• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nhật Ký Gái Ngành (1 Viewer)

  • Phần 12

Nhật Ký Gái Ngành​





Phần 12






Chương 12



Thấy tôi chẳng chịu ký lên tờ giấy, lúc này chị Mai mới lấy điện thoại ra đưa cho tôi rồi nói:


– Được, tự cho mày 1 cơ hội. Giờ mày thử liên lạc với cậu ta lần nữa. Nếu được thì tao để cho mày làm theo ý mình, còn nếu không thì phải tỉnh táo lại cho tao. Mày thà chết để sinh đứa bé, vậy mày có nghĩ đứa bé sinh ra không có bố mẹ thì sống thế nào không? Mẹ mày già yếu bệnh tật có chăm được không, hay rồi lại đổ hết xuống đôi vai của em trai mày? Tao chỉ nói vậy thôi, giờ mày lựa chọn đi.


Tôi nhìn chiếc điện thoại trong tay chị, đắn đo không dám cầm lấy nó, tôi sợ, sợ kết quả vẫn như mọi lần không thay đổi.


Bàn tay đưa ra cầm lấy nó, run run bấm những con số đã được nhớ rất nhiều lần rồi đưa lên tai mình.


Âm thanh phát ra từ đó khiến tôi khẽ cười khổ 1 cái, vânz chẳng có sự thay đổi nào, anh vẫn biệt âm như vậy.


Tôi trả lại điện thoại cho chị Mai, mà hời hợt nói:


– Bút!


Con Nga nghe vậy vội lấy caid bút từ tay ông bác sĩ đưa cho tôi. Nhận lấy nó mà bàn tay tôi phải dùng sức rất nhiều, cảm giác nó nặng trĩu đến mức tôi chỉ muốn buông ra.


Cùng lúc đấy, chuông điện thoại của tôi vang lên, tên của chị Huyền hiện rõ trên màn hình, tôi vội vàng bắt máy:


– Chị!


– Nhi à, đến hôm nay chị vẫn không liên lạc được cho anh Kiệt. Anh Duy cũng đã tìm mọi cách nhưng thật sự không biết anh ấy đang ở đâu nữa. Hôm nay, vợ chồng chị phải đi Sing có chút chuyện, thời gian này sẽ không liên lạc với em được. Chị đã nói chuyện của em cho mẹ Kiệt biết rồi, bác ấy sẽ lo cho mẹ con em thôi. Cũng đừng suy nghĩ nhiều nhé, về chị sẽ mua quà cho 2 mẹ con.


Tôi nghe vậy chỉ cười nhạt trả lời:


– Dạ!


Vừa tắt máy, lại 1 cuộc điện thoại khác gọi đến, lần này là số lạ, tôi có linh cảm chẳng hay nhưng cũng bắt máy:


– Alo!


– Tôi là mẹ của thằng Kiệt, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi. Tôi không có thời gian để đến gặp cô, chuyện đứa bé ở trong bụng tôi nghe Huyền nó nói lại. Giờ cô chỉ cần gửi số tài khoản, tôi sẽ chuyển vào đó 1 khoản tiền, cô đem bỏ đứa bé đi. Làm gái như cô qua tay bao nhiêu thằng đàn ông rồi mới đến lượt thằng Kiệt, làm sao chắc đó là con nó được. Nhưng tôi vẫn chuyển cho cô 1 khoản tiền coi như an ủi cô. Kiệt nó có đối tượng để kết hôn rồi, tôi không muốn có bất cứ cản trở nào, nên cô hiểu ý tôi chứ?


Tôi nghe rõ từng chữ, rõ đến mức nó còn vọng đi vọng lại trong đầu. Tôi không trả lời bà, chỉ tắt bụp máy đi, sau đấy cầm cây bút ký thẳng vào khoảng trống cuối tờ giấy 3 chữ “Lưu An Nhi”.


