Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Khi con trai gặp con gái, khi sao hỏa va vào sao thủy
-----Nhật ký Tô Tố, trận chiến theo đuổi bạn nam.
Nghĩ lễ qua đi, không khí toàn trường đều ủ rũ.
Mọi người vẫn chưa tỉnh lại sau những ngày nghỉ dài hơi thoải mái, chuông báo vào học vang lên n lần mà thang máy cũng chỉ có vài ba con mèo.
Tô Tố khó có dịp dậy sớm như hôm nay, cô chọn hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống, dựng sách lên, bắt đầu đan găng tay mùa đông trong ngăn bàn học, cô phải học bạn học Chân rất lâu mới có thể làm ngón nghề này.
Sợi len được chọn có màu đỏ rực rỡ.
Lần đầu mua sợi, Tô Tố chọn xám tro, màu khói nhàn nhạt mà sợi cũng mềm, khi sờ lên cảm thấy rất mượt mà ấm áp, lúc sắp thanh toán cô đột nhiên nhớ ra Cố tiểu bạch mã cũng có chiếc áo len màu y hệt, thế là sự yêu tích ban đầu đã không còn lại chút nào.
Lần thứ hai, Tô Tố định chọn màu trắng, trắng không tỳ vết,nhưng cô chỉ liếc một cái rồi ném xuống, quá trắng sáng gợi nhớ đến Hoa Hoa.
Cuối cùng cô chọn màu đỏ chót, rừng rực như lửa, làm người ta đau mắt.
Đáng tiếc Tô Tố không biết, Cố tiểu bạch mã hay Hoa Hoa khi khoác lên mình màu này vẫn anh tuấn thoát tục như cũ.
Tiếng chuông cuối cùng vang lên là lúc chỗ ngồi bên cạnh cô lún xuống.
Tô Tố quay sang nhìn, người đó là Hoa Hoa với chiếc áo đỏ rực rỡ. Cậu đưa ra bánh quẩy và sữa đậu nành, tươi cười nói với cô: "Tố, không thể bỏ bữa sáng đâu."
Tô Tố kinh ngạc sững người lại, que đan trên tay cô cũng không động đậy.
Hoa Hoa, bạn có phải mật thám không mà ngay cả việc tớ không ăn sáng cũng biết.
Được thôi, nếu đã mang đến cô cũng không lãng phí nữa, Tô Tố nhận bữa sáng, nhỏ giọng hỏi: "Sao hôm nay cậu lại đến đây học nữa vậy?"
Cậu nhìn Tô Tố tiếp lấy đồ ăn, thở nhẹ nhõm, trả lời: "Tớ đã chuyển đến đại học Đông X, giờ chúng talaf bạn cùng trường."
Cậu ta vốn là đàn anh, chuyển đến đây cũng không sao, chỉ là ở nước ngoài học nhảy 2 lớp nên Hoa Hoa đã học xong đại học, hiện là nghiên cứu sinh bằng thạc sĩ theo chương trình trao đổi của hai trường.
Tô Tố nhét đầy đồ trong miệng, gật đầu nói: "Ồ..." vậy sau này cậu không cần đến tìm tôi thường xuyên nữa.
"Vì sao?" Hoa Hoa trừng mắt nhìn, rất uy nghiêm.
Bạn học Tô tức khắc cảm nhân được áp lực mạnh mẽ, thận trọng trả lời: "Cậu tài giỏi như thế, thường xuyến đến tìm tớ...sẽ...sẽ ảnh hưởng đến việc tớ tìm bạn trai."
Mặc dù áp lực từ Hoa Hoa rât khủng bố, nhưng chuyện này lien quan đến vấn đề hạnh phúc của bản thân nên Tô Tố không thể không liều mình nói cho rõ ràng.
Hoa Hoa nắm chặt tay, ánh mắt tóe lửa.
"Nghĩa là cậu vẫn muốn tìm bạn trai?"Câu hỏi phát ra từ kẽ rang Hoa Hoa mang theo chút hung dữ làm cho Tô Tố rụt cổ lại, tức khắc lắc đầu theo phản xạ.
