Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149: Viên mãn - Đến tộc người sói
Mùa mưa đến rồi đi, đại địa lại sinh sôi, Bạch Kỳ Thư đứng trên vách núi nhìn đại địa bừng sáng sau những ngày mưa gió tầm tã, không có chút ánh sáng nào.
Đứa con lớn của cậu đã đi được ba tháng có hơn.
Dù biết mỗi lần thú nhân đi lịch luyện là sẽ đi trong thời gian rất dài, trải nghiệm cuộc sống đơn độc một mình ở thế thú nhưng từ khi sinh ra đến nay nó vẫn ở bên cạnh cậu, chớp mắt lại không thấy nhiều ngày như vậy, nói không nhớ thì là nói dối.
Eagle nhìn con chuột nhỏ lại thương xuân bi thu thì thở dài.
Thú nhân sau khi thành niên sẽ không sống cùng phụ mẫu nữa, dù Chae có về thì nó cũng sẽ dọn ra một ngọn núi khác, bắt đầu sống độc lập.
Quá trình lịch luyện là bước khởi đầu rời xa phụ mẫu, dù Chae có đi cả năm cũng không phải là chuyện gì to tát cả.
Cũng không phải anh không muốn cho cậu gặp đứa nhỏ, nhưng trước sau gì cậu cũng phải trải qua việc này thôi.
Nae đã chuyển đến thần điện rồi, dù nó ở trong tộc nhưng cũng không nhiều về nhà.
Đứa con nhỏ Eira cũng không hay ở nhà, thành thử con chuột nhỏ lại cô đơn.
" Hay lại sinh chuột con nữa?"
Anh lại gần ôm lấy cậu.
" Sinh rồi làm sao mà đi chơi được!"
Chuột nhỏ lắc đầu.
Dù chuyện sinh hay không sinh này không phải cứ nói là được.
Sau khi sinh Eira xong thì đã mấy năm Bạch Kỳ Thư không sinh đứa nào nữa.
Họ vẫn í ọ í e với nhau nhé, nhưng Bạch Kỳ Thư lại giống như mặt nước tỉnh lặng, không có lấy một cái gợn sóng.
Vì chuyện này mà họ còn lo lắng một hồi, nhưng đứa con thứ lại bảo:
" A mẫu cần nghỉ ngơi, lúc nên có sẽ có thôi."
Nae tiểu tế ti nói như vậy đó.
Đôi chim chuột vừa nghe thì không lại lo lắng nữa, nhưng hai người lại giống như mở cái chốt nào đó, mỗi lần ra ngoài là sẽ thử từ trên cây đến đầm nước, tảng đá lớn hay một cái hang động kín đáo nào đó, nói văn vẻ là thử cảm giác mới mẻ.1
Dù sao cũng không biết lúc nào lại có ấu tể, cứ thoả sức cày cáy.
Bạch Kỳ Thư nói là mang thai sẽ không thể đi chơi nhưng cậu cũng không tận lực tránh thai, việc nên làm vẫn sẽ làm.
Đương lúc hai người ở trước cửa nhà ôm nhau nhìn bầu trời toả sáng thì một con vật nhỏ bay đến đây.
Đó là một con chuột cánh xanh nhỏ nhắn.
" Nae!"
Bạch Kỳ Thư gọi lớn.
Con chuột cánh xanh bay đến, biến trở về thành một thiếu niên cao một mét bảy lăm, so với Bạch Kỳ Thư cao hơn một chút nhưng đối với thú nhân toàn hai mét có hơn thì thật sự là bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng nó đúng là một thú nhân từ trứng chui ra.
Thiếu niên có mái tóc trắng dài đến eo, được buột hờ bằng một sợi dây leo màu xanh, đuôi tóc buông lỏng.
Từ mi đến mày đều là màu trắng, khuôn mặt cũng nhỏ, môi nhỏ hồng hào, làn da trắng nõn, nhìn đến nhìn lui đều là một mĩ thiếu niên xinh đẹp.
