Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Tình yêu cần sóng gió, giận dỗi là liều thuốc kích thích tốt nhất
-----------Nhật ký Tô Tố, đêm trước khi xảy ra nụ hôn nồng nhiệt
Quả nhiên trong những ngày tiếp đó, bạn học Chân không thèm để ý đến Tô Tố.
Dù cho cùng một ký túc Chân Khiết và Tô Tố cũng coi nhau như không khí, chạm mặt nhau lại giả vờ như không gặp, ngọn lửa hừng hực đều đang bừng cháy trong lòng hai người.
Cạnh bể nước giặt giũ của ký túc, bạn học Xíu Mại kinh ngạc khi phát hiện bạn học Chân đang bóp nát xà phòng rửa mặt của Tô Tố, chà xoạt xoạt vào quần nhỏ của mình.
"Á, cái này ...hình như là của Tô Tố mà!" Do dự một lúc lâu, Xíu Mại không nhịn được mà mà nhắc nhở.
"Ừ, tớ biết." Bạn học Chân nghiêng đầu 45 độ, cười thản nhiên: "Cho nên tớ mới lấy giặt nội y, nhằm tận dụng đồ bỏ đi..."
Xíu Mại im lặng triệt để.
Nhịn cả một buổi chiều, lương tâm Xíu Mại luôn đau khổ áy náy, cuối cùng không nhịn được mà kể hết với Tô Tố.
Khi báo cho Tô Tố biết, bạn học Tô đang ngồi trong kí túc đang lấy nước sôi của bạn học Chân úp mì.
"Thế hả?" Bạn học Tô chống má, vừa tỏ vẻ cao thâm mà trầm tư vừa dùng nước sôi của bạn học Chân.Sau đó rất tự nhiên đổ nước ngâm chân, gội đầu rồi thản nhiên đáp lời Xíu Mại: "Chúng ta phải hòa hảo, không nên đối đầu với nhau như vậy."
Nói xong cô đi đến bể nước đổ đầy hai phích nước lã, đặt xuống dưới gầm giường bạn học Chân y như cũ rồi quay đầu tiếp tục nói chuyện với Xíu Mại: "Giữa bạn bè, không nên tố cáo lẫn nhau, như thế là không hòa hợp."
Xíu Mại trợn mắt hà mồm đứng ngơ ngác, hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện.
Quả nhiên bạn học Chân và bạn học Tô đều rất được, rất mạnh mẽ.
Chính vì thế, mối thù của hai người được nâng lên một tầm cao mới.
Cuối tuần sắp đến.
Vừa mới 4 giờ, Hoa Hoa đã tràn trề tự tin đứng trước kĩ túc xá nữ, tay cầm bó hoa. Cậu đã cho Tô Tố mấy ngày để giải quyết vấn đề tình cảm trong quá khứ.
Yêu một người là phải tôn trọng người ấy.
Cho cô ấy không gian, nhẫn nhịn không can thiệp vào cuộc sống cô ấy.
Hoa Hoa luôn nghĩ như thế.
"Tố, cậu xuống rồi à?" Hoa Hoa cười rất dịu dàng khi thấy Tô Tố hiếm hoi để xõa tóc, mặc chiếc váy chữ A màu tím lần trước.
"Hoa Hoa, sao cậu lại đến đây?" Tô Tố chớp mắt, cúi đầu chột dạ: "Tớ cứ nghĩ hôm nay cậu không đến."
Hoa Hoa không nhắc đến Đêm hội hữu nghị trước mặt cô, cho nên bạn học Tô cứ luôn cho rằng cậu không thèm tham gia những buổi họp mặt thế này. Trong ấn tượng, Hoa Hoa vẫn luôn không mặn mà gì cho lắm với các hoạt động, tất cả những buổi họp mặt lớn nhỏ hồi tiểu học nếu không bắt buộc đi, cậu liền không đi.
"Tớ đến đón cậu đi dạ hội." Hoa Hoa cười nói. Hôm nay cậu khoác lên mình bộ tây trang màu đen rất vừa người, bộ quần áo chiết eo, ống quần dài càng làm nổi bật vẻ đẹp trai vốn có của cậu.
"Nhưng mình đã hẹn người khác rồi."
Không hiểu sao bản thân Tô Tố không muốn nói cho Hoa Hoa biết, người đi cùng cô đến dạ hội là Cố tiểu bạch mã. Mặc dù không tình nguyện nhưng nghĩ lại Tô Tố vẫn nói thẳng.
"Gì cơ?" Hoa Hoa híp mắt, cười lạnh, sau đó lạnh lùng hỏi: "Cậu với cậu ta vẫn còn lui tới?"
Cho cô thời gian 1 tuần, vốn mong cô giải quyết triệt để vấn đề tình cảm, thế mà không ngờ, bọn họ không những không cắt đứt mà còn rủ nhau tham gia dạ hội.
Rốt cục là do bản thân quá khoan dung hay là do cô nhóc này đã mài hết sự nhường nhịn của cậu?
"Cậu ta bao giờ đến?" Ánh mắt Hoa Hoa bắn ra tia sáng lạnh, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã 4h30. "Cậu ta mấy giờ đến đón cậu?"
Tô Tố chợt cứng miệng, vốn nghĩ Hoa Hoa sẽ không để tâm đến mấy chuyện dạ hội nên cô không chủ động nói với cậu, giờ đây, bị tra hỏi, hiệu quả thật khác biệt.
