Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Thử thách của thú thần
Thì ra vẫn có chim nhỏ, con chim này nhìn giống con quạ ở chỗ cậu, có điều nó lớn hơn nhiều, giống như một con gà gô, toàn thân đen nhánh, cái mỏ nhọn hoắt cùng một đôi móng vuốt mảnh mà sắc bén.
Con chim này từ trên rơi xuống, vậy những tiếng động kia là do chúng nó tạo ra.
Con chim kia từ lúc rơi xuống vẫn luôn không động đậy, cánh còn bị thương, có lẽ là đã chết.
Bạch Kỳ Thư quan sát nó một hồi cũng không thấy nó có dấu hiệu khác thì không quan tâm nữa.
Vậy mà cậu vừa nhắm mắt thì nó lại động, tâm chuột cảnh giác lên.
Những loại chim săn đêm này đôi mắt đặc biệt tinh tường cũng như thính giác cực tốt, cậu sợ mình sẽ bại lộ.
Quả nhiên, sợ cái gì cái đó đến.
Con chim kia vừa động động cái đầu, đôi mắt đã nhìn đến chỗ Bạch Kỳ Thư.
Nếu không phải đã sống với chim to một thời gian đủ lâu thì khi bị ánh mắt kia nhìn tới đảm bảo chuột sẽ chít lên một tiếng rồi bỏ chạy, nhưng cậu chỉ giật mình một cái rồi lùi về phía sau, cách xa cái khe hở nhỏ kia, ép càng chặt vào khe hở sau lưng.
Quác!
Con chim kia vừa tập trung lấy cậu đã quác một cái lao tới.
Cánh của nó bị thương nên chỉ có thể chạy bằng hai chân, nó giống như bị lên máu gà không ngừng chúi đầu vào khoảng giữa của cái gùi, cái mỏ nhọn thọt thẳng vào trong.
Bạch Kỳ Thư kinh hồn tác đảm nhìn cái mỏ nhọn hoắc đen thui cách mình chỉ có một hai lóng tay.
Hù chết chuột rồi, chim ơi.1
Con chim kia thấy một kích không thành thì hai móng chân cào cào trên đất, không ngừng muốn chui vào trong, tiến đến càng gần hơn con chuột nhỏ trắng muốt.
Mỗi khi cái mỏ nhọn chọt vô tâm chuột lại nhảy dựng lên.
Càng lâu chuột càng thấy không ổn.
Hai cái gùi đựng đầy khoai, bị con chim kia tấn công mà không ngừng nhúc nhích tới lui.
Phập.
Cái mỏ nhọn chỉ cách cậu chưa được một centimet doạ cho chuột đứng tim.
Một cú va đập này khiến hai cái gùi lung lay không ngừng.
Nếu nó ngã xuống...
Con chim kia cũng ý thức được chuyện này, nó lùi về sau vài bước, đôi mắt đen hít lại, lấy đà.
Rầm.
" Chít!!!"
Bạch Kỳ Thư vội vàng thụt lùi về sau, lọt hẳn qua cái khe phía sau, ngã chỏng vó lên trời.
Cậu vội vàng bật dậy, lùi hẳn về phía gốc cây sau lưng, đôi mắt lom lom dòm về phía con chim kia.
Cơ mà...
Con chim kia xui xẻo hơn cậu.
Cú tông kia của nó thật sự là mạnh, vốn lẽ sẽ tông mạnh vào gốc cây sau lưng Bạch Kỳ Thư luôn, ấy vậy mà khi nó đâm vào cái khe giữa hai cái gùi phía sau thì hai cái gùi ngã xuống.
Con chim kia chưa kịp kêu một tiếng đã bị hai cái gùi đè lên.
Hai mắt nó xoay tròn, ngất đi.
Bạch Kỳ Thư có thể tưởng tượng ra trên đầu nó hiện lên một đám sao bay vòng vòng.
Sau khi xác định nó đã ngất hẳn đi thì Bạch Kỳ Thư mới dám lại gần.
Đưa ra một cái móng chọt thử.
Lại chọt.
Bộp bộp bộp.
