Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Tuấn Anh nói không lại, còn bị thằng nhóc này đem em gái ra uy hiếp, anh tức đến mức khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng cả lên, hai bên lỗ tai cũng không ngoại lệ.
Mẹ nó, anh muốn đánh nhau với thằng này!
Vừa mới nhào lên chuẩn bị ra tay thì đúng lúc nghe được tiếng mở cửa, Tuấn Anh phản ứng cực nhanh mà khựng lại, đáng tiếc ban nãy dùng lực quá đà nên tông thẳng vào cái ghế xoay mà Trí đang ngồi.
Ầm.
“Ấy, đừng…” - Trí kêu trong tuyệt vọng.
Cú va chạm rất chi “nhẹ nhàng” từ vị trí của Tuấn Anh đẩy bay Trí ra khỏi ghế và khiến cậu lật nhào xuống sàn nhà, Tuấn Anh thì theo quán tính mà lăn vào lòng cậu.
Tâm mới mở cửa ra lập tức thấy cảnh hai người ôm nhau thắm thiết, tay còn cầm đĩa trái cây, cứng đờ mà nhìn bọn họ.
Từ lúc Trí biết Tâm đến nay, số lần cậu bị đụng ngã, xô đẩy là vô số, vô số… đếm không hết. Rốt cuộc cô nàng là phúc tinh hay khắc tinh của cậu vậy hả? Cái lưng đáng thương bị va đập, không biết có gãy xương chưa nữa.
Tuấn Anh bật dậy ngay lập tức, tay không cẩn thận còn đè vào phần bắp đùi non của Trí làm cậu chàng thốn muốn chết.
Bấy giờ, thiếu nữ đứng ở cửa mới che miệng lại, hoảng hốt nói:
“Anh hai… em không ngờ anh là loại người như vậy. Em đã nói mà, sao anh cứ phản ứng thái quá lên về chuyện Trí đến chơi, lần trước nhìn cậu ấy bằng ánh mắt chằm chằm nữa. Anh làm vậy có thấy có lỗi với em không?”
“Không, Tâm, à, Mun, mày hiểu lầm anh rồi!”
Tuấn Anh cực độ sợ hãi, con em nó nghĩ cái quái gì mà dám nói những lời này? Chẳng lẽ nó cho rằng anh đang muốn cướp crush của nó! Phi! Cho tiền anh cũng đếch thèm!
“Em thấy rõ ràng…” - Tâm nắm chặt đĩa trái cây, cắn môi nhìn anh.
Tuấn Anh vội chạy ra xoa xoa tóc em gái, bối rối nói:
“Anh sai rồi, Mun đừng giận, anh đi ngay là được, sau này anh không làm phiền lớp trưởng của Mun nữa.”
Trông thái độ của hai người, Trí ngồi ở trên ghế nhịn cười muốn nổ bụng. Vừa nhìn đã biết Tâm đang giỡn nhây, nhưng mà ông anh của Tâm thì sợ thiệt, còn bày ra thái độ ngoan như cún nữa chứ. Ừm, nghe bảo tên ở nhà của ông ấy là Cún?
“Cái trứng gà vẫn còn đang luộc đúng không? Anh đi canh cho Mun ha, xong rồi anh lột vỏ đem sẵn vô cho. Anh thề là anh không hề thích thằng nhóc kia, thề luôn, tin chưa?”
Thiếu niên tóc vàng thấy em gái mếu mó nhìn mình thì càng luống cuống, nói một mạch liền. Thật sự, vừa rồi chỉ định nhào qua đấm thằng nhóc kia một cái sương sương, ai biết lại quật ngã nó. Mà ngã thôi, chứ anh có làm gì đâu, sao em gái cứ nhìn anh như thể anh là con tuesday giật bồ vậy!
Tâm quay mặt đi chỗ khác, nói:
“Tạm tin anh.”
“Ừ, thế, anh đi luộc trứng cho mày liền.”
Bấy giờ, Tuấn Anh mới vội vàng xách mông chạy đi, còn không quên quay đầu lại nhìn em gái một cái nữa, nói:
“Mày đừng hiểu lầm, thật đấy, anh lạy mày!”
Tâm vẫy vẫy tay chào:
“Biết rồi mà, anh đi lẹ đi, canh năm phút nữa tắt là được nha.”
“Ừ.”
Người nào đó mới ra khỏi phòng, Tâm và Trí đã quay đầu nhìn nhau rồi đột nhiên phụt cười, lại chẳng dám cười quá to.
Trí bò dậy từ dưới sàn nhà, co tay đấm mấy cái vào phần lưng đang rã rời của mình, kêu rên:
“Ui, đau ghê. Mà anh của cậu thú vị thật luôn, ha ha.”
“Suỵt, gần đây ông ấy mới hiền lành dễ dụ vậy đó, chứ ngày trước toàn bắt nạt tớ, gian xảo lắm.”
Chắc là hậu quả của việc bị bỏ rơi nhiều ngày khiến Tuấn Anh hình thành nên tính cách mới, sợ em gái giận rồi bơ mình chăng? Không biết được.
Tâm đem trái cây vào ngồi ăn với Trí, bàn một chút chuyện trên lớp hôm nay.
Chuyện cậu ấy bị đình chỉ cô đã biết từ sớm, nhưng khi nghe chính miệng cậu ấy nói ra, cô vẫn thấy áy náy không vui.
“Đừng để ý, cùng lắm thì năm nay cuối kỳ không được học sinh giỏi thôi.”
Trí nói, nghe nhẹ nhàng bâng quơ ghê. Đối với một số người thì giấy khen rất là quan trọng đó, cậu biết không hả? Như Tâm đây, có lẽ cả mười hai năm học cũng khó mà được đứng trên bục giảng nhận một lần…
Bố mẹ cô là những vị phụ huynh thời hiện đại có suy nghĩ vô cùng thoáng, không đặt nặng vấn đề khá giỏi, nhưng cũng không thể quá kém, ít nhất phải vào được đại học nào đó. Học để nâng cao tri thức, về phần sau này tốt nghiệp có tìm được việc không thì tùy duyên.
Nghe nói, bạn của bố và mẹ làm bên nhà hàng, sẽ luôn chừa một vị trí quản lý cho anh trai hoặc cô nếu hai người thấy hứng thú.
Chuỗi nhà hàng của chú Phong nămd ở thành phố khác, dì Trinh - bạn tốt của mẹ cũng chuyển nhà từ lâu nên rất ít gặp nhau. Tâm thấy không thích đi xa, nên chưa từng nghĩ sẽ qua đó làm.
Tương lai là một thứ luôn có thể dễ dàng khiến con người trở nên áp lực, vừa nghĩ tới đã đau đầu rồi.
Tâm gạt bỏ mớ suy nghĩ linh tinh đi, lại quay về với vụ giấy khen, cô nhìn Trí đang tỉnh bơ như chẳng có việc gì xảy ra mà tiếc nuối chép miệng:
“Uổng quá, vậy là năm nay cậu không có giấy khen rồi… Phải chi lúc đó cậu đừng đánh nhau thì tốt biết mấy.”
Thiếu niên đột nhiên kéo ghế lại gần giường, ngồi đối diện với Tâm rồi vươn tay ra làm Tâm theo bản năng nghiêng đầu ra sau, hỏi:
“Sao thế? Mặt tớ dính gì à?”
Trí đưa tay chạm vào gò má mềm mại của Tâm, đây không phải lần đầu tiên cậu làm thế này, nhưng trong căn phòng nhỏ tràn ngập mùi thơm của Tâm, trái tim cậu như tan thành mật ngọt.
Cậu nghiêng người tới trước, áp sát lại gần cô, cười nói:
“Lần đầu tiên tớ đánh nhau đấy, nhưng vì người mà tớ đứng ra bảo vệ là cậu nên tớ thấy rất đáng.”
Mẹ nó, anh muốn đánh nhau với thằng này!
Vừa mới nhào lên chuẩn bị ra tay thì đúng lúc nghe được tiếng mở cửa, Tuấn Anh phản ứng cực nhanh mà khựng lại, đáng tiếc ban nãy dùng lực quá đà nên tông thẳng vào cái ghế xoay mà Trí đang ngồi.
Ầm.
“Ấy, đừng…” - Trí kêu trong tuyệt vọng.
Cú va chạm rất chi “nhẹ nhàng” từ vị trí của Tuấn Anh đẩy bay Trí ra khỏi ghế và khiến cậu lật nhào xuống sàn nhà, Tuấn Anh thì theo quán tính mà lăn vào lòng cậu.
Tâm mới mở cửa ra lập tức thấy cảnh hai người ôm nhau thắm thiết, tay còn cầm đĩa trái cây, cứng đờ mà nhìn bọn họ.
Từ lúc Trí biết Tâm đến nay, số lần cậu bị đụng ngã, xô đẩy là vô số, vô số… đếm không hết. Rốt cuộc cô nàng là phúc tinh hay khắc tinh của cậu vậy hả? Cái lưng đáng thương bị va đập, không biết có gãy xương chưa nữa.
Tuấn Anh bật dậy ngay lập tức, tay không cẩn thận còn đè vào phần bắp đùi non của Trí làm cậu chàng thốn muốn chết.
Bấy giờ, thiếu nữ đứng ở cửa mới che miệng lại, hoảng hốt nói:
“Anh hai… em không ngờ anh là loại người như vậy. Em đã nói mà, sao anh cứ phản ứng thái quá lên về chuyện Trí đến chơi, lần trước nhìn cậu ấy bằng ánh mắt chằm chằm nữa. Anh làm vậy có thấy có lỗi với em không?”
“Không, Tâm, à, Mun, mày hiểu lầm anh rồi!”
Tuấn Anh cực độ sợ hãi, con em nó nghĩ cái quái gì mà dám nói những lời này? Chẳng lẽ nó cho rằng anh đang muốn cướp crush của nó! Phi! Cho tiền anh cũng đếch thèm!
“Em thấy rõ ràng…” - Tâm nắm chặt đĩa trái cây, cắn môi nhìn anh.
Tuấn Anh vội chạy ra xoa xoa tóc em gái, bối rối nói:
“Anh sai rồi, Mun đừng giận, anh đi ngay là được, sau này anh không làm phiền lớp trưởng của Mun nữa.”
Trông thái độ của hai người, Trí ngồi ở trên ghế nhịn cười muốn nổ bụng. Vừa nhìn đã biết Tâm đang giỡn nhây, nhưng mà ông anh của Tâm thì sợ thiệt, còn bày ra thái độ ngoan như cún nữa chứ. Ừm, nghe bảo tên ở nhà của ông ấy là Cún?
“Cái trứng gà vẫn còn đang luộc đúng không? Anh đi canh cho Mun ha, xong rồi anh lột vỏ đem sẵn vô cho. Anh thề là anh không hề thích thằng nhóc kia, thề luôn, tin chưa?”
Thiếu niên tóc vàng thấy em gái mếu mó nhìn mình thì càng luống cuống, nói một mạch liền. Thật sự, vừa rồi chỉ định nhào qua đấm thằng nhóc kia một cái sương sương, ai biết lại quật ngã nó. Mà ngã thôi, chứ anh có làm gì đâu, sao em gái cứ nhìn anh như thể anh là con tuesday giật bồ vậy!
Tâm quay mặt đi chỗ khác, nói:
“Tạm tin anh.”
“Ừ, thế, anh đi luộc trứng cho mày liền.”
