Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ha ha, Cố Huống Uẩn thực sự không nhịn được muốn vỗ tay khen ngợi trước mấy lời giả nhân giả nghĩa đó, thật là dối trá.
Cố Huống Uẩn cảm thấy nực cười, trước kia cô chỉ nghe các bạn cùng trường nói rằng sẽ gặp phải loại chuyện thay mận đổi đào, cướp lấy thành quả lao động của người khác thế này trong giới, không ngờ… cô cũng gặp phải cảnh này.
Cô đã nhìn lầm người trước mắt rồi, có lẽ chính cuộc sống suôn sẻ và những lời khen tặng của người khác bao lâu nay đã khiến ông ta quên mất mong ước ban đầu của một kiến trúc sư rồi!
Một sinh viên non nớt, một sinh viên đại học mới từ nước ngoài về, không hiểu biết tình hình trong nước, không hiểu hoàn cảnh môi trường mà lại dõng dạc nói rằng có thể phụ trách dự án Thanh Đàn.
Chỉ bởi vì một người họ hàng mà ông ta như bị mờ mắt, ôi, thật lố bịch.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong áo Cố Huống Uẩn chợt rung lên.
Bây giờ cô đang tức giận, nên không cảm thấy không tiện trả lời điện thoại di động ngay trước mặt ông chủ.
Cô hơi xoay người lại, cúi đầu trực tiếp lấy điện thoại di động trong áo ra.
Cô nhìn thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại của bác cả ở quê thì hơi nghi hoặc, nếu không có việc gì thì bác cả sẽ không gọi điện thoại cho cô, chắc hẳn là có chuyện gì gấp.
Ngẩng đầu lên nhìn tổng giám đốc trước mặt, cô hơi bình tĩnh lại và khách sáo nói: “Xin lỗi tổng giám đốc, gia đình tôi gọi, chắc hẳn đang có chuyện khẩn cấp, tôi phải nghe điện thoại, hy vọng ông không để bụng.”
Tổng giám đốc hơi khó chịu, khoát tay áo ra hiệu cho cô trả lời điện thoại.
Mặc kệ người và mọi chuyện trước mặt, cô đứng dậy rời khỏi ghế, đi ra hành lang bên ngoài văn phòng tổng giám đốc.
Vừa mới nhận điện thoại, còn chưa kịp hỏi thăm bác cả thì Cố Huống Uẩn đã lập tức nghe thấy giọng nói lo lắng của bác cả truyền ra từ trong điện thoại: “Bé Uẩn à, cháu mau trở về đi, mẹ cháu…”
Trái tim Cố Huống Uẩn lập tức thắt chặt, vẻ mặt nặng nề: “Bác cả, mẹ cháu làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Bác cả ở đầu dây bên kia thoáng bình tĩnh lại, rồi mới chậm rãi nói với Cố Huống Uẩn: “Bé Uẩn à, cháu nghe bác nói này, hôm nay lúc mẹ cháu lên núi hái rau đã bị ngã gãy chân. Bố cháu đưa mẹ cháu đến bệnh viện trên huyện để kiểm tra tổng quát, bác sĩ nói là trong đầu… trong đầu mẹ cháu… có một khối u.”
Nói xong mấy câu này, dường như bác cả không nhịn được nữa, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Cố Huống Uẩn nghe thấy vậy, suýt nữa đã không đứng vững nổi, hốc mắt dần đỏ lên.
Đầu óc choáng váng, cô không thể hiểu nổi, tại sao lần trước về nhà, mẹ cô vẫn còn hồng hào khỏe mạnh, sao lại đột nhiên bị loại bệnh này.
Cô vội vàng vịn lấy cây cột bên cạnh, mồm miệng đắng ngắt, cô hỏi bằng giọng nói khô khốc: “Bác ơi, bác sĩ còn nói gì nữa không?”
“Ôi, cháu cũng biết trình độ của bệnh viện cấp huyện rồi đấy, các bác sĩ không dám nói gì về loại bệnh kiểu này đâu, chỉ bảo là mẹ cháu có một khối u trong đầu, ngoài ra thì không nói bất cứ điều gì khác nữa. Chỉ nói là bệnh viện không thể chẩn đoán chính xác, bảo chúng ta đưa mẹ cháu đến bệnh viện lớn ở tỉnh khám kỹ xem sao.”
“Cậu hai của cháu không có ở đây, bác thì lại không có văn hóa gì, những chuyện như thế này vẫn phải để cháu quyết định mới được.”
Cố Huống Uẩn nghe thấy vậy, cố gắng bình tĩnh lại, bây giờ bố mẹ đã lớn tuổi, trong nhà quả thật đều phải dựa vào cô, cô nhất định phải vực dậy tinh thần.
“Vâng, bác thử xem có thể liên lạc với bệnh viện để làm thủ tục chuyển viện, đưa mẹ cháu đến bệnh viện tỉnh trước không? Cháu sẽ lập tức xin nghỉ phép về nhà, làm phiền bác giúp cháu chăm sóc bố mẹ cháu một thời gian.”
“Ôi, cháu đang nói gì thế, chăm sóc họ là điều nên làm mà, bác gái của cháu cũng ở đây, cứ yên tâm! Cháu về nhà nhớ chú ý an toàn đấy.” Bác cả dặn dò.
Cố Huống Uẩn cất điện thoại, nghĩ đến tổng giám đốc còn đang ở trong văn phòng, cô đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu, rồi mới chậm rãi sửa sang lại áo sơ mi xộc xệch do vừa mới làm nó nhăn nhúm vì nỗi bất an, vuốt tóc tai cho gọn gàng.
Sau đó, cô dứt khoát bước vào văn phòng.
