Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Kiều Hội không thể ở lại đây trì hoãn thời gian nghỉ ngơi quý báu của anh thêm nữa.
Cô muốn nói lời chúc ngủ ngon những ánh mắt cửa Từ Diệc Dương lại chỉ để ý bàn chân trắng hồng mềm mại của cô, “Sao em không đi tất?”
Bàn chân này vừa rồi còn kiêu ngạo làm loạn trên đùi anh.
Hành động mà cô nghĩ là ‘xúc phạm’ thật chất lại là ‘quyến rũ’. Nhưng cô vợ nhỏ không ý thức được.
Kiều Hội gật đầu, “Em thấy phòng chúng ta cách nhau không xa, đi giày bông vào cũng ấm nên không đi tất.”
Nói xong cô nghịch ngợm cử động ngón chân, bàn chân nhỏ bé trắng trẻo đung đưa kích thích thị giác người nhìn.
Rất nhanh cô đã xỏ nó vào trong giầy bông ấm áp.
Từ Diệc Dương cảm thấy tiếc nuối.
Kiều Hội đeo khẩu trang lại, đội mũ len giống như chiến binh chuẩn bị đầy đủ trước khi ra trận.
Cách lớp khẩu trang, giọng cô nghe có chút buồn rầu, “Từ tiên sinh, anh đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm quay phim.”
“Không sao.”
Kiều Hội thật sự quan tâm đến chuyện nghỉ ngơi của anh, cô luôn cho rằng Từ Diệc Dương vì mình mà phải ngủ trễ, “Gì mà không sao, anh mau nằm xuống nghỉ ngơi. Ngủ ngon, chúc anh có một giấc mơ đẹp.”
Sau khi nói lời chúc, cô kéo tay anh để anh nằm xuống giường sau đó mới yên tâm rời đi.
Nội tâm Từ Diệc Dương lúc này, “…”
Kiều Hội trở về phòng thì không ngủ nổi, được anh chỉ dẫn giúp cho tâm trạng cô phấn chấn lên. Cô tiếp tục nghiên cứu nhân vật, ban nãy anh cho cô rất nhiều gợi ý, cô cũng biết mình mắc nhiều lỗi nên phải tự bản thân rèn luyện nâng cao trình độ.
° ° °
Ngày hôm sau, Kiều Hội dậy từ sớm. Hôm qua đến tận ba giờ sáng cô ới ngủ được nhưng sáu giờ đã tỉnh. Tuy nhiên Kiều Hội còn trẻ, một ngày không ngủ cũng được chứ đừng nói đã ngủ được ba tiếng.
Lúc đến phim trường, cô đã thấy Chương Tô Lệ và Thang Mặc đến sớm hơn cả mình.
Hai người họ đang nói điều gì đó.
Kiều Hội không chạy đến xen vào, cô đi đến lấy bữa sáng của mình tìm một góc không có ai yên lặng ăn sáng.
Bữa sáng của đoàn phim khá thịnh soạn, bánh bao thịt, sữa đậu nành còn có trứng trần, một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng. Mọi thứ đều được đóng gói trong hộp giữ nhiệt khi lấy ra ăn vẫn còn có khí nóng.
Mặt khác.
Tối hôm qua, Chương Tô Lệ đứng ngoài hành lang hứng gió lạnh nửa tiếng nên sức khỏe không tốt. Cô ấy đợi đến mười rưỡi nhưng không thể đợi thêm nữa vì không bắt gặp ai đến gõ cửa phòng Từ Diệc Dương cả.
Sau khi trở về phòng, cô ấy vội vàng uống một cốc nước gừng nhưng đáng tiếc sáng nay ngủ dậy đầu cô ấy vẫn hơi choáng váng. Cũng may tối qua kịp thời uống nước gừng nếu không hôm nay e rằng không dậy quay nổi.
Sáng nay Thang Mặc đến còn sớm hơn cô ấy, thấy anh ta Chương Tô Lệ đi đến hỏi, “A Mặc, tối qua anh cùng Diệc Dương ôn lại chuyện cũ hả? Sao không gọi bạn học cũ là đi cùng?”
