Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288: Kết cục của việc bắt nạt mẹ là gì?
Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy người xung quanh khen mẹ mình, không cần nói cũng biết cậu vui và tự hào nhiều thế nào.
Nếu như để bọn họ biết nhà thiết kế thời trang M, người có quyền thế lớn ở nước ngoài là nổi tiếng thế giới mà bọn họ nói chính là mẹ cậu thì chắc chắn bọn họ sẽ rất kinh ngạc!
Nhưng phải giữ kín nick phụ của mẹ.
Nếu như bị lộ ra ngoài sẽ thu hút rất nhiều ong bướm.
“Xì, không phải chỉ là một nhà thiết kế thôi sao? Có gì ghê gớm chứ? Tôi là sinh viên xuất sắc của một học viện thiết kế thời trang nổi tiếng ở nước ngoài cơ! Cũng giành được rất nhiều giải thưởng về thiết kế thời trang nhưng tôi chưa từng thấy M, từ đó có thể thấy cô ta hoàn toàn dựa vào marketing để tâng bốc bản thân, đúng là giỏi, người bình thường thì không mua được quần áo do cô ta thiết kế.”
Trong đám đông có người nói ra mấy lời chua ngoa.
Nhưng lập tức bị người khác công kích: “Cô thì hiểu cái gì? M là người nước Z của chúng tôi, mỗi thiết kế của cô ấy đều kết hợp những yếu tố văn hóa nghìn năm của nước Z lọt vào top đầu thế giới, khiến người khắp nơi trên thế giới đều thấy văn hóa và phong cách của nước Z chúng tôi. Cô ấy là người tài giỏi trong những người tài giỏi, là người mà một nhà thiết kế kém cỏi như cô có thể đánh đồng sao?
“Đúng thế! Cô xem thường M cũng chính là xem thường nước Z! Cô có phải người nước Z không? Nếu không phải thì nhanh cút về nơi cô nên ở đi!”
Đúng vậy, Mộ Minh Nguyệt là nhà thiết kế thời trang hàng đầu nổi tiếng khắp thế giới, mặc dù thiết kế của cô số lượng có hạn nhưng điều đó cũng không thể ngăn được việc cô có nhóm fan trung thành luôn bảo vệ mình.
Cô đã có một tỷ người hâm mộ trên nền tảng xã hội nước ngoài!
Người đó vẫn không phục bèn nói: “Nếu như giỏi như vậy vì sao mỗi lần quyên góp đều không có cô ta?”
Những người hâm mộ bảo vệ M bùng nổ: “Cô chua ngoa cái gì? M có quyên góp hay không thì liên quan quái gì đến cô? Còn cô đã quyên góp được bao nhiêu? Hơn nữa về việc quyên góp M là người khiêm nhường, mỗi lần trong nước có nơi nào cần giúp đỡ cô ấy đều quyên góp cho các quỹ!”
“Hơn nữa, cô hiểu M sao? Hiểu về đoàn đội của cô ấy sao? Hiểu về fan của cô ấy không? Cô có biết fan của cô ây quyên góp nhiều nhất cả nước không? M là người tốt bụng mà bị cô nói thành một người xấu tội ác tày trời, cô có ý đồ gì?”
“Trời ơi, sao lại có kiểu phụ huynh như vậy? Mọi người nhớ lấy cô ta đừng để con mình tiếp xúc với con cô ta! Có người mẹ thích ghen ghét với người khác như vậy thì đứa con được dạy dỗ...Mọi người thử nghĩ đi!”
Nói rồi, một nhóm các bà mẹ bắt đầu tẩy não con cái mình, không được ghen ghét, không được xem thường người khác, không nói xấu người khác ở nơi công cộng, càng không được kết bạn với những người có tư tưởng và đạo đức kém.
Còn Mộ Nhạc Nhạc thì cũng rất khó chịu khi bà cô đó nói mẹ mình như vậy, cậu bèn lấy cớ đi vệ sinh.
Ngoài Mộ Nhạc Nhạc ra thì Chiến Cảnh Hi cũng vậy, cậu nói là muốn quay về lớp học lấy một cốc nước uống.
Mộ Nhạc Nhạc gây chuyện trước, cậu ở trong nhà vệ sinh, đeo kính râm, chiếu chiếc đồng hồ đeo trên tay lên nền trắng trở thành một chiếc máy tính.
