Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
TThời gian: Một giờ chiều.
Địa điểm: Tòa nhà Trác Định trung tâm kinh tế thành phố S
Nhân vật: Người cha ngốc Bạch Hi Cảnh và “cậu con trai” ngoan Bạch Tịnh Trần
Ăn trưa xong, Bạch Hi Cảnh lấy lí do là con trai ngoan không thể không biết nơi làm việc của ba nên xách Tiểu Tịnh Trần đang chuẩn bị ngủ trưa ra xe lái thẳng đến tòa nhà Trác Định.
Ba tòa nhà cao trên 40 tầng đứng trang nghiêm, các tòa nhà được nối với nhau bởi hệ thống hành lang dày đặc được làm bằng thủy tinh chống đạn. Nhìn từ trên cao xuống, các tòa nhà và hành lang vừa đúng tạo thành hình tam giác đều, mà hình tam giác đều lại chính là hình vững chãi nhất trong hình học.
Tòa nhà Trác Định tuy không phải là tòa nhà cao nhất thành phố S nhưng là một trong những tòa kiến trúc đắt đỏ nhất trong thành phố.
Từ trước đến nay, Tiểu Tịnh Trần mới chỉ nhìn thấy công trình kiến trúc cao nhất chính là Đại Hùng bảo điện, giờ thấy tòa nhà cao ngất trước mặt thì ngẩn tò te, nhưng đáng tiếc là với chiều cao khiêm tốn của bé thì dù có ngửa đầu đến gãy cổ cũng vẫn không thể nhìn thấy đỉnh của tòa nhà, hai chân chao đảo suýt ngã.
“Ba, ba làm việc ở đây sao?” Tiểu Tịnh Trần vẫn chưa hết kinh ngạc.
Bạch Hi Cảnh không khỏi nhếch miệng cười, cúi người bế tiểu Tịnh Trần lên, bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch sáng bóng tiến vào tòa nhà. Hai bảo vệ đứng ngoài cửa vẫn nhìn trân trân như thấy quỷ, trơ mắt nhìn Bạch Hi Cảnh tiến vào trong tòa nhà đến quên cả chào.
Ba cô lễ tân xinh đẹp đồng loạt đứng dậy cúi đầu chào, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần được Bạch Hi Cảnh ôm trong lòng thì mặt đồng thời biến sắc. Bạch Hi Cảnh hoàn toàn phớt lờ sắc mặt của các bọn họ, mặt không biểu cảm bước qua quầy lễ tân đi tới thang máy chuyên dụng của mình.
Do tính chất công việc của Bạch Hi Cảnh cũng có chút ảnh hưởng đến xã hội và cần phải bảo mật cho nên anh mất khá nhiều thời gian để thông qua hệ thống an ninh, quét võng mạc, nhận dạng dấu vân tay. Thang máy lên thẳng tầng trên cùng, tầng trên cùng là phòng làm việc của Bạch Hi Cảnh. Ngoài thang máy ra, ba mặt tường còn lại đều là cửa sổ, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào, căn phòng sáng choang, ấm áp, dưới nền lót thảm lông không biết được sản xuất từ quốc gia nào, dẫm lên mềm mịn như nhung, không hề phát ra một âm thanh nào.
Xét theo gu thẩm mỹ kì quái của Bạch Hi Cảnh, toàn bộ tầng này đều thông nhau, tất cả mọi thứ từ bàn ghế sang trọng trong phòng làm việc hay sô pha bàn trà tiếp khách, thậm chí là giá sách và móc treo quần áo đều đặc biệt chỉ có một màu trắng tinh. Cả tầng không nhiễm một hạt bụi nào, giống như bước vào một thế giới tuyết trắng.
Tiểu Tịnh Trần còn chưa có khái niệm về thẩm mỹ, bé chỉ cảm thấy căn phòng rất lớn, rất sáng sủa.
