Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 252: Hai người đàn ông giành nhau một người phụ nữ
Lúc Mộ Nhạc Nhạc định mở miệng phản bác lại Chiến Vân Khai thì bỗng nhiên một giọng nói ấm áp lộ ra vẻ kinh ngạc cất lên: "Minh Nguyệt?"
Mọi người đều theo tiếng động ngoảnh lại nhìn, ngay lập tức, một bóng dáng cao lớn, ung dung nho nhã đập vào mắt.
Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy người tới, cô bèn lên tiếng chào hỏi: "Cậu Lục!"
Lục Chiếu Thiên đi tới, thấy Mộ Minh Nguyệt và Chiến Vân Khai đang ở cùng nhau, ban đầu anh ta có hơi lặng người đi nhưng sau đó rất nhanh đã mỉm cười, nói: "Minh Nguyệt, sao cô lại ở cùng cậu Chiến thế này?"
Mộ Minh Nguyệt chưa kịp nói thì Chiến Vân Khai đã cướp lời: "Tôi cùng vợ ra ngoài mua đồ ăn."
Một câu nói đã lập tức khẳng định được chủ quyền của mình.
"Đúng vậy, bố cháu đi mua đồ ăn cùng mẹ Nhạc Nhạc! Tối nay nhà cháu còn tổ chức tiệc tối nữa đó!"
Giọng điệu của Chiến Cảnh Hi cũng không mấy thân thiện.
Mặc dù cậu bé không thích nhìn thấy bố kè kè bên mẹ nhưng cậu càng không thích thấy có người đàn ông khác có suy nghĩ với mẹ mình.
Cậu bé và Chiến Vân Khai đều có tình địch chung, vậy thì rõ ràng lúc này hai người họ chính là đồng minh của nhau rồi!
Chiến Vân Khai nghe con trai nói vậy, lúc đầu anh hơi ngẩn người nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại sắc mặt bình thường.
Ánh mắt Chiến Vân Khai lóe lên tia lạnh lùng, anh lạnh lùng nhìn Lục Chiếu Thiên, vị khách không mời mà đến kia.
Lục Chiếu Thiên hơi đần người ra một lát, anh ta nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh như dao găm của Chiến Vân Khai, lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện chút được không?"
Chiến Vân Khai liếc Mộ Minh Nguyệt một cái, sau đó cũng gật đầu: "Ừm."
Hai thằng nhóc con ngồi trong xe đẩy nhìn hai người đàn ông rủ nhau đi ra ngoài, Mộ Nhạc Nhạc hiếu kỳ hỏi: "Mẹ, hai người họ đi làm gì vậy?"
Dáng vẻ cả hai đều lạnh lùng căng thẳng, trông có vẻ như sắp đánh nhau tới nơi.
Nỗi lo của con trai cũng là nỗi lo của Mộ Minh Nguyệt, cô chạy lên nắm lấy tay Chiến Vân Khai, nhíu mày hỏi: "Hai người muốn đi đâu?"
Hai người này trước giờ vẫn luôn xung đột như nước với lửa, nếu đánh nhau thật thì phải làm sao?
Chiến Vân Khai quay người nhìn cô, ánh mắt anh toát lên vẻ cưng chiều: "Yên tâm đi, anh sẽ không làm chuyện khiến em phải khó xử, em thích ăn món gì thì cứ đi chọn nguyên liệu trước, lát nữa anh sẽ trả tiền, tối nay anh sẽ nấu cơm cho em ăn."
Lục Chiếu Thiên cũng an ủi Mộ Minh Nguyệt, nhìn cô bằng ánh mắt kiên định: "Không sao đâu."
Nhìn bóng lưng hai người đàn ông dần biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng Mộ Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Lúc này tâm trạng cô đang rất rối bời.
Cứ luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không hay nào đó!