Bằng một thao tác mạnh mẽ, sau khi nhận diện được khuôn mặt cậu bèn lấy thông tin của bà cô đáng ghét lúc nãy, cậu vừa ấn một cái trong vòng một phút sản nghiệp nhà chồng nhà mẹ đẻ và công việc của bọn họ đều chấm hết, tán gia bại sản.
“Được lắm!” Mộ Nhạc Nhạc nhìn những số liệu đó nhếch môi mỉm cười.
Sau khi Mộ Nhạc Nhạc làm xong tất cả thì Chiến Cảnh Hi ở chỗ khác cũng trốn ở một góc cầu thang bắt đầu lượt thao tác mới.
Nhưng khi cậu lặp lại thao tác mà Mộ Nhạc Nhạc đã thực hiện cậu thấy một phút trước bà cô này đã bị phá sản rồi!
Điều này khiến Chiến Cảnh Hi sững sờ: Tốc độ của ai mà nhanh như vậy? Vậy mà đã giúp mẹ cậu báo thù?
Chẳng lẽ là bố?
Chiến Cảnh Hi xem định vị của bố mẹ, họ vẫn đang ở bên nhau mà không có lý gì do gì mà Chiến Vân Khai ra tay nhanh như vậy.
Chẳng lẽ là Nhạc Nhạc?
Nghĩ đến Nhạc Nhạc trái tim Chiến Cảnh Hi đột nhiên đập thình thịch, cậu vô cùng kích động.
Nhưng ngay sau đó cậu đã bác bỏ suy nghĩ đó: Nhạc Nhạc vẫn là đứa trẻ năm tuổi đang uống sữa, không biết kỹ thuật cao như vậy.
Chẳng lẽ là do mẹ ra tay sao?
Chiến Cảnh Hi nghĩ đến đây lại bắt đầu lắc đầu, mẹ lại càng không thể, mẹ là người xinh đẹp tốt bụng căn bản không thèm làm mấy chuyện làm bẩn tay mình.
Chiến Cảnh Hi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đằng sau mẹ còn có nhân vật lớn, nên chắc chắn cũng không để ý chuyện có thêm cậu.
Vì vậy với lòng báo thù mạnh mẽ Chiến Cảnh Hi bắt đầu lượt tấn công mới, phá hoại người thân bên cạnh, họ hàng bạn bè gia đình chồng và mẹ đẻ của bà cô đáng ghét đó! Khiến bọn họ đều tán gia bại sản, đi đến bước đường cùng.
Cuối cùng Chiến Cảnh Hi chưa hết oán hận, nghiến răng đắc tội với cả mộ tổ tiên của người đó.
Hừ, bắt nạt mẹ cậu sẽ có kết cục như vậy!
“Cảnh Hi, cún con?"
Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, người đó còn gọi tên của cậu.
Vừa nghe tiếng bước chân là cậu biết ngay đó là em trai thúi Mộ Nhạc Nhạc.
Chiến Cảnh Hi hoảng sợ toát mồ hôi lạnh. Cậu che kín nick phụ của mình, không thể để cho Mộ Nhạc Nhạc biết cậu lợi hại như vậy, nếu không Mộ Nhạc Nhạc sẽ tự ti.
Cậu nhất định phải giảm chỉ số IQ của mình trước mặt Mộ Nhạc Nhạc.
“Cún con? Anh ở đây à? Hoạt động giữa cha mẹ và con sắp bắt đầu rồi đấy.”
Sau khi giải quyết xong việc Mộ Nhạc Nhạc quay trở lại sân thể dục. Nhưng không thấy Chiến Cảnh Hi nên cậu đi tìm.
Mẹ nói Chiến Cảnh Hi trở lại lớp học rồi nhưng cậu đã tìm một vòng trong lớp nhưng không thấy.
Vì vậy Mộ Nhạc Nhạc đến đây theo cảm tính.
“Nhạc Nhạc!” Sau khi Chiến Cảnh Hi cất đồng hồ bèn lập tức đứng lên đi giày thể thao màu trắng rồi chạy lên cầu thang.
Lúc cậu đến trước mặt Mộ Nhạc Nhạc thì có chút hụt hơi. Cậu vừa đi lên đụng vào người Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc cũng mất cảnh giác nên cả người ngã xuống đất. Lúc ngã xuống cậu cũng kéo luôn cả Chiến Cảnh Hi xuống.
