Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Mỗi người con gái đều có quyền yếu đuối.
---------Nhật ký Tô Tố, đúng tình hợp lý.
Cứ như trôi qua một thế kỉ, Hoa Hoa mới buông cánh tay Tô Tố, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Dưới ánh đèn, một vết máu mờ nhạt in trên môi Tô Tố. Cô cúi đầu, khuôn mặt đỏ lên, hai tay nắm thành quyền như đang kìm nén điều gì đó.
Không thể tha thứ!
Tuyệt đối không thể tha thứ!
Ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt trong thế giới nhỏ của cô.
Bạn học Hoa Hoa thế mà lại bắt cá hai tay, lại còn trêu trọc cô sau khi đã nắm tay người khác rất mờ ám và thân mật nữa.
Nghĩ đến đó, ngọn lửa trong lòng cô lập tức bộc phát.
Cánh tay mang năng lượng của gấu giơ lên, giáng một nhát mạnh mẽ vào mặt ai đó. Một tiếng "Bốp" chói tai vang lên khiến cho toàn thể sinh viên ngơ ngác tại chỗ.
Ánh mắt Hoa Hoa lại phát sáng tứ phía.
Vệt hồng hồng hình năm ngón tay in trên làn da trắng nõn của cậu.
Cậu tức quá hóa cười hỏi: "Cậu tát tớ?". Giọng cậu rất thấp dường như rất giận, ánh mắt sáng như ánh đèn còn mang theo tia lửa điện nhắm thẳng vào Tô Tố.
Bạn học Tô lập tức cứng đờ.
Bởi vì cô thấy Hoa Hoa đang từ từ giơ cánh tay lên...
"Cậu không được đánh con gái." Cố tiểu bạch mã tỉnh táo ngăn Hoa Hoa, tức giận trách móc cậu: "Huống hồ, cô ấy chưa đồng ý làm bạn gái cậu."
Hoa Hoa tức giận vô cùng, cười lạnh liếc Cố tiểu bạch mã: "Thế thì có liên quan gì đến cậu?"
Cố tiểu bạch mã nhất thời cứng lưỡi, nhìn chằm chằm Hoa Hoa giơ bàn tay khác lên.
Tay phải đã bị nắm thì tay trái lại giơ lên.
Tô Tố sợ đến mức nhắm tịt mắt.
Hoa Hoa giận dữ, cười lạnh lẽo thế này thật đáng sợ, cô đột nhiên mất đi ý thức, chỉ biết đơ người tại chỗ chờ đợi cái tát của cậu.
Hoa Hoa mỉm cười rồi đột nhiên lạnh lùng vung tay xuống.
Tô Tố nhắm mắt, thấp thỏm, run bần bật. Tay giương cao, vung lại nhanh, nhất định sẽ rất đau đây.
Trái tim Tô Tố đập nhanh vô cùng, chờ đợi khoảnh khắc đau đớn diễn ra.
Ơ, sao lại không có gì?
Tô Tố hé nửa mắt thì thấy Hoa Hoa cười như có như không.
Tay cậu không đập lên mặt Tô Tố mà trượt xuống bên tai, lướt qua mái tóc, dừng lại trước ngực cô, rồi đột nhiên, ôm chặt Tô Tố đang khóc thút thít vào trong lòng.
Sau đó là một nụ hôn mạnh mẽ hơn nữa.
Hoa Hoa tấn công mãnh liệt, chiếm lấy cái lưỡi của bạn học Tô, nuốt lấy từng chút không khí trong miệng cô. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau như hai con cá, linh hoạt lướt qua răng lợi đối phương.
Nụ hôn này kéo dài trọn 5 phút.
Đột nhiên, quần chúng bắt đầu tỉnh lại và cho hai người đang hôn cuồng dại một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Tiếng hoan hô giòn giã vang vọng trong hội trường khép kín.
Mặt Tô Tố đỏ rực, cô cố gắng tách ra mấy lần nhưng không được, ngược lại lại làm cho Hoa Hoa cơ hội hôn sâu hơn.
Tiếng cổ vũ càng ngày càng lớn.
