Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Dời núi lấp biển, bộc phát đi, năng lượng của gấu!
Tôi là Tô Tố, Tô Tố mạnh mẽ~
-----------Nhật kí bạn học Tô, lần đầu gặp cướp đường.
Vốn chỉ định mua một cái áo khoác vạn năng giống hệt cái cũ, có thể mặc 3,4 năm mà không bạc màu cũng không lỗi mốt.
Tiếc là Hoa Hoa có khả năng gợi lên ham muốn mua sắm của bạn học Tô.
Chưa đầy 2h đồng hồ, trên tay Hoa Hoa đã đầy túi, bên trong là trang phục 4 mùa của Tô Tố. Chiếc áo mới màu tím nhạt trên người cô phối hợp váy xếp ly điệu đà mỗi khi quay người trông như một bông hoa tím nở rộ.
Tô Tố trước giờ chưa từng mặc bộ nào hơn trăm tệ, quần áo đa phần đều đen đúa bạc màu, lâu dần cả người cô cũng trở lên tối xì, thê thảm.
Dù da có trắng, tóc có đen, thế nhưng người nào đó lại luôn buộc túm thành một cục lòa xòa trên đầu.
Chiếc váy tinh tế khác biệt khi khoác lên người Tô Tố làm nổi bật vòng eo nhỏ đôi chân thon, mái tóc búi thành túm được Hoa Hoa kiên trì chải chuốt buông xuống bờ vai càng tôn lên dáng vẻ yêu kiều của bạn học Tô.
Không hề tâng bốc mà nói, nếu Tô Tố đứng một mình ở con phố mới, tỉ lệ ngoái đầu nhìn tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Miễn cưỡng có thể coi là mĩ nữ.
Cho nên bạn học Tô cũng nhịn khi Hoa Hoa mua cho mình một chiếc túi thục nữ màu phấn hồng với chiếc khóa được tô điểm bằng bông hoa nhỏ cùng màu, vừa nhã nhặn vừa tinh tế.
"Tố, cậu khát không?" Trên mặt Hoa Hoa là lớp mồ hôi mỏng, dây xách của những chiếc túi đồ in lên những vệt đỏ trên đôi tay trắng mà thon dài của cậu.
"Để tớ đi mua đồ uống!" Tô Tố chột dạ nhìn hai tay Hoa Hoa xách một núi đồ,cảm thấy có chút không nỡ: "Hoa Hoa, đưa tớ một ít, chúng ta cùng xách".
Hoa Hoa cười dịu dàng, nhẹ nhàng đưa một tay vuốt lại sợi tóc tán loạn của Tô Tố gài phía sau tai rồi than thở: "Tố, cậu không hiểu, phục vụ phụ nữ là thiên chức của đàn ông!"
Cho nên, không cần áy náy.
Hoa Hoa kiên trì khiến Tô Tố rất ngại, từ nhỏ đến lớn coi bản thân là thục nữ cũng chi có Hoa Hoa, ngay cả lúc thử quần áo, nhân viên có coi thường thế nào Hoa Hoa vẫn vui vẻ khen ngợi bản thân, nếu như mặc đẹp cậu sẽ không ngại mà tiến lên chọn phụ kiện phối cho hợp.
Không thể không nói, Hoa Hoa là một nam sinh tỉ mỉ.
Tất cả đều là những kinh nghiệm trước nay chưa từng có, làm cho Tô Tố dâng lên cảm xúc lạ lẫm, cứ như mình là một món đồ quý giá tinh tế rất được yêu thích, như công chúa được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.
"Cậu đứng đây chờ tớ quay lại." Hoa Hoa chỉ vào cửa kính của tiệm bách hóa trên con phố mới, ở đó có một mái che có thể ngăn ánh nắng mặt trời chói chang.
Tô Tố mất tự nhiên vẫy tay: "Ừ, được, tớ ở đây chờ cậu" Trong lúc cúi đầu nói thầm vào tai mình, cánh môi Hoa Hoa cố ý lướt qua đỉnh đầu bản thân, mặc dù nhẹ nhưng Tô Tố vẫn cảm giác được.
Trái tim ai đó đập mạnh như sắp vọt ra ngoài, khuôn mặt nóng bỏng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Chẳng lẽ bị say nắng? Mới đầu tháng 5, có thể cảm nắng sao? Tô Tố vươn tay sờ mặt, nóng thật!
Trong lúc nhàm chán ngó trước ngó sau, ánh mắt Tô Tố nhìn chằm chằm một chỗ.
