Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Đi đào khoai
" Để anh làm tiếp cho, làm xong chúng ta đi đào khoai, anh đi kiếm thêm một vài người nữa cho họ giúp chúng ta mang về, như vậy sẽ bay nhanh hơn, không đến mức ngủ qua đêm ở bên ngoài."
Eagle lấy cây kim của cậu, để cậu ngồi qua một bên, tiếp tục may nệm.
Eagle vừa nhìn đã biết làm thế nào, anh cảm thấy ý tưởng của cậu rất hay, cảm giác khi chạm vào nệm da thú có chút mềm mại, ngồi lên còn lún xuống, còn rất ấm áp.
Bạch Kỳ Thư ghen tị nhìn cái tay đang bay múa của anh.
" Đảm đang như vậy làm gì chứ, em sẽ thấy mình thật vụng về anh biết không?"
Cậu nhăn mặt ngồi một bên nhìn anh.
" Chuột của anh vụng về là tốt nhất, như vậy anh sẽ làm hết mọi chuyện, cho em làm một con chuột lười hạnh phúc."1
Eagle không sao cả nói.
" Yêu anh chết mất!"
Bạch Kỳ Thư ôm mặt anh qua hôn cái chóc.
" Eagle!"
Bên ngoài có tiếng Ian.
" Họ đến rồi kìa."
Bạch Kỳ Thư đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn đến là Ian và hai thú nhân nữa đang đứng ở bên ngoài.
Eagle gút cái nút cuối cùng bên trên tấm nệm da, bây giờ chỉ còn một đường ở mép nệm còn lại nữa là xong rồi.
" Ian, đợi một chút, sắp xong rồi."
Bạch Kỳ Thư gọi với ra.
Eagle may tốc độ nhanh hơn cậu nhiều, đường may cũng rất đẹp và chắc chắn.
Ian ở ngoài nhìn vô cũng không biết hai người làm cái gì, chỉ có thể đợi.
Hai thú nhân Ian mang đến đều là thú nhân có bạn đời, lựa chọn như vậy là vì Bạch Kỳ Thư, ai cũng chẳng muốn đi một chuyến mà có người lại lăm le chuột của anh.
" Xong rồi."
Eagle cắt đứt sợi chỉ, nhìn tấm nệm mới của họ, vẻ ngoài cũng không khác gì nhưng lại tinh tế hơn, bên trong còn ẩn dấu bí mật.
" Em khoác lên cái này, đội mũ lên, bên ngoài đã bắt đầu có gió lạnh rồi, anh không muốn em bị lạnh đâu."
Eagle chồng lên người cậu một cái áo choàng lông chim, bên trong là da thú, là anh làm cho cậu để mùa đông này cậu dùng, lông chim của anh có thể cản gió.
" Em biết rồi."
Bạch Kỳ Thư ngoan ngoãn để anh thắt cái nút, để giữ áo cố định trên người cậu.
" Đi thôi, mỗi người một cái, chắc đủ cho chúng ta chuyển tất cả về, đồ mọi người chuyển về được sẽ là của mọi người, cống hiến ra một nữa cho bộ lạc là được."
Eagle nói với ba người kia, đồng thời đưa gùi dây cho họ.
Hai thú nhân kia gật đầu, Ian thì càng không nói gì.
Một thú nhân có mái tóc đen tên là Jack, trong khá là năng động, thú nhân còn lại là Martin, có mái tóc đỏ chói loé.
Eagle giới thiệu sơ hai người cho cậu rồi bắt đầu lên đường.
Hai thú nhân khá là tò mò nhìn Bạch Kỳ Thư, cũng không phải là ý gì xấu, chỉ là nhận ra cậu chính là á thú nhân trong lễ tế kia.
Nhưng cũng không nói gì, biến thành chim lớn gắp gùi bay đi.
Bốn con chim lấy Ian làm đầu, Eagle chở Bạch Kỳ Thư bay ở giữa, hai người kia ở hai bên, vừa hay có thể bảo hộ á thú nhân duy nhất trong bầy.
