Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 4
Nhật Ký Gái Ngành
Phần 4
Chương 4
…
Tôi nghe vậy đã có chút sợ, còn con Thu vẫn bình thản mà nói:
– Tìm bọn em làm đéo gì, cắn đít à?
– Anh Tùng, quản lý quán gọi cho tao nói ông ta đang hỏi 2 đứa mày là quân của bọn nào đấy. Đm, chúng mày có biết việc chúng mày làm là phạm pháp không? Cứ gây ồn ào rồi công an hốt cả lũ bây giờ. Mà lão đấy cũng không phải vừa, nghe nói cũng dân số má đấy. Chúng mày liệu thế nào xin lỗi lão 1 câu còn yên ổn mà làm.
– Hâm à, chửi chán chê rồi giờ bảo đi xin lỗi là kiểu gì?
– Thế mày đi làm là muốn làm mẹ của khách hả Thu. Mày không sợ nhưng tao sợ. Chúng nó mà rích 1 cái là cả lũ bóc lịch luôn đấy.
Tôi thấy chị Mai tức giận lên vội khều nhẹ con Thu rồi nói:
– Thế giờ bọn em phải làm sao?
– Để tao gọi điện cho anh Tùng nhờ anh ấy nói đỡ xem thế nào đã.
Nói rồi chị cũng lấy điện thoại ra bấm gọi, con Thu lúc này còn hậm hực nói:
– Đm, dân số má mà mắc bệnh thối mồm, chắc người ta sợ mùi mồm của thằng cha đấy thôi chứ sợ đéo gì lão.
Tôi nghe vậy cũng huých nhẹ vai nó:
– Thôi, nghe theo chị Mai đi, tao thấy mày cũng hơi quá.
– Đm, quá đéo gì. Lão hà mồm mặt tao đéo khác gì dâng bát cứt ép tao ngửi cả, mà tao nói vậy codn nhẹ. Lão tát tao 1 cái thì tao đánh trả 1 cái, hoà chứ quá chỗ nào.
Thấy nó cố chấp như vậy, tôi cũng chẳng nói gì thêm nữa. Lúc này chị Mai đi lại chỗ chúng tôi:
– Tao mới nhờ anh Tùng nói đỡ rồi, để xem ý ông ta thế nào, rồi mấy đứa liệu hồn mà ăn nói.
Tôi nghe vậy cũng “dạ” 1 tiếng, còn con Thu không quan tâm lắm, nó cầm bát lên ăn cơm như không có chuyện gì.
Cơm nước xong xuôi, chúng tôi trở về phòng để sở soạn đợi đến giờ đi làm.
Lúc này chị Mai mới gọi tôi và con Thu ra nói:
– Anh Tùng nói ông ta đồng ý để 2 đứa mày xin lỗi. Giờ cứ đi làm đi, lát nữa ông ấy qua đây thì tao sẽ gọi 2 đứa về.
Tôi gật đầu 1 cái còn con Thu nghe xong cũng chẳng nói gì mà đi thẳng ra ngoài. Tôi thấy vậy cũng vội theo sau nó.
Tôi, con Thu và cái Nga nhận chung 1 bàn ở 1 quán karaoke khá lớn. Lúc mở cửa đi vào có 1 chút ngạc nhiên khi chỉ nhìn thấy duy nhất có 1 người đàn ông trung tuổi. Không lẽ cha già này gọi 1 lúc cả 3 người luôn.
3 chúng tôi đi vào, con Nga đã tấn công thẳng đến ông ta mà nói:
– Anh, đang còn đợi bạn nữa sao anh?
Con Thu thì ra bấm bài, tôi đi lại rót bia cho lão.
– Không, có mình anh thôi, thế nên mấy em cứ quẩy thoải mái, anh vui anh sẽ có thưởng.
Vừa nói xong lão rút ra hẳn 1 tập 500k dày cộm, sau đó đưa cho 3 người chúng tôi, mỗi người 1 tờ.
