Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Khi phong hoa tuyết nguyệt thêm chút thô lỗ...
------------Nhật ký Tô Tố, thời khắc đếm ngược hỗn loạn.
Tối đó, bạn học Tô tuyên bố tin vui với bạn cùng phòng.
Tất cả những bạn học đều vừa đố kị vừa hâm mộ chỉ có Chân Khiết lạnh lùng ho một tiếng kéo màn đến xoạt một cái, co người vào trong không thèm nói câu nào.
"Tô, cậu ấy ghen đó!"
Bạn học Xíu Mại nói trúng tim đen làm cho Chân Khiết nghiến răng kèn kẹt sau tấm màn.
"Cậu nói gì đấy?" Lúc sau cô đột nhiên kéo rèm ra, giọng âm u, nói: "Cậu ta gặp vận cứt chó thôi, đến khi vận may qua đi thì đứt gánh liền."
Tô Tố và Xíu Mại nhìn nhau ngầm hiểu rồi cùng than thở.
Gần đây Chân Khiết đang theo đuổi bạn trai của bạn cùng phòng - Lương Muội. Tuần trước, sau khi vô tình nhận điện thoại của Lương Muội xong, cậu ta liền bám riết lấy.
Nguyên nhân chỉ có một, cũng cực dễ hiểu, bạn trai của Lương Muội vốn là người có gia thế, nghe nói là người nhà của phó thị trưởng thành phố X, thành tích học rất thấp nhưng đi đâu cũng có xe đưa rước. Chân Khiết châm chọc Lương Muội nhiều lần, nói ngầm có, lộ liễu cũng có.
Cho nên, không khí trong phòng lúc này rất ngột ngạt.
"Dù có đen đủi thế nào cũng còn hơn loại như cậu, suốt ngày nhắn tin với bạn trai người khác! " Lượng Muội không nhịn được chêm một câu.
Tranh đấu nữ hai nữ sinh bùng nổ từ đó.
Chân khiết đang vui vì chỗ Khải Tử Ca đã có chút rung động lại bị Lượng Muội vạch mặt, cô lập tức thẹn quá hóa rồ liền nhào qua.
Hai người nhanh chóng vồ lấy nhau chiến đấu.
"Hả? Không phải đang nói chuyện sao?" Tô Tố cũng nhào qua, dùng sức tách Chân Khiết ra.
"Bọn mày đều giả dối hết cả lũ, thấy cái tốt ai mà không thích cơ chứ?!" Chân Khiết tức điên rồi, tay chân quay cuồng cào mặt Lượng Muội, bị Tô Tố cản N lần liền giơ bình nước nóng lên ném.
Miệng bình nước nện thẳng vào mặt Lượng Muội, Chân Khiết vốn cao hơn Lượng Muội 1 cái đầu, cứ thế nước bên trong dội thẳng xuống hướng Lương Muội.
"Á" Lương Muội và Tô Tố cũng hét to, hai cánh tay Tô Tố bị bỏng rộp lên, nhưng cô đã bảo vệ được khuôn mặt của Lượng Muội không bị hao tổn chút gì.
Chân Khiết đứng sững lại, ngơ ngác phút chốc rồi xoay người xông ra ngoài.
Cả phòng hỗn loạn cực kì, đến 1 h sau, Tô Tố và Lượng Muội được đưa đến bệnh viện Cổ Lâu ngay gần đó.
Bác sĩ khám bệnh cẩn thận lấy dao mổ tách quần áo Lượng Muội chỉ trừ mặt và cổ, vùng trước ngực của cô bỏng đến mức sưng đỏ, nổi mụn nước.
Tô Tố cắn răng, cùng Xíu Mại an ủi Lượng Muội.
"Tố!" Cánh cửa phòng bệnh khoa bỏng bị đẩy mạnh, trước cửa là Hoa Hoa trong bộ đồ ngủ, chân mang dép lê, tóc ẩm ướt, khuôn mặt trắng bệch thở hồng hộc.
"Hoa Hoa?" Tô Tố vội vàng kéo rèm, che lấy bác sĩ và Lượng Muội
"Quả là dọa người, anh mới nghe chuyện phòng kí túc của em xong." Cậu vươn cánh tay kéo Tô Tố vào lòng, thở hắt ra nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ thương xót.
"Cánh tay em sao lại ra nông nỗi này?"
Anh mím chặt môi, sự tức giận trong ánh mắt ngày càng nhiều.
"Là bạn cùng phòng làm sao?" Anh nghiến răng ken két như muốn nhảy lên đánh người bất cứ lúc nào.
Tô Tố chợt rùng mình, cười khan: "Chỉ bỏng chút ấy mà, bạn học phía trong còn bị nặng hơn cơ..."
Lời con chưa hết Hoa Hoa đã chen vào: "Cô ta bị làm sao thì có liên quan gì đến anh, người anh quan tâm là em, sao lại có thể thông minh thế chứ, lấy tay mà chắn nước sôi?"
Tô Tố chỉ có thể cười gượng.
"Em thế này anh không yên lòng, cho nên..." Cậu ngừng lại, cau mày rồi ra một quyết định chắc chắn: "Bắt đầu từ hôm nay em hãy dọn đến ở với anh!"
Hả?
Đó không phải là sống chung sao?
Mặt Tô Tố đỏ như táo chín, không dám ngẩng đầu lên "Điều đó, hình như...không tốt lắm đâu!"
"Đây không phải đề nghị mà là mệnh lệnh." Hoa Hoa tức giận vô cùng, tóm lấy rồi vác Tô Tố lên vai, bước nhanh ra cổng bệnh viện.
"Nhưng...Nhưng...Bạn cùng phòng của em..."
"Kệ cha bạn cùng phòng!"
Có thể thấy Hoa Hoa tức nhiều như nào, con người dịu dàng săn sóc trước giờ lại có thể nói bậy thế này rồi thì Tô Tố bị vác trên vai cũng chỉ có thể ngậm mồm.
Đến hầm gửi xe sắc mặt anh mới dịu đi một chút.
"Anh đưa em đi siêu thị mua bàn chải đánh răng và khăn mặt, nơi anh ở không chuẩn bị nhiều đồ lắm."
Tô Tố đỏ mặt, liếc cậu, giải thích: "Kỳ thực, mọi chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ..."
Hoa Hoa tức quá hóa cười, nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Phải như nào mới nghiêm trọng, hủy dung nằm liệt giường, hay là tứ chi bất toại."
Có phải quá nghiệm trọng rồi không?
Tô Tố hít sâu nhỏ giọng giải thích: "Thực ra, lần này không phải nhằm vào em."
Hoa Hoa càng giận dữ, choàng lên cắn môi cô, lấy răng trừng phạt, giọng nói lung búng: "Nhưng em bị thương."
Cái hôn ngày càng nồng nhiệt, vốn chỉ là trừng phạt lại biến thành quấn quýt ngọt ngào đầy nóng bỏng.
Đến khi đè lên tay Tô Tố, hai người mới phản ứng lại.
Hoa Hoa chính trực trách móc: "Lần sau khi nói chuyện nghiêm túc không được làm loạn để thoát tội thế này biết không."
Giọng nói ai đó rất nghiêm túc làm cho Tô Tố không nói được gì.
"Còn nữa, nếu muốn qua chuyện thì em chủ động vẫn tốt hơn." Cậu nhẹ nhàng gợi ý, khóe môi cười nhẹ, ngữ khí nghiêm túc vô cùng.
Tô Tố lập tức ngồi thằng, do dự hỏi: "Vậy thì, có cần làm lại lần nữa không?"
Đang hôn sâu lại dừng đột ngột quả là mất hứng, cho nên, lần này, bạn học Tô hiếm hoi nhào tới, lướt qua vô lăng gặm lấy môi Hoa Hoa.
Hoa Hoa vừa sợ vừa tức, vươn tay nắm chặt vô lăng.
Xe xiêu vẹo phóng một đoạn dài, cuối cùng dừng lại cách tường 5mm.
"Hoa Hoa, anh chưa có bằng lái sao?"
Tô Tố vẫn chưa hoàn hồn, che miệng kinh ngạc.
Hoa Hoa thở dài, cúi mắt ý bảo Tô Tố nhìn, theo ánh mắt đó, Tô Tố phát hiện chân của cô đã bị cậu đá sang một bên, nếu như không lầm thì lúc nãy khi nhào người qua cô đã đạp trúng chân ga.
Bạn học Tô chảy mồ hôi, ngồi ngay ngắn không dám kích động nữa.
"Í, em không sang nữa sao?" Hoa Hoa cúi người dán mặt lên vô lăng, nghiêng người sang, cười híp mắt hỏi, đôi môi đỏ non mịn gợi cảm như dâu tây mọng nước.
Tô Tố nuốt ngụm nước miếng, lắc đầu, mới nghĩ đến khoảnh khắc kinh hồn bạt vía vữa này, sắc tâm của cô liện bị áp xuống đáy lòng.
"Em không qua thiệt hả?" Nụ cười Hoa Hoa lạnh dần tỏ vẻ tức tối.
Sau màn suýt đâm xe kinh thiên động địa kia, chứng say xe đáng xấu hố của bạn học Tô có nguy cơ trỗi dậy, trong xe, mùi nước hoa và xăng dầu trộn lẫn khiến dạ dày cô đảo lộn.
"Hoa Hoa, nhất định phải đến sao?" Cô nhịn cảm giác buồn nôn xuống, dần dần dựa qua, lúc hai môi sắp chạm nhau thì không thể nhịn được nữa mà nghiêng đầu nôn thốc nôn tháo.
Gương mặt anh tuấn ấm áp của Hoa Hoa trên vô lăng hoàn toàn xanh lè.
Còn chuyện gì mất mặt hơn việc trai gái hôn nhau, hôn đến mức nôn cả ra như này.
Cho nên, Hoa Hoa tức giận rồi, hậu quả thật nghiêm trọng!
------------Nhật ký Tô Tố, thời khắc đếm ngược hỗn loạn.
Tối đó, bạn học Tô tuyên bố tin vui với bạn cùng phòng.
Tất cả những bạn học đều vừa đố kị vừa hâm mộ chỉ có Chân Khiết lạnh lùng ho một tiếng kéo màn đến xoạt một cái, co người vào trong không thèm nói câu nào.
"Tô, cậu ấy ghen đó!"
Bạn học Xíu Mại nói trúng tim đen làm cho Chân Khiết nghiến răng kèn kẹt sau tấm màn.
"Cậu nói gì đấy?" Lúc sau cô đột nhiên kéo rèm ra, giọng âm u, nói: "Cậu ta gặp vận cứt chó thôi, đến khi vận may qua đi thì đứt gánh liền."
Tô Tố và Xíu Mại nhìn nhau ngầm hiểu rồi cùng than thở.
Gần đây Chân Khiết đang theo đuổi bạn trai của bạn cùng phòng - Lương Muội. Tuần trước, sau khi vô tình nhận điện thoại của Lương Muội xong, cậu ta liền bám riết lấy.
Nguyên nhân chỉ có một, cũng cực dễ hiểu, bạn trai của Lương Muội vốn là người có gia thế, nghe nói là người nhà của phó thị trưởng thành phố X, thành tích học rất thấp nhưng đi đâu cũng có xe đưa rước. Chân Khiết châm chọc Lương Muội nhiều lần, nói ngầm có, lộ liễu cũng có.
Cho nên, không khí trong phòng lúc này rất ngột ngạt.
"Dù có đen đủi thế nào cũng còn hơn loại như cậu, suốt ngày nhắn tin với bạn trai người khác! " Lượng Muội không nhịn được chêm một câu.
Tranh đấu nữ hai nữ sinh bùng nổ từ đó.
Chân khiết đang vui vì chỗ Khải Tử Ca đã có chút rung động lại bị Lượng Muội vạch mặt, cô lập tức thẹn quá hóa rồ liền nhào qua.
Hai người nhanh chóng vồ lấy nhau chiến đấu.
"Hả? Không phải đang nói chuyện sao?" Tô Tố cũng nhào qua, dùng sức tách Chân Khiết ra.
"Bọn mày đều giả dối hết cả lũ, thấy cái tốt ai mà không thích cơ chứ?!" Chân Khiết tức điên rồi, tay chân quay cuồng cào mặt Lượng Muội, bị Tô Tố cản N lần liền giơ bình nước nóng lên ném.
Miệng bình nước nện thẳng vào mặt Lượng Muội, Chân Khiết vốn cao hơn Lượng Muội 1 cái đầu, cứ thế nước bên trong dội thẳng xuống hướng Lương Muội.
"Á" Lương Muội và Tô Tố cũng hét to, hai cánh tay Tô Tố bị bỏng rộp lên, nhưng cô đã bảo vệ được khuôn mặt của Lượng Muội không bị hao tổn chút gì.
Chân Khiết đứng sững lại, ngơ ngác phút chốc rồi xoay người xông ra ngoài.
Cả phòng hỗn loạn cực kì, đến 1 h sau, Tô Tố và Lượng Muội được đưa đến bệnh viện Cổ Lâu ngay gần đó.
Bác sĩ khám bệnh cẩn thận lấy dao mổ tách quần áo Lượng Muội chỉ trừ mặt và cổ, vùng trước ngực của cô bỏng đến mức sưng đỏ, nổi mụn nước.
Tô Tố cắn răng, cùng Xíu Mại an ủi Lượng Muội.
"Tố!" Cánh cửa phòng bệnh khoa bỏng bị đẩy mạnh, trước cửa là Hoa Hoa trong bộ đồ ngủ, chân mang dép lê, tóc ẩm ướt, khuôn mặt trắng bệch thở hồng hộc.
"Hoa Hoa?" Tô Tố vội vàng kéo rèm, che lấy bác sĩ và Lượng Muội
"Quả là dọa người, anh mới nghe chuyện phòng kí túc của em xong." Cậu vươn cánh tay kéo Tô Tố vào lòng, thở hắt ra nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ thương xót.
"Cánh tay em sao lại ra nông nỗi này?"
Anh mím chặt môi, sự tức giận trong ánh mắt ngày càng nhiều.
"Là bạn cùng phòng làm sao?" Anh nghiến răng ken két như muốn nhảy lên đánh người bất cứ lúc nào.
Tô Tố chợt rùng mình, cười khan: "Chỉ bỏng chút ấy mà, bạn học phía trong còn bị nặng hơn cơ..."
Lời con chưa hết Hoa Hoa đã chen vào: "Cô ta bị làm sao thì có liên quan gì đến anh, người anh quan tâm là em, sao lại có thể thông minh thế chứ, lấy tay mà chắn nước sôi?"
Tô Tố chỉ có thể cười gượng.
"Em thế này anh không yên lòng, cho nên..." Cậu ngừng lại, cau mày rồi ra một quyết định chắc chắn: "Bắt đầu từ hôm nay em hãy dọn đến ở với anh!"
Hả?
Đó không phải là sống chung sao?
Mặt Tô Tố đỏ như táo chín, không dám ngẩng đầu lên "Điều đó, hình như...không tốt lắm đâu!"
"Đây không phải đề nghị mà là mệnh lệnh." Hoa Hoa tức giận vô cùng, tóm lấy rồi vác Tô Tố lên vai, bước nhanh ra cổng bệnh viện.
"Nhưng...Nhưng...Bạn cùng phòng của em..."
"Kệ cha bạn cùng phòng!"
Có thể thấy Hoa Hoa tức nhiều như nào, con người dịu dàng săn sóc trước giờ lại có thể nói bậy thế này rồi thì Tô Tố bị vác trên vai cũng chỉ có thể ngậm mồm.
Đến hầm gửi xe sắc mặt anh mới dịu đi một chút.
"Anh đưa em đi siêu thị mua bàn chải đánh răng và khăn mặt, nơi anh ở không chuẩn bị nhiều đồ lắm."
Tô Tố đỏ mặt, liếc cậu, giải thích: "Kỳ thực, mọi chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ..."
Hoa Hoa tức quá hóa cười, nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Phải như nào mới nghiêm trọng, hủy dung nằm liệt giường, hay là tứ chi bất toại."
Có phải quá nghiệm trọng rồi không?
Tô Tố hít sâu nhỏ giọng giải thích: "Thực ra, lần này không phải nhằm vào em."
Hoa Hoa càng giận dữ, choàng lên cắn môi cô, lấy răng trừng phạt, giọng nói lung búng: "Nhưng em bị thương."
Cái hôn ngày càng nồng nhiệt, vốn chỉ là trừng phạt lại biến thành quấn quýt ngọt ngào đầy nóng bỏng.
Đến khi đè lên tay Tô Tố, hai người mới phản ứng lại.
Hoa Hoa chính trực trách móc: "Lần sau khi nói chuyện nghiêm túc không được làm loạn để thoát tội thế này biết không."
Giọng nói ai đó rất nghiêm túc làm cho Tô Tố không nói được gì.
"Còn nữa, nếu muốn qua chuyện thì em chủ động vẫn tốt hơn." Cậu nhẹ nhàng gợi ý, khóe môi cười nhẹ, ngữ khí nghiêm túc vô cùng.
Tô Tố lập tức ngồi thằng, do dự hỏi: "Vậy thì, có cần làm lại lần nữa không?"
Đang hôn sâu lại dừng đột ngột quả là mất hứng, cho nên, lần này, bạn học Tô hiếm hoi nhào tới, lướt qua vô lăng gặm lấy môi Hoa Hoa.
Hoa Hoa vừa sợ vừa tức, vươn tay nắm chặt vô lăng.
Xe xiêu vẹo phóng một đoạn dài, cuối cùng dừng lại cách tường 5mm.
"Hoa Hoa, anh chưa có bằng lái sao?"
Tô Tố vẫn chưa hoàn hồn, che miệng kinh ngạc.
Hoa Hoa thở dài, cúi mắt ý bảo Tô Tố nhìn, theo ánh mắt đó, Tô Tố phát hiện chân của cô đã bị cậu đá sang một bên, nếu như không lầm thì lúc nãy khi nhào người qua cô đã đạp trúng chân ga.
Bạn học Tô chảy mồ hôi, ngồi ngay ngắn không dám kích động nữa.
"Í, em không sang nữa sao?" Hoa Hoa cúi người dán mặt lên vô lăng, nghiêng người sang, cười híp mắt hỏi, đôi môi đỏ non mịn gợi cảm như dâu tây mọng nước.
Tô Tố nuốt ngụm nước miếng, lắc đầu, mới nghĩ đến khoảnh khắc kinh hồn bạt vía vữa này, sắc tâm của cô liện bị áp xuống đáy lòng.
"Em không qua thiệt hả?" Nụ cười Hoa Hoa lạnh dần tỏ vẻ tức tối.
Sau màn suýt đâm xe kinh thiên động địa kia, chứng say xe đáng xấu hố của bạn học Tô có nguy cơ trỗi dậy, trong xe, mùi nước hoa và xăng dầu trộn lẫn khiến dạ dày cô đảo lộn.
"Hoa Hoa, nhất định phải đến sao?" Cô nhịn cảm giác buồn nôn xuống, dần dần dựa qua, lúc hai môi sắp chạm nhau thì không thể nhịn được nữa mà nghiêng đầu nôn thốc nôn tháo.
Gương mặt anh tuấn ấm áp của Hoa Hoa trên vô lăng hoàn toàn xanh lè.
Còn chuyện gì mất mặt hơn việc trai gái hôn nhau, hôn đến mức nôn cả ra như này.
Cho nên, Hoa Hoa tức giận rồi, hậu quả thật nghiêm trọng!