"Mẹ ơi, có trò hay để xem rồi, hai người họ sức lực tương đương nhau, không ai thua kém ai, đều là những người đàn ông mạnh mẽ, mẹ sẽ chọn ai đây?" Mộ Nhạc Nhạc từ trên xe đẩy nhảy xuống, đi đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, cầm lấy tay mẹ mình, vừa đi vừa cau mày gặng hỏi.
"Theo anh nghĩ, chẳng ai xứng đáng với mẹ Minh Nguyệt!" Chiến Cảnh Hi cũng từ trên xe chở hàng nhảy xuống, cậu bé không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để gần gũi mẹ, thậm chí cậu còn bắt chước Mộ Nhạc Nhạc, cầm lấy tay kia của Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt thấy hai thằng nhóc con kẻ hát người múa, bèn lên tiếng đính chính: "Chú Lục là bạn của mẹ, mẹ coi chú ấy giống như anh cả."
"Hả?" Mộ Nhạc Nhạc một tay nắm tay mẹ mình, một tay đưa lên vuốt cằm, hỏi một câu để thăm dò: "Mẹ ơi, mẹ coi chú Lục là anh cả, vậy còn bố Chiến thì sao? Dù sao cũng là chồng cũ của mẹ mà... người ta thường nói một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, hai người ở cùng nhau bao nhiêu ngày rồi?"
"Với lại hiện giờ bố Chiến vẫn đang còn độc thân, thật là một con người nặng tình, nếu mẹ vẫn chưa quên được bố Chiến thì mau mau tiến tới đi, đời người ngắn lắm, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên chứ ạ!"
Mộ Nhạc Nhạc rất hiếu kỳ, tại sao một người đàn ông đẹp trai như bố Chiến mà mẹ lại không rung động chút nào vậy?
Mộ Minh Nguyệt lắc đầu, khóe môi cô cong lên một nụ cười khổ, cô nói: "Con yêu, con không hiểu, Chiến Vân Khai có con trai, còn có một người vợ rắc rối, mẹ không muốn bước vào trận chiến tranh giành này."
"Mẹ, mẹ là vì cái cô Thẩm Tư Viện kia nên mới ly hôn với bố phải không?" Chiến Cảnh Hi cất lên chất giọng non nớt của trẻ con, giọng điệu còn hơi lí nhí và áy náy.
Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Cảnh Hi một cái, cô tưởng rằng thằng bé nghĩ mình và Thẩm Tư Viện tranh giành nhau một người đàn ông, thế là cô mới chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Chiến Cảnh Hi, nói: "Hi Hi, con yên tâm, mẹ sẽ không tranh giành bố Chiến với mẹ của con đâu."
Chiến Cảnh Hi nghe xong, cậu bé chợt cảm thấy sống mũi mình chua chua, thậm chí không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi hơi tức giận, cậu bé nói: "Mẹ Minh Nguyệt, mẹ lấy bố Chiến được không? Con không muốn Thẩm Tư Viện lấy bố đâu."
Mộ Minh Nguyệt nghe xong nhất thời đứng lặng tại chỗ một lát, cô không tin những gì tai mình vừa nghe được, cô nghi ngờ hỏi lại: "Hi Hi, con đang nói gì vậy?"
Sao lại có đứa trẻ không muốn bảo vệ mẹ ruột của mình như thế?
Chẳng lẽ Thẩm Tư Viện thật sự đối xử không tốt với Chiến Cảnh Hi?
"Con không muốn Chiến Vân Khai lấy Thẩm Tư Viện." Chiến Cảnh Hi dõng dạc nói.
Mộ Minh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, đang định mở miệng nói thì Chiến Cảnh Hi đã cướp lời cô: "Mẹ, Thẩm Tư Viện không xứng với bố của con, nếu bố Chiến lấy vợ, thì con mong vợ của bố sẽ là mẹ, chứ không phải bất kỳ người phụ nữ nào khác!"
Mộ Minh Nguyệt nhất thời không biết nên trả lời cậu bé sao cho phải.