Cổ họng của cô ấy hơi dát một chút nhưng giọng nói phát ra không khó nghe. Nói xong, cô ấy chăm chú nhìn Thang Mặc, nghiêm túc quan sát sắc mặt anh ta.
Cô ấy hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
Thang Mặc nâng mí mắt, nét mặt không có gì thay đổi, “Ôn lại chuyện cũ? Có chuyện gì mà ôn lại?”
Chương Tô Lệ thận trọng hỏi thêm một câu, “Tối hôm qua anh trở về khách sạn không gặp mặt Diệc Dương sao?”
“Không có.” Thang Mặc thẳng thắn phủ nhận.
Anh ta và Từ Diệc Dương là hai người đàn ông, đêm hô khuya khoắt gặp nhau làm gì?
Chương Tô Lệ ngẩn người. Thang Mặc vậy mà nói không đến gặp Từ Diệc Dương!
Nhận ra điều này, Chương Tô Lệ cảm thấy đầu mình càng đau. Hôm qua cô ấy về sớm quá, không biết được ai đến gặp anh. Hơn nữa vì để thuận tiện gặp Từ Diệc Dương, cô ấy còn đưa tiền để đám chó săn rời đi.
Nếu không cô ấy có thể hỏi đám chó săn xem người đến phòng anh tối qua là ai rồi.
Chương Tô Lệ làm bộ như không có gì, nở nụ cười nhè nhẹ, “Ra thế, vậy khi nào có thời gian ba bạn học cũ chúng ta cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa.”
Thang Mặc lười ngẩng đầu lên, anh ta đang bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để quay nên cũng lười nói chuyện. Anh ta không hiểu vì sao Chương Tô Lệ đột nhiên hỏi mình vấn đề này có lẽ tối qua tên đàn ông cẩu Từ Diệc Dương này lại làm ra chuyện gì đó rồi.
Nhưng chuyện này không liên quan đến anh ta.
Trong lòng anh ta chỉ quan tâm đến tác phẩm, không quan tâm đến chuyện khác. Mấy cái thứ yêu đương lằng nhằng anh ta không muốn dính vào.
Chương Tô Lệ thấy Thang Mặc không để ý đến mình, chỉ đành đi lấy đồ ăn sáng.
° ° °
Kiều Hội yên lặng ngồi trong góc ăn cắn bánh bao.
Cô nóng lòng muốn hoàn thành cảnh quay với Từ Diệc Dương. Phân cảnh trong phim của cô không nhiều, có lẽ sẽ nhanh chóng hoàn thành. Còn về phía Từ Diệc Dương, anh là nam chính đương nhiên khi nào bộ phim đóng máy anh mới kết thúc công việc được.
Ước chừng hai người không thể gặp nhau trong vòng một tháng.
Cũng do cô chỉ là nữ ba còn anh là nam chính, đây là kết quả của việc phiên vị không bằng nhau.
Bộ phim điện ảnh này ngoại trừ nam chính có cảnh quay nhiều nhất thì người đứng sau là nữ chính. Mặc dù hai người cuối cùng không ở bên nhau nhưng trong phim cũng không phải không có cảnh tình cảm ái muội. Hai người là bạn tốt, thậm chí có thể đặt tính mạng của mình cho đối phương.
Một lúc sau, Từ Diệc Dương bước vào trường quay. Chương Tô Lệ thấy anh thì nhiệt tình nói, “Diệc Dương, anh đến rồi.”
Từ Diệc Dương ôn hòa gật đầu chào cô ấy.
Chương Tô Lệ đem mấy lời ban nãy nói với Thang Mặc, trò chuyện cùng anh, “Thời gian trôi nhanh thật đấy, thoáng cái đã nhiều năm qua đi. Lần này khó khăn lắm ba người bạn học cũ như chúng ta có thể cùng nhau hợp tác, chi bằng chúng ta tìm thời gian phù hợp để nói chuyện, tâm sự?”