Bạch Hi Cảnh đặt bé ngồi lên sô pha, “Nếu con thấy buồn ngủ thì ngủ đi, ba sẽ ở đây với con!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, nghiêng người một cái liền ngã xuống sô pha. Bạch Hi Cảnh mỉm cười, đặt gối dựa lưng trên sô pha xuống, rồi mở tủ gần đó lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên người Tiểu Tịnh Trần, đồng thời điều chỉnh nhiệt độ điều hoà cao lên một chút.
Trước khi Tiểu Tịnh Trần xuất hiện thì Bạch Hi Cảnh luôn coi công ty như nhà, cho nên đừng nói là một chiếc thảm lông, dù là bộ chăn đệm anh cũng có mấy bộ. Để có thể ở bên con trai nhiều hơn, không để cho bé cảm thấy cô đơn khi mới xuống núi nên suốt một tuần liền Bạch Hi Cảnh không đi làm, các văn kiện trên bàn làm việc dù không chất cao như núi nhưng cũng đủ cho Bạch Hi Cảnh chịu khổ. Tuy nhiên, nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần nhanh chóng rơi vào mộng đẹp, Bạch Hi Cảnh cảm thấy rất đáng.
Ông Bạch thường nói “Công việc dù có lớn đến mấy cũng là chuyện nhỏ, việc nhà dù có nhỏ mấy cũng là chuyện lớn“. Lúc trước Bạch Hi Cảnh không hiểu, toàn bị ba mẹ và các anh nói là cuồng công việc, giờ thì anh hiểu rồi, không có gì quan trọng bằng con trai bảo bối của anh cả.
Phải nói là duyên phận giữa người với người thật kì lạ, trước kia bất kể ba mẹ và các anh có nói bao nhiêu lần thì Bạch Hi Cảnh vẫn làm theo ý mình, coi công việc là quan trọng nhất. Không phải vì tiền vì danh lợi, chỉ đơn giản là vì sự thỏa mãn và cảm giác thành tựu. Nhưng giờ đây, khi Tiểu Tịnh Trần xuất hiện, bao nhiêu thành tựu hay thoả mãn trong công việc cũng không sánh bằng một nụ cười ngọt ngào của bé. Rõ ràng là không hề có quan hệ máu mủ nhưng Bạch Hi Cảnh lại vô thức đặt bé vào trong tim mà yêu thương, chính anh cũng không biết tại sao lại như vậy.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Bạch Hi Cảnh còn đang vùi đầu vào công việc, đầu cũng không thèm ngẩng lên. Muốn sử dụng thang máy chuyên dụng này thì bắt buộc phải quét võng mạc và dấu vân tay, cho nên thang máy này không phân chẵn lẻ, tầng nào cũng có thể dừng, nhưng cũng chỉ có vài người đặc biệt mới có tư cách dùng.
“Đi rồi sao?” Bạch Hi Cảnh lạnh nhạt hỏi một câu.
“Vâng“. Từ trong thang máy, một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi bước ra, dáng người ngay thẳng, ngũ quan anh tuấn, mày rậm mắt sáng, nhưng rất tiếc biểu cảm trên khuôn mặt lại quá cứng, người ta thường gọi là mặt đơ.
Ánh mắt của mỹ nam mặt đơ quét qua nhìn Tiểu Tịnh Trần đang vừa ngủ vừa gặm ngón tay trên sô pha, ánh mắt hơi ngừng lại rồi rất nhanh đã thu về. Anh ta sải chân bước tới đứng bên bàn làm việc, mắt nhìn phía trước giống như là thần bảo hộ, không hề động đậy.
Bạch Hi Cảnh đặt các văn bản đã ký qua một bên, nói nhỏ: “Sau khi Đại Sơn về thì nói với cậu ta, nhiệm vụ khảo sát năm sau sẽ giao cho cậu ta đảm nhận, không hoàn thành được thì tiền thưởng năm nay toàn bộ xung công quỹ. Nếu còn có lần sau thì tôi sẽ quăng cậu ta tới Amazon chặt cây.”