" Chít chít chít!"
Cho mi chết, cho mi chết, cho mi chết!!!1
Dám doạ chuột.
Giữa rừng hoang vắng, một con chuột nổi điên nhảy bộp bộp lên đầu một con chim đen.
Nhảy đến mệt rồi, chuột đặt mông ngồi bẹp xuống đầu con chim, thở hồng hộc.
Thoát chết rồi, nhưng lại mất đi cái chỗ trốn.
"..."
Thôi vậy, bò lên cây đợi chim to thôi.
Đúng là cái kiếp chuột khổ, suốt ngày leo trèo, riết rồi cậu cũng không biết mình là chuột hay chim nữa.
Leo leo leo...
Leo tót lên một cành cây to, dựa lưng vào thân cây nằm lười.
Chim ơi...
...
Trên bầu trời, trận chiến sau khi có sự gia nhập của thú nhân tộc chim Đại thì rất nhanh đã kết thúc.
Một đám chim đen rơi như mưa, số còn lại tan tác chim muông.
Bởi vì sợ có con còn sống rơi xuống dưới nên đám thú nhân đã kéo đám chim ra xa, thế nhưng vẫn có một con chim lạc loài kia.
Eagle vừa thấy tan cuộc đã vội lao xuống rừng cây.
Đợi anh tìm được chỗ mấy cái gùi thì nào còn con chuột nào.
Tâm chim như chìm vào đáy cốc.
Một đám khoai ngã lăn quay ra đất, một đám gùi còn đè lên xác một con chim đen, nhưng chuột thì không thấy nữa.
" Chuột nhỏ! Em đâu rồi?"
Eagle cuống cuồng gọi, đôi mắt chim sắc bén lia khắp mặt đất, ngóng trông tìm thấy hình dáng nhỏ xinh trắng mướt của con chuột.
Con chuột nhỏ nào đó nằm một hồi trên cây lại ngủ mất, sau đó bị tiếng gọi hoảng hốt của anh đánh thức.
" Chuột..."
" Chít..."
Eagle vừa kêu lên đã nghe thấy một tiếng chít dễ thương mang đầy giọng mũi có chút buồn ngủ của con chuột nhỏ.
Anh nhìn lên trên.
" Chít!"
Con chuột nhỏ nằm vắt vẻo trên cành cây, đôi mắt đen toả sáng lúng liếng nhìn xuống, kêu lên.
" Chuột nhỏ!"
Eagle mừng muốn chết.
Chuột nhỏ bốn cái chân bấu vào thân cây, bò xuống.
Eagle đưa tay ra hứng lấy cậu.
" Chít chít chít chít chít!"
Con chuột nhỏ nhảy nhót trên tay anh kêu loạn, dụi đầu vào tay anh.
" Làm em sợ rồi, xin lỗi chuột nhỏ."
Eagle đưa cậu lên mặt dụi dụi.
Lúc này trong rừng cây vang lên tiếng động, anh cầm lấy váy áo của cậu đi ra phía sau một thân cây.
" Eagle, Kỳ không sao chứ?"
Giọng của Ian lo lắng vang lên.
Lúc này hai người mới đi ra từ sau thân cây, Ian nhìn thấy thì thở nhẹ ra.
" Vậy mà rơi xuống đây một con."
Ian xách con chim lên, dùng lực quăng mạnh đi.
Có mấy thú nhân khác cũng đi xuống, giúp họ nhặt khoai bỏ vào gùi.
Một trận biến cố cuối cùng cũng kết thúc, Martin, Jack với Ian chỉ bị chút vết thương nhỏ trước khi thú nhân tộc chim tới, còn lại đều không sao cả.
Buổi tối chim chuột đắp da thú nằm trên nệm bông mới may, ấm áp lại quấn quýt không rời.
Bạch Kỳ Thư kể cho anh nghe quá trình cậu chiến thắng con chim kia, cái mũi sắp hển lên trời luôn.
Eagle không nói gì, chỉ ôm càng chặt con chuột nhỏ.
Nhiều khi anh cũng không biết chuột nhỏ là may mắn hay xui xẻo nữa.