Con Nga thấy tiền là hăng hái hẳn, còn lấy hoa quả đút cho ông ta ăn.
Tôi lúc này đưa cốc bia cho lão, lại gần thì phát giật mình khi thấy trên mặt ông ta từ mũi chảy ra cái chất nhầy nhầy, theo thói quen lại buột miệng nói:
– Anh chảy nước mũi rồi!
Ông ta nghe vậy liền lấy 1 tờ giấy trên bàn đưa lên mũi xì rồi lau lau sau đó nhìn tôi nói:
– Anh bị xoang, cứ lannh chút là ra nước mũi. Em tắt điều hoà đi.
Tôi nghe vậy cũng làm theo, con Nga lúc này lên tiếng:
– Anh bị xoang sao không chữa đi?
– Ôi giời, anh mổ rồi đấy chứ nhưng được mấy năm lại bị lại, uống bao nhiêu loại thuốc có đỡ đâu.
Con Thu lúc này chọn được bài hát, nó cầm cái mích đi lại đưa cho lão:
– Anh, em với anh song ca bài này nhé.
– Ok em!
Nhạc lên, con Thu với ông ta đứng ôm eo nhau hát, thi thoảng trong tiếng nhạc lại có âm thanh “khịt, khịt” của mũi.
Quả thực tôi chưa thấy thằng đàn ông nào đã hơn 40 tuổi còn thò lò mũi xanh. Mồm lúc nào cũng phải há ra để thở, nhiều lúc cục nhầy nó chảy xuống đến mép miệng, ông ta hít 1 phát nó lại thụt vào trong, phát ghê ấy.
Lại được con Nga, thấy lão lắm tiền cứ sán lại ba hoa nào là nhà em có thuốc trị xoang gia truyền các thứ. Mà công nhận nó khéo nói, nó nói câu nào là moi được tiền câu đấy.
Hát xong, tôi lại đi ra rót bia cho cả mấy người, ông ta lúc này tiếp tục rút tiền trong cái tệp kia mà chia cho chúng tôi.
Đến lượt con Nga, vừa sờ vào tờ tiền, thì từ trên rớt xuống 1 cục nhão nhoét, lão già đấy chắc quên không hít nó vào để nó thòng lòng đứt đoạn rơi xuống đúng chỗ tay con Nga chạm vào tờ tiền.
Ôi, phải nói mặt nó lúc này nghệt hẳn ra, ông ga thì vội với lấy tờ giấy lau mũi, còn con Nga vẫn phải cầm chắc tờ tiền mà cười 1 cách gượng gạo.
Sau đấy thấy nó đi ra nhà vệ sinh, chắc là đi rửa tiền mà tôi với con Thu ngồi cùng nhau cứ cười mãi.
Ngồi 1 lúc thì chị Mai gọi cho tôi:
– Bàn đấy mấy đứa ngồi bao lâu rồi?
– Cũng gần được 30 phút rồi chị.
– Mày với ai đấy?
– Em, Thu với con Nga.
– Thế bảo con Nga ở lại, 2 đứa mày về đây đi. Nhớ nói khéo với khách.
Biết là chắc lão thối mồm kia đến nên tôi cũng không hỏi nhiều:
– Dạ!
Tôi tắt máy rồi quay sang nói con Thu, sau đó 2 đứa đi lại chỗ lão lựa lời nói. Được cái do con Nga khéo mồm nên lão thích nó lắm, thấy bảo nó ở lại là lão ok liền.
Chúng tôi gọi taxi đi về khu trọ, vừa đến đầu cổng đã thấy 1 chiếc xe oto ở đấy, đoán ngay chắc của lão già kia, tôi còn qua sang nói con Thu:
– Này, có khi nào mình xin lỗi xong lão trở mặt không?
– Ôi, sợ gì. Số má gì cái thằng thối mồm đấy. Vào đi!