Bạch Kỳ Thư đưa mắt nhìn hai con chim to hai bên.
Jack là một con chim đen nhưng cổ có một cái vòng màu trắng, trên chân cũng có hai túm lông trắng, khá là hài hước, cái đầu có chút giống con quạ, mỏ nhọn chứ không cong.
Martin thì có bộ lông màu đỏ rực như lửa, nhưng trên cánh lại có mấy cái lông màu đen, khá là lạ, trên đỉnh đầu cũng có một cái, trông như tóc hai lai, mỏ cũng nhọn nhưng dày hơn.
Bốn con chim bốn chủng loại.
Bạch Kỳ Thư ở trên lưng Eagle nếu cậu ngồi thì nhìn thấy một cái đầu tóc trắng nhưng nếu cậu nằm xuống thì chẳng còn thấy cậu đâu, bởi vì cái áo choàng trên người là lông của Eagle, nhìn chẳng khác gì không có cậu trên đó.
Vì để Eagle bay nhanh hơn nên cậu đã nằm bẹp xuống lưng anh, ôm chặt cổ anh, tay còn vuốt vuốt mấy cái.
Óooo...
Eagle kêu một tiếng, bốn con chim như sao xẹt qua bầu trời, để lại một đám tàn ảnh.
Tốc độ của bốn người phối hợp nhịp nhàng không lệch chút nào, đội hình cứ duy trì như vậy cho đến khi nhìn thấy bãi khoai.
Đoạn đường một ngày bay rút ngắn còn nữa ngày.
Bọn họ đến nơi đã là buổi trưa.
Jack cùng Ian đi săn, Eagle cùng Martin sẽ tranh thủ thời gian đó đào khoai.
Chỉ mới có chưa được mười ngày mà dây khoai đã rộng ra rất nhiều, một dải đất dài năm trăm mét đều là dây khoai.
Đất lúc này đã cứng lại nên không dễ nắm lấy dây mà giật mạnh lên nữa, bắt buộc họ phải đào nó lên.
Vì để cho tốc độ nhanh hơn mà họ thử dùng thú hình để đào, móng chim bấu vào đất.
Bạch Kỳ Thư trợn mắt há hốc mồm đứng bên cạnh nhìn xem hai con chim lớn giơ móng vuốt có thể bấu đứt cổ con mồi mà đi đào khoai.
Nhưng hiệu quả đúng là kinh người, tuy cũng có khoai bị móng vuốt cắt đứt nhưng năng xuất rất cao.
Bạch Kỳ Thư ở một bên lụm khoai lang bỏ vào gùi.
Cậu lụm cũng không nhanh, lâu lâu còn tìm xem có sót củ nào không, rồi lại giữ lại một số củ tốt.
Đến khi hai người kia về thì Eagle với Martin cũng xới xong một dải đất lớn, dây khoai bị họ gom hết qua một bên nên lúc này mảnh đất trống trơn, chỉ có củ khoai lộ ra ngoài, nằm xen lẫn với bùn đất.
Sau đó hai người Ian với Jack vẫn phụ trách nướng thịt đồng thời còn nướng thêm khoai lang cho hai người mới kia thử món.
Ba người hì hục lụm khoai bỏ vào gùi.
Thật ra chỉ có hai người lụm, Bạch Kỳ Thư đi sau sót lại xem.
Cậu cũng không có đào lấy hết, để lại những củ tốt cho nó lại mọc lên lại, đồng thời phủ lại dây khoai, mùa đông sắp tới rồi, dây khoai có thể ủ ấm đất, để năm sau họ quay lại thì lại có khoai để ăn.
Đợi họ lụm xong thì cũng có thể nghĩ tay ăn cơm rồi, tốc độ thật sự là quá nhanh.
" Mệt không?"
Eagle sờ mặt cậu xem có nóng không.
" Không mệt, em có làm gì đâu."
Bạch Kỳ Thư cười ngốc.
