiến cho ân oán của lũ trẻ càng ngày càng sâu. Nhưng trên thực tế, trong con mắt của người lớn thì cái gọi là ân oán của bọn trẻ thật sự đơn thuần đến mức nực cười. Mà trong con mắt của đám trẻ, cái đạo đức giả của người lớn lại khiến bọn chúng phát điên. Cho nên sự việc cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn ác tính, đám trẻ càng ngỗ nghịch, người lớn càng bó tay không biết làm sao.
Lần này là đám trẻ Phong Vân hẹn đám trẻ Kim Đỉnh quyết phân thắng bại trên sân bóng rổ bên ngoài trường tiểu học Nam Cô.
Tên béo Hàn Hùng rất nghiêm túc chăm chú giảng giải cho Tiểu Tịnh Trần về “ân oán” của Kim Đỉnh và Phong Vân khiến cho Tiểu Tịnh Trần rất sửng sốt. Không phải Kim Đỉm cướp cục tẩy của Phong Vân thì sẽ là Phong Vân xé vở bài tập của Kim Đỉnh, mẹ ơi, đây đều là những chuyện lộn xộn gì vậy, thật là quá ấu trĩ rồi, quá ngốc có được hay không?
Tên béo túm mạnh lấy bả vai của Tiểu Tịnh Trần, cắn răng nghiến lợi nói: “Vì vậy, bọn anh thề không đội trời chung với đám khốn kiếp Phong Vân kia.”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Mấy chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này mà đã không đội trời chung, thì chuyện bé đánh đám sư điệt đến gãy xương bầm dập, nằm trên giường suốt ba tháng không xuống được giường thì tính như thế nào, tính thế nào đây?
Lăng Phi không nhịn được che trán, làm sao cậu càng nghe lời tự thuật của Hàn Hùng lại càng cảm thấy mình sao mà ấu trĩ, sao mà ngốc đến vậy?
Đúng lúc này, có một nhóm thiếu niên choai choai tiến vào sân, dẫn đầu là một thiếu niên mặc đồ thể thao màu trắng, trông cũng chỉ tầm gần mười tuổi, lớn bằng Lăng Phi. Nhưng không biết vì sao, đám người Lăng Phi bên này lại không hẹn mà cùng nhau dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần chớp chớp đôi mắt to, tinh thần đã bay đến tận nơi nào rồi.
Đầu Gỗ ghé sát Lăng Phi đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Tiêu rồi, tại sao Bạch Lạc Thần cũng đến vậy? Hai ngày trước không phải nó đã bị ba mình cấm túc rồi sao, sao lại được thả ra nhanh như vậy?”
Lăng Phi mím chặt môi, lén đưa mắt liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần một cái, thấy bé chẳng có phản ứng gì, Lăng Phi không khỏi ngây cả người, xoa cằm như đang suy nghĩ điều gì đó, nhỏ giọng nói: “Mày đi hỏi Tịnh Trần, nếu như em ấy cảm thấy khó xử thì bảo em ấy về trước đi.”
Đầu Gỗ lập tức lặng lẽ đến bên Tiểu Tịnh Trần, dùng khuỷu tay huých nhẹ bé một cái, “Em có muốn về trước không?”
Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại chẳng hiểu mô tê gì: “Vì sao?”
Đầu Gỗ ý tứ sâu xa liếc thiếu niên đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng đối diện một cái, nói: “Bọn anh cũng không ngờ rằng Bạch Lạc Thần lại đến, anh Phi nói, nếu em cảm thấy khó xử thì về trước đi, không có vấn đề gì đâu.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Bạch Lạc Thần là ai? Vì sao anh ta đến thì em lại phải đi?”
Đầu Gỗ: “...” Em không phải là con trai cưng của Bạch Hi Cảnh sao, sao có thể không biết cháu của Bạch Hi Cảnh được, các người không phải là anh em họ sao?
Đầu Gỗ ngơ ngác trở về bên cạnh Lăng Phi, ánh mắt thẫn thờ thuật lại lời nói của Tiểu Tịnh Trần một lượt, Lăng Phi lộ ra ánh mắt “quả nhiên là như vậy”: “Thế thôi bỏ đi, cứ theo sắp xếp như ban đầu, mấy người chúng ta vào sân, để Quả Dưa đưa Tịnh Trần đứng bên cạnh xem.”
