Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-68
Chương 68: Cua đổ thế tử mù (20)
Chớp rạch ngang trời, tiếng sấm vang lên cả đêm, canh ba trời đổ mưa tầm tã.
Một bờ vai trắng ngần từ trong chăn thò ra nắm lấy góc áo của nam tử chuẩn bị rời đi.
Tể Mộ đã mặc y phục chỉnh tế ngồi quay lưng bên giường, nắm lấy bàn tay kia đặt lên môi hôn, hắn cười nhẹ nói: “Luyến tiếc ta sao?”
“Bên ngoài trời mưa rồi...”
Phong Quang núp trong chăn, gương mặt vẫn đỏ ửng sau cơn kích tình.
Giọng nói của cô càng bùi tại hơn bình thường, thậm chí có thể dùng hai chữ nũng nịu để hình dung.
Nghe thấy giọng minh, chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó mặt càng đỏ hơn.
Vô vàn những đóa hoa mai in dấu trên cơ thể trắng nõn đang trốn trong chăn, Phong Quang không dám tưởng tượng, sự mãnh liệt bất chấp của lúc ban đầu, sau khi lý trí hồi tưởng, càng xấu hổ hơn.
Tề Mộ đặt cánh tay hơi lạnh của cô vào trong chăn, hắn cũng không vội lấy tay ra mà để trên eo của cô, xoa bóp nhẹ nhàng, giúp cô giảm đau.
Phong Quang rên rỉ thoải mái.
Hắn lại không nhịn nổi lại hôn lên môi cô, hắn vừa được ăn một bữa no nê, giờ còn có thể kiểm chế bản thân.
Phong Quang mới lần đầu nên thân thể còn rất yếu, hắn nghĩ không nên giày vò cô thêm nữa.
Cô bí mắt gọi tên hắn: “A Mộ...”
Hắn hôn lên mắt cố, dịu dàng hỏi: “Giờ cơ thể nàng đã đỡ hơn chưa?”
“Ừ.”
Một tay Phong Quang nắm chắn trước ngực, hơi ngồi dậy ngã vào lòng hắn không chút sức lực, bất chấp thẹn thùng, cầu xin hắn: “Chàng không thể ở lại thêm chút nữa sao?”
Sợ cô bị lạnh, Tề Mộ ôm lấy cô qua tấm chăn, bất đắc dĩ nói: “Một canh giờ nữa, Hạ lão gia sẽ dậy đi xem cửa tiệm.”
“Sao chàng lại biết cả giờ thức dậy của cha ta?”
“Nửa đêm mạo hiểm gặp nàng, sao ta lại không cẩn thận điều tra rõ ràng trước chứ?”
Hắn nói nhỏ nơi vành tai cô.
Thì ra hắn không phải nông nổi mà đến tìm cô, rõ ràng là có dự tính trước, Phong Quang nghĩ rất lâu rồi hỏi: “A Mộ, chúng ta như vậy...
như vậy...
liệu ta có mang thai không?”
“Như vậy? Như vậy là như nào?”
“Chàng...
chính là chúng ta...”
Cô ngước mắt lên, qua ánh chớp nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng hắn, biết hắn đang trêu mình, hơi tức giận “Chàng còn cười, nếu thật tình ta có thai thì sao?”
“Vậy thì sinh nó ra.”
“Sao?”
Tề Mộ vuốt tóc nàng, “Chẳng lẽ nàng nghĩ, ngoài ta ra, nàng còn muốn gả cho người khác.”
Cố lắc đầu, “Không.”
Phong Quang trả lời không do dự khiến tâm trạng hắn vui hơn, cười nói: “Sớm thôi, ta sẽ đến Hạ phủ cẩu thân, đợi tiệc thọ của mẫu thân ta qua đi, chúng ta sẽ thành hôn.”
“Thành...
thành hôn? Chuyện này có phải...
quá nhanh không?”
Nhanh? Không, chuyện này không phải nhanh, hắn còn thấy chậm.
Tề Mộ di chuyển bàn tay đặt trong chăn xuống bụng dưới của cô, hỏi xấu xa, “Nếu có thật rồi, chẳng lẽ, nàng muốn vác bụng bầu mặc giá y sao?”
Chỉ một câu nói này của hắn khiến cô mất hết ý kiến.
Mọi nữ tử đều muốn mình xinh đẹp nhất trong ngày thành hôn, ngay cả Phong Quang cũng vậy.
Cô mệt mỏi tựa vào lòng hắn than thở.
Tể Mộ khẽ vỗ về lưng cô giống như đang an ủi một tiểu hài tử, “Được rồi, ta đi đây.”
Phong Quang ngẩng đầu, “Nhưng bên ngoài còn đang mưa rất lớn.”
Hẳn hứng thú hỏi: “Lo cho ta vậy à? Hay là...
nàng sợ sấm sét?”
“Đương nhiên là vì ta......
luyến tiếc chàng.”
