Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Vào lúc này, mấy người phụ nữ đang ngồi buôn chuyện dưới gốc cây hòe lớn, trong đó có thím hai Trần Phượng Kiều của Cố Huống Uẩn.
Từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe hơi nhỏ mà trước giờ chưa từng thấy lái từ đầu lối vào thung lũng bên kia tới, trông không giống những chiếc xe Sedan bình thường trong thôn.
Trông nó cao hơn Sedan, cũng to hơn một chút, phía trước xe có một cái biểu tượng, hình bốn vòng tròn nối với nhau.
Lúc này bà thím nhà họ Lý ngồi bên cạnh Trần Phượng Kiều bèn nói: “Ấy ấy, mấy bà xem chiếc xe bên kia, hình như chưa thấy bao giờ thì phải?”
“Đúng là chưa thấy bao giờ.” Mấy người phụ nữ ngồi bên cạnh cũng phụ họa theo.
“Nhưng mà xem biểu tượng ở trước xe thì tôi biết, cái xe này, nghe Tiểu Kiệt nhà tôi nói, là của hãng cái gì mà Au… Au đì gì đó, đúng rồi, chính là Audi, nghe nói đắt lắm đó?” Bà thím nhà họ Lý nói tiếp.
Đám phụ nữ trong thôn này cũng không có nhiều kiến thức lắm, bọn họ cũng không nói ra được điểm tốt và xấu của các dòng xe, ở chỗ bọn họ, nhà ai có xe đều là những gia đình có điều kiện.
Bởi vậy theo bọn họ, người có xe, nhất định là người có điều kiện khá giả.
Mọi người nghe vậy bắt đầu nghiền ngẫm xem trong thôn có ai lái xe này, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.
Lúc này lại có một người phụ nữ bên cạnh nói chuyện: “Ấy, tôi nói bà Lý này, bà nói thật hay giả thế, tôi chưa từng nghe qua Au Đì hay gì đấy, chỉ nghe thấy ê tô thôi! Ha ha ha, hơn nữa không những nghe mà tôi còn từng ngồi nó rồi cơ!”
Nghe bà ta nói thế, mấy người phụ nữ xung quanh đều cười vang lên.
Thấy có người phản bác mình, bà thím nhà họ Lý nhất thời cũng hoài nghi, dù sao bà ta chưa từng nhìn thấy xe Audi bao giờ, đang định cãi lại nhưng mãi cũng không nói được chữ nào.
Bấy giờ chiếc xe đã lái qua trước mặt bọn họ, còn chưa kịp nhìn cho kỹ thì chỉ còn thấy cái đuôi xe.
“Ấy ấy, tôi bảo này Phượng Kiều, sao tôi cứ thấy người ngồi trên xe giống đứa con gái của nhà Cố Kiến Bình ấy nhỉ? Bây giờ mới là giữa năm sao đã về quê rồi, trước đây chẳng phải cứ đến Tết mới về hay sao?” Lúc này lại có một người phụ nữ nói.
Trần Phượng Kiều nghe vậy thì bĩu môi: “Thế à, tôi không chú ý. Nó có về hay không thì sao tôi biết được, tôi cũng không ở trong nhà nó.” Tuy chồng của bà ta là anh em ruột với Cố Kiến Bình, nhưng vì một vài chuyện năm xưa nên mối quan hệ giữa hai nhà vẫn không tốt, thế nên bà ta cũng không hiểu lắm về đứa cháu gái rất có triển vọng này.
“Chẳng phải bà là thím hai của nó à? Sao lại không biết chứ?” Người phụ nữ nọ lại nói.
Trần Phượng Kiều nghe vậy cũng không nói gì, mắt đảo một vòng, chỉ thầm nghĩ về chuyện của nhà Cố Huống Uẩn rồi lại cắn hạt bí trong tay.
Trần Phượng Kiều không nói thì đương nhiên sẽ có người không nhịn được, muốn nói.
Người phụ nữ này là người sống cách nhà Cố Huống Uẩn không xa, nghe có người nhắc đến thì bà ta cũng không nhịn được bắt đầu hớn hở buôn chuyện với mọi người.
“Ha, mấy bà không biết à, trước đó Lâm Thư Hoa bị ngã trên núi, nghe nói bị thương nặng lắm, lúc ấy phải đưa vào viện, tôi còn tận mắt nhìn thấy cơ. Chắc con gái nhà đấy về nhà thăm mẹ đấy.”
Nghe bà ta nói vậy, mọi người đều nhớ tới việc trước đấy có nghe đồn về chuyện Lâm Thư Hoa bị thương: “Này, bà không nói thì thôi, vừa nhắc tới tôi đã nhớ ra. Nhưng cũng đã hai tháng rồi mà Lâm Thư Hoa còn chưa về, không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ!”
Bà ta vừa suy đoán như vậy, mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao, lũ lượt suy đoán xem Lâm Thư Hoa bị bệnh gì.