Quả Dưa gầy yếu lập tức đưa Tịnh Trần đứng sang một bên, trên khuôn mặt không có gì đặc biệt mang theo một sự cuồng nhiệt như xem đại hội anh hùng.
Đám thiếu niên Kim Đỉnh bàn tới bàn lui tốn không ít thời gian, còn đám thiếu niên Phong Vân thì đã sớm mất kiên nhẫn rồi. Thủ lĩnh Bạch Lạc Thần đang đặt quả bóng rổ trên đầu ngón tay xoay xoay, gương mặt mang theo một nụ cười khinh thường, “Này, bọn mày thương lượng lằng nhằng đã xong hay chưa, dù sao thì sớm cũng phải chết muộn cũng phải chết, hay là chết sớm siêu sinh sớm đi!”
Những lời châm biếm của Bạc Lạc Thần lập tức đổi lấy một tràng cười ồ lên cổ vũ của đồng bọn, Lăng Phi không để bụng chút nào, chỉ bình tĩnh gật đầu ra hiệu đã có thể bắt đầu.
Bạch Lạc Thần liếc mắt, cà lơ phất phơ tiến vào sân, mười người đã dàn xong thế trận tấn công và phòng thủ, tên thiếu niên cao to có làn da màu đồng bên cạnh Lạc Bạch Thần ồm ồm hỏi: “Lăng Phi, phần thưởng của lần này là gì?”
Lăng Phi đẩy mắt kính một cái, mỉm cười: “Mày nói xem!”
Thiếu niên cao to kia nghiêng đầu liếc Bạch Lạc Thần đang nhếch miệng cười, nói: “Nếu bọn tao thắng, mày phải quỳ xuống đất lạy chúng tao ba cái, gọi ba tiếng ông nội!”
“Nhất ngôn cửu đỉnh, nếu chúng mày thua thì cũng như vậy!”
Thế là, trận đấu bắt đầu.
Đây không phải là lần đầu tiên đám thiếu niên Phong Vân và Kim Đỉnh thi đấu bóng rổ với nhau, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Chúng đấu với nhau từ khi còn đi nhà trẻ cho đến tiểu học, có thể kiên trì đấu với nhau lâu như vậy mà bên nào cũng có thắng có bại, chí ít cho thấy thực lực của hai bên thật sự là ngang tài ngang sức. Đừng nhìn Bạch Lạc Thần quần là áo lụa như vậy, thực ra cậu ta cũng có bản lĩnh thật sự, bằng không thì cũng không thể thu phục được đám thiếu niên Phong Vân này đúng không…
Đối diện với bọn họ, nhóm người của Lăng Phi không dám sơ suất dù chỉ một chút, tỉ số của trận đấu rất sát sao giống như hàm răng cái cao cái thấp vậy, không thấy bên nào có được tỉ số cao vượt lên hẳn. Đầu Gỗ lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhỏ giọng nói: “Có cần đổi Bé Ngốc vào không?”
Mặc dù phản ứng của Bé Ngốc có phần chậm mất nửa nhịp, nhưng độ chính xác khi ném bóng vào rổ tuyệt đối sẽ khiến khung bóng rung liên tục đến phát khóc.
Lăng Phi lau những giọt mồ hôi lăn xuống dưới cằm, hổn hển nói: “Không được, nếu để em ấy đối đầu với Bạch Lạc Thần, về nhà em ấy sẽ không biết phải ăn nói như thế nào.”
Đầu Gỗ méo miệng, người còn chẳng quen biết thì ăn nói cái khỉ gì chứ. Nhưng mà nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lăng Phi, nó cũng không dám nhiều lời.
Điểm số đang rất sát, không chỉ có nhóm người Lăng Phi cảm thấy căng thẳng, mà bên kia đối phương cũng rất sốt ruột. Vẻ mặt bất cần của Bạch Lạc Thần cũng đã biến mất, miệng cậu ta mím chặt thành một đường thẳng đầy cương nghị, trong ánh mắt hiện rõ ngọn lửa đang bừng cháy, sao lại cảm thấy đám người Kim Đỉnh hình như càng ngày càng khó xơi, càng ngày càng khiến người ta ghét vậy.