Vì vậy tạo thành tư thế Chiến Cảnh Hi ở trên Mộ Nhạc Nhạc ở dưới.
Đôi tay nhỏ bé của Chiến Cảnh Hi chống lên người Mộ Nhạc Nhạc, cậu nhìn Mộ Nhạc Nhạc với vẻ mặt ửng hồng.
Đôi mắt Mộ Nhạc Nhạc chuyển động, trong nháy mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Chiến Cảnh Hi nói: “Cún con, anh đang đè cục cưng sao? Chúng ta là anh em ruột, không thể làm bậy như này được đâu… Mẹ mà biết thì sẽ đánh anh một trận.”
Chiến Cảnh Hi nghe thấy vậy thái dương giật liên tục.
Trong đầu của Nhạc Nhạc toàn nghĩ thứ vớ vẩn.
Mở miệng là nói cậu muốn quyến rũ mình. Thật quá đáng! Nếu là người khác thì đã sớm đánh Mộ Nhạc Nhạc một trận rồi!
“Cái gì mà cún con! Anh không phải!" Chiến Cảnh Hi bình tĩnh lại, muốn đứng dậy khỏi người Mộ Nhạc Nhạc: "Còn nữa, em còn có suy nghĩ này một lần nữa anh nghĩ em sẽ bị cả bố và mẹ đánh cho một trận!"
Nhưng Mộ Nhạc Nhạc không vui giơ chân, khẽ móc nhẹ, Chiến Cảnh Hi lại sa lưới, lại lần nữa đập vào người Mộ Nhạc Nhạc.
“Rầm!”
Chiến Cảnh Hi đập vào người Mộ Nhạc Nhạc!
"Á!” Mộ Nhạc Nhạc không đề phòng nên kêu lên tiếng đau đớn.
Trời ạ, cậu giơ chân ra thôi mà sao lại xảy ra chuyện như thế này? “Cún con, đây là lần thứ hai anh đè em rồi, em thấy anh có suy nghĩ không trong sáng với em...” Mộ Nhạc Nhạc xoa bụng, nhìn Chiến Cảnh Hi cười xấu xa rồi nói.
Lúc Chiến Cảnh Hi không nói nên lời thì phía đối diện vang lên một giọng nói không mấy hoà nhã: “Này, hai học sinh năm bên kia, đừng có làm bậy ở trường.”
Nếu như để bọn họ biết nhà thiết kế thời trang M, người có quyền thế lớn ở nước ngoài là nổi tiếng thế giới mà bọn họ nói chính là mẹ cậu thì chắc chắn bọn họ sẽ rất kinh ngạc!
Nhưng phải giữ kín nick phụ của mẹ.
Nếu như bị lộ ra ngoài sẽ thu hút rất nhiều ong bướm.
“Xì, không phải chỉ là một nhà thiết kế thôi sao? Có gì ghê gớm chứ? Tôi là sinh viên xuất sắc của một học viện thiết kế thời trang nổi tiếng ở nước ngoài cơ! Cũng giành được rất nhiều giải thưởng về thiết kế thời trang nhưng tôi chưa từng thấy M, từ đó có thể thấy cô ta hoàn toàn dựa vào marketing để tâng bốc bản thân, đúng là giỏi, người bình thường thì không mua được quần áo do cô ta thiết kế.”
Trong đám đông có người nói ra mấy lời chua ngoa.
Nhưng lập tức bị người khác công kích: “Cô thì hiểu cái gì? M là người nước Z của chúng tôi, mỗi thiết kế của cô ấy đều kết hợp những yếu tố văn hóa nghìn năm của nước Z lọt vào top đầu thế giới, khiến người khắp nơi trên thế giới đều thấy văn hóa và phong cách của nước Z chúng tôi. Cô ấy là người tài giỏi trong những người tài giỏi, là người mà một nhà thiết kế kém cỏi như cô có thể đánh đồng sao?
“Đúng thế! Cô xem thường M cũng chính là xem thường nước Z! Cô có phải người nước Z không? Nếu không phải thì nhanh cút về nơi cô nên ở đi!”
Đúng vậy, Mộ Minh Nguyệt là nhà thiết kế thời trang hàng đầu nổi tiếng khắp thế giới, mặc dù thiết kế của cô số lượng có hạn nhưng điều đó cũng không thể ngăn được việc cô có nhóm fan trung thành luôn bảo vệ mình.
Cô đã có một tỷ người hâm mộ trên nền tảng xã hội nước ngoài!