Hoa Hoa bỗng giãn mày cười, quay đầu lại chăm chú nhìn lên bảng.
Sự im lặng chết choc suốt 5 phút khiến Tô Tố hoảng loạn, trước nay cô không hề biết, một nụ cười thế mà lại có áp lực lớn đến nhường này.
5 phút mà cứ như 5 thế kỉ trôi qua, Hoa Hoa cười híp mắt quay đầu lại, một tay chống cằm nói: "Tố, cậu có khiểu kể chuyện cười lạnh, nhưng mà, cho dù có là pha trò hay khồng, cậu cần biết một điều là..."
Bạn học Tô trợn mắt, đợi nốt câu cuối.
Câu nói ấy được Hoa Hoa phát ra rất chậm mà rất mạnh: "Có tớ ở đây, cậu không thể có người con trai nào khác."
Có tôi ở, ngay cả một người bạn khác giới tôi cũng không cho phép.
Hoa Hoa cười càng tươi, ngay cả ánh mắt cũng cười mang theo ánh sáng lấp lánh khiến các bạn nữ xung quanh ngoái lại xem.
Trái tim Tô Tố bỗng chốc rơi xuống đáy vực.
Toi rồi, ngay cả chó mèo còn có quyền động đực, thế mà bản thân chưa có mùa xuân nào mà đã phải chuyển sang mùa đông rồi.
Khóc thôi!
Vừa tạn học, bạn học Tô liền bịa một lý do trốn tránh, lấy 3 cuốn giáo trình kinh tế học phương tây làm thủ thuật che mắt.
Bạn học Tô mang khuôn mặt nhem nhuốc chạy trên con đường ngợp bóng râm ngay trước phòng học, ánh mắt cô bất chợt sáng lên, cả người rung động khi thấy phía cuối con đường mát mẻ này là bạn học đẹp trai tàm tạm đang treo tấm biển tình nguyện phân phát BCS - Vương Tiểu Cường.
Quá đỗi bình thường, quá đỗi hài hòa!!! Cảnh tượng cứ như được thượng đế tạo ra giành riêng cho trai đẹp bình thường vậy.
Bạn học Tô vừa chạy vừa nhảy đến, ánh mắt lấp lánh nhìn bạn Vương Tiểu Cường, nũng nịu tạo dáng gọi: "Vương Tiểu Cường à..."
Bạn Tiểu Cường chậm chạp ngẩng lên nhìn Tô Tố, đột nhiên nhớ đến màn tỏ tình đầy bất ngờ trong thư viện, mặt đỏ đến tận mang tai.
"Xin...xin chào!"
Cánh tay đang bê thừng phân phát của Vương Tiểu Cường run rẩy vì quá đỗi kích động.
Do cậu quá mức bảo thủ nên mới nhận nhiệm vụ phát BCS để phá bỏ hình tượng truyền thống lỗi thời của mình.
Ai biết, người đầu tiện gặp được lại là bạn nữ đã tỏ tình với mình.
Hình tượng à...
Sắc mặt cậu bỗng chuyển sang xanh rồi tái dần, bất chợt muốn ôm thùng BCS nhấc chân chạy biến.
Đột nhiên một nắm đấm tay trái bay đến, đập vào hốc mắt Vương Tiểu Cường, thành công chặn đường bạn học Vương đang định trốn chạy.
"Cho tớ 1 tá!" Thấy bạn Tiểu Cường định chạy lần nữa, Tô Tố đi như điên, súy chút thì nhày vào cho cậu một trận.
"Nhanh lên!"
Bạn Tô tức xì khói, bắt đầu tăng áp.
Da mặt bạn học Tiểu Cường chuyển sang màu trắng bệch, run rẩy lấy 12 cái BCS từ trong thùng phân phát ra đưa cho Tô Tố, đôi mắt đấm lệ nhìn Tô Tố mạnh mẽ trước mắt.
"Cậu chờ đấy, không được đi đâu!" bạn học Tô mang theo 12 cái BCS, tức giận chạy như điên, để lại bạn học Vương lòng đầy tội lỗi mờ mịt bê thùng BCS mà nước mắt rơi đầy đất.
