Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Sáng sớm ngày hôm sau, vẫn chưa đến 5h sáng Tô Tố đã thức dậy, vừa đi vừa nhảy, kéo tay mẹ Tô đòi đến trường.
Mẹ Tô quạt tới mức Tô Tố không phân biệt được đông tây nam bắc mới thành công trấn áp được trái tim đang kích động của bạn học Tô.
Đây là bài học đầy máu... trong tình huống đầy nước mắt và máu me ấy đã chứng minh một điều, nóng lòng vội vã sẽ không ăn được đậu phụ nóng.
Thật vất vả mới chờ đợi được đến 8h bạn học Tô Tố mới được đưa đến trường.
Người đông quá đi, Tô Tố tìm được Hoa Hoa trong biển người mênh mông, bỗng nhiên quay đầu, Hoa Hoa lại đứng dưới ngọn cờ của lớp.
"A, Hoa Hoa, chỉ là du xuân thôi mà, sao cậu lại mang nhiều túi vậy?" Tô Tố chấn động, thiếu gia con nhà giàu quả nhiên là khác biệt, du xuân cũng phải dùng valy."
Bạn học Hoa Vô Khuyết trong lòng thầm rơi nước mắt, tay cũng run rẩy.
Không được đả kích trái tim nhỏ bé của bạn học Tô Tố...
Không được tổn thương tâm hồn mỏng manh của bạn học Tô Tố...
Không được làm tổn hại lòng tự tôn kiêu ngạo của bạn học Tô Tố...
"Tô Tố, tớ chuyện bé xé to ấy mà." Với trình độ của năm ba có thể nói ra được câu thành ngữ, có lẽ cô giáo ngữ văn rất vui mừng.
Ồ... Tô Tố tỏ ý đã hiểu.
Vỗ vỗ cánh tay cậu ta, Tô Tố chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Bạn học Hoa Hoa, gia đình bạn giàu có như vậy thì đừng tỏ vẻ nhà giàu nữa, phải nhớ rằng, phải khiêm tốn, khiêm tốn, khiêm tốn mới là thuật cai trị đúng đắn."
Với người bình thường thì tớ sẽ không nói cho họ đạo lý này đâu. Tô Tố chớp chớp mắt.
Hoa Vô Khuyết không còn gì để nói, chỉ biết nhìn trời xanh. Đêm đen trao cho tôi đôi mắt màu đen, tôi lại dùng nó để trợn mắt trắng với trời. Đây đúng là lãng phí.
Cả hàng ngũ khí thế hùng dũng, Hoa Vô Khuyết lại mặt mũi ỉu xìu, mọi ánh mắt của các bạn học đều tập trung vào chiếc valy của cậu.
Trong lòng mọi người đều xúc động vì một chân lý... có tiền, con mẹ nó thật là tốt.
Chỉ là... trong lòng đương sự lại giống như ngâm phải nước lạnh.
Đến công viên, leo núi, dạo trong khu trò chơi, cuối cùng là vườn bách thú.
Nơi nổi tiếng nhất của vườn bách thú này là núi khỉ, trăm nghìn con khỉ treo trên hòn núi giả, tư thế khác nhau, mỗi con một dáng vẻ, từ lan can nơi cao nhất nhìn xuống thực sự vô cùng thú vị.
Ít nhất là bạn nhỏ Tô Tố rất thích thiết kế này.
Không có cửa kính, cũng không có vách ngăn, từ trên nhìn xuống có thể thấy được những chú khỉ thực sự đang nhảy qua nhảy lại. Thật thú vị, Tô Tố hí hửng khua khua cặp sách hét hớn "Khỉ ơi, khỉ ơi, đến đây ăn này."
Vách tường trơn bóng, không có vật gì có thể bám víu, lũ khỉ đương nhiên không trèo lên được, chỉ có thể đứng dưới ngẩn ngơ nhìn Tô Tố đang phát cuồng.
Cặp sách bị khua đi khua lại, rốt cuộc không chịu nổi sức mạnh của sự vẫy gọi, trình diễn hình ảnh vật thể bay. Tô Tố hoảng sợ, trong cặp có ba cái bánh màn thầu, hai tấm mía, một chai nước, ba bốn quả quýt quả táo, còn có bánh ngọt bị ép đến mức thay đổi hình dạng, nếu như bị mất bản thân sẽ không thể tiếp tục ăn uống chơi bời được nữa.
Trong tình trạng bị chấn động, Tô Tố hoàn toàn quên số đồ trong valy của bạn học Hoa Vô Khuyết, không ngớt sợ hãi nhìn đám khỉ moi bới cặp sách lấy đồ ăn.
"A... thức ăn của tôi!" Tô Tố đập tường khóc lớn, âm thanh thê lương, lớn đến mức thu hút các bạn học xung quanh.