Người đó vẫn không phục bèn nói: “Nếu như giỏi như vậy vì sao mỗi lần quyên góp đều không có cô ta?”
Những người hâm mộ bảo vệ M bùng nổ: “Cô chua ngoa cái gì? M có quyên góp hay không thì liên quan quái gì đến cô? Còn cô đã quyên góp được bao nhiêu? Hơn nữa về việc quyên góp M là người khiêm nhường, mỗi lần trong nước có nơi nào cần giúp đỡ cô ấy đều quyên góp cho các quỹ!”
“Hơn nữa, cô hiểu M sao? Hiểu về đoàn đội của cô ấy sao? Hiểu về fan của cô ấy không? Cô có biết fan của cô ây quyên góp nhiều nhất cả nước không? M là người tốt bụng mà bị cô nói thành một người xấu tội ác tày trời, cô có ý đồ gì?”
“Trời ơi, sao lại có kiểu phụ huynh như vậy? Mọi người nhớ lấy cô ta đừng để con mình tiếp xúc với con cô ta! Có người mẹ thích ghen ghét với người khác như vậy thì đứa con được dạy dỗ...Mọi người thử nghĩ đi!”
Nói rồi, một nhóm các bà mẹ bắt đầu tẩy não con cái mình, không được ghen ghét, không được xem thường người khác, không nói xấu người khác ở nơi công cộng, càng không được kết bạn với những người có tư tưởng và đạo đức kém.
Còn Mộ Nhạc Nhạc thì cũng rất khó chịu khi bà cô đó nói mẹ mình như vậy, cậu bèn lấy cớ đi vệ sinh.
Ngoài Mộ Nhạc Nhạc ra thì Chiến Cảnh Hi cũng vậy, cậu nói là muốn quay về lớp học lấy một cốc nước uống.
Mộ Nhạc Nhạc gây chuyện trước, cậu ở trong nhà vệ sinh, đeo kính râm, chiếu chiếc đồng hồ đeo trên tay lên nền trắng trở thành một chiếc máy tính.
Bằng một thao tác mạnh mẽ, sau khi nhận diện được khuôn mặt cậu bèn lấy thông tin của bà cô đáng ghét lúc nãy, cậu vừa ấn một cái trong vòng một phút sản nghiệp nhà chồng nhà mẹ đẻ và công việc của bọn họ đều chấm hết, tán gia bại sản.
“Được lắm!” Mộ Nhạc Nhạc nhìn những số liệu đó nhếch môi mỉm cười.
Sau khi Mộ Nhạc Nhạc làm xong tất cả thì Chiến Cảnh Hi ở chỗ khác cũng trốn ở một góc cầu thang bắt đầu lượt thao tác mới.
Nhưng khi cậu lặp lại thao tác mà Mộ Nhạc Nhạc đã thực hiện cậu thấy một phút trước bà cô này đã bị phá sản rồi!
Điều này khiến Chiến Cảnh Hi sững sờ: Tốc độ của ai mà nhanh như vậy? Vậy mà đã giúp mẹ cậu báo thù?
Chẳng lẽ là bố?
Chiến Cảnh Hi xem định vị của bố mẹ, họ vẫn đang ở bên nhau mà không có lý gì do gì mà Chiến Vân Khai ra tay nhanh như vậy.
Chẳng lẽ là Nhạc Nhạc?
Nghĩ đến Nhạc Nhạc trái tim Chiến Cảnh Hi đột nhiên đập thình thịch, cậu vô cùng kích động.
Nhưng ngay sau đó cậu đã bác bỏ suy nghĩ đó: Nhạc Nhạc vẫn là đứa trẻ năm tuổi đang uống sữa, không biết kỹ thuật cao như vậy.
Chẳng lẽ là do mẹ ra tay sao?
Chiến Cảnh Hi nghĩ đến đây lại bắt đầu lắc đầu, mẹ lại càng không thể, mẹ là người xinh đẹp tốt bụng căn bản không thèm làm mấy chuyện làm bẩn tay mình.
Chiến Cảnh Hi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đằng sau mẹ còn có nhân vật lớn, nên chắc chắn cũng không để ý chuyện có thêm cậu.
Vì vậy với lòng báo thù mạnh mẽ Chiến Cảnh Hi bắt đầu lượt tấn công mới, phá hoại người thân bên cạnh, họ hàng bạn bè gia đình chồng và mẹ đẻ của bà cô đáng ghét đó! Khiến bọn họ đều tán gia bại sản, đi đến bước đường cùng.