Hóa ra đây gọi là tiên lễ hậu binh?
Tô Tố nắm chặt 12 cái BCS vừa đi vừa hối hận, xong đời rồi, nhất định trai đẹp bình thường đã bị mình làm cho xúc động, nắm đấm tay trái của cô trước nay vẫn mạnh mẽ, thế này thì hình tượng thục nữ của mình đã sụp đổ hoàn toàn.
Càng đi càng buồn phiền cho nên lúc quay về kí túc, Tô Tố đã thổi được 12 quả bóng bay từ đống BCS, đổ hết những tức giận vào trong chúng nó. Thật là thoải mái!
Tô Tố mang theo cảm xúc vui vẻ chưa bao giờ có, cầm 12 quả bóng trắng muốt sáng bóng đi lên tầng 4, lấy chân đạp cửa ký túc.
Bên trong là đám bạn đang buôn chuyện, vừa nhằn dưa vừa tán gẫu, thấy những quả bóng kì lạ này thì ngây người.
"Tô, những cái này, hình như không phải là bóng bay thì phải."
Tô Tố cười khan đáp: "Ừ."
"Vậy thì là cái gì?" bạn học ngây thơ nhất ký túc - Xíu Mại hiếu kì hỏi.
"Là túi rác, túi rác." Đầu bạn học Tô chảy đầy mồ hôi lạnh, đưa bóng bay ra, bạn học Chân nhận lấy, nhổ ngay vào miệng túi một đống hạng dưa, sau đó ngẩng đầu vui vẻ cười nham hiểm: "Sai, đây không phải là túi rác..."
Vậy là gì? Ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về bạn học Chân, bạn Chân híp mắt nói "Đó chính là túi chứa con cháu (2) chúng ta..."
Phụt! Câu trả lời mới trâu bò làm sao!
*BCS ( condom): bao cao su
(1): trước khi dùng vũ lực thì dùng lời lẽ, qui định
(2) túi chứa con cháu (子孙袋): có nghĩa nữa là bìu đái (túi đựng tinh hoàn)
-----Nhật ký Tô Tố, trận chiến theo đuổi bạn nam.
Nghĩ lễ qua đi, không khí toàn trường đều ủ rũ.
Mọi người vẫn chưa tỉnh lại sau những ngày nghỉ dài hơi thoải mái, chuông báo vào học vang lên n lần mà thang máy cũng chỉ có vài ba con mèo.
Tô Tố khó có dịp dậy sớm như hôm nay, cô chọn hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống, dựng sách lên, bắt đầu đan găng tay mùa đông trong ngăn bàn học, cô phải học bạn học Chân rất lâu mới có thể làm ngón nghề này.
Sợi len được chọn có màu đỏ rực rỡ.
Lần đầu mua sợi, Tô Tố chọn xám tro, màu khói nhàn nhạt mà sợi cũng mềm, khi sờ lên cảm thấy rất mượt mà ấm áp, lúc sắp thanh toán cô đột nhiên nhớ ra Cố tiểu bạch mã cũng có chiếc áo len màu y hệt, thế là sự yêu tích ban đầu đã không còn lại chút nào.
Lần thứ hai, Tô Tố định chọn màu trắng, trắng không tỳ vết,nhưng cô chỉ liếc một cái rồi ném xuống, quá trắng sáng gợi nhớ đến Hoa Hoa.
Cuối cùng cô chọn màu đỏ chót, rừng rực như lửa, làm người ta đau mắt.
Đáng tiếc Tô Tố không biết, Cố tiểu bạch mã hay Hoa Hoa khi khoác lên mình màu này vẫn anh tuấn thoát tục như cũ.
Tiếng chuông cuối cùng vang lên là lúc chỗ ngồi bên cạnh cô lún xuống.
Tô Tố quay sang nhìn, người đó là Hoa Hoa với chiếc áo đỏ rực rỡ. Cậu đưa ra bánh quẩy và sữa đậu nành, tươi cười nói với cô: "Tố, không thể bỏ bữa sáng đâu."