Chị Mai vừa thấy vậy đã giật lấy tờ giấy trong tay tôi rồi đưa cho vị bác sĩ:


– Đây bác sĩ, bác sắp xếp lịch phẫu thuật sớm cho con bé. Cảm ơn bác sĩ!


Ông cầm lấy tờ giấy nhìn tôi 1 lúc rồi nói:


– Người nhà nên động viên tinh thần cho bệnh nhân, ca phẫu thuật cần ý chí rất cao của bệnh nhân.


Nói rồi ông quay người rời đi, cây bút trên tay tôi dần dần tuột khỏi rồi rơi xuống đất, cả người tôi bất lực ngả vào thành giường, nước mắt chảy từng hàng sau đó trở nên dữ dội hơn, tôi khóc oà lên.


Nga và Thu thấy vậy ôm chầm lấy tôi, giọng của chúng nó cũng nức nở chẳng kém:


– Cố lên Nhi, cuộc đời còn dài, còn làm lại được.


Họ nói đúng, con còn có thể có lại, nhưng họ đâu biết, đứa bé mà tôi buộc phải từ bỏ ấy thì chẳng bao giờ có thể tìm lại.


Ca phẫu thuật được sắp xếp vào sáng ngày hôm sau, trước khi tôi được đẩy vào phòng, mấy đứa ở khu trọ rối rít vây lại nói:


– Cố lên Nhi!


– Chúng tao đợi mày ở ngoài!


Chị Mai đi lại giường, chỉ đặt nhẹ tay lên vai tôi, tôi khẽ cười 1 cái. Sau đấy, ý tá đẩy tôi vào 1 căn phòng lớn sặc mùi thuốc tây, những máy móc vây quanh.


Chiếc đèn phẫu thuật được bật sáng rọi thẳng vào mắt, cả người tôi vô hồn nhìn thẳng vào nó, thưs ánh sáng nhức mắt ấy lại khiến tôi dễ chịu.


Tôi cảm nhận được họ đang tiêm vào người tôi 1 mũi gì đó, không lâu sau ánh đèn trước mắt dần trở nên nhoè nhoẹt đi, ở đâu đó 1 giọng nói thanh mảnh vang lên bên tai tôi “Mẹ ơi”.


2 hàng nước mắt bất giác chảy dài xuống, cổ họng khô khan, tôi khẽ thì thầm “con của mẹ, mẹ xin lỗi!”


Sau đấy tôi chậm rãi nhắm mắt lại, mọi thứ trở nên tối đên, bên tai còn mơ hồ nghe được giọng nói của 1 cô gái:


– Bác sĩ….huyết áp đang tụt rất nhanh!


Khoé miệng khẽ cong lên 1 cái, mọi thứ sau đấy cũng rơi vào 1 khoảng đen không ý thức.


****************


Tiếng nói chuyện của Nga và Thu đánh thức tôi tỉnh dậy. Từ từ mở mắt nhìn đến trần nhoà trắng xoá trước mặt phảng phất 1 mảnh vấn vương u sầu.


Thấy tôi tỉnh lại, 2 đứa nó liền vội vàng nói:


– Nhi, sao rồi? Mày có thấy đau không? Đau thì bảo tao, tao đi gọi bác sĩ.


– Mày muốn ăn cái gì để tao gọi chị Mai mang vào?!


Cả người tôi chẳng còn 1 chút sức lực, nằm bất động như vậy mà nhìn chằm chằm lên trần nhà, từ khoé mắt dòng lệ vô thức chảy dài xuống.


Con Thu thấy vậy vội lấy tờ giấy thấm lấy nó rồi nói:


– Đợi mày xuất viện, tao lại xin chị Mai cho mấy đứa nghỉ làm 1 ngày, hôm đấy cả lũ đi xoã tới bến.


Lời nói của bọn nó cứ chạy vào tai tôi rồi chạy đi không để lại chút bận tâm nào, tờ giấy con Thu cầm lau nước mắt cũng đã sớm ướt đẫm mà mềm nhũn.


