Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Trai đẹp đánh bay trai dễ nhìn, cho nên, chỉ có thể dùng tạm trai đẹp
Một lần theo đuổi tình yêu thay đổi số phận của 3 người...
----------------Nhật ký Tô Tố, thở dài bất lực.
Thế là, Tô Tố đã đem 12 cái BCS dâng lên cho hội buôn dưa của nhóm bạn học.
Mọi người vừa vui vẻ tám chuyện, tung tin đồn vừa lấy BCS nhổ hạt dưa.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, nhoáng cái đã qua 1 tiếng đồng hồ, bạn Tô vừa chuyện trò vừa than thở, không cam tâm bỏ lỡ bạn Vương Tiểu Cường. Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng phơi bày mối xuân tình nhộn nhạo của mình cho đại bộ phận chị em cùng kí túc.
Thế là, tổng cộng 12 người con gái của kí túc này và cả kí túc kế bên hào hùng, anh dũng kéo nhau thẳng tiến trường học.
Trên con đường ngập bóng cây, bạn Vương Tiểu Cường vẫn đứng sững tại chỗ.
Mang khuôn mặt như tro tàn, cậu bê hộp phân phát BCS, ánh mắt dại ra, tiều tụy nhìn đội quân tóc dài đang tiến đến ngày một gần, chân run rẩy, suýt chút nữa thì vãi ra quần.
"Mọi người nghe đây, mỗi nhóm hai người cùng mình lên lấy BCS, cần cố gắng tỏ ra tự nhiên, nụ cười cũng phải tươi tắn." Tô Tố cười toe toét, vung tay khích lệ các chị em đến giúp.
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Tình yêu của bạn cùng trường hiện lên một cách rực rỡ.
Thế nên, Tô Tố khoanh tay lượn đi lượn lại trước mặt bạn Tiểu Cường, nhã nhặn lễ độ xin BCS rồi tươi cười nói cảm ơn, cuối cùng còn quay đầu nở nụ cười ấm áp rồi liếc mắt đưa tình.
Tiểu Cường mắt hổ mang lệ(1) chịu đựng cái nhìn rửa tội của nhóm bà tám đang đi lại xung quanh.
Cậu sắp khóc đến nơi rồi.
Không phải thế đâu, không phải thế, cậu rất bảo thủ mà!
Trái tim yếu ớt của Vương Tiểu Cường ngày càng vụn vỡ sau mỗi lần gặp Tô Tố.
Vì sao? Tại sao? Tại vì sao bản thận lại hết lần này đến lần khác đưa cái đồ tục tĩu kia vào tay nhiều bạn nữ thế này?
Day dứt quá!
Đi hết vòng cuối cùng trên tay mỗi người đều có hơn 1 tá BCS, cho nên ai nấy đều vui tươi phơi phới.
"OK, cảm ơn mọi người, giờ các bạn có thể về kí túc, tiếp tục gặm dưa, nhổ hạt!" Bạn Tô rất săn sóc hướng mọi người về kí túc.
"Vậy là tiếp tục nhổ hạt dưa vào BCS hả?" Có chị em trong kí túc băn khoăn giơ tay lên, nhìn 1 tá BCS trong tay mình rồi hỏi: "Nếu đầy thì phải làm sao?"
"Có thể thối bóng, thay đổi màu sắc, rất thú vị!" Có người đề nghị quên béng bạn Tiểu Cường đang hóa đá phía sau, chiếc hộp phân phát BSC đã bị cậu dùng tay không bóp nứt.
"Mình có ý kiến!" Bạn học Chân hưng phấn, tinh thần DIY tỏa ánh sáng chói lòa: "Chúng ta có thể đổ nước vào rồi nhét trong áo ngực..."
Các chị em xôn xao bàn tán rồi cùng hò hét vỗ tay hưởng ứng, là áo ngực đệm nước đó, một khái niệm mới hot làm sao, một sáng ý mới trâu bò làm sao!!!
Một tia sét giữa bầu trời quang đãng đánh thẳng vào bạn Tiểu Cường làm cho cậu nát vụn, nước mắt ầng ậng quanh khóe mắt, cậu bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi với đám con gái.