Tô Tố kinh ngạc sững người lại, que đan trên tay cô cũng không động đậy.
Hoa Hoa, bạn có phải mật thám không mà ngay cả việc tớ không ăn sáng cũng biết.
Được thôi, nếu đã mang đến cô cũng không lãng phí nữa, Tô Tố nhận bữa sáng, nhỏ giọng hỏi: "Sao hôm nay cậu lại đến đây học nữa vậy?"
Cậu nhìn Tô Tố tiếp lấy đồ ăn, thở nhẹ nhõm, trả lời: "Tớ đã chuyển đến đại học Đông X, giờ chúng talaf bạn cùng trường."
Cậu ta vốn là đàn anh, chuyển đến đây cũng không sao, chỉ là ở nước ngoài học nhảy 2 lớp nên Hoa Hoa đã học xong đại học, hiện là nghiên cứu sinh bằng thạc sĩ theo chương trình trao đổi của hai trường.
Tô Tố nhét đầy đồ trong miệng, gật đầu nói: "Ồ..." vậy sau này cậu không cần đến tìm tôi thường xuyên nữa.
"Vì sao?" Hoa Hoa trừng mắt nhìn, rất uy nghiêm.
Bạn học Tô tức khắc cảm nhân được áp lực mạnh mẽ, thận trọng trả lời: "Cậu tài giỏi như thế, thường xuyến đến tìm tớ...sẽ...sẽ ảnh hưởng đến việc tớ tìm bạn trai."
Mặc dù áp lực từ Hoa Hoa rât khủng bố, nhưng chuyện này lien quan đến vấn đề hạnh phúc của bản thân nên Tô Tố không thể không liều mình nói cho rõ ràng.
Hoa Hoa nắm chặt tay, ánh mắt tóe lửa.
"Nghĩa là cậu vẫn muốn tìm bạn trai?"Câu hỏi phát ra từ kẽ rang Hoa Hoa mang theo chút hung dữ làm cho Tô Tố rụt cổ lại, tức khắc lắc đầu theo phản xạ.
Hoa Hoa bỗng giãn mày cười, quay đầu lại chăm chú nhìn lên bảng.
Sự im lặng chết choc suốt 5 phút khiến Tô Tố hoảng loạn, trước nay cô không hề biết, một nụ cười thế mà lại có áp lực lớn đến nhường này.
5 phút mà cứ như 5 thế kỉ trôi qua, Hoa Hoa cười híp mắt quay đầu lại, một tay chống cằm nói: "Tố, cậu có khiểu kể chuyện cười lạnh, nhưng mà, cho dù có là pha trò hay khồng, cậu cần biết một điều là..."
Bạn học Tô trợn mắt, đợi nốt câu cuối.
Câu nói ấy được Hoa Hoa phát ra rất chậm mà rất mạnh: "Có tớ ở đây, cậu không thể có người con trai nào khác."
Có tôi ở, ngay cả một người bạn khác giới tôi cũng không cho phép.
Hoa Hoa cười càng tươi, ngay cả ánh mắt cũng cười mang theo ánh sáng lấp lánh khiến các bạn nữ xung quanh ngoái lại xem.
Trái tim Tô Tố bỗng chốc rơi xuống đáy vực.
Toi rồi, ngay cả chó mèo còn có quyền động đực, thế mà bản thân chưa có mùa xuân nào mà đã phải chuyển sang mùa đông rồi.
Khóc thôi!
Vừa tạn học, bạn học Tô liền bịa một lý do trốn tránh, lấy 3 cuốn giáo trình kinh tế học phương tây làm thủ thuật che mắt.
Bạn học Tô mang khuôn mặt nhem nhuốc chạy trên con đường ngợp bóng râm ngay trước phòng học, ánh mắt cô bất chợt sáng lên, cả người rung động khi thấy phía cuối con đường mát mẻ này là bạn học đẹp trai tàm tạm đang treo tấm biển tình nguyện phân phát BCS - Vương Tiểu Cường.
Quá đỗi bình thường, quá đỗi hài hòa!!! Cảnh tượng cứ như được thượng đế tạo ra giành riêng cho trai đẹp bình thường vậy.