Lần đầu gặp cậu là bị rắn bắt lấy, rồi bị gió thổi rớt xuống đỉnh núi, sau đó lại bị thất lạc hơn mười ngày...
Dù lần nào cậu cũng thoát hiểm nhưng thế thì cũng quá khổ rồi, đôi khi anh có chút bất lực bản thân bảo vệ không được cậu khỏi những khó khăn đó.
Anh đưa mắt nhìn ra ngoài động, ở góc nhìn này có thể thấy một góc bầu trời đêm đen mịt.
Có phải là do ngài không thú thần?
Những khó khăn này cũng không phải là thử thách chuột nhỏ không mà còn thử thách khả năng bảo vệ chuột nhỏ của anh, đúng không?
Xẹt.
Bầu trời bỗng chớp tắt vài đường sáng trắng.
Eagle nghiêm nghị nhìn bầu trời.
Bên cạnh con chuột nhỏ líu ríu một hồi đã ngủ lúc nào không biết, một đôi tay nhỏ ôm cổ anh, hô hô ngủ say.
Trên đỉnh núi cao ở giữa tộc chim Đại, Terry lúc này cũng nhìn lên bầu trời.
Thú thần vẫn luôn dõi theo chúng con của ngài, mỗi ngày đều có những thử thách cho họ, giúp họ càng thêm mạnh mẽ hơn, càng tốt hơn bảo vệ bạn đời nhỏ yếu của mình.
Ông làm tế ti của tộc chim Đại đã được mấy đời tộc trưởng, có lẽ tộc trưởng đời này Michael cũng không biết Terry đã bao nhiêu tuổi, sứ mệnh của ông đã giúp ông trường tồn với tộc chim lâu như vậy, chỉ cần trong tộc chim xuất hiện một người có thể nghe hiểu âm thanh của thú thần thì sứ mệnh này của ông có thể chấp dứt.
Ông cảm nhận được, sớm thôi.
Đúng không thú thần đại nhân?
Đã đến lúc ngài để tôi trở về bên người ngài rồi, thú thần đại nhân tôn kính, chúa tể của đại địa này.
Xẹt xẹt...
Bầu trời lúc này lại xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ đẹp.
..........................................................
Con chim này từ trên rơi xuống, vậy những tiếng động kia là do chúng nó tạo ra.
Con chim kia từ lúc rơi xuống vẫn luôn không động đậy, cánh còn bị thương, có lẽ là đã chết.
Bạch Kỳ Thư quan sát nó một hồi cũng không thấy nó có dấu hiệu khác thì không quan tâm nữa.
Vậy mà cậu vừa nhắm mắt thì nó lại động, tâm chuột cảnh giác lên.
Những loại chim săn đêm này đôi mắt đặc biệt tinh tường cũng như thính giác cực tốt, cậu sợ mình sẽ bại lộ.
Quả nhiên, sợ cái gì cái đó đến.
Con chim kia vừa động động cái đầu, đôi mắt đã nhìn đến chỗ Bạch Kỳ Thư.
Nếu không phải đã sống với chim to một thời gian đủ lâu thì khi bị ánh mắt kia nhìn tới đảm bảo chuột sẽ chít lên một tiếng rồi bỏ chạy, nhưng cậu chỉ giật mình một cái rồi lùi về phía sau, cách xa cái khe hở nhỏ kia, ép càng chặt vào khe hở sau lưng.
Quác!
Con chim kia vừa tập trung lấy cậu đã quác một cái lao tới.
Cánh của nó bị thương nên chỉ có thể chạy bằng hai chân, nó giống như bị lên máu gà không ngừng chúi đầu vào khoảng giữa của cái gùi, cái mỏ nhọn thọt thẳng vào trong.
Bạch Kỳ Thư kinh hồn tác đảm nhìn cái mỏ nhọn hoắc đen thui cách mình chỉ có một hai lóng tay.
Hù chết chuột rồi, chim ơi.1
Con chim kia thấy một kích không thành thì hai móng chân cào cào trên đất, không ngừng muốn chui vào trong, tiến đến càng gần hơn con chuột nhỏ trắng muốt.