Nói chuyện với Từ Diệc Dương dễ dàng hơn Thang Mặc, anh nghe thế gì gật đầu, “Cũng được.”
Hai mắt Chương Tô Lệ sáng ngời, muốn nói thêm gì đó nhưng Từ Diệc Dương đã nói trước, “Khi đó rủ thêm vài người trong đoàn phim đi, như vậy sẽ vui hơn.”
Chương Tô Lệ, “…”
Ý cô ấy là chỉ ba người từng học chung trường thôi, mấy người kia có học chung với họ đâu sao lại muốn gọi thêm người khác?
Không đúng, Kiều Hội cũng có thế coi là bạn học giống họ. Ngày trước khi Kiều Hội tham gia chương trình với anh vì cô lên hot search vài lần cùng với danh hiệu học bá nên Chương Tô Lệ mới biết cô cũng theo học ở Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành.
Khi ấy, không ít bạn học nói Kiều Hội trèo cao bởi vì cô chưa tốt nghiệp. Nhưng nói đi nói lại Kiều Hội vẫn chưa tốt nghiệp, còn ba người bọn họ đã tốt nghiệp, là cựu sinh viên của trường rồi.
Dù sao Từ Diệc Dương đã nói vậy, Chương Tô Lệ chỉ đành đồng ý, “Vậy thì gọi thêm ít người thôi nếu gọi thêm nhiều người sẽ không ổn lắm.” Có thể ôn chuyện với anh là tốt rồi.
Từ Diệc Dương ‘ừ’ một tiếng.
Kiều Hội ngồi một góc vẫn nghe loáng thoáng được nội dung cuộc nói chuyện giữa anh và Chương Tô Lệ.
Hai người hình như muốn nói về chuyện cũ?
Cô tiếp tục cúi đầu gặm bánh bao, thời tiết ở đây lạnh, bánh bao mới nóng hổi khi nãy bây giờ đã nguội lạnh. Nghề diễn viên bên ngoài nhìn có vẻ hào nhoáng nhưng thật ra vất vả cực kỳ.
Có thể nói rằng thứ gì cũng có cái giá của nó.
Mặc dù bánh bao đã nguội lạnh nhưng cô không thể lãng phí.
Kiều Hội ăn nuốt miếng bánh bao cuối cùng sau đó uống một ngụm sữa đậu nành.
Sữa đậu nành để ngoài lâu cũng đã lạnh ngắt, dù vậy cô cũng không phải người yếu ớt vì vậy uống nốt sữa trong cốc.
Ăn sáng xong xuôi cô ngồi trên ghế, đợi đến phân cảnh của mình.
Hôm nay trước ống kính máy quay cô có thể diễn xuất với anh. Nói thật, Kiều Hội rất mong chờ.
Bình thường sức đề kháng của cô không tệ nhưng không hiểu sao sau khi uống sữa đậu nành lạnh bụng bắt đầu đau. Biết thế cô không uống sữa đậu nành nữa.
Thật ra cô không thể trách nó, cô nên trách bản thân mình ăn uống chậm chạp. Rõ ràng bữa sáng khi cầm trên tay nóng hổi cơ mà.
Kiều Hội hơi cúi người, ôm lấy bụng, sắc mặt chuyển sang trắng, cánh môi hồng hào này cũng trở nên nhợt nhạt.
Rất nhanh Từ Diệc Dương đã phát hiện cô khác thường. Anh nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cô, “Sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Kiều Hội cắn môi dưới, “Ban nãy em uống sữa đậu nành lạnh …”
“Đau bụng?”
Kiều Hội xấu hổ gật đầu. Cô còn nghĩ mình không yếu không ngờ cô đề cao bản thân quá rồi.
Cô không nên ngốc nghếch ăn đồ nguội lạnh trong thời tiết lạnh lẽo thế này, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.
Từ Diệc Dương đi theo nhân viên lấy nước ấm, khi quay lại trên tay anh đã cầm cốc nước bốc hơi nghỉ ngút, “Đau lắm sao?”
