Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Nệm bông
" Là thiếu muối đó!"
Bạch Kỳ Thư reo lên, cười tít mắt.
Nếu có muối nữa thì có thể làm muối ớt, rắc vào một ít là ăn không dứt miệng được liền luôn.
Eagle sủng nịnh nhìn cậu, coi bộ phải nhanh chóng tìm được muối.
" Ôi ngon quá ngon quá!!"
Alice đưa cái đũa như gió cuốn mây tan mà quét qua cái chảo.
" Á đừng ăn hết chứ!!"
Bạch Kỳ Thư không kịp ngăn lại, cứ thế nhìn cái chảo rau xào tóp mỡ mới ra lò của cậu tan luôn trong miệng Alice và Floyd.
Thật ra Floyd chỉ ăn hai miếng, có chút xấu hổ nhìn Bạch Kỳ Thư.
" Làm nữa đi, Kỳ Kỳ, làm nữa nha."
Alice chẳng có chút xấu hổ nào, bắt đầu nài nỉ Bạch Kỳ Thư làm tiếp.
Eagle cưng nịnh nhìn con chuột nhỏ chu mỏ lên bắt đầu xào tiếp một chảo nữa, lần này cậu học khôn, làm nguyên một chảo to, dùng hai ba loại rau dại cho vào xào chung, đảm bảo đủ cho mấy người họ ăn.
Sau khi làm xong cậu nhanh tay gắp vào bát mình một chén đầy, cùng chim to trốn qua một bên ăn, mặc kệ con hàng Alice kia.
Sau đó Ian cũng nghe tiếng gió mà nhào đến, Alice thấy có người dành ăn với mình thì nhe răng nhếch miệng trừng hắn, khổ nổi mĩ thực khó cưỡng, bạn đời gì đó để sau đi.
" Anh nói xem, sau này hai người họ về một nhà rồi có vì ăn mà đánh nhau không?"
Bạch Kỳ Thư ngồi trong lòng anh hí hửng hỏi.
Cậu không đau lòng lắm về phần thức ăn bị người giành nhau, trái lại cậu càng thêm vui vẻ khi món ăn của mình được ưa thích.
" Tranh nhau cũng là một niềm vui của họ, thật ra Alice không muốn bị đối xử như á thú nhân, Ian làm vậy cũng là rất thông minh, nhưng không biết là thông minh hay mèo mù vớ cá rán."
Eagle lắc đầu.
" Sao không thấy anh giành ăn với em nhỉ?"
Bạch Kỳ Thư cười hỏi.
" Em đáng yêu như vậy sao anh nỡ giành của em, cho em còn sợ em ăn không hết."
Eagle hôn lên đỉnh đầu của con chuột nhỏ đáng yêu.
" Úi trời ơi, tôi nhìn không nổi nữa, cảm ơn bữa ăn của cậu, Kỳ Kỳ, hôm sau tôi sẽ mang rau đến trả cậu."
Nói xong lại kéo Floyd cùng Ian chạy mất.
Trả lại bầu không khí yên bình cho đôi chim chuột không biết xấu hổ toàn chuyên đi nhét cơm chó cho đám độc thân bọn họ.
Đợi đến lúc lễ hội tan thì chuột nhỏ đã nằm trong lòng chim to ngủ rồi.
" Chuột nhỏ, dậy đi, anh đưa em về."
Eagle lay tỉnh con chuột nhỏ, có chút đau lòng sờ sờ mặt cậu.
" Ừm..."
Bạch Kỳ Thư lờ mờ không muốn mở mắt mà sờ soạn tìm lưng anh.
Eagle cảm thấy kiểu này mà chở cậu về chắc không ổn chút nào cả.
Lúc này khắp nơi chỉ còn ánh sáng từ ánh trăng trên đầu, không gian đã tối hù, đại đa số thú nhân đã trở về.
" Chuột nhỏ, em biến về đi."
Eagle ôm cậu nói.
Chắc cũng chẳng ai để ý đâu.
Bạch Kỳ Thư mù mờ nhìn anh một lúc rồi cũng biến trở về.