“… Vâng.” Bạch Hào Sơn trả lời, mắt cũng không hề chớp.
Bạch Hi Cảnh không nói nữa, cả căn phòng chỉ còn tiếng lật dở tài liệu và tiếng viết chữ.
Mặt trời dần ngả về tây, chậm rãi lộ ra cái lạnh lẽo hiu quạnh của mùa đông. Tiểu Tịnh Trần từ trong mộng đẹp tỉnh giấc, chép miệng, phát hiện một chân một tay của mình đã lộ ra ngoài chăn từ lúc nào, nhưng bé không hề cảm thấy lạnh.
Bé con ngồi dậy, hai mắt ngái ngủ mông lung, theo bản năng cất tiếng gọi: “Ba!”
“Tỉnh rồi à?” Bạch Hi Cảnh từ sau bàn làm việc đứng dậy, vận động thân thể một chút. Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cũng không còn cách nào khác, tướng ngủ của bé con thật sự không tốt, cứ đạp chăn mãi thôi. Bạch Hi Cảnh sợ bé lạnh nên chỉnh nhiệt độ điều hoà cao lên, hại người cha ngốc nóng đến mức chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng mà vẫn mồ hôi nhễ nhại.
Bạch Hi Cảnh ngồi trên sô pha, sau đó ôm Tiểu Tịnh Trần đặt lên đùi mình, “Ngủ đã chưa?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, rồi sờ bụng mình, mếu máo, “Ba ơi, con đói bụng.”
“...” Bạch Hi Cảnh nhất thời nhớ lại một bàn bày đầy đồ ăn chay cho hòa thượng, phút chốc cảm thấy bản thân vẫn còn rất no, “Ba dẫn con đi ăn điểm tâm.”
Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn thấy mấy chồng văn kiện chất cao trên bàn làm việc, tuy không hiểu hết nhưng đại khái bé cũng hiểu được là ba đang rất bận, vậy nên khéo léo lắc đầu, “Không cần đâu, ba chỉ cần nói cho con ăn điểm tâm ở chỗ nào, con tự đi được.”
Vốn muốn đưa con trai ra ngoài để tìm hiểu cuộc sống nên Bạch Hi Cảnh đương nhiên không phản đối bé muốn tự lực cánh sinh, ngược lại còn có chút vui mừng thỏa mãn vì gian kế đã được thực hiện, cảm giác thành tựu ngày càng tăng. Hơn ai hết, anh biết rằng nếu cứ giữ con bên cạnh mình thì con sẽ không thể trưởng thành được. Bạch Hi Cảnh đang cố gắng để làm một người cha tốt. Trải qua một tuần sống chung, anh cũng phần nào hiểu được tính cách và lối suy nghĩ của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần từ lúc hiểu chuyện đã chịu ảnh hưởng từ Phật giáo, bé ôn hoà, lương thiện và rất đơn thuần, nhưng trời sinh bé ngoài ôn hòa, lương thiện, đơn thuần còn có thêm vài phần bạo lực.
Thông thường, khi ôn hoà lương thiện không giải quyết được vấn đề thì bé sẽ dùng nắm đấm để giải quyết. Cho nên, trong một tuần vừa rồi, Bạch Hi Cảnh đã nhanh chóng sửa lại “kế hoạch nuôi dạy con trai” của mình. Thứ mà Tiểu Tịnh Trần cần không phải là một người cha hiền từ luôn bảo vệ bé trong lồng ấp, mà bé cần một người cha mà khi bé gặp phải những vấn đề dùng nắm đấm cũng không thể giải quyết được thì có thể giúp bé dùng nắm đấm để giải quyết nó.
Bạch Hi Cảnh ngoài yêu thương còn cảm thấy tự hào nhiều hơn, nếu bảo bối có vấp ngã trước mặt anh thì anh sẽ ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn bé tự mình đứng dậy, sau đó sẽ quay đầu lại nghiền cục đá xấu xa đã làm con mình ngã thành cát bụi rồi ném xuống biển.