Tự thú và tự khai đúng là hai khái niệm khác nhau.
"Cậu không muốn nói." Hoa Hoa nhướn mày, lại gần Tô Tố, tức giận nói: "Lại còn không muốn cho tớ biết?"
Tô Tố cúi đầu, im lặng ứng đối.
Cô cho rằng chỉ cần nhận thua không tranh luận với cậu và giả vờ nhu nhược là có thể làm cho cậu bớt giận.
Đáng tiếc, sự việc lần này liên quan đến vấn đề tình cảm của hai người, Hoa Hoa nào có nguôi dễ như thế.
Thế là, bạn học Hoa Hoa càng tức giận, khóe môi nở nụ cười nhạt mà lạnh lẽo.
"Được, vậy tớ cũng chờ." Cậu từ từ đút tay vào túi quần, tỏ vẻ thoải mái, miệng ngậm cười nhưng ánh mắt không hề vui vẻ.
Lần này cậu thật sự bị chọc giận!
"Cậu có thể mời người khác mà." Bạn học Tô lo sợ lí nhí đề nghị, không dám liếc mắt nhìn, "Cậu mới đến, bạn bè cũng ít, đây là cơ hội để kết bạn đó."
Mặc dù cái lí do này quá miễn cưỡng nhưng đây lại là lời từ chối tốt nhất mà cô có thể nghĩ.
Hoa Hoa tức quá hóa cười, vươn tay kìm vai Tô Tố nhìn vào mắt cô nói: "Ý của cậu là đề nghị tớ tìm người con gái khác."
Ánh mắt cậu lấp lóe, lạnh như băng, đôi môi cũng trắng bệch do tức giận, thấy Tô Tố vẫn im lặng, bàn tay nắm vai cô dần siết chặt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tô Tố bắt đầu thấp thỏm vì bị nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng không thể kiên trì được mà định nhận lời Hoa Hoa.
Thôi đi, dù cho có lỗi với Cố tiểu bạch mã cũng không thể phụ lòng Hoa Hoa được.
Rõ ràng cậu ấy đã giận lắm rồi.
Mà, bản thân cô cũng không thực sự thích Cố tiểu bạch mã, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm đen đủi, dù sao cũng phải giải thích rõ ràng.
"Tớ..." Tô Tố há miệng định đồng ý.
"Được, như cậu mọng muốn." Lời còn chưa nói hết, Hoa Hoa đã lạnh lùng ngăn lại bằng 1 câu.
Cậu thậm chí như không muốn nhìn thấy Tô Tố nữa mà buông vai cô, xoay người bước đi thoăn thoắt không chút do dự.
Chân dài đi cũng rất nhanh, Tô Tố hốt hoảng đuổi theo cậu vài bước thế nhưng khoảng cách giữa hai người ngày càng xa...
"Hoa Vô Khuyết..." Cuối cùng khi không nhịn được nữa, Tô Tố thốt lên, giọng nói mang theo sự hối hận kì lạ.
Hoa Hoa dừng một chút, lần đầu tiên không hề đáp lại mà đi càng nhanh hơn, quẹo một cái liền biến mất ngay trước mắt Tô Tố.
Trái tim Tô Tố nhu bị khoét một lỗ hổng, co rút đau đớn.
Cô đứng đầu ngõ ngay chỗ rẽ, không ngừng an ủi bản thân 'Hoa hoa chỉ tức giận nhất thời, người dịu dàng như thế sẽ không giận lâu đâu.'
Thế nhưng bản thân cô vẫn lo sợ và bất an làm sao.
Cái cảm giác thấp thỏm không yên này vẫn lan tràn cho đến khi Cố tiểu bạch mã đến.
"Tô Tố, cậu đợi lâu chưa?" Hôm nay Cố tiểu bạch mã mặc một bộ âu phục màu trắng ngà, ánh mắt mang cười, đôi mi chan chứa tình cảm, vươn tay kéo Tô Tố: "Chúng ta đi!"
Tô Tố nhẹ nhàng tránh, cười yếu ớt nói: "Ừ, đi thôi."
Bởi vì quá bi thương nên trên suốt quãng đường Tô Tố không nói câu nào, đầu cúi thấp, tóc che khuất mặt. Cố tiểu bạch mã nhìn qua mấy lần cũng không thấy được sắc mặt cô.
Nhưng, cậu biết rằng bạn học Tô rõ ràng đang chịu sự đả kích nào đó.
Một đả kích to lớn đến mức khiến cô không buồn nói chuyện.
Mà cậu, bị ngăn cách ở bên ngoài thế giới của ai đó rất xa, xa đến mức cô không muốn để lộ chút tình cảm nào cho cậu.
Nụ hôn định mệnh mang theo những bồi hồi sắp đến...
-----------------Nhật ký Tô Tố, nhịp tim tăng tốc.
Hội trường Đêm hội hữu nghị mang đậm màu sắc của thập niên 50.
Bức tường trước sàn nhảy có dán 1 dòng chữ: Đêm hội hữu nghị của khoa X, khoa XX và khoa XXX
Tình cảm đói khát hiện lên rõ ràng qua chủ đề.
Trong hội trường đều là những trai gái mang tinh thần xúc động và ánh mắt xanh lè đi tìm nam thanh nữ tú.
Từ lúc vào hội trường đến giờ Tô Tố vẫn luôn lặng im, có vẻ buồn bực.