Sắc mặt Cố tiểu bạch mã ngày càng ảm đạm. Trong tiếng vỗ tay hân hoan vang khắp hội trường, một mình cậu lảo đảo bước từng bước rời đi.
Bên ngoài ánh sao sáng giăng khắp trời, âm thanh ồn ã đã bị chặn lại bởi bức tường xung quanh.
Bên ngoài tĩnh lặng với bên trong nào nhiệt dường như hai thế giới tách biệt hoàn toàn.
Cậu ngẩng đầu ngước nhìn các vì sao, mỗi một ngôi sao đều mờ ảo lúc sáng lúc tỏ. Đó là do nước mắt gột rửa mọi thứ tạo nên.
Hóa ra, ngắm sao trong nước mắt cũng đẹp như vậy.
Mỗi ngôi sao như biến thành Tô Tố với khuôn mặt ngượng ngùng của thuở đầu, cái dáng thấp thỏm đưa thư tình, vẻ mặt đau lòng khi bị từ chối hay dáng vẻ nuốt nước mắt khi bị tổn thương, và cả bóng dáng cô lẽo đẽo phía sau gọi to tên cậu.
Mọi thứ đều rõ ràng mới như ngày hôm qua.
Thế nhưng, Cố tiểu bạch mã biết rằng tất cả đã trôi vào quá khứ.
Trái tim Tô Tố đã không còn hình bóng cậu.
Cứ thế thôi, tạm biệt kí ức tươi đẹp xa xăm...(*Chém, vì không tra được)
-------------------------------------
Nụ hôn kiểu Pháp kéo dài 5 phút khiến Tô Tố và Hoa Hoa thở hồng hộc.
Hai người nhìn nhau, một lúc sau Tô Tố bùng nổ, cô cầm 2 cái gót giày vừa bẻ xong ném thẳng vào đầu Hoa Hoa, chắc mẩm cậu sẽ không ném lại.
Nộ khí trong cô lại dâng trào lần nữa.
Ai đó vừa ném người đã nhấc chân chạy điên cuồng, vừa chạy vừa mắng: "Hoa Vô Khuyết, tôi hận cậu."
Quần chúng bất chợt cười vang.
Sau khi hôn cuồng nhiệt như thế mà còn nói hận thì đúng là buồn cười.
Hoa Hoa miết chặt hai cái sừng mới mọc, dở khóc dở cười nhìn Tô Tố chạy mất dạng.
Đại khái là cậu có thể đoán được khởi nguồn cơn giận của cô. Cho nên cậu không hề lo lắng mà cong khóe môi cười sung sướng, lòng càng chắc chắn Tô Tố đã để ý đến mình.
Cô ấy đang ghen cho nên mới cáu thế.
Nếu bây giờ đuổi theo, với tính cách của cô thì hai người chỉ có đánh nhau mới giải quyết được vấn đề. Thế nên, tốt nhất là để cô bình tĩnh lại.
Vì vậy, bạn học Hoa Hoa không hề đuổi theo Tô Tố.
Bạn học Tô ôm miệng chạy điên cuồng, cứ như nữ chính bị ức hiếp trong một tác phẩm điện ảnh cổ điển thời xưa, loạng choạng chạy bước nhỏ cả một quãng đường dài.
Cô rẽ vào đài phun nước của trường rồi lao thẳng đến chỗ cây Hông(1) to nhất, bắt đầu khóc lóc rất thương tâm.
Nấp sau thân cây cũng là một bạn học đang bị kích động vô cùng. Cậu đến sớm hơn, cũng đang đấm cây mà nức nở.
"Bạn học Hoa, bạn học Hoa của tôi ới..." Giọng nói thê lương có phần tuyệt vọng vang lên. "Sao cậu lại có thể không sáng suốt như vậy chứ???"
Lời than vãn liên tiếp đã gợi lên tiềm năng hóng chuyện của bạn học Tô đang đấm cây đau khổ.
"Cho dù cậu có lương thiện thì cũng không nên vì nước quên mình...tìm một người con gái như thế...tự hủy hoại bản thân như thế á... "
Giọng nói đó tiếp tục than thở, càng ngày càng mãnh liệt.
