-
Chương 121: Nhật ký làm bé đường của hải yêu 25
[ Túc chủ…]
"Sao thế?"
[ Cô... nhiệm vụ tạm thời lui thời hạn. ] Hệ thống chủ lực bất tòng tâm thở dài rầu rĩ, nó thực sự không muốn thu hồi nhiệm vụ phụ tuyến xíu nào cả. Nhưng tình trạng lúc này của đại nhân vật rất không ổn, nếu như nó cứ cưỡng ép túc chủ thực thi nhiệm vụ...
Thôi, lui đi, lui đi.
Chuyện này khá hiếm có, tại vì từ trước đến nay Thánh Âm chưa bao giờ thấy hệ thống hoãn nhiệm vụ, cũng chưa bao giờ thấy nó giơ ra cái giọng u sầu buồn bã này hết. Cô ngồi trong lòng Kình Viễn, đầu óc bắt đầu giao tiếp với nó: "Gì thế? Hôm nay ngươi uống lộn thuốc à?"
Hệ thống chủ cắn răng không trả lời, ai bảo nó lỡ mở miệng đồng ý giúp cô cơ chứ. Nếu nó không thèm giúp cô, còn lâu nó mới nhúng tay vào mấy vấn đề này.
Bản hệ thống là quân tử.
Mà quân tử thì nhất ngôn, không bao giờ nói hai lời.
Là hệ thống đương nhiên phải có thống cách, nó không thể tùy ý lật lọng được.
Đặt chữ "tín" lên hàng đầu.
[ Không phải tôi uống lộn thuốc. ] Lạnh nhạt đáp lời con cá, hệ thống chủ lại hỏi cô một câu hỏi kì quặc khác: [ Túc chủ cảm thấy dạo gần đây Kình Viễn đối với cô như thế nào? ]
Thánh Âm thản nhiên há mồm tiếp nhận quả nho mà Bố Đường đút cho mình. Tên đàn ông này còn rất biến thái, trực tiếp dùng ngón tay của anh đùa giỡn lưỡi cô một hồi, sau đó anh ta mới chịu rút tay về. Đem ngón tay vừa đưa vào miệng cô lên liếm nhẹ, ánh mắt phảng phất ý cười hư hỏng.
Hệ thống chủ: [... ] Đại nhân vật cũng thiệt biết hưởng thụ.
Cơm tró sắp bị đổ!
Thánh Âm có chút bực dọc với hành vi không bình thường này của Kình Viễn, cô bĩu môi hất bay tay anh ra. Hờn dỗi quẳng cho anh một ánh mắt xinh đẹp thật câu nhân, chỉ tay lên chiếc cốc trên bàn: "Rót cho em một ly nước đi Daddy!"
Đưa tay vỗ nhẹ quả mông tròn trịa của tiểu yêu tinh, Kình Viễn rất vui lòng đi lấy cho bảo bối nhà mình một cốc nước. Anh ta quả thật là một người đàn ông tri kỉ si tình mà. Vì sợ Thánh Âm run tay cầm không nổi cốc nước, anh ta đành phải tận tâm tận lực dùng tới miệng mình để bón cho cô ấy đấy.
Thanh âm môi lưỡi quấn quýt mờ ám thoáng chốc vang vọng khắp không trung. Hai cái con người này, cứ ở cạnh nhau là y như rằng sẽ có chuyện xảy ra mà. Bộ bọn họ không thể đắp chăn nói chuyện như mấy bữa trước được à?
Hải yêu tự thấy, đôi khi Kình Viễn lạnh nhạt với cô cũng tốt.
Cảm nhận được bàn tay ấm nóng của tên đàn ông thiếu phịch này mò vào đũng quần mình. Thánh Âm khó thở nghiêng đầu né tránh khỏi nụ hôn ướt át từ anh. Cô khẽ giơ đầu gối mình lên, lại không may đụng đụng phải cậu em trai đang nóng hổi nào đó của Kình Viễn. Nhận thấy sự phấn chấn của nó, tiểu yêu tinh càng thêm không vui. Cô đưa tay giật giật tóc của Bố Đường: "Anh thôi đi. Bỏ tay ra."