Kiều Hội lắc đầu, mặt mày đã tái mét lại, “Không đau lắm.” Nói xong cô ngẩng đầu, miệng hơi giật giật, không nói nổi.
Từ Diệc Dương bỗng chốc đoán được, “Muốn đi vệ sinh?”
Kiều Hội đỏ mặt, không dám nhìn anh gật đầu.
° ° °
Sau khi đi vệ sinh xong, bụng cô không còn đau nữa.
Kiều Hội quyết định không bao giờ ăn đồ ăn lạnh. Lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh, vì ngồi trên bồn cầu lâu chân cô dường như mất cảm giác.
Khi trở về ghế ngồi, cô phát hiện chỗ mình ngồi có thêm một túi chườm nóng. Cô nhìn xung quanh, thấy Từ Diệc Dương cách đó không xa nói, “Cái này …”
“Không phải em đau bụng à? Dùng nó chườm bụng sẽ đỡ đau hơn.”
Kiều Hội ôm lấy túi chườm, không thể từ chối được, ôm nó bụng cố thấy thoải mái hơn.
“Cảm ơn anh.”
Từ Diệc Dương lấy thêm nước ấm cho cô, “Uống nữa đi, bụng đã ổn hơn chưa?”
Kiều Hội vội trả lời, “Tốt lắm rồi, anh đừng lo lắng.”
Chương Tô Lệ hâm mộ đi đến, “Tiền bối Từ đối xử với hậu bối tốt thật đấy.”
Lấy giúp nước ấm, còn chuẩn bị túi chườm cho nóng cho, cực kỳ chu đáo.
Khiến cô ấy có chút đỏ mắt.
Từ Diệc Dương nhìn Kiều Hội uống hết nước ấm mới nói với Chương Tô Lệ, “Nên làm như vậy.”
Nên làm như vậy?
Tiền bối chăm sóc hậu bối là chuyện nên làm?
Cô ấy ở trong giới giải trí lâu thế này chưa từng gặp tiền bối nào tốt thế đâu!
Cô muốn nói lời chúc ngủ ngon những ánh mắt cửa Từ Diệc Dương lại chỉ để ý bàn chân trắng hồng mềm mại của cô, “Sao em không đi tất?”
Bàn chân này vừa rồi còn kiêu ngạo làm loạn trên đùi anh.
Hành động mà cô nghĩ là ‘xúc phạm’ thật chất lại là ‘quyến rũ’. Nhưng cô vợ nhỏ không ý thức được.
Kiều Hội gật đầu, “Em thấy phòng chúng ta cách nhau không xa, đi giày bông vào cũng ấm nên không đi tất.”
Nói xong cô nghịch ngợm cử động ngón chân, bàn chân nhỏ bé trắng trẻo đung đưa kích thích thị giác người nhìn.
Rất nhanh cô đã xỏ nó vào trong giầy bông ấm áp.
Từ Diệc Dương cảm thấy tiếc nuối.
Kiều Hội đeo khẩu trang lại, đội mũ len giống như chiến binh chuẩn bị đầy đủ trước khi ra trận.
Cách lớp khẩu trang, giọng cô nghe có chút buồn rầu, “Từ tiên sinh, anh đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm quay phim.”
“Không sao.”
Kiều Hội thật sự quan tâm đến chuyện nghỉ ngơi của anh, cô luôn cho rằng Từ Diệc Dương vì mình mà phải ngủ trễ, “Gì mà không sao, anh mau nằm xuống nghỉ ngơi. Ngủ ngon, chúc anh có một giấc mơ đẹp.”
Sau khi nói lời chúc, cô kéo tay anh để anh nằm xuống giường sau đó mới yên tâm rời đi.
Nội tâm Từ Diệc Dương lúc này, “…”
Kiều Hội trở về phòng thì không ngủ nổi, được anh chỉ dẫn giúp cho tâm trạng cô phấn chấn lên. Cô tiếp tục nghiên cứu nhân vật, ban nãy anh cho cô rất nhiều gợi ý, cô cũng biết mình mắc nhiều lỗi nên phải tự bản thân rèn luyện nâng cao trình độ.