Tôi con Thu đi vào trong thấy chị Mai đang đứng nói chuyện với ông ta, trông vẻ mặt chị có chút khó sử. Vừa thấy chúng tôi chị liền cười nói:
– À, 2 đứa về rồi này. Mau lại xin lỗi anh Phát đi, chúng mày to gan thật đấy.
Chúng tôi đi lại phía chị, con Thu lúc này lại tỏ vẻ tươi cười:
– Đấy, có phải lúc đó anh chịu nhai cái kẹo cao su như bây giờ thì vui cả đôi bên không!?
Ông ta nghe vậy trừng mắt nhìn nó:
– Tao không đùa với mày nhé.
– Ấy, đừng nóng tính. Lúc đó quả thật em có hơi nhỡ miệng, có gì anh bỏ qua cho 2 đứa em. Đàn ông con trai chấp gì mấy đứa con gái anh.
– Tất nhiên tao đàn ông không chấp gì mày, tao đến đến nhắc nhở mày sau cẩn thận lời nói. Gặp tao, chứ gặp thằng khác là mày vỡ mồm lâu rồi.
Con Thu lúc này thấy có vẻ tức nhưng nó vẫn cố nhịn, chị Mai vội đỡ lời:
– Anh Phát, thôi bỏ qua cho 2 đứa. Bọn này dạo nay em không dạy nên chúng nó được đà. Sau chuyện này, nhất định em sẽ phạt mạnh tay.
Ông ta nghe vậy cũng không làm khó:
– Thôi được rồi, tao đến đây cũng không phải để đánh mấy đứa con gái. Đàn ông, không chấp nhưng mà chuyện lúc nãy nói thì vẫn phải làm.
Chị Mai nghe vậy nét mặt khó xử:
– Anh Phát, nó thật sự không được. Em sẽ dẫn cho anh con khác được hơn nhiều.
– Tao không thích nói nhiều, tao muốn nó.
– Thật sự là con Nhi không được đâu anh, đã có khách trả tiền bao nó rồi.
Tôi vừa nghe nhắc đến tên tôi liền khó hiểu nhìn chị Mai. Ông ta lúc này cũng quay sang tôi:
– Ngủ với anh 1 đêm, chuyện này anh sẽ bỏ qua.
Vừa nghe vậy, tôi liền trợn tròn mắt, chị Mai cũng vội nói:
– Anh Phát, anh đừng làm khó em. Chỗ em ngoài nó ra còn nhiều con đẹp hơn.
– Chúng mày nói nhiều nhỉ, đứa nào bao nó tao không cần biết, chúng mày đừng nói ra là được, có gì đâu.
Nói rồi ông ta đi đến túm bảo vai tôi định lôi đi thì lúc này 1 giọng nói vang lên:
– Cô ấy là tôi bao trọn, muốn ngủ 1 đêm xem ra tiền chưa đủ, còn phải xem ý tôi nữa.
Tất cả chúng tôi đều hướng đến người vừa nói. Thật không nghĩ được tại sao Kiệt lại có mặt ở đây.
– Mày là thằng nào?
Chị Mai lúc này đi lại, cười nói:
– Anh Phát, đây là khách của con bé Nhi, cậu ta đã trả tiền bao trọn nó rồi, nó chỉ được phục vụ 1 mình cậu ta thôi.
Ông ta không để tâm lắm lời nói đó, nhìn Kiệt mà lên giọng:
– Nói đi, mày muốn bao nhiêu tiền?
Kiệt lúc này lấy bao thuốc trong túi quần ra, lựa 1 điếu rồi đưa lên miệng châm hút, dáng vẻ đàn ông vô cùng:
– Tiền ông nhiều bằng tôi chưa?
– Mày cứ đưa giá đi.
– Ra giá sợ ông giật mình. Không bằng ông thử nói xem ông trả được bao nhiêu?
Ông ta suy nghĩ 1 hồi rồi nói:
– 5 triệu!
Kiệt nghe vậy chỉ khẽ nhếch khoé miệng lên cười 1 cái, rồi bình thản hút điếu thuốc. Thấy vậy ông ta lại lên tiếng:
– 10 triệu!
