-
Chương 95: Phiên ngoại - yến đà lôi 2
Tình cảm là một cảm xúc vô cùng khó diễn tả.
Năm tháng thấm thoắt đưa thoi, nhoáng cái đã trôi qua tận bốn năm.
Phủ Yến quận vương vào buổi đêm.
Trong thư phòng chính của quận vương gia. Cây nến vẫn còn đang thắp sáng ngọn lửa, người đàn ông tóc dài ngồi lặng yên trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Trước mặt chàng ta là (*)Văn phòng Tứ bảo cùng một vài bức thư mật, tranh vẽ. Chàng đang lắng nghe từng câu từng chữ do tử sĩ báo cáo. Sau khi tên thuộc hạ đó nói xong, mi mắt Yến Đà Lôi khẽ run nhè nhẹ. Rèm mi mở ra, để lội đôi con ngươi đen thẫm phảng phất tia tà khí lưu chuyển.
(*) Văn phòng Tứ bảo: Bao gồm giá treo bút, ống đựng bút, gác bút, mành bảo quản bút, mực nước, mực màu, thảm lót giấy, giáo trình thiếp bi...v...v...v...
Môi mỏng chàng khẽ nhếch: "Vân Khinh? Đích nữ của Lệnh Thượng thư đương triều?"
Chàng hình như đã quên mất đây từng là vị hôn thê của mình.
"Vâng, vị tiểu thư này có những mối quan hệ mập mờ với Kính vương ạ. Không chỉ thế, theo như những gì thuộc hạ quan sát được, nàng ta còn chiếm được rất nhiều thiện cảm với Thái tử." Tử sĩ áo đen cúi đầu, vẫn không dám đối diện thẳng với tầm mắt sâu hoắm doạ người kia của chủ tử. Bao năm trôi qua rồi, người đàn ông này càng trở nên thâm sâu khó dò hơn.
"Ngươi lui đi. Tiếp tục quan sát." Yến Đà Lôi hạ lệnh đuổi người. Sau lời nói đó của chàng ta, gò má khẽ sượt qua một trận gió thoảng. Người đàn ông áo đen mới đây còn quỳ trước mặt mình liền không còn.
Gian phòng trở nên lặng ngắt. Tiếng sột soạt của giấy vang vọng.
Vừa ngồi vừa vẩy mực vẽ linh tinh trên mặt giấy, Yến Đà Lôi bắt đầu suy ngẫm về kế sách đối phó với hoàng thất trong tương lai...
Vân Khinh...Đây đúng là một quân cờ tốt.
Chàng vốn không có tham vọng gì với ngai vàng của bậc cửu ngũ kia. Nhưng hôm nay trong buổi yến tiệc tẩy trần, chàng đã gặp lại nàng ấy.
Này là lần gặp mặt thứ ba...
Nhưng tại sao nàng lại dùng giọng điệu nũng nịu đó nói chuyện với Hoàng thượng?
Tại sao nàng lại cười với lão ta, để lão nắm lấy đôi tay xinh đẹp mà ta vẫn luôn mơ tưởng?
Tại sao...Nàng lại là Thánh Cơ Hoàng hậu?
Hoá ra là bao tin đồn trên giang hồ, chàng đều đã nghe về nàng ấy từ lâu rồi.
Lúc ấy, chiếc hộp cất giấu lòng tham và sự tà ác của Yến Đà Lôi đã bị rạn nứt, mở tung ra, chiếm lấy tâm trí chàng. Nhìn đến nụ cười ngọt ngào mà nàng ấy dành cho Hoàng thượng, chàng thề.
Thề với chính bản thân mình.
Chỉ khi nào ta là người đứng trên vị trí cao nhất trong thiên hạ, thì nàng mới là của ta.
Chàng thở dài một hơi, đem mật thư trên bàn đi thiêu rụi. Nhấc chân dời khỏi thư phòng.
Yến tiệc tẩy trần tối nay, Hoàng thượng ban nhiều bảo vật như vậy, cũng có phần bảo vật do Hoàng hậu chuẩn bị. Chàng phải kiểm tra thật kĩ trước khi đi ngủ mới được.