*********************************
Ha ha, Cố Huống Uẩn thực sự không nhịn được muốn vỗ tay khen ngợi trước mấy lời giả nhân giả nghĩa đó, thật là dối trá.
Cố Huống Uẩn cảm thấy nực cười, trước kia cô chỉ nghe các bạn cùng trường nói rằng sẽ gặp phải loại chuyện thay mận đổi đào, cướp lấy thành quả lao động của người khác thế này trong giới, không ngờ… cô cũng gặp phải cảnh này.
Cô đã nhìn lầm người trước mắt rồi, có lẽ chính cuộc sống suôn sẻ và những lời khen tặng của người khác bao lâu nay đã khiến ông ta quên mất mong ước ban đầu của một kiến trúc sư rồi!
Một sinh viên non nớt, một sinh viên đại học mới từ nước ngoài về, không hiểu biết tình hình trong nước, không hiểu hoàn cảnh môi trường mà lại dõng dạc nói rằng có thể phụ trách dự án Thanh Đàn.
Chỉ bởi vì một người họ hàng mà ông ta như bị mờ mắt, ôi, thật lố bịch.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong áo Cố Huống Uẩn chợt rung lên.
Bây giờ cô đang tức giận, nên không cảm thấy không tiện trả lời điện thoại di động ngay trước mặt ông chủ.
Cô hơi xoay người lại, cúi đầu trực tiếp lấy điện thoại di động trong áo ra.
Cô nhìn thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại của bác cả ở quê thì hơi nghi hoặc, nếu không có việc gì thì bác cả sẽ không gọi điện thoại cho cô, chắc hẳn là có chuyện gì gấp.
Ngẩng đầu lên nhìn tổng giám đốc trước mặt, cô hơi bình tĩnh lại và khách sáo nói: “Xin lỗi tổng giám đốc, gia đình tôi gọi, chắc hẳn đang có chuyện khẩn cấp, tôi phải nghe điện thoại, hy vọng ông không để bụng.”
Tổng giám đốc hơi khó chịu, khoát tay áo ra hiệu cho cô trả lời điện thoại.
Mặc kệ người và mọi chuyện trước mặt, cô đứng dậy rời khỏi ghế, đi ra hành lang bên ngoài văn phòng tổng giám đốc.
Vừa mới nhận điện thoại, còn chưa kịp hỏi thăm bác cả thì Cố Huống Uẩn đã lập tức nghe thấy giọng nói lo lắng của bác cả truyền ra từ trong điện thoại: “Bé Uẩn à, cháu mau trở về đi, mẹ cháu…”
Trái tim Cố Huống Uẩn lập tức thắt chặt, vẻ mặt nặng nề: “Bác cả, mẹ cháu làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Bác cả ở đầu dây bên kia thoáng bình tĩnh lại, rồi mới chậm rãi nói với Cố Huống Uẩn: “Bé Uẩn à, cháu nghe bác nói này, hôm nay lúc mẹ cháu lên núi hái rau đã bị ngã gãy chân. Bố cháu đưa mẹ cháu đến bệnh viện trên huyện để kiểm tra tổng quát, bác sĩ nói là trong đầu… trong đầu mẹ cháu… có một khối u.”
Nói xong mấy câu này, dường như bác cả không nhịn được nữa, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Cố Huống Uẩn nghe thấy vậy, suýt nữa đã không đứng vững nổi, hốc mắt dần đỏ lên.
Đầu óc choáng váng, cô không thể hiểu nổi, tại sao lần trước về nhà, mẹ cô vẫn còn hồng hào khỏe mạnh, sao lại đột nhiên bị loại bệnh này.
Cô vội vàng vịn lấy cây cột bên cạnh, mồm miệng đắng ngắt, cô hỏi bằng giọng nói khô khốc: “Bác ơi, bác sĩ còn nói gì nữa không?”
“Ôi, cháu cũng biết trình độ của bệnh viện cấp huyện rồi đấy, các bác sĩ không dám nói gì về loại bệnh kiểu này đâu, chỉ bảo là mẹ cháu có một khối u trong đầu, ngoài ra thì không nói bất cứ điều gì khác nữa. Chỉ nói là bệnh viện không thể chẩn đoán chính xác, bảo chúng ta đưa mẹ cháu đến bệnh viện lớn ở tỉnh khám kỹ xem sao.”
“Cậu hai của cháu không có ở đây, bác thì lại không có văn hóa gì, những chuyện như thế này vẫn phải để cháu quyết định mới được.”
Cố Huống Uẩn nghe thấy vậy, cố gắng bình tĩnh lại, bây giờ bố mẹ đã lớn tuổi, trong nhà quả thật đều phải dựa vào cô, cô nhất định phải vực dậy tinh thần.
“Vâng, bác thử xem có thể liên lạc với bệnh viện để làm thủ tục chuyển viện, đưa mẹ cháu đến bệnh viện tỉnh trước không? Cháu sẽ lập tức xin nghỉ phép về nhà, làm phiền bác giúp cháu chăm sóc bố mẹ cháu một thời gian.”
“Ôi, cháu đang nói gì thế, chăm sóc họ là điều nên làm mà, bác gái của cháu cũng ở đây, cứ yên tâm! Cháu về nhà nhớ chú ý an toàn đấy.” Bác cả dặn dò.
Cố Huống Uẩn cất điện thoại, nghĩ đến tổng giám đốc còn đang ở trong văn phòng, cô đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu, rồi mới chậm rãi sửa sang lại áo sơ mi xộc xệch do vừa mới làm nó nhăn nhúm vì nỗi bất an, vuốt tóc tai cho gọn gàng.
Sau đó, cô dứt khoát bước vào văn phòng.