Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Gặp nhau không bằng nhớ nhưng, nhớ nhung không bằng đừng nhớ.
------ Tô Tố nhớ về quá khứ, thỉnh thoảng lại thở dài.
Ngày thứ năm sau khi Hoa Hoa bị đưa vào phòng cách ly là ngày Quốc tế lao động mùng 1 tháng 5.
Tuy rằng trong ngày nghỉ này trường học không hề có ý hạn chế phạm vi đi lại của mọi người, nhưng có không ít sinh viên vẫn lựa chọn ở lại trường, suy cho cùng dịch Sars quá mạnh, dưới áp lực nặng nề ấy ai còn có tâm tình để đi nghĩ chuyện khác?
Đây chỉ là suy nghĩ của phần đông sinh viên, đương nhiên không bao gồm bạn học Tô trong đó.
Tô Tố hết sức nhớ nhung món chân giò hun khói của mẹ Tô, đương nhiên sẽ không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Trước kia mấy người bạn đồng hương cùng thống nhất ý kiến nhưng đến phút cuối chỉ có mình cô về quê, một mình lẻ loi xách chiếc túi làm từ da rắn màu đỏ trắng xanh, bên trong là quần áo bẩn trong hai tuần vừa rồi.
Trạm xe đường dài phía đông vô cùng yên tĩnh, đằng trước những chiếc xe ôtô đều tỏa ra mùi nước tiêu độc nồng nặc, kèm theo cả mùi nước thuốc cực nồng được phun trên lớp ngoài hành lý của mỗi một hành khách.
"Chiếc túi đó không được để trong xe, mau nhấc ra ngoài." Tô Tố còn chưa đặt túi xuống, tài xế ngồi phía trước liền quay đầu, trong mắt ánh lên nỗi lo sợ, coi tất cả đồ đạc của hành khách là bom hẹn giờ.
Ồ, được rồi, bạn học Tô kéo cửa sổ thò người ra ngoài, phía dưới cửa sổ là nơi để hành lý, có ba bốn hành khách đang vây quanh đó, theo thứ tự nhét đồ đạc trong tay vào đó.
"Có thể giúp tôi chuyển hành lý được không?" Cô thò đầu hét lớn với chàng trai cao gầy đứng gần cửa sổ nhất, túi xách bị vung ra ngoài thoáng cái liền đập vào đầu cậu ta, khiến cậu chàng lảo đảo.
Tô Tố líu lưỡi, đuối lý cúi mặt nhìn túi xách của mình, lâu sau vẫn không dám nhìn người thanh niên bị mình đập trúng.
"Được, cậu buông tay ra đi, tôi cất giúp cậu." Giọng điệu không nóng không lạnh, dở khóc dở cười. Men theo dây quai xách của túi, bạn học Tô nhìn thấy một bàn tay thon dài, trắng đều đang cầm lấy dây quai đợi Tô Tố buông tay.
"A, cảm ơn cậu." Tô Tố ngẩng đầu, không kìm được lòng mỉm cười với người thanh niên đứng bên dưới, mắt nhìn lướt qua khuôn mặt cậu ta, nụ cười trong chớp mắt liền cứng đờ.
Không ngờ lại là Cố tiểu bạch mã lâu ngày không gặp!
Trái tim trong ngực bỗng mất đi nhịp đập thường ngày, trở nên hoảng loạn.
Tô Tố ôm ngực thở dài, không ngờ mình vẫn để ý cậu ta đến vậy.
Từ khi biết được bản thân cùng với cậu ấy đều thi vào đại học Đông X liền thầm hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không thích người đàn ông giống như Cố tiểu bạch mã, cũng tuyệt đối không đụng chạm với những tên đàn ông xuất sắc nữa.
Chi phối không được, thứ lưu lại cuối cùng chính là đau lòng.
Có những lúc, không có hi vọng, không có tham vọng lại chính là điều đáng mừng nhất.
