Mộc Như Lam
Tác giả VW
-
Chương 29: Trái tim cô hướng về biển lớn
Ninh Ninh mỉm cười: “Vâng, là tôi.”
Cô Chu trở nên hưng phấn, nhưng cô ấy cảm thấy hưng phấn trong tình huống thế này không ổn cho lắm, đành cố kìm nén cảm giác phấn khích khi được gặp người nổi tiếng. Nhưng cô giáo Chu vẫn không nhịn được mà nhìn Ninh Ninh liên tục.
Cậu học sinh hơi gầy tên là Tiểu Mễ, cậu học sinh hơi béo tên là Đại Mễ, hai cậu là anh em họ với nhau, lúc này hai anh em cũng không nhịn được mà lẩm bẩm sau lưng đại ca của mình.
Tiểu Mễ: “Đây là thím của đại ca đấy.”
Đại Mễ: “Người thật còn xinh hơn cả trên TV.”
Triệu Cẩn vẫn mang vẻ mặt lười biếng, khẽ nhíu mày, Triệu Lễ thường làm việc bên ngoài, thật ra cậu và chú Triệu Lễ cũng chẳng thân thiết gì nhiều, đương nhiên càng không thân với thím Ninh Ninh này. Trên thực tế, cậu cũng chỉ gặp Ninh Ninh trong bữa tiệc của gia tộc, chứ chưa từng nói gì nhiều với Ninh Ninh.
Còn với Ninh Ninh, chắc cậu cũng chỉ là một người lạ mà cô có thể gọi tên được mà thôi.
Triệu Cẩn khó chịu: “Thím đến làm gì?”
“Bố mẹ cháu đều bận không đến trường được, đương nhiên chỉ có thím đến thôi.” Ninh Ninh chỉ liếc qua cậu thiếu niên nhìn có vẻ gai góc kia, rồi lại nhìn thầy giáo: “Không biết là Triệu Cẩn phạm lỗi gì vậy?”
“Là như thế này…” Người đàn ông trung niên hói đầu giải thích: “Hôm nay Triệu Cẩn đánh bạn Đinh Nhân Lộ học cùng lớp, hơn nữa còn đánh cho bạn kia bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ Đinh Nhân Lộ vẫn đang ở trong phòng y tế.”
Ninh Ninh lại hỏi: “Sao lại đánh nhau?”
Người đàn ông trung niên hói đầu nói: “Bởi vì…”
“Xin lỗi.” Ninh Ninh nghiêng đầu nở nụ cười, giọng nói cũng rất ngọt ngào: “Tôi muốn nghe Triệu Cẩn tự nói trước.”
Triệu Cẩn vốn đang cảm thấy bất mãn khi Ninh Ninh đến, khi nghe thấy vậy, cậu liền nhìn về phía cô.
Hu hu hu… Nụ cười của vợ mình thật ngọt quá đi…
Cô Chu cố kiềm chế sự kích động muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh, đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy nghề nghiệp của mình tuyệt vời đến vậy, còn có thể gặp mặt người nổi tiếng.
Người đàn ông trung niên hói đầu nghiêm túc nói với Triệu Cẩn: “Em tự nói có chuyện gì đi.”
Ông ta sẽ không thiên vị cậu học sinh kia, việc để cho phụ huynh tự mình nghe học sinh giải thích xem có mâu thuẫn gì vốn là việc nên làm.
Thái độ của Triệu Cẩn vẫn bất cần đời, cậu chậm rãi nói: “Nhìn thấy ngứa mắt nên tôi đánh cậu ta một trận.”
Nhìn thấy dáng vẻ không biết hối lỗi của cậu, người đàn ông trung niên hói đầu liền tức điên lên: “Em xem lại đi! Xem xem thái độ của mình như thế nào đi! Chân đã bó bột rồi mà còn đi đánh nhau với người khác hả? Bản thân em tự mình đánh nhau thì cũng thôi đi, đây còn lôi cả bạn học theo nữa!”
Đại Mễ nói xen vào: “Không phải là đại ca lôi bọn em đi đánh nhau!”
Tiểu Mễ nói theo: “Chân đại ca còn chưa lành mà, là do bọn em không nhìn nổi việc tên Đinh Nhân Lộ kia dám bắt nạt đại ca của bọn em, cho nên mới giúp một tay!”
“Im miệng!” Người đàn ông trung niên hói đầu tức giận nói: “Mấy em đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì!”
Cô Chu đứng ở bên cạnh vừa lo lắng vừa không biết nói gì. Cô ấy vừa mới vào làm chưa được bao lâu đã bị một câu “cô còn trẻ nên phải làm chủ nhiệm” sắp xếp cho làm chủ nhiệm của lớp khó quản lý nhất trong trường. Vì kinh nghiệm công tác còn ít nên cô ấy không biết làm sao để đối phó với tình huống như thế này.
Lúc này, Ninh Ninh nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi.”
Bầu không khí trong phòng làm việc vừa trở nên rối ren đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ninh Ninh nói nghe rất có lý: “Trẻ nhỏ không nghe lời, đương nhiên là phải phạt.”
Cô Chu tìm thấy cơ hội để mình nói chuyện: “Chuyện đó… chúng tôi định tạm thời để bạn Triệu Cẩn nghỉ học một thời gian…”
“Được, tôi không có ý kiến.”