Hệ thống chủ vừa hỏi yêu tinh câu gì, cô nàng đã sớm ném nó ra sau đầu rồi còn đâu.
Kình Viễn liếm nhẹ cánh môi mình, ánh mắt tà dâm nhìn con cá dưới thân. Ngón tay anh trong hạ thân cô ấy khẽ gẩy nhẹ một cái, trượt qua bao lớp thịt non mềm ấm nóng. Hại cho Thánh Âm rùng mình cong lưng co chân lại. Sắc mặt cô bỗng chốc đỏ tới dị thường, đôi đồng tử tím hoa sim ngập tràn ngập ánh nước tủi thân. Mím môi thật chặt, sau đấy Hải yêu bèn vỗ mạnh một cái vào gò má anh ta: "Anh bỏ ra, tay anh đang làm gì đấy hả? Em không thích dùng tay đâu."
Dễ nhiễm trùng, sẽ ngứa á. Rất khó chịu.
"Không dùng tay cũng được." Lại gần ngậm lấy vành tai Thánh Âm, Kình biến thái khẽ khàng tà tứ thổi gió vào tai cô. Bàn tay xấu xa của anh ta dần dần bò ra khỏi quần cô ấy. Đưa một ngón tay hướng đến tầm mắt tiểu yêu tinh, trên đó còn mơ hồ có thứ chất lỏng đặc gì đó nhớp nháp, bóng loáng. Đem ngón tay đấy vào miệng và tham lam hưởng thụ, anh ta tỏ ra phi thường đúng đắn và thở dài, nhìn cô với ánh mắt kiểu "Bảo bối, em thật hư hỏng". Môi mỏng anh nhếch nhẹ, song câu chữ phun ra khỏi miệng lại phải khiến người ta đỏ mặt tim đập": "Âm Âm, em ướt nhẹp."
Chỉ một câu thôi, vậy mà sát thương lại lên đến max level 1000+!
Cảnh báo: Đồng đội con cá của bạn sắp sửa mất máu.
Hệ thống chủ thực sự chỉ biết câm nín. Làm ơn đừng để nó nhận được mấy dòng tin báo xàm xí như lày nữa.
Kình Viễn trông vẻ mặt của người yêu dưới thân hết đỏ rồi lại trắng, biểu cảm cô ấy đặc sắc vô cùng. Tâm tình hết sức vui vẻ. Dù cho đã lăn lộn với anh nhiều thế nào đi chăng nữa, Thánh Âm cũng không sao mặt dày đỡ nổi khi Bố Đường buông lời (*)bad daddy với mình. Để chữa cháy cho trường hợp ngượng ngùng này, cô nàng đành phải lật người đè anh, chiếm lấy thế chủ động. Nhanh tay tháo dây lưng Kình Viễn, sau đó lột đồ anh ra.
(*) Tính ghi bad boy nhưng bố Kình già vại rồi nên thôi, ghi bad daddy:>>>>
Thoắt cái, xôi thịt cơm tró trong phòng văng khắp nơi. Thật là một cảnh tượng dâm mỹ khó tả.
...
Giờ đã là mười một giờ tối rồi. Lười biếng dựa đầu vào lồng ngực trần trụi săn chắc của Daddy. Lắng nghe nhịp đập nhẹ nhàng của con tim anh. Khung cảnh ban đêm nay thật là yên bình dịu dàng làm sao. Dựa vào thân thể nhau để cảm thụ sự hạnh phúc, Kình Viễn nhắm mắt ngủ ngon vô cùng. Tuy thần thức đã chìm trong mộng, song theo bản năng, tay anh ta vẫn siết chặt cô gái bên gối. Anh ôm cô, chỉ hận không thể ôm cô và che chắn cô cả một đời.
Nhưng Thánh Âm không ngủ được.
Cô ấy đang trò chuyện cùng con mẻ hệ thống: "Hệ thống chủ, hệ thống chủ..."
Vẫn không có cái giọng điệu máy móc lạnh băng kia phản hồi. Con cá hơi hoang mang, trí não lại tiếp tục gào thét: "Hệ hệ hệ thống thống thống chủ chủ..."