Tất cả đều phải cảm ơn Bé Ngốc thích chơi trò mò kim đáy bể.
Tiểu Tịnh Trần ném bóng quá chuẩn, hơn nữa lại luôn tấn công bất ngờ, khiến cho khoảng thời gian gần đây, đám thiếu niên của đội Lăng Phi đã có bước tiến bộ dài về phòng thủ. Đặc biệt là đối phó với người cầm bóng, dường như chỉ vừa đối mặt, liền theo bản năng phong tỏa hết mọi đường chuyền bóng vào rổ của đối phương. Mặc dù lần nào cũng để Tiểu Tịnh Trần lợi dụng sơ hở để ghi điểm, nhưng sơ hở này không phải ai cũng tận dụng được, chí ít dùng để đối phó đám thiếu niên trước mắt cũng đủ rồi.
Vì vậy, đám người Lăng Phi tuy không ghi nhiều điểm nhưng cũng kìm được số bàn thắng của đối phương lại. Cách biệt điểm số vẫn cứ chỉ là một, hai điểm.
Ông tổ con đời thứ hai của Bạch gia - Bạch Lạc Thần gần như tức phát điên lên!
Sơn trang Phong Vân là khu biệt thự lớn nhất thành phố S, không chỉ giá nhà cao ngất ngưởng mà điều quan trọng nhất là cho dù bạn có tiền đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã có tư cách để vào đây ở. Vì vậy, về cơ bản, tính tình của lũ trẻ trong Phong Vân Sơn Trang đều không tốt lắm, đặc biệt rất thích gây chuyện, nhưng lại luôn biết điểm dừng, chưa gây ra họa lớn gì nhưng họa nhỏ thì vô vàn, thật đúng là khiến người ta vừa yêu vừa ghét.
Bởi vì đều học ở trường quý tộc nên đám người Lăng Phi và Hàn Hùng cũng có qua lại với nhiều đứa trẻ trong sơn trang Phong Vân. Đương nhiên, kiểu qua lại này thực ra cũng không được xem là hòa hảo, cho nên đám trẻ hai bên thường hẹn nhau đánh bóng, còn về đánh bóng đến cuối cùng có biến thành đánh người hay không thì thật khó nói. Người lớn hai bên cũng ngầm hiểu rằng lũ trẻ dù có đánh nhau, cãi nhau ầm ĩ thì cũng không làm mất thể diện của bọn họ. Vì thế, chuyện thường xuyên xảy ra là cảnh đám trẻ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán còn người lớn hai bên gặp nhau ở bệnh viện liền lập tức bắt tay giảng hòa. Cho dù lần sau lũ trẻ còn tiếp tục đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán thì hai bên phụ huynh vẫn tiếp tục vui vẻ nói cười với nhau.
Kết quả là, người lớn không làm gì khiến cho ân oán của lũ trẻ càng ngày càng sâu. Nhưng trên thực tế, trong con mắt của người lớn thì cái gọi là ân oán của bọn trẻ thật sự đơn thuần đến mức nực cười. Mà trong con mắt của đám trẻ, cái đạo đức giả của người lớn lại khiến bọn chúng phát điên. Cho nên sự việc cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn ác tính, đám trẻ càng ngỗ nghịch, người lớn càng bó tay không biết làm sao.
Lần này là đám trẻ Phong Vân hẹn đám trẻ Kim Đỉnh quyết phân thắng bại trên sân bóng rổ bên ngoài trường tiểu học Nam Cô.
Tên béo Hàn Hùng rất nghiêm túc chăm chú giảng giải cho Tiểu Tịnh Trần về “ân oán” của Kim Đỉnh và Phong Vân khiến cho Tiểu Tịnh Trần rất sửng sốt. Không phải Kim Đỉm cướp cục tẩy của Phong Vân thì sẽ là Phong Vân xé vở bài tập của Kim Đỉnh, mẹ ơi, đây đều là những chuyện lộn xộn gì vậy, thật là quá ấu trĩ rồi, quá ngốc có được hay không?