Kiệt lúc này bỏ điếu thuốc trên miệnh xuống, nhả ra 1 làn khói trắng mờ ảo, anh khẽ nhíu mày nhìn ông ta nói:
– Ông biết tôi bỏ ra bao nhiêu tiền để bao trọn cô ấy không?
Tất cả trở nên im lặng, không ai nói câu nào, tôi cũng rất muốn biết, Kiệt tiếp lời:
– 100 triệu/1 năm.
(Tiền này là tiền Kiệt trả cho chị Mai để bao Nhi không cho đi khách trong 1 năm. Còn việc Nhi ngủ với Kiệt lần nào thì có chi phí lần đó nhé)
Ôi mẹ ơi, đến cả tôi còn không tin vào tai mình, mấy đứa kia còn hét lên, lão ta cũng không ngoại lệ:
– Cũng chỉ là 1 con đĩ rẻ tiền, cần gì phải giá cao như thế?
– Đồ của tôi bỏ tiền ra mua, tôi chỉ để người ta thèm chứ không bán!
Ông ta nghe vậy tức ra mặt, nhưng để bảo bỏ ra số tiền lớn đấy thì chắc không đâu:
– Tiêu tiền ngu mà cứ nghĩ mình khôn. Tao không bao giờ lãng phí số tiền đó vào mấy thứ không ra gì này.
Kiệt khẽ cười 1 cái, điệu cười có chút giễu cợt mà hời hợt nói:
– Khi mà nhiều tiền quá rồi thì kể cả có vứt đi số tiền đó cũng không cảm thấy lãng phí. Huống gì mua 1 thứ mà người khác đang muốn thì lại càng không lãng phí.
Ông ta không nói lại được Kiệt, tức giận bỏ đi, trước khi đi còn quay lại nói:
– Chuyện này tao chưa cho qua đâu. Chúng mày cứ cẩn thận đấy.
Đợi ông ta đi khuất hẳn, chị Mai mới đi lại phía Kiệt:
– Cậu xem có quen biết nói khó ông ấy giúp chị. Chứ chỗ đây cũng toàn chị em phụ nữ, sợ lão ấy đến gây rối không cho làm ăn thì hỏng.
– Chị cứ thực hiện đúng giao dịch với tôi là được. Còn số tiền tôi bỏ ra, tất nhiên tôi phải quản lấy nó.
Nói rồi Kiệt nhìn sang tôi 1 cái, sau đó anh khẽ nheo mắt lại rồi cũng quay người rời đi.
Thật sự có 1 chút hụt hẫng khi anh không hỏi tôi câu nào những nghĩ lại giữa chúng tôi cũng chỉ là mối quan hệ cung và cầu, tôi cần tiền và anh cần tình dụ̶c̶, cứ vậy mà qua lại, hỏi han có giải quyết được thêm gì đâu.
Nghe tiếng xe nổ máy chạy đi, tôi nhìn chị Mai hỏi:
– Chị gọi anh Kiệt đến à?
Chị nghe vậy gật đầu:
– Thì là khách của mày nên tao phải gọi nói tình hình. Dù sao tiền tao cũng nhận của cậu ta rồi thì cũng phải giữ uy tín.
Tôi nghe vậh cũng chỉ gật đầu hiểu chuyện, lúc này con Thu và mấy đứa xúm lại tôi:
– Này, thằng này có phải là thằng hôm bữa ở villa không?
– Sao số mày hên thế Nhi. Gặp được trai đẹp, còn nhiều tiền. Lại chịu chi, trả hẳn cho chị Mai 100 triệu để này không phải đi khách. Tao ước mà mãi đéo gặp đươnc đây.
– Thế mỗi lần đi với hắn được nhiều không?
Tôi còn đang định lên tiếng thì lúc này con Nga từ ngoài đi vào kêu trời kêu đất:
– Ôi cái cuộc đời tôi, sao lại thảm hại thế này!