Vì vậy cho dù là học chung một trường học bản thân cũng sẽ gắng sức né tránh, có vài lần rõ ràng nhìn thấy Cố tiểu bạch mã trong nhà ăn, trên đường đến thư viện, trên sân vận động đầy cát bụi, bản thân chỉ lách người đi qua, có đôi lúc không tránh được sẽ cố gắng quay đi. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Cố tiểu bạch mã, cô lại không nén nổi thở dài, quả nhiên một người thô lỗ như mình đây ngay cả nhìn cậu ta cũng không thèm. Nhưng bản thân mình đã cố hết sức tránh xa cậu ta rồi mà!
Vậy mà hôm này lại đụng phải.
"Còn đồ gì muốn cất nữa không?" Nhét xong túi xách vào trong gầm xe, Cố Liên Thành ngẩng đầu mỉm cười với Tô Tố, "Nếu như còn thì đưa hết để tớ cất cho."
Ánh nắng chiếu lên người cậu khiến bóng cậu càng trở nên thon dài, chỉ một chiếc áo len màu tro phổ biến nhưng khoác trên người cậu lại trở nên nho nhã. Không được nhìn, không được nhìn nữa, bạn học Tô thụt đầu vào trong, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, miệng khô khốc đáp lời: "Hết rồi, hết rồi..."
Cũng không còn nữa...
Sau khi cất xong hành lý mấy người thanh niên đều lên xe, bởi vì người đi xe quá ít nên mọi người ngồi rất thoải mái, thỉnh thoảng có vài người ngồi với nhau thì cũng chỉ là mấy đôi tình nhân trẻ tuổi thì thầm to nhỏ với nhau, trông rất ngọt ngào.
Tô Tố trùm áo khoác lên mặt, bắt đầu giấc ngủ dài.
"Cậu trùm như vậy liệu có khó chịu không?"
Hửm? Sao mà khó chịu chứ?
Bạn học Tô kéo chiếc áo xuống nhìn sang phía bên cạnh, quả nhiên là Cố tiểu bạch mã đang quay đầu nhìn mình, đôi mắt đen lấp lánh chứa đầy ý cười.
"Cậu không tự tìm chỗ ngồi cho mình sao?" Thật kỳ lạ, rõ ràng chỗ ngồi nhiều như vậy cậu ta lại chọn ngồi gần mình.
"Phiền lắm."
Hửm? Ngồi gần mình không phải càng phiền hơn sao? Tô Tố cắn môi, chỉ chỗ nhô lên dưới ghế ngồi, "Bạn học Cố, ngồi đây không thoải mái đâu."
Chẳng có ai lại thích ngồi chiếc ghế bị nhô lên cả, huống chi là Cố tiểu bạch mã chân dài, điều đó đồng nghĩa với việc cậu ta phải co chân lại, hoặc là ngồi nghiêng, bất luận là ngồi kiểu gì đều sẽ không thoải mái.
"Ừm, tớ biết." Cố Liên Thành hờ hững đáp nhưng không chuyển qua chỗ khác mà co chân lại, dựa lưng vào lưng ghế, vai gần như dính sát vào người Tô Tố. Lúc xe bắt đầu chạy, chỉ cần quay đầu liền có thể ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt quen thuộc trên người cậu.
Thật là tên đàn ông kỳ lạ. Bạn học Tô lại trùm áo lên đầu, ngay từ khi bắt đầu bản thân đã không nắm bắt được trái tim cậu ta, giờ đây lại cách xa nhau đến vậy càng không có lý do gì đi phỏng đoán tâm lý biến thái của Cố tiểu bạch mã.
Được rồi, mặc cậu ta đi, muốn ngồi đâu thì ngồi đó.
"Cậu về một mình à?" Rõ ràng Cố tiểu bạch mã không hề biết điều, trực tiếp làm lơ chiếc áo che trên mặt Tô Tố, bắt đầu bắt chuyện.
Im lặng một lúc, bạn học Tô lại kéo chiếc áo xuống, không nhịn được liền hỏi: "Vậy cậu cũng về một mình à?" Không phải quan tâm, mà là tò mò, rõ ràng cậu ta có người bạn gái xinh đẹp quyến rũ cũng học ở Nam Kinh, tại sao lại về một mình.