Cô rất hợp Chiến Cảnh Hi, trong mắt Chiến Vân Khai, đứa bé này luôn lạnh lùng xa cách, nhưng trong mắt cô thì lại giống như một thiên thần nhỏ.
Thậm chí Mộ Minh Nguyệt còn có cảm giác rất thân thiết với Cảnh Hi, cô coi cậu bé không khác gì với con ruột của mình.
Nhưng cô biết rõ, cậu bé này là con trai của Thẩm Tư Viện và Chiến Vân Khai.
Mộ Nhạc Nhạc đứng một bên, cậu bé rất tò mò muốn biết lựa chọn của mẹ mình là gì: "Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ có đồng ý lấy bố Chiến không?"
"Không, năm đó mẹ bị mù nên mới lấy bố con, giờ mắt mẹ khỏi rồi, mẹ sẽ chỉ sống vì bản thân mình mà thôi." Mộ Minh Nguyệt lắc đầu, đáp.
"Nhưng mà mẹ ơi, đã là phụ nữ thì cần phải lập gia đình, chứ nếu không thì sao có câu vợ chồng trẻ sống với nhau tới khi đầu bạc răng long? Mẹ phải suy nghĩ cho kĩ, vì hạnh phúc của mình nhé." Mộ Nhạc Nhạc cau có mặt mày.
"Mẹ ơi, mẹ chọn bố Chiến đi mà." Chiến Cảnh Hi cũng lộ ra vẻ mặt buồn thiu.
Mộ Minh Nguyệt thấy hai đứa nhóc này thảo luận vấn đề tình yêu hơi sâu, thế là cô bèn đổi chủ đề: "Haizz, thôi chúng ta không nhắc đến đàn ông nữa, ảnh hưởng tâm trạng quá, chúng ta đi xem xem có gì ngon để ăn không nào, tối nay phải nấu một bữa thật là ngon."
Hai đứa nhóc con vô cùng ngoan ngoãn, nghe cô nói vậy thì lập tức đi chọn đồ ăn mình yêu thích.
Lúc Mộ Nhạc Nhạc định lấy cà chua, may là Mộ Minh Nguyệt và Chiến Cảnh Hi kịp nhìn thấy, hai người đồng thanh nói: "Nhạc Nhạc, không được lấy cà chua..."
Mộ Minh Nguyệt nghe xong bèn hồ nghi quay sang hỏi Chiến Cảnh Hi: "Hi Hi, con không thích ăn cà chua sao?"
Chiến Cảnh Hi đứng yên tại chỗ, ngơ ngác luống cuống, cậu bé vội lảng sang chuyện khác: "Mẹ ơi, không biết bố Chiến và chú kia đang làm gì nhỉ?"
Mộ Minh Nguyệt cũng rất tò mò muốn biết hai người đàn ông này đang làm cái gì.
Cô hiểu tâm ý Lục Chiếu Thiên dành cho mình, nhưng cô cũng từng từ chối anh ta rất thẳng thắn, cô hiểu rõ mình không có cảm xúc yêu đương với anh ta.
Mặc dù ngoài mặt Lục Chiếu Thiên nói là không sao, không bận tâm chuyện bị cô từ chối nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy rất áy náy.
Nhưng thật sự cô không có cảm giác gì với Lục Chiếu Thiên!
Còn đối với Chiến Vân Khai, vừa nghĩ đến người đàn ông bá đạo kiêu ngạo ngút trời này, cô lại cảm thấy vô cùng đau đầu.
Chiến Vân Khai thật sự là một tên vô lại đáng ghét, anh ỷ vào việc cô yêu anh mà đòi hỏi đủ thứ chuyện!
Giờ lại còn học người ta làm chó sữa nhỏ... liệu lần sau anh có giả vờ trở thành chó săn nhỏ không?
"Mẹ ơi, mẹ nói xem bọn họ có đánh nhau không?" Mộ Nhạc Nhạc vô cùng hào hứng hỏi.