Chưa để cô nói hết câu, nó đã nhổm lên cắt lời: [ Tôi đây. ]
Ban ngày vốn định bàn bạc chuyện công nghiêm túc thì túc chủ không chịu lắng nghe. Cùng đại nhân vật nhét cơm tró vào mồm bản hệ thống. Nửa đêm hôm rồi, còn không định cho nó sạc pin hay gì?
"Ok." Chỉnh sửa lại tay của gã đàn ông đang ôm mình, sao cho bản thân cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng Kình Viễn vẫn rất không có cảm giác an toàn, dẫu có đổi sang tư thế nào đi nữa. Anh ta luôn muốn ôm chặt thân thể mềm mại ấy vào lòng. Thánh Âm cũng cọ cọ đầu vào cằm anh, tiếp lời với hệ thống chủ: "Sáng nay ngươi hỏi ta câu gì ấy nhỉ?"
Âm thầm uể oải ngáp dài một tiếng, hệ thống chủ nhắc lại: [ Tôi hỏi cô rằng, dạo gần đây cô thấy đại nhân vật đối xử với cô như thế nào. ]
"Vẫn bình thường thôi." Như mọi khi, lúc lạnh nhạt, lúc cuồng nhiệt. Chẳng có gì đáng nhớ cả: "Sao thế?"
Khá là cổ quái, hệ thống chủ hôm nay thế mà lại hỏi cô câu này. Bình thường nhiệm vụ gì mà liên quan đến Kình Viễn, không phải nó là người cổ động hăng hái nhất à?
Ít nhất thì, so với nhiệm vụ chính tuyến mà nói. Thì nhiệm vụ phụ tuyến nào mà lấp ló bóng dáng men lỳ của Bố Đường nhà cô là con mẻ hệ thống này tỏ ra thích chí hơn nhiều.
[ Bình thường à...?] Hệ thống chủ ngân dài giọng đầy suy tư.
Theo như những gì nó quan sát thì không bình thường xíu nào.
[ À, mà sắp đến sinh nhật túc chủ rồi nhỉ? ]
"Sao thế?"
[ Cô... nhiệm vụ tạm thời lui thời hạn. ] Hệ thống chủ lực bất tòng tâm thở dài rầu rĩ, nó thực sự không muốn thu hồi nhiệm vụ phụ tuyến xíu nào cả. Nhưng tình trạng lúc này của đại nhân vật rất không ổn, nếu như nó cứ cưỡng ép túc chủ thực thi nhiệm vụ...
Thôi, lui đi, lui đi.
Chuyện này khá hiếm có, tại vì từ trước đến nay Thánh Âm chưa bao giờ thấy hệ thống hoãn nhiệm vụ, cũng chưa bao giờ thấy nó giơ ra cái giọng u sầu buồn bã này hết. Cô ngồi trong lòng Kình Viễn, đầu óc bắt đầu giao tiếp với nó: "Gì thế? Hôm nay ngươi uống lộn thuốc à?"
Hệ thống chủ cắn răng không trả lời, ai bảo nó lỡ mở miệng đồng ý giúp cô cơ chứ. Nếu nó không thèm giúp cô, còn lâu nó mới nhúng tay vào mấy vấn đề này.
Bản hệ thống là quân tử.
Mà quân tử thì nhất ngôn, không bao giờ nói hai lời.
Là hệ thống đương nhiên phải có thống cách, nó không thể tùy ý lật lọng được.
Đặt chữ "tín" lên hàng đầu.
[ Không phải tôi uống lộn thuốc. ] Lạnh nhạt đáp lời con cá, hệ thống chủ lại hỏi cô một câu hỏi kì quặc khác: [ Túc chủ cảm thấy dạo gần đây Kình Viễn đối với cô như thế nào? ]
Thánh Âm thản nhiên há mồm tiếp nhận quả nho mà Bố Đường đút cho mình. Tên đàn ông này còn rất biến thái, trực tiếp dùng ngón tay của anh đùa giỡn lưỡi cô một hồi, sau đó anh ta mới chịu rút tay về. Đem ngón tay vừa đưa vào miệng cô lên liếm nhẹ, ánh mắt phảng phất ý cười hư hỏng.
