Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Trai đẹp không đáng tin, thế nhưng, đẹp bình thường có thể tạm chấp nhận!
-----------------Mục tiêu của bạn học Tô
Bạn học Tô đang cuộn mình trên ghế phụ với đôi mắt chớp chớp vẻ uất ức, trên người là đôi dép hình con thỏ bông, bộ quần áo ngủ ngà ngà do giặt nhiều, tóc búi tó xõa xượi.
Thế này đâu tính là nghỉ lễ, 3 ngày hoảng hốt trông xe tưởng đâu được ngủ mấy ngày lại bị kéo đi Nam Kinh, quan trọng là tự nhiên nhỡ mất cơ hội làm quen mấy bạn đẹp trai bình thường, sao lại thế?
Bạn học Hoa phải là một con thỏ dịu dàng chứ?
Tô Tố nghiêng người, ngồi trên ghế phụ trộm nhìn, âm thầm thăm dò Hoa Hoa đang chăm chú điều chỉnh vô lăng, ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa xe chiếu chếch vào trong, sắc vàng của buổi xế chiều trùm lên bóng dáng Hoa Hoa một vầng sáng lấp lánh, rõ ràng là đôi mắt dịu dàng, khuôn miệng hòa nhã thế nhưng trong phút chốc Tô Tố cảm nhận được sự mạnh mẽ cứng rắn.
Chẳng lẽ nhìn nhầm?
Chẳng lẽ nhiều năm xa cách, con thỏ trắng đã hóa thân thành rồng bá vương?
"Tố, cậu nên thắt dây an toàn vào" phát hiện Tô Tố đang âm thầm đánh giá mình, đầu óc không biết đã bay đi đâu, Hoa Hoa dứt khoát nghiêng người nhẹ nhàng căn dặn, thấy Tô Tố vẫn chớp mắt, cậu đành vươn tay thuận thế cài dây cho cô.
Trên người Tô Tố không có mùi nước hoa nhàn nhạt chỉ có vị xà phòng đàn hương Thượng Hải vấn vít khắp người, hương thơm từng đợt bay vào mũi Hoa Hoa khiến cậu căng thẳng, ngón tay thon dài run nhẹ, không cẩn thận quét qua ngực Tô Tố, Hoa Hoa khựng lại, khuôn mặt ửng đỏ.
"Sorry, tớ không cố ý." Mắt cụp xuống như bị dọa sợ, hàng mi rung nhẹ, làn da trắng nhiễm sắc hồng càng lộ vẻ môi hồng răng trắng.
Yếu ớt như thế!
Nghe lời như thế!
Giống hệt chú thỏ trắng run sợ.
Mặc cảm tội lỗi của Tô Tố dâng lên, hình như cô đã phạm phải lỗi lầm to lớn là kinh động người đẹp. Người ta rõ ràng là chú thỏ trắng hiền lành, thế mà bản thân nhìn nhầm, bôi nhọ cậu ấy. Tô Tố ho nhẹ, an ủi theo phản ứng tự nhiên: "Không sao, không sao, cậu chỉ sờ phải da bụng thôi, nếu là ngực sẽ không có cảm giác gì đâu, tớ sờ thử rồi, cả người tớ từ trên xuống dưới chỉ có mỗi da bụng mới có cup."
Hoa Hoa vẫn cúi đầu, ngón tay và người đều rung động, hiển nhiên là đang cười.
囧...... an ủi kiểu gì thế này?
Gió lạnh thổi qua khiến khóe mắt Tô Tố giần giật.
"Ha ha!" Tô Tố vô thức cười khan che đậy sự ngượng ngùng.
Hoa Hoa chăm chú thắt chặt dây an toàn không cười lời nói của cô, khóe miệng giương nhẹ làm cho bạn học Tô bớt khó xử.
Xe từ từ chuyển động, bên trong rơi vào trạng thái ngượng ngập im lặng.
Tô Tố lén nhìn Hoa Hoa đang chăm chú lái xe, cảm thấy không cam tâm nên lại gợi chủ đề nói chuyện.
"Hoa Hoa, mỗi lần lái xe cậu đều cẩn thận dùng đồ bảo hộ(2) sao?" Vừa cất lời bạn học Tô đã hóa đá, đồ bảo hộ, đồ bảo hộ, sao lại nói nhầm thành đồ bảo hộ cơ chứ?
Tô Tố rơi lệ, không kìm được cảm giác nóng cháy trên mặt.