Eagle đỡ lấy con chuột nhỏ, bỏ váy áo của cậu vào trong cái gùi đựng đồ rồi mới bỏ cậu lên, đậy nắp gùi lại chắc chắn rồi biến thành chim to cắp cái gùi bay đi.
Hai người vừa đi thì đám Ian chạy tới.
" Ủa, về rồi à?"
Alice đưa mắt nhìn lên bầu trời.
" Chắc vậy, thôi tôi mang hai người về."
Ian nói với hai á thú nhân.
" Ừm."
...
Cuộc sống ở tộc chim Đại cứ thế chậm chạp trôi đi, chẳng mấy chốc Bạch Kỳ Thư đã đến đây được năm ngày, mỗi ngày cậu đều theo Alice và Floyd đi hái lượm.
Mới đầu khi biết cậu đang mang ấu tế hai người kia nhất định không mang cậu đi còn mắng Eagle té tát, nhưng sau đó dưới sự kiên trì của Bạch Kỳ thư cũng bởi vì cậu nói không cho đi cùng cậu sẽ đi một mình, thế là Alice đành phải thoả hiệp.
Chẳng thà để cậu theo bên mình còn dễ chăm sóc, nhưng vẫn mắng chim to nhà Bạch Kỳ Thư thúi đầu, tội danh là không biết quản giáo bạn đời.1
Hôm nay là ngày Eagle hẹn Ian cùng nhau đi thu hoạch khoai lang nên mới sáng ra Bạch Kỳ Thư đã lổm nhổm muốn bò dậy.
Bỗng một cơn gió lạnh thổi vào trong động khiến con chuột nhỏ rùng mình rút đầu vào nệm da bên dưới.
Đôi mắt đậu đen mở ra nhìn xung quanh.
Eagle không có ở đây.
Bên ngoài có gió lạnh thổi vào.
Mùa đông muốn đến.
Ý thức được điểm này Bạch Kỳ Thư đã biến trở lại, mặc vào váy áo của mình, không biết Eagle đi đâu nhưng đảm bảo không phải lén lút bỏ cậu lại.
Tranh thủ lúc này làm một cái nệm bông thôi.
Mấy hôm nay thời tiết cũng chưa có lạnh lắm nên cậu còn chưa có làm, giờ làm cũng được rồi.
Đem đống bông đổ ra ngoài tấm da thú cậu đang nằm, trải cho nó đều khắp mọi nơi, sau đó hì hục phủ lên nó một tấm da thú to khác.
Sau khi xác định mọi thứ đã đều đặn rồi cậu bắt đầu xỏ kim.
Kim cậu dùng để may nệm bông là loại kim xương thú, khá cứng và chắc chắn, dùng tơ nhện kim chấp lại nhiều sợi thành một để tạo độ chắc chắn rồi xỏ vào kim xương.
Bạch Kỳ Thư đã có chút kinh nghiệm may áo nên cũng không có luống cuống, hơn nữa may nệm bông cũng không khó.
Bởi vì hai tấm da thú lớn đều bị cậu dùng nên Bạch Kỳ Thư chỉ có thể trải một tấm nhỏ bên cạnh cho cậu ngồi lên đó mà may nệm.
Cố định một mép nệm, cậu bắt đầu may một mép nệm.
Đến khi hết một mép nệm rồi cậu lại lần theo đó chạy đến mép nệm kế bên.
Đến khi làm xong ba mép nệm rồi cậu cũng không xử luôn mép còn lại kia mà để đó.
May nệm bông quan trọng là để cho bông không chạy tùm lum sau này, nên phải cố định chúng bằng những nút chỉ ở giữa tấm nệm.
Cậu dùng tay nhỏ đo một khoảng từ mép nệm vào trong theo đường thẳng, dùng tay giữ ở đó rồi đâm kim xuống, chọt qua chọt lại vài cái thấy ổn rồi thì gút lại cắt đi.
Rồi lại tiếp tục như vậy cho đến mép nệm phía bên kia.
Hết một hàng rồi lại đến một hàng nữa...
