Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Dung đá đá chân khởi động, miệng cười tủm tỉm nhưng nói chuyện khá là cay độc:
“Để tao cho tụi mày xem cái gì mới gọi là nhảy nha, chứ nhìn mấy đứa kia uốn éo giống giun quá, chán cả mắt, đi thi mất mặt lớp mình.”
Cả đám bị chửi là giun đều xị mặt muốn nhào lên, hỏi:
“Mày chửi ai đấy?”
“Thôi.” Trí im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.
Một chữ đơn giản, trầm thấp, để cả đám bạn học đều giật mình lui lại. Bình thường Trí cũng khá ít nói, trông không dễ gần, nhưng ít khi thể hiện cảm xúc khó chịu như bây giờ, nghe giọng đã thấy sợ rồi.
Tâm ở bên cạnh thì chớp mắt nhìn cậu, thấy ngầu nhiều hơn là sợ, hì hì.
Lúc này, một bài nhạc lạ tai đột nhiên vang lên, bốn người nhóm Dung xếp thành một hình thù kỳ quái, bắt đầu giật nhẹ người theo tiếng trống trong loa.
Thùng. Thùng. Thùng.
Ba tiếng trống, ba động tác di chuyển tinh tế, độ khó không cao, nhưng ăn điểm ở chỗ rất đều.
Ban đầu nhạc dạo khá là nhẹ nhàng, nhưng đến đoạn giữa thì đột nhiên nhanh hơn, mạnh hơn, Dung di chuyển cũng nhanh và dứt khoát hơn.
Mọi người nhìn chằm chằm vào biểu cảm nhếch môi và những cái xoay người đầy mạnh mẽ của Dung, có cảm giác hơi chìm đắm vào trong đó.
Không phải nói, ánh mắt và thần thái của Dung thu hút hơn hẳn so với nhóm An, bài nhảy cũng tự biên đạo chứ không phải cover dance.
Đám học sinh gõ bàn la hét ầm ĩ, mỗi lúc Dung đứng ở giữa ba bạn nam rồi solo dance, tiếng kêu lại to hơn, thậm chí thu hút đám học sinh lớp bên.
“Nhạc phối chất vậy? Bên 10A1 đang làm gì nữa đó?”
“Cái lớp này thị phi dã man ấy, qua xem thử đi.”
Cứ thế, trước cửa lớp và bên ngoài cửa sổ tụ tập không ít thánh hóng chuyện.
Lúc bọn họ qua thì Dung đang nhảy đoạn kết, cô nàng đưa tay ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa ngoắc về phía An như thể khiêu khích rồi mới cười đểu một cái, nghiêng đầu sang một bên, vừa khớp với nhạc và hạ màn.
“Trời ụ má đỉnhhhhh.”
“Dung ơi tao yêu mày!!!”
“Vãi cứt!” Đứa nào đó không tin nổi mà bật thốt.
Tâm đã sớm biết bạn tốt của mình giỏi khoản nhảy nhót, nhưng hình như lâu rồi chưa có cảm giác hồi hộp khi xem cô nàng nhảy thế này.
Trái tim cô đập điên cuồng vì bị kích thích, chứ không phải vì sợ nữa. Tất nhiên, vẫn còn sợ á.
“Ngon! Khỏi phải nói, nhóm Dung xịn hơn nhiều đó!”
Mỹ nhìn đám bạn học ủng hộ Dung nhiều như thế, nói:
“Phần nhảy hiện đại… chắc không cần phải bỏ phiếu nữa đâu ha.”
Dung thở hổn hển nói:
“Tui sao cũng được.”
Cô rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình, khống chế biểu cảm tốt, bắt nhịp chuẩn, động tác dùng lực vừa đủ, quả nhiên, thiên tài chứ đâu.
Cô nàng đi sang một bên, lấy nước suối ra tu ừng ực cho đỡ mệt, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tâm để cổ vũ.
Tâm gật đầu một cái, quay sang hỏi Mỹ:
“Mỹ hát trước hay tui hát trước?”
Mỹ vuốt lọn tóc dài qua sau tai, cười nói:
“Tâm hát trước đi.”
“Ừm…”
Tâm cầm chặt USB trong tay rồi đi lên chuẩn bị mở nhạc, tim cứ đập mạnh làm cô run tay, cắm trượt hai lần liền.
Đang lúc này, Trí đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô rồi cúi đầu cầm lấy USB.
“Để tớ làm cho.”
Cậu thay Tâm mở nhạc, lúc đang thử nhạc xem có vấn đề gì không thì phát hiện tay của cô nàng giấu sau lưng cứ nắm chặt vào nhau, còn run lên khe khẽ.
Đó là một loại bệnh về tâm lý, không phải nói chữa là chữa được, mà cần rất nhiều thời gian để thay đổi.