Ở đó, có một tên trộm rất phô trương đang trà trộn giữa những nam nữ ăn diện hợp mode, nhẹ tay móc, một chiếc ví da tinh tế liền rơi ra.
Quá mức chấn động! Đây là một trong những con phố phồn hoa nhất Nam Kinh. GIữa ban ngày ban mặt...thế mà dám gây án?
Nhưng dù có chấn động đến mấy thì cũng không ngắn được sự việc sắp xảy ra.
Bạn học Tô lần đầu đối mặt với cướp giật.
Vốn dĩ Tô Tố đang đứng dưới hiên che mưa nhưng không hiểu sao bên cạnh lại xuất hiện mấy bạn trẻ tránh nắng, có người còn dán mình lên túi mới của cô.
Tô Tố quay đầu, tên trộm kia hoảng hốt bèn giằng túi trên vai cô, thuận tay kéo xuống.
Tên kia đang muốn chạy đi , Tô Tố liền bạo phát. Túi này giá không hề rẻ, có thể mua mấy chiếc LV fake loại 1 đó!
Vừa mang trên mình chưa đến 3 phút thế mà có người nhìn trúng.
Bạn học Tô lập tức bộc phát năng lượng gấu, cánh tay kì lân lấy tư thế hùng tráng kéo chiếc túi từ cổ tay lên vai, mang theo cả cánh tay của tên trộm.
Tên trộm túi có thân hình hơi gầy, dáng cũng được, có lẽ lần đầu tiên gặp được thiếu nữ trâu bò, khí lực to lớn đến mức dùng một tay có thể kéo luôn chiếc túi về, phút chốc muốn rơi lệ, ánh mắt tuyệt vọng mà bi phẫn.
Có để người ta sống không đây? Lần đầu ra tay đã gặp phải nữ hồng quân.
"Chị gái gái gái, lần đầu nhận nhiệm vụ, làm phiền chị rồi!" Do quá kích động, lời nói phát ra cũng không bình thường.
Tô Tố trấn định bắt đầu lo lắng. Tay của tên trộm còn ở trong túi, nếu như có dao bản thân không phải chịu thiệt lớn sao?
Trên báo thường nói, trộm ở Nam Kinh thường giấu trong mình một loại dao mỏng mà sắc, khi bị phát hiện sẽ lôi ra chém người một nhát.
Quả nhiên hồng nhan bạc mệnh! Khó khăn lắm mới đẹp được một lần, thế mà lại gặp phải sự kiện bạo lực nhường này.
Mặc dù sợ hãi, bạn học Tô vẫn không biết liêm sỉ mà nắn bắp tay tên trộm, oa, người lao động xa nhà có khác, bắp tay gầy mà có lực, véo thật sướng!
Ánh mắt Tô Tố lần theo bắp tay nhìn xuống, khuôn ngực của tên trộm có cơ nổi lên, quần áo thật cool, da thịt màu mật ong, nhỏ dãi-ing, còn đẹp hơn cả thân hình trong mộng của hội phụ nữ.
Hay là, sờ một chút?
Chết dưới đao mĩ nam, làm quỷ cũng phong lưu, liều thôi!
Có lẽ ánh mắt Tô Tố quá nhiệt tình, có lẽ cánh tay đang tiến sát ngực mình quá mức cuồng dại, tên trộm lần đầu hành nghề đã bị dọa đến mất hồn.
....Coi thường người khác quá rồi! Bản thân làm trộm dù sao cũng là công việc có kĩ thuật, mà hàm lượng kĩ thuật không hề thấp, có thể nói là thuộc hàng mãi nghệ, tự nhiên có người dám dùng ánh mắt bán thân xem mình, đối với một người chuyên nghiệp mà nói...quá nhục nhã!
Người ta bán nghệ không bán thân mà!!!!
Tên trộm mang theo đôi mắt lóng lánh nước, đột nhiên, tránh khỏi bàn tay Tô Tố, hai tay ôm miệng, hét thảm, vừa chạy vừa khóc... (Chỗ này tham khảo gân xanh của Mã Cảnh Đào, lỗ mũi hếch lên trời của anh già Châu Kiệt, ố dề)
Bởi vì chạy quá kịch liệt, vài ba chiếc ví da rơi ra từ trong túi của tên trộm, vung vãi cả một đường nhưng người nào đó không còn tâm tình đi nhặt.
Một thiếu niên thuần khiết và xinh đẹp cứ thế bị tổn thương sâu sắc.
Quả là một tên trộm trong sáng!
Sờ có một cái mà chạy như điên.