"Tôi không muốn sống nữa..." Tô Tố đập ngực, vô cùng thuần thục dùng đầu đập tường, động tác mang nhãn hiệu mẹ Tô giờ đem ra sử dụng, ai dám tranh giành chứ.
Quả nhiên chủ nhiệm lớp cũng bị chấn động dữ dội.
"Tô Tố, đừng khóc nữa." Cô giáo an ủi, tay chân luống cuống, nào có ai thấy một đứa bé gái lại khóc dũng mãnh vậy chứ.
Tô Tố tiếp tục đập ngực, khóc đến mức ruột gan đứt đoạn.
"Tô Tố, không thì em ăn bánh bao của cô đi." Chủ nhiệm lớp móc chiếc bánh bao từ trong túi sách đưa qua, bản thân thì gắng sức nuốt nước bọt, cái bánh bao này ngon lắm đó.
Nhưng, không phải tất cả mọi người đều thích thứ này.
Tô Tố dùng mắt liếc liếc, giọng nói lớn gấp bội phần, "Em không cần, em không thích ăn bánh bao hiệu này."
Chủ nhiệm lớp không còn gì để nói.
Lâu sau mới chìa tay tỏ ý: " Đừng khóc, mọi người cũng quyên góp, mỗi người quyên một đến hai đồ ăn."
Tiếng khóc quàng quạc im bặt, Tô Tố phấn khởi: "Được ạ, cứ làm thế đi."
Bạn học C nào đó lén lút nhét kẹo sôcôla vào trong túi áo bị Tô Tố phát hiện, đấm ngực giậm chân hét lớn: "Cậu không có tình thương bạn bè, cậu không có tình thương..."
Bạn học C mồ hôi đầm đìa lấy kẹo ra khỏi túi, không chút do dự đưa qua, tình thương bạn bè, rất tốt, rất mạnh mẽ.
Hoa Vô Khuyết nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nuốt xuống câu nhắc nhở chực đến miệng. Vì Tô Tô đang đắc ý thu hoạch thành quả, tiện thể ném cho cậu ánh mắt: "Hoa Hoa, cho tớ mượn valy cậu để đồ."
Tình thương bạn bè , thực sự rất ấm áp.
Bạn học Tô Tố hướng về phía núi khỉ hét hớn: "Tôi yêu du xuân, tôi yêu núi khỉ..."
Yêu du xuân, yêu núi khỉ... âm thanh vọng lại trầm bổng trong khe núi.
Mọi người 囧, ngẩng đầu nhìn trời, chấn động 45 độ.
Thì ra cuộc đời của người thô lỗ... không cần phải giải thích.
Mẹ Tô quạt tới mức Tô Tố không phân biệt được đông tây nam bắc mới thành công trấn áp được trái tim đang kích động của bạn học Tô.
Đây là bài học đầy máu... trong tình huống đầy nước mắt và máu me ấy đã chứng minh một điều, nóng lòng vội vã sẽ không ăn được đậu phụ nóng.
Thật vất vả mới chờ đợi được đến 8h bạn học Tô Tố mới được đưa đến trường.
Người đông quá đi, Tô Tố tìm được Hoa Hoa trong biển người mênh mông, bỗng nhiên quay đầu, Hoa Hoa lại đứng dưới ngọn cờ của lớp.
"A, Hoa Hoa, chỉ là du xuân thôi mà, sao cậu lại mang nhiều túi vậy?" Tô Tố chấn động, thiếu gia con nhà giàu quả nhiên là khác biệt, du xuân cũng phải dùng valy."
Bạn học Hoa Vô Khuyết trong lòng thầm rơi nước mắt, tay cũng run rẩy.
Không được đả kích trái tim nhỏ bé của bạn học Tô Tố...
Không được tổn thương tâm hồn mỏng manh của bạn học Tô Tố...
Không được làm tổn hại lòng tự tôn kiêu ngạo của bạn học Tô Tố...
"Tô Tố, tớ chuyện bé xé to ấy mà." Với trình độ của năm ba có thể nói ra được câu thành ngữ, có lẽ cô giáo ngữ văn rất vui mừng.
Ồ... Tô Tố tỏ ý đã hiểu.
Vỗ vỗ cánh tay cậu ta, Tô Tố chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Bạn học Hoa Hoa, gia đình bạn giàu có như vậy thì đừng tỏ vẻ nhà giàu nữa, phải nhớ rằng, phải khiêm tốn, khiêm tốn, khiêm tốn mới là thuật cai trị đúng đắn."
Với người bình thường thì tớ sẽ không nói cho họ đạo lý này đâu. Tô Tố chớp chớp mắt.
Hoa Vô Khuyết không còn gì để nói, chỉ biết nhìn trời xanh. Đêm đen trao cho tôi đôi mắt màu đen, tôi lại dùng nó để trợn mắt trắng với trời. Đây đúng là lãng phí.