Chúng tôi nghe vậy cũng quay lại nhìn nó nói:
– Lại sao nữa!
Con Nga ngồi bệt xuống bậc hè, uể oải nói, giọng có chút khàn:
– Suốt mấy năm đi làm, lần đầu tiên tao gặp được 1 thằng khoai 5cm.
Cả lũ nhìn nó mà cười:
– Sao? Không đủ đô à?
– 5cm đã đành, nó còn không có gân. Tao kéo nó lên 12, nó lại chỉ xuống 6 giờ. Chúng mày bảo thế thì làm ăn cái gì mà thằng chó đấy lại còn bị điếc. Đm nó, bị điếc nhưng lại thích được nghe rên. Mả mẹ, tao rên muốn lòi phổi, không khác gì 1 con chó đẻ mà nó cứ vỗ mông tao bảo “rên to lên” trong khi khoai của nó cứ lủng lẳng ở cửa háng tao chứ có vào được đéo đâu. Vậy mà tao vẫn phải diễn cảnh thăng hoa cho nó xem. Ôi giời ơi, cái cuộc đời!
Tôi buồn cười đi lại vỗ vai nó coi như an ủi. Lúc này lại thấy ở tóc nó có cái cục gì óng óng, lấy tờ giấy lau đi:
– Tóc mày dính gì đây?
Đưa tờ giấy cho nó xem, con Nga liền dãy nảy, đưa tay lên vuốt tóc:
– Đm, là của cái thằng mũi xanh đấy. Tởm đéo chịu được, tao phải đi tắm.
Nói rồi, nó đứng dậy lao vội vào trong phòng mà cả mấy đứa chúng tôi cười như được vụ. Không hiểu tháng gì mà thấy con Nga đen quá đen ấy.
Bỗng lúc này, chuông điện thoại của tôi vang lên, là 1 con số lạ, tôi bắt máy:
– Alo!
Giọng của 1 cô gái vang lên:
– Đi làm gái có vẻ kiếm được nhỉ. Nếu mẹ mày ở quê mà biết chắc mát mặt lắm đây.
Tôi nghe vậy liền lo lắng hỏi:
– Chị là ai?
– Muốn biết tao là ai thì ra gặp tao. Đến số 274 đường xx,yy! Mày không đến tao gửi hết hình ảnh mày đi tiếp khách cho mẹ mày đấy.
Tôi còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã tắt máy. Vội vàng bấm gọi lại nhưng không ai nghe. Tôi lên thành phố làm, không có người quen, cũng không ai biết, rốt cuộc người gọi điện là ai? Gặp tôi để làm gì?
Tôi quay sang nói với chị Mai:
– Chị, em ra ngoài 1 tí.
– Đi đâu đấy?
– Bạn em ở quê lên, em gặp nó 1 tí.
Chị nghe vậy cũng gật đầu:
– Nhanh rồi về sớm để còn đóng cửa cổng.
– Dạ!
Nói rồi tôi cũng đi ra ngoài bắt 1 chiếc taxi đi đến địa chỉ mà người kia nói.
Xe dừng trước ký túc xá của 1 trường Đại học. Tôi trả tiền xe rồi bước xuống, lấy điện thoại gọi vào số khi nãy nhưng vẫn không ai chịu nhấc máy.
Lúc này bỗng có giọng nói vang lên:
– Ê, con đĩ!
Tôi theo phản xạ quay người lại, 1 tốp thanh niên cả trai cả gái, trong số đám người đấy có 1 người nhìn khá quen, hình như tôi gặp rồi thì phải, nhưng mà nhớ mãi không ra.
Bọn họ đi lại phía tôi, không nói không rằng 1 con trong số đấy lao đến túm tóc tôi giật ngược ra sau:
– Á….mấy người làm gì thế?
Cái cô gái tôi cho là quen đấy lúc này đi đến trước mặt tôi nói:
– Không phải mày làm đĩ sao? Tao dẫn mấy khách đến cho mày đây.
Nhớ tt đủ để có chap mới nhé mng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!