Là một cái khuôn đúc ra từ Bạch Kỳ Thư, khác chỉ là biểu tình của nó nghiêm nghị, trầm ổn, còn Bạch Kỳ Thư bao nhiêu năm vẫn một bộ ngây ngô đáng yêu.
" A phụ, a mẫu."
Nó mở cái miệng nhỏ ra gọi, biểu tình nghiêm túc cũng nhu hoà đi.
" Nae!!
Bạch Kỳ Thư vươn tay ôm lấy đó.
" Sao nay lại về?"
Eagle đưa tay xoa đầu nó.
" Con có chuyện muốn nói với hai người, ngày mai con phải rời tộc chim Đại, trước khi lễ tuyển chọn tộc trưởng bắt đầu thì con sẽ về."
Nae trả lời a phụ nó từ trong cái ôm ấm áp của a mẫu nhỏ nhắn.
" Hả?"
Bạch Kỳ Thư kinh ngạc kêu lên, buông nó ra.
" Là thú thần muốn con đi."
Nae vội nói, nó biết a mẫu lo cho nó, dù cùng là thú nhân nhưng nó lại không cần ra ngoài lịch lãm, một phần là do nó là tế ti, một phần là do a mẫu không muốn.
Nhưng lúc này không phải do nó muốn, đó là thông điệp của thú thần.
Bạch Kỳ Thư trừng mắt nhìn trời.
Ông đùa hả ông kia, con tôi sao mà ra ngoài một mình được?
Nae cùng a phụ nó nhìn nhau, bất đắc dĩ, biết chắc là a mẫu lại chữi thú thần.
Ầm xẹt...
Trên bầu trời có chút tia sáng âm trầm hiện lên cùng một tiếng gầm nhẹ.
Trên sông sao, thú thần trừng mắt nhìn con chuột nhỏ tếu táo bên dưới.
Nam nhân áo đen hơi cười.
Bạch Kỳ Thư lại chả sợ thú thần gì đó, nhưng cậu lại nghe hiểu tiếng sấm kia, bĩu môi.
Nae thở dài.
" Mai con đi rồi, a mẫu không cần lo, tế ti không có dễ chết như vậy đâu."
Nó nói.
" Hừ!"
Con chuột nhỏ vẫn không dễ dỗ.
Nae nhìn a phụ nó.
" Chuột nhỏ, con nó là tế ti mà, có những chuyện nó nên làm, em cũng hiểu mà."
Chim to ôm cậu, dỗ dành.
" Vậy con đi đâu?"
Bạch Kỳ Thư hờn dỗi nói.
" Tộc người sói!"1
Nó nói.
Tộc người sói cách đây mười ngày đường bay...
" Đi đường nhớ cẩn thận, đừng để a mẫu con lo lắng."
Eagle nói với nó.
" Con biết, a phụ."
Nae ngoan ngoãn gật đầu.
" A mẫu sẽ nhớ con đó, hai đứa đều đi rồi..."
Bạch Kỳ Thư ôm lấy nó, ủy khuất nói.
" Con không đi lâu mà, đến khi anh Chae về thì con cũng về rồi."
Nae thở dài, vỗ lưng a mẫu nó.
Sau đó Bạch Kỳ Thư cũng không nói gì nữa, chỉ là giữ Nae lại ăn bữa cơm, sáng hôm sau trước khi đi thì kêu nó phải đến đây gặp cậu rồi mới được đi.
Bạch Kỳ Thư nhìn con chuột cánh xanh đã bay về phương xa, thở dài thường thượt.1
" Đừng lo lắng mà."
Eagle ôm cậu lên, giống như bế em bé mà dỗ dành.
Con chuột nhỏ ôm cổ anh, gật đầu.
...
Ở nơi rừng cây rậm rạp, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, một con chuột cánh xanh lướt qua hàng cây, nó bay cao hơn mặt đất ba mét, ở bên dưới tán lá mà bay đi.
Từ khi rời bộ lạc nó đã bay được hai ngày rồi, không ngừng hướng về tộc người sói.