Địa điểm: Tòa nhà Trác Định trung tâm kinh tế thành phố S
Nhân vật: Người cha ngốc Bạch Hi Cảnh và “cậu con trai” ngoan Bạch Tịnh Trần
Ăn trưa xong, Bạch Hi Cảnh lấy lí do là con trai ngoan không thể không biết nơi làm việc của ba nên xách Tiểu Tịnh Trần đang chuẩn bị ngủ trưa ra xe lái thẳng đến tòa nhà Trác Định.
Ba tòa nhà cao trên 40 tầng đứng trang nghiêm, các tòa nhà được nối với nhau bởi hệ thống hành lang dày đặc được làm bằng thủy tinh chống đạn. Nhìn từ trên cao xuống, các tòa nhà và hành lang vừa đúng tạo thành hình tam giác đều, mà hình tam giác đều lại chính là hình vững chãi nhất trong hình học.
Tòa nhà Trác Định tuy không phải là tòa nhà cao nhất thành phố S nhưng là một trong những tòa kiến trúc đắt đỏ nhất trong thành phố.
Từ trước đến nay, Tiểu Tịnh Trần mới chỉ nhìn thấy công trình kiến trúc cao nhất chính là Đại Hùng bảo điện, giờ thấy tòa nhà cao ngất trước mặt thì ngẩn tò te, nhưng đáng tiếc là với chiều cao khiêm tốn của bé thì dù có ngửa đầu đến gãy cổ cũng vẫn không thể nhìn thấy đỉnh của tòa nhà, hai chân chao đảo suýt ngã.
“Ba, ba làm việc ở đây sao?” Tiểu Tịnh Trần vẫn chưa hết kinh ngạc.
Bạch Hi Cảnh không khỏi nhếch miệng cười, cúi người bế tiểu Tịnh Trần lên, bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch sáng bóng tiến vào tòa nhà. Hai bảo vệ đứng ngoài cửa vẫn nhìn trân trân như thấy quỷ, trơ mắt nhìn Bạch Hi Cảnh tiến vào trong tòa nhà đến quên cả chào.
Ba cô lễ tân xinh đẹp đồng loạt đứng dậy cúi đầu chào, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần được Bạch Hi Cảnh ôm trong lòng thì mặt đồng thời biến sắc. Bạch Hi Cảnh hoàn toàn phớt lờ sắc mặt của các bọn họ, mặt không biểu cảm bước qua quầy lễ tân đi tới thang máy chuyên dụng của mình.
Do tính chất công việc của Bạch Hi Cảnh cũng có chút ảnh hưởng đến xã hội và cần phải bảo mật cho nên anh mất khá nhiều thời gian để thông qua hệ thống an ninh, quét võng mạc, nhận dạng dấu vân tay. Thang máy lên thẳng tầng trên cùng, tầng trên cùng là phòng làm việc của Bạch Hi Cảnh. Ngoài thang máy ra, ba mặt tường còn lại đều là cửa sổ, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào, căn phòng sáng choang, ấm áp, dưới nền lót thảm lông không biết được sản xuất từ quốc gia nào, dẫm lên mềm mịn như nhung, không hề phát ra một âm thanh nào.
Xét theo gu thẩm mỹ kì quái của Bạch Hi Cảnh, toàn bộ tầng này đều thông nhau, tất cả mọi thứ từ bàn ghế sang trọng trong phòng làm việc hay sô pha bàn trà tiếp khách, thậm chí là giá sách và móc treo quần áo đều đặc biệt chỉ có một màu trắng tinh. Cả tầng không nhiễm một hạt bụi nào, giống như bước vào một thế giới tuyết trắng.
Tiểu Tịnh Trần còn chưa có khái niệm về thẩm mỹ, bé chỉ cảm thấy căn phòng rất lớn, rất sáng sủa.