Tên béo túm mạnh lấy bả vai của Tiểu Tịnh Trần, cắn răng nghiến lợi nói: “Vì vậy, bọn anh thề không đội trời chung với đám khốn kiếp Phong Vân kia.”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Mấy chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này mà đã không đội trời chung, thì chuyện bé đánh đám sư điệt đến gãy xương bầm dập, nằm trên giường suốt ba tháng không xuống được giường thì tính như thế nào, tính thế nào đây?
Lăng Phi không nhịn được che trán, làm sao cậu càng nghe lời tự thuật của Hàn Hùng lại càng cảm thấy mình sao mà ấu trĩ, sao mà ngốc đến vậy?
Đúng lúc này, có một nhóm thiếu niên choai choai tiến vào sân, dẫn đầu là một thiếu niên mặc đồ thể thao màu trắng, trông cũng chỉ tầm gần mười tuổi, lớn bằng Lăng Phi. Nhưng không biết vì sao, đám người Lăng Phi bên này lại không hẹn mà cùng nhau dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần chớp chớp đôi mắt to, tinh thần đã bay đến tận nơi nào rồi.
Đầu Gỗ ghé sát Lăng Phi đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Tiêu rồi, tại sao Bạch Lạc Thần cũng đến vậy? Hai ngày trước không phải nó đã bị ba mình cấm túc rồi sao, sao lại được thả ra nhanh như vậy?”
Lăng Phi mím chặt môi, lén đưa mắt liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần một cái, thấy bé chẳng có phản ứng gì, Lăng Phi không khỏi ngây cả người, xoa cằm như đang suy nghĩ điều gì đó, nhỏ giọng nói: “Mày đi hỏi Tịnh Trần, nếu như em ấy cảm thấy khó xử thì bảo em ấy về trước đi.”
Đầu Gỗ lập tức lặng lẽ đến bên Tiểu Tịnh Trần, dùng khuỷu tay huých nhẹ bé một cái, “Em có muốn về trước không?”
Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại chẳng hiểu mô tê gì: “Vì sao?”
Đầu Gỗ ý tứ sâu xa liếc thiếu niên đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng đối diện một cái, nói: “Bọn anh cũng không ngờ rằng Bạch Lạc Thần lại đến, anh Phi nói, nếu em cảm thấy khó xử thì về trước đi, không có vấn đề gì đâu.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Bạch Lạc Thần là ai? Vì sao anh ta đến thì em lại phải đi?”
Đầu Gỗ: “...” Em không phải là con trai cưng của Bạch Hi Cảnh sao, sao có thể không biết cháu của Bạch Hi Cảnh được, các người không phải là anh em họ sao?
Đầu Gỗ ngơ ngác trở về bên cạnh Lăng Phi, ánh mắt thẫn thờ thuật lại lời nói của Tiểu Tịnh Trần một lượt, Lăng Phi lộ ra ánh mắt “quả nhiên là như vậy”: “Thế thôi bỏ đi, cứ theo sắp xếp như ban đầu, mấy người chúng ta vào sân, để Quả Dưa đưa Tịnh Trần đứng bên cạnh xem.”
Quả Dưa gầy yếu lập tức đưa Tịnh Trần đứng sang một bên, trên khuôn mặt không có gì đặc biệt mang theo một sự cuồng nhiệt như xem đại hội anh hùng.
Đám thiếu niên Kim Đỉnh bàn tới bàn lui tốn không ít thời gian, còn đám thiếu niên Phong Vân thì đã sớm mất kiên nhẫn rồi. Thủ lĩnh Bạch Lạc Thần đang đặt quả bóng rổ trên đầu ngón tay xoay xoay, gương mặt mang theo một nụ cười khinh thường, “Này, bọn mày thương lượng lằng nhằng đã xong hay chưa, dù sao thì sớm cũng phải chết muộn cũng phải chết, hay là chết sớm siêu sinh sớm đi!”
Những lời châm biếm của Bạc Lạc Thần lập tức đổi lấy một tràng cười ồ lên cổ vũ của đồng bọn, Lăng Phi không để bụng chút nào, chỉ bình tĩnh gật đầu ra hiệu đã có thể bắt đầu.