Trên người nó chẳng mang theo cái gì, nó cũng không có ăn thịt mà chỉ ăn hạt cứng tìm thấy trên đường.
Hình thú nhỏ nhắn khiến nó không gây ra sự chú ý nào cho những loài khác lại cũng không thể đi săn dù là một con vật nhỏ nhất, bởi vậy nó đã duy trì hình thú liên tục từ khi bay đi.
Nếu mà không cảm nhận kỹ thì người ta sẽ nghĩ nó là một con thú nhỏ mà thôi.
Dừng lại trên một cây cao, ở trên trái cây mọng nước mà ăn tối, nó quyết định ngủ lại đây luôn, sáng mai lại bay đi.
Nằm úp sấp nơi phần tiếp nối giữa thân cây và tán cây, nó thiêm thiếp ngủ.
Rừng cây yên tĩnh, lâu lâu sẽ có tiếng sọt sọt của động vật đi kiếm ăn, nhưng con chuột nhỏ vẫn là nằm trên đó không nhúc nhích chút nào.
Hơi thở của nó nhỏ nhẹ đến giống như không có.
Mấy đêm trước nó cũng vậy mà đi ngủ, nên cũng không có sợ hãi.
Một đêm bình yên.
Khi ánh sáng một lần nữa đến với đại địa thì con chuột trên cây đã mở mắt ra, nó nhập nhèm lấy móng nhỏ dụi mắt, đợi bản thân tỉnh táo lại thì bám lên một trái mọng gần đó ăn sáng.
Bốn cái chân bám vào quả mọng, đôi cánh buông hờ trên lưng, cái miệng nhỏ cạp cạp quả mọng đến sạch sẽ.
Vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn quay, nó lên đường.
Lại qua năm ngày.
Lúc này đại địa đã có chút gió lạnh thôi qua.
Dự tính thời gian, đợi nó đến được tộc người sói thì trận tuyết đầu tiên sẽ rơi.
Nó ngồi trên cây gặm hạt cứng, đôi mắt nhìn rừng cây bên dưới.
Sột sột...
Có âm thanh vang lên bên dưới cách đó không xa.
Sột soạt...
Đứa con lớn của cậu đã đi được ba tháng có hơn.
Dù biết mỗi lần thú nhân đi lịch luyện là sẽ đi trong thời gian rất dài, trải nghiệm cuộc sống đơn độc một mình ở thế thú nhưng từ khi sinh ra đến nay nó vẫn ở bên cạnh cậu, chớp mắt lại không thấy nhiều ngày như vậy, nói không nhớ thì là nói dối.
Eagle nhìn con chuột nhỏ lại thương xuân bi thu thì thở dài.
Thú nhân sau khi thành niên sẽ không sống cùng phụ mẫu nữa, dù Chae có về thì nó cũng sẽ dọn ra một ngọn núi khác, bắt đầu sống độc lập.
Quá trình lịch luyện là bước khởi đầu rời xa phụ mẫu, dù Chae có đi cả năm cũng không phải là chuyện gì to tát cả.
Cũng không phải anh không muốn cho cậu gặp đứa nhỏ, nhưng trước sau gì cậu cũng phải trải qua việc này thôi.
Nae đã chuyển đến thần điện rồi, dù nó ở trong tộc nhưng cũng không nhiều về nhà.
Đứa con nhỏ Eira cũng không hay ở nhà, thành thử con chuột nhỏ lại cô đơn.
" Hay lại sinh chuột con nữa?"
Anh lại gần ôm lấy cậu.
" Sinh rồi làm sao mà đi chơi được!"
Chuột nhỏ lắc đầu.
Dù chuyện sinh hay không sinh này không phải cứ nói là được.
Sau khi sinh Eira xong thì đã mấy năm Bạch Kỳ Thư không sinh đứa nào nữa.
Họ vẫn í ọ í e với nhau nhé, nhưng Bạch Kỳ Thư lại giống như mặt nước tỉnh lặng, không có lấy một cái gợn sóng.