Eagle trở về khi nhìn đến là con chuột nhỏ chỏng mông hì hục làm vì đó trên tấm nệm.1
Váy anh làm cho cậu là loại dài nên mới không để lộ cảnh xuân quá nhiều nhưng cái mông nhỏ cứ lắc qua lắc lại như vậy thật sự là khiến người phun máu.
Váy lông chim màu xanh thẳm mặc trên người cậu cứ như càng làm nổi bật làn da cũng như mái tóc trắng kia khiến anh nhìn không chớp mắt.
Bạch Kỳ Thư đang cặm cụi may vá tự nhiên có cảm giác bị người nhìn chằm chằm, ánh mắt kia quá mức sắc bén khó mà bỏ qua được, cậu cẩn thận quay đầu lại.1
Ánh mắt hai người đụng vào nhau.
" Anh làm gì về mà không nói tiếng nào vậy, muốn hù chết chuột hở?"
Bạch Kỳ Thư vỗ vỗ ngực.
" Em đang làm gì vậy?"
Eagle đi tới ôm cậu lên.
" Á, anh cẩn thận chứ, kim nè."
Bạch Kỳ Thư bị anh bế bổng lên sợ hết hồn giơ cây kim cho anh xem.
" Sao không đợi anh về làm cho em?"
Eagle bẹo má cậu hỏi.
" Em làm được mà, anh xem, mùa đông muốn đến rồi, em bị gió thổi đến lông tóc dựng đứng lên, cái động này của chúng ta nên làm một cái cửa đi, nếu không mùa đông sẽ lạnh chết."
Bạch Kỳ Thư vừa nói vừa chỉ cái cửa động trống trơn của họ.
" Em nói đúng, nên làm cái cửa."
Tuy bọn họ ở trên cao cũng không sợ bị người dòm ngó nhưng mùa đông gió sẽ lùa vào trong, chuột con nếu ra đời sẽ bị đông lạnh.
" Được rồi anh thả em xuống đi, em làm xong cái nệm rồi chúng ta còn đi đào khoai lang, sáng nay anh đã đi đâu vậy?"
Bạch Kỳ Thư uốn éo trong lòng anh.
Bạch Kỳ Thư reo lên, cười tít mắt.
Nếu có muối nữa thì có thể làm muối ớt, rắc vào một ít là ăn không dứt miệng được liền luôn.
Eagle sủng nịnh nhìn cậu, coi bộ phải nhanh chóng tìm được muối.
" Ôi ngon quá ngon quá!!"
Alice đưa cái đũa như gió cuốn mây tan mà quét qua cái chảo.
" Á đừng ăn hết chứ!!"
Bạch Kỳ Thư không kịp ngăn lại, cứ thế nhìn cái chảo rau xào tóp mỡ mới ra lò của cậu tan luôn trong miệng Alice và Floyd.
Thật ra Floyd chỉ ăn hai miếng, có chút xấu hổ nhìn Bạch Kỳ Thư.
" Làm nữa đi, Kỳ Kỳ, làm nữa nha."
Alice chẳng có chút xấu hổ nào, bắt đầu nài nỉ Bạch Kỳ Thư làm tiếp.
Eagle cưng nịnh nhìn con chuột nhỏ chu mỏ lên bắt đầu xào tiếp một chảo nữa, lần này cậu học khôn, làm nguyên một chảo to, dùng hai ba loại rau dại cho vào xào chung, đảm bảo đủ cho mấy người họ ăn.
Sau khi làm xong cậu nhanh tay gắp vào bát mình một chén đầy, cùng chim to trốn qua một bên ăn, mặc kệ con hàng Alice kia.
Sau đó Ian cũng nghe tiếng gió mà nhào đến, Alice thấy có người dành ăn với mình thì nhe răng nhếch miệng trừng hắn, khổ nổi mĩ thực khó cưỡng, bạn đời gì đó để sau đi.
" Anh nói xem, sau này hai người họ về một nhà rồi có vì ăn mà đánh nhau không?"
Bạch Kỳ Thư ngồi trong lòng anh hí hửng hỏi.
Cậu không đau lòng lắm về phần thức ăn bị người giành nhau, trái lại cậu càng thêm vui vẻ khi món ăn của mình được ưa thích.
