Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Theo Đuổi Chiến Thần Tướng Công - Chương 18: Đánh Giá Thấp Nó Rồi!?
Vừa dứt lời, Hắc Long liền lao lên, nó nhắm thẳng về phía Bạch Uyển, con mắt đục ngầu.
Nó hung hăng như muốn nuốt trôi nàng, như lời đáp trả cho sự khiêu khích vừa rồi của Bạch Uyển.
Dẫu vậy, Yên Vương Phi không hề run sợ. Nàng ghét nhất là lùi bước và chịu yếu thế, nàng đáp gió, tiến thẳng lên phía trước, không chịu đứng sau sự bảo vệ của bất kì nam nhân nào.
Bạch Uyển trượt người xuống, vốn định lấy thế chém nó từ dưới, tiếp cận thử vảy hộ giáp, nhưng quả đúng như nàng nghĩ, tiếp cận nổi gần nó đã vô cùng khó khăn rồi.
Con ngươi nó đảo xuống, đăm đăm nhìn nàng. Vừa trượt xuống, Hắc Long đã vung đuôi, xoay người ngược lại, tiếp tục nhắm về phía nàng.
Bạch Uyển lập tức nhảy lên, nàng xoay người vòng vòng, Trường Nhạc không biết xuất hiện từ đâu, xoay quanh nàng như một lớp lá chắn, quanh pháp bảo liền nổi phừng lên những ngọn lửa xanh tím.
Hắc Long liền bị cánh dù quất mạnh vào mặt, ngọn lửa hung tàn đốt cháy con ngươi bên phải của nó, khiến mắt phải nó chảy máu xanh, đau đớn quay mặt đi, chi trước cụp lại run run.
Bạch Uyển đắc ý, Mộ Thương và Thiền Huy cũng bất ngờ:
“Ha, ta học từ Xích Diệm Thú đó!”
Hỏa thuật là trường phái của nàng, khả năng lĩnh hội cũng đồng thời là thiên bẩm của Bạch Uyển.
Hắc Long run người lên, chắc chắn lần tới nó sẽ tung chiêu vô cùng hiểm ác, Mộ Thương tất nhiên sẽ không để nó làm gì với vương phi của hắn.
Yên Vương phong khí vẫn không hề thua kém năm năm trước, từng bước đi đều như tỏa ra tiên khí, là người nắm giữ thần lực trong tay, vạn vật đều như truyền đạt linh khí cho hắn tỏa sáng.
Luồng tiên khí không biết tụ hội từ đâu về đỉnh Ngân Thương, Mộ Thương chĩa mũi giáo thẳng Hắc Long, chàng chợt mở to mắt, quanh Ngân Thương gió liền cuốn như vũ bão, lửa bùng lên dữ dội ngay trên không trung, ngọn lửa vàng sáng rực xoáy thành hình vòng ốc, tiến thẳng về phía Hắc Long.
"Cửu Huyền Luyện Hỏa!"
Hắc Long là một hung thú thượng cổ, nó tất nhiên sẽ không chịu đứng im lĩnh trọn như thế, nó quay ngoắt lại, gầm lớn, từ hàm nó phun ra nhưng ngọn lửa lớn dày đặc tà khí.
Ánh sáng và bóng đêm như chiến đấu kịch liệt với nhau che kín cả một vùng trời, khó phân thắng bại.
Mộ Thương không hề chùng mình nửa bước, hắn liên tục truyền thần lực vào Ngân Thương, ngọn lửa vàng vẫn hừng hực khí thế không hề suy giảm công lực.
Bầu trời như sôi sục, gào thét cùng trận đánh với những tiếng sét vang dội, bão cát liên tục quất lên mịt mù... không đúng, phải nói, cả cái Lồng Trần Yêu như đang chao đảo vì tà khí và thần lực.
Bạch Uyển tia mắt, ra hiệu cho Thiền Huy, gió lớn như vậy, nàng có nói hắn cũng không nghe thấy. Từng là bằng hữu trên Thủy Kính Các, cả hai đương nhiên hiểu ý nhau vô cùng.
Chỉ cần một cái gật đầu, cùng một lúc, động tác đều như hai ảnh ảo song song, cả hai cùng nhảy lên không trung, cùng một lúc vung kiếm, đồng thanh:
“Thượng Quang Trọng Hỏa!”
“Bạch Ảnh Tiễn!”
Thiền Huy đứng ngay sau Mộ Thương, Trường Tận của hắn bao quanh ngọn lửa trắng của Thượng Quang Trọng Hỏa, tiến về phía vòng xoáy của thần lực, gia tăng công lực của ngọn lửa lên gấp bội.