Vì chuyện này mà họ còn lo lắng một hồi, nhưng đứa con thứ lại bảo:
" A mẫu cần nghỉ ngơi, lúc nên có sẽ có thôi."
Nae tiểu tế ti nói như vậy đó.
Đôi chim chuột vừa nghe thì không lại lo lắng nữa, nhưng hai người lại giống như mở cái chốt nào đó, mỗi lần ra ngoài là sẽ thử từ trên cây đến đầm nước, tảng đá lớn hay một cái hang động kín đáo nào đó, nói văn vẻ là thử cảm giác mới mẻ.1
Dù sao cũng không biết lúc nào lại có ấu tể, cứ thoả sức cày cáy.
Bạch Kỳ Thư nói là mang thai sẽ không thể đi chơi nhưng cậu cũng không tận lực tránh thai, việc nên làm vẫn sẽ làm.
Đương lúc hai người ở trước cửa nhà ôm nhau nhìn bầu trời toả sáng thì một con vật nhỏ bay đến đây.
Đó là một con chuột cánh xanh nhỏ nhắn.
" Nae!"
Bạch Kỳ Thư gọi lớn.
Con chuột cánh xanh bay đến, biến trở về thành một thiếu niên cao một mét bảy lăm, so với Bạch Kỳ Thư cao hơn một chút nhưng đối với thú nhân toàn hai mét có hơn thì thật sự là bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng nó đúng là một thú nhân từ trứng chui ra.
Thiếu niên có mái tóc trắng dài đến eo, được buột hờ bằng một sợi dây leo màu xanh, đuôi tóc buông lỏng.
Từ mi đến mày đều là màu trắng, khuôn mặt cũng nhỏ, môi nhỏ hồng hào, làn da trắng nõn, nhìn đến nhìn lui đều là một mĩ thiếu niên xinh đẹp.
Là một cái khuôn đúc ra từ Bạch Kỳ Thư, khác chỉ là biểu tình của nó nghiêm nghị, trầm ổn, còn Bạch Kỳ Thư bao nhiêu năm vẫn một bộ ngây ngô đáng yêu.
" A phụ, a mẫu."
Nó mở cái miệng nhỏ ra gọi, biểu tình nghiêm túc cũng nhu hoà đi.
" Nae!!
Bạch Kỳ Thư vươn tay ôm lấy đó.
" Sao nay lại về?"
Eagle đưa tay xoa đầu nó.
" Con có chuyện muốn nói với hai người, ngày mai con phải rời tộc chim Đại, trước khi lễ tuyển chọn tộc trưởng bắt đầu thì con sẽ về."
Nae trả lời a phụ nó từ trong cái ôm ấm áp của a mẫu nhỏ nhắn.
" Hả?"
Bạch Kỳ Thư kinh ngạc kêu lên, buông nó ra.
" Là thú thần muốn con đi."
Nae vội nói, nó biết a mẫu lo cho nó, dù cùng là thú nhân nhưng nó lại không cần ra ngoài lịch lãm, một phần là do nó là tế ti, một phần là do a mẫu không muốn.
Nhưng lúc này không phải do nó muốn, đó là thông điệp của thú thần.
Bạch Kỳ Thư trừng mắt nhìn trời.
Ông đùa hả ông kia, con tôi sao mà ra ngoài một mình được?
Nae cùng a phụ nó nhìn nhau, bất đắc dĩ, biết chắc là a mẫu lại chữi thú thần.
Ầm xẹt...
Trên bầu trời có chút tia sáng âm trầm hiện lên cùng một tiếng gầm nhẹ.
Trên sông sao, thú thần trừng mắt nhìn con chuột nhỏ tếu táo bên dưới.
Nam nhân áo đen hơi cười.
Bạch Kỳ Thư lại chả sợ thú thần gì đó, nhưng cậu lại nghe hiểu tiếng sấm kia, bĩu môi.
Nae thở dài.
" Mai con đi rồi, a mẫu không cần lo, tế ti không có dễ chết như vậy đâu."