Bạn học Tô vừa chạy vừa nhảy đến, ánh mắt lấp lánh nhìn bạn Vương Tiểu Cường, nũng nịu tạo dáng gọi: "Vương Tiểu Cường à..."
Bạn Tiểu Cường chậm chạp ngẩng lên nhìn Tô Tố, đột nhiên nhớ đến màn tỏ tình đầy bất ngờ trong thư viện, mặt đỏ đến tận mang tai.
"Xin...xin chào!"
Cánh tay đang bê thừng phân phát của Vương Tiểu Cường run rẩy vì quá đỗi kích động.
Do cậu quá mức bảo thủ nên mới nhận nhiệm vụ phát BCS để phá bỏ hình tượng truyền thống lỗi thời của mình.
Ai biết, người đầu tiện gặp được lại là bạn nữ đã tỏ tình với mình.
Hình tượng à...
Sắc mặt cậu bỗng chuyển sang xanh rồi tái dần, bất chợt muốn ôm thùng BCS nhấc chân chạy biến.
Đột nhiên một nắm đấm tay trái bay đến, đập vào hốc mắt Vương Tiểu Cường, thành công chặn đường bạn học Vương đang định trốn chạy.
"Cho tớ 1 tá!" Thấy bạn Tiểu Cường định chạy lần nữa, Tô Tố đi như điên, súy chút thì nhày vào cho cậu một trận.
"Nhanh lên!"
Bạn Tô tức xì khói, bắt đầu tăng áp.
Da mặt bạn học Tiểu Cường chuyển sang màu trắng bệch, run rẩy lấy 12 cái BCS từ trong thùng phân phát ra đưa cho Tô Tố, đôi mắt đấm lệ nhìn Tô Tố mạnh mẽ trước mắt.
"Cậu chờ đấy, không được đi đâu!" bạn học Tô mang theo 12 cái BCS, tức giận chạy như điên, để lại bạn học Vương lòng đầy tội lỗi mờ mịt bê thùng BCS mà nước mắt rơi đầy đất.
Hóa ra đây gọi là tiên lễ hậu binh?
Tô Tố nắm chặt 12 cái BCS vừa đi vừa hối hận, xong đời rồi, nhất định trai đẹp bình thường đã bị mình làm cho xúc động, nắm đấm tay trái của cô trước nay vẫn mạnh mẽ, thế này thì hình tượng thục nữ của mình đã sụp đổ hoàn toàn.
Càng đi càng buồn phiền cho nên lúc quay về kí túc, Tô Tố đã thổi được 12 quả bóng bay từ đống BCS, đổ hết những tức giận vào trong chúng nó. Thật là thoải mái!
Tô Tố mang theo cảm xúc vui vẻ chưa bao giờ có, cầm 12 quả bóng trắng muốt sáng bóng đi lên tầng 4, lấy chân đạp cửa ký túc.
Bên trong là đám bạn đang buôn chuyện, vừa nhằn dưa vừa tán gẫu, thấy những quả bóng kì lạ này thì ngây người.
"Tô, những cái này, hình như không phải là bóng bay thì phải."
Tô Tố cười khan đáp: "Ừ."
"Vậy thì là cái gì?" bạn học ngây thơ nhất ký túc - Xíu Mại hiếu kì hỏi.
"Là túi rác, túi rác." Đầu bạn học Tô chảy đầy mồ hôi lạnh, đưa bóng bay ra, bạn học Chân nhận lấy, nhổ ngay vào miệng túi một đống hạng dưa, sau đó ngẩng đầu vui vẻ cười nham hiểm: "Sai, đây không phải là túi rác..."
Vậy là gì? Ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về bạn học Chân, bạn Chân híp mắt nói "Đó chính là túi chứa con cháu (2) chúng ta..."
Phụt! Câu trả lời mới trâu bò làm sao!
*BCS ( condom): bao cao su
(1): trước khi dùng vũ lực thì dùng lời lẽ, qui định
(2) túi chứa con cháu (子孙袋): có nghĩa nữa là bìu đái (túi đựng tinh hoàn)