Bấy giờ, Tuấn Anh mới vội vàng xách mông chạy đi, còn không quên quay đầu lại nhìn em gái một cái nữa, nói:
“Mày đừng hiểu lầm, thật đấy, anh lạy mày!”
Tâm vẫy vẫy tay chào:
“Biết rồi mà, anh đi lẹ đi, canh năm phút nữa tắt là được nha.”
“Ừ.”
Người nào đó mới ra khỏi phòng, Tâm và Trí đã quay đầu nhìn nhau rồi đột nhiên phụt cười, lại chẳng dám cười quá to.
Trí bò dậy từ dưới sàn nhà, co tay đấm mấy cái vào phần lưng đang rã rời của mình, kêu rên:
“Ui, đau ghê. Mà anh của cậu thú vị thật luôn, ha ha.”
“Suỵt, gần đây ông ấy mới hiền lành dễ dụ vậy đó, chứ ngày trước toàn bắt nạt tớ, gian xảo lắm.”
Chắc là hậu quả của việc bị bỏ rơi nhiều ngày khiến Tuấn Anh hình thành nên tính cách mới, sợ em gái giận rồi bơ mình chăng? Không biết được.
Tâm đem trái cây vào ngồi ăn với Trí, bàn một chút chuyện trên lớp hôm nay.
Chuyện cậu ấy bị đình chỉ cô đã biết từ sớm, nhưng khi nghe chính miệng cậu ấy nói ra, cô vẫn thấy áy náy không vui.
“Đừng để ý, cùng lắm thì năm nay cuối kỳ không được học sinh giỏi thôi.”
Trí nói, nghe nhẹ nhàng bâng quơ ghê. Đối với một số người thì giấy khen rất là quan trọng đó, cậu biết không hả? Như Tâm đây, có lẽ cả mười hai năm học cũng khó mà được đứng trên bục giảng nhận một lần…
Bố mẹ cô là những vị phụ huynh thời hiện đại có suy nghĩ vô cùng thoáng, không đặt nặng vấn đề khá giỏi, nhưng cũng không thể quá kém, ít nhất phải vào được đại học nào đó. Học để nâng cao tri thức, về phần sau này tốt nghiệp có tìm được việc không thì tùy duyên.
Nghe nói, bạn của bố và mẹ làm bên nhà hàng, sẽ luôn chừa một vị trí quản lý cho anh trai hoặc cô nếu hai người thấy hứng thú.
Chuỗi nhà hàng của chú Phong nămd ở thành phố khác, dì Trinh - bạn tốt của mẹ cũng chuyển nhà từ lâu nên rất ít gặp nhau. Tâm thấy không thích đi xa, nên chưa từng nghĩ sẽ qua đó làm.
Tương lai là một thứ luôn có thể dễ dàng khiến con người trở nên áp lực, vừa nghĩ tới đã đau đầu rồi.
Tâm gạt bỏ mớ suy nghĩ linh tinh đi, lại quay về với vụ giấy khen, cô nhìn Trí đang tỉnh bơ như chẳng có việc gì xảy ra mà tiếc nuối chép miệng:
“Uổng quá, vậy là năm nay cậu không có giấy khen rồi… Phải chi lúc đó cậu đừng đánh nhau thì tốt biết mấy.”
Thiếu niên đột nhiên kéo ghế lại gần giường, ngồi đối diện với Tâm rồi vươn tay ra làm Tâm theo bản năng nghiêng đầu ra sau, hỏi:
“Sao thế? Mặt tớ dính gì à?”
Trí đưa tay chạm vào gò má mềm mại của Tâm, đây không phải lần đầu tiên cậu làm thế này, nhưng trong căn phòng nhỏ tràn ngập mùi thơm của Tâm, trái tim cậu như tan thành mật ngọt.
Cậu nghiêng người tới trước, áp sát lại gần cô, cười nói:
“Lần đầu tiên tớ đánh nhau đấy, nhưng vì người mà tớ đứng ra bảo vệ là cậu nên tớ thấy rất đáng.”