Cả hàng ngũ khí thế hùng dũng, Hoa Vô Khuyết lại mặt mũi ỉu xìu, mọi ánh mắt của các bạn học đều tập trung vào chiếc valy của cậu.
Trong lòng mọi người đều xúc động vì một chân lý... có tiền, con mẹ nó thật là tốt.
Chỉ là... trong lòng đương sự lại giống như ngâm phải nước lạnh.
Đến công viên, leo núi, dạo trong khu trò chơi, cuối cùng là vườn bách thú.
Nơi nổi tiếng nhất của vườn bách thú này là núi khỉ, trăm nghìn con khỉ treo trên hòn núi giả, tư thế khác nhau, mỗi con một dáng vẻ, từ lan can nơi cao nhất nhìn xuống thực sự vô cùng thú vị.
Ít nhất là bạn nhỏ Tô Tố rất thích thiết kế này.
Không có cửa kính, cũng không có vách ngăn, từ trên nhìn xuống có thể thấy được những chú khỉ thực sự đang nhảy qua nhảy lại. Thật thú vị, Tô Tố hí hửng khua khua cặp sách hét hớn "Khỉ ơi, khỉ ơi, đến đây ăn này."
Vách tường trơn bóng, không có vật gì có thể bám víu, lũ khỉ đương nhiên không trèo lên được, chỉ có thể đứng dưới ngẩn ngơ nhìn Tô Tố đang phát cuồng.
Cặp sách bị khua đi khua lại, rốt cuộc không chịu nổi sức mạnh của sự vẫy gọi, trình diễn hình ảnh vật thể bay. Tô Tố hoảng sợ, trong cặp có ba cái bánh màn thầu, hai tấm mía, một chai nước, ba bốn quả quýt quả táo, còn có bánh ngọt bị ép đến mức thay đổi hình dạng, nếu như bị mất bản thân sẽ không thể tiếp tục ăn uống chơi bời được nữa.
Trong tình trạng bị chấn động, Tô Tố hoàn toàn quên số đồ trong valy của bạn học Hoa Vô Khuyết, không ngớt sợ hãi nhìn đám khỉ moi bới cặp sách lấy đồ ăn.
"A... thức ăn của tôi!" Tô Tố đập tường khóc lớn, âm thanh thê lương, lớn đến mức thu hút các bạn học xung quanh.
"Tôi không muốn sống nữa..." Tô Tố đập ngực, vô cùng thuần thục dùng đầu đập tường, động tác mang nhãn hiệu mẹ Tô giờ đem ra sử dụng, ai dám tranh giành chứ.
Quả nhiên chủ nhiệm lớp cũng bị chấn động dữ dội.
"Tô Tố, đừng khóc nữa." Cô giáo an ủi, tay chân luống cuống, nào có ai thấy một đứa bé gái lại khóc dũng mãnh vậy chứ.
Tô Tố tiếp tục đập ngực, khóc đến mức ruột gan đứt đoạn.
"Tô Tố, không thì em ăn bánh bao của cô đi." Chủ nhiệm lớp móc chiếc bánh bao từ trong túi sách đưa qua, bản thân thì gắng sức nuốt nước bọt, cái bánh bao này ngon lắm đó.
Nhưng, không phải tất cả mọi người đều thích thứ này.
Tô Tố dùng mắt liếc liếc, giọng nói lớn gấp bội phần, "Em không cần, em không thích ăn bánh bao hiệu này."
Chủ nhiệm lớp không còn gì để nói.
Lâu sau mới chìa tay tỏ ý: " Đừng khóc, mọi người cũng quyên góp, mỗi người quyên một đến hai đồ ăn."
Tiếng khóc quàng quạc im bặt, Tô Tố phấn khởi: "Được ạ, cứ làm thế đi."
Bạn học C nào đó lén lút nhét kẹo sôcôla vào trong túi áo bị Tô Tố phát hiện, đấm ngực giậm chân hét lớn: "Cậu không có tình thương bạn bè, cậu không có tình thương..."
Bạn học C mồ hôi đầm đìa lấy kẹo ra khỏi túi, không chút do dự đưa qua, tình thương bạn bè, rất tốt, rất mạnh mẽ.
Hoa Vô Khuyết nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nuốt xuống câu nhắc nhở chực đến miệng. Vì Tô Tô đang đắc ý thu hoạch thành quả, tiện thể ném cho cậu ánh mắt: "Hoa Hoa, cho tớ mượn valy cậu để đồ."
Tình thương bạn bè , thực sự rất ấm áp.
Bạn học Tô Tố hướng về phía núi khỉ hét hớn: "Tôi yêu du xuân, tôi yêu núi khỉ..."
Yêu du xuân, yêu núi khỉ... âm thanh vọng lại trầm bổng trong khe núi.
Mọi người 囧, ngẩng đầu nhìn trời, chấn động 45 độ.
Thì ra cuộc đời của người thô lỗ... không cần phải giải thích.