Đúng là liệt nam...
Tôi là Tô Tố, Tô Tố mạnh mẽ~
-----------Nhật kí bạn học Tô, lần đầu gặp cướp đường.
Vốn chỉ định mua một cái áo khoác vạn năng giống hệt cái cũ, có thể mặc 3,4 năm mà không bạc màu cũng không lỗi mốt.
Tiếc là Hoa Hoa có khả năng gợi lên ham muốn mua sắm của bạn học Tô.
Chưa đầy 2h đồng hồ, trên tay Hoa Hoa đã đầy túi, bên trong là trang phục 4 mùa của Tô Tố. Chiếc áo mới màu tím nhạt trên người cô phối hợp váy xếp ly điệu đà mỗi khi quay người trông như một bông hoa tím nở rộ.
Tô Tố trước giờ chưa từng mặc bộ nào hơn trăm tệ, quần áo đa phần đều đen đúa bạc màu, lâu dần cả người cô cũng trở lên tối xì, thê thảm.
Dù da có trắng, tóc có đen, thế nhưng người nào đó lại luôn buộc túm thành một cục lòa xòa trên đầu.
Chiếc váy tinh tế khác biệt khi khoác lên người Tô Tố làm nổi bật vòng eo nhỏ đôi chân thon, mái tóc búi thành túm được Hoa Hoa kiên trì chải chuốt buông xuống bờ vai càng tôn lên dáng vẻ yêu kiều của bạn học Tô.
Không hề tâng bốc mà nói, nếu Tô Tố đứng một mình ở con phố mới, tỉ lệ ngoái đầu nhìn tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Miễn cưỡng có thể coi là mĩ nữ.
Cho nên bạn học Tô cũng nhịn khi Hoa Hoa mua cho mình một chiếc túi thục nữ màu phấn hồng với chiếc khóa được tô điểm bằng bông hoa nhỏ cùng màu, vừa nhã nhặn vừa tinh tế.
"Tố, cậu khát không?" Trên mặt Hoa Hoa là lớp mồ hôi mỏng, dây xách của những chiếc túi đồ in lên những vệt đỏ trên đôi tay trắng mà thon dài của cậu.
"Để tớ đi mua đồ uống!" Tô Tố chột dạ nhìn hai tay Hoa Hoa xách một núi đồ,cảm thấy có chút không nỡ: "Hoa Hoa, đưa tớ một ít, chúng ta cùng xách".
Hoa Hoa cười dịu dàng, nhẹ nhàng đưa một tay vuốt lại sợi tóc tán loạn của Tô Tố gài phía sau tai rồi than thở: "Tố, cậu không hiểu, phục vụ phụ nữ là thiên chức của đàn ông!"
Cho nên, không cần áy náy.
Hoa Hoa kiên trì khiến Tô Tố rất ngại, từ nhỏ đến lớn coi bản thân là thục nữ cũng chi có Hoa Hoa, ngay cả lúc thử quần áo, nhân viên có coi thường thế nào Hoa Hoa vẫn vui vẻ khen ngợi bản thân, nếu như mặc đẹp cậu sẽ không ngại mà tiến lên chọn phụ kiện phối cho hợp.
Không thể không nói, Hoa Hoa là một nam sinh tỉ mỉ.
Tất cả đều là những kinh nghiệm trước nay chưa từng có, làm cho Tô Tố dâng lên cảm xúc lạ lẫm, cứ như mình là một món đồ quý giá tinh tế rất được yêu thích, như công chúa được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.
"Cậu đứng đây chờ tớ quay lại." Hoa Hoa chỉ vào cửa kính của tiệm bách hóa trên con phố mới, ở đó có một mái che có thể ngăn ánh nắng mặt trời chói chang.
Tô Tố mất tự nhiên vẫy tay: "Ừ, được, tớ ở đây chờ cậu" Trong lúc cúi đầu nói thầm vào tai mình, cánh môi Hoa Hoa cố ý lướt qua đỉnh đầu bản thân, mặc dù nhẹ nhưng Tô Tố vẫn cảm giác được.
Trái tim ai đó đập mạnh như sắp vọt ra ngoài, khuôn mặt nóng bỏng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Chẳng lẽ bị say nắng? Mới đầu tháng 5, có thể cảm nắng sao? Tô Tố vươn tay sờ mặt, nóng thật!
Trong lúc nhàm chán ngó trước ngó sau, ánh mắt Tô Tố nhìn chằm chằm một chỗ.
