Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 284: Chiến Vân Khai không biết mình đã thèm đến mức độ nào!
Chiến Vân Khai đứng dậy và nhìn lâu đài do chính tay mình xây dựng.
Một lúc lâu sau, anh mới nghiêm túc nhìn Mộ Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc à, nếu khiến bố phải mất đi mẹ con một lần nữa, thì bố sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Trái tim của Mộ Nhạc Nhạc run lên, lông mày của cậu nhóc khẽ giật giật: “Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ, với điều kiện của bố, muốn một người phụ nữ như thế nào mà không có, nhất định phải là mẹ con mới được à?”
“Ừm, không phải cô ấy thì không được!” Chiến Vân Khai chắc như như đinh đóng cột gật đầu.
“Được, vậy thì bố đừng phụ bạc mẹ con, nếu không thì...” Mộ Nhạc Nhạc lập tức trở nên nghiêm túc và dữ tợn, giơ nắm đấm lên, làm một động tác ra đòn: “Nếu không thì con sẽ đấm một phát, rất có thể bố sẽ phải chết.”
Chiến Vân Khai bí dáng vẻ của Mộ Nhạc Nhạc chọc cười, tâm trạng của ngay lập tức trở nên tươi sáng hơn.
Rốt cuộc thì người đàn ông nào có thể khiến Mộ Minh Nguyệt sinh cho anh ta một cậu con trai hiểu chuyện và ấm áp như vậy?
Người đàn ông đó tốt nhất là không nên xuất hiện trước mặt anh, chứ đừng nó tới việc để anh biết người đó là ai.
Nếu không, anh sẽ phế kẻ đó!
Điều mà Chiến Vân Khai không ngờ tới là sau khi Mộ Minh Nguyệt tỉnh lại, anh nhìn cô dụi mắt rồi uể oải bước đi, cô như đã đầy máu hồi sinh lại.
Cô mở hai tay ra và chạy tới.
Chiến Vân Khai vừa nhìn, trái tim rung động đến cùng cực.
Khóe môi anh nhếch lên, anh cũng dang hai tay về phía cô, chờ cô chạy về phía mình.
Ai có thể ngờ rằng, vào lúc anh và Mộ Minh Nguyệt sắp ôm nhau, bọn họ lại chỉ lướt qua nhau!
Chiến Vân Khai ngây ngốc ngay tại chỗ!
“Nhạc Nhạc!”
“Hi Hi!”
Mộ Minh Nguyệt dang hai tay ra, nhúng người đi qua khỏi nách Chiến Vân Khai và ôm lấy hai cục cưng dễ thương.
Hai chiếc bánh bao nho nhỏ, mềm mềm, mũm mĩm. ôm rất thoải mái.
Bên trái cô ôm một đứa, bên phải lại ôm một đứa, rồi cảm than nói một tiếng: “Cục cưng, có nhớ mẹ không? Mẹ nhớ hai đứa lắm đấy.”
“Nhớ ạ!”
Hai giọng nói trẻ con non nớt đồng thanh đáp lại.
Ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào Mộ Minh Nguyệt!
Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy sắc mặt của mẹ rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ đã vượt qua được chưa?”
“Ừm, mẹ đã vượt qua được rồi.” Mộ Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, vươn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Nhạc Nhạc: “Cục cưng, mấy ngày nay con đã vất vả rồi, sau này mẹ sẽ không bao giờ như thế này nữa, để con phải lo lắng rồi.”
Mộ Nhạc Nhạc mấy ngày nay cứ luôn hành động như người lớn, thấy mẹ đau lòng như thế, cậu bé cũng không dám nản lòng, cứ buộc mình phải trưởng thành, chỉ có như vậy cậu bé mới có thể chăm sóc tốt được cho mẹ.
Lúc này khi nghe được lời nói của Mộ Minh Nguyệt, cậu bé ấm ức bĩu môi, trong khoảnh khắc òa lên bật khóc, sau đó ôm chầm lấy Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ ơi, cục cưng lo rằng mẹ xảy ra chuyện gì, cục cưng sẽ thật sự trở thành một đứa trẻ mồ côi mất.”
“Không phải bây giờ mẹ đã bình an rồi sao? Cục cưng của mẹ, vất vả cho con rồi. Mẹ sẽ đi nấu món ngon cho con đẻ bù đắp cho con đã vất vả, có được không?” Mộ Minh Nguyệt vỗ nhẹ lên tấm lưng Mộ Nhạc Nhạc bởi vì khóc nên đang không ngừng run rẩy, cô an ủi nói.
“Không muốn!” Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu.
Mộ Minh Nguyệt sững sờ một lúc, lo lắng con trai đang thật sự tức giận rồi, cô còn muốn nói nữa mà.
Sau đó, cô nghe con trai tôi nói: “Mẹ vừa mới ổn định lại. Làm sao có thể để mẹ đi nấu cơm cho con được? Con sẽ đi nấu một bữa ăn thịnh soạn để đãi mẹ, để mẹ bồi bổ lại cơ thể.”
“Cục cưng, con tốt với mẹ quá.” Mộ Minh Nguyệt hôn Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc bị hôn trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt đỏ bừng lên, ngoan ngoãn đứng dậy: “Mẹ, mẹ hôn người ta như vậy, người ta không biết xấu hổ à?”
“Hơn nữa hai người bọn họ đều là sói đói! Muốn mẹ hôn đến phát điên lên rồi!” Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Vân Khai và Chiến Cảnh Hi rồi hỏi: “Không phải sao, bố Chiến, cục cưng Hi Hi?”
“Ừ!” Chiến Cảnh Hi không thèm nghĩ.
“Minh Nguyệt, anh cũng muốn.” Chiến Vân Khai không biết mình đang thèm đến mức nào!
Một lúc lâu sau, anh mới nghiêm túc nhìn Mộ Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc à, nếu khiến bố phải mất đi mẹ con một lần nữa, thì bố sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Trái tim của Mộ Nhạc Nhạc run lên, lông mày của cậu nhóc khẽ giật giật: “Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ, với điều kiện của bố, muốn một người phụ nữ như thế nào mà không có, nhất định phải là mẹ con mới được à?”
“Ừm, không phải cô ấy thì không được!” Chiến Vân Khai chắc như như đinh đóng cột gật đầu.
“Được, vậy thì bố đừng phụ bạc mẹ con, nếu không thì...” Mộ Nhạc Nhạc lập tức trở nên nghiêm túc và dữ tợn, giơ nắm đấm lên, làm một động tác ra đòn: “Nếu không thì con sẽ đấm một phát, rất có thể bố sẽ phải chết.”
Chiến Vân Khai bí dáng vẻ của Mộ Nhạc Nhạc chọc cười, tâm trạng của ngay lập tức trở nên tươi sáng hơn.
Rốt cuộc thì người đàn ông nào có thể khiến Mộ Minh Nguyệt sinh cho anh ta một cậu con trai hiểu chuyện và ấm áp như vậy?
Người đàn ông đó tốt nhất là không nên xuất hiện trước mặt anh, chứ đừng nó tới việc để anh biết người đó là ai.
Nếu không, anh sẽ phế kẻ đó!
Điều mà Chiến Vân Khai không ngờ tới là sau khi Mộ Minh Nguyệt tỉnh lại, anh nhìn cô dụi mắt rồi uể oải bước đi, cô như đã đầy máu hồi sinh lại.
Cô mở hai tay ra và chạy tới.
Chiến Vân Khai vừa nhìn, trái tim rung động đến cùng cực.
Khóe môi anh nhếch lên, anh cũng dang hai tay về phía cô, chờ cô chạy về phía mình.
Ai có thể ngờ rằng, vào lúc anh và Mộ Minh Nguyệt sắp ôm nhau, bọn họ lại chỉ lướt qua nhau!
Chiến Vân Khai ngây ngốc ngay tại chỗ!
“Nhạc Nhạc!”
“Hi Hi!”
Mộ Minh Nguyệt dang hai tay ra, nhúng người đi qua khỏi nách Chiến Vân Khai và ôm lấy hai cục cưng dễ thương.
Hai chiếc bánh bao nho nhỏ, mềm mềm, mũm mĩm. ôm rất thoải mái.
Bên trái cô ôm một đứa, bên phải lại ôm một đứa, rồi cảm than nói một tiếng: “Cục cưng, có nhớ mẹ không? Mẹ nhớ hai đứa lắm đấy.”
“Nhớ ạ!”
Hai giọng nói trẻ con non nớt đồng thanh đáp lại.
Ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào Mộ Minh Nguyệt!
Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy sắc mặt của mẹ rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ đã vượt qua được chưa?”
“Ừm, mẹ đã vượt qua được rồi.” Mộ Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, vươn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Nhạc Nhạc: “Cục cưng, mấy ngày nay con đã vất vả rồi, sau này mẹ sẽ không bao giờ như thế này nữa, để con phải lo lắng rồi.”
Mộ Nhạc Nhạc mấy ngày nay cứ luôn hành động như người lớn, thấy mẹ đau lòng như thế, cậu bé cũng không dám nản lòng, cứ buộc mình phải trưởng thành, chỉ có như vậy cậu bé mới có thể chăm sóc tốt được cho mẹ.
Lúc này khi nghe được lời nói của Mộ Minh Nguyệt, cậu bé ấm ức bĩu môi, trong khoảnh khắc òa lên bật khóc, sau đó ôm chầm lấy Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ ơi, cục cưng lo rằng mẹ xảy ra chuyện gì, cục cưng sẽ thật sự trở thành một đứa trẻ mồ côi mất.”
“Không phải bây giờ mẹ đã bình an rồi sao? Cục cưng của mẹ, vất vả cho con rồi. Mẹ sẽ đi nấu món ngon cho con đẻ bù đắp cho con đã vất vả, có được không?” Mộ Minh Nguyệt vỗ nhẹ lên tấm lưng Mộ Nhạc Nhạc bởi vì khóc nên đang không ngừng run rẩy, cô an ủi nói.
“Không muốn!” Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu.
Mộ Minh Nguyệt sững sờ một lúc, lo lắng con trai đang thật sự tức giận rồi, cô còn muốn nói nữa mà.
Sau đó, cô nghe con trai tôi nói: “Mẹ vừa mới ổn định lại. Làm sao có thể để mẹ đi nấu cơm cho con được? Con sẽ đi nấu một bữa ăn thịnh soạn để đãi mẹ, để mẹ bồi bổ lại cơ thể.”
“Cục cưng, con tốt với mẹ quá.” Mộ Minh Nguyệt hôn Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc bị hôn trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt đỏ bừng lên, ngoan ngoãn đứng dậy: “Mẹ, mẹ hôn người ta như vậy, người ta không biết xấu hổ à?”
“Hơn nữa hai người bọn họ đều là sói đói! Muốn mẹ hôn đến phát điên lên rồi!” Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Vân Khai và Chiến Cảnh Hi rồi hỏi: “Không phải sao, bố Chiến, cục cưng Hi Hi?”
“Ừ!” Chiến Cảnh Hi không thèm nghĩ.
“Minh Nguyệt, anh cũng muốn.” Chiến Vân Khai không biết mình đang thèm đến mức nào!