Con gái thật khủng khiếp, hóa ra bọn họ lại vô liêm sỉ đến nhường này.
Dưới bóng cây, mọi người cầm BCS, thảo luận sôi nổi về cách tận dụng đồ bỏ đi, hoàn toàn bỏ rơi người phân phát đáng thương phía xa kia.
Nửa giờ sau, thảo luận cuối cùng cũng kết thúc, sáng kiến thật là đẹp đẽ làm sao, bạn học Chân cảm thán, mang theo niềm hứng khởi dẫn đội quân tóc dài hùng dũng đi xa.
Để lại mình Tô Tố cố gắng chiến đấu với trai đẹp bình thường.
Vì thùng phân phát của bạn Tiểu Cường đã hết 4/5, chỉ còn lại 1 tá cuối cùng, chỉ cần bản thân Tô Tố đi lấy nốt số còn lại là có thể hoàn thành rồi.
Bạn học Tô lại một lần nữa cảm động vì sự hiền hậu của bản thân, hóa ra cô lại là một người săn sóc hiền lương đến thế, mà còn hiền huệ nữa, look,xem đi, bạn học Tiểu Cường rõ ràng không thích công việc làm thêm này.
Nước mặt cậu vẫn cứ chuyển động trong hốc mắt mãi thôi.
Từ lúc nhìn thấy cậu ấy sáng đến giờ, sắc mặt cậu rất kì quặc, từ đỏ chuyển rồi lại chuyển rồi lại chuyển thành tím, màu sắc hỗn độn không ngừng thay đổi, chắc là do quá ngượng ngùng khó xử.
Cho nên, bản thân mới dắt các chị em giải quyết phiền phức của cậu ấy, đợi đến khi phát hết tá BCS cuối cùng, he he he, mình có thể nhảy ra, dịu dàng mà nói: "Tiểu Cường, mình muốn theo đuổi bạn..." giọng nói nhất định phải nhỏ nhẹ, đúng rồi, còn phải túm lấy quần áo của cậu ấy phỏng chừng lại chạy mất như lần trước.
Tô Tố liếc cậu nhiều lần, tự nhận ánh mắt mình rất dịu dàng, rất thục nữ, làm cho ai đó bồi hồi...
Mà cái nhìn sâu hút này lại làm cho bạn Tiểu Cường run rấy.
Nước mắt Tiểu Cường theo thực quản đi vào dạ dày, ánh mắt của cô bạn này giống hệt như của nữ dâm tặc, khủng khiếp quá đi mất.
Từ sáng đến giờ ánh mắt háo sắc lồ lộ này không lúc nào ngừng chiếu vào bản thân.
Chẳng lẽ phong cách đẹp trai tàm tạm này của mình hấp dẫn cô ấy?
Bạn Tiểu Cường cuối cùng ngẩng mắt lên trời thét dài, mắt nhắm lại, hai hàng lệ trinh tiết nóng bỏng của nam nhi từ khóe mắt chảy dài. Làm con trai khó, trai đẹp bình thường cũng khó, làm một người con trai bảo vệ trinh tiết lại càng khó hơn nữa! Con trai hỡi, khổ sở thế này phải làm sao đây? Trái tim cậu như có lửa, ngọn lửa đang hừng hực dâng trào như núi lửa sắp bùng nổ.
Mặt dù trong lòng dậy sóng, thế nhưng bề ngoài của hai người đang đối mắt kia vẫn không chút thay đổi.
Được rồi, còn 1 tá cuối cùng thôi, Tô Tố nắm chặt tay, định giả vờ như vô tình gặp gỡ.
"Tố, sao cậu lại trốn học?"
Vật cản đường quả nhiên là Hoa Hoa đang mang bộ mặt giận dữ.
Trái tim Tô Tố viu một cái tụt dốc, nhìn Hoa Hoa ấp úng,trước khi nói còn không quên nhìn bạn học Tiểu Cường đang định rút chân bỏ chạy mà hét lên: "Cậu đứng lại, đợi đó cho tớ!"