Eagle cưng chiều nhìn cậu, chuột của anh chẳng sợ mệt mà chỉ sợ buồn chán, cho cậu làm chút việc cậu sẽ vui đến bay lên trời.
" Khoai chín rồi, có thể ăn cơm, ăn xong là có thể trở về."
Ian gọi bọn họ.
Bốn người ngồi dưới một gốc cây to gần đó, gặm khoai, ăn thịt, ăn đến đặc biệt hương.
" Ngon quá, thì ra cái củ này ăn ngon như vậy."
Jack gặm lấy gặm để củ khoai nướng trong tay, khen không dứt miệng.
" Cái này có thể luộc lên ăn, cho vào nồi đổ ngập nước rồi nấu sôi đến khi chọt đũa vào thấy mềm là có thể ăn rồi, cũng có thể gọt vỏ ra nấu canh khoai."
Bạch Kỳ Thư bày cho họ cách ăn khác.
Cậu vốn còn muốn chỉ thêm nhưng nghĩ họ cũng không có khả năng làm cầu kỳ hơn nên thôi.
" Nãy tôi thấy cậu có giữ lại khoai trong đất, là đợi nó lên lại à?"
Martin nhìn Bạch Kỳ Thư hỏi.
" Đúng vậy, cái củ này nó có hai cách trồng, một là trồng bằng củ, chôn củ xuống đất là được, hai là trồng bằng dây lá, chính là cái chúng ta bỏ đi kia, cắm thân của nó xuống đất sẽ tự mọc rễ đâm trồi, một thời gian sau cái rễ sẽ phình to ra thành cái củ này đây."
Bạch Kỳ Thư nói rõ cho họ.
" Cậu nói trồng, vậy có thể trồng gần bộ lạc không?"
Jack mắt sáng lên nhìn cậu.
" Tôi cũng có ý này, nhưng phải tìm được nơi thích hợp cho nó sinh trưởng, hơn nữa sắp tới là mùa lạnh, tạm thời không trồng được, đợi qua mùa lạnh đi."
Cậu gật đầu rồi nói kỹ hơn, không phải cậu chưa có ý định này, chỉ là bận bịu quá.
Eagle lấy cây kim của cậu, để cậu ngồi qua một bên, tiếp tục may nệm.
Eagle vừa nhìn đã biết làm thế nào, anh cảm thấy ý tưởng của cậu rất hay, cảm giác khi chạm vào nệm da thú có chút mềm mại, ngồi lên còn lún xuống, còn rất ấm áp.
Bạch Kỳ Thư ghen tị nhìn cái tay đang bay múa của anh.
" Đảm đang như vậy làm gì chứ, em sẽ thấy mình thật vụng về anh biết không?"
Cậu nhăn mặt ngồi một bên nhìn anh.
" Chuột của anh vụng về là tốt nhất, như vậy anh sẽ làm hết mọi chuyện, cho em làm một con chuột lười hạnh phúc."1
Eagle không sao cả nói.
" Yêu anh chết mất!"
Bạch Kỳ Thư ôm mặt anh qua hôn cái chóc.
" Eagle!"
Bên ngoài có tiếng Ian.
" Họ đến rồi kìa."
Bạch Kỳ Thư đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn đến là Ian và hai thú nhân nữa đang đứng ở bên ngoài.
Eagle gút cái nút cuối cùng bên trên tấm nệm da, bây giờ chỉ còn một đường ở mép nệm còn lại nữa là xong rồi.
" Ian, đợi một chút, sắp xong rồi."
Bạch Kỳ Thư gọi với ra.
Eagle may tốc độ nhanh hơn cậu nhiều, đường may cũng rất đẹp và chắc chắn.
Ian ở ngoài nhìn vô cũng không biết hai người làm cái gì, chỉ có thể đợi.
Hai thú nhân Ian mang đến đều là thú nhân có bạn đời, lựa chọn như vậy là vì Bạch Kỳ Thư, ai cũng chẳng muốn đi một chuyến mà có người lại lăm le chuột của anh.