...
Sắp đến lễ tế Nam Giao rồi.
Sắp đến mùa đông rồi.
Lại một năm trôi qua mà không có nàng.
Nhưng năm nay còn tốt, ít ra thi thoảng chàng còn có thể nhìn trộm nàng ấy. Nắm trọn tin tức về nàng ấy trong tay.
Nhà giam của Hình bộ.
Yến quận vương mặc một thân cẩm bào màu đen hoa lệ, đầu đội kim quan màu bạc. Giữa một khung cảnh tràn ngập mùi máu tanh thối nát cùng tiếng người oán thán này, trông chàng ta thật khác biệt làm sao. Đi sâu đi mãi vào một căn phòng giam, bước chân chàng khẽ dừng lại.
Trong căn ngục đó, không khí tanh hôi ẩm ướt thật nồng nặc, như xộc vào mũi người ta. Cái xác gầy gò đến nỗi lộ rõ xương phủ gục trên sàn đá đầy bọ, quần áo của kẻ này rách nát vô cùng. Làn da đen sạm, hai chân bị bẻ gãy. Dáng vẻ tiều tụy đến mức không nhận ra hình dạng ban đầu mất.
Yến Đà Lôi quay đầu lạnh băng nhìn chằm chằm thiếu nữ bị trói sau lưng mình. Hai tay ả ta đã có hai cai ngục xách lên, phòng khi ả ngã vật xuống. Ả nhìn vào cái người phụ nữ thê thảm trong căn ngục. Nước mắt ộc trào tuôn rơi, miệng khẽ thều thào đầy đau thương: "Mẫu thân...Mẫu thân..."
Trông nước mắt của Vân Khinh chảy ra nhiều đến vậy chỉ vì người phụ nữ mà ả hay gọi là "mẫu thân" kia. Trong lòng Yến quận vương chẳng có chút đồng cảm hay đau xót gì sất. Có chăng cũng chỉ là nhạo báng.
Nhìn xem, con người ngu xuẩn nhất khi để lộ rõ yếu điểm của mình.
Thứ gọi là tình phụ mẫu này, chung quy cũng chỉ là một sợi gông xiềng cùm chặt bản tính con người ta mà thôi.
"Ngươi muốn sao? Ngươi muốn ta phải làm sao để có thể tha cho mẫu thân ta?" Vân Khinh thực sự không sao chịu nổi phương pháp giày vò ngoan độc này của Yến Đà Lôi được nữa. Mấy ngày qua tên này bắt cóc ả, ép ả chứng kiến cảnh mẫu thân mình bị đánh đập. Ả thực sự không chịu nổi nữa rồi. Nếu chàng hành hạ ả thì không sao đâu, nhưng đụng tới mẫu thân ả, ả thực sự đầu hàng rồi.
Người đàn ông này đúng là một con quỷ!!!
Quỳ dập đầu với Yến Đà Lôi, hèn mọn gục xuống trước mũi giày của chàng. Ả khẩn thiết cầu xin: "Yến quận vương muốn ta làm gì? Ta liền làm đó, xin ngươi hãy tha cho mẫu thân đi."
"Nếu như ngay từ ban đầu ngươi nghe lời bản quận vương thì có phải tốt hơn." Chán ghét nhíu mày, Yến mặt băng lui về sau một bước. Tránh để cho ngón tay bẩn thỉu của con bọ Vân Khinh đụng vào mũi giày, chàng đưa ra mệnh lệnh của mình. Hờ hững nhìn ả ta: "Kính vương yêu ngươi như vậy. Hãy dụ dỗ gã, để gã tìm mọi cách giết chết Hoàng thượng trong lễ tế giao."
Sắc mặt Vân Khinh tím tái, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi. Ả cúi gằm mặt, hỏi nhỏ: "Thế mẫu thân..."
Yến Đà Lôi không vui cắt lời ả: "Làm tốt nhiệm vụ của ngươi đi. Đừng làm bản quận vương thất vọng."
Sau Kính vương, là đến Thái tử.