"Tô Tố, cậu không vui à?" Cố tiểu bạch mã cúi đầu nhìn cô, thế nhưng người nào đó lại mang bộ mặt tiêu điều nghiêm túc, ngó nghiêng tìm kiếm không để ý đến câu hỏi của cậu.
Đột nhiên ánh mắt cô sáng lên nhìn chằm chằm vào 1 chỗ.
Có một đôi kim đồng ngọc nữ đang đứng bên sàn nhảy trong hội trường, nam cao lớn, cử chỉ nhã nhặn, nữ cười dịu dàng dáng vẻ yêu kiều động lòng người.
Trái tim Tô Tố chợt như bị ái đó véo, đau ê ẩm.
"Cậu sao thế?" Cố tiểu bạch mã thấy mặt Tô Tố trắng dần, nhìn theo ánh mắt cô, cậu cũng không nhịn được mà sững sờ: "Đó là bạn tiểu học của cậu?"
Tô Tố hoang mang gật đầu.
Không biết người con gái đó nói gì bên tai Hoa Hoa mà làm cho cậu cong khóe môi. Đôi môi vừa đỏ vừa căng mịn cười như không cười giồng hệt quả dâu tây mọng nước làm cho mặt người con gái đỏ rực.
Cô ấy giơ tay đẩy nhẹ Hoa Hoa lại bị Hoa Hoa túm được, nắm trong lòng bản tay lớn của cậu, sau đó họ nhìn nhau chăm chú đầy tình cảm.
Hơi nước chợt dâng lên trong mắt Tô Tố, trái tim bắt đầu co rút từng đợt mang theo cảm giác tê dại từ đáy lòng.
Cảm giác đau đớn này không chỉ lướt qua mà giống như bị một con dao cùn cưa đi cưa lại nhiều lần từng nhát từng nhát một mà nhói lên.
"Cố Liên Thành, chúng ta nhảy đi." Tô Tố ngẩng đầu nuốt lệ, thốt lên một câu mạnh mẽ, trong hơi thở như mang theo vị mặn của nước mắt "Chúng ta vào giữa nhảy."
Cố tiểu bạch mã hơi sững người sau đó cười ấm áp, dưới ánh đèn dịu dàng bộ quần áo trắng như tuyết làm cậu trông như bạch mã hoàng tử. Cậu hơi khom người vươn tay ra trước mặt Tô Tố.
Trong hội trường đã có 3, 4 cặp đôi phiêu phiêu nhảy theo nhạc, toàn là cấp cao thủ.
Khi hai người bước lên đài, Tô Tố liền hối hận. Sở trường của Tô Tố là disco, chính là điệu nhảy vểnh mông cao lên rồi từ từ uốn éo sao đó nhẹ nhàng lắc lư, chậm rãi di chuyền trong không gian.
Cô đã học được điệu này trong lúc tham gia hoạt động giao lưu Disco buổi tổi của các cụ già ở Minh cố cung. (cố cung nhà Minh ở tp Nam Kinh Trung Quốc)
Cho nên, 3 chậm, 3 nhanh, nhếch mông, kéo nhẹ (1) với cô mà nói chính là loại võ công cao thâm không thể với tới.
Cho nên, Cố Liên Thành nhanh chóng thấy được bạn học Tô đuối sức.
Đầu tiên, gót giày cô cao ngất như hai chiếc dùi không ngừng nghiến lên chân Cố tiểu bạch mã, bị cô đạp trúng cậu sẽ điếng người 3,4 phút cho đến khi cơn đau đi qua mới bước tiếp.
Tiếp đó, bạn học Tô không quen đi giày cao gót, bình thường đi hai chân còn đánh vào nhau, khi khiêu vũ do quá lo lắng mỗi bước di chuyển đều như cường thi.
Cho nên, hai người bọn họ càng nhảy càng chậm, cuối cùng đứng ngay tại chính giữa sàn nhảy.
Cố tiểu bạch mã khóc dở mếu dở.
Tô Tố cũng muốn nhìn cậu cười bất lực, thế nhưng cô cười không nổi.
Trong sàn nhảy lại xuất hiện một cặp đôi hấp dẫn ánh mắt của hầu hết mọi người, động tác của hai người vừa nhã nhặn vừa thuần thục lại mang theo khí chất cao quý, bộ váy của người con gái phát ra ánh sáng tuyệt đẹp còn người con trai thì luôn mang ánh mắt chan chứa tình cảm và đôi môi ngậm cười.
Hai người cứ như công chúa và hoàng tử bước ra từ trong tranh.
Nước bắt Tô Tố bất giác rơi xuống. Cô nhìn bản thân rồi nhìn Cố tiểu bạch mã, trái tim phút chốc lạnh lẽo, khó xử bội phần.
"Tớ muốn ngồi một chút." Giọng cô rất trầm và đầy thương cảm, bởi vì gót giầy quá cao mà chân vẹo đi.
"Cẩn thận." Cố tiểu bạch mã ôm lấy thân mình loạng choạng chực ngã của cô từ đằng sau, bao bọc cả người cô trong vòng tay cậu một cách ám muội.
Ngay lập tức một ánh mắt lạnh lẽo mang theo hơi lạnh dừng lại trên lưng hai người.
Tô Tố nhìn theo hướng đó lại thấy Hoa Hoa đang cười rất vui vẻ, cậu thậm chí còn vươn tay vén lọn tọc của bạn nhảy ra sau tai.