" Xong rồi."
Eagle cắt đứt sợi chỉ, nhìn tấm nệm mới của họ, vẻ ngoài cũng không khác gì nhưng lại tinh tế hơn, bên trong còn ẩn dấu bí mật.
" Em khoác lên cái này, đội mũ lên, bên ngoài đã bắt đầu có gió lạnh rồi, anh không muốn em bị lạnh đâu."
Eagle chồng lên người cậu một cái áo choàng lông chim, bên trong là da thú, là anh làm cho cậu để mùa đông này cậu dùng, lông chim của anh có thể cản gió.
" Em biết rồi."
Bạch Kỳ Thư ngoan ngoãn để anh thắt cái nút, để giữ áo cố định trên người cậu.
" Đi thôi, mỗi người một cái, chắc đủ cho chúng ta chuyển tất cả về, đồ mọi người chuyển về được sẽ là của mọi người, cống hiến ra một nữa cho bộ lạc là được."
Eagle nói với ba người kia, đồng thời đưa gùi dây cho họ.
Hai thú nhân kia gật đầu, Ian thì càng không nói gì.
Một thú nhân có mái tóc đen tên là Jack, trong khá là năng động, thú nhân còn lại là Martin, có mái tóc đỏ chói loé.
Eagle giới thiệu sơ hai người cho cậu rồi bắt đầu lên đường.
Hai thú nhân khá là tò mò nhìn Bạch Kỳ Thư, cũng không phải là ý gì xấu, chỉ là nhận ra cậu chính là á thú nhân trong lễ tế kia.
Nhưng cũng không nói gì, biến thành chim lớn gắp gùi bay đi.
Bốn con chim lấy Ian làm đầu, Eagle chở Bạch Kỳ Thư bay ở giữa, hai người kia ở hai bên, vừa hay có thể bảo hộ á thú nhân duy nhất trong bầy.
Bạch Kỳ Thư đưa mắt nhìn hai con chim to hai bên.
Jack là một con chim đen nhưng cổ có một cái vòng màu trắng, trên chân cũng có hai túm lông trắng, khá là hài hước, cái đầu có chút giống con quạ, mỏ nhọn chứ không cong.
Martin thì có bộ lông màu đỏ rực như lửa, nhưng trên cánh lại có mấy cái lông màu đen, khá là lạ, trên đỉnh đầu cũng có một cái, trông như tóc hai lai, mỏ cũng nhọn nhưng dày hơn.
Bốn con chim bốn chủng loại.
Bạch Kỳ Thư ở trên lưng Eagle nếu cậu ngồi thì nhìn thấy một cái đầu tóc trắng nhưng nếu cậu nằm xuống thì chẳng còn thấy cậu đâu, bởi vì cái áo choàng trên người là lông của Eagle, nhìn chẳng khác gì không có cậu trên đó.
Vì để Eagle bay nhanh hơn nên cậu đã nằm bẹp xuống lưng anh, ôm chặt cổ anh, tay còn vuốt vuốt mấy cái.
Óooo...
Eagle kêu một tiếng, bốn con chim như sao xẹt qua bầu trời, để lại một đám tàn ảnh.
Tốc độ của bốn người phối hợp nhịp nhàng không lệch chút nào, đội hình cứ duy trì như vậy cho đến khi nhìn thấy bãi khoai.
Đoạn đường một ngày bay rút ngắn còn nữa ngày.
Bọn họ đến nơi đã là buổi trưa.
Jack cùng Ian đi săn, Eagle cùng Martin sẽ tranh thủ thời gian đó đào khoai.
Chỉ mới có chưa được mười ngày mà dây khoai đã rộng ra rất nhiều, một dải đất dài năm trăm mét đều là dây khoai.
Đất lúc này đã cứng lại nên không dễ nắm lấy dây mà giật mạnh lên nữa, bắt buộc họ phải đào nó lên.
Vì để cho tốc độ nhanh hơn mà họ thử dùng thú hình để đào, móng chim bấu vào đất.
