-
Chương 139: Hoá ratôi đã từng chết ở quá khứ 1
Sau Thế chiến thứ năm năm 4169 giữa bộ ba thế chân vạc - nhân loại, người ngoài hành tinh và rô bốt. Cuối cùng, các lãnh đạo đại cường quốc của Địa cầu đành đưa ra một quyết định, một quyết định liên quan đến toàn sự yên bình của nhân loại, đặt lợi ích của tất cả loài người lên làm hàng đầu. Bọn họ cùng chung tay nhau hợp tác, bảo vệ hoà bình Trái Đất.
Năm 4176, người ngoài hành tinh cùng người Địa Cầu kí Hiệp định Vũ trụ xanh, chính thức kết thúc năm trăm năm chiến tranh hỗn loạn trong hệ Ngân hà. Cùng thời điểm, Chính phủ Thế giới và Bộ Quân Sự đã thành công áp chế được đám rô bốt nổi loạn, trả lại niềm vui khắp cho khắp Tinh Tế. Giờ đây dân chúng có thể tùy ý đi du ngoạn khắp các hành tinh họ muốn mà không lo sợ giữa đường lòi đâu ra con rô bốt hay bạch tuộc biết đi đột ngột rút súng bắn họ rồi.
Nền văn minh công nghệ đã đạt đến ngưỡng cực đại, trong thế giới tương lai, hầu như không có điều gì mà con người không thể làm được. Kể cả kéo dài tuổi thọ sống của chính mình. Chỉ là sinh lão bệnh tử cùng dòng chuyển thời không sẽ vẫn luôn giữ vững quy tắc của nó.
Nền y học dường như khiến con người có thể biến thành bất cứ bộ dạng nào mình muốn. Nạn phân biệt chủng tộc sẽ không còn nữa, nạn phân biệt nam nữ đã biến mất từ lâu. Để hạn chế có quá nhiều mặt tối xảy ra, Chính phủ cũng đã đưa ra vô vàn điều luật hòng giữ trật tự cho thế giới.
Atlantic, Thành phố dưới Đáy biển Đế Đô.
Thang máy di chuyển đi dần đi dần lên mặt biển, dừng lại. Cánh cửa trong suốt tự động mở ra, thiếu nữ tóc trắng dắt theo một cậu bé con lùn lùn mập mập đi vào thang máy. Quản gia điện tử bèn hiện lên trên mặt kính, nó là một chú rô bốt đa zi năng. Rô bốt quản gia tươi cười với thiếu nữ tóc trắng xinh đẹp kia và đứa bé đang đi cùng cô. Nó cung kính cất giọng hỏi: "Phu nhân, ngài muốn tới căn phòng nào ạ?"
Hạ mắt kính xuống, để lộ đôi mắt ngọc lưu ly tím hoa quyến rũ động lòng người. Hướng ánh mắt thẳng vào màn hình hiển hiện quản gia điện tử, Thánh Âm khẽ mở miệng, mi dài tuyết trắng run rẩy: "Tới thư phòng đi."
"Vâng, thưa phu nhân." Người máy quản gia lặn mất tăm, thang máy bắt đầu dịch chuyển xuống dưới sâu trong đáy biển. Thật đáng ngạc nhiên làm sao, Atlantic chính là một thành phố đáng sống dành cho những con người yêu thích sự tươi mát mộng mơ. Toà kiến trúc to lớn nhất Atlantic này được sở hữu bởi Hoàng tộc chi thứ Trung Hoa. Và gia tộc quyền thế nhất nhì ở nơi thành phố đáy biển này, cũng chỉ có thể là Hoàng tộc mà thôi.
Trong không gian thang máy, những chú cá cảnh không ngừng bơi bơi thổi bọt khí bên ngoài. Thánh Âm ngồi xổm xuống nền đất, nhìn đứa nhóc cao ngạo đang đứng cạnh mình: "Mập Địch, sao hôm nay con bảo mẹ đến Atlantic?"
Atlantic là nơi Thánh Âm sinh ra và lớn lên. Nhưng do bản tính ham chơi, nên cô phải đi khám phá khắp mọi ngóc ngách của cái vũ trụ này mới được. Đang mải đem con yêu đi lang thang chân trời góc bể thế này bỗng dưng bị gọi về, cảm thấy thật không tốt tí nào.
Đứa nhóc đó nghe mẹ gọi sai tên mình, gương mặt nhỏ nghiêm túc không khỏi nhăn lại: "Mẹ, tên con là (*)Quân Miêu. Mẹ đừng có gọi con là Mập Địch nữa."