Cái Nga lúc này đứng dậy đi ra ngoài, 1 lúc sau nó trở lại cùng với 1 vị bác sĩ:


– Bác sĩ, bạn cháu tỉnh rồi. Nhưng nãy giờ nó cứ mở mắt nhìn như vậy, hỏi gì cũng không nói.


Vị bác sĩ ấy đi lại phía tôi, ông khẽ kéo mắt tôi lên nhìn qua rồi thở dài 1 tiếng, sau đấy quay lại nói với con Nga:


– Người nhà cố gắng động viên bệnh nhân, nói chuyện với bệnh nhân nhiều lên. Kể lại những chuyện vui, để giúp bệnh nhân tránh khỏi trầm cảm.


Nói rồi, ông quay người rời đi, con Thu lúc này ngồi cạnh tôi cười nói:


– Nhi, mày còn nhớ vụ con Nga nó gặp phải thằng khách bị hôi nách mà cứ thích được liếm nách không? Giờ tao nghĩ lại tao vẫn còn thấy buồn cười.


Con Nga thấy vậy cũng hoạ vào:


– Ôi, thằng cha đấy còn đỡ, tao ngấy nhất là thằng bị hở van đít ấy!


2 đứa chúng nó vừa nói vừa cười với nhau, vậy mà khoé miệng tôi lại chẳng thể nhếch lên nổi, nước mắt cứ chảy ra nhiều hơn mỗi lúc.


Bọn nó thấy vậy, tiếng cười cũng tắt hẳn, con Thu nhìn tôi ỉu xìu nói:


– Nhi, mày nói gì đi. Bọn tao ở đây thức trông mày mấy đêm, thực sự mệt lắm rồi, mà thấy mày như vậy chúng tao còn chán hơn nữa.


Miệng khẽ mấp máy, cổ họng tôi khô khan, khó khăn mà nói:


– M….mẹ…..xin….lỗi….!


– Mẹ….xin….lỗi!


2 đứa chúng nó lúc này cũng vang lên tiếng thút thít, âm thanh ấy càng khiến tôi đau lòng, mọi thứ vỡ oà ra theo những dòng nước mắt, tôi nức nở như 1 đứa trẻ vừa làm điều có lỗi.


10 ngày sau đó tôi được xuất viện trở về. Chị Mai lúc này đi lại phía tôi hỏi:


– Ổn chứ?


Tôi nghe vậy khẽ gật đầu:


– Cảm ơn chị! Số tiền em mượn chị để trả viện phí, em sẽ làm trả dần.


– Cứ từ từ, không cần vội. Nghỉ ngơi lấy lại sức trước đã.


Con Nga đi đến khoác lên vai tôi nói:


– Hôm nay chúng ta liên hoan 1 bữa chứ nhỉ.


– Nhưng tao không uống được rượu bia.


– Cần gì, hôm nay nhậu bằng nước lọc. Triển đê!


Mấy đứa nghe vậy cũng nhao lên, tôi chỉ khẽ cười 1 cái.


Kể từ ngày đó, tôi bắt đầu thay đổi cuộc sống của mình, những vết thương lòng, tôi phải tự tay vá nó lại bằng nhiều lớp băng vô hình.


Trái đất vẫn cứ quay, con người vẫn phải tiếp tục sống, tôi vẫn phải kiếm tiền gửi về mẹ già đang đợi, và đâu đó hi vọng ở trên cao kia, 1 thiên đường mơ mộng sẽ mở cửa đón chào thiên thần mới.


Thời giang cứ lặng lẽ trôi đi, tôi dần dần tìm lại được nụ cười cho mình bởi mấy đứa thần trùng cùng khu trọ.


Như sáng nay, con Nga thất thểu đi về trong cái bộ dạng phờ phạc, ngay cả môi cũng chẳng thèm bôi son.