Trong bóng đêm, Tô Tố cẩn thận ló đầu ra, nhìn trộm bạn học phía sau thân cây kia.
Vừa nhìn cô liền sững sờ thốt lên: "Bạn học Tiểu Cường..."
Hóa ra là trai đẹp bình thường đã nhiều ngày không thấy. Giờ, một tay cậu đang cầm khăn giấy, một tay đấm thân cây, khóc lóc rất đau thương.
Nghe thấy tiếng gọi của Tô Tố, cậu ta liền há to miệng như ăn phải ruồi bọ. Thân mình cứng đơ như rối gỗ.
Sau 1 lúc, cậu chạy đến cầm chặt tay Tô Tố, nước mắt lã chã, tuyệt vọng nói với cô: "Bạn học Tô, không phải hôm trước cậu coi trọng tôi sao?"
Tô Tố ngơ ngác gật đầu.
Bạn học Vương Tiểu Cường tỏ vẻ chính nghĩa hất tóc, to giọng tuyên bố: "Đã nhắm trúng tôi, vậy thì, cậu hãy theo đuổi tôi đi."
Nói xong cậu ta nắm chặt bàn tay, rưng rưng nước mắt.
Để thể hiện quyết tâm của mình, cậu còn cố gắng ưỡn thẳng xương sườn và ngực.
Thấy vẻ mặt mơ hồ của Tô Tố, cậu ôm đầu kêu lên: "Đến đây, đến hủy hại tôi đi, để tôi làm bạn trai cậu!" Sau đó, cậu ta đột nhiên nghẹn họng, nước mắt như mưa, khẩn cầu tha thiết: "Xin cậu hãy buông tha bạn học Hoa Hoa!"
Buông tha cậu ấy đi mà...
Xin hãy buông tha thiên thần của lòng tôi...
(1) Cây Hông: cây thân gỗ có lá sớm rụng, cao 10-25 m, với các lá to, bản rộng tới 15-40 cm, mọc thành cặp đối trên cành.
---------Nhật ký Tô Tố, đúng tình hợp lý.
Cứ như trôi qua một thế kỉ, Hoa Hoa mới buông cánh tay Tô Tố, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Dưới ánh đèn, một vết máu mờ nhạt in trên môi Tô Tố. Cô cúi đầu, khuôn mặt đỏ lên, hai tay nắm thành quyền như đang kìm nén điều gì đó.
Không thể tha thứ!
Tuyệt đối không thể tha thứ!
Ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt trong thế giới nhỏ của cô.
Bạn học Hoa Hoa thế mà lại bắt cá hai tay, lại còn trêu trọc cô sau khi đã nắm tay người khác rất mờ ám và thân mật nữa.
Nghĩ đến đó, ngọn lửa trong lòng cô lập tức bộc phát.
Cánh tay mang năng lượng của gấu giơ lên, giáng một nhát mạnh mẽ vào mặt ai đó. Một tiếng "Bốp" chói tai vang lên khiến cho toàn thể sinh viên ngơ ngác tại chỗ.
Ánh mắt Hoa Hoa lại phát sáng tứ phía.
Vệt hồng hồng hình năm ngón tay in trên làn da trắng nõn của cậu.
Cậu tức quá hóa cười hỏi: "Cậu tát tớ?". Giọng cậu rất thấp dường như rất giận, ánh mắt sáng như ánh đèn còn mang theo tia lửa điện nhắm thẳng vào Tô Tố.
Bạn học Tô lập tức cứng đờ.
Bởi vì cô thấy Hoa Hoa đang từ từ giơ cánh tay lên...
"Cậu không được đánh con gái." Cố tiểu bạch mã tỉnh táo ngăn Hoa Hoa, tức giận trách móc cậu: "Huống hồ, cô ấy chưa đồng ý làm bạn gái cậu."
Hoa Hoa tức giận vô cùng, cười lạnh liếc Cố tiểu bạch mã: "Thế thì có liên quan gì đến cậu?"