Khóe miệng Hoa Hoa bất giác giần giật liếc nhìn Tô Tố, thấy cô mặt đỏ tai hồng hóa đá, khó khăn nhịn cười, chuyển chủ đề như không có chuyện gì xảy ra: "Tố, cái cậu Cố hôm nọ...là bạn cậu hả?"
Uất ức đã nhiều ngày mà không có cơ hội hỏi rõ ràng nên Hoa Hoa dứt khoát chuyển sang chủ đề này.
Tô Tố nhăn mày, khó khăn phản đối: "Không tính là bạn bè..."
Hoa Hoa âm thầm thở hắt ra, thả lỏng, từ từ dựa người vào ghế lái, mấy sợi tóc trước trán cũng nhẹ ngàng trượt xuống, cả người nhẹ nhõm rất nhiều.
"Vì, hồi trung học...tớ đã từng thích cậu ta," Không hiểu vì sao Tô Tố luôn tự động nói thật trước mặt Hoa Hoa.
Cánh tay nắm vô lăng của Hoa Hoa siết chặt, xương sống căng thẳng, bên môi mang chút ý cười: "Ồ, cậu thích gì ở cậu ấy?"
Thích gì? Cái người dáng thư sinh, bên trong chậm chạp, bên ngoài yếu ớt nhìn là biết thận yếu nhiều bệnh, chỉ giỏi lừa gạt nữ sinh ngây thơ.
Bạn học Hoa như có sóng trong lòng, bàn tay siết vô lăng càng chặt.
"Cậu ấy học được." Tô Tố thật sự đếm ngón tay tính toán, "Đẹp trai! Biết làm thơ!Cười lên rất giống hoàng tử..." giọng nói càng ngày càng nhỏ, câu nói cuối cùng như nghẹn trong họng: "Thế nhưng, cậu ấy không thích tớ..."
Vì không thích nên có ưu tú nữa cũng phí công.
Áp lực không khí đột nhiên hạ thấp, chỉ còn lại nỗi đau, Tô Tố khép ngón tay lại ngồi ghế phụ ngẩn ngơ.
Hoa Hoa từ từ quay đầu đầy thương tiếc, đột nhiên đưa tay ra xoa đầu Tô Tố, như vỗ về một con chó vàng to lớn, thuận tay vò bờm cổ nó.
Tô Tố bất chợt cứng người lại, run run nhìn Hoa Hoa, chỉ vào ngón tay trên cổ không thốt lên lời.
Đây là cái tình huống gì? Dù có thiểu năng cũng nhận ra được sự mờ ám.
Hơn nữa ngón tay ấm áp đó dán lên gáy mình làm cho cổ cũng cứng lại.
Hoa Hoa bừng tỉnh, dứt khoát rụt tay lại, mắt nhìn thẳng lái xe, "Hồi ở nước ngoài, mình có nuôi con chó chăn cừu, mỗi lần chải lông đều thuận tay xoa lưng nó."
Chó chăn cừu?!
Thế mà lại coi mình là chó chăn cừu! Tô Tố nhẹ nhõm quên sạch không khí mờ ám nãy giờ.
Thế cho nên, trai đẹp đều biến thái.
Yêu ai thì yêu, không yêu trai đẹp.
"Bây giờ cậu còn thích cậu ta không?" Hoa Hoa ho nhẹ, cố gắng chuyển chủ đề thảo luận tiếp.
Có một vài chuyện phải tìm hiểu rõ ràng, cổ nhân không lừa người, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, muốn chiến đấu phải tìm hiểu mọi thông tin!
"Không thích..." Tô Tố đưa tay lên miệng cắn nhẹ, rất lâu sau, đặt tay xuống, ánh mắt cong cong nhìn chẳm chằm Hoa Hoa lái xe, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trai đẹp không phải đồ tốt lành gì, về sau tớ sẽ không bao giờ thích...trai đẹp!"
Ngữ khí mang theo nỗi hận nặng nề, lạnh lùng, buốt giá, đông cứng Hoa Hoa đang ngồi ghế lái.
Mãi lâu sau, bạn học Tô mới cúi đầu nghĩ, nhịn không được bổ sung thêm một sâu: "Sau này tở chỉ thích đẹp bình thường, đẹp trai không thèm!"
Phù, bạn học Hoa thở hắt ra.
Có điều kiện là tốt! Có điều kiện là tốt!
Có gì khó! Muốn đẹp, rất khó, muốn hủy hoại bản thân, chuyện nhỏ!
Vì Tô Tố, đẹp bình thường, đẹp hơi bình thường, đẹp hơi hơi bình thường cũng được.
Bạn Hoa Hoa siết chặt vô lăng, rơi lệ quyết tâm, phải tiến lên con đường đẹp trai bình thường!