Trí đột nhiên nhỏ giọng gọi:
“Tâm, cậu đứng sát vào bên tớ chút.”
“Hả? Chi vậy?” Tâm nghiêng đầu hỏi.
“Nghe lời đi.”
Trí nghiêm túc nhìn cô, mấy hôm nay cậu ấy rất ra dáng người trưởng thành, trông đáng tin lắm.
Từ góc độ của mọi người chỉ thấy Tâm nhích lại gần máy chiếu, sau đó vẻ mặt đang căng thẳng dần dần biến mất.
Ở vị trí mà mọi người không nhìn đến, Trí đang nắm lấy tay phải của Tâm, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Trí rất bình tĩnh, không nhìn ra có gì khác thường.
Tâm cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng của cậu ấy, mặt càng ngày càng đỏ, làm đám bạn cười ầm lên.
“Tâm sao thế? Sợ hả?”
“Coi bà ấy mắc cỡ kìa.”
Sợ bị mọi người thấy, Tâm muốn rụt tay về, nhưng Trí đứng bên cạnh lại dùng lực giữ chặt tay cô.
“Không muốn bị thấy thì cậu đứng im đi.”
Cậu dặn dò, tay trái nhẹ nhàng giữ tay Tâm, tay phải cầm chuột máy tính lên rồi hỏi:
“Cậu chuẩn bị xong chưa?”
Tâm nghe crush quan tâm mà lâng lâng khó tả, giấc mơ hôm trước đang dần trở thành hiện thực, cậu ấy nắm tay mình… Bên tai thiếu nữ ong ong không còn bất kỳ âm thanh gì ngoài giọng của Trí, hình ảnh trước mắt cũng biến hóa liên tục thành bóng dáng của cậu.
Thấy Tâm ngẩn ra trông như trúng tà, Trí siết chặt tay cô, nghĩ là cô sợ nên hỏi lại:
“Tâm. Tớ hỏi cậu chuẩn bị xong chưa? Nếu sợ quá, thì thôi không hát nữa cũng được.”
Tâm sực tỉnh, hít sâu một hơi rồi thở đều và gật đầu:
“Không có, tớ thấy ổn, cậu mở nhạc đi.”
Nắm tay người mình thích, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, thấy bình yên hơn hẳn. Hơi ấm từ tay cậu ấy như đang an ủi và nói cho cô biết, có cậu ấy ở đây, không phải sợ gì cả.
“Để tao cho tụi mày xem cái gì mới gọi là nhảy nha, chứ nhìn mấy đứa kia uốn éo giống giun quá, chán cả mắt, đi thi mất mặt lớp mình.”
Cả đám bị chửi là giun đều xị mặt muốn nhào lên, hỏi:
“Mày chửi ai đấy?”
“Thôi.” Trí im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.
Một chữ đơn giản, trầm thấp, để cả đám bạn học đều giật mình lui lại. Bình thường Trí cũng khá ít nói, trông không dễ gần, nhưng ít khi thể hiện cảm xúc khó chịu như bây giờ, nghe giọng đã thấy sợ rồi.
Tâm ở bên cạnh thì chớp mắt nhìn cậu, thấy ngầu nhiều hơn là sợ, hì hì.
Lúc này, một bài nhạc lạ tai đột nhiên vang lên, bốn người nhóm Dung xếp thành một hình thù kỳ quái, bắt đầu giật nhẹ người theo tiếng trống trong loa.
Thùng. Thùng. Thùng.
Ba tiếng trống, ba động tác di chuyển tinh tế, độ khó không cao, nhưng ăn điểm ở chỗ rất đều.
Ban đầu nhạc dạo khá là nhẹ nhàng, nhưng đến đoạn giữa thì đột nhiên nhanh hơn, mạnh hơn, Dung di chuyển cũng nhanh và dứt khoát hơn.
Mọi người nhìn chằm chằm vào biểu cảm nhếch môi và những cái xoay người đầy mạnh mẽ của Dung, có cảm giác hơi chìm đắm vào trong đó.
Không phải nói, ánh mắt và thần thái của Dung thu hút hơn hẳn so với nhóm An, bài nhảy cũng tự biên đạo chứ không phải cover dance.
Đám học sinh gõ bàn la hét ầm ĩ, mỗi lúc Dung đứng ở giữa ba bạn nam rồi solo dance, tiếng kêu lại to hơn, thậm chí thu hút đám học sinh lớp bên.
“Nhạc phối chất vậy? Bên 10A1 đang làm gì nữa đó?”
“Cái lớp này thị phi dã man ấy, qua xem thử đi.”
Cứ thế, trước cửa lớp và bên ngoài cửa sổ tụ tập không ít thánh hóng chuyện.