Cố tiểu bạch mã nhất thời cứng lưỡi, nhìn chằm chằm Hoa Hoa giơ bàn tay khác lên.
Tay phải đã bị nắm thì tay trái lại giơ lên.
Tô Tố sợ đến mức nhắm tịt mắt.
Hoa Hoa giận dữ, cười lạnh lẽo thế này thật đáng sợ, cô đột nhiên mất đi ý thức, chỉ biết đơ người tại chỗ chờ đợi cái tát của cậu.
Hoa Hoa mỉm cười rồi đột nhiên lạnh lùng vung tay xuống.
Tô Tố nhắm mắt, thấp thỏm, run bần bật. Tay giương cao, vung lại nhanh, nhất định sẽ rất đau đây.
Trái tim Tô Tố đập nhanh vô cùng, chờ đợi khoảnh khắc đau đớn diễn ra.
Ơ, sao lại không có gì?
Tô Tố hé nửa mắt thì thấy Hoa Hoa cười như có như không.
Tay cậu không đập lên mặt Tô Tố mà trượt xuống bên tai, lướt qua mái tóc, dừng lại trước ngực cô, rồi đột nhiên, ôm chặt Tô Tố đang khóc thút thít vào trong lòng.
Sau đó là một nụ hôn mạnh mẽ hơn nữa.
Hoa Hoa tấn công mãnh liệt, chiếm lấy cái lưỡi của bạn học Tô, nuốt lấy từng chút không khí trong miệng cô. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau như hai con cá, linh hoạt lướt qua răng lợi đối phương.
Nụ hôn này kéo dài trọn 5 phút.
Đột nhiên, quần chúng bắt đầu tỉnh lại và cho hai người đang hôn cuồng dại một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Tiếng hoan hô giòn giã vang vọng trong hội trường khép kín.
Mặt Tô Tố đỏ rực, cô cố gắng tách ra mấy lần nhưng không được, ngược lại lại làm cho Hoa Hoa cơ hội hôn sâu hơn.
Tiếng cổ vũ càng ngày càng lớn.
Sắc mặt Cố tiểu bạch mã ngày càng ảm đạm. Trong tiếng vỗ tay hân hoan vang khắp hội trường, một mình cậu lảo đảo bước từng bước rời đi.
Bên ngoài ánh sao sáng giăng khắp trời, âm thanh ồn ã đã bị chặn lại bởi bức tường xung quanh.
Bên ngoài tĩnh lặng với bên trong nào nhiệt dường như hai thế giới tách biệt hoàn toàn.
Cậu ngẩng đầu ngước nhìn các vì sao, mỗi một ngôi sao đều mờ ảo lúc sáng lúc tỏ. Đó là do nước mắt gột rửa mọi thứ tạo nên.
Hóa ra, ngắm sao trong nước mắt cũng đẹp như vậy.
Mỗi ngôi sao như biến thành Tô Tố với khuôn mặt ngượng ngùng của thuở đầu, cái dáng thấp thỏm đưa thư tình, vẻ mặt đau lòng khi bị từ chối hay dáng vẻ nuốt nước mắt khi bị tổn thương, và cả bóng dáng cô lẽo đẽo phía sau gọi to tên cậu.
Mọi thứ đều rõ ràng mới như ngày hôm qua.
Thế nhưng, Cố tiểu bạch mã biết rằng tất cả đã trôi vào quá khứ.
Trái tim Tô Tố đã không còn hình bóng cậu.
Cứ thế thôi, tạm biệt kí ức tươi đẹp xa xăm...(*Chém, vì không tra được)
-------------------------------------
Nụ hôn kiểu Pháp kéo dài 5 phút khiến Tô Tố và Hoa Hoa thở hồng hộc.
Hai người nhìn nhau, một lúc sau Tô Tố bùng nổ, cô cầm 2 cái gót giày vừa bẻ xong ném thẳng vào đầu Hoa Hoa, chắc mẩm cậu sẽ không ném lại.
Nộ khí trong cô lại dâng trào lần nữa.
Ai đó vừa ném người đã nhấc chân chạy điên cuồng, vừa chạy vừa mắng: "Hoa Vô Khuyết, tôi hận cậu."
Quần chúng bất chợt cười vang.
Sau khi hôn cuồng nhiệt như thế mà còn nói hận thì đúng là buồn cười.
Hoa Hoa miết chặt hai cái sừng mới mọc, dở khóc dở cười nhìn Tô Tố chạy mất dạng.
Đại khái là cậu có thể đoán được khởi nguồn cơn giận của cô. Cho nên cậu không hề lo lắng mà cong khóe môi cười sung sướng, lòng càng chắc chắn Tô Tố đã để ý đến mình.
Cô ấy đang ghen cho nên mới cáu thế.
Nếu bây giờ đuổi theo, với tính cách của cô thì hai người chỉ có đánh nhau mới giải quyết được vấn đề. Thế nên, tốt nhất là để cô bình tĩnh lại.
Vì vậy, bạn học Hoa Hoa không hề đuổi theo Tô Tố.
Bạn học Tô ôm miệng chạy điên cuồng, cứ như nữ chính bị ức hiếp trong một tác phẩm điện ảnh cổ điển thời xưa, loạng choạng chạy bước nhỏ cả một quãng đường dài.
Cô rẽ vào đài phun nước của trường rồi lao thẳng đến chỗ cây Hông(1) to nhất, bắt đầu khóc lóc rất thương tâm.
Nấp sau thân cây cũng là một bạn học đang bị kích động vô cùng. Cậu đến sớm hơn, cũng đang đấm cây mà nức nở.
"Bạn học Hoa, bạn học Hoa của tôi ới..." Giọng nói thê lương có phần tuyệt vọng vang lên. "Sao cậu lại có thể không sáng suốt như vậy chứ???"
Lời than vãn liên tiếp đã gợi lên tiềm năng hóng chuyện của bạn học Tô đang đấm cây đau khổ.
"Cho dù cậu có lương thiện thì cũng không nên vì nước quên mình...tìm một người con gái như thế...tự hủy hoại bản thân như thế á... "
Giọng nói đó tiếp tục than thở, càng ngày càng mãnh liệt.
Trong bóng đêm, Tô Tố cẩn thận ló đầu ra, nhìn trộm bạn học phía sau thân cây kia.
Vừa nhìn cô liền sững sờ thốt lên: "Bạn học Tiểu Cường..."
Hóa ra là trai đẹp bình thường đã nhiều ngày không thấy. Giờ, một tay cậu đang cầm khăn giấy, một tay đấm thân cây, khóc lóc rất đau thương.
Nghe thấy tiếng gọi của Tô Tố, cậu ta liền há to miệng như ăn phải ruồi bọ. Thân mình cứng đơ như rối gỗ.
Sau 1 lúc, cậu chạy đến cầm chặt tay Tô Tố, nước mắt lã chã, tuyệt vọng nói với cô: "Bạn học Tô, không phải hôm trước cậu coi trọng tôi sao?"
Tô Tố ngơ ngác gật đầu.
Bạn học Vương Tiểu Cường tỏ vẻ chính nghĩa hất tóc, to giọng tuyên bố: "Đã nhắm trúng tôi, vậy thì, cậu hãy theo đuổi tôi đi."
Nói xong cậu ta nắm chặt bàn tay, rưng rưng nước mắt.
Để thể hiện quyết tâm của mình, cậu còn cố gắng ưỡn thẳng xương sườn và ngực.
Thấy vẻ mặt mơ hồ của Tô Tố, cậu ôm đầu kêu lên: "Đến đây, đến hủy hại tôi đi, để tôi làm bạn trai cậu!" Sau đó, cậu ta đột nhiên nghẹn họng, nước mắt như mưa, khẩn cầu tha thiết: "Xin cậu hãy buông tha bạn học Hoa Hoa!"
Buông tha cậu ấy đi mà...
Xin hãy buông tha thiên thần của lòng tôi...
(1) Cây Hông: cây thân gỗ có lá sớm rụng, cao 10-25 m, với các lá to, bản rộng tới 15-40 cm, mọc thành cặp đối trên cành.