Tô Tố lập tức nhớ đến buổi trưa hôm nọ trước tiệm bách hóa mới ở khu phố mới ai đó cũng dịu dàng vén tóc cho mình. Tâm trạng ảm đạm.
Cô lặng lẽ tháo đôi giầy cao gót màu tím nhạt, biến bi thương thành sức mạnh, phát huy năng lượng cánh tay gấu, bẻ sạch gót nhọn của hai chiếc giầy liền 1 lúc.
Sau đó cố tỏ ra nhẹ nhõm cười nói: "A, giờ thì thoải mái hơn nhiều rồi."
Cố tiểu bạch mã nhìn cô lo lắng: "Tô, sắc mặt cậu ngày càng xấu đi."
Tô Tố gượng cười chỉ lên ánh đèn đáp: "Người đẹp dưới ánh đèn mà cậu không biết thưởng thức gì hết, bạn học Cố à."
Dù bên ngoài cười nhưng bên trong đau vô cùng.
Cơn đau từ từ trở nên tê dại rồi vô cảm.
Buổi khiêu vũ sắp tiến đến cao trào, những cặp đôi tiến vào ngày một đông, thế nhưng Tô Tố lại không muốn nhảy nữa. Cô ngồi ngay tại chỗ ngơ ngác.
Cô không muốn nói mà Cố tiểu bạch mã cũng không phải là người nói nhiều, cho nên không khí giữa hai người bỗng lạnh đi.
Trên sàn ánh sáng đủ màu sắc bắn ra mọi phía, dưới sàng nhảy trái tim hai người đang dậy sóng, thổn thức bất an.
Cố tiểu bạch mã đang chợ đợi niềm vui bất ngờ lúc 9h.
Từng đôi từng đôi nam nữ phối hợp với nhau qua các bài nhảy rồi dần dần cũng trở nên quen thuộc, thậm chí một vài đôi còn bắt đầu thân mật vuốt ve khuôn mặt đối phương.
Tới khi Tô Tố uống cạn cốc hồng trà lạnh thứ 6 thì 9 giờ cũng đến.
Ánh đèn trong hội trường mờ đi và chỉ hội tụ tại một điểm - chính giữa sàn nhảy. Nơi đó có bạn học Lục, MC nổi danh của khoa XX. Cậu là người phụ trách chương trình buổi dạ hội hôm nay.
"Các bạn thân mến, 9 giờ đã điểm...." Cậu hưng phấn vỗ micro khiến nó phát ra âm thanh rè rè nhức óc.
Tô Tố liếc nhìn 4 phía, rất ngạc nhiên khi thấy tất cả các bạn học bất kể là nam hay là nữ đều lộ ra sự mong chờ và háo hức rất kì lạ. Ngay cả Cố tiểu bạch mã bên cạnh cô cũng thế.
Dưới bàn, cậu vươn cánh tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Tố, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.
"Bây giờ tôi tuyên bố..." Bạn học Lục sung sướng vung micro lên hét to: "Mọi người hay thân mật lẫn nhau, các bạn có thể chọn bạn khác giới ngay bên cạnh mình, là người lạ thì ôm thật chặt, nếu là người yêu thì có thể kiss."
Ngay lập tức hội trường ồ lên.
Ánh mắt Tô Tố hướng đến giữa sàn nhảy tìm kiếm bóng dáng Hoa Hoa, mãi mới thấy Hoa Hoa đứng dưới sàn nhảy nhìn lại chỗ cô. Cậu đang mím môi nhìn rất chăm chú. Mà người con gái kia lại ngượng ngùng dựa sát vào cậu.
Ngón tay bọn họ...đan vào nhay rất chặt.
Mọi chuyện không còn gì nữa rồi. Trái tim Tô Tố lơ lửng rồi đột nhiên vỡ vụn, rơi vào nơi đáy sâu nhất.
Sau tiếng hét chói tai, sàn nhảy trở nên hỗn loạn vô cùng.
Đâu đâu cũng là những cặp đôi ôm nhau nồng nhiệt.
Cố tiểu bạch mã nhẹ nhàng đưa tay ôm vai Tô Tố, mang ánh mắt chứa chan tình cảm từ từ cúi đầu muốn hôn cô.
Tô Tố mờ mịt không phản ứng, chỉ mở to mắt nhìn cậu tiến gần.
"Tô Tố, cậu dám!" Thời khắc ấm áp, tất cả đều lặng im cho nên tiếng nói phát ra này đặc biệt nổi bật.
"Cố Liên Thành, tốt nhất là cậu không nên chạm vào cô ấy." Hoa Hoa từ phía bên kia sàn nhảy phi sang, nhanh như cơn gió mang khuôn mặt xanh mét ngăn Tô Tố và Cố tiểu bạch.
Tiếp đó cậu tuyên bố một cách ngang ngược: "Cậu không có tư cách hôn cô ấy, vì trước đây rất lâu cô ấy nợ tôi một nụ hôn."
Đó là chuyện cách đây rất rất rất lâu, lâu đến nỗi cả hai người đã quên đi sự tồn tại của khoản nợ ấy.
Sau đó là một cái hôn rất rất rất sâu.
Do tức giận và xấu hổ mà cánh môi Tô Tố và răng lợi của Hoa Hoa bập vào nhau chảy cả máu.
Ài, cho nên mới nói, nụ hôn đầu của những người mới...có cũng như không!