Bạn học Tiểu Cường bất chợt suy sụp, nước mắt ồ ạt chảy xuống.
Cô ấy quả thật không muốn từ bỏ bản thân, quả là lam nhan họa thủy...Chính cái đẹp quá đỗi bình thường mà nghiêng nước nghiêng thành của bản thân đã hại cậu ra nông nỗi này.
Ánh mắt cậu liếc qua Hoa Hoa phía đằng xa, áo đỏ như lửa lại càng làm tôn lên nét đẹp trai anh tuấn, sự giận dữ càng gia tăng vẻ nam tính mạnh mẽ của cậu ta.
Nhìn thấy sự giận dữ trong mắt hai người đang nhìn nhau, trái tim cậu bịch một tiếng, hụt hẫng nhảy loạn.
Quá hoàn mĩ! Quá man! Thế mà lại có người con trai có tư thái thế này!
Có thể chính trực khuyên ngăn nữ háo sắc,cậu ấy giỏi quá!
Hai người bị nhìn chăm chú vẫn đang tiếp tục trao đổi thông tin.
"Vậy cả một buổi chiều cậu làm gì?" Hoa Hoa bất lực lấy ngón trỏ xoa mày, sợ rằng sớm có ngày cậu sẽ bị Tô Tố làm cho tóc bạc mọc sớm, mặt đầy nếp nhăn.
"Tớ theo đuổi bạn trai." Tô Tố thẳng thắn, liều mình.
"Ồ! Ai vậy?" Hoa Hoa không tỏ vẻ gì híp mắt cười hỏi.
Hoa Hoa thế mà không giận, tâm trạng Tô Tố cũng thả lỏng, chỉ bạn học Tiểu Cường đang mê man ôm thùng phân phát BCS, "Chính là cậu ấy, tớ định lấy nốt chỗ BCS còn lại thì thổ lộ."
Cái gì? Đây chính là niềm vui mới của Tô Tố?
Bạn học Hoa như sắp ngất, so sánh với mình đúng là một trời một vực, không hiểu ánh mắt cô ấy thế nào nữa!
"Cậu ấy đẹp trai vừa vừa, tốt lắm!" Tô Tố ngượng ngùng giải thích.
Tức quá hóa cười, Hoa Hoa đã không còn chỉ là phẫn nộ nữa, cậu gật đầu nói với Tô Tố: "Được lắm, được lắm, tớ giúp cậu lấy nốt tá cuối cùng."
Bà nó, tá cuối cùng đó!!!
Tô Tố vui vẻ, mắt híp thành một đường, kéo Hoa Hoa, tiếp tục diễn vở kịch tình cờ gặp gỡ.
Hai người ngày càng tiến gần, bạn học Tiểu Cường bê thùng phân phát chảy hai hàng máu mũi cảm thán: đẹp quá! Từ trước đến giờ cậu chưa thấy ai đẹp như thế!
Cười nhẹ mà có thể mê người đến vậy, thật phong độ!
Vậy thì....
Bạn Tiểu Cường chưa kịp YY xong thì "bụp", nắm đấm của Hoa Hoa đã in một vết lên con mắt còn lại của cậu.
Trong chớp mắt, thế giới bỗng sụp đổ.
Phút chót cậu nghe thấy Hoa Hoa nói với mình bằng giọng rất chi là nghiêm túc: "Cậu thế mà dám phân phát loại BCS chất lượng kém thế này, trưa nay tôi với bạn gái dùng thế nào cũng bị dị ứng."
Bên cạnh Hoa Hoa là Tô Tố với khuôn mặt đầy màu sắc, bắt đầu hóa đá.
Bọn họ thế mà lại là người yêu?! Lại còn đến bước này nữa? Đồi phong bại tục quá rồi...
Bạn học Tiểu Cường vì thế sụp đổ hoàn toàn, chạy bành bạch suốt quãng đường, thế giới này...thô lỗ đến thế là cùng!
Thuốc!!! Cậu cần một lượng lớn thuốc an thần để giữ bình tình!