" Tranh nhau cũng là một niềm vui của họ, thật ra Alice không muốn bị đối xử như á thú nhân, Ian làm vậy cũng là rất thông minh, nhưng không biết là thông minh hay mèo mù vớ cá rán."
Eagle lắc đầu.
" Sao không thấy anh giành ăn với em nhỉ?"
Bạch Kỳ Thư cười hỏi.
" Em đáng yêu như vậy sao anh nỡ giành của em, cho em còn sợ em ăn không hết."
Eagle hôn lên đỉnh đầu của con chuột nhỏ đáng yêu.
" Úi trời ơi, tôi nhìn không nổi nữa, cảm ơn bữa ăn của cậu, Kỳ Kỳ, hôm sau tôi sẽ mang rau đến trả cậu."
Nói xong lại kéo Floyd cùng Ian chạy mất.
Trả lại bầu không khí yên bình cho đôi chim chuột không biết xấu hổ toàn chuyên đi nhét cơm chó cho đám độc thân bọn họ.
Đợi đến lúc lễ hội tan thì chuột nhỏ đã nằm trong lòng chim to ngủ rồi.
" Chuột nhỏ, dậy đi, anh đưa em về."
Eagle lay tỉnh con chuột nhỏ, có chút đau lòng sờ sờ mặt cậu.
" Ừm..."
Bạch Kỳ Thư lờ mờ không muốn mở mắt mà sờ soạn tìm lưng anh.
Eagle cảm thấy kiểu này mà chở cậu về chắc không ổn chút nào cả.
Lúc này khắp nơi chỉ còn ánh sáng từ ánh trăng trên đầu, không gian đã tối hù, đại đa số thú nhân đã trở về.
" Chuột nhỏ, em biến về đi."
Eagle ôm cậu nói.
Chắc cũng chẳng ai để ý đâu.
Bạch Kỳ Thư mù mờ nhìn anh một lúc rồi cũng biến trở về.
Eagle đỡ lấy con chuột nhỏ, bỏ váy áo của cậu vào trong cái gùi đựng đồ rồi mới bỏ cậu lên, đậy nắp gùi lại chắc chắn rồi biến thành chim to cắp cái gùi bay đi.
Hai người vừa đi thì đám Ian chạy tới.
" Ủa, về rồi à?"
Alice đưa mắt nhìn lên bầu trời.
" Chắc vậy, thôi tôi mang hai người về."
Ian nói với hai á thú nhân.
" Ừm."
...
Cuộc sống ở tộc chim Đại cứ thế chậm chạp trôi đi, chẳng mấy chốc Bạch Kỳ Thư đã đến đây được năm ngày, mỗi ngày cậu đều theo Alice và Floyd đi hái lượm.
Mới đầu khi biết cậu đang mang ấu tế hai người kia nhất định không mang cậu đi còn mắng Eagle té tát, nhưng sau đó dưới sự kiên trì của Bạch Kỳ thư cũng bởi vì cậu nói không cho đi cùng cậu sẽ đi một mình, thế là Alice đành phải thoả hiệp.
Chẳng thà để cậu theo bên mình còn dễ chăm sóc, nhưng vẫn mắng chim to nhà Bạch Kỳ Thư thúi đầu, tội danh là không biết quản giáo bạn đời.1
Hôm nay là ngày Eagle hẹn Ian cùng nhau đi thu hoạch khoai lang nên mới sáng ra Bạch Kỳ Thư đã lổm nhổm muốn bò dậy.
Bỗng một cơn gió lạnh thổi vào trong động khiến con chuột nhỏ rùng mình rút đầu vào nệm da bên dưới.
Đôi mắt đậu đen mở ra nhìn xung quanh.
Eagle không có ở đây.
Bên ngoài có gió lạnh thổi vào.
Mùa đông muốn đến.
Ý thức được điểm này Bạch Kỳ Thư đã biến trở lại, mặc vào váy áo của mình, không biết Eagle đi đâu nhưng đảm bảo không phải lén lút bỏ cậu lại.