Nó đi lại ghế ngồi xuống, thở lên thở xuống, tôi thấy vậy đi lại hỏi:


– Sao thế?


– Buồn lắm mày ạ!


– Kể tao xem nào.


– Chắc tao nên đi chết đây!


– Nhưng mà làm sao?


Nó quay sang nhìn tôi, bắt đầu mếu máo:


– Tao gặp phải thằng khách biến thái. Chúng tao đang hôn nhau rất gì và này nọ, hưng phấn đến lúc cả 2 đứa cởi chuồng xong, thằng đấy nó còn dạo cho tao, tang đang nằm phê thì thấy nó cứ nghịch nghịch cái gì ở bướm tao ấy. Lúc này tao mới ngồi dậy, thì thấy nó tay cầm cái kính lúp soi soi, mặt dí sát vào đó trông kỳ quái đéo chịu được, tao mới giật mình rụt người lại hỏi “anh làm gì kỳ thế”.


Tôi nghe vậy cũng thấy ghê:


– Eo, sao bệnh hoạn thế?


Con Nga gật đầu rồi nói tiếp:


– Mày biết nó trả lời sao không?


– Nó lúc này mới bảo “chị, em chỉ muốn xem xem cái của em liệu có thể sửa được giống bọn chị không thôi”. Ôi cái đm nó, tao phải vơ vội quần mặc vào rồi chạy mất dép về đây.


Tôi nghe vậy bật cười rồi noid:


– Tao chịu mày đấy Nga, sao số mày toàn gặp cực phẩm không thế?


Con Nga lúc này thở dài ngửa mặt lên trời rồi noid:


– Trời ơi, lúc nào tao mới gặp được soái ca giống như mày, chịu bỏ cả trăm triệu ra bao tao.


Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt tôi tắt lịm, con Nga cũng biếg mình lỡ lời liền quay sang tôi nói:


– Ôi, tao không có ý nhắc lại.


Tôi nhìn nó khẽ cười 1 cái:


– Không sao, tao không còn nghĩ đến chuyện đấy nữa.


– Ừ, vậy thì tốt. Đời sống được mấy giấc mơ, cứ vui lên mà sống! Thôi, tao phải đi tắm cái đã, cả người đang nổi hết gai ốc lên đây.


Nói rồi nó cũng đứng dậy trở về phòng, còn tôi ngồi đấy khẽ nhìn lên bầu trời chớm Thu, 1 mảnh u sầu vắt ngang vẫn khó nguôi.


Buổi chiều hôm ấy, mấy đứa đi làm hết, chị Mai cũng đi ra ngoài, tôi đi nhặt mấy đồ bẩn của mấy đứa đem đi giặt rồi phơi phóng.


Xong xuôi cầm cái chậu đi cất thì bất chợt 1 giọng nói vang lên:


– Nhi!


Tiếng gọi ấy theo cơn gió thoảng qua tai tôi là 1 thanh âm trầm ấm và da diết đến kỳ lạ, giọng nói ấy tôi đã nhớ rất lâu. Trống ngực đập mạnh dữ dôi, tôi từ từ quay người lại, cái chậu cầm trên tay bất giác cũng rơi xuống đất lênh đênh vài cái rồi nằm im lặng ở đấy. Người đàn ông mà tôi đã từng mong muốn được thấy anh cuối cùng cũng đã đứng trước mặt tôi. Nhưng tại sao lại vào lúc này? Vào cái lúc tôi đã đặt anh ra khỏi cuộc sống của mình thì anh lại xuất hiện:


– Anh là ai?


Câu hỏi của tôi khiến anh khẽ nhíu mày, sau đó tiến lại gần tôi:


– Những gì em nhắn tin cho tôi….


Không để anh nói hết, tôi cắt ngang:


– Tôi nhắn tin gì cho anh?


Kiệt nheo đôi mắt lại nhìn tôi:


– Chuyện đứa bé…


– Không có đứa bé nào cả!