Âm Âm, chúng ta sắp không phải xa nhau nữa rồi.
Năm tháng thấm thoắt đưa thoi, nhoáng cái đã trôi qua tận bốn năm.
Phủ Yến quận vương vào buổi đêm.
Trong thư phòng chính của quận vương gia. Cây nến vẫn còn đang thắp sáng ngọn lửa, người đàn ông tóc dài ngồi lặng yên trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Trước mặt chàng ta là (*)Văn phòng Tứ bảo cùng một vài bức thư mật, tranh vẽ. Chàng đang lắng nghe từng câu từng chữ do tử sĩ báo cáo. Sau khi tên thuộc hạ đó nói xong, mi mắt Yến Đà Lôi khẽ run nhè nhẹ. Rèm mi mở ra, để lội đôi con ngươi đen thẫm phảng phất tia tà khí lưu chuyển.
(*) Văn phòng Tứ bảo: Bao gồm giá treo bút, ống đựng bút, gác bút, mành bảo quản bút, mực nước, mực màu, thảm lót giấy, giáo trình thiếp bi...v...v...v...
Môi mỏng chàng khẽ nhếch: "Vân Khinh? Đích nữ của Lệnh Thượng thư đương triều?"
Chàng hình như đã quên mất đây từng là vị hôn thê của mình.
"Vâng, vị tiểu thư này có những mối quan hệ mập mờ với Kính vương ạ. Không chỉ thế, theo như những gì thuộc hạ quan sát được, nàng ta còn chiếm được rất nhiều thiện cảm với Thái tử." Tử sĩ áo đen cúi đầu, vẫn không dám đối diện thẳng với tầm mắt sâu hoắm doạ người kia của chủ tử. Bao năm trôi qua rồi, người đàn ông này càng trở nên thâm sâu khó dò hơn.
"Ngươi lui đi. Tiếp tục quan sát." Yến Đà Lôi hạ lệnh đuổi người. Sau lời nói đó của chàng ta, gò má khẽ sượt qua một trận gió thoảng. Người đàn ông áo đen mới đây còn quỳ trước mặt mình liền không còn.
Gian phòng trở nên lặng ngắt. Tiếng sột soạt của giấy vang vọng.
Vừa ngồi vừa vẩy mực vẽ linh tinh trên mặt giấy, Yến Đà Lôi bắt đầu suy ngẫm về kế sách đối phó với hoàng thất trong tương lai...
Vân Khinh...Đây đúng là một quân cờ tốt.
Chàng vốn không có tham vọng gì với ngai vàng của bậc cửu ngũ kia. Nhưng hôm nay trong buổi yến tiệc tẩy trần, chàng đã gặp lại nàng ấy.
Này là lần gặp mặt thứ ba...
Nhưng tại sao nàng lại dùng giọng điệu nũng nịu đó nói chuyện với Hoàng thượng?
Tại sao nàng lại cười với lão ta, để lão nắm lấy đôi tay xinh đẹp mà ta vẫn luôn mơ tưởng?
Tại sao...Nàng lại là Thánh Cơ Hoàng hậu?
Hoá ra là bao tin đồn trên giang hồ, chàng đều đã nghe về nàng ấy từ lâu rồi.
Lúc ấy, chiếc hộp cất giấu lòng tham và sự tà ác của Yến Đà Lôi đã bị rạn nứt, mở tung ra, chiếm lấy tâm trí chàng. Nhìn đến nụ cười ngọt ngào mà nàng ấy dành cho Hoàng thượng, chàng thề.
Thề với chính bản thân mình.
Chỉ khi nào ta là người đứng trên vị trí cao nhất trong thiên hạ, thì nàng mới là của ta.
Chàng thở dài một hơi, đem mật thư trên bàn đi thiêu rụi. Nhấc chân dời khỏi thư phòng.
Yến tiệc tẩy trần tối nay, Hoàng thượng ban nhiều bảo vật như vậy, cũng có phần bảo vật do Hoàng hậu chuẩn bị. Chàng phải kiểm tra thật kĩ trước khi đi ngủ mới được.
...