Ngân Thương được tiếp sức như bùng nổ thêm, ngọn lửa vàng càng trở nên lớn mạnh, bầu trời lúc này... như cùng cộng hưởng, được rát vàng vậy.
Còn Yên Vương Phi, nàng âm thầm đứng sau Hắc Long, tay chụm mạnh lại, kí ấn hoa mai trên trán nàng như sáng lên, hàng ngàn mũi tên được hìn thành bằng tiên lực, nhiều không đếm xuể.
Chúng phập phồng lửa bạc, lấp lánh rồi lao nhanh tới, bay thành vòng tròn, bao quanh Hắc Long như những sợi xích chuẩn bị trói nó lại.
Ỷ Lan nhìn từ dưới lên, nàng mở to mắt vì ngạc nhiên, không ngờ chỉ trong chốc lát, Yên Vương và Yên Vương Phi đã mau chóng chiếm được thế thượng phong.
Thực không hổ là vị vương gia độc nhất của thiên giới và nàng sư muội của Thái Uyên mà. Từ phong thái, khả năng đánh giá thế sự, tu vi tất cả đều nổi bật tới sáng chói, không ngoa khi nói, họ là đôi phu thê độc nhất vô song của Thiên Giới đâu.
Đế Hậu năm nào, thậm chí cũng không thể uy phong được họ như bây giờ. Nếu không phải hai phu thê nhà nọ chỉ muốn yên ổn ở Trường Thiên Điện mà không tham gia vào chiến sự thì công danh của Thiền Huy chắc sớm ngày cũng bị lưu mờ.
Hắc Long bây giờ chính là tiến thoái lưỡng nan, nếu nó ngưng trào tà khí ngay lúc này, nó nhất định chẳng còn nổi đường sống, còn nếu tiếp tục, không những sức cùng lực kiệt mà ngất đi, còn bị hàng ngàn mũi tên của Bạch Uyển tiêu diệt.
Vết thương ở cổ do thiếu hụt tà khí mà độc cũng lan ra nhanh hơn, lớp vảy tróc dần để lộ da non trắng xóa.
Lúc này Bạch Uyển mới ngỡ ngàng nhận ra. Độc vậy mà sắp lan tới vảy hộ giáp của nó rồi, chỉ cần chạm tới, lớp vảy bong ra, nàng nhất định sẽ có cách ghim mũi tên độc này về phía nội đan của nó.
Chỉ là không ngờ họ vậy mà vẫn đang đánh giá thấp Hắc Long... cả trí giác của nó, lẫn cả sức mạnh.
Nó hung hăng như muốn nuốt trôi nàng, như lời đáp trả cho sự khiêu khích vừa rồi của Bạch Uyển.
Dẫu vậy, Yên Vương Phi không hề run sợ. Nàng ghét nhất là lùi bước và chịu yếu thế, nàng đáp gió, tiến thẳng lên phía trước, không chịu đứng sau sự bảo vệ của bất kì nam nhân nào.
Bạch Uyển trượt người xuống, vốn định lấy thế chém nó từ dưới, tiếp cận thử vảy hộ giáp, nhưng quả đúng như nàng nghĩ, tiếp cận nổi gần nó đã vô cùng khó khăn rồi.
Con ngươi nó đảo xuống, đăm đăm nhìn nàng. Vừa trượt xuống, Hắc Long đã vung đuôi, xoay người ngược lại, tiếp tục nhắm về phía nàng.
Bạch Uyển lập tức nhảy lên, nàng xoay người vòng vòng, Trường Nhạc không biết xuất hiện từ đâu, xoay quanh nàng như một lớp lá chắn, quanh pháp bảo liền nổi phừng lên những ngọn lửa xanh tím.
Hắc Long liền bị cánh dù quất mạnh vào mặt, ngọn lửa hung tàn đốt cháy con ngươi bên phải của nó, khiến mắt phải nó chảy máu xanh, đau đớn quay mặt đi, chi trước cụp lại run run.
Bạch Uyển đắc ý, Mộ Thương và Thiền Huy cũng bất ngờ:
“Ha, ta học từ Xích Diệm Thú đó!”
Hỏa thuật là trường phái của nàng, khả năng lĩnh hội cũng đồng thời là thiên bẩm của Bạch Uyển.
Hắc Long run người lên, chắc chắn lần tới nó sẽ tung chiêu vô cùng hiểm ác, Mộ Thương tất nhiên sẽ không để nó làm gì với vương phi của hắn.
Yên Vương phong khí vẫn không hề thua kém năm năm trước, từng bước đi đều như tỏa ra tiên khí, là người nắm giữ thần lực trong tay, vạn vật đều như truyền đạt linh khí cho hắn tỏa sáng.