Đây chính là một trận chiến tranh lạnh đó biết không!
Hai người đàn ông tranh nhau một người phụ nữ, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích rồi!
Mọi người đều theo tiếng động ngoảnh lại nhìn, ngay lập tức, một bóng dáng cao lớn, ung dung nho nhã đập vào mắt.
Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy người tới, cô bèn lên tiếng chào hỏi: "Cậu Lục!"
Lục Chiếu Thiên đi tới, thấy Mộ Minh Nguyệt và Chiến Vân Khai đang ở cùng nhau, ban đầu anh ta có hơi lặng người đi nhưng sau đó rất nhanh đã mỉm cười, nói: "Minh Nguyệt, sao cô lại ở cùng cậu Chiến thế này?"
Mộ Minh Nguyệt chưa kịp nói thì Chiến Vân Khai đã cướp lời: "Tôi cùng vợ ra ngoài mua đồ ăn."
Một câu nói đã lập tức khẳng định được chủ quyền của mình.
"Đúng vậy, bố cháu đi mua đồ ăn cùng mẹ Nhạc Nhạc! Tối nay nhà cháu còn tổ chức tiệc tối nữa đó!"
Giọng điệu của Chiến Cảnh Hi cũng không mấy thân thiện.
Mặc dù cậu bé không thích nhìn thấy bố kè kè bên mẹ nhưng cậu càng không thích thấy có người đàn ông khác có suy nghĩ với mẹ mình.
Cậu bé và Chiến Vân Khai đều có tình địch chung, vậy thì rõ ràng lúc này hai người họ chính là đồng minh của nhau rồi!
Chiến Vân Khai nghe con trai nói vậy, lúc đầu anh hơi ngẩn người nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại sắc mặt bình thường.
Ánh mắt Chiến Vân Khai lóe lên tia lạnh lùng, anh lạnh lùng nhìn Lục Chiếu Thiên, vị khách không mời mà đến kia.
Lục Chiếu Thiên hơi đần người ra một lát, anh ta nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh như dao găm của Chiến Vân Khai, lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện chút được không?"
Chiến Vân Khai liếc Mộ Minh Nguyệt một cái, sau đó cũng gật đầu: "Ừm."
Hai thằng nhóc con ngồi trong xe đẩy nhìn hai người đàn ông rủ nhau đi ra ngoài, Mộ Nhạc Nhạc hiếu kỳ hỏi: "Mẹ, hai người họ đi làm gì vậy?"
Dáng vẻ cả hai đều lạnh lùng căng thẳng, trông có vẻ như sắp đánh nhau tới nơi.
Nỗi lo của con trai cũng là nỗi lo của Mộ Minh Nguyệt, cô chạy lên nắm lấy tay Chiến Vân Khai, nhíu mày hỏi: "Hai người muốn đi đâu?"
Hai người này trước giờ vẫn luôn xung đột như nước với lửa, nếu đánh nhau thật thì phải làm sao?
Chiến Vân Khai quay người nhìn cô, ánh mắt anh toát lên vẻ cưng chiều: "Yên tâm đi, anh sẽ không làm chuyện khiến em phải khó xử, em thích ăn món gì thì cứ đi chọn nguyên liệu trước, lát nữa anh sẽ trả tiền, tối nay anh sẽ nấu cơm cho em ăn."
Lục Chiếu Thiên cũng an ủi Mộ Minh Nguyệt, nhìn cô bằng ánh mắt kiên định: "Không sao đâu."
Nhìn bóng lưng hai người đàn ông dần biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng Mộ Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Lúc này tâm trạng cô đang rất rối bời.
Cứ luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không hay nào đó!
"Mẹ ơi, có trò hay để xem rồi, hai người họ sức lực tương đương nhau, không ai thua kém ai, đều là những người đàn ông mạnh mẽ, mẹ sẽ chọn ai đây?" Mộ Nhạc Nhạc từ trên xe đẩy nhảy xuống, đi đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, cầm lấy tay mẹ mình, vừa đi vừa cau mày gặng hỏi.
"Theo anh nghĩ, chẳng ai xứng đáng với mẹ Minh Nguyệt!" Chiến Cảnh Hi cũng từ trên xe chở hàng nhảy xuống, cậu bé không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để gần gũi mẹ, thậm chí cậu còn bắt chước Mộ Nhạc Nhạc, cầm lấy tay kia của Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt thấy hai thằng nhóc con kẻ hát người múa, bèn lên tiếng đính chính: "Chú Lục là bạn của mẹ, mẹ coi chú ấy giống như anh cả."
"Hả?" Mộ Nhạc Nhạc một tay nắm tay mẹ mình, một tay đưa lên vuốt cằm, hỏi một câu để thăm dò: "Mẹ ơi, mẹ coi chú Lục là anh cả, vậy còn bố Chiến thì sao? Dù sao cũng là chồng cũ của mẹ mà... người ta thường nói một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, hai người ở cùng nhau bao nhiêu ngày rồi?"
"Với lại hiện giờ bố Chiến vẫn đang còn độc thân, thật là một con người nặng tình, nếu mẹ vẫn chưa quên được bố Chiến thì mau mau tiến tới đi, đời người ngắn lắm, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên chứ ạ!"
Mộ Nhạc Nhạc rất hiếu kỳ, tại sao một người đàn ông đẹp trai như bố Chiến mà mẹ lại không rung động chút nào vậy?
Mộ Minh Nguyệt lắc đầu, khóe môi cô cong lên một nụ cười khổ, cô nói: "Con yêu, con không hiểu, Chiến Vân Khai có con trai, còn có một người vợ rắc rối, mẹ không muốn bước vào trận chiến tranh giành này."
"Mẹ, mẹ là vì cái cô Thẩm Tư Viện kia nên mới ly hôn với bố phải không?" Chiến Cảnh Hi cất lên chất giọng non nớt của trẻ con, giọng điệu còn hơi lí nhí và áy náy.
Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Cảnh Hi một cái, cô tưởng rằng thằng bé nghĩ mình và Thẩm Tư Viện tranh giành nhau một người đàn ông, thế là cô mới chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Chiến Cảnh Hi, nói: "Hi Hi, con yên tâm, mẹ sẽ không tranh giành bố Chiến với mẹ của con đâu."
Chiến Cảnh Hi nghe xong, cậu bé chợt cảm thấy sống mũi mình chua chua, thậm chí không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi hơi tức giận, cậu bé nói: "Mẹ Minh Nguyệt, mẹ lấy bố Chiến được không? Con không muốn Thẩm Tư Viện lấy bố đâu."
Mộ Minh Nguyệt nghe xong nhất thời đứng lặng tại chỗ một lát, cô không tin những gì tai mình vừa nghe được, cô nghi ngờ hỏi lại: "Hi Hi, con đang nói gì vậy?"
Sao lại có đứa trẻ không muốn bảo vệ mẹ ruột của mình như thế?
Chẳng lẽ Thẩm Tư Viện thật sự đối xử không tốt với Chiến Cảnh Hi?
"Con không muốn Chiến Vân Khai lấy Thẩm Tư Viện." Chiến Cảnh Hi dõng dạc nói.
Mộ Minh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, đang định mở miệng nói thì Chiến Cảnh Hi đã cướp lời cô: "Mẹ, Thẩm Tư Viện không xứng với bố của con, nếu bố Chiến lấy vợ, thì con mong vợ của bố sẽ là mẹ, chứ không phải bất kỳ người phụ nữ nào khác!"
Mộ Minh Nguyệt nhất thời không biết nên trả lời cậu bé sao cho phải.
Cô rất hợp Chiến Cảnh Hi, trong mắt Chiến Vân Khai, đứa bé này luôn lạnh lùng xa cách, nhưng trong mắt cô thì lại giống như một thiên thần nhỏ.