Tranh thủ lúc này làm một cái nệm bông thôi.
Mấy hôm nay thời tiết cũng chưa có lạnh lắm nên cậu còn chưa có làm, giờ làm cũng được rồi.
Đem đống bông đổ ra ngoài tấm da thú cậu đang nằm, trải cho nó đều khắp mọi nơi, sau đó hì hục phủ lên nó một tấm da thú to khác.
Sau khi xác định mọi thứ đã đều đặn rồi cậu bắt đầu xỏ kim.
Kim cậu dùng để may nệm bông là loại kim xương thú, khá cứng và chắc chắn, dùng tơ nhện kim chấp lại nhiều sợi thành một để tạo độ chắc chắn rồi xỏ vào kim xương.
Bạch Kỳ Thư đã có chút kinh nghiệm may áo nên cũng không có luống cuống, hơn nữa may nệm bông cũng không khó.
Bởi vì hai tấm da thú lớn đều bị cậu dùng nên Bạch Kỳ Thư chỉ có thể trải một tấm nhỏ bên cạnh cho cậu ngồi lên đó mà may nệm.
Cố định một mép nệm, cậu bắt đầu may một mép nệm.
Đến khi hết một mép nệm rồi cậu lại lần theo đó chạy đến mép nệm kế bên.
Đến khi làm xong ba mép nệm rồi cậu cũng không xử luôn mép còn lại kia mà để đó.
May nệm bông quan trọng là để cho bông không chạy tùm lum sau này, nên phải cố định chúng bằng những nút chỉ ở giữa tấm nệm.
Cậu dùng tay nhỏ đo một khoảng từ mép nệm vào trong theo đường thẳng, dùng tay giữ ở đó rồi đâm kim xuống, chọt qua chọt lại vài cái thấy ổn rồi thì gút lại cắt đi.
Rồi lại tiếp tục như vậy cho đến mép nệm phía bên kia.
Hết một hàng rồi lại đến một hàng nữa...
Eagle trở về khi nhìn đến là con chuột nhỏ chỏng mông hì hục làm vì đó trên tấm nệm.1
Váy anh làm cho cậu là loại dài nên mới không để lộ cảnh xuân quá nhiều nhưng cái mông nhỏ cứ lắc qua lắc lại như vậy thật sự là khiến người phun máu.
Váy lông chim màu xanh thẳm mặc trên người cậu cứ như càng làm nổi bật làn da cũng như mái tóc trắng kia khiến anh nhìn không chớp mắt.
Bạch Kỳ Thư đang cặm cụi may vá tự nhiên có cảm giác bị người nhìn chằm chằm, ánh mắt kia quá mức sắc bén khó mà bỏ qua được, cậu cẩn thận quay đầu lại.1
Ánh mắt hai người đụng vào nhau.
" Anh làm gì về mà không nói tiếng nào vậy, muốn hù chết chuột hở?"
Bạch Kỳ Thư vỗ vỗ ngực.
" Em đang làm gì vậy?"
Eagle đi tới ôm cậu lên.
" Á, anh cẩn thận chứ, kim nè."
Bạch Kỳ Thư bị anh bế bổng lên sợ hết hồn giơ cây kim cho anh xem.
" Sao không đợi anh về làm cho em?"
Eagle bẹo má cậu hỏi.
" Em làm được mà, anh xem, mùa đông muốn đến rồi, em bị gió thổi đến lông tóc dựng đứng lên, cái động này của chúng ta nên làm một cái cửa đi, nếu không mùa đông sẽ lạnh chết."
Bạch Kỳ Thư vừa nói vừa chỉ cái cửa động trống trơn của họ.
" Em nói đúng, nên làm cái cửa."
Tuy bọn họ ở trên cao cũng không sợ bị người dòm ngó nhưng mùa đông gió sẽ lùa vào trong, chuột con nếu ra đời sẽ bị đông lạnh.
" Được rồi anh thả em xuống đi, em làm xong cái nệm rồi chúng ta còn đi đào khoai lang, sáng nay anh đã đi đâu vậy?"
Bạch Kỳ Thư uốn éo trong lòng anh.