Ánh mắt Cố tiểu bạch mã bỗng trở nên kỳ lạ, gần như cùng lúc đó vẻ muốn nói lại thôi lại xuất hiện trên gương mặt cậu, lắp ba lắp bắp, nhìn đến mức Tô Tố cảm thấy buồn bực.
Quả nhiên lại bị ghét bỏ rồi, có là gì của nhau đâu, không dưng lại đi lo chuyện riêng tư của người ta.
"A, tớ hơi buồn ngủ, nghỉ chút đã." Vội vàng đem áo khoác trùm lên đầu, bạn học Tô hoàn toàn cách ly với ánh mắt của Cố tiểu bạch mã, đương nhiên sẽ không nhìn thấy nỗi ưu thương trong mắt cậu.
Trái tim cậu bỗng chốc rơi xuống đáy vực.
Tô Tố hoàn toàn tách mình ra khỏi cuộc sống của cô ấy, ngay cả việc hỏi thăm đơn giản cũng không kiên nhẫn mà chỉ đáp qua loa, giống như trở lại lúc ban đầu, ngay cả người lạ cũng không làm được.
Xe chạy ầm ầm, mỗi một bộ phận trên xe đều phát ra tiếng vang cực lớn nên tất cả các cửa sổ đều được mở toang, gió lạnh ùa vào từ cửa sổ khiến Tô Tố đang ngủ ngon co rúm người lại.
Xe lắc trái lắc phải khiến bạn học Tô cuối cùng đổ vào khuôn ngực ấm áp của người nào đó. Người cứng đơ trong chốc lát, chủ nhân của khuôn ngực ấy liền dang hai tay ôm cả người Tô Tố vào lòng, khuôn mặt anh tuấn đỏ lên.
Nhìn từ phía sau hai người họ giống như đôi tình nhân yêu nhau tha thiết, ôm nhau hết sức ngọt ngào lại vô cùng ấm áp.
Nhưng, liệu có còn trở về được nữa không?
Tác giả có lời muốn nói: Tung hoa, chương sau Hoa Hoa tiếp tục gặp xui xẻo, đứa trẻ xui xẻo của tôi, huhuhuhu...
------ Tô Tố nhớ về quá khứ, thỉnh thoảng lại thở dài.
Ngày thứ năm sau khi Hoa Hoa bị đưa vào phòng cách ly là ngày Quốc tế lao động mùng 1 tháng 5.
Tuy rằng trong ngày nghỉ này trường học không hề có ý hạn chế phạm vi đi lại của mọi người, nhưng có không ít sinh viên vẫn lựa chọn ở lại trường, suy cho cùng dịch Sars quá mạnh, dưới áp lực nặng nề ấy ai còn có tâm tình để đi nghĩ chuyện khác?
Đây chỉ là suy nghĩ của phần đông sinh viên, đương nhiên không bao gồm bạn học Tô trong đó.
Tô Tố hết sức nhớ nhung món chân giò hun khói của mẹ Tô, đương nhiên sẽ không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Trước kia mấy người bạn đồng hương cùng thống nhất ý kiến nhưng đến phút cuối chỉ có mình cô về quê, một mình lẻ loi xách chiếc túi làm từ da rắn màu đỏ trắng xanh, bên trong là quần áo bẩn trong hai tuần vừa rồi.
Trạm xe đường dài phía đông vô cùng yên tĩnh, đằng trước những chiếc xe ôtô đều tỏa ra mùi nước tiêu độc nồng nặc, kèm theo cả mùi nước thuốc cực nồng được phun trên lớp ngoài hành lý của mỗi một hành khách.
"Chiếc túi đó không được để trong xe, mau nhấc ra ngoài." Tô Tố còn chưa đặt túi xuống, tài xế ngồi phía trước liền quay đầu, trong mắt ánh lên nỗi lo sợ, coi tất cả đồ đạc của hành khách là bom hẹn giờ.
Ồ, được rồi, bạn học Tô kéo cửa sổ thò người ra ngoài, phía dưới cửa sổ là nơi để hành lý, có ba bốn hành khách đang vây quanh đó, theo thứ tự nhét đồ đạc trong tay vào đó.