Thậm chí Mộ Minh Nguyệt còn có cảm giác rất thân thiết với Cảnh Hi, cô coi cậu bé không khác gì với con ruột của mình.
Nhưng cô biết rõ, cậu bé này là con trai của Thẩm Tư Viện và Chiến Vân Khai.
Mộ Nhạc Nhạc đứng một bên, cậu bé rất tò mò muốn biết lựa chọn của mẹ mình là gì: "Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ có đồng ý lấy bố Chiến không?"
"Không, năm đó mẹ bị mù nên mới lấy bố con, giờ mắt mẹ khỏi rồi, mẹ sẽ chỉ sống vì bản thân mình mà thôi." Mộ Minh Nguyệt lắc đầu, đáp.
"Nhưng mà mẹ ơi, đã là phụ nữ thì cần phải lập gia đình, chứ nếu không thì sao có câu vợ chồng trẻ sống với nhau tới khi đầu bạc răng long? Mẹ phải suy nghĩ cho kĩ, vì hạnh phúc của mình nhé." Mộ Nhạc Nhạc cau có mặt mày.
"Mẹ ơi, mẹ chọn bố Chiến đi mà." Chiến Cảnh Hi cũng lộ ra vẻ mặt buồn thiu.
Mộ Minh Nguyệt thấy hai đứa nhóc này thảo luận vấn đề tình yêu hơi sâu, thế là cô bèn đổi chủ đề: "Haizz, thôi chúng ta không nhắc đến đàn ông nữa, ảnh hưởng tâm trạng quá, chúng ta đi xem xem có gì ngon để ăn không nào, tối nay phải nấu một bữa thật là ngon."
Hai đứa nhóc con vô cùng ngoan ngoãn, nghe cô nói vậy thì lập tức đi chọn đồ ăn mình yêu thích.
Lúc Mộ Nhạc Nhạc định lấy cà chua, may là Mộ Minh Nguyệt và Chiến Cảnh Hi kịp nhìn thấy, hai người đồng thanh nói: "Nhạc Nhạc, không được lấy cà chua..."
Mộ Minh Nguyệt nghe xong bèn hồ nghi quay sang hỏi Chiến Cảnh Hi: "Hi Hi, con không thích ăn cà chua sao?"
Chiến Cảnh Hi đứng yên tại chỗ, ngơ ngác luống cuống, cậu bé vội lảng sang chuyện khác: "Mẹ ơi, không biết bố Chiến và chú kia đang làm gì nhỉ?"
Mộ Minh Nguyệt cũng rất tò mò muốn biết hai người đàn ông này đang làm cái gì.
Cô hiểu tâm ý Lục Chiếu Thiên dành cho mình, nhưng cô cũng từng từ chối anh ta rất thẳng thắn, cô hiểu rõ mình không có cảm xúc yêu đương với anh ta.
Mặc dù ngoài mặt Lục Chiếu Thiên nói là không sao, không bận tâm chuyện bị cô từ chối nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy rất áy náy.
Nhưng thật sự cô không có cảm giác gì với Lục Chiếu Thiên!
Còn đối với Chiến Vân Khai, vừa nghĩ đến người đàn ông bá đạo kiêu ngạo ngút trời này, cô lại cảm thấy vô cùng đau đầu.
Chiến Vân Khai thật sự là một tên vô lại đáng ghét, anh ỷ vào việc cô yêu anh mà đòi hỏi đủ thứ chuyện!
Giờ lại còn học người ta làm chó sữa nhỏ... liệu lần sau anh có giả vờ trở thành chó săn nhỏ không?
"Mẹ ơi, mẹ nói xem bọn họ có đánh nhau không?" Mộ Nhạc Nhạc vô cùng hào hứng hỏi.
Đây chính là một trận chiến tranh lạnh đó biết không!
Hai người đàn ông tranh nhau một người phụ nữ, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích rồi!