Bạch Hi Cảnh đặt bé ngồi lên sô pha, “Nếu con thấy buồn ngủ thì ngủ đi, ba sẽ ở đây với con!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, nghiêng người một cái liền ngã xuống sô pha. Bạch Hi Cảnh mỉm cười, đặt gối dựa lưng trên sô pha xuống, rồi mở tủ gần đó lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên người Tiểu Tịnh Trần, đồng thời điều chỉnh nhiệt độ điều hoà cao lên một chút.
Trước khi Tiểu Tịnh Trần xuất hiện thì Bạch Hi Cảnh luôn coi công ty như nhà, cho nên đừng nói là một chiếc thảm lông, dù là bộ chăn đệm anh cũng có mấy bộ. Để có thể ở bên con trai nhiều hơn, không để cho bé cảm thấy cô đơn khi mới xuống núi nên suốt một tuần liền Bạch Hi Cảnh không đi làm, các văn kiện trên bàn làm việc dù không chất cao như núi nhưng cũng đủ cho Bạch Hi Cảnh chịu khổ. Tuy nhiên, nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần nhanh chóng rơi vào mộng đẹp, Bạch Hi Cảnh cảm thấy rất đáng.
Ông Bạch thường nói “Công việc dù có lớn đến mấy cũng là chuyện nhỏ, việc nhà dù có nhỏ mấy cũng là chuyện lớn“. Lúc trước Bạch Hi Cảnh không hiểu, toàn bị ba mẹ và các anh nói là cuồng công việc, giờ thì anh hiểu rồi, không có gì quan trọng bằng con trai bảo bối của anh cả.
Phải nói là duyên phận giữa người với người thật kì lạ, trước kia bất kể ba mẹ và các anh có nói bao nhiêu lần thì Bạch Hi Cảnh vẫn làm theo ý mình, coi công việc là quan trọng nhất. Không phải vì tiền vì danh lợi, chỉ đơn giản là vì sự thỏa mãn và cảm giác thành tựu. Nhưng giờ đây, khi Tiểu Tịnh Trần xuất hiện, bao nhiêu thành tựu hay thoả mãn trong công việc cũng không sánh bằng một nụ cười ngọt ngào của bé. Rõ ràng là không hề có quan hệ máu mủ nhưng Bạch Hi Cảnh lại vô thức đặt bé vào trong tim mà yêu thương, chính anh cũng không biết tại sao lại như vậy.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Bạch Hi Cảnh còn đang vùi đầu vào công việc, đầu cũng không thèm ngẩng lên. Muốn sử dụng thang máy chuyên dụng này thì bắt buộc phải quét võng mạc và dấu vân tay, cho nên thang máy này không phân chẵn lẻ, tầng nào cũng có thể dừng, nhưng cũng chỉ có vài người đặc biệt mới có tư cách dùng.
“Đi rồi sao?” Bạch Hi Cảnh lạnh nhạt hỏi một câu.
“Vâng“. Từ trong thang máy, một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi bước ra, dáng người ngay thẳng, ngũ quan anh tuấn, mày rậm mắt sáng, nhưng rất tiếc biểu cảm trên khuôn mặt lại quá cứng, người ta thường gọi là mặt đơ.
Ánh mắt của mỹ nam mặt đơ quét qua nhìn Tiểu Tịnh Trần đang vừa ngủ vừa gặm ngón tay trên sô pha, ánh mắt hơi ngừng lại rồi rất nhanh đã thu về. Anh ta sải chân bước tới đứng bên bàn làm việc, mắt nhìn phía trước giống như là thần bảo hộ, không hề động đậy.
Bạch Hi Cảnh đặt các văn bản đã ký qua một bên, nói nhỏ: “Sau khi Đại Sơn về thì nói với cậu ta, nhiệm vụ khảo sát năm sau sẽ giao cho cậu ta đảm nhận, không hoàn thành được thì tiền thưởng năm nay toàn bộ xung công quỹ. Nếu còn có lần sau thì tôi sẽ quăng cậu ta tới Amazon chặt cây.”