Anh nghe vậy liền lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn khi ấy tôi đã gửi:


– Vậy cái này thì sao?


Tôi nhìn nó mà cười giễu 1 cái:


– Có thể hôm đấy tôi chơi vui quá nên ảo tưởng.


– Chơi vui quá? Nhưng tin nhắn này được gửi từ số của Huyền, em đừng nói khi đó em cùng Huyền…


Nỗi đau tôi đã cố gắng gói lại rồi giấu nhẹm vào 1 góc khuất lại bị anh đào bới lên, khiến bản thân không dám đối diện:


– Anh biết vậy là được. Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời hết câu hỏi của anh!


Nói rồi, tôi cũng vội vàng quay người đi, nhưng Kiệt bất chợt túm lấy tay tôi giữ lại:


– Nhi!


Vỏ bọc tôi cố tạo ra cho mình, chỉ vì 1 đôi mắt người đàn ông ấy, chỉ vì 1 tiếng gọi quen thuộc ấy mà đổ vỡ hoàn toàn. Tôi tức giận quay người lại hắt mạnh tay anh ra, nước mắt vô thức cứ ào ạt chảy xuống 2 bên má, tôi gào lên:


– NÓ CHẾT RỒI, TÔI BỎ NÓ RỒI! VỪA Ý ANH CHƯA?


Kiệt sững người lại mà nhìn tôi:


– Bỏ rồi?


– Sao? Không phải là ý của anh sao?


– Ý của tôi? Em đã từng nói cho tôi biết chưa?


Nước mắt chảy xuống thấm vào đầu lưỡi 1 mùi vị chua xót, tôi cười khổ mà nói:


– Tôi đã từng hỏi anh, tôi có 1 người bạn….


Tôi chưa nói hết, Kiệt đã gắt lên:


– NHƯNG ĐÓ LÀ BẠN EM!


– Vậy nếu là tôi, thì khi đấy câu trả lời có khác không?


Vẫn giống như khi đấy, anh dường như có đắn đo với câu trả lời, nhìn tôi 1 hồi rồi sau đấy đôi mắt hoá lạnh nhạt mà nói:


– Bây giờ dù tôi có trả lời khác thì cô cũng đã tự tay giết chết con của chúng ta rồi! Giao dịch cũng không cần phải tiếp tục nữa!


Dứt lời, anh cũng quay người rời đi, bóng lưng ấy đã từng cõng cả 1 niềm ao ước của tôi, nhưng giờ chỉ còn lại 1 hố đen ký ức đẩy cả 2 ra xa không cách nào bước tới được.


Tiếng động cơ xe lao vút đi, cũng giống như ngày đó, chúng tôi đã trở nên xa lạ.


Tôi ngồi phịch xuống đất, bàn tay nắm lại đấm mạnh vào ngực mình, khóc nức nở như 1 đứa trẻ bị lạc mất đường về. Ông trời thương tình, bất chợt phảng phất những hạt mưa ngày Thu, 1 chút se lạnh đủ khiến con tim đóng băng lại.


Lúc này,ngoài cổng vang lên vài lời xôn xao:


– Này, được bo nhiều không?


– Như chúng mày cả thôi!


– Mấy thằng cha đấy cũng mạnh tay phết.


– Mưa rồi kìa, vào nhanh lên!


Mấy đứa đi vào nhìn thấy tôi liền hốt hoảng chạy lại:


– Ơ Nhi, sao thế?


– Đưa nó vào trong đi, mua ướt hết đầu tóc rồi!


Bọn nó đỡ tôi vào trong, gặng hỏi nhưng tôi cũng chẳng nói gì.


Lúc này chị Mai cũng đi về, thấy mấy đứa quây lại 1 chỗ, chị đi lại hỏi:


– Chúng mày lại bàn tán cái gì thế?


Tôi nghe vậy nhìn lên chị rồi nói:


– Chị Mai, tối nay để em đi làm lại!




Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom