Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Mộ Dung Triệt đột nhiên bừng tỉnh, khẽ thở hổn hển ngồi dậy.
Hắn phát hiện mình đang nằm ở Tử Thần điện, Đức tần làm gì có ở đây.
Một hồi hoan ái vừa mới trải qua chỉ là một giấc mơ.
Đột nhiên, hắn cảm thấy giữa hai chân mình có gì đó dính dính...
Cả người Mộ Dung Triệt cứng lại!
Hắn thế nhưng lại xuất tinh trong mơ!
Làm như không có chuyện gì xảy ra, hắn bảo Tiểu Lý Tử sai người chuẩn bị nước nóng, còn cái quần lót đã bị hắn hủy thi diệt tích.
Vài ngày sau đó hắn vẫn ngủ lại Tử Thần điện, không ai biết hắn từng mơ một giấc mơ như vậy.
Còn Liễu Vi Dung, nàng thấy Hoàng đế không đến tốt hơn, Đoàn Đoàn còn nhỏ, hiện tại nàng không muốn sinh thêm đứa thứ hai đâu. Hơn nữa, mỗi tối nàng có thể ôm con ngủ, vào không gian, làm gì cũng được.
Lúc trước, nàng cần sự ân sủng của Hoàng đế, muốn hắn làm chỗ dựa, giờ có con trai, nàng thấy con trai tốt hơn nhiều.
"Chủ tử, lâu rồi Hoàng thượng chưa tới đây ngủ, ngài không lo sao?"
Một tháng này, Hoàng đế không hề ngủ lại đây. Bên ngoài bắt đầu có nhiều lời đồn không tốt, đồn đãi chủ tử thất sủng rồi.
"Có gì phải lo, Hoàng thượng có tới hay không ta sao làm chủ được, chân là của ngài ấy mà. Ta chỉ cần ngày nào cũng sống tốt là được." Liễu Vi Dung lo giúp Đoàn Đoàn lật, không để ý nói.
Hoàng đế không chỉ có mình nàng là nữ nhân, nàng cũng sẽ không đem trái tim đặt vào trên người hắn. Đế vương vốn không phải là người nên đặt tình cảm vào.
Đế Vương đa tình cũng bạc tình.
Cho nên nói yêu cùng Đế Vương là không sáng suốt, nàng còn chưa cần dùng tới chiêu này, tránh hại người hại mình.
Nhìn đi, chưa bao lâu mà Hoàng đế đã chán nàng rồi.
Thật may vì nàng sớm sinh được con trai.
"Nhưng sau này, ngài phải sống thế nào đây......" Bạch Liên lo lắng.
"Sống thế nào là sao, nuôi Đoàn Đoàn chứ sao!" Nuôi con trai cần tinh lực lớn lắm đó nha!
"......" Hạnh Nhi cùng Trần mama hoàn toàn im lặng.
Chủ tử thật rộng lượng!
Lúc này, bên ngoài có tiếng cung nữ truyền tới:
"Chủ tử, có Ngụy tần nương nương tới!"
Ngụy Vãn Hân, trước đây làThục phi nương nương?
Liễu Vi Dung nhíu mày, sao tự nhiên vị chủ nhân này tới đây? Chẳng lẽ nàng quên hai người đang còn thù oán?
Sai Hạnh Nhi cùng bà vú coi chừng Đoàn Đoàn, nàng dẫn Trần mama cùng Bạch Liên đi chánh điện, vừa vào tới đã thấy Ngụy tần ngồi ở cạnh bàn tròn, đại cung nữ đứng sau lưng nàng, chỉ là sao sắc mặt Ngụy tần tiều tụy vậy?
Nếu nhớ không lầm, tác dụng của toa thuốc kia hết rồi mà.
"Ngụy tỷ tỷ đến rồi? Bạch Liên, đâng trà!"
Liễu Vi Dung nhàn nhạt cười, ngồi đối diện với Ngụy tần, trong lòng lại nghĩ xem nàng ta đến đây làm gì?
"Đức tần muội muội! Hôm nay ta tới đây là để nói cho muội biết một chuyện. Chuyện này ta đã cho người điều tra khá lâu rồi."
Ngụy tần cười nhạt, không thèm nhận lấy trà do Bạch Liên đưa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.
"Chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ tới muội?"
"Đức tần muội muội thật thông minh, vừa nghe đã biết." Ngụy Vãn Hân cười khen một câu, sau đó hỏi: "Không biết Đức tần muội muội còn nhớ chuyện than củi hay không?"
"Dĩ nhiên nhớ, chuyện này có liên quan đến tỷ tỷ mà, sao muội có thể quên được chứ." Liễu Vi Dung liếc nàng, lạnh nhạt nói.
"Nếu như ta nói chuyện này không liên quan đến ta, muội tin không?" Ngụy tần bình tĩnh nhìn Liễu Vi Dung, thần sắc chăm chú hỏi.