Hệ thống chủ: [... ] Đại nhân vật cũng thiệt biết hưởng thụ.
Cơm tró sắp bị đổ!
Thánh Âm có chút bực dọc với hành vi không bình thường này của Kình Viễn, cô bĩu môi hất bay tay anh ra. Hờn dỗi quẳng cho anh một ánh mắt xinh đẹp thật câu nhân, chỉ tay lên chiếc cốc trên bàn: "Rót cho em một ly nước đi Daddy!"
Đưa tay vỗ nhẹ quả mông tròn trịa của tiểu yêu tinh, Kình Viễn rất vui lòng đi lấy cho bảo bối nhà mình một cốc nước. Anh ta quả thật là một người đàn ông tri kỉ si tình mà. Vì sợ Thánh Âm run tay cầm không nổi cốc nước, anh ta đành phải tận tâm tận lực dùng tới miệng mình để bón cho cô ấy đấy.
Thanh âm môi lưỡi quấn quýt mờ ám thoáng chốc vang vọng khắp không trung. Hai cái con người này, cứ ở cạnh nhau là y như rằng sẽ có chuyện xảy ra mà. Bộ bọn họ không thể đắp chăn nói chuyện như mấy bữa trước được à?
Hải yêu tự thấy, đôi khi Kình Viễn lạnh nhạt với cô cũng tốt.
Cảm nhận được bàn tay ấm nóng của tên đàn ông thiếu phịch này mò vào đũng quần mình. Thánh Âm khó thở nghiêng đầu né tránh khỏi nụ hôn ướt át từ anh. Cô khẽ giơ đầu gối mình lên, lại không may đụng đụng phải cậu em trai đang nóng hổi nào đó của Kình Viễn. Nhận thấy sự phấn chấn của nó, tiểu yêu tinh càng thêm không vui. Cô đưa tay giật giật tóc của Bố Đường: "Anh thôi đi. Bỏ tay ra."
Hệ thống chủ vừa hỏi yêu tinh câu gì, cô nàng đã sớm ném nó ra sau đầu rồi còn đâu.
Kình Viễn liếm nhẹ cánh môi mình, ánh mắt tà dâm nhìn con cá dưới thân. Ngón tay anh trong hạ thân cô ấy khẽ gẩy nhẹ một cái, trượt qua bao lớp thịt non mềm ấm nóng. Hại cho Thánh Âm rùng mình cong lưng co chân lại. Sắc mặt cô bỗng chốc đỏ tới dị thường, đôi đồng tử tím hoa sim ngập tràn ngập ánh nước tủi thân. Mím môi thật chặt, sau đấy Hải yêu bèn vỗ mạnh một cái vào gò má anh ta: "Anh bỏ ra, tay anh đang làm gì đấy hả? Em không thích dùng tay đâu."
Dễ nhiễm trùng, sẽ ngứa á. Rất khó chịu.
"Không dùng tay cũng được." Lại gần ngậm lấy vành tai Thánh Âm, Kình biến thái khẽ khàng tà tứ thổi gió vào tai cô. Bàn tay xấu xa của anh ta dần dần bò ra khỏi quần cô ấy. Đưa một ngón tay hướng đến tầm mắt tiểu yêu tinh, trên đó còn mơ hồ có thứ chất lỏng đặc gì đó nhớp nháp, bóng loáng. Đem ngón tay đấy vào miệng và tham lam hưởng thụ, anh ta tỏ ra phi thường đúng đắn và thở dài, nhìn cô với ánh mắt kiểu "Bảo bối, em thật hư hỏng". Môi mỏng anh nhếch nhẹ, song câu chữ phun ra khỏi miệng lại phải khiến người ta đỏ mặt tim đập": "Âm Âm, em ướt nhẹp."
Chỉ một câu thôi, vậy mà sát thương lại lên đến max level 1000+!
Cảnh báo: Đồng đội con cá của bạn sắp sửa mất máu.