° ° °
Ngày hôm sau, Kiều Hội dậy từ sớm. Hôm qua đến tận ba giờ sáng cô ới ngủ được nhưng sáu giờ đã tỉnh. Tuy nhiên Kiều Hội còn trẻ, một ngày không ngủ cũng được chứ đừng nói đã ngủ được ba tiếng.
Lúc đến phim trường, cô đã thấy Chương Tô Lệ và Thang Mặc đến sớm hơn cả mình.
Hai người họ đang nói điều gì đó.
Kiều Hội không chạy đến xen vào, cô đi đến lấy bữa sáng của mình tìm một góc không có ai yên lặng ăn sáng.
Bữa sáng của đoàn phim khá thịnh soạn, bánh bao thịt, sữa đậu nành còn có trứng trần, một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng. Mọi thứ đều được đóng gói trong hộp giữ nhiệt khi lấy ra ăn vẫn còn có khí nóng.
Mặt khác.
Tối hôm qua, Chương Tô Lệ đứng ngoài hành lang hứng gió lạnh nửa tiếng nên sức khỏe không tốt. Cô ấy đợi đến mười rưỡi nhưng không thể đợi thêm nữa vì không bắt gặp ai đến gõ cửa phòng Từ Diệc Dương cả.
Sau khi trở về phòng, cô ấy vội vàng uống một cốc nước gừng nhưng đáng tiếc sáng nay ngủ dậy đầu cô ấy vẫn hơi choáng váng. Cũng may tối qua kịp thời uống nước gừng nếu không hôm nay e rằng không dậy quay nổi.
Sáng nay Thang Mặc đến còn sớm hơn cô ấy, thấy anh ta Chương Tô Lệ đi đến hỏi, “A Mặc, tối qua anh cùng Diệc Dương ôn lại chuyện cũ hả? Sao không gọi bạn học cũ là đi cùng?”
Cổ họng của cô ấy hơi dát một chút nhưng giọng nói phát ra không khó nghe. Nói xong, cô ấy chăm chú nhìn Thang Mặc, nghiêm túc quan sát sắc mặt anh ta.
Cô ấy hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
Thang Mặc nâng mí mắt, nét mặt không có gì thay đổi, “Ôn lại chuyện cũ? Có chuyện gì mà ôn lại?”
Chương Tô Lệ thận trọng hỏi thêm một câu, “Tối hôm qua anh trở về khách sạn không gặp mặt Diệc Dương sao?”
“Không có.” Thang Mặc thẳng thắn phủ nhận.
Anh ta và Từ Diệc Dương là hai người đàn ông, đêm hô khuya khoắt gặp nhau làm gì?
Chương Tô Lệ ngẩn người. Thang Mặc vậy mà nói không đến gặp Từ Diệc Dương!
Nhận ra điều này, Chương Tô Lệ cảm thấy đầu mình càng đau. Hôm qua cô ấy về sớm quá, không biết được ai đến gặp anh. Hơn nữa vì để thuận tiện gặp Từ Diệc Dương, cô ấy còn đưa tiền để đám chó săn rời đi.
Nếu không cô ấy có thể hỏi đám chó săn xem người đến phòng anh tối qua là ai rồi.
Chương Tô Lệ làm bộ như không có gì, nở nụ cười nhè nhẹ, “Ra thế, vậy khi nào có thời gian ba bạn học cũ chúng ta cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa.”
Thang Mặc lười ngẩng đầu lên, anh ta đang bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để quay nên cũng lười nói chuyện. Anh ta không hiểu vì sao Chương Tô Lệ đột nhiên hỏi mình vấn đề này có lẽ tối qua tên đàn ông cẩu Từ Diệc Dương này lại làm ra chuyện gì đó rồi.
Nhưng chuyện này không liên quan đến anh ta.