(1)Cho nên, 3 chậm, 3 nhanh, nhếch mông, kéo nhẹ: chắc là điệu gì đó không phải disco ^^
-----------Nhật ký Tô Tố, đêm trước khi xảy ra nụ hôn nồng nhiệt
Quả nhiên trong những ngày tiếp đó, bạn học Chân không thèm để ý đến Tô Tố.
Dù cho cùng một ký túc Chân Khiết và Tô Tố cũng coi nhau như không khí, chạm mặt nhau lại giả vờ như không gặp, ngọn lửa hừng hực đều đang bừng cháy trong lòng hai người.
Cạnh bể nước giặt giũ của ký túc, bạn học Xíu Mại kinh ngạc khi phát hiện bạn học Chân đang bóp nát xà phòng rửa mặt của Tô Tố, chà xoạt xoạt vào quần nhỏ của mình.
"Á, cái này ...hình như là của Tô Tố mà!" Do dự một lúc lâu, Xíu Mại không nhịn được mà mà nhắc nhở.
"Ừ, tớ biết." Bạn học Chân nghiêng đầu 45 độ, cười thản nhiên: "Cho nên tớ mới lấy giặt nội y, nhằm tận dụng đồ bỏ đi..."
Xíu Mại im lặng triệt để.
Nhịn cả một buổi chiều, lương tâm Xíu Mại luôn đau khổ áy náy, cuối cùng không nhịn được mà kể hết với Tô Tố.
Khi báo cho Tô Tố biết, bạn học Tô đang ngồi trong kí túc đang lấy nước sôi của bạn học Chân úp mì.
"Thế hả?" Bạn học Tô chống má, vừa tỏ vẻ cao thâm mà trầm tư vừa dùng nước sôi của bạn học Chân.Sau đó rất tự nhiên đổ nước ngâm chân, gội đầu rồi thản nhiên đáp lời Xíu Mại: "Chúng ta phải hòa hảo, không nên đối đầu với nhau như vậy."
Nói xong cô đi đến bể nước đổ đầy hai phích nước lã, đặt xuống dưới gầm giường bạn học Chân y như cũ rồi quay đầu tiếp tục nói chuyện với Xíu Mại: "Giữa bạn bè, không nên tố cáo lẫn nhau, như thế là không hòa hợp."
Xíu Mại trợn mắt hà mồm đứng ngơ ngác, hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện.
Quả nhiên bạn học Chân và bạn học Tô đều rất được, rất mạnh mẽ.
Chính vì thế, mối thù của hai người được nâng lên một tầm cao mới.
Cuối tuần sắp đến.
Vừa mới 4 giờ, Hoa Hoa đã tràn trề tự tin đứng trước kĩ túc xá nữ, tay cầm bó hoa. Cậu đã cho Tô Tố mấy ngày để giải quyết vấn đề tình cảm trong quá khứ.
Yêu một người là phải tôn trọng người ấy.
Cho cô ấy không gian, nhẫn nhịn không can thiệp vào cuộc sống cô ấy.
Hoa Hoa luôn nghĩ như thế.
"Tố, cậu xuống rồi à?" Hoa Hoa cười rất dịu dàng khi thấy Tô Tố hiếm hoi để xõa tóc, mặc chiếc váy chữ A màu tím lần trước.
"Hoa Hoa, sao cậu lại đến đây?" Tô Tố chớp mắt, cúi đầu chột dạ: "Tớ cứ nghĩ hôm nay cậu không đến."
Hoa Hoa không nhắc đến Đêm hội hữu nghị trước mặt cô, cho nên bạn học Tô cứ luôn cho rằng cậu không thèm tham gia những buổi họp mặt thế này. Trong ấn tượng, Hoa Hoa vẫn luôn không mặn mà gì cho lắm với các hoạt động, tất cả những buổi họp mặt lớn nhỏ hồi tiểu học nếu không bắt buộc đi, cậu liền không đi.
"Tớ đến đón cậu đi dạ hội." Hoa Hoa cười nói. Hôm nay cậu khoác lên mình bộ tây trang màu đen rất vừa người, bộ quần áo chiết eo, ống quần dài càng làm nổi bật vẻ đẹp trai vốn có của cậu.
"Nhưng mình đã hẹn người khác rồi."
Không hiểu sao bản thân Tô Tố không muốn nói cho Hoa Hoa biết, người đi cùng cô đến dạ hội là Cố tiểu bạch mã. Mặc dù không tình nguyện nhưng nghĩ lại Tô Tố vẫn nói thẳng.
"Gì cơ?" Hoa Hoa híp mắt, cười lạnh, sau đó lạnh lùng hỏi: "Cậu với cậu ta vẫn còn lui tới?"
Cho cô thời gian 1 tuần, vốn mong cô giải quyết triệt để vấn đề tình cảm, thế mà không ngờ, bọn họ không những không cắt đứt mà còn rủ nhau tham gia dạ hội.
Rốt cục là do bản thân quá khoan dung hay là do cô nhóc này đã mài hết sự nhường nhịn của cậu?
"Cậu ta bao giờ đến?" Ánh mắt Hoa Hoa bắn ra tia sáng lạnh, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã 4h30. "Cậu ta mấy giờ đến đón cậu?"
Tô Tố chợt cứng miệng, vốn nghĩ Hoa Hoa sẽ không để tâm đến mấy chuyện dạ hội nên cô không chủ động nói với cậu, giờ đây, bị tra hỏi, hiệu quả thật khác biệt.
Tự thú và tự khai đúng là hai khái niệm khác nhau.