*********************************
Vào lúc này, mấy người phụ nữ đang ngồi buôn chuyện dưới gốc cây hòe lớn, trong đó có thím hai Trần Phượng Kiều của Cố Huống Uẩn.
Từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe hơi nhỏ mà trước giờ chưa từng thấy lái từ đầu lối vào thung lũng bên kia tới, trông không giống những chiếc xe Sedan bình thường trong thôn.
Trông nó cao hơn Sedan, cũng to hơn một chút, phía trước xe có một cái biểu tượng, hình bốn vòng tròn nối với nhau.
Lúc này bà thím nhà họ Lý ngồi bên cạnh Trần Phượng Kiều bèn nói: “Ấy ấy, mấy bà xem chiếc xe bên kia, hình như chưa thấy bao giờ thì phải?”
“Đúng là chưa thấy bao giờ.” Mấy người phụ nữ ngồi bên cạnh cũng phụ họa theo.
“Nhưng mà xem biểu tượng ở trước xe thì tôi biết, cái xe này, nghe Tiểu Kiệt nhà tôi nói, là của hãng cái gì mà Au… Au đì gì đó, đúng rồi, chính là Audi, nghe nói đắt lắm đó?” Bà thím nhà họ Lý nói tiếp.
Đám phụ nữ trong thôn này cũng không có nhiều kiến thức lắm, bọn họ cũng không nói ra được điểm tốt và xấu của các dòng xe, ở chỗ bọn họ, nhà ai có xe đều là những gia đình có điều kiện.
Bởi vậy theo bọn họ, người có xe, nhất định là người có điều kiện khá giả.
Mọi người nghe vậy bắt đầu nghiền ngẫm xem trong thôn có ai lái xe này, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.
Lúc này lại có một người phụ nữ bên cạnh nói chuyện: “Ấy, tôi nói bà Lý này, bà nói thật hay giả thế, tôi chưa từng nghe qua Au Đì hay gì đấy, chỉ nghe thấy ê tô thôi! Ha ha ha, hơn nữa không những nghe mà tôi còn từng ngồi nó rồi cơ!”
Nghe bà ta nói thế, mấy người phụ nữ xung quanh đều cười vang lên.
Thấy có người phản bác mình, bà thím nhà họ Lý nhất thời cũng hoài nghi, dù sao bà ta chưa từng nhìn thấy xe Audi bao giờ, đang định cãi lại nhưng mãi cũng không nói được chữ nào.
Bấy giờ chiếc xe đã lái qua trước mặt bọn họ, còn chưa kịp nhìn cho kỹ thì chỉ còn thấy cái đuôi xe.
“Ấy ấy, tôi bảo này Phượng Kiều, sao tôi cứ thấy người ngồi trên xe giống đứa con gái của nhà Cố Kiến Bình ấy nhỉ? Bây giờ mới là giữa năm sao đã về quê rồi, trước đây chẳng phải cứ đến Tết mới về hay sao?” Lúc này lại có một người phụ nữ nói.
Trần Phượng Kiều nghe vậy thì bĩu môi: “Thế à, tôi không chú ý. Nó có về hay không thì sao tôi biết được, tôi cũng không ở trong nhà nó.” Tuy chồng của bà ta là anh em ruột với Cố Kiến Bình, nhưng vì một vài chuyện năm xưa nên mối quan hệ giữa hai nhà vẫn không tốt, thế nên bà ta cũng không hiểu lắm về đứa cháu gái rất có triển vọng này.
“Chẳng phải bà là thím hai của nó à? Sao lại không biết chứ?” Người phụ nữ nọ lại nói.
Trần Phượng Kiều nghe vậy cũng không nói gì, mắt đảo một vòng, chỉ thầm nghĩ về chuyện của nhà Cố Huống Uẩn rồi lại cắn hạt bí trong tay.
Trần Phượng Kiều không nói thì đương nhiên sẽ có người không nhịn được, muốn nói.
Người phụ nữ này là người sống cách nhà Cố Huống Uẩn không xa, nghe có người nhắc đến thì bà ta cũng không nhịn được bắt đầu hớn hở buôn chuyện với mọi người.
“Ha, mấy bà không biết à, trước đó Lâm Thư Hoa bị ngã trên núi, nghe nói bị thương nặng lắm, lúc ấy phải đưa vào viện, tôi còn tận mắt nhìn thấy cơ. Chắc con gái nhà đấy về nhà thăm mẹ đấy.”
Nghe bà ta nói vậy, mọi người đều nhớ tới việc trước đấy có nghe đồn về chuyện Lâm Thư Hoa bị thương: “Này, bà không nói thì thôi, vừa nhắc tới tôi đã nhớ ra. Nhưng cũng đã hai tháng rồi mà Lâm Thư Hoa còn chưa về, không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ!”
Bà ta vừa suy đoán như vậy, mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao, lũ lượt suy đoán xem Lâm Thư Hoa bị bệnh gì.