Trong lòng anh ta chỉ quan tâm đến tác phẩm, không quan tâm đến chuyện khác. Mấy cái thứ yêu đương lằng nhằng anh ta không muốn dính vào.
Chương Tô Lệ thấy Thang Mặc không để ý đến mình, chỉ đành đi lấy đồ ăn sáng.
° ° °
Kiều Hội yên lặng ngồi trong góc ăn cắn bánh bao.
Cô nóng lòng muốn hoàn thành cảnh quay với Từ Diệc Dương. Phân cảnh trong phim của cô không nhiều, có lẽ sẽ nhanh chóng hoàn thành. Còn về phía Từ Diệc Dương, anh là nam chính đương nhiên khi nào bộ phim đóng máy anh mới kết thúc công việc được.
Ước chừng hai người không thể gặp nhau trong vòng một tháng.
Cũng do cô chỉ là nữ ba còn anh là nam chính, đây là kết quả của việc phiên vị không bằng nhau.
Bộ phim điện ảnh này ngoại trừ nam chính có cảnh quay nhiều nhất thì người đứng sau là nữ chính. Mặc dù hai người cuối cùng không ở bên nhau nhưng trong phim cũng không phải không có cảnh tình cảm ái muội. Hai người là bạn tốt, thậm chí có thể đặt tính mạng của mình cho đối phương.
Một lúc sau, Từ Diệc Dương bước vào trường quay. Chương Tô Lệ thấy anh thì nhiệt tình nói, “Diệc Dương, anh đến rồi.”
Từ Diệc Dương ôn hòa gật đầu chào cô ấy.
Chương Tô Lệ đem mấy lời ban nãy nói với Thang Mặc, trò chuyện cùng anh, “Thời gian trôi nhanh thật đấy, thoáng cái đã nhiều năm qua đi. Lần này khó khăn lắm ba người bạn học cũ như chúng ta có thể cùng nhau hợp tác, chi bằng chúng ta tìm thời gian phù hợp để nói chuyện, tâm sự?”
Nói chuyện với Từ Diệc Dương dễ dàng hơn Thang Mặc, anh nghe thế gì gật đầu, “Cũng được.”
Hai mắt Chương Tô Lệ sáng ngời, muốn nói thêm gì đó nhưng Từ Diệc Dương đã nói trước, “Khi đó rủ thêm vài người trong đoàn phim đi, như vậy sẽ vui hơn.”
Chương Tô Lệ, “…”
Ý cô ấy là chỉ ba người từng học chung trường thôi, mấy người kia có học chung với họ đâu sao lại muốn gọi thêm người khác?
Không đúng, Kiều Hội cũng có thế coi là bạn học giống họ. Ngày trước khi Kiều Hội tham gia chương trình với anh vì cô lên hot search vài lần cùng với danh hiệu học bá nên Chương Tô Lệ mới biết cô cũng theo học ở Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành.
Khi ấy, không ít bạn học nói Kiều Hội trèo cao bởi vì cô chưa tốt nghiệp. Nhưng nói đi nói lại Kiều Hội vẫn chưa tốt nghiệp, còn ba người bọn họ đã tốt nghiệp, là cựu sinh viên của trường rồi.
Dù sao Từ Diệc Dương đã nói vậy, Chương Tô Lệ chỉ đành đồng ý, “Vậy thì gọi thêm ít người thôi nếu gọi thêm nhiều người sẽ không ổn lắm.” Có thể ôn chuyện với anh là tốt rồi.
Từ Diệc Dương ‘ừ’ một tiếng.
Kiều Hội ngồi một góc vẫn nghe loáng thoáng được nội dung cuộc nói chuyện giữa anh và Chương Tô Lệ.
Hai người hình như muốn nói về chuyện cũ?
Cô tiếp tục cúi đầu gặm bánh bao, thời tiết ở đây lạnh, bánh bao mới nóng hổi khi nãy bây giờ đã nguội lạnh. Nghề diễn viên bên ngoài nhìn có vẻ hào nhoáng nhưng thật ra vất vả cực kỳ.