(1) Mắt hổ mang lệ: ánh mắt của con hổ khi bị Võ Tòng đánh.
Một lần theo đuổi tình yêu thay đổi số phận của 3 người...
----------------Nhật ký Tô Tố, thở dài bất lực.
Thế là, Tô Tố đã đem 12 cái BCS dâng lên cho hội buôn dưa của nhóm bạn học.
Mọi người vừa vui vẻ tám chuyện, tung tin đồn vừa lấy BCS nhổ hạt dưa.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, nhoáng cái đã qua 1 tiếng đồng hồ, bạn Tô vừa chuyện trò vừa than thở, không cam tâm bỏ lỡ bạn Vương Tiểu Cường. Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng phơi bày mối xuân tình nhộn nhạo của mình cho đại bộ phận chị em cùng kí túc.
Thế là, tổng cộng 12 người con gái của kí túc này và cả kí túc kế bên hào hùng, anh dũng kéo nhau thẳng tiến trường học.
Trên con đường ngập bóng cây, bạn Vương Tiểu Cường vẫn đứng sững tại chỗ.
Mang khuôn mặt như tro tàn, cậu bê hộp phân phát BCS, ánh mắt dại ra, tiều tụy nhìn đội quân tóc dài đang tiến đến ngày một gần, chân run rẩy, suýt chút nữa thì vãi ra quần.
"Mọi người nghe đây, mỗi nhóm hai người cùng mình lên lấy BCS, cần cố gắng tỏ ra tự nhiên, nụ cười cũng phải tươi tắn." Tô Tố cười toe toét, vung tay khích lệ các chị em đến giúp.
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Tình yêu của bạn cùng trường hiện lên một cách rực rỡ.
Thế nên, Tô Tố khoanh tay lượn đi lượn lại trước mặt bạn Tiểu Cường, nhã nhặn lễ độ xin BCS rồi tươi cười nói cảm ơn, cuối cùng còn quay đầu nở nụ cười ấm áp rồi liếc mắt đưa tình.
Tiểu Cường mắt hổ mang lệ(1) chịu đựng cái nhìn rửa tội của nhóm bà tám đang đi lại xung quanh.
Cậu sắp khóc đến nơi rồi.
Không phải thế đâu, không phải thế, cậu rất bảo thủ mà!
Trái tim yếu ớt của Vương Tiểu Cường ngày càng vụn vỡ sau mỗi lần gặp Tô Tố.
Vì sao? Tại sao? Tại vì sao bản thận lại hết lần này đến lần khác đưa cái đồ tục tĩu kia vào tay nhiều bạn nữ thế này?
Day dứt quá!
Đi hết vòng cuối cùng trên tay mỗi người đều có hơn 1 tá BCS, cho nên ai nấy đều vui tươi phơi phới.
"OK, cảm ơn mọi người, giờ các bạn có thể về kí túc, tiếp tục gặm dưa, nhổ hạt!" Bạn Tô rất săn sóc hướng mọi người về kí túc.
"Vậy là tiếp tục nhổ hạt dưa vào BCS hả?" Có chị em trong kí túc băn khoăn giơ tay lên, nhìn 1 tá BCS trong tay mình rồi hỏi: "Nếu đầy thì phải làm sao?"
"Có thể thối bóng, thay đổi màu sắc, rất thú vị!" Có người đề nghị quên béng bạn Tiểu Cường đang hóa đá phía sau, chiếc hộp phân phát BSC đã bị cậu dùng tay không bóp nứt.
"Mình có ý kiến!" Bạn học Chân hưng phấn, tinh thần DIY tỏa ánh sáng chói lòa: "Chúng ta có thể đổ nước vào rồi nhét trong áo ngực..."
Các chị em xôn xao bàn tán rồi cùng hò hét vỗ tay hưởng ứng, là áo ngực đệm nước đó, một khái niệm mới hot làm sao, một sáng ý mới trâu bò làm sao!!!
Một tia sét giữa bầu trời quang đãng đánh thẳng vào bạn Tiểu Cường làm cho cậu nát vụn, nước mắt ầng ậng quanh khóe mắt, cậu bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi với đám con gái.