"Chứng cớ, ta chỉ tin tưởng chứng cớ."
Không có bằng chứng mà muốn ta tin ngươi, mơ đi.
Ngụy tần không tỏ vẻ ngạc nhiên, sai đại cung nữ đưa ra một xấp tài liệu cho Liễu Vi Dung: "Muội muội xem xong sẽ biết."
Tâm Liễu Vi Dung trầm xuống, chẳng lẽ chuyện lần đó do người khác giật dây? Mà Ngụy tần là bị hãm hại?
Trăm mối vẫn không có cách giải, nàng cầm tài liệu lên xem.
Sau khi xem xong, thần sắc nàng khẽ biến, hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Ngụy tần, hỏi thẳng:
"Tại sao lại đưa cho muội xem? Không phải tỷ nên đưa cho Hoàng thượng xem sao?"
Ngụy tần cười khổ: "Bất kể sự thật ra sao, Hoàng đế cũng không thể phục hồi phi vị cho ta."
Liễu Vi Dung im lặng, đúng thật, ai kêu nàng là cháu gái Hữu Tướng làm chi?
"Thật ra ta đưa cho muội xem phần tư liệu ta điều tra này, thứ nhất, ta muốn xóa bỏ tội danh mưu hại hoàng tự, thứ hai, ta muốn cùng phe với muội."
Ngụy tần muốn cùng nàng hợp tác sao?
Nhưng Hoàng hậu cũng không dễ hạ như vậy, ai biết chứng cớ này là thật hay giả? Không chừng là đồ giả để gạt nàng thì sao?
Hơn nữa nàng cũng không có ý định đó. Ngụy tần thích gì là chuyện của nàng ta, ai biết còn âm mưu gì hay không?
"Lòng tốt của Ngụy tỷ tỷ, muội xin nhận. Nhưng muội chỉ muốn ở Nhu Phúc cung yên ổn nuôi Đoàn Đoàn là được rồi, những chuyện khác không muốn nghĩ tới."
Ngụy tần dĩ nhiên không ngờ đề nghị của mình sẽ bị cự tuyệt.
Nàng không cam lòng hỏi lại: "Muội thật không suy tính một chút?"
Liễu Vi Dung lắc đầu.
Ngụy tần không còn cách nào khác là cáo từ ra về.
Sau khi nàng ta đi khỏi, Liễu Vi Dung tính vào trong xem thử thì thấy Hạnh Nhi mặt mày nhăn nhó bước vào.
Hắn phát hiện mình đang nằm ở Tử Thần điện, Đức tần làm gì có ở đây.
Một hồi hoan ái vừa mới trải qua chỉ là một giấc mơ.
Đột nhiên, hắn cảm thấy giữa hai chân mình có gì đó dính dính...
Cả người Mộ Dung Triệt cứng lại!
Hắn thế nhưng lại xuất tinh trong mơ!
Làm như không có chuyện gì xảy ra, hắn bảo Tiểu Lý Tử sai người chuẩn bị nước nóng, còn cái quần lót đã bị hắn hủy thi diệt tích.
Vài ngày sau đó hắn vẫn ngủ lại Tử Thần điện, không ai biết hắn từng mơ một giấc mơ như vậy.
Còn Liễu Vi Dung, nàng thấy Hoàng đế không đến tốt hơn, Đoàn Đoàn còn nhỏ, hiện tại nàng không muốn sinh thêm đứa thứ hai đâu. Hơn nữa, mỗi tối nàng có thể ôm con ngủ, vào không gian, làm gì cũng được.
Lúc trước, nàng cần sự ân sủng của Hoàng đế, muốn hắn làm chỗ dựa, giờ có con trai, nàng thấy con trai tốt hơn nhiều.
"Chủ tử, lâu rồi Hoàng thượng chưa tới đây ngủ, ngài không lo sao?"
Một tháng này, Hoàng đế không hề ngủ lại đây. Bên ngoài bắt đầu có nhiều lời đồn không tốt, đồn đãi chủ tử thất sủng rồi.
"Có gì phải lo, Hoàng thượng có tới hay không ta sao làm chủ được, chân là của ngài ấy mà. Ta chỉ cần ngày nào cũng sống tốt là được." Liễu Vi Dung lo giúp Đoàn Đoàn lật, không để ý nói.
Hoàng đế không chỉ có mình nàng là nữ nhân, nàng cũng sẽ không đem trái tim đặt vào trên người hắn. Đế vương vốn không phải là người nên đặt tình cảm vào.
Đế Vương đa tình cũng bạc tình.
Cho nên nói yêu cùng Đế Vương là không sáng suốt, nàng còn chưa cần dùng tới chiêu này, tránh hại người hại mình.
Nhìn đi, chưa bao lâu mà Hoàng đế đã chán nàng rồi.
Thật may vì nàng sớm sinh được con trai.