Cô Chu trở nên hưng phấn, nhưng cô ấy cảm thấy hưng phấn trong tình huống thế này không ổn cho lắm, đành cố kìm nén cảm giác phấn khích khi được gặp người nổi tiếng. Nhưng cô giáo Chu vẫn không nhịn được mà nhìn Ninh Ninh liên tục.
Cậu học sinh hơi gầy tên là Tiểu Mễ, cậu học sinh hơi béo tên là Đại Mễ, hai cậu là anh em họ với nhau, lúc này hai anh em cũng không nhịn được mà lẩm bẩm sau lưng đại ca của mình.
Tiểu Mễ: “Đây là thím của đại ca đấy.”
Đại Mễ: “Người thật còn xinh hơn cả trên TV.”
Triệu Cẩn vẫn mang vẻ mặt lười biếng, khẽ nhíu mày, Triệu Lễ thường làm việc bên ngoài, thật ra cậu và chú Triệu Lễ cũng chẳng thân thiết gì nhiều, đương nhiên càng không thân với thím Ninh Ninh này. Trên thực tế, cậu cũng chỉ gặp Ninh Ninh trong bữa tiệc của gia tộc, chứ chưa từng nói gì nhiều với Ninh Ninh.
Còn với Ninh Ninh, chắc cậu cũng chỉ là một người lạ mà cô có thể gọi tên được mà thôi.
Triệu Cẩn khó chịu: “Thím đến làm gì?”
“Bố mẹ cháu đều bận không đến trường được, đương nhiên chỉ có thím đến thôi.” Ninh Ninh chỉ liếc qua cậu thiếu niên nhìn có vẻ gai góc kia, rồi lại nhìn thầy giáo: “Không biết là Triệu Cẩn phạm lỗi gì vậy?”
“Là như thế này…” Người đàn ông trung niên hói đầu giải thích: “Hôm nay Triệu Cẩn đánh bạn Đinh Nhân Lộ học cùng lớp, hơn nữa còn đánh cho bạn kia bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ Đinh Nhân Lộ vẫn đang ở trong phòng y tế.”
Ninh Ninh lại hỏi: “Sao lại đánh nhau?”
Người đàn ông trung niên hói đầu nói: “Bởi vì…”
“Xin lỗi.” Ninh Ninh nghiêng đầu nở nụ cười, giọng nói cũng rất ngọt ngào: “Tôi muốn nghe Triệu Cẩn tự nói trước.”
Triệu Cẩn vốn đang cảm thấy bất mãn khi Ninh Ninh đến, khi nghe thấy vậy, cậu liền nhìn về phía cô.
Hu hu hu… Nụ cười của vợ mình thật ngọt quá đi…
Cô Chu cố kiềm chế sự kích động muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh, đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy nghề nghiệp của mình tuyệt vời đến vậy, còn có thể gặp mặt người nổi tiếng.
Người đàn ông trung niên hói đầu nghiêm túc nói với Triệu Cẩn: “Em tự nói có chuyện gì đi.”
Ông ta sẽ không thiên vị cậu học sinh kia, việc để cho phụ huynh tự mình nghe học sinh giải thích xem có mâu thuẫn gì vốn là việc nên làm.
Thái độ của Triệu Cẩn vẫn bất cần đời, cậu chậm rãi nói: “Nhìn thấy ngứa mắt nên tôi đánh cậu ta một trận.”
Nhìn thấy dáng vẻ không biết hối lỗi của cậu, người đàn ông trung niên hói đầu liền tức điên lên: “Em xem lại đi! Xem xem thái độ của mình như thế nào đi! Chân đã bó bột rồi mà còn đi đánh nhau với người khác hả? Bản thân em tự mình đánh nhau thì cũng thôi đi, đây còn lôi cả bạn học theo nữa!”
Đại Mễ nói xen vào: “Không phải là đại ca lôi bọn em đi đánh nhau!”
Tiểu Mễ nói theo: “Chân đại ca còn chưa lành mà, là do bọn em không nhìn nổi việc tên Đinh Nhân Lộ kia dám bắt nạt đại ca của bọn em, cho nên mới giúp một tay!”
“Im miệng!” Người đàn ông trung niên hói đầu tức giận nói: “Mấy em đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì!”
Cô Chu đứng ở bên cạnh vừa lo lắng vừa không biết nói gì. Cô ấy vừa mới vào làm chưa được bao lâu đã bị một câu “cô còn trẻ nên phải làm chủ nhiệm” sắp xếp cho làm chủ nhiệm của lớp khó quản lý nhất trong trường. Vì kinh nghiệm công tác còn ít nên cô ấy không biết làm sao để đối phó với tình huống như thế này.
Lúc này, Ninh Ninh nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi.”
Bầu không khí trong phòng làm việc vừa trở nên rối ren đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ninh Ninh nói nghe rất có lý: “Trẻ nhỏ không nghe lời, đương nhiên là phải phạt.”
Cô Chu tìm thấy cơ hội để mình nói chuyện: “Chuyện đó… chúng tôi định tạm thời để bạn Triệu Cẩn nghỉ học một thời gian…”
“Được, tôi không có ý kiến.”