Mỗi khi cái mỏ nhọn chọt vô tâm chuột lại nhảy dựng lên.
Càng lâu chuột càng thấy không ổn.
Hai cái gùi đựng đầy khoai, bị con chim kia tấn công mà không ngừng nhúc nhích tới lui.
Phập.
Cái mỏ nhọn chỉ cách cậu chưa được một centimet doạ cho chuột đứng tim.
Một cú va đập này khiến hai cái gùi lung lay không ngừng.
Nếu nó ngã xuống...
Con chim kia cũng ý thức được chuyện này, nó lùi về sau vài bước, đôi mắt đen hít lại, lấy đà.
Rầm.
" Chít!!!"
Bạch Kỳ Thư vội vàng thụt lùi về sau, lọt hẳn qua cái khe phía sau, ngã chỏng vó lên trời.
Cậu vội vàng bật dậy, lùi hẳn về phía gốc cây sau lưng, đôi mắt lom lom dòm về phía con chim kia.
Cơ mà...
Con chim kia xui xẻo hơn cậu.
Cú tông kia của nó thật sự là mạnh, vốn lẽ sẽ tông mạnh vào gốc cây sau lưng Bạch Kỳ Thư luôn, ấy vậy mà khi nó đâm vào cái khe giữa hai cái gùi phía sau thì hai cái gùi ngã xuống.
Con chim kia chưa kịp kêu một tiếng đã bị hai cái gùi đè lên.
Hai mắt nó xoay tròn, ngất đi.
Bạch Kỳ Thư có thể tưởng tượng ra trên đầu nó hiện lên một đám sao bay vòng vòng.
Sau khi xác định nó đã ngất hẳn đi thì Bạch Kỳ Thư mới dám lại gần.
Đưa ra một cái móng chọt thử.
Lại chọt.
Bộp bộp bộp.
" Chít chít chít!"
Cho mi chết, cho mi chết, cho mi chết!!!1
Dám doạ chuột.
Giữa rừng hoang vắng, một con chuột nổi điên nhảy bộp bộp lên đầu một con chim đen.
Nhảy đến mệt rồi, chuột đặt mông ngồi bẹp xuống đầu con chim, thở hồng hộc.
Thoát chết rồi, nhưng lại mất đi cái chỗ trốn.
"..."
Thôi vậy, bò lên cây đợi chim to thôi.
Đúng là cái kiếp chuột khổ, suốt ngày leo trèo, riết rồi cậu cũng không biết mình là chuột hay chim nữa.
Leo leo leo...
Leo tót lên một cành cây to, dựa lưng vào thân cây nằm lười.
Chim ơi...
...
Trên bầu trời, trận chiến sau khi có sự gia nhập của thú nhân tộc chim Đại thì rất nhanh đã kết thúc.
Một đám chim đen rơi như mưa, số còn lại tan tác chim muông.
Bởi vì sợ có con còn sống rơi xuống dưới nên đám thú nhân đã kéo đám chim ra xa, thế nhưng vẫn có một con chim lạc loài kia.
Eagle vừa thấy tan cuộc đã vội lao xuống rừng cây.
Đợi anh tìm được chỗ mấy cái gùi thì nào còn con chuột nào.
Tâm chim như chìm vào đáy cốc.
Một đám khoai ngã lăn quay ra đất, một đám gùi còn đè lên xác một con chim đen, nhưng chuột thì không thấy nữa.
" Chuột nhỏ! Em đâu rồi?"
Eagle cuống cuồng gọi, đôi mắt chim sắc bén lia khắp mặt đất, ngóng trông tìm thấy hình dáng nhỏ xinh trắng mướt của con chuột.
Con chuột nhỏ nào đó nằm một hồi trên cây lại ngủ mất, sau đó bị tiếng gọi hoảng hốt của anh đánh thức.
" Chuột..."
" Chít..."
Eagle vừa kêu lên đã nghe thấy một tiếng chít dễ thương mang đầy giọng mũi có chút buồn ngủ của con chuột nhỏ.
Anh nhìn lên trên.