Con gái thật khủng khiếp, hóa ra bọn họ lại vô liêm sỉ đến nhường này.
Dưới bóng cây, mọi người cầm BCS, thảo luận sôi nổi về cách tận dụng đồ bỏ đi, hoàn toàn bỏ rơi người phân phát đáng thương phía xa kia.
Nửa giờ sau, thảo luận cuối cùng cũng kết thúc, sáng kiến thật là đẹp đẽ làm sao, bạn học Chân cảm thán, mang theo niềm hứng khởi dẫn đội quân tóc dài hùng dũng đi xa.
Để lại mình Tô Tố cố gắng chiến đấu với trai đẹp bình thường.
Vì thùng phân phát của bạn Tiểu Cường đã hết 4/5, chỉ còn lại 1 tá cuối cùng, chỉ cần bản thân Tô Tố đi lấy nốt số còn lại là có thể hoàn thành rồi.
Bạn học Tô lại một lần nữa cảm động vì sự hiền hậu của bản thân, hóa ra cô lại là một người săn sóc hiền lương đến thế, mà còn hiền huệ nữa, look,xem đi, bạn học Tiểu Cường rõ ràng không thích công việc làm thêm này.
Nước mặt cậu vẫn cứ chuyển động trong hốc mắt mãi thôi.
Từ lúc nhìn thấy cậu ấy sáng đến giờ, sắc mặt cậu rất kì quặc, từ đỏ chuyển rồi lại chuyển rồi lại chuyển thành tím, màu sắc hỗn độn không ngừng thay đổi, chắc là do quá ngượng ngùng khó xử.
Cho nên, bản thân mới dắt các chị em giải quyết phiền phức của cậu ấy, đợi đến khi phát hết tá BCS cuối cùng, he he he, mình có thể nhảy ra, dịu dàng mà nói: "Tiểu Cường, mình muốn theo đuổi bạn..." giọng nói nhất định phải nhỏ nhẹ, đúng rồi, còn phải túm lấy quần áo của cậu ấy phỏng chừng lại chạy mất như lần trước.
Tô Tố liếc cậu nhiều lần, tự nhận ánh mắt mình rất dịu dàng, rất thục nữ, làm cho ai đó bồi hồi...
Mà cái nhìn sâu hút này lại làm cho bạn Tiểu Cường run rấy.
Nước mắt Tiểu Cường theo thực quản đi vào dạ dày, ánh mắt của cô bạn này giống hệt như của nữ dâm tặc, khủng khiếp quá đi mất.
Từ sáng đến giờ ánh mắt háo sắc lồ lộ này không lúc nào ngừng chiếu vào bản thân.
Chẳng lẽ phong cách đẹp trai tàm tạm này của mình hấp dẫn cô ấy?
Bạn Tiểu Cường cuối cùng ngẩng mắt lên trời thét dài, mắt nhắm lại, hai hàng lệ trinh tiết nóng bỏng của nam nhi từ khóe mắt chảy dài. Làm con trai khó, trai đẹp bình thường cũng khó, làm một người con trai bảo vệ trinh tiết lại càng khó hơn nữa! Con trai hỡi, khổ sở thế này phải làm sao đây? Trái tim cậu như có lửa, ngọn lửa đang hừng hực dâng trào như núi lửa sắp bùng nổ.
Mặt dù trong lòng dậy sóng, thế nhưng bề ngoài của hai người đang đối mắt kia vẫn không chút thay đổi.
Được rồi, còn 1 tá cuối cùng thôi, Tô Tố nắm chặt tay, định giả vờ như vô tình gặp gỡ.
"Tố, sao cậu lại trốn học?"
Vật cản đường quả nhiên là Hoa Hoa đang mang bộ mặt giận dữ.
Trái tim Tô Tố viu một cái tụt dốc, nhìn Hoa Hoa ấp úng,trước khi nói còn không quên nhìn bạn học Tiểu Cường đang định rút chân bỏ chạy mà hét lên: "Cậu đứng lại, đợi đó cho tớ!"