Cuối cùng Chiến Cảnh Hi chưa hết oán hận, nghiến răng đắc tội với cả mộ tổ tiên của người đó.
Hừ, bắt nạt mẹ cậu sẽ có kết cục như vậy!
“Cảnh Hi, cún con?"
Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, người đó còn gọi tên của cậu.
Vừa nghe tiếng bước chân là cậu biết ngay đó là em trai thúi Mộ Nhạc Nhạc.
Chiến Cảnh Hi hoảng sợ toát mồ hôi lạnh. Cậu che kín nick phụ của mình, không thể để cho Mộ Nhạc Nhạc biết cậu lợi hại như vậy, nếu không Mộ Nhạc Nhạc sẽ tự ti.
Cậu nhất định phải giảm chỉ số IQ của mình trước mặt Mộ Nhạc Nhạc.
“Cún con? Anh ở đây à? Hoạt động giữa cha mẹ và con sắp bắt đầu rồi đấy.”
Sau khi giải quyết xong việc Mộ Nhạc Nhạc quay trở lại sân thể dục. Nhưng không thấy Chiến Cảnh Hi nên cậu đi tìm.
Mẹ nói Chiến Cảnh Hi trở lại lớp học rồi nhưng cậu đã tìm một vòng trong lớp nhưng không thấy.
Vì vậy Mộ Nhạc Nhạc đến đây theo cảm tính.
“Nhạc Nhạc!” Sau khi Chiến Cảnh Hi cất đồng hồ bèn lập tức đứng lên đi giày thể thao màu trắng rồi chạy lên cầu thang.
Lúc cậu đến trước mặt Mộ Nhạc Nhạc thì có chút hụt hơi. Cậu vừa đi lên đụng vào người Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc cũng mất cảnh giác nên cả người ngã xuống đất. Lúc ngã xuống cậu cũng kéo luôn cả Chiến Cảnh Hi xuống.
Vì vậy tạo thành tư thế Chiến Cảnh Hi ở trên Mộ Nhạc Nhạc ở dưới.
Đôi tay nhỏ bé của Chiến Cảnh Hi chống lên người Mộ Nhạc Nhạc, cậu nhìn Mộ Nhạc Nhạc với vẻ mặt ửng hồng.
Đôi mắt Mộ Nhạc Nhạc chuyển động, trong nháy mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Chiến Cảnh Hi nói: “Cún con, anh đang đè cục cưng sao? Chúng ta là anh em ruột, không thể làm bậy như này được đâu… Mẹ mà biết thì sẽ đánh anh một trận.”
Chiến Cảnh Hi nghe thấy vậy thái dương giật liên tục.
Trong đầu của Nhạc Nhạc toàn nghĩ thứ vớ vẩn.
Mở miệng là nói cậu muốn quyến rũ mình. Thật quá đáng! Nếu là người khác thì đã sớm đánh Mộ Nhạc Nhạc một trận rồi!
“Cái gì mà cún con! Anh không phải!" Chiến Cảnh Hi bình tĩnh lại, muốn đứng dậy khỏi người Mộ Nhạc Nhạc: "Còn nữa, em còn có suy nghĩ này một lần nữa anh nghĩ em sẽ bị cả bố và mẹ đánh cho một trận!"
Nhưng Mộ Nhạc Nhạc không vui giơ chân, khẽ móc nhẹ, Chiến Cảnh Hi lại sa lưới, lại lần nữa đập vào người Mộ Nhạc Nhạc.
“Rầm!”
Chiến Cảnh Hi đập vào người Mộ Nhạc Nhạc!
"Á!” Mộ Nhạc Nhạc không đề phòng nên kêu lên tiếng đau đớn.
Trời ạ, cậu giơ chân ra thôi mà sao lại xảy ra chuyện như thế này? “Cún con, đây là lần thứ hai anh đè em rồi, em thấy anh có suy nghĩ không trong sáng với em...” Mộ Nhạc Nhạc xoa bụng, nhìn Chiến Cảnh Hi cười xấu xa rồi nói.
Lúc Chiến Cảnh Hi không nói nên lời thì phía đối diện vang lên một giọng nói không mấy hoà nhã: “Này, hai học sinh năm bên kia, đừng có làm bậy ở trường.”