"Cậu không muốn nói." Hoa Hoa nhướn mày, lại gần Tô Tố, tức giận nói: "Lại còn không muốn cho tớ biết?"
Tô Tố cúi đầu, im lặng ứng đối.
Cô cho rằng chỉ cần nhận thua không tranh luận với cậu và giả vờ nhu nhược là có thể làm cho cậu bớt giận.
Đáng tiếc, sự việc lần này liên quan đến vấn đề tình cảm của hai người, Hoa Hoa nào có nguôi dễ như thế.
Thế là, bạn học Hoa Hoa càng tức giận, khóe môi nở nụ cười nhạt mà lạnh lẽo.
"Được, vậy tớ cũng chờ." Cậu từ từ đút tay vào túi quần, tỏ vẻ thoải mái, miệng ngậm cười nhưng ánh mắt không hề vui vẻ.
Lần này cậu thật sự bị chọc giận!
"Cậu có thể mời người khác mà." Bạn học Tô lo sợ lí nhí đề nghị, không dám liếc mắt nhìn, "Cậu mới đến, bạn bè cũng ít, đây là cơ hội để kết bạn đó."
Mặc dù cái lí do này quá miễn cưỡng nhưng đây lại là lời từ chối tốt nhất mà cô có thể nghĩ.
Hoa Hoa tức quá hóa cười, vươn tay kìm vai Tô Tố nhìn vào mắt cô nói: "Ý của cậu là đề nghị tớ tìm người con gái khác."
Ánh mắt cậu lấp lóe, lạnh như băng, đôi môi cũng trắng bệch do tức giận, thấy Tô Tố vẫn im lặng, bàn tay nắm vai cô dần siết chặt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tô Tố bắt đầu thấp thỏm vì bị nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng không thể kiên trì được mà định nhận lời Hoa Hoa.
Thôi đi, dù cho có lỗi với Cố tiểu bạch mã cũng không thể phụ lòng Hoa Hoa được.
Rõ ràng cậu ấy đã giận lắm rồi.
Mà, bản thân cô cũng không thực sự thích Cố tiểu bạch mã, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm đen đủi, dù sao cũng phải giải thích rõ ràng.
"Tớ..." Tô Tố há miệng định đồng ý.
"Được, như cậu mọng muốn." Lời còn chưa nói hết, Hoa Hoa đã lạnh lùng ngăn lại bằng 1 câu.
Cậu thậm chí như không muốn nhìn thấy Tô Tố nữa mà buông vai cô, xoay người bước đi thoăn thoắt không chút do dự.
Chân dài đi cũng rất nhanh, Tô Tố hốt hoảng đuổi theo cậu vài bước thế nhưng khoảng cách giữa hai người ngày càng xa...
"Hoa Vô Khuyết..." Cuối cùng khi không nhịn được nữa, Tô Tố thốt lên, giọng nói mang theo sự hối hận kì lạ.
Hoa Hoa dừng một chút, lần đầu tiên không hề đáp lại mà đi càng nhanh hơn, quẹo một cái liền biến mất ngay trước mắt Tô Tố.
Trái tim Tô Tố nhu bị khoét một lỗ hổng, co rút đau đớn.
Cô đứng đầu ngõ ngay chỗ rẽ, không ngừng an ủi bản thân 'Hoa hoa chỉ tức giận nhất thời, người dịu dàng như thế sẽ không giận lâu đâu.'
Thế nhưng bản thân cô vẫn lo sợ và bất an làm sao.
Cái cảm giác thấp thỏm không yên này vẫn lan tràn cho đến khi Cố tiểu bạch mã đến.
"Tô Tố, cậu đợi lâu chưa?" Hôm nay Cố tiểu bạch mã mặc một bộ âu phục màu trắng ngà, ánh mắt mang cười, đôi mi chan chứa tình cảm, vươn tay kéo Tô Tố: "Chúng ta đi!"
Tô Tố nhẹ nhàng tránh, cười yếu ớt nói: "Ừ, đi thôi."
Bởi vì quá bi thương nên trên suốt quãng đường Tô Tố không nói câu nào, đầu cúi thấp, tóc che khuất mặt. Cố tiểu bạch mã nhìn qua mấy lần cũng không thấy được sắc mặt cô.
Nhưng, cậu biết rằng bạn học Tô rõ ràng đang chịu sự đả kích nào đó.
Một đả kích to lớn đến mức khiến cô không buồn nói chuyện.
Mà cậu, bị ngăn cách ở bên ngoài thế giới của ai đó rất xa, xa đến mức cô không muốn để lộ chút tình cảm nào cho cậu.
Nụ hôn định mệnh mang theo những bồi hồi sắp đến...
-----------------Nhật ký Tô Tố, nhịp tim tăng tốc.
Hội trường Đêm hội hữu nghị mang đậm màu sắc của thập niên 50.
Bức tường trước sàn nhảy có dán 1 dòng chữ: Đêm hội hữu nghị của khoa X, khoa XX và khoa XXX
Tình cảm đói khát hiện lên rõ ràng qua chủ đề.
Trong hội trường đều là những trai gái mang tinh thần xúc động và ánh mắt xanh lè đi tìm nam thanh nữ tú.
Từ lúc vào hội trường đến giờ Tô Tố vẫn luôn lặng im, có vẻ buồn bực.