Ở đó, có một tên trộm rất phô trương đang trà trộn giữa những nam nữ ăn diện hợp mode, nhẹ tay móc, một chiếc ví da tinh tế liền rơi ra.
Quá mức chấn động! Đây là một trong những con phố phồn hoa nhất Nam Kinh. GIữa ban ngày ban mặt...thế mà dám gây án?
Nhưng dù có chấn động đến mấy thì cũng không ngắn được sự việc sắp xảy ra.
Bạn học Tô lần đầu đối mặt với cướp giật.
Vốn dĩ Tô Tố đang đứng dưới hiên che mưa nhưng không hiểu sao bên cạnh lại xuất hiện mấy bạn trẻ tránh nắng, có người còn dán mình lên túi mới của cô.
Tô Tố quay đầu, tên trộm kia hoảng hốt bèn giằng túi trên vai cô, thuận tay kéo xuống.
Tên kia đang muốn chạy đi , Tô Tố liền bạo phát. Túi này giá không hề rẻ, có thể mua mấy chiếc LV fake loại 1 đó!
Vừa mang trên mình chưa đến 3 phút thế mà có người nhìn trúng.
Bạn học Tô lập tức bộc phát năng lượng gấu, cánh tay kì lân lấy tư thế hùng tráng kéo chiếc túi từ cổ tay lên vai, mang theo cả cánh tay của tên trộm.
Tên trộm túi có thân hình hơi gầy, dáng cũng được, có lẽ lần đầu tiên gặp được thiếu nữ trâu bò, khí lực to lớn đến mức dùng một tay có thể kéo luôn chiếc túi về, phút chốc muốn rơi lệ, ánh mắt tuyệt vọng mà bi phẫn.
Có để người ta sống không đây? Lần đầu ra tay đã gặp phải nữ hồng quân.
"Chị gái gái gái, lần đầu nhận nhiệm vụ, làm phiền chị rồi!" Do quá kích động, lời nói phát ra cũng không bình thường.
Tô Tố trấn định bắt đầu lo lắng. Tay của tên trộm còn ở trong túi, nếu như có dao bản thân không phải chịu thiệt lớn sao?
Trên báo thường nói, trộm ở Nam Kinh thường giấu trong mình một loại dao mỏng mà sắc, khi bị phát hiện sẽ lôi ra chém người một nhát.
Quả nhiên hồng nhan bạc mệnh! Khó khăn lắm mới đẹp được một lần, thế mà lại gặp phải sự kiện bạo lực nhường này.
Mặc dù sợ hãi, bạn học Tô vẫn không biết liêm sỉ mà nắn bắp tay tên trộm, oa, người lao động xa nhà có khác, bắp tay gầy mà có lực, véo thật sướng!
Ánh mắt Tô Tố lần theo bắp tay nhìn xuống, khuôn ngực của tên trộm có cơ nổi lên, quần áo thật cool, da thịt màu mật ong, nhỏ dãi-ing, còn đẹp hơn cả thân hình trong mộng của hội phụ nữ.
Hay là, sờ một chút?
Chết dưới đao mĩ nam, làm quỷ cũng phong lưu, liều thôi!
Có lẽ ánh mắt Tô Tố quá nhiệt tình, có lẽ cánh tay đang tiến sát ngực mình quá mức cuồng dại, tên trộm lần đầu hành nghề đã bị dọa đến mất hồn.
....Coi thường người khác quá rồi! Bản thân làm trộm dù sao cũng là công việc có kĩ thuật, mà hàm lượng kĩ thuật không hề thấp, có thể nói là thuộc hàng mãi nghệ, tự nhiên có người dám dùng ánh mắt bán thân xem mình, đối với một người chuyên nghiệp mà nói...quá nhục nhã!
Người ta bán nghệ không bán thân mà!!!!
Tên trộm mang theo đôi mắt lóng lánh nước, đột nhiên, tránh khỏi bàn tay Tô Tố, hai tay ôm miệng, hét thảm, vừa chạy vừa khóc... (Chỗ này tham khảo gân xanh của Mã Cảnh Đào, lỗ mũi hếch lên trời của anh già Châu Kiệt, ố dề)
Bởi vì chạy quá kịch liệt, vài ba chiếc ví da rơi ra từ trong túi của tên trộm, vung vãi cả một đường nhưng người nào đó không còn tâm tình đi nhặt.
Một thiếu niên thuần khiết và xinh đẹp cứ thế bị tổn thương sâu sắc.
Quả là một tên trộm trong sáng!
Sờ có một cái mà chạy như điên.
Đúng là liệt nam...