"Có thể giúp tôi chuyển hành lý được không?" Cô thò đầu hét lớn với chàng trai cao gầy đứng gần cửa sổ nhất, túi xách bị vung ra ngoài thoáng cái liền đập vào đầu cậu ta, khiến cậu chàng lảo đảo.
Tô Tố líu lưỡi, đuối lý cúi mặt nhìn túi xách của mình, lâu sau vẫn không dám nhìn người thanh niên bị mình đập trúng.
"Được, cậu buông tay ra đi, tôi cất giúp cậu." Giọng điệu không nóng không lạnh, dở khóc dở cười. Men theo dây quai xách của túi, bạn học Tô nhìn thấy một bàn tay thon dài, trắng đều đang cầm lấy dây quai đợi Tô Tố buông tay.
"A, cảm ơn cậu." Tô Tố ngẩng đầu, không kìm được lòng mỉm cười với người thanh niên đứng bên dưới, mắt nhìn lướt qua khuôn mặt cậu ta, nụ cười trong chớp mắt liền cứng đờ.
Không ngờ lại là Cố tiểu bạch mã lâu ngày không gặp!
Trái tim trong ngực bỗng mất đi nhịp đập thường ngày, trở nên hoảng loạn.
Tô Tố ôm ngực thở dài, không ngờ mình vẫn để ý cậu ta đến vậy.
Từ khi biết được bản thân cùng với cậu ấy đều thi vào đại học Đông X liền thầm hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không thích người đàn ông giống như Cố tiểu bạch mã, cũng tuyệt đối không đụng chạm với những tên đàn ông xuất sắc nữa.
Chi phối không được, thứ lưu lại cuối cùng chính là đau lòng.
Có những lúc, không có hi vọng, không có tham vọng lại chính là điều đáng mừng nhất.
Vì vậy cho dù là học chung một trường học bản thân cũng sẽ gắng sức né tránh, có vài lần rõ ràng nhìn thấy Cố tiểu bạch mã trong nhà ăn, trên đường đến thư viện, trên sân vận động đầy cát bụi, bản thân chỉ lách người đi qua, có đôi lúc không tránh được sẽ cố gắng quay đi. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Cố tiểu bạch mã, cô lại không nén nổi thở dài, quả nhiên một người thô lỗ như mình đây ngay cả nhìn cậu ta cũng không thèm. Nhưng bản thân mình đã cố hết sức tránh xa cậu ta rồi mà!
Vậy mà hôm này lại đụng phải.
"Còn đồ gì muốn cất nữa không?" Nhét xong túi xách vào trong gầm xe, Cố Liên Thành ngẩng đầu mỉm cười với Tô Tố, "Nếu như còn thì đưa hết để tớ cất cho."
Ánh nắng chiếu lên người cậu khiến bóng cậu càng trở nên thon dài, chỉ một chiếc áo len màu tro phổ biến nhưng khoác trên người cậu lại trở nên nho nhã. Không được nhìn, không được nhìn nữa, bạn học Tô thụt đầu vào trong, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, miệng khô khốc đáp lời: "Hết rồi, hết rồi..."
Cũng không còn nữa...
Sau khi cất xong hành lý mấy người thanh niên đều lên xe, bởi vì người đi xe quá ít nên mọi người ngồi rất thoải mái, thỉnh thoảng có vài người ngồi với nhau thì cũng chỉ là mấy đôi tình nhân trẻ tuổi thì thầm to nhỏ với nhau, trông rất ngọt ngào.
Tô Tố trùm áo khoác lên mặt, bắt đầu giấc ngủ dài.
"Cậu trùm như vậy liệu có khó chịu không?"
Hửm? Sao mà khó chịu chứ?
Bạn học Tô kéo chiếc áo xuống nhìn sang phía bên cạnh, quả nhiên là Cố tiểu bạch mã đang quay đầu nhìn mình, đôi mắt đen lấp lánh chứa đầy ý cười.
"Cậu không tự tìm chỗ ngồi cho mình sao?" Thật kỳ lạ, rõ ràng chỗ ngồi nhiều như vậy cậu ta lại chọn ngồi gần mình.