Bạn học Tiểu Cường bất chợt suy sụp, nước mắt ồ ạt chảy xuống.
Cô ấy quả thật không muốn từ bỏ bản thân, quả là lam nhan họa thủy...Chính cái đẹp quá đỗi bình thường mà nghiêng nước nghiêng thành của bản thân đã hại cậu ra nông nỗi này.
Ánh mắt cậu liếc qua Hoa Hoa phía đằng xa, áo đỏ như lửa lại càng làm tôn lên nét đẹp trai anh tuấn, sự giận dữ càng gia tăng vẻ nam tính mạnh mẽ của cậu ta.
Nhìn thấy sự giận dữ trong mắt hai người đang nhìn nhau, trái tim cậu bịch một tiếng, hụt hẫng nhảy loạn.
Quá hoàn mĩ! Quá man! Thế mà lại có người con trai có tư thái thế này!
Có thể chính trực khuyên ngăn nữ háo sắc,cậu ấy giỏi quá!
Hai người bị nhìn chăm chú vẫn đang tiếp tục trao đổi thông tin.
"Vậy cả một buổi chiều cậu làm gì?" Hoa Hoa bất lực lấy ngón trỏ xoa mày, sợ rằng sớm có ngày cậu sẽ bị Tô Tố làm cho tóc bạc mọc sớm, mặt đầy nếp nhăn.
"Tớ theo đuổi bạn trai." Tô Tố thẳng thắn, liều mình.
"Ồ! Ai vậy?" Hoa Hoa không tỏ vẻ gì híp mắt cười hỏi.
Hoa Hoa thế mà không giận, tâm trạng Tô Tố cũng thả lỏng, chỉ bạn học Tiểu Cường đang mê man ôm thùng phân phát BCS, "Chính là cậu ấy, tớ định lấy nốt chỗ BCS còn lại thì thổ lộ."
Cái gì? Đây chính là niềm vui mới của Tô Tố?
Bạn học Hoa như sắp ngất, so sánh với mình đúng là một trời một vực, không hiểu ánh mắt cô ấy thế nào nữa!
"Cậu ấy đẹp trai vừa vừa, tốt lắm!" Tô Tố ngượng ngùng giải thích.
Tức quá hóa cười, Hoa Hoa đã không còn chỉ là phẫn nộ nữa, cậu gật đầu nói với Tô Tố: "Được lắm, được lắm, tớ giúp cậu lấy nốt tá cuối cùng."
Bà nó, tá cuối cùng đó!!!
Tô Tố vui vẻ, mắt híp thành một đường, kéo Hoa Hoa, tiếp tục diễn vở kịch tình cờ gặp gỡ.
Hai người ngày càng tiến gần, bạn học Tiểu Cường bê thùng phân phát chảy hai hàng máu mũi cảm thán: đẹp quá! Từ trước đến giờ cậu chưa thấy ai đẹp như thế!
Cười nhẹ mà có thể mê người đến vậy, thật phong độ!
Vậy thì....
Bạn Tiểu Cường chưa kịp YY xong thì "bụp", nắm đấm của Hoa Hoa đã in một vết lên con mắt còn lại của cậu.
Trong chớp mắt, thế giới bỗng sụp đổ.
Phút chót cậu nghe thấy Hoa Hoa nói với mình bằng giọng rất chi là nghiêm túc: "Cậu thế mà dám phân phát loại BCS chất lượng kém thế này, trưa nay tôi với bạn gái dùng thế nào cũng bị dị ứng."
Bên cạnh Hoa Hoa là Tô Tố với khuôn mặt đầy màu sắc, bắt đầu hóa đá.
Bọn họ thế mà lại là người yêu?! Lại còn đến bước này nữa? Đồi phong bại tục quá rồi...
Bạn học Tiểu Cường vì thế sụp đổ hoàn toàn, chạy bành bạch suốt quãng đường, thế giới này...thô lỗ đến thế là cùng!
Thuốc!!! Cậu cần một lượng lớn thuốc an thần để giữ bình tình!
(1) Mắt hổ mang lệ: ánh mắt của con hổ khi bị Võ Tòng đánh.