Hệ thống chủ thực sự chỉ biết câm nín. Làm ơn đừng để nó nhận được mấy dòng tin báo xàm xí như lày nữa.
Kình Viễn trông vẻ mặt của người yêu dưới thân hết đỏ rồi lại trắng, biểu cảm cô ấy đặc sắc vô cùng. Tâm tình hết sức vui vẻ. Dù cho đã lăn lộn với anh nhiều thế nào đi chăng nữa, Thánh Âm cũng không sao mặt dày đỡ nổi khi Bố Đường buông lời (*)bad daddy với mình. Để chữa cháy cho trường hợp ngượng ngùng này, cô nàng đành phải lật người đè anh, chiếm lấy thế chủ động. Nhanh tay tháo dây lưng Kình Viễn, sau đó lột đồ anh ra.
(*) Tính ghi bad boy nhưng bố Kình già vại rồi nên thôi, ghi bad daddy:>>>>
Thoắt cái, xôi thịt cơm tró trong phòng văng khắp nơi. Thật là một cảnh tượng dâm mỹ khó tả.
...
Giờ đã là mười một giờ tối rồi. Lười biếng dựa đầu vào lồng ngực trần trụi săn chắc của Daddy. Lắng nghe nhịp đập nhẹ nhàng của con tim anh. Khung cảnh ban đêm nay thật là yên bình dịu dàng làm sao. Dựa vào thân thể nhau để cảm thụ sự hạnh phúc, Kình Viễn nhắm mắt ngủ ngon vô cùng. Tuy thần thức đã chìm trong mộng, song theo bản năng, tay anh ta vẫn siết chặt cô gái bên gối. Anh ôm cô, chỉ hận không thể ôm cô và che chắn cô cả một đời.
Nhưng Thánh Âm không ngủ được.
Cô ấy đang trò chuyện cùng con mẻ hệ thống: "Hệ thống chủ, hệ thống chủ..."
Vẫn không có cái giọng điệu máy móc lạnh băng kia phản hồi. Con cá hơi hoang mang, trí não lại tiếp tục gào thét: "Hệ hệ hệ thống thống thống chủ chủ..."
Chưa để cô nói hết câu, nó đã nhổm lên cắt lời: [ Tôi đây. ]
Ban ngày vốn định bàn bạc chuyện công nghiêm túc thì túc chủ không chịu lắng nghe. Cùng đại nhân vật nhét cơm tró vào mồm bản hệ thống. Nửa đêm hôm rồi, còn không định cho nó sạc pin hay gì?
"Ok." Chỉnh sửa lại tay của gã đàn ông đang ôm mình, sao cho bản thân cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng Kình Viễn vẫn rất không có cảm giác an toàn, dẫu có đổi sang tư thế nào đi nữa. Anh ta luôn muốn ôm chặt thân thể mềm mại ấy vào lòng. Thánh Âm cũng cọ cọ đầu vào cằm anh, tiếp lời với hệ thống chủ: "Sáng nay ngươi hỏi ta câu gì ấy nhỉ?"
Âm thầm uể oải ngáp dài một tiếng, hệ thống chủ nhắc lại: [ Tôi hỏi cô rằng, dạo gần đây cô thấy đại nhân vật đối xử với cô như thế nào. ]
"Vẫn bình thường thôi." Như mọi khi, lúc lạnh nhạt, lúc cuồng nhiệt. Chẳng có gì đáng nhớ cả: "Sao thế?"
Khá là cổ quái, hệ thống chủ hôm nay thế mà lại hỏi cô câu này. Bình thường nhiệm vụ gì mà liên quan đến Kình Viễn, không phải nó là người cổ động hăng hái nhất à?
Ít nhất thì, so với nhiệm vụ chính tuyến mà nói. Thì nhiệm vụ phụ tuyến nào mà lấp ló bóng dáng men lỳ của Bố Đường nhà cô là con mẻ hệ thống này tỏ ra thích chí hơn nhiều.
[ Bình thường à...?] Hệ thống chủ ngân dài giọng đầy suy tư.
Theo như những gì nó quan sát thì không bình thường xíu nào.
[ À, mà sắp đến sinh nhật túc chủ rồi nhỉ? ]