Bạch Kỳ Thư trợn mắt há hốc mồm đứng bên cạnh nhìn xem hai con chim lớn giơ móng vuốt có thể bấu đứt cổ con mồi mà đi đào khoai.
Nhưng hiệu quả đúng là kinh người, tuy cũng có khoai bị móng vuốt cắt đứt nhưng năng xuất rất cao.
Bạch Kỳ Thư ở một bên lụm khoai lang bỏ vào gùi.
Cậu lụm cũng không nhanh, lâu lâu còn tìm xem có sót củ nào không, rồi lại giữ lại một số củ tốt.
Đến khi hai người kia về thì Eagle với Martin cũng xới xong một dải đất lớn, dây khoai bị họ gom hết qua một bên nên lúc này mảnh đất trống trơn, chỉ có củ khoai lộ ra ngoài, nằm xen lẫn với bùn đất.
Sau đó hai người Ian với Jack vẫn phụ trách nướng thịt đồng thời còn nướng thêm khoai lang cho hai người mới kia thử món.
Ba người hì hục lụm khoai bỏ vào gùi.
Thật ra chỉ có hai người lụm, Bạch Kỳ Thư đi sau sót lại xem.
Cậu cũng không có đào lấy hết, để lại những củ tốt cho nó lại mọc lên lại, đồng thời phủ lại dây khoai, mùa đông sắp tới rồi, dây khoai có thể ủ ấm đất, để năm sau họ quay lại thì lại có khoai để ăn.
Đợi họ lụm xong thì cũng có thể nghĩ tay ăn cơm rồi, tốc độ thật sự là quá nhanh.
" Mệt không?"
Eagle sờ mặt cậu xem có nóng không.
" Không mệt, em có làm gì đâu."
Bạch Kỳ Thư cười ngốc.
Eagle cưng chiều nhìn cậu, chuột của anh chẳng sợ mệt mà chỉ sợ buồn chán, cho cậu làm chút việc cậu sẽ vui đến bay lên trời.
" Khoai chín rồi, có thể ăn cơm, ăn xong là có thể trở về."
Ian gọi bọn họ.
Bốn người ngồi dưới một gốc cây to gần đó, gặm khoai, ăn thịt, ăn đến đặc biệt hương.
" Ngon quá, thì ra cái củ này ăn ngon như vậy."
Jack gặm lấy gặm để củ khoai nướng trong tay, khen không dứt miệng.
" Cái này có thể luộc lên ăn, cho vào nồi đổ ngập nước rồi nấu sôi đến khi chọt đũa vào thấy mềm là có thể ăn rồi, cũng có thể gọt vỏ ra nấu canh khoai."
Bạch Kỳ Thư bày cho họ cách ăn khác.
Cậu vốn còn muốn chỉ thêm nhưng nghĩ họ cũng không có khả năng làm cầu kỳ hơn nên thôi.
" Nãy tôi thấy cậu có giữ lại khoai trong đất, là đợi nó lên lại à?"
Martin nhìn Bạch Kỳ Thư hỏi.
" Đúng vậy, cái củ này nó có hai cách trồng, một là trồng bằng củ, chôn củ xuống đất là được, hai là trồng bằng dây lá, chính là cái chúng ta bỏ đi kia, cắm thân của nó xuống đất sẽ tự mọc rễ đâm trồi, một thời gian sau cái rễ sẽ phình to ra thành cái củ này đây."
Bạch Kỳ Thư nói rõ cho họ.
" Cậu nói trồng, vậy có thể trồng gần bộ lạc không?"
Jack mắt sáng lên nhìn cậu.
" Tôi cũng có ý này, nhưng phải tìm được nơi thích hợp cho nó sinh trưởng, hơn nữa sắp tới là mùa lạnh, tạm thời không trồng được, đợi qua mùa lạnh đi."
Cậu gật đầu rồi nói kỹ hơn, không phải cậu chưa có ý định này, chỉ là bận bịu quá.