“… Vâng.” Bạch Hào Sơn trả lời, mắt cũng không hề chớp.
Bạch Hi Cảnh không nói nữa, cả căn phòng chỉ còn tiếng lật dở tài liệu và tiếng viết chữ.
Mặt trời dần ngả về tây, chậm rãi lộ ra cái lạnh lẽo hiu quạnh của mùa đông. Tiểu Tịnh Trần từ trong mộng đẹp tỉnh giấc, chép miệng, phát hiện một chân một tay của mình đã lộ ra ngoài chăn từ lúc nào, nhưng bé không hề cảm thấy lạnh.
Bé con ngồi dậy, hai mắt ngái ngủ mông lung, theo bản năng cất tiếng gọi: “Ba!”
“Tỉnh rồi à?” Bạch Hi Cảnh từ sau bàn làm việc đứng dậy, vận động thân thể một chút. Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cũng không còn cách nào khác, tướng ngủ của bé con thật sự không tốt, cứ đạp chăn mãi thôi. Bạch Hi Cảnh sợ bé lạnh nên chỉnh nhiệt độ điều hoà cao lên, hại người cha ngốc nóng đến mức chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng mà vẫn mồ hôi nhễ nhại.
Bạch Hi Cảnh ngồi trên sô pha, sau đó ôm Tiểu Tịnh Trần đặt lên đùi mình, “Ngủ đã chưa?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, rồi sờ bụng mình, mếu máo, “Ba ơi, con đói bụng.”
“...” Bạch Hi Cảnh nhất thời nhớ lại một bàn bày đầy đồ ăn chay cho hòa thượng, phút chốc cảm thấy bản thân vẫn còn rất no, “Ba dẫn con đi ăn điểm tâm.”
Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn thấy mấy chồng văn kiện chất cao trên bàn làm việc, tuy không hiểu hết nhưng đại khái bé cũng hiểu được là ba đang rất bận, vậy nên khéo léo lắc đầu, “Không cần đâu, ba chỉ cần nói cho con ăn điểm tâm ở chỗ nào, con tự đi được.”
Vốn muốn đưa con trai ra ngoài để tìm hiểu cuộc sống nên Bạch Hi Cảnh đương nhiên không phản đối bé muốn tự lực cánh sinh, ngược lại còn có chút vui mừng thỏa mãn vì gian kế đã được thực hiện, cảm giác thành tựu ngày càng tăng. Hơn ai hết, anh biết rằng nếu cứ giữ con bên cạnh mình thì con sẽ không thể trưởng thành được. Bạch Hi Cảnh đang cố gắng để làm một người cha tốt. Trải qua một tuần sống chung, anh cũng phần nào hiểu được tính cách và lối suy nghĩ của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần từ lúc hiểu chuyện đã chịu ảnh hưởng từ Phật giáo, bé ôn hoà, lương thiện và rất đơn thuần, nhưng trời sinh bé ngoài ôn hòa, lương thiện, đơn thuần còn có thêm vài phần bạo lực.
Thông thường, khi ôn hoà lương thiện không giải quyết được vấn đề thì bé sẽ dùng nắm đấm để giải quyết. Cho nên, trong một tuần vừa rồi, Bạch Hi Cảnh đã nhanh chóng sửa lại “kế hoạch nuôi dạy con trai” của mình. Thứ mà Tiểu Tịnh Trần cần không phải là một người cha hiền từ luôn bảo vệ bé trong lồng ấp, mà bé cần một người cha mà khi bé gặp phải những vấn đề dùng nắm đấm cũng không thể giải quyết được thì có thể giúp bé dùng nắm đấm để giải quyết nó.
Bạch Hi Cảnh ngoài yêu thương còn cảm thấy tự hào nhiều hơn, nếu bảo bối có vấp ngã trước mặt anh thì anh sẽ ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn bé tự mình đứng dậy, sau đó sẽ quay đầu lại nghiền cục đá xấu xa đã làm con mình ngã thành cát bụi rồi ném xuống biển.