"Nhưng sau này, ngài phải sống thế nào đây......" Bạch Liên lo lắng.
"Sống thế nào là sao, nuôi Đoàn Đoàn chứ sao!" Nuôi con trai cần tinh lực lớn lắm đó nha!
"......" Hạnh Nhi cùng Trần mama hoàn toàn im lặng.
Chủ tử thật rộng lượng!
Lúc này, bên ngoài có tiếng cung nữ truyền tới:
"Chủ tử, có Ngụy tần nương nương tới!"
Ngụy Vãn Hân, trước đây làThục phi nương nương?
Liễu Vi Dung nhíu mày, sao tự nhiên vị chủ nhân này tới đây? Chẳng lẽ nàng quên hai người đang còn thù oán?
Sai Hạnh Nhi cùng bà vú coi chừng Đoàn Đoàn, nàng dẫn Trần mama cùng Bạch Liên đi chánh điện, vừa vào tới đã thấy Ngụy tần ngồi ở cạnh bàn tròn, đại cung nữ đứng sau lưng nàng, chỉ là sao sắc mặt Ngụy tần tiều tụy vậy?
Nếu nhớ không lầm, tác dụng của toa thuốc kia hết rồi mà.
"Ngụy tỷ tỷ đến rồi? Bạch Liên, đâng trà!"
Liễu Vi Dung nhàn nhạt cười, ngồi đối diện với Ngụy tần, trong lòng lại nghĩ xem nàng ta đến đây làm gì?
"Đức tần muội muội! Hôm nay ta tới đây là để nói cho muội biết một chuyện. Chuyện này ta đã cho người điều tra khá lâu rồi."
Ngụy tần cười nhạt, không thèm nhận lấy trà do Bạch Liên đưa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.
"Chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ tới muội?"
"Đức tần muội muội thật thông minh, vừa nghe đã biết." Ngụy Vãn Hân cười khen một câu, sau đó hỏi: "Không biết Đức tần muội muội còn nhớ chuyện than củi hay không?"
"Dĩ nhiên nhớ, chuyện này có liên quan đến tỷ tỷ mà, sao muội có thể quên được chứ." Liễu Vi Dung liếc nàng, lạnh nhạt nói.
"Nếu như ta nói chuyện này không liên quan đến ta, muội tin không?" Ngụy tần bình tĩnh nhìn Liễu Vi Dung, thần sắc chăm chú hỏi.
"Chứng cớ, ta chỉ tin tưởng chứng cớ."
Không có bằng chứng mà muốn ta tin ngươi, mơ đi.
Ngụy tần không tỏ vẻ ngạc nhiên, sai đại cung nữ đưa ra một xấp tài liệu cho Liễu Vi Dung: "Muội muội xem xong sẽ biết."
Tâm Liễu Vi Dung trầm xuống, chẳng lẽ chuyện lần đó do người khác giật dây? Mà Ngụy tần là bị hãm hại?
Trăm mối vẫn không có cách giải, nàng cầm tài liệu lên xem.
Sau khi xem xong, thần sắc nàng khẽ biến, hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Ngụy tần, hỏi thẳng:
"Tại sao lại đưa cho muội xem? Không phải tỷ nên đưa cho Hoàng thượng xem sao?"
Ngụy tần cười khổ: "Bất kể sự thật ra sao, Hoàng đế cũng không thể phục hồi phi vị cho ta."
Liễu Vi Dung im lặng, đúng thật, ai kêu nàng là cháu gái Hữu Tướng làm chi?
"Thật ra ta đưa cho muội xem phần tư liệu ta điều tra này, thứ nhất, ta muốn xóa bỏ tội danh mưu hại hoàng tự, thứ hai, ta muốn cùng phe với muội."
Ngụy tần muốn cùng nàng hợp tác sao?
Nhưng Hoàng hậu cũng không dễ hạ như vậy, ai biết chứng cớ này là thật hay giả? Không chừng là đồ giả để gạt nàng thì sao?
Hơn nữa nàng cũng không có ý định đó. Ngụy tần thích gì là chuyện của nàng ta, ai biết còn âm mưu gì hay không?
"Lòng tốt của Ngụy tỷ tỷ, muội xin nhận. Nhưng muội chỉ muốn ở Nhu Phúc cung yên ổn nuôi Đoàn Đoàn là được rồi, những chuyện khác không muốn nghĩ tới."
Ngụy tần dĩ nhiên không ngờ đề nghị của mình sẽ bị cự tuyệt.
Nàng không cam lòng hỏi lại: "Muội thật không suy tính một chút?"
Liễu Vi Dung lắc đầu.
Ngụy tần không còn cách nào khác là cáo từ ra về.
Sau khi nàng ta đi khỏi, Liễu Vi Dung tính vào trong xem thử thì thấy Hạnh Nhi mặt mày nhăn nhó bước vào.