Nó nói.
" Hừ!"
Con chuột nhỏ vẫn không dễ dỗ.
Nae nhìn a phụ nó.
" Chuột nhỏ, con nó là tế ti mà, có những chuyện nó nên làm, em cũng hiểu mà."
Chim to ôm cậu, dỗ dành.
" Vậy con đi đâu?"
Bạch Kỳ Thư hờn dỗi nói.
" Tộc người sói!"1
Nó nói.
Tộc người sói cách đây mười ngày đường bay...
" Đi đường nhớ cẩn thận, đừng để a mẫu con lo lắng."
Eagle nói với nó.
" Con biết, a phụ."
Nae ngoan ngoãn gật đầu.
" A mẫu sẽ nhớ con đó, hai đứa đều đi rồi..."
Bạch Kỳ Thư ôm lấy nó, ủy khuất nói.
" Con không đi lâu mà, đến khi anh Chae về thì con cũng về rồi."
Nae thở dài, vỗ lưng a mẫu nó.
Sau đó Bạch Kỳ Thư cũng không nói gì nữa, chỉ là giữ Nae lại ăn bữa cơm, sáng hôm sau trước khi đi thì kêu nó phải đến đây gặp cậu rồi mới được đi.
Bạch Kỳ Thư nhìn con chuột cánh xanh đã bay về phương xa, thở dài thường thượt.1
" Đừng lo lắng mà."
Eagle ôm cậu lên, giống như bế em bé mà dỗ dành.
Con chuột nhỏ ôm cổ anh, gật đầu.
...
Ở nơi rừng cây rậm rạp, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, một con chuột cánh xanh lướt qua hàng cây, nó bay cao hơn mặt đất ba mét, ở bên dưới tán lá mà bay đi.
Từ khi rời bộ lạc nó đã bay được hai ngày rồi, không ngừng hướng về tộc người sói.
Trên người nó chẳng mang theo cái gì, nó cũng không có ăn thịt mà chỉ ăn hạt cứng tìm thấy trên đường.
Hình thú nhỏ nhắn khiến nó không gây ra sự chú ý nào cho những loài khác lại cũng không thể đi săn dù là một con vật nhỏ nhất, bởi vậy nó đã duy trì hình thú liên tục từ khi bay đi.
Nếu mà không cảm nhận kỹ thì người ta sẽ nghĩ nó là một con thú nhỏ mà thôi.
Dừng lại trên một cây cao, ở trên trái cây mọng nước mà ăn tối, nó quyết định ngủ lại đây luôn, sáng mai lại bay đi.
Nằm úp sấp nơi phần tiếp nối giữa thân cây và tán cây, nó thiêm thiếp ngủ.
Rừng cây yên tĩnh, lâu lâu sẽ có tiếng sọt sọt của động vật đi kiếm ăn, nhưng con chuột nhỏ vẫn là nằm trên đó không nhúc nhích chút nào.
Hơi thở của nó nhỏ nhẹ đến giống như không có.
Mấy đêm trước nó cũng vậy mà đi ngủ, nên cũng không có sợ hãi.
Một đêm bình yên.
Khi ánh sáng một lần nữa đến với đại địa thì con chuột trên cây đã mở mắt ra, nó nhập nhèm lấy móng nhỏ dụi mắt, đợi bản thân tỉnh táo lại thì bám lên một trái mọng gần đó ăn sáng.
Bốn cái chân bám vào quả mọng, đôi cánh buông hờ trên lưng, cái miệng nhỏ cạp cạp quả mọng đến sạch sẽ.
Vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn quay, nó lên đường.
Lại qua năm ngày.
Lúc này đại địa đã có chút gió lạnh thôi qua.
Dự tính thời gian, đợi nó đến được tộc người sói thì trận tuyết đầu tiên sẽ rơi.
Nó ngồi trên cây gặm hạt cứng, đôi mắt nhìn rừng cây bên dưới.
Sột sột...
Có âm thanh vang lên bên dưới cách đó không xa.
Sột soạt...