(*) Quân Miêu: "Quân" trong quân tử, "Miêu" là mèo. Dịch cả cái tên theo nghĩa đen là mèo quân tử:>>>>>. Mong chúng khanh hiểu được ý nghĩa cái tên này.
Mập Địch, Mập Địch, Mập Địch!
Nhóc có mập đâu mà mẹ cá cứ gọi nhóc như vậy hoài?
"Không được!" Thánh Âm phản đối: "Mập Địch chỉ đứng trước mặt mẹ. Còn Quân Miêu là trước mặt người ngoài."
Quân Miêu không buồn đáp lời cô nữa, cái mặt bánh bao nhỏ tràn ngập vẻ nghiêm túc. Dáng vẻ y hệt chú lính chì nhỏ đang chờ diễu hành quân. Ngắm nhìn nhan sắc trời sinh đẹp trai của cậu nhóc, hai tay nựng nựng má bánh bao. Liếc đến nốt ruồi son nằm bên khoé mắt phải của Quân Miêu, cho đến giờ Thánh Âm vẫn cảm thấy mọi chuyện quá mức khó tin.
Nhưng sự thật thì Quân Miêu chính là con cô. Không phải con nuôi, cũng không phải con rể, nhóc chính là con ruột đó, là con ruột thật đấy!!! Con ruột... được Thánh Âm đẻ ra?
Ôi, cái này...Cô đẻ Mập Địch từ khi nào thì cô không nhớ rõ. Thậm chí cô còn không tin rằng chính bản thân mình từng đẻ con cơ đấy. Nhưng gương mặt Quân Miêu cùng Thánh Âm giống nhau tới năm sáu phần liền. Cả gia tộc đều nhận định nhóc tì là con riêng do cô tự thụ thai rồi đẻ. Dẫu sao trong thời đại công nghệ hiện đại siêu cấp thế này, việc một người phụ nữ tự sinh con cũng không có gì lạ lẫm cả.
Song khi nghe Thánh Âm chối bỏ con mình, ba cô đã mém xíu không nhịn được mà ném cô vào hố đen. Cuối cùng, con cá đành phải ngậm ngùi nuôi thằng con từ trên trời rơi xuống. Ừm...Thằng bé càng lớn, cô càng không nhịn được tự nghi ngờ bản thân, sao nó giống cô nhất nhà thế nhỉ? Liệu đây có phải con rơi cô lỡ tay vứt bỏ?
Chậc chậc! Nếu đúng là vậy, cô quả là một bà mẹ khốn nạn!
_________________________________
**Sao ít người bình luận thế? Cho trẫm biết cái cảm tưởng của chúng khanh coi nào**? =)))
Năm 4176, người ngoài hành tinh cùng người Địa Cầu kí Hiệp định Vũ trụ xanh, chính thức kết thúc năm trăm năm chiến tranh hỗn loạn trong hệ Ngân hà. Cùng thời điểm, Chính phủ Thế giới và Bộ Quân Sự đã thành công áp chế được đám rô bốt nổi loạn, trả lại niềm vui khắp cho khắp Tinh Tế. Giờ đây dân chúng có thể tùy ý đi du ngoạn khắp các hành tinh họ muốn mà không lo sợ giữa đường lòi đâu ra con rô bốt hay bạch tuộc biết đi đột ngột rút súng bắn họ rồi.
Nền văn minh công nghệ đã đạt đến ngưỡng cực đại, trong thế giới tương lai, hầu như không có điều gì mà con người không thể làm được. Kể cả kéo dài tuổi thọ sống của chính mình. Chỉ là sinh lão bệnh tử cùng dòng chuyển thời không sẽ vẫn luôn giữ vững quy tắc của nó.
Nền y học dường như khiến con người có thể biến thành bất cứ bộ dạng nào mình muốn. Nạn phân biệt chủng tộc sẽ không còn nữa, nạn phân biệt nam nữ đã biến mất từ lâu. Để hạn chế có quá nhiều mặt tối xảy ra, Chính phủ cũng đã đưa ra vô vàn điều luật hòng giữ trật tự cho thế giới.
Atlantic, Thành phố dưới Đáy biển Đế Đô.
Thang máy di chuyển đi dần đi dần lên mặt biển, dừng lại. Cánh cửa trong suốt tự động mở ra, thiếu nữ tóc trắng dắt theo một cậu bé con lùn lùn mập mập đi vào thang máy. Quản gia điện tử bèn hiện lên trên mặt kính, nó là một chú rô bốt đa zi năng. Rô bốt quản gia tươi cười với thiếu nữ tóc trắng xinh đẹp kia và đứa bé đang đi cùng cô. Nó cung kính cất giọng hỏi: "Phu nhân, ngài muốn tới căn phòng nào ạ?"