Sắp đến lễ tế Nam Giao rồi.
Sắp đến mùa đông rồi.
Lại một năm trôi qua mà không có nàng.
Nhưng năm nay còn tốt, ít ra thi thoảng chàng còn có thể nhìn trộm nàng ấy. Nắm trọn tin tức về nàng ấy trong tay.
Nhà giam của Hình bộ.
Yến quận vương mặc một thân cẩm bào màu đen hoa lệ, đầu đội kim quan màu bạc. Giữa một khung cảnh tràn ngập mùi máu tanh thối nát cùng tiếng người oán thán này, trông chàng ta thật khác biệt làm sao. Đi sâu đi mãi vào một căn phòng giam, bước chân chàng khẽ dừng lại.
Trong căn ngục đó, không khí tanh hôi ẩm ướt thật nồng nặc, như xộc vào mũi người ta. Cái xác gầy gò đến nỗi lộ rõ xương phủ gục trên sàn đá đầy bọ, quần áo của kẻ này rách nát vô cùng. Làn da đen sạm, hai chân bị bẻ gãy. Dáng vẻ tiều tụy đến mức không nhận ra hình dạng ban đầu mất.
Yến Đà Lôi quay đầu lạnh băng nhìn chằm chằm thiếu nữ bị trói sau lưng mình. Hai tay ả ta đã có hai cai ngục xách lên, phòng khi ả ngã vật xuống. Ả nhìn vào cái người phụ nữ thê thảm trong căn ngục. Nước mắt ộc trào tuôn rơi, miệng khẽ thều thào đầy đau thương: "Mẫu thân...Mẫu thân..."
Trông nước mắt của Vân Khinh chảy ra nhiều đến vậy chỉ vì người phụ nữ mà ả hay gọi là "mẫu thân" kia. Trong lòng Yến quận vương chẳng có chút đồng cảm hay đau xót gì sất. Có chăng cũng chỉ là nhạo báng.
Nhìn xem, con người ngu xuẩn nhất khi để lộ rõ yếu điểm của mình.
Thứ gọi là tình phụ mẫu này, chung quy cũng chỉ là một sợi gông xiềng cùm chặt bản tính con người ta mà thôi.
"Ngươi muốn sao? Ngươi muốn ta phải làm sao để có thể tha cho mẫu thân ta?" Vân Khinh thực sự không sao chịu nổi phương pháp giày vò ngoan độc này của Yến Đà Lôi được nữa. Mấy ngày qua tên này bắt cóc ả, ép ả chứng kiến cảnh mẫu thân mình bị đánh đập. Ả thực sự không chịu nổi nữa rồi. Nếu chàng hành hạ ả thì không sao đâu, nhưng đụng tới mẫu thân ả, ả thực sự đầu hàng rồi.
Người đàn ông này đúng là một con quỷ!!!
Quỳ dập đầu với Yến Đà Lôi, hèn mọn gục xuống trước mũi giày của chàng. Ả khẩn thiết cầu xin: "Yến quận vương muốn ta làm gì? Ta liền làm đó, xin ngươi hãy tha cho mẫu thân đi."
"Nếu như ngay từ ban đầu ngươi nghe lời bản quận vương thì có phải tốt hơn." Chán ghét nhíu mày, Yến mặt băng lui về sau một bước. Tránh để cho ngón tay bẩn thỉu của con bọ Vân Khinh đụng vào mũi giày, chàng đưa ra mệnh lệnh của mình. Hờ hững nhìn ả ta: "Kính vương yêu ngươi như vậy. Hãy dụ dỗ gã, để gã tìm mọi cách giết chết Hoàng thượng trong lễ tế giao."
Sắc mặt Vân Khinh tím tái, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi. Ả cúi gằm mặt, hỏi nhỏ: "Thế mẫu thân..."
Yến Đà Lôi không vui cắt lời ả: "Làm tốt nhiệm vụ của ngươi đi. Đừng làm bản quận vương thất vọng."
Sau Kính vương, là đến Thái tử.
Âm Âm, chúng ta sắp không phải xa nhau nữa rồi.