Chớp rạch ngang trời, tiếng sấm vang lên cả đêm, canh ba trời đổ mưa tầm tã.
Một bờ vai trắng ngần từ trong chăn thò ra nắm lấy góc áo của nam tử chuẩn bị rời đi.
Tể Mộ đã mặc y phục chỉnh tế ngồi quay lưng bên giường, nắm lấy bàn tay kia đặt lên môi hôn, hắn cười nhẹ nói: “Luyến tiếc ta sao?”
“Bên ngoài trời mưa rồi...”
Phong Quang núp trong chăn, gương mặt vẫn đỏ ửng sau cơn kích tình.
Giọng nói của cô càng bùi tại hơn bình thường, thậm chí có thể dùng hai chữ nũng nịu để hình dung.
Nghe thấy giọng minh, chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó mặt càng đỏ hơn.
Vô vàn những đóa hoa mai in dấu trên cơ thể trắng nõn đang trốn trong chăn, Phong Quang không dám tưởng tượng, sự mãnh liệt bất chấp của lúc ban đầu, sau khi lý trí hồi tưởng, càng xấu hổ hơn.
Tề Mộ đặt cánh tay hơi lạnh của cô vào trong chăn, hắn cũng không vội lấy tay ra mà để trên eo của cô, xoa bóp nhẹ nhàng, giúp cô giảm đau.
Phong Quang rên rỉ thoải mái.
Hắn lại không nhịn nổi lại hôn lên môi cô, hắn vừa được ăn một bữa no nê, giờ còn có thể kiểm chế bản thân.
Phong Quang mới lần đầu nên thân thể còn rất yếu, hắn nghĩ không nên giày vò cô thêm nữa.
Cô bí mắt gọi tên hắn: “A Mộ...”
Hắn hôn lên mắt cố, dịu dàng hỏi: “Giờ cơ thể nàng đã đỡ hơn chưa?”
“Ừ.”
Một tay Phong Quang nắm chắn trước ngực, hơi ngồi dậy ngã vào lòng hắn không chút sức lực, bất chấp thẹn thùng, cầu xin hắn: “Chàng không thể ở lại thêm chút nữa sao?”
Sợ cô bị lạnh, Tề Mộ ôm lấy cô qua tấm chăn, bất đắc dĩ nói: “Một canh giờ nữa, Hạ lão gia sẽ dậy đi xem cửa tiệm.”
“Sao chàng lại biết cả giờ thức dậy của cha ta?”
“Nửa đêm mạo hiểm gặp nàng, sao ta lại không cẩn thận điều tra rõ ràng trước chứ?”
Hắn nói nhỏ nơi vành tai cô.
Thì ra hắn không phải nông nổi mà đến tìm cô, rõ ràng là có dự tính trước, Phong Quang nghĩ rất lâu rồi hỏi: “A Mộ, chúng ta như vậy...
như vậy...
liệu ta có mang thai không?”
“Như vậy? Như vậy là như nào?”
“Chàng...
chính là chúng ta...”
Cô ngước mắt lên, qua ánh chớp nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng hắn, biết hắn đang trêu mình, hơi tức giận “Chàng còn cười, nếu thật tình ta có thai thì sao?”
“Vậy thì sinh nó ra.”
“Sao?”
Tề Mộ vuốt tóc nàng, “Chẳng lẽ nàng nghĩ, ngoài ta ra, nàng còn muốn gả cho người khác.”
Cố lắc đầu, “Không.”
Phong Quang trả lời không do dự khiến tâm trạng hắn vui hơn, cười nói: “Sớm thôi, ta sẽ đến Hạ phủ cẩu thân, đợi tiệc thọ của mẫu thân ta qua đi, chúng ta sẽ thành hôn.”
“Thành...
thành hôn? Chuyện này có phải...
quá nhanh không?”
Nhanh? Không, chuyện này không phải nhanh, hắn còn thấy chậm.
Tề Mộ di chuyển bàn tay đặt trong chăn xuống bụng dưới của cô, hỏi xấu xa, “Nếu có thật rồi, chẳng lẽ, nàng muốn vác bụng bầu mặc giá y sao?”
Chỉ một câu nói này của hắn khiến cô mất hết ý kiến.
Mọi nữ tử đều muốn mình xinh đẹp nhất trong ngày thành hôn, ngay cả Phong Quang cũng vậy.
Cô mệt mỏi tựa vào lòng hắn than thở.
Tể Mộ khẽ vỗ về lưng cô giống như đang an ủi một tiểu hài tử, “Được rồi, ta đi đây.”
Phong Quang ngẩng đầu, “Nhưng bên ngoài còn đang mưa rất lớn.”
Hẳn hứng thú hỏi: “Lo cho ta vậy à? Hay là...
nàng sợ sấm sét?”
“Đương nhiên là vì ta......
luyến tiếc chàng.”