Luồng tiên khí không biết tụ hội từ đâu về đỉnh Ngân Thương, Mộ Thương chĩa mũi giáo thẳng Hắc Long, chàng chợt mở to mắt, quanh Ngân Thương gió liền cuốn như vũ bão, lửa bùng lên dữ dội ngay trên không trung, ngọn lửa vàng sáng rực xoáy thành hình vòng ốc, tiến thẳng về phía Hắc Long.
"Cửu Huyền Luyện Hỏa!"
Hắc Long là một hung thú thượng cổ, nó tất nhiên sẽ không chịu đứng im lĩnh trọn như thế, nó quay ngoắt lại, gầm lớn, từ hàm nó phun ra nhưng ngọn lửa lớn dày đặc tà khí.
Ánh sáng và bóng đêm như chiến đấu kịch liệt với nhau che kín cả một vùng trời, khó phân thắng bại.
Mộ Thương không hề chùng mình nửa bước, hắn liên tục truyền thần lực vào Ngân Thương, ngọn lửa vàng vẫn hừng hực khí thế không hề suy giảm công lực.
Bầu trời như sôi sục, gào thét cùng trận đánh với những tiếng sét vang dội, bão cát liên tục quất lên mịt mù... không đúng, phải nói, cả cái Lồng Trần Yêu như đang chao đảo vì tà khí và thần lực.
Bạch Uyển tia mắt, ra hiệu cho Thiền Huy, gió lớn như vậy, nàng có nói hắn cũng không nghe thấy. Từng là bằng hữu trên Thủy Kính Các, cả hai đương nhiên hiểu ý nhau vô cùng.
Chỉ cần một cái gật đầu, cùng một lúc, động tác đều như hai ảnh ảo song song, cả hai cùng nhảy lên không trung, cùng một lúc vung kiếm, đồng thanh:
“Thượng Quang Trọng Hỏa!”
“Bạch Ảnh Tiễn!”
Thiền Huy đứng ngay sau Mộ Thương, Trường Tận của hắn bao quanh ngọn lửa trắng của Thượng Quang Trọng Hỏa, tiến về phía vòng xoáy của thần lực, gia tăng công lực của ngọn lửa lên gấp bội.
Ngân Thương được tiếp sức như bùng nổ thêm, ngọn lửa vàng càng trở nên lớn mạnh, bầu trời lúc này... như cùng cộng hưởng, được rát vàng vậy.
Còn Yên Vương Phi, nàng âm thầm đứng sau Hắc Long, tay chụm mạnh lại, kí ấn hoa mai trên trán nàng như sáng lên, hàng ngàn mũi tên được hìn thành bằng tiên lực, nhiều không đếm xuể.
Chúng phập phồng lửa bạc, lấp lánh rồi lao nhanh tới, bay thành vòng tròn, bao quanh Hắc Long như những sợi xích chuẩn bị trói nó lại.
Ỷ Lan nhìn từ dưới lên, nàng mở to mắt vì ngạc nhiên, không ngờ chỉ trong chốc lát, Yên Vương và Yên Vương Phi đã mau chóng chiếm được thế thượng phong.
Thực không hổ là vị vương gia độc nhất của thiên giới và nàng sư muội của Thái Uyên mà. Từ phong thái, khả năng đánh giá thế sự, tu vi tất cả đều nổi bật tới sáng chói, không ngoa khi nói, họ là đôi phu thê độc nhất vô song của Thiên Giới đâu.
Đế Hậu năm nào, thậm chí cũng không thể uy phong được họ như bây giờ. Nếu không phải hai phu thê nhà nọ chỉ muốn yên ổn ở Trường Thiên Điện mà không tham gia vào chiến sự thì công danh của Thiền Huy chắc sớm ngày cũng bị lưu mờ.
Hắc Long bây giờ chính là tiến thoái lưỡng nan, nếu nó ngưng trào tà khí ngay lúc này, nó nhất định chẳng còn nổi đường sống, còn nếu tiếp tục, không những sức cùng lực kiệt mà ngất đi, còn bị hàng ngàn mũi tên của Bạch Uyển tiêu diệt.
Vết thương ở cổ do thiếu hụt tà khí mà độc cũng lan ra nhanh hơn, lớp vảy tróc dần để lộ da non trắng xóa.
Lúc này Bạch Uyển mới ngỡ ngàng nhận ra. Độc vậy mà sắp lan tới vảy hộ giáp của nó rồi, chỉ cần chạm tới, lớp vảy bong ra, nàng nhất định sẽ có cách ghim mũi tên độc này về phía nội đan của nó.
Chỉ là không ngờ họ vậy mà vẫn đang đánh giá thấp Hắc Long... cả trí giác của nó, lẫn cả sức mạnh.