Có thể nói rằng thứ gì cũng có cái giá của nó.
Mặc dù bánh bao đã nguội lạnh nhưng cô không thể lãng phí.
Kiều Hội ăn nuốt miếng bánh bao cuối cùng sau đó uống một ngụm sữa đậu nành.
Sữa đậu nành để ngoài lâu cũng đã lạnh ngắt, dù vậy cô cũng không phải người yếu ớt vì vậy uống nốt sữa trong cốc.
Ăn sáng xong xuôi cô ngồi trên ghế, đợi đến phân cảnh của mình.
Hôm nay trước ống kính máy quay cô có thể diễn xuất với anh. Nói thật, Kiều Hội rất mong chờ.
Bình thường sức đề kháng của cô không tệ nhưng không hiểu sao sau khi uống sữa đậu nành lạnh bụng bắt đầu đau. Biết thế cô không uống sữa đậu nành nữa.
Thật ra cô không thể trách nó, cô nên trách bản thân mình ăn uống chậm chạp. Rõ ràng bữa sáng khi cầm trên tay nóng hổi cơ mà.
Kiều Hội hơi cúi người, ôm lấy bụng, sắc mặt chuyển sang trắng, cánh môi hồng hào này cũng trở nên nhợt nhạt.
Rất nhanh Từ Diệc Dương đã phát hiện cô khác thường. Anh nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cô, “Sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Kiều Hội cắn môi dưới, “Ban nãy em uống sữa đậu nành lạnh …”
“Đau bụng?”
Kiều Hội xấu hổ gật đầu. Cô còn nghĩ mình không yếu không ngờ cô đề cao bản thân quá rồi.
Cô không nên ngốc nghếch ăn đồ nguội lạnh trong thời tiết lạnh lẽo thế này, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.
Từ Diệc Dương đi theo nhân viên lấy nước ấm, khi quay lại trên tay anh đã cầm cốc nước bốc hơi nghỉ ngút, “Đau lắm sao?”
Kiều Hội lắc đầu, mặt mày đã tái mét lại, “Không đau lắm.” Nói xong cô ngẩng đầu, miệng hơi giật giật, không nói nổi.
Từ Diệc Dương bỗng chốc đoán được, “Muốn đi vệ sinh?”
Kiều Hội đỏ mặt, không dám nhìn anh gật đầu.
° ° °
Sau khi đi vệ sinh xong, bụng cô không còn đau nữa.
Kiều Hội quyết định không bao giờ ăn đồ ăn lạnh. Lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh, vì ngồi trên bồn cầu lâu chân cô dường như mất cảm giác.
Khi trở về ghế ngồi, cô phát hiện chỗ mình ngồi có thêm một túi chườm nóng. Cô nhìn xung quanh, thấy Từ Diệc Dương cách đó không xa nói, “Cái này …”
“Không phải em đau bụng à? Dùng nó chườm bụng sẽ đỡ đau hơn.”
Kiều Hội ôm lấy túi chườm, không thể từ chối được, ôm nó bụng cố thấy thoải mái hơn.
“Cảm ơn anh.”
Từ Diệc Dương lấy thêm nước ấm cho cô, “Uống nữa đi, bụng đã ổn hơn chưa?”
Kiều Hội vội trả lời, “Tốt lắm rồi, anh đừng lo lắng.”
Chương Tô Lệ hâm mộ đi đến, “Tiền bối Từ đối xử với hậu bối tốt thật đấy.”
Lấy giúp nước ấm, còn chuẩn bị túi chườm cho nóng cho, cực kỳ chu đáo.
Khiến cô ấy có chút đỏ mắt.
Từ Diệc Dương nhìn Kiều Hội uống hết nước ấm mới nói với Chương Tô Lệ, “Nên làm như vậy.”
Nên làm như vậy?
Tiền bối chăm sóc hậu bối là chuyện nên làm?
Cô ấy ở trong giới giải trí lâu thế này chưa từng gặp tiền bối nào tốt thế đâu!