"Tô Tố, cậu không vui à?" Cố tiểu bạch mã cúi đầu nhìn cô, thế nhưng người nào đó lại mang bộ mặt tiêu điều nghiêm túc, ngó nghiêng tìm kiếm không để ý đến câu hỏi của cậu.
Đột nhiên ánh mắt cô sáng lên nhìn chằm chằm vào 1 chỗ.
Có một đôi kim đồng ngọc nữ đang đứng bên sàn nhảy trong hội trường, nam cao lớn, cử chỉ nhã nhặn, nữ cười dịu dàng dáng vẻ yêu kiều động lòng người.
Trái tim Tô Tố chợt như bị ái đó véo, đau ê ẩm.
"Cậu sao thế?" Cố tiểu bạch mã thấy mặt Tô Tố trắng dần, nhìn theo ánh mắt cô, cậu cũng không nhịn được mà sững sờ: "Đó là bạn tiểu học của cậu?"
Tô Tố hoang mang gật đầu.
Không biết người con gái đó nói gì bên tai Hoa Hoa mà làm cho cậu cong khóe môi. Đôi môi vừa đỏ vừa căng mịn cười như không cười giồng hệt quả dâu tây mọng nước làm cho mặt người con gái đỏ rực.
Cô ấy giơ tay đẩy nhẹ Hoa Hoa lại bị Hoa Hoa túm được, nắm trong lòng bản tay lớn của cậu, sau đó họ nhìn nhau chăm chú đầy tình cảm.
Hơi nước chợt dâng lên trong mắt Tô Tố, trái tim bắt đầu co rút từng đợt mang theo cảm giác tê dại từ đáy lòng.
Cảm giác đau đớn này không chỉ lướt qua mà giống như bị một con dao cùn cưa đi cưa lại nhiều lần từng nhát từng nhát một mà nhói lên.
"Cố Liên Thành, chúng ta nhảy đi." Tô Tố ngẩng đầu nuốt lệ, thốt lên một câu mạnh mẽ, trong hơi thở như mang theo vị mặn của nước mắt "Chúng ta vào giữa nhảy."
Cố tiểu bạch mã hơi sững người sau đó cười ấm áp, dưới ánh đèn dịu dàng bộ quần áo trắng như tuyết làm cậu trông như bạch mã hoàng tử. Cậu hơi khom người vươn tay ra trước mặt Tô Tố.
Trong hội trường đã có 3, 4 cặp đôi phiêu phiêu nhảy theo nhạc, toàn là cấp cao thủ.
Khi hai người bước lên đài, Tô Tố liền hối hận. Sở trường của Tô Tố là disco, chính là điệu nhảy vểnh mông cao lên rồi từ từ uốn éo sao đó nhẹ nhàng lắc lư, chậm rãi di chuyền trong không gian.
Cô đã học được điệu này trong lúc tham gia hoạt động giao lưu Disco buổi tổi của các cụ già ở Minh cố cung. (cố cung nhà Minh ở tp Nam Kinh Trung Quốc)
Cho nên, 3 chậm, 3 nhanh, nhếch mông, kéo nhẹ (1) với cô mà nói chính là loại võ công cao thâm không thể với tới.
Cho nên, Cố Liên Thành nhanh chóng thấy được bạn học Tô đuối sức.
Đầu tiên, gót giày cô cao ngất như hai chiếc dùi không ngừng nghiến lên chân Cố tiểu bạch mã, bị cô đạp trúng cậu sẽ điếng người 3,4 phút cho đến khi cơn đau đi qua mới bước tiếp.
Tiếp đó, bạn học Tô không quen đi giày cao gót, bình thường đi hai chân còn đánh vào nhau, khi khiêu vũ do quá lo lắng mỗi bước di chuyển đều như cường thi.
Cho nên, hai người bọn họ càng nhảy càng chậm, cuối cùng đứng ngay tại chính giữa sàn nhảy.
Cố tiểu bạch mã khóc dở mếu dở.
Tô Tố cũng muốn nhìn cậu cười bất lực, thế nhưng cô cười không nổi.
Trong sàn nhảy lại xuất hiện một cặp đôi hấp dẫn ánh mắt của hầu hết mọi người, động tác của hai người vừa nhã nhặn vừa thuần thục lại mang theo khí chất cao quý, bộ váy của người con gái phát ra ánh sáng tuyệt đẹp còn người con trai thì luôn mang ánh mắt chan chứa tình cảm và đôi môi ngậm cười.
Hai người cứ như công chúa và hoàng tử bước ra từ trong tranh.
Nước bắt Tô Tố bất giác rơi xuống. Cô nhìn bản thân rồi nhìn Cố tiểu bạch mã, trái tim phút chốc lạnh lẽo, khó xử bội phần.
"Tớ muốn ngồi một chút." Giọng cô rất trầm và đầy thương cảm, bởi vì gót giầy quá cao mà chân vẹo đi.
"Cẩn thận." Cố tiểu bạch mã ôm lấy thân mình loạng choạng chực ngã của cô từ đằng sau, bao bọc cả người cô trong vòng tay cậu một cách ám muội.
Ngay lập tức một ánh mắt lạnh lẽo mang theo hơi lạnh dừng lại trên lưng hai người.
Tô Tố nhìn theo hướng đó lại thấy Hoa Hoa đang cười rất vui vẻ, cậu thậm chí còn vươn tay vén lọn tọc của bạn nhảy ra sau tai.