Hạ mắt kính xuống, để lộ đôi mắt ngọc lưu ly tím hoa quyến rũ động lòng người. Hướng ánh mắt thẳng vào màn hình hiển hiện quản gia điện tử, Thánh Âm khẽ mở miệng, mi dài tuyết trắng run rẩy: "Tới thư phòng đi."
"Vâng, thưa phu nhân." Người máy quản gia lặn mất tăm, thang máy bắt đầu dịch chuyển xuống dưới sâu trong đáy biển. Thật đáng ngạc nhiên làm sao, Atlantic chính là một thành phố đáng sống dành cho những con người yêu thích sự tươi mát mộng mơ. Toà kiến trúc to lớn nhất Atlantic này được sở hữu bởi Hoàng tộc chi thứ Trung Hoa. Và gia tộc quyền thế nhất nhì ở nơi thành phố đáy biển này, cũng chỉ có thể là Hoàng tộc mà thôi.
Trong không gian thang máy, những chú cá cảnh không ngừng bơi bơi thổi bọt khí bên ngoài. Thánh Âm ngồi xổm xuống nền đất, nhìn đứa nhóc cao ngạo đang đứng cạnh mình: "Mập Địch, sao hôm nay con bảo mẹ đến Atlantic?"
Atlantic là nơi Thánh Âm sinh ra và lớn lên. Nhưng do bản tính ham chơi, nên cô phải đi khám phá khắp mọi ngóc ngách của cái vũ trụ này mới được. Đang mải đem con yêu đi lang thang chân trời góc bể thế này bỗng dưng bị gọi về, cảm thấy thật không tốt tí nào.
Đứa nhóc đó nghe mẹ gọi sai tên mình, gương mặt nhỏ nghiêm túc không khỏi nhăn lại: "Mẹ, tên con là (*)Quân Miêu. Mẹ đừng có gọi con là Mập Địch nữa."
(*) Quân Miêu: "Quân" trong quân tử, "Miêu" là mèo. Dịch cả cái tên theo nghĩa đen là mèo quân tử:>>>>>. Mong chúng khanh hiểu được ý nghĩa cái tên này.
Mập Địch, Mập Địch, Mập Địch!
Nhóc có mập đâu mà mẹ cá cứ gọi nhóc như vậy hoài?
"Không được!" Thánh Âm phản đối: "Mập Địch chỉ đứng trước mặt mẹ. Còn Quân Miêu là trước mặt người ngoài."
Quân Miêu không buồn đáp lời cô nữa, cái mặt bánh bao nhỏ tràn ngập vẻ nghiêm túc. Dáng vẻ y hệt chú lính chì nhỏ đang chờ diễu hành quân. Ngắm nhìn nhan sắc trời sinh đẹp trai của cậu nhóc, hai tay nựng nựng má bánh bao. Liếc đến nốt ruồi son nằm bên khoé mắt phải của Quân Miêu, cho đến giờ Thánh Âm vẫn cảm thấy mọi chuyện quá mức khó tin.
Nhưng sự thật thì Quân Miêu chính là con cô. Không phải con nuôi, cũng không phải con rể, nhóc chính là con ruột đó, là con ruột thật đấy!!! Con ruột... được Thánh Âm đẻ ra?
Ôi, cái này...Cô đẻ Mập Địch từ khi nào thì cô không nhớ rõ. Thậm chí cô còn không tin rằng chính bản thân mình từng đẻ con cơ đấy. Nhưng gương mặt Quân Miêu cùng Thánh Âm giống nhau tới năm sáu phần liền. Cả gia tộc đều nhận định nhóc tì là con riêng do cô tự thụ thai rồi đẻ. Dẫu sao trong thời đại công nghệ hiện đại siêu cấp thế này, việc một người phụ nữ tự sinh con cũng không có gì lạ lẫm cả.
Song khi nghe Thánh Âm chối bỏ con mình, ba cô đã mém xíu không nhịn được mà ném cô vào hố đen. Cuối cùng, con cá đành phải ngậm ngùi nuôi thằng con từ trên trời rơi xuống. Ừm...Thằng bé càng lớn, cô càng không nhịn được tự nghi ngờ bản thân, sao nó giống cô nhất nhà thế nhỉ? Liệu đây có phải con rơi cô lỡ tay vứt bỏ?
Chậc chậc! Nếu đúng là vậy, cô quả là một bà mẹ khốn nạn!
_________________________________
**Sao ít người bình luận thế? Cho trẫm biết cái cảm tưởng của chúng khanh coi nào**? =)))