-----------------Mục tiêu của bạn học Tô
Bạn học Tô đang cuộn mình trên ghế phụ với đôi mắt chớp chớp vẻ uất ức, trên người là đôi dép hình con thỏ bông, bộ quần áo ngủ ngà ngà do giặt nhiều, tóc búi tó xõa xượi.
Thế này đâu tính là nghỉ lễ, 3 ngày hoảng hốt trông xe tưởng đâu được ngủ mấy ngày lại bị kéo đi Nam Kinh, quan trọng là tự nhiên nhỡ mất cơ hội làm quen mấy bạn đẹp trai bình thường, sao lại thế?
Bạn học Hoa phải là một con thỏ dịu dàng chứ?
Tô Tố nghiêng người, ngồi trên ghế phụ trộm nhìn, âm thầm thăm dò Hoa Hoa đang chăm chú điều chỉnh vô lăng, ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa xe chiếu chếch vào trong, sắc vàng của buổi xế chiều trùm lên bóng dáng Hoa Hoa một vầng sáng lấp lánh, rõ ràng là đôi mắt dịu dàng, khuôn miệng hòa nhã thế nhưng trong phút chốc Tô Tố cảm nhận được sự mạnh mẽ cứng rắn.
Chẳng lẽ nhìn nhầm?
Chẳng lẽ nhiều năm xa cách, con thỏ trắng đã hóa thân thành rồng bá vương?
"Tố, cậu nên thắt dây an toàn vào" phát hiện Tô Tố đang âm thầm đánh giá mình, đầu óc không biết đã bay đi đâu, Hoa Hoa dứt khoát nghiêng người nhẹ nhàng căn dặn, thấy Tô Tố vẫn chớp mắt, cậu đành vươn tay thuận thế cài dây cho cô.
Trên người Tô Tố không có mùi nước hoa nhàn nhạt chỉ có vị xà phòng đàn hương Thượng Hải vấn vít khắp người, hương thơm từng đợt bay vào mũi Hoa Hoa khiến cậu căng thẳng, ngón tay thon dài run nhẹ, không cẩn thận quét qua ngực Tô Tố, Hoa Hoa khựng lại, khuôn mặt ửng đỏ.
"Sorry, tớ không cố ý." Mắt cụp xuống như bị dọa sợ, hàng mi rung nhẹ, làn da trắng nhiễm sắc hồng càng lộ vẻ môi hồng răng trắng.
Yếu ớt như thế!
Nghe lời như thế!
Giống hệt chú thỏ trắng run sợ.
Mặc cảm tội lỗi của Tô Tố dâng lên, hình như cô đã phạm phải lỗi lầm to lớn là kinh động người đẹp. Người ta rõ ràng là chú thỏ trắng hiền lành, thế mà bản thân nhìn nhầm, bôi nhọ cậu ấy. Tô Tố ho nhẹ, an ủi theo phản ứng tự nhiên: "Không sao, không sao, cậu chỉ sờ phải da bụng thôi, nếu là ngực sẽ không có cảm giác gì đâu, tớ sờ thử rồi, cả người tớ từ trên xuống dưới chỉ có mỗi da bụng mới có cup."
Hoa Hoa vẫn cúi đầu, ngón tay và người đều rung động, hiển nhiên là đang cười.
囧...... an ủi kiểu gì thế này?
Gió lạnh thổi qua khiến khóe mắt Tô Tố giần giật.
"Ha ha!" Tô Tố vô thức cười khan che đậy sự ngượng ngùng.
Hoa Hoa chăm chú thắt chặt dây an toàn không cười lời nói của cô, khóe miệng giương nhẹ làm cho bạn học Tô bớt khó xử.
Xe từ từ chuyển động, bên trong rơi vào trạng thái ngượng ngập im lặng.
Tô Tố lén nhìn Hoa Hoa đang chăm chú lái xe, cảm thấy không cam tâm nên lại gợi chủ đề nói chuyện.
"Hoa Hoa, mỗi lần lái xe cậu đều cẩn thận dùng đồ bảo hộ(2) sao?" Vừa cất lời bạn học Tô đã hóa đá, đồ bảo hộ, đồ bảo hộ, sao lại nói nhầm thành đồ bảo hộ cơ chứ?
Tô Tố rơi lệ, không kìm được cảm giác nóng cháy trên mặt.
Khóe miệng Hoa Hoa bất giác giần giật liếc nhìn Tô Tố, thấy cô mặt đỏ tai hồng hóa đá, khó khăn nhịn cười, chuyển chủ đề như không có chuyện gì xảy ra: "Tố, cái cậu Cố hôm nọ...là bạn cậu hả?"
Uất ức đã nhiều ngày mà không có cơ hội hỏi rõ ràng nên Hoa Hoa dứt khoát chuyển sang chủ đề này.
Tô Tố nhăn mày, khó khăn phản đối: "Không tính là bạn bè..."
Hoa Hoa âm thầm thở hắt ra, thả lỏng, từ từ dựa người vào ghế lái, mấy sợi tóc trước trán cũng nhẹ ngàng trượt xuống, cả người nhẹ nhõm rất nhiều.
"Vì, hồi trung học...tớ đã từng thích cậu ta," Không hiểu vì sao Tô Tố luôn tự động nói thật trước mặt Hoa Hoa.
Cánh tay nắm vô lăng của Hoa Hoa siết chặt, xương sống căng thẳng, bên môi mang chút ý cười: "Ồ, cậu thích gì ở cậu ấy?"
Thích gì? Cái người dáng thư sinh, bên trong chậm chạp, bên ngoài yếu ớt nhìn là biết thận yếu nhiều bệnh, chỉ giỏi lừa gạt nữ sinh ngây thơ.
Bạn học Hoa như có sóng trong lòng, bàn tay siết vô lăng càng chặt.
"Cậu ấy học được." Tô Tố thật sự đếm ngón tay tính toán, "Đẹp trai! Biết làm thơ!Cười lên rất giống hoàng tử..." giọng nói càng ngày càng nhỏ, câu nói cuối cùng như nghẹn trong họng: "Thế nhưng, cậu ấy không thích tớ..."
Vì không thích nên có ưu tú nữa cũng phí công.
Áp lực không khí đột nhiên hạ thấp, chỉ còn lại nỗi đau, Tô Tố khép ngón tay lại ngồi ghế phụ ngẩn ngơ.
Hoa Hoa từ từ quay đầu đầy thương tiếc, đột nhiên đưa tay ra xoa đầu Tô Tố, như vỗ về một con chó vàng to lớn, thuận tay vò bờm cổ nó.
Tô Tố bất chợt cứng người lại, run run nhìn Hoa Hoa, chỉ vào ngón tay trên cổ không thốt lên lời.
Đây là cái tình huống gì? Dù có thiểu năng cũng nhận ra được sự mờ ám.
Hơn nữa ngón tay ấm áp đó dán lên gáy mình làm cho cổ cũng cứng lại.
Hoa Hoa bừng tỉnh, dứt khoát rụt tay lại, mắt nhìn thẳng lái xe, "Hồi ở nước ngoài, mình có nuôi con chó chăn cừu, mỗi lần chải lông đều thuận tay xoa lưng nó."
Chó chăn cừu?!
Thế mà lại coi mình là chó chăn cừu! Tô Tố nhẹ nhõm quên sạch không khí mờ ám nãy giờ.
Thế cho nên, trai đẹp đều biến thái.
Yêu ai thì yêu, không yêu trai đẹp.
"Bây giờ cậu còn thích cậu ta không?" Hoa Hoa ho nhẹ, cố gắng chuyển chủ đề thảo luận tiếp.
Có một vài chuyện phải tìm hiểu rõ ràng, cổ nhân không lừa người, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, muốn chiến đấu phải tìm hiểu mọi thông tin!
"Không thích..." Tô Tố đưa tay lên miệng cắn nhẹ, rất lâu sau, đặt tay xuống, ánh mắt cong cong nhìn chẳm chằm Hoa Hoa lái xe, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trai đẹp không phải đồ tốt lành gì, về sau tớ sẽ không bao giờ thích...trai đẹp!"
Ngữ khí mang theo nỗi hận nặng nề, lạnh lùng, buốt giá, đông cứng Hoa Hoa đang ngồi ghế lái.
Mãi lâu sau, bạn học Tô mới cúi đầu nghĩ, nhịn không được bổ sung thêm một sâu: "Sau này tở chỉ thích đẹp bình thường, đẹp trai không thèm!"
Phù, bạn học Hoa thở hắt ra.
Có điều kiện là tốt! Có điều kiện là tốt!
Có gì khó! Muốn đẹp, rất khó, muốn hủy hoại bản thân, chuyện nhỏ!
Vì Tô Tố, đẹp bình thường, đẹp hơi bình thường, đẹp hơi hơi bình thường cũng được.
Bạn Hoa Hoa siết chặt vô lăng, rơi lệ quyết tâm, phải tiến lên con đường đẹp trai bình thường!