Bạch Lạc Thần liếc mắt, cà lơ phất phơ tiến vào sân, mười người đã dàn xong thế trận tấn công và phòng thủ, tên thiếu niên cao to có làn da màu đồng bên cạnh Lạc Bạch Thần ồm ồm hỏi: “Lăng Phi, phần thưởng của lần này là gì?”
Lăng Phi đẩy mắt kính một cái, mỉm cười: “Mày nói xem!”
Thiếu niên cao to kia nghiêng đầu liếc Bạch Lạc Thần đang nhếch miệng cười, nói: “Nếu bọn tao thắng, mày phải quỳ xuống đất lạy chúng tao ba cái, gọi ba tiếng ông nội!”
“Nhất ngôn cửu đỉnh, nếu chúng mày thua thì cũng như vậy!”
Thế là, trận đấu bắt đầu.
Đây không phải là lần đầu tiên đám thiếu niên Phong Vân và Kim Đỉnh thi đấu bóng rổ với nhau, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Chúng đấu với nhau từ khi còn đi nhà trẻ cho đến tiểu học, có thể kiên trì đấu với nhau lâu như vậy mà bên nào cũng có thắng có bại, chí ít cho thấy thực lực của hai bên thật sự là ngang tài ngang sức. Đừng nhìn Bạch Lạc Thần quần là áo lụa như vậy, thực ra cậu ta cũng có bản lĩnh thật sự, bằng không thì cũng không thể thu phục được đám thiếu niên Phong Vân này đúng không…
Đối diện với bọn họ, nhóm người của Lăng Phi không dám sơ suất dù chỉ một chút, tỉ số của trận đấu rất sát sao giống như hàm răng cái cao cái thấp vậy, không thấy bên nào có được tỉ số cao vượt lên hẳn. Đầu Gỗ lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhỏ giọng nói: “Có cần đổi Bé Ngốc vào không?”
Mặc dù phản ứng của Bé Ngốc có phần chậm mất nửa nhịp, nhưng độ chính xác khi ném bóng vào rổ tuyệt đối sẽ khiến khung bóng rung liên tục đến phát khóc.
Lăng Phi lau những giọt mồ hôi lăn xuống dưới cằm, hổn hển nói: “Không được, nếu để em ấy đối đầu với Bạch Lạc Thần, về nhà em ấy sẽ không biết phải ăn nói như thế nào.”
Đầu Gỗ méo miệng, người còn chẳng quen biết thì ăn nói cái khỉ gì chứ. Nhưng mà nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lăng Phi, nó cũng không dám nhiều lời.
Điểm số đang rất sát, không chỉ có nhóm người Lăng Phi cảm thấy căng thẳng, mà bên kia đối phương cũng rất sốt ruột. Vẻ mặt bất cần của Bạch Lạc Thần cũng đã biến mất, miệng cậu ta mím chặt thành một đường thẳng đầy cương nghị, trong ánh mắt hiện rõ ngọn lửa đang bừng cháy, sao lại cảm thấy đám người Kim Đỉnh hình như càng ngày càng khó xơi, càng ngày càng khiến người ta ghét vậy.
Tất cả đều phải cảm ơn Bé Ngốc thích chơi trò mò kim đáy bể.
Tiểu Tịnh Trần ném bóng quá chuẩn, hơn nữa lại luôn tấn công bất ngờ, khiến cho khoảng thời gian gần đây, đám thiếu niên của đội Lăng Phi đã có bước tiến bộ dài về phòng thủ. Đặc biệt là đối phó với người cầm bóng, dường như chỉ vừa đối mặt, liền theo bản năng phong tỏa hết mọi đường chuyền bóng vào rổ của đối phương. Mặc dù lần nào cũng để Tiểu Tịnh Trần lợi dụng sơ hở để ghi điểm, nhưng sơ hở này không phải ai cũng tận dụng được, chí ít dùng để đối phó đám thiếu niên trước mắt cũng đủ rồi.
Vì vậy, đám người Lăng Phi tuy không ghi nhiều điểm nhưng cũng kìm được số bàn thắng của đối phương lại. Cách biệt điểm số vẫn cứ chỉ là một, hai điểm.
Ông tổ con đời thứ hai của Bạch gia - Bạch Lạc Thần gần như tức phát điên lên!