"Phiền lắm."
Hửm? Ngồi gần mình không phải càng phiền hơn sao? Tô Tố cắn môi, chỉ chỗ nhô lên dưới ghế ngồi, "Bạn học Cố, ngồi đây không thoải mái đâu."
Chẳng có ai lại thích ngồi chiếc ghế bị nhô lên cả, huống chi là Cố tiểu bạch mã chân dài, điều đó đồng nghĩa với việc cậu ta phải co chân lại, hoặc là ngồi nghiêng, bất luận là ngồi kiểu gì đều sẽ không thoải mái.
"Ừm, tớ biết." Cố Liên Thành hờ hững đáp nhưng không chuyển qua chỗ khác mà co chân lại, dựa lưng vào lưng ghế, vai gần như dính sát vào người Tô Tố. Lúc xe bắt đầu chạy, chỉ cần quay đầu liền có thể ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt quen thuộc trên người cậu.
Thật là tên đàn ông kỳ lạ. Bạn học Tô lại trùm áo lên đầu, ngay từ khi bắt đầu bản thân đã không nắm bắt được trái tim cậu ta, giờ đây lại cách xa nhau đến vậy càng không có lý do gì đi phỏng đoán tâm lý biến thái của Cố tiểu bạch mã.
Được rồi, mặc cậu ta đi, muốn ngồi đâu thì ngồi đó.
"Cậu về một mình à?" Rõ ràng Cố tiểu bạch mã không hề biết điều, trực tiếp làm lơ chiếc áo che trên mặt Tô Tố, bắt đầu bắt chuyện.
Im lặng một lúc, bạn học Tô lại kéo chiếc áo xuống, không nhịn được liền hỏi: "Vậy cậu cũng về một mình à?" Không phải quan tâm, mà là tò mò, rõ ràng cậu ta có người bạn gái xinh đẹp quyến rũ cũng học ở Nam Kinh, tại sao lại về một mình.
Ánh mắt Cố tiểu bạch mã bỗng trở nên kỳ lạ, gần như cùng lúc đó vẻ muốn nói lại thôi lại xuất hiện trên gương mặt cậu, lắp ba lắp bắp, nhìn đến mức Tô Tố cảm thấy buồn bực.
Quả nhiên lại bị ghét bỏ rồi, có là gì của nhau đâu, không dưng lại đi lo chuyện riêng tư của người ta.
"A, tớ hơi buồn ngủ, nghỉ chút đã." Vội vàng đem áo khoác trùm lên đầu, bạn học Tô hoàn toàn cách ly với ánh mắt của Cố tiểu bạch mã, đương nhiên sẽ không nhìn thấy nỗi ưu thương trong mắt cậu.
Trái tim cậu bỗng chốc rơi xuống đáy vực.
Tô Tố hoàn toàn tách mình ra khỏi cuộc sống của cô ấy, ngay cả việc hỏi thăm đơn giản cũng không kiên nhẫn mà chỉ đáp qua loa, giống như trở lại lúc ban đầu, ngay cả người lạ cũng không làm được.
Xe chạy ầm ầm, mỗi một bộ phận trên xe đều phát ra tiếng vang cực lớn nên tất cả các cửa sổ đều được mở toang, gió lạnh ùa vào từ cửa sổ khiến Tô Tố đang ngủ ngon co rúm người lại.
Xe lắc trái lắc phải khiến bạn học Tô cuối cùng đổ vào khuôn ngực ấm áp của người nào đó. Người cứng đơ trong chốc lát, chủ nhân của khuôn ngực ấy liền dang hai tay ôm cả người Tô Tố vào lòng, khuôn mặt anh tuấn đỏ lên.
Nhìn từ phía sau hai người họ giống như đôi tình nhân yêu nhau tha thiết, ôm nhau hết sức ngọt ngào lại vô cùng ấm áp.
Nhưng, liệu có còn trở về được nữa không?
Tác giả có lời muốn nói: Tung hoa, chương sau Hoa Hoa tiếp tục gặp xui xẻo, đứa trẻ xui xẻo của tôi, huhuhuhu...