Lúc bọn họ qua thì Dung đang nhảy đoạn kết, cô nàng đưa tay ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa ngoắc về phía An như thể khiêu khích rồi mới cười đểu một cái, nghiêng đầu sang một bên, vừa khớp với nhạc và hạ màn.
“Trời ụ má đỉnhhhhh.”
“Dung ơi tao yêu mày!!!”
“Vãi cứt!” Đứa nào đó không tin nổi mà bật thốt.
Tâm đã sớm biết bạn tốt của mình giỏi khoản nhảy nhót, nhưng hình như lâu rồi chưa có cảm giác hồi hộp khi xem cô nàng nhảy thế này.
Trái tim cô đập điên cuồng vì bị kích thích, chứ không phải vì sợ nữa. Tất nhiên, vẫn còn sợ á.
“Ngon! Khỏi phải nói, nhóm Dung xịn hơn nhiều đó!”
Mỹ nhìn đám bạn học ủng hộ Dung nhiều như thế, nói:
“Phần nhảy hiện đại… chắc không cần phải bỏ phiếu nữa đâu ha.”
Dung thở hổn hển nói:
“Tui sao cũng được.”
Cô rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình, khống chế biểu cảm tốt, bắt nhịp chuẩn, động tác dùng lực vừa đủ, quả nhiên, thiên tài chứ đâu.
Cô nàng đi sang một bên, lấy nước suối ra tu ừng ực cho đỡ mệt, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tâm để cổ vũ.
Tâm gật đầu một cái, quay sang hỏi Mỹ:
“Mỹ hát trước hay tui hát trước?”
Mỹ vuốt lọn tóc dài qua sau tai, cười nói:
“Tâm hát trước đi.”
“Ừm…”
Tâm cầm chặt USB trong tay rồi đi lên chuẩn bị mở nhạc, tim cứ đập mạnh làm cô run tay, cắm trượt hai lần liền.
Đang lúc này, Trí đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô rồi cúi đầu cầm lấy USB.
“Để tớ làm cho.”
Cậu thay Tâm mở nhạc, lúc đang thử nhạc xem có vấn đề gì không thì phát hiện tay của cô nàng giấu sau lưng cứ nắm chặt vào nhau, còn run lên khe khẽ.
Đó là một loại bệnh về tâm lý, không phải nói chữa là chữa được, mà cần rất nhiều thời gian để thay đổi.
Trí đột nhiên nhỏ giọng gọi:
“Tâm, cậu đứng sát vào bên tớ chút.”
“Hả? Chi vậy?” Tâm nghiêng đầu hỏi.
“Nghe lời đi.”
Trí nghiêm túc nhìn cô, mấy hôm nay cậu ấy rất ra dáng người trưởng thành, trông đáng tin lắm.
Từ góc độ của mọi người chỉ thấy Tâm nhích lại gần máy chiếu, sau đó vẻ mặt đang căng thẳng dần dần biến mất.
Ở vị trí mà mọi người không nhìn đến, Trí đang nắm lấy tay phải của Tâm, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Trí rất bình tĩnh, không nhìn ra có gì khác thường.
Tâm cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng của cậu ấy, mặt càng ngày càng đỏ, làm đám bạn cười ầm lên.
“Tâm sao thế? Sợ hả?”
“Coi bà ấy mắc cỡ kìa.”
Sợ bị mọi người thấy, Tâm muốn rụt tay về, nhưng Trí đứng bên cạnh lại dùng lực giữ chặt tay cô.
“Không muốn bị thấy thì cậu đứng im đi.”
Cậu dặn dò, tay trái nhẹ nhàng giữ tay Tâm, tay phải cầm chuột máy tính lên rồi hỏi:
“Cậu chuẩn bị xong chưa?”
Tâm nghe crush quan tâm mà lâng lâng khó tả, giấc mơ hôm trước đang dần trở thành hiện thực, cậu ấy nắm tay mình… Bên tai thiếu nữ ong ong không còn bất kỳ âm thanh gì ngoài giọng của Trí, hình ảnh trước mắt cũng biến hóa liên tục thành bóng dáng của cậu.
Thấy Tâm ngẩn ra trông như trúng tà, Trí siết chặt tay cô, nghĩ là cô sợ nên hỏi lại:
“Tâm. Tớ hỏi cậu chuẩn bị xong chưa? Nếu sợ quá, thì thôi không hát nữa cũng được.”
Tâm sực tỉnh, hít sâu một hơi rồi thở đều và gật đầu:
“Không có, tớ thấy ổn, cậu mở nhạc đi.”
Nắm tay người mình thích, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, thấy bình yên hơn hẳn. Hơi ấm từ tay cậu ấy như đang an ủi và nói cho cô biết, có cậu ấy ở đây, không phải sợ gì cả.