" Chít!"
Con chuột nhỏ nằm vắt vẻo trên cành cây, đôi mắt đen toả sáng lúng liếng nhìn xuống, kêu lên.
" Chuột nhỏ!"
Eagle mừng muốn chết.
Chuột nhỏ bốn cái chân bấu vào thân cây, bò xuống.
Eagle đưa tay ra hứng lấy cậu.
" Chít chít chít chít chít!"
Con chuột nhỏ nhảy nhót trên tay anh kêu loạn, dụi đầu vào tay anh.
" Làm em sợ rồi, xin lỗi chuột nhỏ."
Eagle đưa cậu lên mặt dụi dụi.
Lúc này trong rừng cây vang lên tiếng động, anh cầm lấy váy áo của cậu đi ra phía sau một thân cây.
" Eagle, Kỳ không sao chứ?"
Giọng của Ian lo lắng vang lên.
Lúc này hai người mới đi ra từ sau thân cây, Ian nhìn thấy thì thở nhẹ ra.
" Vậy mà rơi xuống đây một con."
Ian xách con chim lên, dùng lực quăng mạnh đi.
Có mấy thú nhân khác cũng đi xuống, giúp họ nhặt khoai bỏ vào gùi.
Một trận biến cố cuối cùng cũng kết thúc, Martin, Jack với Ian chỉ bị chút vết thương nhỏ trước khi thú nhân tộc chim tới, còn lại đều không sao cả.
Buổi tối chim chuột đắp da thú nằm trên nệm bông mới may, ấm áp lại quấn quýt không rời.
Bạch Kỳ Thư kể cho anh nghe quá trình cậu chiến thắng con chim kia, cái mũi sắp hển lên trời luôn.
Eagle không nói gì, chỉ ôm càng chặt con chuột nhỏ.
Nhiều khi anh cũng không biết chuột nhỏ là may mắn hay xui xẻo nữa.
Lần đầu gặp cậu là bị rắn bắt lấy, rồi bị gió thổi rớt xuống đỉnh núi, sau đó lại bị thất lạc hơn mười ngày...
Dù lần nào cậu cũng thoát hiểm nhưng thế thì cũng quá khổ rồi, đôi khi anh có chút bất lực bản thân bảo vệ không được cậu khỏi những khó khăn đó.
Anh đưa mắt nhìn ra ngoài động, ở góc nhìn này có thể thấy một góc bầu trời đêm đen mịt.
Có phải là do ngài không thú thần?
Những khó khăn này cũng không phải là thử thách chuột nhỏ không mà còn thử thách khả năng bảo vệ chuột nhỏ của anh, đúng không?
Xẹt.
Bầu trời bỗng chớp tắt vài đường sáng trắng.
Eagle nghiêm nghị nhìn bầu trời.
Bên cạnh con chuột nhỏ líu ríu một hồi đã ngủ lúc nào không biết, một đôi tay nhỏ ôm cổ anh, hô hô ngủ say.
Trên đỉnh núi cao ở giữa tộc chim Đại, Terry lúc này cũng nhìn lên bầu trời.
Thú thần vẫn luôn dõi theo chúng con của ngài, mỗi ngày đều có những thử thách cho họ, giúp họ càng thêm mạnh mẽ hơn, càng tốt hơn bảo vệ bạn đời nhỏ yếu của mình.
Ông làm tế ti của tộc chim Đại đã được mấy đời tộc trưởng, có lẽ tộc trưởng đời này Michael cũng không biết Terry đã bao nhiêu tuổi, sứ mệnh của ông đã giúp ông trường tồn với tộc chim lâu như vậy, chỉ cần trong tộc chim xuất hiện một người có thể nghe hiểu âm thanh của thú thần thì sứ mệnh này của ông có thể chấp dứt.
Ông cảm nhận được, sớm thôi.
Đúng không thú thần đại nhân?
Đã đến lúc ngài để tôi trở về bên người ngài rồi, thú thần đại nhân tôn kính, chúa tể của đại địa này.
Xẹt xẹt...
Bầu trời lúc này lại xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ đẹp.
..........................................................