Tô Tố lập tức nhớ đến buổi trưa hôm nọ trước tiệm bách hóa mới ở khu phố mới ai đó cũng dịu dàng vén tóc cho mình. Tâm trạng ảm đạm.
Cô lặng lẽ tháo đôi giầy cao gót màu tím nhạt, biến bi thương thành sức mạnh, phát huy năng lượng cánh tay gấu, bẻ sạch gót nhọn của hai chiếc giầy liền 1 lúc.
Sau đó cố tỏ ra nhẹ nhõm cười nói: "A, giờ thì thoải mái hơn nhiều rồi."
Cố tiểu bạch mã nhìn cô lo lắng: "Tô, sắc mặt cậu ngày càng xấu đi."
Tô Tố gượng cười chỉ lên ánh đèn đáp: "Người đẹp dưới ánh đèn mà cậu không biết thưởng thức gì hết, bạn học Cố à."
Dù bên ngoài cười nhưng bên trong đau vô cùng.
Cơn đau từ từ trở nên tê dại rồi vô cảm.
Buổi khiêu vũ sắp tiến đến cao trào, những cặp đôi tiến vào ngày một đông, thế nhưng Tô Tố lại không muốn nhảy nữa. Cô ngồi ngay tại chỗ ngơ ngác.
Cô không muốn nói mà Cố tiểu bạch mã cũng không phải là người nói nhiều, cho nên không khí giữa hai người bỗng lạnh đi.
Trên sàn ánh sáng đủ màu sắc bắn ra mọi phía, dưới sàng nhảy trái tim hai người đang dậy sóng, thổn thức bất an.
Cố tiểu bạch mã đang chợ đợi niềm vui bất ngờ lúc 9h.
Từng đôi từng đôi nam nữ phối hợp với nhau qua các bài nhảy rồi dần dần cũng trở nên quen thuộc, thậm chí một vài đôi còn bắt đầu thân mật vuốt ve khuôn mặt đối phương.
Tới khi Tô Tố uống cạn cốc hồng trà lạnh thứ 6 thì 9 giờ cũng đến.
Ánh đèn trong hội trường mờ đi và chỉ hội tụ tại một điểm - chính giữa sàn nhảy. Nơi đó có bạn học Lục, MC nổi danh của khoa XX. Cậu là người phụ trách chương trình buổi dạ hội hôm nay.
"Các bạn thân mến, 9 giờ đã điểm...." Cậu hưng phấn vỗ micro khiến nó phát ra âm thanh rè rè nhức óc.
Tô Tố liếc nhìn 4 phía, rất ngạc nhiên khi thấy tất cả các bạn học bất kể là nam hay là nữ đều lộ ra sự mong chờ và háo hức rất kì lạ. Ngay cả Cố tiểu bạch mã bên cạnh cô cũng thế.
Dưới bàn, cậu vươn cánh tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Tố, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.
"Bây giờ tôi tuyên bố..." Bạn học Lục sung sướng vung micro lên hét to: "Mọi người hay thân mật lẫn nhau, các bạn có thể chọn bạn khác giới ngay bên cạnh mình, là người lạ thì ôm thật chặt, nếu là người yêu thì có thể kiss."
Ngay lập tức hội trường ồ lên.
Ánh mắt Tô Tố hướng đến giữa sàn nhảy tìm kiếm bóng dáng Hoa Hoa, mãi mới thấy Hoa Hoa đứng dưới sàn nhảy nhìn lại chỗ cô. Cậu đang mím môi nhìn rất chăm chú. Mà người con gái kia lại ngượng ngùng dựa sát vào cậu.
Ngón tay bọn họ...đan vào nhay rất chặt.
Mọi chuyện không còn gì nữa rồi. Trái tim Tô Tố lơ lửng rồi đột nhiên vỡ vụn, rơi vào nơi đáy sâu nhất.
Sau tiếng hét chói tai, sàn nhảy trở nên hỗn loạn vô cùng.
Đâu đâu cũng là những cặp đôi ôm nhau nồng nhiệt.
Cố tiểu bạch mã nhẹ nhàng đưa tay ôm vai Tô Tố, mang ánh mắt chứa chan tình cảm từ từ cúi đầu muốn hôn cô.
Tô Tố mờ mịt không phản ứng, chỉ mở to mắt nhìn cậu tiến gần.
"Tô Tố, cậu dám!" Thời khắc ấm áp, tất cả đều lặng im cho nên tiếng nói phát ra này đặc biệt nổi bật.
"Cố Liên Thành, tốt nhất là cậu không nên chạm vào cô ấy." Hoa Hoa từ phía bên kia sàn nhảy phi sang, nhanh như cơn gió mang khuôn mặt xanh mét ngăn Tô Tố và Cố tiểu bạch.
Tiếp đó cậu tuyên bố một cách ngang ngược: "Cậu không có tư cách hôn cô ấy, vì trước đây rất lâu cô ấy nợ tôi một nụ hôn."
Đó là chuyện cách đây rất rất rất lâu, lâu đến nỗi cả hai người đã quên đi sự tồn tại của khoản nợ ấy.
Sau đó là một cái hôn rất rất rất sâu.
Do tức giận và xấu hổ mà cánh môi Tô Tố và răng lợi của Hoa Hoa bập vào nhau chảy cả máu.
Ài, cho nên mới nói, nụ hôn đầu của những người mới...có cũng như không!
(1)Cho nên, 3 chậm, 3 nhanh, nhếch mông, kéo nhẹ: chắc là điệu gì đó không phải disco ^^